Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 28:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Một tiếng rưỡi cơ đấy, vượt xa dự đoán của mọi người!
Dương Lan cảm thấy trong lòng có một sự phấn khích khó tả, rồi sau đó cô nàng thấy Lâm Thiển đi rót một cốc nước.
Dương Lan: “...”
Lâm Thiển đã sớm nhận ra Dương Lan cứ thỉnh thoảng lại ngẩn người, còn hay lén lút nhìn mình.
Cô bưng cốc nước, đi lại hỏi: “Dương Lan, cậu ngẩn ngơ cái gì đấy?”
Dương Lan hơi chột dạ, đảo mắt nói: “Tôi đang nghĩ xem nghỉ đông này đi chơi đâu thôi.”
Lâm Thiển cười, “Thế cậu nghĩ ra chưa?”
Dương Lan chống cằm, “Tôi đang tính đi Altay.”
Lâm Thiển: “Altay thì có gì hay ho mà đi?”
Dương Lan: “Tôi muốn đi xem trâu với bò trên thảo nguyên, cảm nhận khái niệm 'thơ và phương xa'.”
Lâm Thiển nhướn mày, “Trâu bò? Công ty mình thiếu trâu bò à? Cậu cũng là trâu bò đấy thôi.”
Dương Lan: “...”
10 giờ rưỡi.
Bùi Lập Nam liếc nhìn đồng hồ.
Anh ta gãi mái tóc màu xanh lam, bực bội đẩy chồng tài liệu trên bàn sang một bên.
Anh ta ngả người ra sau ghế, hai chân dài gác lên bàn.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn hỏi trợ lý: “Hôm nay Lâm Thiển xin nghỉ à?”
Trợ lý lắc đầu, “Tôi không rõ nữa, hay là tôi ra xem thử?”
Bùi Lập Nam nhướng mày, “Xem gì mà xem! Cô ta không phải lúc nào cũng ra ra vào vào phòng tôi à? Yên tĩnh thế này tôi còn được nhờ!”
“Nhưng mà tôi đói bụng rồi, cậu ra ngoài mua gì cho tôi ăn đi, nhớ mua cả trà sữa trân châu nữa.!”
Con nhỏ Lâm Thiển phiền phức, muốn bỏ đói chết anh ta hay sao mà sáng nay không thèm mang đồ ăn sáng đến nữa?
Đúng là muốn bức anh ta phát điên mà!
Thực ra mấy việc lặt vặt này đều là phận sự của trợ lý, nhưng vì ngày nào Lâm Thiển cũng làm hết rồi nên trợ lý thành ra quên béng mất nhiệm vụ của mình.
Trợ lý vừa ra khỏi phòng đã vội vàng lôi điện thoại, đăng nhập vào tài khoản WeChat phụ.
Cậu ta vào group chat “Hôm nay thư ký Lâm thành công chưa?” để hóng tin tức.
Vì sợ sếp phát hiện nên cậu ta phải lập một tài khoản WeChat khác, phải đợi đến lúc sếp ra khỏi phòng cậu ta mới dám chuyển tài khoản.
Đúng vậy, cậu ta cũng là một fan cuồng của cặp đôi Lâm Thiển - Tiểu Bùi tổng.
Đi làm đã đủ khổ rồi, cũng phải tự tìm niềm vui cho bản thân chứ.
Mọi người trong group đều đang xôn xao bàn tán về việc đã một tiếng rưỡi trôi qua mà Lâm Thiển vẫn chưa sang phòng Tiểu Bùi tổng.
Có người còn đặt cược xem lần này ai sẽ là người xuống nước trước.
Trợ lý nhắn một tin vào group: [Dù gì thì Tiểu Bùi tổng cũng không thể nào xuống nước trước đâu, sếp lúc nào chả phũ với thư ký Lâm.]
Có người trả lời: [Haizzz! Thư ký Lâm đúng là liếm nhiệt tình quá rồi, không sợ đến cuối cùng lại trắng tay hay sao?]
[Hóng ngày thư ký Lâm bùng nổ ghê! Tôi muốn xem cảnh Tiểu Bùi tổng hối hận chạy theo năn nỉ cô ấy.]
[Muốn xem! +1]
Trợ lý vội vàng phản bác: [Không thể nào! Hoàn toàn không thể nào!]
Theo những gì cậu ta quan sát được, Tiểu Bùi tổng cùng lắm chỉ là quen được thư ký Lâm chăm sóc mà thôi.
Bằng chứng là thư ký Lâm không mang cơm sáng và trà sữa cho Tiểu Bùi tổng, Tiểu Bùi tổng lại bắt cậu ta đi mua.
Văn phòng thư ký và văn phòng tổng giám đốc chỉ cách nhau một bức tường.
Hơn nữa đây còn là tường kính, được che phủ bởi một tấm rèm sáo nhôm.
Văn phòng tổng giám đốc có thể điều khiển tấm rèm này từ chỗ của mình, chỉ cần mở nó ra là có thể thấy rõ ràng mọi việc bên văn phòng thư ký, không biết là ai đã thiết kế kiểu này nữa.
Dương Lan cảm thấy trong lòng có một sự phấn khích khó tả, rồi sau đó cô nàng thấy Lâm Thiển đi rót một cốc nước.
Dương Lan: “...”
Lâm Thiển đã sớm nhận ra Dương Lan cứ thỉnh thoảng lại ngẩn người, còn hay lén lút nhìn mình.
Cô bưng cốc nước, đi lại hỏi: “Dương Lan, cậu ngẩn ngơ cái gì đấy?”
Dương Lan hơi chột dạ, đảo mắt nói: “Tôi đang nghĩ xem nghỉ đông này đi chơi đâu thôi.”
Lâm Thiển cười, “Thế cậu nghĩ ra chưa?”
Dương Lan chống cằm, “Tôi đang tính đi Altay.”
Lâm Thiển: “Altay thì có gì hay ho mà đi?”
Dương Lan: “Tôi muốn đi xem trâu với bò trên thảo nguyên, cảm nhận khái niệm 'thơ và phương xa'.”
Lâm Thiển nhướn mày, “Trâu bò? Công ty mình thiếu trâu bò à? Cậu cũng là trâu bò đấy thôi.”
Dương Lan: “...”
10 giờ rưỡi.
Bùi Lập Nam liếc nhìn đồng hồ.
Anh ta gãi mái tóc màu xanh lam, bực bội đẩy chồng tài liệu trên bàn sang một bên.
Anh ta ngả người ra sau ghế, hai chân dài gác lên bàn.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn hỏi trợ lý: “Hôm nay Lâm Thiển xin nghỉ à?”
Trợ lý lắc đầu, “Tôi không rõ nữa, hay là tôi ra xem thử?”
Bùi Lập Nam nhướng mày, “Xem gì mà xem! Cô ta không phải lúc nào cũng ra ra vào vào phòng tôi à? Yên tĩnh thế này tôi còn được nhờ!”
“Nhưng mà tôi đói bụng rồi, cậu ra ngoài mua gì cho tôi ăn đi, nhớ mua cả trà sữa trân châu nữa.!”
Con nhỏ Lâm Thiển phiền phức, muốn bỏ đói chết anh ta hay sao mà sáng nay không thèm mang đồ ăn sáng đến nữa?
Đúng là muốn bức anh ta phát điên mà!
Thực ra mấy việc lặt vặt này đều là phận sự của trợ lý, nhưng vì ngày nào Lâm Thiển cũng làm hết rồi nên trợ lý thành ra quên béng mất nhiệm vụ của mình.
Trợ lý vừa ra khỏi phòng đã vội vàng lôi điện thoại, đăng nhập vào tài khoản WeChat phụ.
Cậu ta vào group chat “Hôm nay thư ký Lâm thành công chưa?” để hóng tin tức.
Vì sợ sếp phát hiện nên cậu ta phải lập một tài khoản WeChat khác, phải đợi đến lúc sếp ra khỏi phòng cậu ta mới dám chuyển tài khoản.
Đúng vậy, cậu ta cũng là một fan cuồng của cặp đôi Lâm Thiển - Tiểu Bùi tổng.
Đi làm đã đủ khổ rồi, cũng phải tự tìm niềm vui cho bản thân chứ.
Mọi người trong group đều đang xôn xao bàn tán về việc đã một tiếng rưỡi trôi qua mà Lâm Thiển vẫn chưa sang phòng Tiểu Bùi tổng.
Có người còn đặt cược xem lần này ai sẽ là người xuống nước trước.
Trợ lý nhắn một tin vào group: [Dù gì thì Tiểu Bùi tổng cũng không thể nào xuống nước trước đâu, sếp lúc nào chả phũ với thư ký Lâm.]
Có người trả lời: [Haizzz! Thư ký Lâm đúng là liếm nhiệt tình quá rồi, không sợ đến cuối cùng lại trắng tay hay sao?]
[Hóng ngày thư ký Lâm bùng nổ ghê! Tôi muốn xem cảnh Tiểu Bùi tổng hối hận chạy theo năn nỉ cô ấy.]
[Muốn xem! +1]
Trợ lý vội vàng phản bác: [Không thể nào! Hoàn toàn không thể nào!]
Theo những gì cậu ta quan sát được, Tiểu Bùi tổng cùng lắm chỉ là quen được thư ký Lâm chăm sóc mà thôi.
Bằng chứng là thư ký Lâm không mang cơm sáng và trà sữa cho Tiểu Bùi tổng, Tiểu Bùi tổng lại bắt cậu ta đi mua.
Văn phòng thư ký và văn phòng tổng giám đốc chỉ cách nhau một bức tường.
Hơn nữa đây còn là tường kính, được che phủ bởi một tấm rèm sáo nhôm.
Văn phòng tổng giám đốc có thể điều khiển tấm rèm này từ chỗ của mình, chỉ cần mở nó ra là có thể thấy rõ ràng mọi việc bên văn phòng thư ký, không biết là ai đã thiết kế kiểu này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.