Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Chương 40: Trình Du Ôm Cô Lên: Đừng Khóc, Không Mắng Em

Đường Sở Sở

04/03/2024

Lâm Yêu Yêu đi ngay lập tức.

Giẫm lên bãi cát đi đến phố buôn bán ở bên kia, tìm mấy quán mới bước vào quán có ánh đèn mờ ảo nhất, trong lòng Lâm Yêu Yêu đập thình thịch, sau khi đi vào thì thấy có người gào thét ca hát, cả trai lẫn gái nồng nặc mùi rượu ngã thành một đám.

Trong lòng cô sợ hãi theo bản năng, muốn tìm Manh Manh một chút, nhưng trong đám người này không có Manh Manh.

“Manh Manh đâu?” Cô bắt lấy một cô gái rồi hỏi.

“Đi cùng cậu chủ Dương rồi.”

Cậu chủ Dương?

Ai?

Cái người đẹp trai nhất đi vào lúc đang ăn cơm hồi tối?

Lâm Yêu Yêu có linh cảm không tốt, đi ra ngoài sờ bình xịt hơi cay với cái còi trong túi của mình, vừa gửi tin nhắn cho Manh Manh vừa tiếp tục tìm.

Một người quen đã chỉ đường cho cô, nói thấy Hề Manh với cậu chủ Dương đang ở phòng bao trên tầng hai.

Phòng bao?

Đôi lông mày thanh lãnh của cô gái nhỏ hơi giật giật.

Cô muốn xoay người rời đi, nhưng thật sự cảm thấy một cô bé lớp mười một bị hủy đi như vậy thì thật đáng tiếc, nếu cô quay đầu rời đi, ngày mai Manh Manh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Lâm Yêu Yêu cô cũng bứt rứt.

Cô lấy di động ra rồi gửi một tin nhắn cho 110, nói ở đây tụ tập đánh bài, cảm thấy để bọn họ chạy đến đây còn cần mười mấy hai mươi phút nữa, do dự một hồi, đánh bạo đi lên lầu hai.

-

Khi Lâm Yêu Yêu đẩy cửa đi vào lập tức bị kim đâm, vội rút tay về, trên cánh tay vẫn còn cảm giác nhói nhói.

Trong phòng sương khói lượn lờ.

Ánh mắt người đàn ông xuyên qua làn khói chuyển qua đây, nhìn thấy một cô gái mặc áo thun quần bò đứng ở cửa, đôi mắt trong trẻo hơn cả sao nữ mới nổi hiện nay, Lâm Yêu Yêu bước vào hỏi: “Xin hỏi ngài Dương, Manh Manh đâu?”

“Là ai?” Người đàn ông cười.

“Là người uống liên tục ba ly rượu với anh vào buổi tối.” Cô gái kiên nhẫn giải thích, dừng một chút rồi nói: “Bọn họ nhìn thấy nên nói Manh Manh đi với anh rồi.”

“Mấy người đều nói đi với tôi nên tôi phải chịu trách nhiệm à? Cô lại đây uống hai ly, tôi cho cô đi gặp cô ấy. Lúc ăn cơm cũng chưa thấy cô uống rượu, sợ tôi làm cô à?”

Ánh mắt của người đàn ông gian ác, lời nói cũng thô tục, cô gái nhỏ lập tức giật mình, đôi mắt trong trẻo nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới mấp máy môi, nói: “Dưới lầu có người phát hiện không thấy bạn mình, nghe nói báo cảnh sát rồi, đợi một lát có thể cảnh sát sẽ đến, nếu anh thấy Manh Manh, tốt nhất vẫn nên nói cho tôi biết, cảm ơn anh.”

Đây là…uy hiếp?

Mí mắt người đàn ông giật giật, hoàn toàn không ngờ được cô gái này sẽ nói những lời này.



Sau đó, anh ta lại cười thoải mái hơn, lăn qua lăn lại cười ở trên sô pha, sau khi đứng lên thì nói: “Cô biết đây là đâu không? Báo cảnh sát? Ồ? Cô báo cảnh sát?”

Báo cảnh sát thì có thể có vấn đề gì?

Trừ khi nơi bọn họ bước vào là ổ ma túy, thậm chí lực lượng cảnh sát ở đây cũng thiên vị bọn họ.

——Lẽ nào thật sự là như thế?

Nụ cười của người đàn ông càn rỡ quá mức, trái tim cô gái nhỏ chùng xuống từng chút một, cuối cùng, thấy anh ta cười càng suồng sã hơn, lập tức trái tim nặng nề đến mức không thể nặng nề hơn.

Nhất thời đại não của cô choáng váng, cắn đầu lưỡi một chút, đau đớn, cô bỗng nhiên hối hận đến mức đau đầu.

Vì sao luôn đụng đến loại chuyện này?

Lúc trước đụng phải Trình Du, là bởi vì bản thân cô không phòng vệ, cô cũng từng trách bản thân, nhưng bây giờ cô phát hiện hóa ra có phòng vệ cũng không có tác dụng, mặt tối của thế giới này và những người xấu sẽ không nói chút đạo lý nào với bạn, thiên tai nhân họa gì đó càng không có.

Cô gái nhỏ nhìn xung quanh, không có cửa ngầm, bây giờ cô không có tâm trạng tìm Manh Manh, lúc này cô phải bảo vệ bản thân trước.

Ba mẹ còn đang chờ cô bình an trở về.

Cô xoay người rời đi, lúc kéo cánh cửa, một chân bỗng nhiên mềm nhũn.

-

Bãi biển mênh mông, khắp tỉnh, khắp thành phố, tìm một người sao dễ dàng như vậy được.

Hoàng Mao lái xuồng máy dạo quanh một vòng trên biển, tìm kiếm tín hiệu, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở một hướng, liền gửi cho Trình Du.

Lúc này, Trình Du đang đứng phía trước giường của cô gái, nhìn mấy bức chân dung cô phác họa Từ Văn Bân, ném bức ảnh của ngôi sao trẻ ngọt ngào xuống, lại lục lọi, không có tin tức khác, anh lại nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ với mái tóc tán loạn bị đè trên mặt đất, nhìn một hồi rồi khàn giọng hỏi:

“Bọn họ đang ở đâu?”

Người phụ nữ hận đến nghiến răng nghiến lợi, đầu bị người ta ấn đến ngẩng không được, khàn khàn nói: “Anh…Anh có biết bọn cậu chủ Dương là ai không? Bọn côn đồ này mà anh cũng dám chọc, anh điên rồi? Bọn họ cũng sẽ không gây ra tai nạn chết người, mấy cô gái đó đều là tự nguyện, cuối cùng cũng sẽ được trả về nhà lành lặn tay chân thôi, lúc này anh làm phiền đến chuyện tốt của bọn họ, tôi thấy anh không muốn lăn lộn ở Đảo Tân nữa…”

Chửi thật dông dài khó nghe.

Trình Du không rảnh nghe, ngậm điếu thuốc, cầm gậy bóng chày trong tay đập một cái vào mặt người phụ nữ! Xương cốt bị đánh phát ra một tiếng trầm đục “Bịch!”, người phụ nữ không chút phòng vệ bị đánh cho miệng đầy máu, rớt mất ba bốn chiếc răng, lập tức choáng váng, sau đó mới gào khóc lên.

Điên rồi, điên rồi.

Sống mũi cô ta bị gãy, người này vậy mà đánh vào mặt!!

Anh muốn mạng của cô ta à?!!

Trình Du cúi người xuống, ngậm điếu thuốc, đưa điện thoại qua rồi nói: “Số phòng bao.”



Người phụ nữ với hàm răng bị đánh rụng đau đớn khóc hu hu cả buổi, khi cây gậy lại giơ lên lần nữa thì lập tức kinh sợ, khàn giọng nói cho anh số phòng.

Trình Du vứt gậy bóng xuống, lập tức rời đi.

Bãi biển hoa hồng này của Đảo Tân đã có một sản nghiệp mờ ám từ mười năm trước, không thể thấy ánh sáng, bởi vì thế lực địa phương cấu kết với cảnh sát cho nên cũng rất ít khi náo loạn ra sự cố, nhưng thật ra cũng có vài nữ sinh tự sát, mười năm rồi cũng chưa từng dấy lên bọt nước gì.

Trình Du rất hiểu những việc này, anh không hề hứng thú với việc chỉnh lý hay đưa mấy người này ra ánh sáng, anh chỉ không nghĩ một người khôn ngoan như Lâm Yêu Yêu lại rơi vào nơi này.

Nếu không phải nghe được mẹ Lâm vội vàng muốn mua nhà cho cô, nói không chừng sẽ không có chuyện như vừa nãy.

Dê rơi vào miệng cọp.

Cô hợp với toàn bộ gu thẩm mỹ của anh, đặc biệt là tính tình đơn thuần đáng yêu cảnh giác, mà những người tanh tưởi đó chắc hẳn cũng cảm thấy hứng thú hơn với những cô gái nhà lành hơn là những cô gái ăn chơi.

Tưởng tượng đến những chuyện mấy người đó có thể làm với cô, Trình Du bỗng nhiên có chút ngứa tay.

Hôm đó của sáu năm trước, anh đâm người kia đến chết, không hề khống chế lý trí của bản thân, nhớ rõ khi anh đi thì hỏi người đó một câu: “Lúc chị tôi cầu xin tha thứ, anh có bỏ qua cho chị ấy không?”

Giờ phút này.

Loại cảm giác đó lại đến.

-

Trên sô pha, cô gái lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác không thể nhúc nhích, tay chân không nghe sai bảo, cũng không kháng cự được chuyện gì.

Có người kéo cô nằm trên mặt đất, có người đi đến bẻ mặt cô qua nhìn, lập tức có người nói: “Nhỏ kia đừng nhúc nhích, cậu chủ Dương đã điểm mặt muốn rồi, chờ lát nữa đưa đến phòng anh ấy cùng với hai đứa khác.”

“Vãi, 4P à? Anh ấy chơi hết sao:” Người nọ bất mãn: “Còn có mấy tên con ông cháu cha ở bên kia chờ đấy, còn lại hàng thừa cậu kêu tôi làm sao đưa qua?”

“Vậy đợi lát nữa cho anh hai người kia, nhưng người này thì không được.” Người đó nói xong thì kéo Lâm Yêu Yêu qua, khi cô gái hôn mê cũng rất đẹp, không phải kiểu đẹp của hotgirl mạng, nhưng trong thực tế thì nhìn vô cùng hợp mắt.

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

Người kia cảnh giác: “Ai?”

“Mang rượu.”

Có người nói xong rồi đi mở cửa, người đàn ông trên mặt đất cằn nhằn một câu “Mẹ nó lúc này còn đưa rượu cái rắm”, chờ đến lúc anh ta phản ứng lại, đột nhiên nhào lên ngăn cản, cửa đã mở ra một cái khe.

Khi cửa vừa mở, lập tức một cái chân đá văng người mở cửa ra xa ba mét! Cánh cửa nghiêng ngả, bị một cái kẻng đập mở, cả tầng lầu lập tức toàn là tiếng hét chói tai và tiếng rống giận dữ.

Lâm Yêu Yêu cảm thấy bản thân đang chìm vào trong mơ, bỗng nhiên, cảm giác có người giẫm nát thủy tinh, đi đến trước mặt cô, bắt lấy cánh tay của cô.

Cánh tay của cô gái nhỏ rút lại phía sau, nhưng không sử dụng được chút sức lực nào.

Trình Du cúi đầu nhìn cô một cái rồi cúi người ôm cô lên, thấy đôi mắt của cô híp lại cũng coi như tỉnh táo, biết cô có thể nghe được, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Đừng khóc. Không mắng em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Nào Hàng Xóm Cũng Muốn "Thịt" Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook