Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 23:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Khăn lông được gấp gọn gàng đặt ở một bên.
Ánh mắt Cố Ninh Dạ sâu thẳm hơn vài phần.
Cô chăm sóc chu đáo như vậy, rốt cuộc là thích anh ta đến mức nào?
“Giám...”
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Cố Ninh Dạ nhỏ giọng ngăn quản gia Trần, “Kéo rèm lại một chút.”
Anh ta nhớ tối qua sau khi uống thuốc hạ sốt thì Lâm Thiển đã vào phòng vệ sinh rất nhiều lần giúp anh ta thay khăn.
Khăn lạnh dùng một lúc lại đổi thành khăn ấm.
Anh ta mơ màng ngủ thiếp đi, cũng không biết cô ngủ lúc mấy giờ.
Cố Ninh Dạ cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa, đứng bên cạnh cô, trong lòng tự hỏi có nên bế cô lên ghế sofa ngủ hay không.
Coi như là đáp lễ việc cô đã ôm anh ta tối qua.
Cố Ninh Dạ cúi người, nhẹ nhàng bế Lâm Thiển lên.
Nhẹ quá!
Cơ thể gầy yếu như vậy mà tối qua còn ôm anh ta, không sợ bị vẹo lưng sao!
Khóe miệng Cố Ninh Dạ hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Quản gia Trần vừa kéo rèm xong, quay người lại thì thấy ông chủ nhà mình đang ôm Lâm Thiển, còn cười!
Quản gia Trần mừng rỡ, cuối cùng ông cũng được chứng kiến cảnh tượng ngôn tình này rồi.
“Lâu lắm rồi không thấy thiếu gia cười vui vẻ như vậy.”
Cố Ninh Dạ: “...”
Anh ta đặt Lâm Thiển xuống ghế sofa, cô lập tức điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Chẳng trách cô ngủ say như chết, tối qua hơn ba giờ cô mới ngủ, bây giờ còn chưa đến 7 giờ.
Cố Ninh Dạ quay người trừng mắt nhìn quản gia Trần, “Đừng có nhiều chuyện.”
Nếu để Lâm Thiển biết được, chắc chắn sẽ hiểu lầm!
Mặc dù cô thích anh ta là chuyện đương nhiên, nhưng trong thâm tâm, anh ta đã không thể nào dung nạp thêm một ai khác.
...
Chuông báo thức vang lên đúng 8 giờ, Lâm Thiển bật dậy như cá lóc bay lên khỏi mặt nước.
Một khi tiếng chuông thần thánh ấy đã vang lên thì không được phép ngủ nướng.
Nếu không sẽ xuyên không, ba phút bỗng chốc hóa ba tiếng đồng hồ.
Đừng hỏi cô làm sao biết được.
Hôm nay là thứ Hai, cô còn phải đi làm.
Lá đơn xin từ chức vẫn còn nằm chình ình, phải đợi bàn giao công việc xong xuôi mới được ung dung vứt bỏ gánh nặng đường đời.
Ngồi dậy gãi đầu, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Lâm Thiển có chút mơ màng.
À phải rồi, cô đang ở nhà Cố Ninh Dạ.
Mà khoan, Cố Ninh Dạ đâu rồi?
Không phải anh ta ngủ trên ghế sofa sao? Không lẽ nửa đêm bị ma đuổi đi đâu mất rồi?
Cô vội vàng xỏ dép chạy xuống lầu.
Vừa chỉnh lại mái tóc rối bù, cô hỏi quản gia Trần: “Giám đốc Cố đâu rồi ạ?”
Quản gia Trần mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô Lâm, giám đốc Cố đang dùng bữa sáng ở phòng ăn.”
Lâm Thiển thấy nụ cười của quản gia Trần có gì đó sai sai, bèn ghé sát vào hỏi nhỏ: “Quản gia Trần, ông trúng số hả?”
Quản gia Trần ngơ ngác: “Tôi đâu có.”
Lâm Thiển cạn lời: “Vậy sao ông cười tươi như hoa hậu đăng quang thế kia?”
Quản gia Trần: “Cô Lâm, cô là người phụ nữ đầu tiên giám đốc Cố cho phép ngủ lại qua đêm ở đây, tôi vui cũng phải thôi.”
Lâm Thiển: “...”
Cô theo phản xạ hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm Nhược Nhược chưa từng ngủ lại đây sao?”
Cố Ninh Dạ vừa bước ra khỏi phòng ăn đã nghe thấy câu hỏi của Lâm Thiển.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, lạnh lùng đáp: “Đó không phải chuyện cô nên quan tâm!”
Lâm Thiển lập tức trở về trạng thái nghiêm túc, cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng, giám đốc Cố.”
Cố Ninh Dạ xoay người bước lên lầu, chỉ để lại cho Lâm Thiển một bóng lưng cao ngất.
Ánh mắt Cố Ninh Dạ sâu thẳm hơn vài phần.
Cô chăm sóc chu đáo như vậy, rốt cuộc là thích anh ta đến mức nào?
“Giám...”
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Cố Ninh Dạ nhỏ giọng ngăn quản gia Trần, “Kéo rèm lại một chút.”
Anh ta nhớ tối qua sau khi uống thuốc hạ sốt thì Lâm Thiển đã vào phòng vệ sinh rất nhiều lần giúp anh ta thay khăn.
Khăn lạnh dùng một lúc lại đổi thành khăn ấm.
Anh ta mơ màng ngủ thiếp đi, cũng không biết cô ngủ lúc mấy giờ.
Cố Ninh Dạ cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa, đứng bên cạnh cô, trong lòng tự hỏi có nên bế cô lên ghế sofa ngủ hay không.
Coi như là đáp lễ việc cô đã ôm anh ta tối qua.
Cố Ninh Dạ cúi người, nhẹ nhàng bế Lâm Thiển lên.
Nhẹ quá!
Cơ thể gầy yếu như vậy mà tối qua còn ôm anh ta, không sợ bị vẹo lưng sao!
Khóe miệng Cố Ninh Dạ hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Quản gia Trần vừa kéo rèm xong, quay người lại thì thấy ông chủ nhà mình đang ôm Lâm Thiển, còn cười!
Quản gia Trần mừng rỡ, cuối cùng ông cũng được chứng kiến cảnh tượng ngôn tình này rồi.
“Lâu lắm rồi không thấy thiếu gia cười vui vẻ như vậy.”
Cố Ninh Dạ: “...”
Anh ta đặt Lâm Thiển xuống ghế sofa, cô lập tức điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Chẳng trách cô ngủ say như chết, tối qua hơn ba giờ cô mới ngủ, bây giờ còn chưa đến 7 giờ.
Cố Ninh Dạ quay người trừng mắt nhìn quản gia Trần, “Đừng có nhiều chuyện.”
Nếu để Lâm Thiển biết được, chắc chắn sẽ hiểu lầm!
Mặc dù cô thích anh ta là chuyện đương nhiên, nhưng trong thâm tâm, anh ta đã không thể nào dung nạp thêm một ai khác.
...
Chuông báo thức vang lên đúng 8 giờ, Lâm Thiển bật dậy như cá lóc bay lên khỏi mặt nước.
Một khi tiếng chuông thần thánh ấy đã vang lên thì không được phép ngủ nướng.
Nếu không sẽ xuyên không, ba phút bỗng chốc hóa ba tiếng đồng hồ.
Đừng hỏi cô làm sao biết được.
Hôm nay là thứ Hai, cô còn phải đi làm.
Lá đơn xin từ chức vẫn còn nằm chình ình, phải đợi bàn giao công việc xong xuôi mới được ung dung vứt bỏ gánh nặng đường đời.
Ngồi dậy gãi đầu, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Lâm Thiển có chút mơ màng.
À phải rồi, cô đang ở nhà Cố Ninh Dạ.
Mà khoan, Cố Ninh Dạ đâu rồi?
Không phải anh ta ngủ trên ghế sofa sao? Không lẽ nửa đêm bị ma đuổi đi đâu mất rồi?
Cô vội vàng xỏ dép chạy xuống lầu.
Vừa chỉnh lại mái tóc rối bù, cô hỏi quản gia Trần: “Giám đốc Cố đâu rồi ạ?”
Quản gia Trần mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô Lâm, giám đốc Cố đang dùng bữa sáng ở phòng ăn.”
Lâm Thiển thấy nụ cười của quản gia Trần có gì đó sai sai, bèn ghé sát vào hỏi nhỏ: “Quản gia Trần, ông trúng số hả?”
Quản gia Trần ngơ ngác: “Tôi đâu có.”
Lâm Thiển cạn lời: “Vậy sao ông cười tươi như hoa hậu đăng quang thế kia?”
Quản gia Trần: “Cô Lâm, cô là người phụ nữ đầu tiên giám đốc Cố cho phép ngủ lại qua đêm ở đây, tôi vui cũng phải thôi.”
Lâm Thiển: “...”
Cô theo phản xạ hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm Nhược Nhược chưa từng ngủ lại đây sao?”
Cố Ninh Dạ vừa bước ra khỏi phòng ăn đã nghe thấy câu hỏi của Lâm Thiển.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, lạnh lùng đáp: “Đó không phải chuyện cô nên quan tâm!”
Lâm Thiển lập tức trở về trạng thái nghiêm túc, cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng, giám đốc Cố.”
Cố Ninh Dạ xoay người bước lên lầu, chỉ để lại cho Lâm Thiển một bóng lưng cao ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.