Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 135
Lung Nhất Tiếu
15/05/2024
“Nghiện trò kết hôn bí mật rồi hả!”
***
Hai người đi vào Đài Yên Vân, người gác cổng thấy tiên quân của Ải Phong Nguyệt tới thì hoàn toàn không dám cản, mời họ vào thẳng.
Hai người Thẩm Bạch đến phòng của Thương Vân theo chỉ dẫn. Vừa vào cửa, họ đã thấy một chiếc xe lăn ngã kềnh dưới đất không được ai nâng dậy.
Thẩm Tam Xuyên bước đến xem xét xung quanh xe lăn. Phù Nhất Bạch thì đi vòng quanh phòng. Một lát sau, ngài nhìn những món đồ trang trí quý báu và xa hoa lãng phí khắp phòng, tấm tắc nói: “Biết hưởng thụ thật, như cung điện thu nhỏ vậy. Có điều khiếu thẩm mỹ hơi tệ, trông lòe loẹt giàu xổi quá.”
Thẩm Tam Xuyên ngoái lại nhìn ngài: “Người định nói là thua xa mắt nhìn của sư tôn đúng không ạ?”
Phù Nhất Bạch lấy bầu rượu ra tợp một hớp, rồi cười đến là mãn nguyện: “Mắt Lũng Cảnh tất nhiên phải tinh rồi, chẳng thế làm sao ngày xưa thằng bé lại chọn con làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn?”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Phù trưởng lão chẳng những giỏi kháy khịa, mà nịnh nọt cũng trơn tru quá ạ.”
“Chưởng môn nói gì khách khí xa lạ thế, ta đâu có nịnh ai bao giờ, toàn ăn ngay nói thật mà! Nhớ hồi xưa con vào Ải Phong Nguyệt, ngay ngày đầu gia nhập đỉnh Vô Quan của ta, ta đã chấm con rồi!”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Vầng vầng vầng, Phù trưởng lão mắt tinh như ngọc ạ!”
Nói xong anh chàng tiếp tục quay lại xem xét xe lăn của Thương Vân. Một lát sau, anh chàng đột nhiên mở miệng nói: “Phù trưởng lão, Thương Vân mang thân phận đặc thù, chỉ có hai nguyên nhân khiến gã bị tóm đi – một là, bắt cóc hoàng thân quốc thích để tống tiền hoàng tộc họ Thương, còn không thì, là để trả thù gã.”
Phù Nhất Bạch đi tới nói: “Ừ, nhưng xác suất bắt cóc tống tiền là rất thấp. Dầu sao đã mất tích mấy hôm rồi, nếu muốn đòi tiền chuộc thật thì phải hô hoán lâu rồi, chẳng lẽ cứ nuôi con tin vậy cho vui?”
“Vậy là, người cũng cảm thấy khả năng trả thù cao hơn ạ?”
“Đúng vậy, hơn nữa kẻ muốn trả thù gã rất có thể cũng thuộc năm nhánh Thần Phong… Chẳng qua ta không hiểu lắm, nếu đã trả thù, sao không giết gã ở đây luôn, mà còn phải tốn công phí sức bắt một kẻ không có năng lực hành vi về? Nói thật, trước khi bị tàn phế Thương Vân đã chẳng phải là cao thủ gì. Dọc đường tới đây, cơ chế phòng vệ và canh gác của Đài Yên Vân cũng khá nghiêm ngặt. Nghênh ngang vào nhà bắt được gã, mà lại không bị ai phát hiện, có thể thấy đối phương không đơn giản đâu!”
Thẩm Tam Xuyên mỉm cười nói: “Quả nhiên Phù trưởng lão cũng phát hiện ra vấn đề ở đâu rồi. Đầu tiên, bắt cóc nhưng lại không tống tiền; tiếp tới, thực lực của kẻ tình nghi này khá mạnh; hơn nữa, hành động của hắn là có mục tiêu và có chủ đích.”
“Chưởng môn phân tích chí phải, không biết Chưởng môn đã có kết luận gì chưa?”
“Về lý thuyết, nếu đã mất công mang một người đi, thì chẳng lý nào mấy hôm sau lại trả nguyên xi về đâu nhỉ?” Thẩm Tam Xuyên sờ cằm, “Nếu thứ chúng ta sắp tìm thấy là thi thể của Thương Vân, thì người cảm thấy dễ phát hiện nó ở đâu nhất?”
Phù Nhất Bạch ngẫm ngợi, lắc đầu: “Nơi chốn phát hiện ra xác chết có gì khác nhau hả?”
“Khác nhiều chứ.” Thẩm Tam Xuyên nói, “Nếu thi thể xuất hiện ở hoàng thành, thì đó là khiêu khích hoàng quyền. Thi thể xuất hiện ở Đài Yên Vân, thì là ân oán cá nhân. Còn thi thể xuất hiện trong Ải Phong Nguyệt, đấy lại là vu oan giá họa…”
Phù Nhất Bạch sửng sốt: “Ý con là, có khả năng ai đấy muốn giết Thương Vân để vu oan cho chúng ta sao?!”
Thẩm Tam Xuyên tiếp tục: “Đấy chỉ là một trong những khả năng thôi, thật ra còn một khả năng tồi tệ nhất nữa cơ.”
“Đấy là gì?”
Thẩm Tam Xuyên mím môi nói: “Chính là thi thể xuất hiện ở ba châu Huyền Sát.”
Phù Nhất Bạch trợn tròn mắt: “Đổ vạ cho ba châu Huyền Sát? Làm thế hắn được lợi gì chứ?”
“Một khi thi thể xuất hiện ở ba châu Huyền Sát, thì chuyện này sẽ thành ngòi nổ, phá vỡ thế cân bằng hiện tại giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát.”
“Khà, nếu đúng theo lời con, thì kẻ này quả là đáng sợ đấy, hắn muốn thiên hạ đại loạn đây!”
“Vâng, hơn nữa người này vô cùng cẩn thận, không để lại bất kỳ manh mối có giá trị nào trong hiện trường. Hắn cũng giỏi đấy, nhưng chính vì xử lý sạch sẽ gọn gàng quá, nên chúng ta có thể khoanh vùng những kẻ khả nghi rồi.”
“Ồ? Con đã chọn được ai rồi à?”
“Nếu thuộc năm nhánh Thần Phong, thì chí ít người này phải đạt tới trình độ của trưởng lão hoặc Chưởng môn…”
Phù Nhất Bạch hỏi: “Vậy là thu nhỏ được phạm vi nhiều, con có đối tượng tình nghi đặc biệt chưa?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu nói: “Khó nói lắm, cứ quan sát trước đã ạ, chúng ta về Ải Phong Nguyệt đi.”
“Được!”
…
Hai người trở về Ải Phong Nguyệt đúng lúc mọi người đã lục soát xong, chẳng phát hiện ra gì cả.
Tề Thừa thấy Thẩm Tam Xuyên về, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn, tuy đã tra hết Ải Phong Nguyệt, nhưng các Lâm Uyên Thủy của Tiên Tôn có phép cấm, chúng ta chưa thể vào được. Nếu Tiên Tôn đã về, liệu ngài có dám cho chúng ta vào các Lâm Uyên Thủy lục soát không?”
Trưởng lão Hoa Bất Dương của núi Phong đã ngứa mắt lũ người lục lọi Ải Phong Nguyệt này lâu rồi, ngài xổ toẹt: “Còn dám nhăm nhe các Lâm Uyên Thủy, coi mình là Ngọc Hoàng Đại Đế à, tưởng mình có đặc quyền chắc?”
“Hoa trưởng lão, ta làm vậy cũng để giúp quý phái rửa sạch hiềm nghi thôi!”
“Hiềm nghi gì chứ, dạo gần đây Chưởng môn bên ta không hề ở Ải Phong Nguyệt. Không có Chưởng môn bỏ lệnh cấm, chẳng ai có thể vào nổi các Lâm Uyên Thủy. Thằng nhóc Thương Vân kia mới mất tích được mấy ngày, làm sao ở trong các Lâm Uyên Thủy được?”
Tề Thừa cố tỏ vẻ nói: “Hoa trưởng lão đã chắc chắn như thế, sao lại không thể cho chúng ta vào kiểm chứng? Chẳng lẽ trong đấy có gì đáng hổ thẹn ư?”
Thẩm Tam Xuyên lên tiếng: “Có thể cho các ngươi vào. Tuy vậy, các Lâm Uyên Thủy là nơi trọng yếu của Ải Phong Nguyệt ta, các ngươi kéo đàn kéo đống vào thì không ổn.”
Tề Thừa thấy Thẩm Tam Xuyên cho phép, lập tức nói: “Chuyện đấy là đương nhiên. Để thể hiện sự kính trọng, chỉ Chưởng môn bốn phái chúng ta vào thôi có được không? Nếu Hàn Diễn Tiên Tôn không yên tâm, ngài có thể phái người của ngài đi theo chúng ta!”
“Được thôi.” Thẩm Tam Xuyên nhìn sang người bên cạnh mình, “Hoa trưởng lão, Phù trưởng lão, phiền hai vị cùng vào các Lâm Uyên Thủy tìm kiếm với các Chưởng môn.”
Tuy Hoa Bất Dương không cam lòng, nhưng ngài sẽ không làm xấu mặt Thẩm Tam Xuyên ngay giữa đám đông. Ngài hừ một tiếng rồi đi tuốt đằng trước, Tề Thừa lập tức theo sát đằng sau, còn Chưởng môn của ba phái kia thì đi sau hắn. Phù Nhất Bạch vỗ vai Thẩm Tam Xuyên rồi cũng đi theo.
Hàn Vãn Lâu thấy họ đi vào các Lâm Uyên Thủy thật thì không nhịn nổi nói: “Con cho bọn họ vào thật à? Nếu là Lũng Cảnh, chưa chắc đệ ấy đã đồng ý dễ dàng vậy đâu…”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Có những việc không trốn tránh được, chi bằng đối mặt thẳng luôn. Thà để chúng hành động trong tầm nhìn của mình, còn hơn kệ chúng chọc ngoáy sau lưng mình.”
Hàn Vãn Lâu nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Con nói vậy, là vì cảm thấy có kẻ muốn gây bất lợi cho Ải Phong Nguyệt ư?”
“Chưa chắc ạ, cứ quan sát họ xem có phát hiện gì không đã.” Dứt lời, anh chàng biến ra một chiếc gương Huyền Thiên, quan sát cách hành xử của mấy người vừa vào các Lâm Uyên Thủy.
Hàn Vãn Lâu thò qua: “Nếu con không yên tâm, thì sao không vào cùng luôn, mà lại đứng ngoài giám sát bằng gương Huyền Thiên?”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Không thể gọi là giám sát được, con chỉ muốn xem biểu hiện của từng người sau khi vào đó thôi, mấy khi có được cơ hội thế này ạ?”
Hàn Vãn Lâu chợt hiểu ra: “Con cố ý thả họ vào là để thử họ à? Vậy là giờ con đang hoài nghi…”
…
“Hàn trưởng lão, người xem, Tề Thừa vào xong là thật sự cố gắng tìm người ngay. Cái kiểu âu lo này chứng tỏ hắn ta thật sự đang chịu áp lực rất lớn. Chắc hẳn Thương Viêm đã ra tối hậu thư với hắn, nên hắn mới sốt sắng đi tìm người như vậy, không là chẳng biết ăn nói với bề trên thế nào.”
Hàn Vãn Lâu rằng: “Đúng vậy, mới nãy đám Đài Yên Vân cũng tích cực nhất. Dù sao kẻ kia cũng mất tích trong nhà họ, không lo mà được chắc. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn không tìm ra, thì Đài Yên Vân phải đứng mũi chịu sào thôi. Đã là môn phái hạng bét trong năm nhánh Thần Phong, còn mắc phải đận này, có khi bị đá khỏi năm nhánh Thần Phong không chừng.”
“Lạc Dao Quân của Các Xuân Thu thì khác, hình như cô ta có hứng thú với các Lâm Uyên Thủy hơn. Bề ngoài cô ả tỏ vẻ đang tìm người, nhưng thực ra lại đang quan sát các Lâm Uyên Thủy. Nhưng Các Xuân Thu từng có tiền lệ rồi, hồi xưa sư muội Tân Thần của cô ta cũng rất hăm hở đòi vào các Lâm Uyên Thủy, chắc là vì cảm thấy các Lâm Uyên Thủy đang giấu giếm thông tin tuyệt mật gì của Ải Phong Nguyệt, muốn tìm cho rốt.”
Hàn Vãn Lâu gật đầu nói: “Con bé đó cứ sờ mó linh tinh, như đang thử xem các Lâm Uyên Thủy có phòng tối hay mật đạo gì không ấy?”
“Rất có thể, túm lại cô này cũng không thật sự muốn tìm người.”
Hàn Vãn Lâu lại nhìn sang người khác: “So ra, Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ có vẻ qua loa lấy lệ quá, y và Vi Hàm Dạ vừa dạo xong phòng nghị sự, giờ vào gian trong của con. Vi Hàm Dạ còn thờ ơ hơn cả Hoa Tiểu Quất. Tề Thừa chuyên chí những góc khó tìm, còn hai đứa này cứ đi thẳng trục chính…”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, tiếp tục quan sát hành động của hai người.
Một lát sau, Hàn Vãn Lâu lên tiếng: “Hình như thằng cu Hoa Tiểu Quất này có hứng với phòng con hơn đấy, cứ lượn như cá cảnh mãi, gặp món gì cũng phải ngắm nghía sờ s0ạng. Nếu không có Phù trưởng lão theo sau, ta cảm thấy y sẽ nhảy lên giường con mất.
“Vi Hàm Dạ thì chỉ đi một vòng quanh phòng rồi trở ra, có lẽ cảm thấy căn nhà này không giấu ai, nhìn cái là biết liền.”
…
Một lúc sau, bốn người chẳng thu hoạch được gì trong các Lâm Uyên Thủy, đi ra ngoài theo sự chỉ dẫn của Hoa Bất Dương và Phù Nhất Bạch.
Thẩm Tam Xuyên nói: “Giờ Tề Chưởng môn còn cảm thấy Ải Phong Nguyệt giấu người nữa không?”
Thái độ của Tề Thừa tử tế hơn một tẹo: “Xin lỗi vì quấy rầy Tiên Tôn, ta đã kiểm tra từng ngóc ngách bằng linh lực, quả thực không thấy dấu vết Thương Vân sư huynh từng tới đây.”
Hắn lo âu nói: “Ta sẽ sắp xếp người kiếm thêm những chỗ khác, hôm nay xin cáo từ ở đây trước!”
Dứt lời, hắn ta dẫn toàn bộ đám người của Đài Yên Vân vội vã bỏ đi. Tiếp đến là hội Các Xuân Thu và Cổng Phá Trần. Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ còn định ôn chuyện với Thẩm Tam Xuyên, nhưng cũng bị người nhà mình túm về. Họ bảo phải bắt y về, việc trong Ải bộn bề, chớ la cà bên ngoài mãi mà bỏ bê trách nhiệm Chưởng môn.
Tuy nghe xong y cũng chả thấy hổ thẹn gì, nhưng vẫn phải miễn cưỡng rời khỏi Ải Phong Nguyệt, trở về Ải Thanh Từ.
…
Hai ngày nữa lại trôi qua như thế. Sau khi tìm kiếm quy mô lớn, vẫn chẳng ai biết tin tức gì về Thương Vân.
Khuya hôm nay, Thẩm Tam Xuyên bận rộn chính sự xong vừa về đến các Lâm Uyên Thủy, bỗng cảm giác được sự lạ, như thể có khách không mời vào các Lâm Uyên Thủy…
Anh chàng ngẩng đầu lên thì thấy một người khoan thai hạ xuống từ nóc nhà.
“Tiên Tôn giữ lời hứa thật đấy, quả nhiên đã bỏ lệnh cấm với ta.”
Bóng đêm hớp hồn, người tới lại càng đắm say lòng người hơn cả đêm tối. Nụ cười bên khóe môi vẫn như xưa.
“Sao… đệ lại tới đây?”
“Phu nhân mới cưới của ta về bên ngoại, nhân lúc y không ở nhà, ta tới ôn chuyện với tình nhân cũ của mình thôi…”
Nói đoạn, hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên, ôm lấy anh chàng rồi thầm thì bên tai anh chàng: “Ta kết hôn rồi, Tiên Tôn không cô đơn hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ rần rần tim đập bình bịch, cái đứa này, nghiện trò kết hôn bí mật quá rồi hả!
Thể loại kink gì thế này, tòm tem với bồ nhí sau lưng vợ cả à? Máu lửa gớm!
Nhưng thôi, chơi thì chơi, ai sợ ai chứ?
Thẩm Tam Xuyên cố ý đẩy hắn ra nói: “Ngài đã lập khế ước với công tử Thẩm Điền rồi, còn tới tìm ta làm gì?”
Ai kia nghe Thẩm Tam Xuyên nói vậy thì cười như nắc nẻ, tiếp tục diễn sâu: “Tiên Tôn ghen à? Ta với y chỉ là gặp dịp thì chơi. Ngài biết lòng ta chứa riêng mỗi ngài, còn y chỉ là thứ thay thế ngài thôi. Ta chưa từng chạm vào y…”
“Tôn thượng nói đùa hay thật đấy, chiến tích động phòng mười lăm ngày đã loan khắp ba châu năm nhánh, còn định lừa ta ư?”
“Đấy là để chọc tức Tiên Tôn thôi. Tiên Tôn không tin, thì cứ thử xem ta có khả năng chơi tận mười lăm ngày không đi?”
“Đệ… vô liêm sỉ lắm!”
“Nếu được hưởng đêm Xu@n tình nồng với Tiên Tôn, thì tất nhiên ta chẳng cần biết liêm sỉ là gì nữa.” Hắn nói dứt câu thì bế thốc Thẩm Tam Xuyên lên đi vào phòng, “Tiên Tôn không nỡ từ chối ta đâu chứ?”
[HẾT CHƯƠNG 135]
***
Hai người đi vào Đài Yên Vân, người gác cổng thấy tiên quân của Ải Phong Nguyệt tới thì hoàn toàn không dám cản, mời họ vào thẳng.
Hai người Thẩm Bạch đến phòng của Thương Vân theo chỉ dẫn. Vừa vào cửa, họ đã thấy một chiếc xe lăn ngã kềnh dưới đất không được ai nâng dậy.
Thẩm Tam Xuyên bước đến xem xét xung quanh xe lăn. Phù Nhất Bạch thì đi vòng quanh phòng. Một lát sau, ngài nhìn những món đồ trang trí quý báu và xa hoa lãng phí khắp phòng, tấm tắc nói: “Biết hưởng thụ thật, như cung điện thu nhỏ vậy. Có điều khiếu thẩm mỹ hơi tệ, trông lòe loẹt giàu xổi quá.”
Thẩm Tam Xuyên ngoái lại nhìn ngài: “Người định nói là thua xa mắt nhìn của sư tôn đúng không ạ?”
Phù Nhất Bạch lấy bầu rượu ra tợp một hớp, rồi cười đến là mãn nguyện: “Mắt Lũng Cảnh tất nhiên phải tinh rồi, chẳng thế làm sao ngày xưa thằng bé lại chọn con làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn?”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Phù trưởng lão chẳng những giỏi kháy khịa, mà nịnh nọt cũng trơn tru quá ạ.”
“Chưởng môn nói gì khách khí xa lạ thế, ta đâu có nịnh ai bao giờ, toàn ăn ngay nói thật mà! Nhớ hồi xưa con vào Ải Phong Nguyệt, ngay ngày đầu gia nhập đỉnh Vô Quan của ta, ta đã chấm con rồi!”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Vầng vầng vầng, Phù trưởng lão mắt tinh như ngọc ạ!”
Nói xong anh chàng tiếp tục quay lại xem xét xe lăn của Thương Vân. Một lát sau, anh chàng đột nhiên mở miệng nói: “Phù trưởng lão, Thương Vân mang thân phận đặc thù, chỉ có hai nguyên nhân khiến gã bị tóm đi – một là, bắt cóc hoàng thân quốc thích để tống tiền hoàng tộc họ Thương, còn không thì, là để trả thù gã.”
Phù Nhất Bạch đi tới nói: “Ừ, nhưng xác suất bắt cóc tống tiền là rất thấp. Dầu sao đã mất tích mấy hôm rồi, nếu muốn đòi tiền chuộc thật thì phải hô hoán lâu rồi, chẳng lẽ cứ nuôi con tin vậy cho vui?”
“Vậy là, người cũng cảm thấy khả năng trả thù cao hơn ạ?”
“Đúng vậy, hơn nữa kẻ muốn trả thù gã rất có thể cũng thuộc năm nhánh Thần Phong… Chẳng qua ta không hiểu lắm, nếu đã trả thù, sao không giết gã ở đây luôn, mà còn phải tốn công phí sức bắt một kẻ không có năng lực hành vi về? Nói thật, trước khi bị tàn phế Thương Vân đã chẳng phải là cao thủ gì. Dọc đường tới đây, cơ chế phòng vệ và canh gác của Đài Yên Vân cũng khá nghiêm ngặt. Nghênh ngang vào nhà bắt được gã, mà lại không bị ai phát hiện, có thể thấy đối phương không đơn giản đâu!”
Thẩm Tam Xuyên mỉm cười nói: “Quả nhiên Phù trưởng lão cũng phát hiện ra vấn đề ở đâu rồi. Đầu tiên, bắt cóc nhưng lại không tống tiền; tiếp tới, thực lực của kẻ tình nghi này khá mạnh; hơn nữa, hành động của hắn là có mục tiêu và có chủ đích.”
“Chưởng môn phân tích chí phải, không biết Chưởng môn đã có kết luận gì chưa?”
“Về lý thuyết, nếu đã mất công mang một người đi, thì chẳng lý nào mấy hôm sau lại trả nguyên xi về đâu nhỉ?” Thẩm Tam Xuyên sờ cằm, “Nếu thứ chúng ta sắp tìm thấy là thi thể của Thương Vân, thì người cảm thấy dễ phát hiện nó ở đâu nhất?”
Phù Nhất Bạch ngẫm ngợi, lắc đầu: “Nơi chốn phát hiện ra xác chết có gì khác nhau hả?”
“Khác nhiều chứ.” Thẩm Tam Xuyên nói, “Nếu thi thể xuất hiện ở hoàng thành, thì đó là khiêu khích hoàng quyền. Thi thể xuất hiện ở Đài Yên Vân, thì là ân oán cá nhân. Còn thi thể xuất hiện trong Ải Phong Nguyệt, đấy lại là vu oan giá họa…”
Phù Nhất Bạch sửng sốt: “Ý con là, có khả năng ai đấy muốn giết Thương Vân để vu oan cho chúng ta sao?!”
Thẩm Tam Xuyên tiếp tục: “Đấy chỉ là một trong những khả năng thôi, thật ra còn một khả năng tồi tệ nhất nữa cơ.”
“Đấy là gì?”
Thẩm Tam Xuyên mím môi nói: “Chính là thi thể xuất hiện ở ba châu Huyền Sát.”
Phù Nhất Bạch trợn tròn mắt: “Đổ vạ cho ba châu Huyền Sát? Làm thế hắn được lợi gì chứ?”
“Một khi thi thể xuất hiện ở ba châu Huyền Sát, thì chuyện này sẽ thành ngòi nổ, phá vỡ thế cân bằng hiện tại giữa năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát.”
“Khà, nếu đúng theo lời con, thì kẻ này quả là đáng sợ đấy, hắn muốn thiên hạ đại loạn đây!”
“Vâng, hơn nữa người này vô cùng cẩn thận, không để lại bất kỳ manh mối có giá trị nào trong hiện trường. Hắn cũng giỏi đấy, nhưng chính vì xử lý sạch sẽ gọn gàng quá, nên chúng ta có thể khoanh vùng những kẻ khả nghi rồi.”
“Ồ? Con đã chọn được ai rồi à?”
“Nếu thuộc năm nhánh Thần Phong, thì chí ít người này phải đạt tới trình độ của trưởng lão hoặc Chưởng môn…”
Phù Nhất Bạch hỏi: “Vậy là thu nhỏ được phạm vi nhiều, con có đối tượng tình nghi đặc biệt chưa?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu nói: “Khó nói lắm, cứ quan sát trước đã ạ, chúng ta về Ải Phong Nguyệt đi.”
“Được!”
…
Hai người trở về Ải Phong Nguyệt đúng lúc mọi người đã lục soát xong, chẳng phát hiện ra gì cả.
Tề Thừa thấy Thẩm Tam Xuyên về, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn, tuy đã tra hết Ải Phong Nguyệt, nhưng các Lâm Uyên Thủy của Tiên Tôn có phép cấm, chúng ta chưa thể vào được. Nếu Tiên Tôn đã về, liệu ngài có dám cho chúng ta vào các Lâm Uyên Thủy lục soát không?”
Trưởng lão Hoa Bất Dương của núi Phong đã ngứa mắt lũ người lục lọi Ải Phong Nguyệt này lâu rồi, ngài xổ toẹt: “Còn dám nhăm nhe các Lâm Uyên Thủy, coi mình là Ngọc Hoàng Đại Đế à, tưởng mình có đặc quyền chắc?”
“Hoa trưởng lão, ta làm vậy cũng để giúp quý phái rửa sạch hiềm nghi thôi!”
“Hiềm nghi gì chứ, dạo gần đây Chưởng môn bên ta không hề ở Ải Phong Nguyệt. Không có Chưởng môn bỏ lệnh cấm, chẳng ai có thể vào nổi các Lâm Uyên Thủy. Thằng nhóc Thương Vân kia mới mất tích được mấy ngày, làm sao ở trong các Lâm Uyên Thủy được?”
Tề Thừa cố tỏ vẻ nói: “Hoa trưởng lão đã chắc chắn như thế, sao lại không thể cho chúng ta vào kiểm chứng? Chẳng lẽ trong đấy có gì đáng hổ thẹn ư?”
Thẩm Tam Xuyên lên tiếng: “Có thể cho các ngươi vào. Tuy vậy, các Lâm Uyên Thủy là nơi trọng yếu của Ải Phong Nguyệt ta, các ngươi kéo đàn kéo đống vào thì không ổn.”
Tề Thừa thấy Thẩm Tam Xuyên cho phép, lập tức nói: “Chuyện đấy là đương nhiên. Để thể hiện sự kính trọng, chỉ Chưởng môn bốn phái chúng ta vào thôi có được không? Nếu Hàn Diễn Tiên Tôn không yên tâm, ngài có thể phái người của ngài đi theo chúng ta!”
“Được thôi.” Thẩm Tam Xuyên nhìn sang người bên cạnh mình, “Hoa trưởng lão, Phù trưởng lão, phiền hai vị cùng vào các Lâm Uyên Thủy tìm kiếm với các Chưởng môn.”
Tuy Hoa Bất Dương không cam lòng, nhưng ngài sẽ không làm xấu mặt Thẩm Tam Xuyên ngay giữa đám đông. Ngài hừ một tiếng rồi đi tuốt đằng trước, Tề Thừa lập tức theo sát đằng sau, còn Chưởng môn của ba phái kia thì đi sau hắn. Phù Nhất Bạch vỗ vai Thẩm Tam Xuyên rồi cũng đi theo.
Hàn Vãn Lâu thấy họ đi vào các Lâm Uyên Thủy thật thì không nhịn nổi nói: “Con cho bọn họ vào thật à? Nếu là Lũng Cảnh, chưa chắc đệ ấy đã đồng ý dễ dàng vậy đâu…”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Có những việc không trốn tránh được, chi bằng đối mặt thẳng luôn. Thà để chúng hành động trong tầm nhìn của mình, còn hơn kệ chúng chọc ngoáy sau lưng mình.”
Hàn Vãn Lâu nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Con nói vậy, là vì cảm thấy có kẻ muốn gây bất lợi cho Ải Phong Nguyệt ư?”
“Chưa chắc ạ, cứ quan sát họ xem có phát hiện gì không đã.” Dứt lời, anh chàng biến ra một chiếc gương Huyền Thiên, quan sát cách hành xử của mấy người vừa vào các Lâm Uyên Thủy.
Hàn Vãn Lâu thò qua: “Nếu con không yên tâm, thì sao không vào cùng luôn, mà lại đứng ngoài giám sát bằng gương Huyền Thiên?”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Không thể gọi là giám sát được, con chỉ muốn xem biểu hiện của từng người sau khi vào đó thôi, mấy khi có được cơ hội thế này ạ?”
Hàn Vãn Lâu chợt hiểu ra: “Con cố ý thả họ vào là để thử họ à? Vậy là giờ con đang hoài nghi…”
…
“Hàn trưởng lão, người xem, Tề Thừa vào xong là thật sự cố gắng tìm người ngay. Cái kiểu âu lo này chứng tỏ hắn ta thật sự đang chịu áp lực rất lớn. Chắc hẳn Thương Viêm đã ra tối hậu thư với hắn, nên hắn mới sốt sắng đi tìm người như vậy, không là chẳng biết ăn nói với bề trên thế nào.”
Hàn Vãn Lâu rằng: “Đúng vậy, mới nãy đám Đài Yên Vân cũng tích cực nhất. Dù sao kẻ kia cũng mất tích trong nhà họ, không lo mà được chắc. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn không tìm ra, thì Đài Yên Vân phải đứng mũi chịu sào thôi. Đã là môn phái hạng bét trong năm nhánh Thần Phong, còn mắc phải đận này, có khi bị đá khỏi năm nhánh Thần Phong không chừng.”
“Lạc Dao Quân của Các Xuân Thu thì khác, hình như cô ta có hứng thú với các Lâm Uyên Thủy hơn. Bề ngoài cô ả tỏ vẻ đang tìm người, nhưng thực ra lại đang quan sát các Lâm Uyên Thủy. Nhưng Các Xuân Thu từng có tiền lệ rồi, hồi xưa sư muội Tân Thần của cô ta cũng rất hăm hở đòi vào các Lâm Uyên Thủy, chắc là vì cảm thấy các Lâm Uyên Thủy đang giấu giếm thông tin tuyệt mật gì của Ải Phong Nguyệt, muốn tìm cho rốt.”
Hàn Vãn Lâu gật đầu nói: “Con bé đó cứ sờ mó linh tinh, như đang thử xem các Lâm Uyên Thủy có phòng tối hay mật đạo gì không ấy?”
“Rất có thể, túm lại cô này cũng không thật sự muốn tìm người.”
Hàn Vãn Lâu lại nhìn sang người khác: “So ra, Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ có vẻ qua loa lấy lệ quá, y và Vi Hàm Dạ vừa dạo xong phòng nghị sự, giờ vào gian trong của con. Vi Hàm Dạ còn thờ ơ hơn cả Hoa Tiểu Quất. Tề Thừa chuyên chí những góc khó tìm, còn hai đứa này cứ đi thẳng trục chính…”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, tiếp tục quan sát hành động của hai người.
Một lát sau, Hàn Vãn Lâu lên tiếng: “Hình như thằng cu Hoa Tiểu Quất này có hứng với phòng con hơn đấy, cứ lượn như cá cảnh mãi, gặp món gì cũng phải ngắm nghía sờ s0ạng. Nếu không có Phù trưởng lão theo sau, ta cảm thấy y sẽ nhảy lên giường con mất.
“Vi Hàm Dạ thì chỉ đi một vòng quanh phòng rồi trở ra, có lẽ cảm thấy căn nhà này không giấu ai, nhìn cái là biết liền.”
…
Một lúc sau, bốn người chẳng thu hoạch được gì trong các Lâm Uyên Thủy, đi ra ngoài theo sự chỉ dẫn của Hoa Bất Dương và Phù Nhất Bạch.
Thẩm Tam Xuyên nói: “Giờ Tề Chưởng môn còn cảm thấy Ải Phong Nguyệt giấu người nữa không?”
Thái độ của Tề Thừa tử tế hơn một tẹo: “Xin lỗi vì quấy rầy Tiên Tôn, ta đã kiểm tra từng ngóc ngách bằng linh lực, quả thực không thấy dấu vết Thương Vân sư huynh từng tới đây.”
Hắn lo âu nói: “Ta sẽ sắp xếp người kiếm thêm những chỗ khác, hôm nay xin cáo từ ở đây trước!”
Dứt lời, hắn ta dẫn toàn bộ đám người của Đài Yên Vân vội vã bỏ đi. Tiếp đến là hội Các Xuân Thu và Cổng Phá Trần. Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ còn định ôn chuyện với Thẩm Tam Xuyên, nhưng cũng bị người nhà mình túm về. Họ bảo phải bắt y về, việc trong Ải bộn bề, chớ la cà bên ngoài mãi mà bỏ bê trách nhiệm Chưởng môn.
Tuy nghe xong y cũng chả thấy hổ thẹn gì, nhưng vẫn phải miễn cưỡng rời khỏi Ải Phong Nguyệt, trở về Ải Thanh Từ.
…
Hai ngày nữa lại trôi qua như thế. Sau khi tìm kiếm quy mô lớn, vẫn chẳng ai biết tin tức gì về Thương Vân.
Khuya hôm nay, Thẩm Tam Xuyên bận rộn chính sự xong vừa về đến các Lâm Uyên Thủy, bỗng cảm giác được sự lạ, như thể có khách không mời vào các Lâm Uyên Thủy…
Anh chàng ngẩng đầu lên thì thấy một người khoan thai hạ xuống từ nóc nhà.
“Tiên Tôn giữ lời hứa thật đấy, quả nhiên đã bỏ lệnh cấm với ta.”
Bóng đêm hớp hồn, người tới lại càng đắm say lòng người hơn cả đêm tối. Nụ cười bên khóe môi vẫn như xưa.
“Sao… đệ lại tới đây?”
“Phu nhân mới cưới của ta về bên ngoại, nhân lúc y không ở nhà, ta tới ôn chuyện với tình nhân cũ của mình thôi…”
Nói đoạn, hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên, ôm lấy anh chàng rồi thầm thì bên tai anh chàng: “Ta kết hôn rồi, Tiên Tôn không cô đơn hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ rần rần tim đập bình bịch, cái đứa này, nghiện trò kết hôn bí mật quá rồi hả!
Thể loại kink gì thế này, tòm tem với bồ nhí sau lưng vợ cả à? Máu lửa gớm!
Nhưng thôi, chơi thì chơi, ai sợ ai chứ?
Thẩm Tam Xuyên cố ý đẩy hắn ra nói: “Ngài đã lập khế ước với công tử Thẩm Điền rồi, còn tới tìm ta làm gì?”
Ai kia nghe Thẩm Tam Xuyên nói vậy thì cười như nắc nẻ, tiếp tục diễn sâu: “Tiên Tôn ghen à? Ta với y chỉ là gặp dịp thì chơi. Ngài biết lòng ta chứa riêng mỗi ngài, còn y chỉ là thứ thay thế ngài thôi. Ta chưa từng chạm vào y…”
“Tôn thượng nói đùa hay thật đấy, chiến tích động phòng mười lăm ngày đã loan khắp ba châu năm nhánh, còn định lừa ta ư?”
“Đấy là để chọc tức Tiên Tôn thôi. Tiên Tôn không tin, thì cứ thử xem ta có khả năng chơi tận mười lăm ngày không đi?”
“Đệ… vô liêm sỉ lắm!”
“Nếu được hưởng đêm Xu@n tình nồng với Tiên Tôn, thì tất nhiên ta chẳng cần biết liêm sỉ là gì nữa.” Hắn nói dứt câu thì bế thốc Thẩm Tam Xuyên lên đi vào phòng, “Tiên Tôn không nỡ từ chối ta đâu chứ?”
[HẾT CHƯƠNG 135]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.