Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 25:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Cố Ninh Dạ nheo mắt lại.
Vật kia, nhìn hình dạng, rất giống...
Cố Ninh Dạ nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Chẳng lẽ cô sợ anh ta không có hứng thú với mình nên mới dùng nó để trợ hứng?
Người phụ nữ này thật là!
Nghĩ nhiều rồi! Quả thực là nghĩ quá nhiều rồi!
Anh ta không hề có hứng thú gì với cô, càng không có hứng thú về mặt đó!
Không được, anh ta phải nhắc nhở cô một chút mới được!
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại hơi thở đang hỗn loạn không rõ là vì tức giận hay vì cái gì khác, Cố Ninh Dạ liền gửi tin nhắn đi.
Xem như tối qua cô đã tận tình chăm sóc anh ta, nể mặt cô một chút, không nói gì quá đáng nữa.
Biệt thự Lam Loan nằm ở vị trí không tính là quá hẻo lánh.
Hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp để lái xe.
Ngồi trong xe, tim Lâm Thiển đập loạn xạ.
May quá, Cố Ninh Dạ có vẻ không nhìn thấy gì, mếu không thì ngại chết mất.
Lúc này điện thoại của Lâm Thiển reo lên.
Nhìn thử thì là tin nhắn của Cố Ninh Dạ.
[Lâm Thiển, quá lắm thì tôi cho phép cô gọi tôi là anh Ninh Dạ, ngoài ra cô đừng mơ tưởng gì khác!]
Lâm Thiển: “???”
“Công ty quèn cũng muốn bổn thiếu gia phải đi làm!”
Vừa bước vào văn phòng, Bùi Lập Nam đã nằm vật ra ghế sofa bọc da.
Đôi chân dài thẳng tắp, những ngón tay thon dài cầm điện thoại.
Anh ta cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“1——2——3!”
“Rầm!”
Là tiếng cửa phòng làm việc bị ai đó xô mạnh.
Bùi Lập Nam khẽ nhướng mày ném điện thoại sang một bên, đầu ngả ra sau ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú hướng lên trần nhà.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Đúng 9 giờ mỗi ngày, Lâm Thiển sẽ mang bữa sáng và trà sữa vào.
Ở nước ngoài lâu quá, anh ta toàn uống cà phê, nhưng từ khi được Lâm Thiển mời uống trà sữa một lần, anh ta đã yêu ngay lập tức.
Bùi Lập Nam chìa bàn tay thon dài ra, có thứ gì đó được đặt vào tay anh ta.
Anh ta cầm lấy đưa lên miệng, ngay sau đó, “Phụt! Cái quái gì thế này!”
“Lâm Thiển! Cô muốn mưu hại tôi à!”
Bùi Lập Nam ném thứ trong tay xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, “Mẹ kiếp! Sao lại là cậu?”
Trợ lý mím môi, “Tiểu Bùi tổng, là tôi.”
Trợ lý vội vàng chạy đi nhặt thứ bị ném xuống đất lên.
Bùi Lập Nam nhíu mày, “Cái đó là gì thế?”
Trợ lý cười nói: “Đây là hộp cầu lông, chẳng phải hôm qua ngài nói muốn chơi cầu lông sao? Tôi mua mang đến rồi.”
Hộp cầu lông và ly trà sữa trông hơi giống nhau, Bùi Lập Nam đã lỡ cắn một miếng.
Anh ta lấy khăn giấy lau miệng, bực bội nói: “Để đó đi!”
Lâm Thiển phiền phức, hại anh ta mất mặt!
Xem anh ta có mắng cô không!
Lúc này Lâm Thiển vẫn chưa biết cô có thể bị mắng vì lỡ bước chân trái trước vào văn phòng của Bùi Lập Nam.
Cô vừa bước vào phòng thư ký thì trợ lý tổng Trương Hoan đã nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, “Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Lâm Thiển xem đồng hồ, “9 giờ.”
Trương Hoan: “...”
Trương Hoan lạnh lùng nói, “Tại sao cô dám đến đúng giờ? Không biết thư ký phải đến sớm hơn sao?”
Một cô gái khác tên Dương Lan bước tới, “Chị Trương, đây là lần đầu tiên Lâm Thiển đến giờ này mà, bỏ qua cho cô ấy đi.”
Phòng thư ký của Bùi Lập Nam có tổng cộng ba thư ký.
Trương Hoan là người của giám đốc tiền nhiệm để lại, làm việc rất lão luyện và giàu kinh nghiệm.
Vật kia, nhìn hình dạng, rất giống...
Cố Ninh Dạ nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Chẳng lẽ cô sợ anh ta không có hứng thú với mình nên mới dùng nó để trợ hứng?
Người phụ nữ này thật là!
Nghĩ nhiều rồi! Quả thực là nghĩ quá nhiều rồi!
Anh ta không hề có hứng thú gì với cô, càng không có hứng thú về mặt đó!
Không được, anh ta phải nhắc nhở cô một chút mới được!
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại hơi thở đang hỗn loạn không rõ là vì tức giận hay vì cái gì khác, Cố Ninh Dạ liền gửi tin nhắn đi.
Xem như tối qua cô đã tận tình chăm sóc anh ta, nể mặt cô một chút, không nói gì quá đáng nữa.
Biệt thự Lam Loan nằm ở vị trí không tính là quá hẻo lánh.
Hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp để lái xe.
Ngồi trong xe, tim Lâm Thiển đập loạn xạ.
May quá, Cố Ninh Dạ có vẻ không nhìn thấy gì, mếu không thì ngại chết mất.
Lúc này điện thoại của Lâm Thiển reo lên.
Nhìn thử thì là tin nhắn của Cố Ninh Dạ.
[Lâm Thiển, quá lắm thì tôi cho phép cô gọi tôi là anh Ninh Dạ, ngoài ra cô đừng mơ tưởng gì khác!]
Lâm Thiển: “???”
“Công ty quèn cũng muốn bổn thiếu gia phải đi làm!”
Vừa bước vào văn phòng, Bùi Lập Nam đã nằm vật ra ghế sofa bọc da.
Đôi chân dài thẳng tắp, những ngón tay thon dài cầm điện thoại.
Anh ta cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“1——2——3!”
“Rầm!”
Là tiếng cửa phòng làm việc bị ai đó xô mạnh.
Bùi Lập Nam khẽ nhướng mày ném điện thoại sang một bên, đầu ngả ra sau ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú hướng lên trần nhà.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Đúng 9 giờ mỗi ngày, Lâm Thiển sẽ mang bữa sáng và trà sữa vào.
Ở nước ngoài lâu quá, anh ta toàn uống cà phê, nhưng từ khi được Lâm Thiển mời uống trà sữa một lần, anh ta đã yêu ngay lập tức.
Bùi Lập Nam chìa bàn tay thon dài ra, có thứ gì đó được đặt vào tay anh ta.
Anh ta cầm lấy đưa lên miệng, ngay sau đó, “Phụt! Cái quái gì thế này!”
“Lâm Thiển! Cô muốn mưu hại tôi à!”
Bùi Lập Nam ném thứ trong tay xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, “Mẹ kiếp! Sao lại là cậu?”
Trợ lý mím môi, “Tiểu Bùi tổng, là tôi.”
Trợ lý vội vàng chạy đi nhặt thứ bị ném xuống đất lên.
Bùi Lập Nam nhíu mày, “Cái đó là gì thế?”
Trợ lý cười nói: “Đây là hộp cầu lông, chẳng phải hôm qua ngài nói muốn chơi cầu lông sao? Tôi mua mang đến rồi.”
Hộp cầu lông và ly trà sữa trông hơi giống nhau, Bùi Lập Nam đã lỡ cắn một miếng.
Anh ta lấy khăn giấy lau miệng, bực bội nói: “Để đó đi!”
Lâm Thiển phiền phức, hại anh ta mất mặt!
Xem anh ta có mắng cô không!
Lúc này Lâm Thiển vẫn chưa biết cô có thể bị mắng vì lỡ bước chân trái trước vào văn phòng của Bùi Lập Nam.
Cô vừa bước vào phòng thư ký thì trợ lý tổng Trương Hoan đã nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, “Cô có biết mấy giờ rồi không?”
Lâm Thiển xem đồng hồ, “9 giờ.”
Trương Hoan: “...”
Trương Hoan lạnh lùng nói, “Tại sao cô dám đến đúng giờ? Không biết thư ký phải đến sớm hơn sao?”
Một cô gái khác tên Dương Lan bước tới, “Chị Trương, đây là lần đầu tiên Lâm Thiển đến giờ này mà, bỏ qua cho cô ấy đi.”
Phòng thư ký của Bùi Lập Nam có tổng cộng ba thư ký.
Trương Hoan là người của giám đốc tiền nhiệm để lại, làm việc rất lão luyện và giàu kinh nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.