Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 136
Lung Nhất Tiếu
15/05/2024
“Tiên Tôn tính giấu mỹ nhân trong lầu son à?”
***
Sau khi được Lục Lâm Trạch bế vào phòng, Thẩm Tam Xuyên trượt thẳng xuống khỏi người hắn, xua tay nói: “Hôm nay không làm chuyện đó đâu. Ải Phong Nguyệt còn cả đống việc cần ta th ẩm duyệt phê chỉ thị, thật sự không đủ sức ấy.”
Lục Lâm Trạch nhìn đôi mắt thâm quầng của Thẩm Tam Xuyên, xót xa hỏi: “Sao vừa về đã bận rộn vậy rồi? Có cần đệ giúp không?”
Thẩm Tam Xuyên đi tới trước bàn: “Đi xa lâu quá, công việc tích lại khá nhiều. Phải xử lý chuyện hiện tại, còn cần xem cả những việc trước đó nữa, ta vừa đi họp với mọi người về xong…”
Sau đó anh chàng ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Trạch, gương mặt rõ ràng còn mỏi mệt, nhưng vẫn cười rất sung sướng: “Nhưng vừa thấy đệ là ta vui quá trời.”
Lục Lâm Trạch kéo ghế ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, mỉm cười nói: “Vậy đệ ở lại đây với huynh, huynh muốn ăn, muốn uống gì cứ bảo để đệ làm nhé.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, ngồi xuống vẫn không nhịn được phải hôn Lục Lâm Trạch một cái đã, sau đấy mới cầm danh sách các núi lên nghiên cứu.
Thấy Thẩm Tam Xuyên xem danh sách, Lục Lâm Trạch tiện tay cầm quả quýt bên cạnh lên, vừa bóc vừa hỏi: “Sư huynh tính đề bạt ai à?”
“Ừ… Sao đệ biết?”
Lục Lâm Trạch bóc quýt xong thì gỡ múi, lột s@ch cả tơ trắng trên múi quýt rồi mới nhét một miếng vào miệng Thẩm Tam Xuyên: “Đệ lại chẳng hiểu sư huynh quá… Thế nào, ngọt không?”
Thẩm Tam Xuyên nhai một lát, vị ngọt thanh của quýt lan tỏa khắp khoang miệng: “Ngọt.”
Lục Lâm Trạch tiếp tục xử lý múi quýt: “Đệ thấy huynh không chỉ định đề bạt một người đâu đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên nhìn danh sách, gật đầu nói: “Ta còn định điều chỉnh lại kết cấu hiện tại của Ải Phong Nguyệt. Ta luôn cảm thấy kết cấu bây giờ quá sức đơn điệu, cấp trên mạnh quá, các đệ tử phía dưới sẽ không có động lực để tiến bộ, họ sẽ cho là mình không có khả năng vượt người đi trước… Nếu lập ra một số bộ phận phụ trợ ở núi Phong, lầu Nguyệt và đỉnh Vô Quan, thì có thể khuyến khích cạnh tranh lành mạnh giữa mọi người, cùng tiến bộ chung.”
Kết cấu quá đơn điệu dễ dẫn tới tư duy chểnh mảng. Làm cũng thế, mà không làm cũng vẫn thế. Phân tổ, chia bộ phận ra, thưởng theo hiệu suất và chia việc thì mới có thể k1ch thích mọi người làm việc nghiêm túc. Không cần phải phân chia theo linh lực, phải để mỗi đệ tử cảm thấy mình cố gắng trong một phương diện nào đó thì chung quy sẽ có ngày được đổi đời.
Bảo thủ quá sẽ chỉ khiến người ta chây ỳ. Phá vỡ lề lối cũ, đổi lạc hậu thành tiến bộ mới là phép tắc duy trì sinh tồn.
Lục Lâm Trạch cười nói: “Trước khi tới đây đệ còn tưởng sư huynh đang phiền não vì chuyện Thương Vân, nào ngờ sư huynh lại đang lên kế hoạch chỉnh đốn cải cách, quả thực đệ hơi ngạc nhiên đấy.”
Thẩm Tam Xuyên đang vẽ sơ đồ tổ chức bộ máy lên một tờ giấy khác, rồi điền tên những đệ tử mình ưng ý vào đó: “Vụ của Thương Vân chỉ có vài khả năng thôi, ta đã nghĩ xong cách đối phó với từng kiểu rồi, không có gì phải lo lắm.
“Vả lại cũng chẳng cần phí nhiều tâm sức cho loại khốn kiếp như Thương Vân. Ải Phong Nguyệt mới là ưu tiên hàng đầu của ta.”
Lục Lâm Trạch lại kề múi quýt bên miệng người tình: “Hồi xưa còn ở Ải Phong Nguyệt, đệ đã cảm thấy mỗi lúc sư huynh nghiêm túc trông huynh cực kỳ đẹp trai, quyến rũ vô cùng.”
Thẩm Tam Xuyên buồn cười nói: “Vậy à, ta còn tưởng đệ chỉ thích mặt ta thôi chứ.”
“Tiên Tôn đang tự xem nhẹ bản thân sao?”
“Cái đấy thì không, ta chỉ cảm thấy, riêng cái mặt ta đã đủ để trói buộc đệ cả đời rồi.”
Lục Lâm Trạch cười khùng: “Hóa ra không phải đang khiêm tốn, mà là đang tự cao.”
“Sao, ta nói sai à?”
“Đâu đâu, Tiên Tôn là người ta thương nhất, dẫu chỉ là một sợi tóc của ngài, ta cũng phải trân quý như chính tính mạng mình.”
Thẩm Tam Xuyên tiếp tục ăn quýt Lục Lâm Trạch bón cho. Tuy tán dóc, nhưng anh chàng cũng không trễ nải chuyện dang dở. Hai người như một cặp vợ chồng già, vô cùng đồng điệu hòa hợp.
“Nhắc mới nhớ, Tôn thượng cũng rời xa Núi Phù Linh bấy lâu, không cần về xử lý công vụ sao?”
Lục Lâm Trạch lắc đầu nói: “Khác với năm nhánh Thần Phong bên này, ba châu Huyền Sát chỉ thờ phụng kẻ mạnh, nên cách trị vì tốt nhất là dùng bạo lực để chế ngự bạo lực, cho chúng biết thực lực đôi bên cách biệt thế nào, chúng sẽ không lắm chuyện nữa.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn hắn: “Ừ, đơn giản thô bạo nhưng hữu hiệu, nên Ngũ thúc toàn giải quyết mấy chuyện lung tung rối nùi hộ đệ hả?”
Lần trước ở Núi Phù Linh, anh chàng đã phát hiện Yếm Ngũ Sát là người bận rộn nhất. Lớn thì những chuyện quan trọng của ba châu Huyền Sát, nhỏ thì thay cái giường họ đã làm sập, tất cả đều do chú Ngũ chịu trách nhiệm xử lý… Mấu chốt là tuy bận rộn, nhưng chú vẫn giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy, làm người ta phải nể chú ra trò. Rõ ràng là kẻ bị gọi với cái tên “Chó điên”, nhưng làm việc lại cực kỳ đắc lực, thảo nào ngày xưa Hoang sư huynh coi trọng chú ấy như thế.
“Ha, bị sư huynh phát hiện rồi. Ngày xưa còn trong Tông Long Dã, Ngũ thúc đã rất giỏi ứng phó những vấn đề đột xuất. Giờ cha đệ phủi tay bỏ việc, đệ đương nhiên phải tiếp tục chèn ép thúc ấy thôi.”
“Ừ, đệ làm Ma Tôn sung sướng quá nhỉ, lần sau để ta làm hộ cho.”
Lục Lâm Trạch đút hết quả quýt, lại nhìn Thẩm Tam Xuyên đang nghiêm túc nghiên cứu công việc, nói: “Sư huynh có đói không, đệ nấu đồ khuya cho huynh nhé?”
“Ừ được, bao năm không được thưởng thức, ta nhớ đồ ăn Tôn thượng nấu quá đi.”
Lục Lâm Trạch đứng dậy: “Thịt với măng khô kho tàu nhé?”
Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc: “Đệ còn mang cả thịt theo cơ à?”
“Đệ có thể xuống bếp trộm ít thịt ba chỉ mà.”
Thẩm Tam Xuyên bị chọc cười: “Đường đường là Ma Tôn mà lại vào bếp của Ải Phong Nguyệt nhà ta trộm thịt ba chỉ làm bữa khuya ư?”
“Khụ, vì huynh, đệ đành mặt dày thôi.”
Thấy Lục Lâm Trạch sắp chạy tới cửa, Thẩm Tam Xuyên bèn nói: “Đi nhanh về nhanh nhé, đệ biết ta không thích xa đệ quá lâu mà.”
Lục Lâm Trạch cong mắt cười: “Được.”
Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không muốn xa sư huynh.
Đêm khuya tĩnh lặng trải dài trước mắt, Lục Lâm Trạch quen cửa quen nẻo lủi vào căn bếp vắng, chọn miếng thịt ba chỉ ngon nhất rồi quay về các Lâm Uyên Thủy. Sau đó hắn châm cái bếp lò nhỏ trong phòng, đặt niêu lẩu be bé lên trên.
Đáng ra hắn định nấu bên ngoài, nhưng sư huynh nói muốn xem, nên hắn bèn dọn đồ đạc vào trong phòng.
Niêu nóng rồi, hắn bèn rán sơ thịt ba chỉ trên dầu, mùi thịt thơm phức lập tức lan tỏa khắp nơi… làm Thẩm Tam Xuyên đã quen tích cốc mấy năm cũng thèm nhỏ dãi.
Thấy Thẩm Tam Xuyên nuốt nước miếng nhìn mình, Lục Lâm Trạch giải thích: “Chao dầu xong, thịt ba chỉ sẽ không còn quá ngấy, chất thịt cũng mềm mại đàn hồi hơn.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Phải nấu bao lâu?”
“Lát nữa bỏ thêm nước, gia vị và măng khô, hầm thêm khoảng nửa canh giờ là được.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Vừa xinh đấy, ta cũng bận chừng nửa canh giờ nữa là xong việc.”
“Từ lúc về tới giờ, ngày nào sư huynh cũng phải làm tới tận khuya vậy à?”
“Mấy bữa trước còn muộn hơn cơ, hôm nay còn sớm đấy. Lát ta có thể ngủ thêm một tẹo.”
Lục Lâm Trạch thở dài: “Trước kia sư huynh từng kể với đệ, huynh lao lực quá độ nên mới đột tử ở thế giới bên kia. Dù giờ đã có tu vi, người ngợm cũng khỏe hơn hẳn ngày xưa, nhưng huynh cũng đừng cố quá nhé, biết chưa?”
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà.”
Thấy Thẩm Tam Xuyên chẳng có vẻ gì là để tâm, Lục Lâm Trạch không khách khí uy hiếp anh chàng luôn: “Không là ta sẽ bắt cóc Tiên Tôn về Núi Phù Linh giấu ngài đi đấy.”
Cây bút Thẩm Tam Xuyên đang cầm hơi sững lại, sau đấy anh chàng giả vờ nhíu mày diễn sâu: “Vậy thì không hay đâu, dầu sao Tôn thượng cũng có phu nhân rồi, làm sao dan díu với ta mãi được?”
Máu lên là bắt đầu đóng kịch NTR đấy.
(NTR: xuất phát từ netori/netore của Nhật, chỉ ngoại tình, hay dùng trong ấn phẩm gợi dục.)
“Chỉ cần Tiên Tôn sẵn lòng ở bên ta, thì ta chẳng cần bất kỳ ai khác.” Mắt Lục Lâm Trạch ngập tràn tình ý, diễn còn sâu hoắm hơn cả anh chàng, “Ta chỉ cần mình ngài thôi.”
Thẩm Tam Xuyên hơi đỏ mặt, phát hiện mình không bao giờ đọ lại được sư đệ. Sao ẻm có thể sắm cái vai này nghiêm trang vậy nhỉ, còn tỏ vẻ rõ là tự nhiên nữa!
Bắc thịt lên hầm xong, Lục Lâm Trạch nói: “Đệ đi đun nước tắm cho sư huynh, lát huynh có thể ngâm bồn cho thư giãn.”
“Ừ.”
Trước kia hồi họ còn ở chung trong các Lâm Uyên Thủy, cứ tới tối là Thẩm Tam Xuyên lại đi tu luyện với Thiên Lũng Cảnh. Lục Lâm Trạch ở trong phòng hai người, đun nước tắm cho Thẩm Tam Xuyên, chờ anh chàng về thì mát xa giãn cơ cho anh chàng, xong nấu đồ khuya để hai đứa ăn chung, cuối cùng là ôm nhau đi ngủ…
Lúc này đây, hai người dường như lại quay về quá khứ, vô cùng quen thuộc và cực kỳ tự nhiên.
Nửa canh giờ trôi qua như thế, rốt cuộc Thẩm Tam Xuyên cũng giải quyết xong công việc dang dở. Vì thế nhân lúc sư đệ đang bận rộn, anh chàng bèn ăn vụng một miếng thịt kho tàu đang nấu trên nồi. Nào ngờ lại bị Lục Lâm Trạch vừa chuẩn bị nước tắm xong đi ra bắt quả tang ngay tại trận.
Lục Lâm Trạch cười đầy vẻ yêu chiều: “Ngon không?”
Thẩm Tam Xuyên lập tức gật đầu nói: “Ngon, sốt thịt cũng quánh lại rồi, sánh đặc ngon lắm.”
Sau đó anh chàng gắp một miếng đút cho Lục Lâm Trạch: “Tôn thượng nếm thử đi?”
Lục Lâm Trạch ăn thịt, nhìn sư huynh đang trông chờ được ngợi khen: “Cũng không tệ lắm.”
Thẩm Tam Xuyên vui vẻ nói: “Ta đã bảo rồi mà! Mau lại đây, mình ăn chung.”
Ờ hờ, ai không biết còn tưởng nồi thịt ngon này là do Thẩm Tam Xuyên nấu nữa kìa…
Hai người nhanh chóng thủ tiêu sạch sẽ cái nồi nhỏ. Thẩm Tam Xuyên ăn xong thấy hơi khô mồm, Lục Lâm Trạch bèn cầm nồi chè đậu xanh đã chuẩn bị xong ra, nói: “Mang từ bếp ra luôn đó, đệ đoán chắc sư huynh cũng muốn uống gì đấy.”
Thẩm Tam Xuyên nhấp một ngụm, cảm thấy tươi mát thanh miệng, thế là tu ừng ực một hớp to: “Hình như chỉ có nước, không có cái à?”
“Đúng vậy, sư huynh không thích ăn đậu xanh, chỉ thích húp nước thôi mà?” Sau đấy hắn có vẻ hơi căng thẳng, hỏi ngược lại, “Hay là khẩu vị của sư huynh đã thay đổi sau mười tám năm rồi? Đệ khôn vặt không đúng chỗ hả?”
Hắn đã cố tình múc mỗi nước, không để lại hạt đậu xanh nào! Dù sao thời còn bên nhau ngày xưa, mỗi lần hắn vào bếp nấu chè đậu xanh, Thẩm Tam Xuyên chỉ ăn mỗi nước, không động vào cái.
“Không, đúng là ta chỉ thích ăn nước thôi, sư đệ quan sát tinh tế thật.”
Lục Lâm Trạch yên tâm: “Vậy là tốt rồi, đệ còn lo khẩu vị của huynh thay đổi mà mình không biết… Để đệ dọn cho, sư huynh đi ngâm bồn đi, lát dọn xong, đệ sẽ qua đấm bóp cho huynh.”
“Được.”
…
Trước kia tối nào Lục Lâm Trạch cũng làm những món ngon phong phú khác biệt cho Thẩm Tam Xuyên, sau đó chờ anh chàng ăn hết thì bảo anh chàng đi ngâm bồn, mình thì rửa bát dọn bàn, xong đâu đấy hắn sẽ qua đấm bóp cho sư huynh.
Tuy nhiều năm đã trôi qua, nhưng tay nghề mát-xa của sư đệ quả thực vẫn tuyệt hết nước chấm. Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt ngâm mình trong thùng gỗ to, sung sướng đến độ suýt thiếp đi.
“Nếu sư huynh buồn ngủ, thì cứ ngủ luôn đi, lát đệ tắm cho huynh xong thì bế huynh lên giường.”
Thẩm Tam Xuyên đã lơ mơ lắm rồi: “Được, nhưng… đệ không muốn à?”
Động tác tay của Lục Lâm Trạch khựng lại, sau đấy hắn tiếp tục xoa bóp: “Huynh mệt thế này rồi, đệ đương nhiên không muốn nữa.”
“… Điêu toa.”
“Được rồi, đệ điêu toa.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Dù sao muốn thì muốn, nhưng đệ không xớ rớ gì đâu. Hôm nay sư huynh phải nghỉ ngơi cho thỏa nhé.”
Thẩm Tam Xuyên khép đôi mắt lại, ngả về sau tựa vào người Lục Lâm Trạch, sau đấy vươn tay víu cổ Lục Lâm Trạch đặt môi hôn: “Ta rất muốn được ích kỷ một chút, giữ đệ lại bên mình mãi mãi.”
Lục Lâm Trạch lại cọ lên môi anh chàng như đang lưu luyến: “Tiên Tôn muốn giấu mỹ nhân trong lầu son à?”
“… Ừ.” Anh chàng nặng nề thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên thức dậy trong lòng Lục Lâm Trạch, tư thế nằm nghiêng của hai người vẫn như hồi xưa. Anh chàng được hắn ôm trong vòng tay, cái tay đang đặt bên gối còn bị hắn cầm lấy từ đằng sau…
Anh chàng chớp chớp mắt, xoay người nhìn Lục Lâm Trạch còn đang say giấc. Anh chàng đang định thơm hắn một cái, thì chợt nghe tiếng Hàn Vãn Lâu kích động gõ cửa bên ngoài –
“Chưởng môn, tìm được Thương Vân rồi!”
[HẾT CHƯƠNG 136]
***
Sau khi được Lục Lâm Trạch bế vào phòng, Thẩm Tam Xuyên trượt thẳng xuống khỏi người hắn, xua tay nói: “Hôm nay không làm chuyện đó đâu. Ải Phong Nguyệt còn cả đống việc cần ta th ẩm duyệt phê chỉ thị, thật sự không đủ sức ấy.”
Lục Lâm Trạch nhìn đôi mắt thâm quầng của Thẩm Tam Xuyên, xót xa hỏi: “Sao vừa về đã bận rộn vậy rồi? Có cần đệ giúp không?”
Thẩm Tam Xuyên đi tới trước bàn: “Đi xa lâu quá, công việc tích lại khá nhiều. Phải xử lý chuyện hiện tại, còn cần xem cả những việc trước đó nữa, ta vừa đi họp với mọi người về xong…”
Sau đó anh chàng ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Trạch, gương mặt rõ ràng còn mỏi mệt, nhưng vẫn cười rất sung sướng: “Nhưng vừa thấy đệ là ta vui quá trời.”
Lục Lâm Trạch kéo ghế ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, mỉm cười nói: “Vậy đệ ở lại đây với huynh, huynh muốn ăn, muốn uống gì cứ bảo để đệ làm nhé.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, ngồi xuống vẫn không nhịn được phải hôn Lục Lâm Trạch một cái đã, sau đấy mới cầm danh sách các núi lên nghiên cứu.
Thấy Thẩm Tam Xuyên xem danh sách, Lục Lâm Trạch tiện tay cầm quả quýt bên cạnh lên, vừa bóc vừa hỏi: “Sư huynh tính đề bạt ai à?”
“Ừ… Sao đệ biết?”
Lục Lâm Trạch bóc quýt xong thì gỡ múi, lột s@ch cả tơ trắng trên múi quýt rồi mới nhét một miếng vào miệng Thẩm Tam Xuyên: “Đệ lại chẳng hiểu sư huynh quá… Thế nào, ngọt không?”
Thẩm Tam Xuyên nhai một lát, vị ngọt thanh của quýt lan tỏa khắp khoang miệng: “Ngọt.”
Lục Lâm Trạch tiếp tục xử lý múi quýt: “Đệ thấy huynh không chỉ định đề bạt một người đâu đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên nhìn danh sách, gật đầu nói: “Ta còn định điều chỉnh lại kết cấu hiện tại của Ải Phong Nguyệt. Ta luôn cảm thấy kết cấu bây giờ quá sức đơn điệu, cấp trên mạnh quá, các đệ tử phía dưới sẽ không có động lực để tiến bộ, họ sẽ cho là mình không có khả năng vượt người đi trước… Nếu lập ra một số bộ phận phụ trợ ở núi Phong, lầu Nguyệt và đỉnh Vô Quan, thì có thể khuyến khích cạnh tranh lành mạnh giữa mọi người, cùng tiến bộ chung.”
Kết cấu quá đơn điệu dễ dẫn tới tư duy chểnh mảng. Làm cũng thế, mà không làm cũng vẫn thế. Phân tổ, chia bộ phận ra, thưởng theo hiệu suất và chia việc thì mới có thể k1ch thích mọi người làm việc nghiêm túc. Không cần phải phân chia theo linh lực, phải để mỗi đệ tử cảm thấy mình cố gắng trong một phương diện nào đó thì chung quy sẽ có ngày được đổi đời.
Bảo thủ quá sẽ chỉ khiến người ta chây ỳ. Phá vỡ lề lối cũ, đổi lạc hậu thành tiến bộ mới là phép tắc duy trì sinh tồn.
Lục Lâm Trạch cười nói: “Trước khi tới đây đệ còn tưởng sư huynh đang phiền não vì chuyện Thương Vân, nào ngờ sư huynh lại đang lên kế hoạch chỉnh đốn cải cách, quả thực đệ hơi ngạc nhiên đấy.”
Thẩm Tam Xuyên đang vẽ sơ đồ tổ chức bộ máy lên một tờ giấy khác, rồi điền tên những đệ tử mình ưng ý vào đó: “Vụ của Thương Vân chỉ có vài khả năng thôi, ta đã nghĩ xong cách đối phó với từng kiểu rồi, không có gì phải lo lắm.
“Vả lại cũng chẳng cần phí nhiều tâm sức cho loại khốn kiếp như Thương Vân. Ải Phong Nguyệt mới là ưu tiên hàng đầu của ta.”
Lục Lâm Trạch lại kề múi quýt bên miệng người tình: “Hồi xưa còn ở Ải Phong Nguyệt, đệ đã cảm thấy mỗi lúc sư huynh nghiêm túc trông huynh cực kỳ đẹp trai, quyến rũ vô cùng.”
Thẩm Tam Xuyên buồn cười nói: “Vậy à, ta còn tưởng đệ chỉ thích mặt ta thôi chứ.”
“Tiên Tôn đang tự xem nhẹ bản thân sao?”
“Cái đấy thì không, ta chỉ cảm thấy, riêng cái mặt ta đã đủ để trói buộc đệ cả đời rồi.”
Lục Lâm Trạch cười khùng: “Hóa ra không phải đang khiêm tốn, mà là đang tự cao.”
“Sao, ta nói sai à?”
“Đâu đâu, Tiên Tôn là người ta thương nhất, dẫu chỉ là một sợi tóc của ngài, ta cũng phải trân quý như chính tính mạng mình.”
Thẩm Tam Xuyên tiếp tục ăn quýt Lục Lâm Trạch bón cho. Tuy tán dóc, nhưng anh chàng cũng không trễ nải chuyện dang dở. Hai người như một cặp vợ chồng già, vô cùng đồng điệu hòa hợp.
“Nhắc mới nhớ, Tôn thượng cũng rời xa Núi Phù Linh bấy lâu, không cần về xử lý công vụ sao?”
Lục Lâm Trạch lắc đầu nói: “Khác với năm nhánh Thần Phong bên này, ba châu Huyền Sát chỉ thờ phụng kẻ mạnh, nên cách trị vì tốt nhất là dùng bạo lực để chế ngự bạo lực, cho chúng biết thực lực đôi bên cách biệt thế nào, chúng sẽ không lắm chuyện nữa.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn hắn: “Ừ, đơn giản thô bạo nhưng hữu hiệu, nên Ngũ thúc toàn giải quyết mấy chuyện lung tung rối nùi hộ đệ hả?”
Lần trước ở Núi Phù Linh, anh chàng đã phát hiện Yếm Ngũ Sát là người bận rộn nhất. Lớn thì những chuyện quan trọng của ba châu Huyền Sát, nhỏ thì thay cái giường họ đã làm sập, tất cả đều do chú Ngũ chịu trách nhiệm xử lý… Mấu chốt là tuy bận rộn, nhưng chú vẫn giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy, làm người ta phải nể chú ra trò. Rõ ràng là kẻ bị gọi với cái tên “Chó điên”, nhưng làm việc lại cực kỳ đắc lực, thảo nào ngày xưa Hoang sư huynh coi trọng chú ấy như thế.
“Ha, bị sư huynh phát hiện rồi. Ngày xưa còn trong Tông Long Dã, Ngũ thúc đã rất giỏi ứng phó những vấn đề đột xuất. Giờ cha đệ phủi tay bỏ việc, đệ đương nhiên phải tiếp tục chèn ép thúc ấy thôi.”
“Ừ, đệ làm Ma Tôn sung sướng quá nhỉ, lần sau để ta làm hộ cho.”
Lục Lâm Trạch đút hết quả quýt, lại nhìn Thẩm Tam Xuyên đang nghiêm túc nghiên cứu công việc, nói: “Sư huynh có đói không, đệ nấu đồ khuya cho huynh nhé?”
“Ừ được, bao năm không được thưởng thức, ta nhớ đồ ăn Tôn thượng nấu quá đi.”
Lục Lâm Trạch đứng dậy: “Thịt với măng khô kho tàu nhé?”
Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc: “Đệ còn mang cả thịt theo cơ à?”
“Đệ có thể xuống bếp trộm ít thịt ba chỉ mà.”
Thẩm Tam Xuyên bị chọc cười: “Đường đường là Ma Tôn mà lại vào bếp của Ải Phong Nguyệt nhà ta trộm thịt ba chỉ làm bữa khuya ư?”
“Khụ, vì huynh, đệ đành mặt dày thôi.”
Thấy Lục Lâm Trạch sắp chạy tới cửa, Thẩm Tam Xuyên bèn nói: “Đi nhanh về nhanh nhé, đệ biết ta không thích xa đệ quá lâu mà.”
Lục Lâm Trạch cong mắt cười: “Được.”
Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không muốn xa sư huynh.
Đêm khuya tĩnh lặng trải dài trước mắt, Lục Lâm Trạch quen cửa quen nẻo lủi vào căn bếp vắng, chọn miếng thịt ba chỉ ngon nhất rồi quay về các Lâm Uyên Thủy. Sau đó hắn châm cái bếp lò nhỏ trong phòng, đặt niêu lẩu be bé lên trên.
Đáng ra hắn định nấu bên ngoài, nhưng sư huynh nói muốn xem, nên hắn bèn dọn đồ đạc vào trong phòng.
Niêu nóng rồi, hắn bèn rán sơ thịt ba chỉ trên dầu, mùi thịt thơm phức lập tức lan tỏa khắp nơi… làm Thẩm Tam Xuyên đã quen tích cốc mấy năm cũng thèm nhỏ dãi.
Thấy Thẩm Tam Xuyên nuốt nước miếng nhìn mình, Lục Lâm Trạch giải thích: “Chao dầu xong, thịt ba chỉ sẽ không còn quá ngấy, chất thịt cũng mềm mại đàn hồi hơn.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Phải nấu bao lâu?”
“Lát nữa bỏ thêm nước, gia vị và măng khô, hầm thêm khoảng nửa canh giờ là được.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Vừa xinh đấy, ta cũng bận chừng nửa canh giờ nữa là xong việc.”
“Từ lúc về tới giờ, ngày nào sư huynh cũng phải làm tới tận khuya vậy à?”
“Mấy bữa trước còn muộn hơn cơ, hôm nay còn sớm đấy. Lát ta có thể ngủ thêm một tẹo.”
Lục Lâm Trạch thở dài: “Trước kia sư huynh từng kể với đệ, huynh lao lực quá độ nên mới đột tử ở thế giới bên kia. Dù giờ đã có tu vi, người ngợm cũng khỏe hơn hẳn ngày xưa, nhưng huynh cũng đừng cố quá nhé, biết chưa?”
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà.”
Thấy Thẩm Tam Xuyên chẳng có vẻ gì là để tâm, Lục Lâm Trạch không khách khí uy hiếp anh chàng luôn: “Không là ta sẽ bắt cóc Tiên Tôn về Núi Phù Linh giấu ngài đi đấy.”
Cây bút Thẩm Tam Xuyên đang cầm hơi sững lại, sau đấy anh chàng giả vờ nhíu mày diễn sâu: “Vậy thì không hay đâu, dầu sao Tôn thượng cũng có phu nhân rồi, làm sao dan díu với ta mãi được?”
Máu lên là bắt đầu đóng kịch NTR đấy.
(NTR: xuất phát từ netori/netore của Nhật, chỉ ngoại tình, hay dùng trong ấn phẩm gợi dục.)
“Chỉ cần Tiên Tôn sẵn lòng ở bên ta, thì ta chẳng cần bất kỳ ai khác.” Mắt Lục Lâm Trạch ngập tràn tình ý, diễn còn sâu hoắm hơn cả anh chàng, “Ta chỉ cần mình ngài thôi.”
Thẩm Tam Xuyên hơi đỏ mặt, phát hiện mình không bao giờ đọ lại được sư đệ. Sao ẻm có thể sắm cái vai này nghiêm trang vậy nhỉ, còn tỏ vẻ rõ là tự nhiên nữa!
Bắc thịt lên hầm xong, Lục Lâm Trạch nói: “Đệ đi đun nước tắm cho sư huynh, lát huynh có thể ngâm bồn cho thư giãn.”
“Ừ.”
Trước kia hồi họ còn ở chung trong các Lâm Uyên Thủy, cứ tới tối là Thẩm Tam Xuyên lại đi tu luyện với Thiên Lũng Cảnh. Lục Lâm Trạch ở trong phòng hai người, đun nước tắm cho Thẩm Tam Xuyên, chờ anh chàng về thì mát xa giãn cơ cho anh chàng, xong nấu đồ khuya để hai đứa ăn chung, cuối cùng là ôm nhau đi ngủ…
Lúc này đây, hai người dường như lại quay về quá khứ, vô cùng quen thuộc và cực kỳ tự nhiên.
Nửa canh giờ trôi qua như thế, rốt cuộc Thẩm Tam Xuyên cũng giải quyết xong công việc dang dở. Vì thế nhân lúc sư đệ đang bận rộn, anh chàng bèn ăn vụng một miếng thịt kho tàu đang nấu trên nồi. Nào ngờ lại bị Lục Lâm Trạch vừa chuẩn bị nước tắm xong đi ra bắt quả tang ngay tại trận.
Lục Lâm Trạch cười đầy vẻ yêu chiều: “Ngon không?”
Thẩm Tam Xuyên lập tức gật đầu nói: “Ngon, sốt thịt cũng quánh lại rồi, sánh đặc ngon lắm.”
Sau đó anh chàng gắp một miếng đút cho Lục Lâm Trạch: “Tôn thượng nếm thử đi?”
Lục Lâm Trạch ăn thịt, nhìn sư huynh đang trông chờ được ngợi khen: “Cũng không tệ lắm.”
Thẩm Tam Xuyên vui vẻ nói: “Ta đã bảo rồi mà! Mau lại đây, mình ăn chung.”
Ờ hờ, ai không biết còn tưởng nồi thịt ngon này là do Thẩm Tam Xuyên nấu nữa kìa…
Hai người nhanh chóng thủ tiêu sạch sẽ cái nồi nhỏ. Thẩm Tam Xuyên ăn xong thấy hơi khô mồm, Lục Lâm Trạch bèn cầm nồi chè đậu xanh đã chuẩn bị xong ra, nói: “Mang từ bếp ra luôn đó, đệ đoán chắc sư huynh cũng muốn uống gì đấy.”
Thẩm Tam Xuyên nhấp một ngụm, cảm thấy tươi mát thanh miệng, thế là tu ừng ực một hớp to: “Hình như chỉ có nước, không có cái à?”
“Đúng vậy, sư huynh không thích ăn đậu xanh, chỉ thích húp nước thôi mà?” Sau đấy hắn có vẻ hơi căng thẳng, hỏi ngược lại, “Hay là khẩu vị của sư huynh đã thay đổi sau mười tám năm rồi? Đệ khôn vặt không đúng chỗ hả?”
Hắn đã cố tình múc mỗi nước, không để lại hạt đậu xanh nào! Dù sao thời còn bên nhau ngày xưa, mỗi lần hắn vào bếp nấu chè đậu xanh, Thẩm Tam Xuyên chỉ ăn mỗi nước, không động vào cái.
“Không, đúng là ta chỉ thích ăn nước thôi, sư đệ quan sát tinh tế thật.”
Lục Lâm Trạch yên tâm: “Vậy là tốt rồi, đệ còn lo khẩu vị của huynh thay đổi mà mình không biết… Để đệ dọn cho, sư huynh đi ngâm bồn đi, lát dọn xong, đệ sẽ qua đấm bóp cho huynh.”
“Được.”
…
Trước kia tối nào Lục Lâm Trạch cũng làm những món ngon phong phú khác biệt cho Thẩm Tam Xuyên, sau đó chờ anh chàng ăn hết thì bảo anh chàng đi ngâm bồn, mình thì rửa bát dọn bàn, xong đâu đấy hắn sẽ qua đấm bóp cho sư huynh.
Tuy nhiều năm đã trôi qua, nhưng tay nghề mát-xa của sư đệ quả thực vẫn tuyệt hết nước chấm. Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt ngâm mình trong thùng gỗ to, sung sướng đến độ suýt thiếp đi.
“Nếu sư huynh buồn ngủ, thì cứ ngủ luôn đi, lát đệ tắm cho huynh xong thì bế huynh lên giường.”
Thẩm Tam Xuyên đã lơ mơ lắm rồi: “Được, nhưng… đệ không muốn à?”
Động tác tay của Lục Lâm Trạch khựng lại, sau đấy hắn tiếp tục xoa bóp: “Huynh mệt thế này rồi, đệ đương nhiên không muốn nữa.”
“… Điêu toa.”
“Được rồi, đệ điêu toa.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Dù sao muốn thì muốn, nhưng đệ không xớ rớ gì đâu. Hôm nay sư huynh phải nghỉ ngơi cho thỏa nhé.”
Thẩm Tam Xuyên khép đôi mắt lại, ngả về sau tựa vào người Lục Lâm Trạch, sau đấy vươn tay víu cổ Lục Lâm Trạch đặt môi hôn: “Ta rất muốn được ích kỷ một chút, giữ đệ lại bên mình mãi mãi.”
Lục Lâm Trạch lại cọ lên môi anh chàng như đang lưu luyến: “Tiên Tôn muốn giấu mỹ nhân trong lầu son à?”
“… Ừ.” Anh chàng nặng nề thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên thức dậy trong lòng Lục Lâm Trạch, tư thế nằm nghiêng của hai người vẫn như hồi xưa. Anh chàng được hắn ôm trong vòng tay, cái tay đang đặt bên gối còn bị hắn cầm lấy từ đằng sau…
Anh chàng chớp chớp mắt, xoay người nhìn Lục Lâm Trạch còn đang say giấc. Anh chàng đang định thơm hắn một cái, thì chợt nghe tiếng Hàn Vãn Lâu kích động gõ cửa bên ngoài –
“Chưởng môn, tìm được Thương Vân rồi!”
[HẾT CHƯƠNG 136]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.