Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 33:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Bởi vì câu cửa miệng của Bùi Lập Nam dành cho Lâm Thiển luôn là: “Cô phiền chết đi được!”
“Phiền chết đi được! Đi ra ngoài!”
“Đàn bà con gái thật phiền phức!”
“Tránh xa tôi ra một chút! Phiền chết đi được!”
Bởi vậy, trong lòng Lâm Thiển đã âm thầm đặt cho anh ta một biệt danh, Bùi Ngộ Không.
Chỉ có Trương Hoan là ánh mắt lạnh như băng, Tiểu Bùi tổng không lẽ thật sự thích Lâm Thiển sao?
Bùi Lập Nam vừa nói ra khỏi miệng đã thấy hối hận.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Rõ ràng là anh ta rất ghét Lâm Thiển mà!
Nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, Bùi Lập Nam vội vàng nói tiếp một câu, “Là ai nói với cô?”
Mọi người bỗng dưng tỉnh mộng.
Ánh sáng trong mắt Dương Lan vụt tắt, hóa ra câu hỏi của Tiểu Bùi tổng không phải hỏi vặn ngược, mà là thật sự muốn biết là ai đã nói .
Anh ta đang xoáy sâu vào việc là ai dám to gan mật báo chuyện này cho đối tượng liên hôn!
Tiêu Tiếu Tiếu suýt chút nữa phát điên, may mà được câu nói thứ hai của Bùi Lập Nam vớt vát lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, “Bùi thiếu gia, chuyện này không quan trọng!"
Bùi Lập Nam liếc nhìn Lâm Thiển, thấy cô vẫn giữ nguyên trạng thái đơ như cây cơ, anh ta có chút bực mình.
Phải làm sao đây?
Anh ta đã lên tiếng phủ nhận, chứng tỏ cô gái này không phải là vị hôn thê gì cả.
Tại sao Lâm Thiển vẫn không có động thái gì?
Nhìn bộ dạng nhút nhát sợ sệt của cô xem, không biết lớn lên kiểu gì nữa.
Ra ngoài xã hội, e là bị ăn hiếp cho đến chết mất!
Bùi Lập Nam lại hướng ánh mắt về phía Tiêu Tiếu Tiếu, “Dù là thế nào thì cũng không đến lượt cô lên tiếng."
“Nói cho rõ ràng, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào!"
Tiêu Tiếu Tiếu không nhịn được nữa, hét lớn: “Chúng ta có quan hệ! Tôi là vợ chưa cưới của anh!"
Bùi Lập Nam cười khẩy, “Đừng có diễn trò nữa, tôi tuyệt đối không kết hôn!"
Anh ta mới 22 tuổi đầu, kết hôn cái nỗi gì!
“Rắc rắc!"
Âm thanh gì thế?
Đó là âm thanh trái tim của hội fan CP tan vỡ.
Tiểu Bùi tổng tuy ngoài mặt đang nói với cô gái kia, nhưng thật ra là đang ám chỉ Lâm Thiển!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiển đang cúi đầu.
Hu hu! Thư ký Lâm chắc là đau lòng đến chết rồi!
Thư ký Lâm có khóc không nhỉ?
Thế nhưng Lâm Thiển nào có nghe thấy hai người kia đang nói gì.
Tối qua ngủ ít quá, cô buồn ngủ lắm rồi.
Đứng ngủ gật luôn.
Mặt mày Tiêu Tiếu Tiếu tái mét, “Bùi thiếu gia, anh…”.
Bùi Lập Nam mất kiên nhẫn, “Cô tự mình đi hay để tôi gọi bảo vệ?"
Nói xong liền sải bước về phía văn phòng.
Lâm Thiển đã đủ phiền rồi! Giờ lại thêm một con nhỏ phiền phức nữa!
Tiêu Tiếu Tiếu vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này.
Cô ta tức giận òa khóc, vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Trương Hoan không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, ttức giận hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần làm việc nữa à?”
Mọi người đồng loạt quay đi, mắt trợn ngược.
Nói như thể cô không đứng xem ấy?
Vừa nãy còn nịnh bợ như chó, ai phân biệt được cô với Dung ma ma chứ!
Mọi người tản ra hết, Lâm Thiển vẫn đứng im tại chỗ.
Dương Lan nghĩ chắc cô buồn lắm liền vỗ vai an ủi: “Thôi đừng buồn nữa, đi thôi."
“Hả? Gì cơ? À."
Lâm Thiển bị đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy chẳng còn ai.
Cô ngáp một cái.
“Phiền chết đi được! Đi ra ngoài!”
“Đàn bà con gái thật phiền phức!”
“Tránh xa tôi ra một chút! Phiền chết đi được!”
Bởi vậy, trong lòng Lâm Thiển đã âm thầm đặt cho anh ta một biệt danh, Bùi Ngộ Không.
Chỉ có Trương Hoan là ánh mắt lạnh như băng, Tiểu Bùi tổng không lẽ thật sự thích Lâm Thiển sao?
Bùi Lập Nam vừa nói ra khỏi miệng đã thấy hối hận.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Rõ ràng là anh ta rất ghét Lâm Thiển mà!
Nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, Bùi Lập Nam vội vàng nói tiếp một câu, “Là ai nói với cô?”
Mọi người bỗng dưng tỉnh mộng.
Ánh sáng trong mắt Dương Lan vụt tắt, hóa ra câu hỏi của Tiểu Bùi tổng không phải hỏi vặn ngược, mà là thật sự muốn biết là ai đã nói .
Anh ta đang xoáy sâu vào việc là ai dám to gan mật báo chuyện này cho đối tượng liên hôn!
Tiêu Tiếu Tiếu suýt chút nữa phát điên, may mà được câu nói thứ hai của Bùi Lập Nam vớt vát lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, “Bùi thiếu gia, chuyện này không quan trọng!"
Bùi Lập Nam liếc nhìn Lâm Thiển, thấy cô vẫn giữ nguyên trạng thái đơ như cây cơ, anh ta có chút bực mình.
Phải làm sao đây?
Anh ta đã lên tiếng phủ nhận, chứng tỏ cô gái này không phải là vị hôn thê gì cả.
Tại sao Lâm Thiển vẫn không có động thái gì?
Nhìn bộ dạng nhút nhát sợ sệt của cô xem, không biết lớn lên kiểu gì nữa.
Ra ngoài xã hội, e là bị ăn hiếp cho đến chết mất!
Bùi Lập Nam lại hướng ánh mắt về phía Tiêu Tiếu Tiếu, “Dù là thế nào thì cũng không đến lượt cô lên tiếng."
“Nói cho rõ ràng, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào!"
Tiêu Tiếu Tiếu không nhịn được nữa, hét lớn: “Chúng ta có quan hệ! Tôi là vợ chưa cưới của anh!"
Bùi Lập Nam cười khẩy, “Đừng có diễn trò nữa, tôi tuyệt đối không kết hôn!"
Anh ta mới 22 tuổi đầu, kết hôn cái nỗi gì!
“Rắc rắc!"
Âm thanh gì thế?
Đó là âm thanh trái tim của hội fan CP tan vỡ.
Tiểu Bùi tổng tuy ngoài mặt đang nói với cô gái kia, nhưng thật ra là đang ám chỉ Lâm Thiển!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiển đang cúi đầu.
Hu hu! Thư ký Lâm chắc là đau lòng đến chết rồi!
Thư ký Lâm có khóc không nhỉ?
Thế nhưng Lâm Thiển nào có nghe thấy hai người kia đang nói gì.
Tối qua ngủ ít quá, cô buồn ngủ lắm rồi.
Đứng ngủ gật luôn.
Mặt mày Tiêu Tiếu Tiếu tái mét, “Bùi thiếu gia, anh…”.
Bùi Lập Nam mất kiên nhẫn, “Cô tự mình đi hay để tôi gọi bảo vệ?"
Nói xong liền sải bước về phía văn phòng.
Lâm Thiển đã đủ phiền rồi! Giờ lại thêm một con nhỏ phiền phức nữa!
Tiêu Tiếu Tiếu vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này.
Cô ta tức giận òa khóc, vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Trương Hoan không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, ttức giận hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần làm việc nữa à?”
Mọi người đồng loạt quay đi, mắt trợn ngược.
Nói như thể cô không đứng xem ấy?
Vừa nãy còn nịnh bợ như chó, ai phân biệt được cô với Dung ma ma chứ!
Mọi người tản ra hết, Lâm Thiển vẫn đứng im tại chỗ.
Dương Lan nghĩ chắc cô buồn lắm liền vỗ vai an ủi: “Thôi đừng buồn nữa, đi thôi."
“Hả? Gì cơ? À."
Lâm Thiển bị đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy chẳng còn ai.
Cô ngáp một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.