Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu

Chương 22:

Bĩ Hắc

16/10/2024

Cố Ninh Dạ lạnh lùng đáp, “Bởi vì cậu ta là bác sĩ khoa tâm thần!”

Lâm Thiển: “...”

Cô sờ mũi, “Vậy tôi gọi 120 nhé?”

Sao không nói sớm? Trong tiểu thuyết toàn viết thế này mà!

Cố Ninh Dạ nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười, sốt mà cũng gọi 120?

Hơn nữa cô cũng không dám điều tra kỹ về anh ta, sợ anh ta biết được sẽ không vui.

Đúng là một người phụ nữ nhát gan!

“Không cần, dưới lầu có thuốc hạ sốt, cô đi pha một ly cho tôi.”

Cố Ninh Dạ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, anh ta bỗng nhiên cảm thấy trán mình mát lạnh.

Cố Ninh Dạ mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia đang ở ngay trên đầu mình.

Trên bàn trà nhỏ cạnh ghế sofa có một chiếc đèn ngủ nhỏ, đủ sáng nhưng không chói mắt.

Ở khoảng cách này, anh ta có thể nhìn thấy hàng mi dài và cong vút của Lâm Thiển.

Khi chớp mắt, hàng mi ấy như cánh bướm đập nhẹ, rất đẹp.

Anh ta theo bản năng đưa tay lên sờ trán.



Một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy cổ tay anh ta, “Đừng động đậy, đắp khăn lạnh một chút sẽ hạ sốt.”

Lâm Thiển nhớ hồi bé mỗi khi bị sốt thì mẹ cô đều làm vậy để hạ sốt cho cô.

Lúc đó cả thị trấn chỉ có một bệnh viện, đêm hôm khuya khoắt đường lại xa, hơn nữa nhà cô cũng không có tiền đi khám.

Sốt nhẹ thế này, thật sự không đáng để vay tiền, nếu nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng thì sẽ dùng khăn ấm. Mà rõ ràng là nhiệt độ của Cố Ninh Dạ lúc này chắc cũng phải 40 độ.

Chỉ có thể dùng khăn lạnh hạ sốt trước đã.

Cả người Cố Ninh Dạ cứng đờ, cảm giác tê dại từ cổ tay nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Anh ta lập tức rụt tay về đặt trên ghế sofa, nhưng đầu ngón tay vẫn không nhịn được rơi xuống lớp vải nhung.

Khăn lạnh thực sự có tác dụng, Cố Ninh Dạ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc này một chiếc ống hút đưa tới bên miệng anh ta, “Đại Lang, uống thuốc nào.”

Cố Ninh Dạ: “...”

Anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Thiển, giọng khàn khàn như có sạn, “Ai là lang của cô? Cô vượt rào rồi đấy!”

Nói xong liền ngậm ống hút, nhắm mắt uống thuốc.

Lâm Thiển: “???”

Cái khỉ khô gì vậy!

Người có tiền là không xem phim truyền hình à?

“Giám đốc Cố! Sao cậu lại ngủ trên ghế sofa thế này?”



Quản gia Trần đến sớm để làm việc, vừa lên đến tầng hai đã thấy Cố Ninh Dạ ngủ trên ghế sofa.

Hơn nữa bên cạnh còn có một người phụ nữ!

Cố Ninh Dạ mở to mắt, hai mắt anh ta hơi khó chịu, đưa tay lên che lại.

Ngay sau đó, anh ta nghe thấy một giọng nói uể oải: “Này, đừng làm phiền tôi ngủ! Tôi ngủ thêm năm phút nữa rồi sẽ dậy diễn tiếp.”

Cố Ninh Dạ: “...”

Cơ thể cô gái ngồi trên thảm, nửa người trên ghé vào ghế sofa.

Trên người không có một cái chăn nào.

Vì nghe thấy tiếng động, khuôn mặt vùi trong cánh tay cô xoay về hướng phát ra âm thanh.

Có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hàng mi dài in bóng mờ trên mí mắt.

Cô thật sự rất xinh đẹp.

Yên tĩnh ngủ ở đó giống như một bức tranh tuyệt mỹ được cuộn tròn.

Lông mi rất dài, đôi môi hồng hào mềm mại căng mọng thật sự rất hấp dẫn.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Cố Ninh Dạ vội vàng dừng suy nghĩ của mình lại, chuyển sự chú ý sang chỗ khác.

Cô cứ như vậy ngủ cả đêm?

Ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc cốc trên bàn trà, bên trong còn có một chiếc ống hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook