Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 21:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Cơn choáng váng khiến đầu anh ta như muốn nổ tung, nhưng lúc này Cố Ninh Dạ cũng đã kịp phản ứng.
Lâm Thiển bế thốc anh ta lên, cũng không biết cô nàng nhỏ nhắn yếu đuối này làm cách nào.
Con người chỉ khi ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất mới có thể bộc phát ra tiềm năng vô hạn.
Cô thích anh ta đến vậy sao?
Lâm Thiển vẫn cầm điện thoại trên tay, tuy ánh đèn pin không chiếu thẳng nhưng cô vẫn nhìn thấy cả khuôn mặt Cố Ninh Dạ đỏ bừng.
Không thể không thừa nhận, Cố Ninh Dạ rất đẹp trai.
Lúc này mặt anh ta đỏ ửng, thần sắc yếu ớt, không còn vẻ bá đạo lạnh lùng như ban ngày mà tăng thêm vài phần mềm mại, dễ gần.
Chẳng trách mấy nữ chính trong tiểu thuyết sau khi nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của tổng tài bá đạo thì không nhịn được mà rung động.
Cũng sẽ tha thứ cho những hành vi vô lý trước đây của anh ta, thậm chí là những tổn thương mà anh ta dành cho mình.
Nhưng Lâm Thiển không phải là nữ chính trong tiểu thuyết, cô không hề có cảm giác đó.
Cô chỉ muốn cho Cố Ninh Dạ một cái tát thật mạnh rồi quát: "Nói mau!"
Ôm nặng muốn chết!
Trước đây cô chỉ đến khu vực hoạt động ở tầng một, thật sự không biết phòng ngủ của anh ta ở đâu.
Cuối cùng Cố Ninh Dạ thừ ra, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không phải phòng ngủ."
Anh ta không biết vì sao mà vừa ra khỏi khách sạn không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy.
Về đến nhà thì chuyển thành thổ tả.
Cuối cùng không nôn nữa, số lần đi vệ sinh cũng ít đi nhưng lại bắt đầu sốt.
Hôm nay người giúp việc và quản gia trong nhà lại vừa hay cùng xin nghỉ.
Anh ta không còn cách nào khác nên mới gọi điện cho Lâm Thiển.
"Không phải phòng ngủ?" Lâm Thiển lặp lại lời anh ta.
Tốt! Có vẻ anh ta vẫn còn tỉnh táo.
Thế thân thì sao có thể vào phòng ngủ chứ?
Đó là nơi chỉ có bạch nguyệt quang mới có thể đặt chân đến.
Cố Ninh Dạ nhíu mày, cô thật sự muốn vào phòng ngủ của anh ta?
Anh ta tìm cô đến chỉ để chăm sóc cho mình thôi!
"Không cần, sofa là được rồi."
"Được."
Lâm Thiển dựa vào ánh sáng điện thoại, rất nhanh đã tìm thấy chiếc sofa lớn trong phòng khách ở tầng hai.
Cô ném Cố Ninh Dạ lên sofa, sau đó hỏi: "Người bạn là bác sĩ của anh đâu? Mau gọi anh ta đến đây đi."
Cố Ninh Dạ nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, "Sao cô biết tôi có bạn là bác sĩ?"
Lâm Thiển: "..."
Chẳng lẽ cô phải nói là mình đọc được trong tiểu thuyết sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Cô chớp mắt, dịu dàng trả lời: "Tôi nghe người ta nói."
"Cô điều tra tôi!" Cố Ninh Dạ lạnh lùng chất vấn.
Giọng anh ta vì sốt mà trở nên khàn khàn, có phần gợi cảm.
Lâm Thiển không để ý đến giọng nói của anh ta, thật ra cô rất muốn trợn trắng mắt.
Điều tra cái đầu anh ấy!
"Tôi chỉ là quan tâm anh thôi, giám đốc Cố." Cô giải thích.
May mà Lâm Thiển vẫn còn nhớ thân phận liếm cẩu của mình.
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, anh gọi điện thoại cho anh ta trước đi, sức khỏe quan trọng hơn hết.”
Đừng có ra vẻ ta đây thanh cao nữa!
Khách sộp như vậy đâu phải dễ kiếm, khách mới còn chưa có, nếu lại mất thêm một vị khách nữa thì cô khóc mất!
Cố Ninh Dạ thở dài, “Cô đoán xem tại sao tôi lại gọi cô tới đây?”
Lâm Thiển trợn tròn mắt, “Anh với người bạn bác sĩ đó cãi nhau à?”
Hai người vì cùng thích một người phụ nữ nên từ mặt nhau!
Lâm Thiển bế thốc anh ta lên, cũng không biết cô nàng nhỏ nhắn yếu đuối này làm cách nào.
Con người chỉ khi ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất mới có thể bộc phát ra tiềm năng vô hạn.
Cô thích anh ta đến vậy sao?
Lâm Thiển vẫn cầm điện thoại trên tay, tuy ánh đèn pin không chiếu thẳng nhưng cô vẫn nhìn thấy cả khuôn mặt Cố Ninh Dạ đỏ bừng.
Không thể không thừa nhận, Cố Ninh Dạ rất đẹp trai.
Lúc này mặt anh ta đỏ ửng, thần sắc yếu ớt, không còn vẻ bá đạo lạnh lùng như ban ngày mà tăng thêm vài phần mềm mại, dễ gần.
Chẳng trách mấy nữ chính trong tiểu thuyết sau khi nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của tổng tài bá đạo thì không nhịn được mà rung động.
Cũng sẽ tha thứ cho những hành vi vô lý trước đây của anh ta, thậm chí là những tổn thương mà anh ta dành cho mình.
Nhưng Lâm Thiển không phải là nữ chính trong tiểu thuyết, cô không hề có cảm giác đó.
Cô chỉ muốn cho Cố Ninh Dạ một cái tát thật mạnh rồi quát: "Nói mau!"
Ôm nặng muốn chết!
Trước đây cô chỉ đến khu vực hoạt động ở tầng một, thật sự không biết phòng ngủ của anh ta ở đâu.
Cuối cùng Cố Ninh Dạ thừ ra, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không phải phòng ngủ."
Anh ta không biết vì sao mà vừa ra khỏi khách sạn không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy.
Về đến nhà thì chuyển thành thổ tả.
Cuối cùng không nôn nữa, số lần đi vệ sinh cũng ít đi nhưng lại bắt đầu sốt.
Hôm nay người giúp việc và quản gia trong nhà lại vừa hay cùng xin nghỉ.
Anh ta không còn cách nào khác nên mới gọi điện cho Lâm Thiển.
"Không phải phòng ngủ?" Lâm Thiển lặp lại lời anh ta.
Tốt! Có vẻ anh ta vẫn còn tỉnh táo.
Thế thân thì sao có thể vào phòng ngủ chứ?
Đó là nơi chỉ có bạch nguyệt quang mới có thể đặt chân đến.
Cố Ninh Dạ nhíu mày, cô thật sự muốn vào phòng ngủ của anh ta?
Anh ta tìm cô đến chỉ để chăm sóc cho mình thôi!
"Không cần, sofa là được rồi."
"Được."
Lâm Thiển dựa vào ánh sáng điện thoại, rất nhanh đã tìm thấy chiếc sofa lớn trong phòng khách ở tầng hai.
Cô ném Cố Ninh Dạ lên sofa, sau đó hỏi: "Người bạn là bác sĩ của anh đâu? Mau gọi anh ta đến đây đi."
Cố Ninh Dạ nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, "Sao cô biết tôi có bạn là bác sĩ?"
Lâm Thiển: "..."
Chẳng lẽ cô phải nói là mình đọc được trong tiểu thuyết sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Cô chớp mắt, dịu dàng trả lời: "Tôi nghe người ta nói."
"Cô điều tra tôi!" Cố Ninh Dạ lạnh lùng chất vấn.
Giọng anh ta vì sốt mà trở nên khàn khàn, có phần gợi cảm.
Lâm Thiển không để ý đến giọng nói của anh ta, thật ra cô rất muốn trợn trắng mắt.
Điều tra cái đầu anh ấy!
"Tôi chỉ là quan tâm anh thôi, giám đốc Cố." Cô giải thích.
May mà Lâm Thiển vẫn còn nhớ thân phận liếm cẩu của mình.
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, anh gọi điện thoại cho anh ta trước đi, sức khỏe quan trọng hơn hết.”
Đừng có ra vẻ ta đây thanh cao nữa!
Khách sộp như vậy đâu phải dễ kiếm, khách mới còn chưa có, nếu lại mất thêm một vị khách nữa thì cô khóc mất!
Cố Ninh Dạ thở dài, “Cô đoán xem tại sao tôi lại gọi cô tới đây?”
Lâm Thiển trợn tròn mắt, “Anh với người bạn bác sĩ đó cãi nhau à?”
Hai người vì cùng thích một người phụ nữ nên từ mặt nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.