Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 13:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Nhìn là biết ngay là cô cố tình thổi cho nguội.
Giữa mùa hè nóng bức thế này, ai mà ăn nổi đồ nóng chứ.
Cô không hề muốn anh ta biết được những tâm tư nhỏ bé này, vì vậy nên mới hoảng loạn!
Hành động rành rành, chỉ là anh ta không muốn vạch trần mà thôi!
Lâm Thiển: “...”
Cố Ninh Dạ đang bày trò gì vậy? Có vẻ như anh ta không định truy cứu chuyện bát cháo nguội.
Lâm Thiển cũng lười suy nghĩ xem anh ta đang diễn trò gì.
Dù khách hàng có nói gì, một con sen chuyên nghiệp cũng không thể để khách hàng tự ái được.
Đáy mắt cô thoáng chút đau buồn, “Tôi biết rồi, giám đốc Cố.”
Vẫn là giám đốc Cố sao?
Chẳng lẽ cô đã tinh ý nhận ra anh ta không thích cách gọi anh Ninh Dạ?
Không gọi cũng tốt!
Anh ta thật sự không thích cô gọi mình là anh Ninh Dạ một chút nào!
Coi như cô biết điều!
Cố Ninh Dạ nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Lâm Thiển, không nói gì, húp cạn bát cháo.
Bát cháo này có vị hơi lạ nhưng anh ta cũng không nói gì.
Ở một góc khác.
Hai người phục vụ đang buôn chuyện.
“Thùng cháo để từ hôm qua đến giờ chắc không có ai ăn thật đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi, mấy người đó toàn là người giàu có cả, ai thèm ăn cháo trắng chứ? Hôm qua chúng ta nấu chẳng phải cũng không ai động vào sao, yên tâm đi, đảm bảo không ai ăn đâu!”
“Giám đốc Cố, tạm biệt!”
Lâm Thiển đứng bên ngoài xe, vẫy tay chào Cố Ninh Dạ.
Gió đêm nay hơi mạnh, thổi cho lá cây xào xạc.
Cô gái trong chiếc váy trắng, dáng người mảnh mai yếu đuối, gió thổi tung mái tóc tạo nên một vẻ đẹp khó tả.
Rời khỏi khách sạn đến một ngã tư, Lâm Thiển bảo chú Trần dừng xe để cô tự bắt xe về.
Nói là không muốn phiền Cố Ninh Dạ đưa về, rất bất tiện.
Đi đi về về mất cả tiếng đồng hồ, Cố Ninh Dạ vốn dĩ cũng không muốn đưa cô về.
Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ yếu đuối và bất lực của cô gái trước mặt, ánh mắt anh ta bỗng trở nên sâu thẳm lạ thường.
Chú Trần tuổi đã cao, nhìn Lâm Thiển chẳng khác nào nhìn cháu gái ruột của mình.
Ông mềm lòng, bèn đề nghị với Cố Ninh Dạ: “Giám đốc Cố, hay là đưa cô Lâm về đi, ở đây khó bắt xe lắm.”
Cố Ninh Dạ nhíu mày, “Nếu chú…”
Thấy thế Lâm Thiển vội vàng xua tay như trống bỏi, “Không cần không cần, tôi tự bắt xe được! Tạm biệt!”
Nói xong Lâm Thiển xoay người rời đi, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó!
Không ai nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Nếu để anh đưa về thì tôi lại phải bắt xe quay lại đây, tốn kém biết bao!”
Khách hàng tiếp theo của cô vừa gửi định vị khách sạn, vị trí nằm ngay gần đây, đương nhiên phải xuống xe rồi.
Không biết tại sao Cố Ninh Dạ lại đột nhiên tốt bụng như vậy, nhưng đêm nay cô thật sự không cần.
Lâm Thiển xem thời gian, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Cô định bụng ghé qua khách sạn nơi vừa diễn ra bữa tiệc xin một ít đồ ăn thừa về làm bữa khuya.
Bữa khuya hôm nay không ăn mì gói, ăn đồ thừa miễn phí!
Nhưng khi cô quay người lại, phát hiện xe của Cố Ninh Dạ vẫn còn dừng ở chỗ cũ.
Anh ta đang làm gì vậy?
Chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Sắc mặt Cố Ninh Dạ có chút u ám, Lâm Thiển giật thót mình.
Chẳng lẽ cô từ chối anh ta làm anh ta không vui?
Thôi được rồi, xem như là phục vụ thêm năm phút cuối cùng vậy.
Giữa mùa hè nóng bức thế này, ai mà ăn nổi đồ nóng chứ.
Cô không hề muốn anh ta biết được những tâm tư nhỏ bé này, vì vậy nên mới hoảng loạn!
Hành động rành rành, chỉ là anh ta không muốn vạch trần mà thôi!
Lâm Thiển: “...”
Cố Ninh Dạ đang bày trò gì vậy? Có vẻ như anh ta không định truy cứu chuyện bát cháo nguội.
Lâm Thiển cũng lười suy nghĩ xem anh ta đang diễn trò gì.
Dù khách hàng có nói gì, một con sen chuyên nghiệp cũng không thể để khách hàng tự ái được.
Đáy mắt cô thoáng chút đau buồn, “Tôi biết rồi, giám đốc Cố.”
Vẫn là giám đốc Cố sao?
Chẳng lẽ cô đã tinh ý nhận ra anh ta không thích cách gọi anh Ninh Dạ?
Không gọi cũng tốt!
Anh ta thật sự không thích cô gọi mình là anh Ninh Dạ một chút nào!
Coi như cô biết điều!
Cố Ninh Dạ nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của Lâm Thiển, không nói gì, húp cạn bát cháo.
Bát cháo này có vị hơi lạ nhưng anh ta cũng không nói gì.
Ở một góc khác.
Hai người phục vụ đang buôn chuyện.
“Thùng cháo để từ hôm qua đến giờ chắc không có ai ăn thật đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi, mấy người đó toàn là người giàu có cả, ai thèm ăn cháo trắng chứ? Hôm qua chúng ta nấu chẳng phải cũng không ai động vào sao, yên tâm đi, đảm bảo không ai ăn đâu!”
“Giám đốc Cố, tạm biệt!”
Lâm Thiển đứng bên ngoài xe, vẫy tay chào Cố Ninh Dạ.
Gió đêm nay hơi mạnh, thổi cho lá cây xào xạc.
Cô gái trong chiếc váy trắng, dáng người mảnh mai yếu đuối, gió thổi tung mái tóc tạo nên một vẻ đẹp khó tả.
Rời khỏi khách sạn đến một ngã tư, Lâm Thiển bảo chú Trần dừng xe để cô tự bắt xe về.
Nói là không muốn phiền Cố Ninh Dạ đưa về, rất bất tiện.
Đi đi về về mất cả tiếng đồng hồ, Cố Ninh Dạ vốn dĩ cũng không muốn đưa cô về.
Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ yếu đuối và bất lực của cô gái trước mặt, ánh mắt anh ta bỗng trở nên sâu thẳm lạ thường.
Chú Trần tuổi đã cao, nhìn Lâm Thiển chẳng khác nào nhìn cháu gái ruột của mình.
Ông mềm lòng, bèn đề nghị với Cố Ninh Dạ: “Giám đốc Cố, hay là đưa cô Lâm về đi, ở đây khó bắt xe lắm.”
Cố Ninh Dạ nhíu mày, “Nếu chú…”
Thấy thế Lâm Thiển vội vàng xua tay như trống bỏi, “Không cần không cần, tôi tự bắt xe được! Tạm biệt!”
Nói xong Lâm Thiển xoay người rời đi, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó!
Không ai nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Nếu để anh đưa về thì tôi lại phải bắt xe quay lại đây, tốn kém biết bao!”
Khách hàng tiếp theo của cô vừa gửi định vị khách sạn, vị trí nằm ngay gần đây, đương nhiên phải xuống xe rồi.
Không biết tại sao Cố Ninh Dạ lại đột nhiên tốt bụng như vậy, nhưng đêm nay cô thật sự không cần.
Lâm Thiển xem thời gian, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Cô định bụng ghé qua khách sạn nơi vừa diễn ra bữa tiệc xin một ít đồ ăn thừa về làm bữa khuya.
Bữa khuya hôm nay không ăn mì gói, ăn đồ thừa miễn phí!
Nhưng khi cô quay người lại, phát hiện xe của Cố Ninh Dạ vẫn còn dừng ở chỗ cũ.
Anh ta đang làm gì vậy?
Chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Sắc mặt Cố Ninh Dạ có chút u ám, Lâm Thiển giật thót mình.
Chẳng lẽ cô từ chối anh ta làm anh ta không vui?
Thôi được rồi, xem như là phục vụ thêm năm phút cuối cùng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.