Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 20:
Bĩ Hắc
16/10/2024
————
Biệt thự số 3, khu Lam Loan.
Lâm Thiển gõ cửa, nhận ra không có ai đáp lại.
Quản gia cũng ngủ rồi sao?
Cả căn biệt thự chìm trong bóng tối giống như một con quái vật im lìm.
Lâm Thiển vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Cố Ninh Dạ.
"Giám đốc Cố, tôi đến rồi, gõ cửa mà không thấy ai ra."
Giọng Cố Ninh Dạ nghe yếu ớt hơn lúc nãy, có chút hơi tàn lực kiệt, "Mật mã sáu số tám, cô tự vào đi."
Mật mã nhà giàu đều đơn giản vậy sao?
Lâm Thiển ngạc nhiên.
Chẳng bù cho cô vì muốn bảo vệ tài sản bé nhỏ ba con số của mình cũng phải vắt óc suy nghĩ một cái mật mã khó đoán.
Biệt thự của Cố Ninh Dạ không tính là quá lớn.
Chỉ có sân trước, nhà chính và một vườn hoa nhỏ phía sau.
Trước đây cô đều đến đây vào ban ngày, đây là lần đầu tiên cô đến vào buổi tối.
Gan của Lâm Thiển không nhỏ, nhưng cũng không phải là quá lớn.
Cô cũng không biết công tắc đèn của căn biệt thự này ở đâu, chỉ có thể dựa vào ánh sáng điện thoại mà đi lên lầu hai.
Bước vào nhà chính, cô men theo cầu thang đi lên lầu hai.
Đến chỗ rẽ, cô bất ngờ va phải một người.
Lâm Thiển giật bắn mình, theo phản xạ nhanh chóng đưa tay lên làm động tác bắn súng, "Đứng im!"
Nói theo lý mà nói súng của Lâm Thiển không tạo thành uy hiếp, chỉ có tác dụng với ma tiên, nhưng người kia lại như bị cô bắn trúng.
Cả người phối hợp ngã sang một bên.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lâm Thiển sáng lên, không ngờ Cố Ninh Dạ cũng là người hài hước thế!
Thật ra chỉ cần một giây phản ứng, cô đã biết người này là Cố Ninh Dạ rồi.
Dựa vào chiều cao và dáng người rất dễ dàng nhận ra.
"Rầm!"
Cố Ninh Dạ ngã sõng soài trên mặt đất.
Lâm Thiển: "..."
Không phải chứ? Diễn sâu vậy luôn?
Rất nhanh, Lâm Thiển nhận ra hình như Cố Ninh Dạ không phải đang diễn với cô.
Lâm Thiển vội vàng lấy đèn pin chiếu vào anh ta, phát hiện Cố Ninh Dạ thật sự đã hôn mê.
Lâm Thiển hoảng hốt!
"Này! Tỉnh dậy đi!"
Bốp! Bốp! Bốp!
Thấy gọi không tỉnh, cô liền cho anh ba cái tát trời giáng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến cho Lâm Thiển biết Cố Ninh Dạ đang bị sốt, hơn nữa còn là sốt rất cao.
Lương ba triệu, tôi là cha của sếp.
Lương ba mươi triệu, sếp là cha của tôi.
Lương ba trăm triệu, sếp ho một tiếng tôi cũng sợ!
Nhìn Cố Ninh Dạ sốt đến mức này, Lâm Thiển bắt đầu luống cuống.
Cô dùng sức véo vào nhân trung của anh ta.
Ngay lúc mí mắt Cố Ninh Dạ động đậy, cô liền bế thốc anh ta dậy, "Giám đốc Cố, phòng ngủ của anh ở đâu?"
Cô từ nhỏ đã làm việc nhà nông, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra rất khỏe, một lần có thể vác được mấy bao tải lúa nặng trịch. Cho nên việc bế một Cố Ninh Dạ nặng hơn hơn sáu mươi kí cũng không phải là vấn đề quá khó.
Lúc này, Cố Ninh Dạ đang mê man vì sốt nên có chút ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta chết rồi sao? Sao anh ta lại bay lên thế này?
Ngay sau đó, một mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi Cố Ninh Dạ.
Anh ta khó khăn mở mắt ra.
Dưới ánh sáng le lói, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này, cô như được bao phủ bởi một lớp hào quang dịu dàng, xinh đẹp đến nao lòng.
Trong tích tắc, tim anh ta như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Vẻ mặt Lâm Thiển lộ rõ sự lo lắng, cô hỏi lại một lần nữa: "Phòng ngủ ở đâu để tôi dìu anh lên giường."
Biệt thự số 3, khu Lam Loan.
Lâm Thiển gõ cửa, nhận ra không có ai đáp lại.
Quản gia cũng ngủ rồi sao?
Cả căn biệt thự chìm trong bóng tối giống như một con quái vật im lìm.
Lâm Thiển vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Cố Ninh Dạ.
"Giám đốc Cố, tôi đến rồi, gõ cửa mà không thấy ai ra."
Giọng Cố Ninh Dạ nghe yếu ớt hơn lúc nãy, có chút hơi tàn lực kiệt, "Mật mã sáu số tám, cô tự vào đi."
Mật mã nhà giàu đều đơn giản vậy sao?
Lâm Thiển ngạc nhiên.
Chẳng bù cho cô vì muốn bảo vệ tài sản bé nhỏ ba con số của mình cũng phải vắt óc suy nghĩ một cái mật mã khó đoán.
Biệt thự của Cố Ninh Dạ không tính là quá lớn.
Chỉ có sân trước, nhà chính và một vườn hoa nhỏ phía sau.
Trước đây cô đều đến đây vào ban ngày, đây là lần đầu tiên cô đến vào buổi tối.
Gan của Lâm Thiển không nhỏ, nhưng cũng không phải là quá lớn.
Cô cũng không biết công tắc đèn của căn biệt thự này ở đâu, chỉ có thể dựa vào ánh sáng điện thoại mà đi lên lầu hai.
Bước vào nhà chính, cô men theo cầu thang đi lên lầu hai.
Đến chỗ rẽ, cô bất ngờ va phải một người.
Lâm Thiển giật bắn mình, theo phản xạ nhanh chóng đưa tay lên làm động tác bắn súng, "Đứng im!"
Nói theo lý mà nói súng của Lâm Thiển không tạo thành uy hiếp, chỉ có tác dụng với ma tiên, nhưng người kia lại như bị cô bắn trúng.
Cả người phối hợp ngã sang một bên.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lâm Thiển sáng lên, không ngờ Cố Ninh Dạ cũng là người hài hước thế!
Thật ra chỉ cần một giây phản ứng, cô đã biết người này là Cố Ninh Dạ rồi.
Dựa vào chiều cao và dáng người rất dễ dàng nhận ra.
"Rầm!"
Cố Ninh Dạ ngã sõng soài trên mặt đất.
Lâm Thiển: "..."
Không phải chứ? Diễn sâu vậy luôn?
Rất nhanh, Lâm Thiển nhận ra hình như Cố Ninh Dạ không phải đang diễn với cô.
Lâm Thiển vội vàng lấy đèn pin chiếu vào anh ta, phát hiện Cố Ninh Dạ thật sự đã hôn mê.
Lâm Thiển hoảng hốt!
"Này! Tỉnh dậy đi!"
Bốp! Bốp! Bốp!
Thấy gọi không tỉnh, cô liền cho anh ba cái tát trời giáng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến cho Lâm Thiển biết Cố Ninh Dạ đang bị sốt, hơn nữa còn là sốt rất cao.
Lương ba triệu, tôi là cha của sếp.
Lương ba mươi triệu, sếp là cha của tôi.
Lương ba trăm triệu, sếp ho một tiếng tôi cũng sợ!
Nhìn Cố Ninh Dạ sốt đến mức này, Lâm Thiển bắt đầu luống cuống.
Cô dùng sức véo vào nhân trung của anh ta.
Ngay lúc mí mắt Cố Ninh Dạ động đậy, cô liền bế thốc anh ta dậy, "Giám đốc Cố, phòng ngủ của anh ở đâu?"
Cô từ nhỏ đã làm việc nhà nông, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra rất khỏe, một lần có thể vác được mấy bao tải lúa nặng trịch. Cho nên việc bế một Cố Ninh Dạ nặng hơn hơn sáu mươi kí cũng không phải là vấn đề quá khó.
Lúc này, Cố Ninh Dạ đang mê man vì sốt nên có chút ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta chết rồi sao? Sao anh ta lại bay lên thế này?
Ngay sau đó, một mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi Cố Ninh Dạ.
Anh ta khó khăn mở mắt ra.
Dưới ánh sáng le lói, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này, cô như được bao phủ bởi một lớp hào quang dịu dàng, xinh đẹp đến nao lòng.
Trong tích tắc, tim anh ta như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Vẻ mặt Lâm Thiển lộ rõ sự lo lắng, cô hỏi lại một lần nữa: "Phòng ngủ ở đâu để tôi dìu anh lên giường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.