Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu

Chương 14:

Bĩ Hắc

16/10/2024

Cô sẽ diễn cho trót.

Ánh mắt Lâm Thiển vốn dĩ không chút cảm xúc bỗng chốc trở nên lưu luyến, cô quay người bước lại.

Lúc này Cố Ninh Dạ mới nhận ra mình đã nhìn theo bóng dáng cô từ lúc nào, anh ta nhíu mày.

Thấy cô quay lại, Cố Ninh Dạ lập tức phân phó chú Trần: “Đi mau.”

Chú Trần: “…”

Không phải giám đốc Cố đang đợi cô Lâm quay lại sao?

Bây giờ là thế nào? Chẳng lẽ ông cũng là một phần trong trò chơi tình thú của bọn họ?

Chú Trần lắc đầu, khởi động xe.

Cố Ninh Dạ bất giác nhìn về phía kính chiếu hậu.

Phát hiện Lâm Thiển đang đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo xe anh ta rời đi.

Đôi mắt cô ngập tràn đau khổ, thậm chí còn ẩn chứa những giọt nước mắt long lanh.

Anh ta vội vàng thu hồi tầm mắt, ngả người ra sau ghế da.

Chẳng lẽ cô sẽ đuổi theo xe?

Biết ngay là cô giả vờ từ chối mà!

Chiêu lạt mềm buộc chặt anh ta còn lạ gì!

“Chú Trần, có thể lái chậm một chút không?” Cố Ninh Dạ lên tiếng.

Chú Trần mỉm cười: “Vâng.”



Ngay sau đó, Cố Ninh Dạ biến sắc: “Không được, lái nhanh lên! Nhanh nhất có thể!”

Chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện Lâm Thiển đang đuổi theo, miệng còn không ngừng nói gì đó.

Ông lại không hiểu rồi.

Rốt cuộc là giám đốc Cố muốn cô Lâm lên xe hay không?

Nhưng rất nhanh sau đó, chú Trần đã hiểu.

Ông đưa tay lên che mũi, “Giám đốc Cố, cậu đi vệ sinh trên xe à?”

Lâm Thiển nhìn theo cho đến khi xe của Cố Ninh Dạ biến mất khỏi tầm mắt, cô bỗng ngừng gào lên: "Yến Tử, Yến Tử à, không có em thì anh sống sao nổi!"

Rồi còn tặng kèm một cái trợn mắt trắng dã.

Làm bộ làm tịch!

Đúng là tư bản mà, tiêu tiền từng phút từng giây cũng phải vắt kiệt sức lao động của người ta!

Xem nào, cô quay đầu lại nhìn anh ta không chịu, đứng tiễn cũng không xong, phải bám theo xe anh ta mới hả dạ!

Thế thân của bạch nguyệt quang thật sự không phải người thường có thể làm được.

Đúng là tâm tư của mấy ông tổng tài khó đoán thật.

Nhưng mà cô đã nắm thóp được rồi!

Quả nhiên là cô! Thủ đoạn có thừa!

Thực ra thì buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, Lâm Thiển quay trở lại khách sạn nói là mình có đồ bỏ quên.

Bảo vệ nhận ra cô nên cũng không cản trở.

Cô là người đẹp nhất đêm nay, mấy nhân viên an ninh đều nhất trí như vậy.



Ban đầu bảo vệ cứ tưởng cô quên điện thoại hay gì đó, một lúc sau mới thấy cô xách theo một cái hộp được đóng gói cẩn thận đi ra.

Bảo vệ: "..."

Có lợi mà không chiếm là đồ ngốc.

Đây là một trong những châm ngôn sống của Lâm Thiển.

Đã đến giờ hẹn với vị khách hàng kia rồi.

Thân phận của vị khách hàng này được giữ bí mật, mỗi lần gặp mặt anh ta đều đeo mặt nạ.

Vì vậy cô đã đặt cho anh ta một biệt danh.

Hai người không có cách nào liên lạc trực tiếp, chỉ có thể liên hệ qua một trang web ẩn danh.

Mỗi lần gặp mặt, anh ta sẽ chọn địa điểm và chỉ gửi địa chỉ trước khoảng nửa tiếng.

Lâm Thiển đến quầy lễ tân nhận phòng đã đặt trước.

"Tích!"

Cửa phòng bật mở.

Ánh đèn le lói hắt vào mắt tạo nên một bầu không khí có phần mờ ảo.

Đây là một căn studio, nhìn sơ qua thì không thấy ai cả.

Trên ghế sofa ở phòng khách có để một bộ quần áo.

Cô bước tới, tiện tay đặt hộp đồ lên bàn rồi cầm lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Đó là một bộ đồ da màu đen ôm sát phô diễn những đường cong vô cùng hoàn mỹ trên cơ thể cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook