Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 34:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Đúng lúc này Bùi Lập Nam quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt xuyên qua lớp kính văn phòng, anh ta thấy trong đôi mắt to của cô có giọt nước mắt lăn dài trên má.
Bùi Lập Nam bỗng chốc cảm thấy lòng mình như lửa đốt.
Chết tiệt! Cô khóc ư?
Chỉ vì anh ta vừa nói không muốn kết hôn?
Lâm Thiển đúng là rắc rối mà!
Bùi Lập Nam ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc vắt chéo chân, chăm chú xem xét tập tài liệu.
Trợ lý đi mua đồ ăn sáng phải rất lâu mới quay trở lại, bởi vì lúc nãy ở dưới công ty cậu ta đã chứng kiến một cặp đôi đang cãi nhau kịch liệt muốn chia tay.
Chàng trai đứng giữa đường lớn tiếng gào thét: “Em nghĩ mình đang nhận được tình yêu của ai? Là của một thiên thần!” (thoại trong Đại Ngư Hải Đường)
Cô gái ôm mặt chạy biến đi.
Cảnh tượng ấy làm cậu ta phì cười suốt năm phút mới hoàn hồn.
Sau đó khi quay lại, cậu ta thấy trong nhóm chat đang bàn tán về việc vị hôn thê của Tiểu Bùi tổng đã đến.
Trợ lý vội vàng chạy về, không ngờ vẫn bỏ lỡ!
Đồng thời cậu ta cũng có chút lo lắng, cậu ta về trễ như vậy, Tiểu Bùi tổng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Tính anh ta vốn nóng như lửa, chỉ có thư ký Lâm mới có thể chịu đựng được!
“Tiểu Bùi tổng, cơm và trà sữa đã mua về rồi ạ.”
Trợ lý đặt đồ lên bàn, len lén quan sát sắc mặt của Bùi Lập Nam.
Không ngờ Bùi Lập Nam chẳng để ý, thuận tay cầm ly trà sữa lên.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Tiểu Bùi tổng có vẻ tốt hơn rồi.
Chắc là vì vị hôn thê đến nhỉ?
Cắm ống hút vào ly trà sữa, Bùi Lập Nam nhấp một ngụm.
Ngay sau đó, “Ọe! Phì!”
“Cậu mua trà sữa ở đâu vậy? Dở muốn chết!”
Bùi Lập Nam ném thẳng ly trà sữa vào thùng rác.
Trợ lý ngơ ngác, “Tôi mua ở quán nổi tiếng dưới lầu mà!”
Trà sữa đã dở, Bùi Lập Nam cũng chẳng muốn ăn cơm.
“Lần sau mua ở chỗ Lâm Thiển hay mua ấy.”
Khóe miệng trợ lý giật giật, “Cái đó… không mua được đâu ạ.”
Bùi Lập Nam nhìn cậu ta, “Cậu vô tích sự vừa thôi.”
Trợ lý vội vàng giải thích: “Đó là trà sữa do thư ký Lâm tự tay làm.”
Bùi Lập Nam nhíu mày, “Hả? Ừm.”
Cô tự tay làm sao?
Anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Cô cũng chẳng bao giờ nói!
Đúng là bó tay mà!
Đôi khi anh ta cũng tự hỏi liệu cô có hiểu thế nào là theo đuổi người khác hay không.
Lúc nào cũng chỉ âm thầm hành động.
Điều cô thích nhất chính là lượn lờ trước mặt anh ta, lúc nào cũng nhìn chằm chằm xem anh ta đang làm gì, còn những cô gái khác thích anh ta, làm gì cũng muốn gào thật to cho anh ta biết.
Trợ lý cười nói: “Hay là để tôi nói với thư ký Lâm một tiếng, bảo cô ấy làm một ly mang lên nhé?”
Bùi Lập Nam xua tay, “Thôi khỏi. Ngày mai chắc chắn cô ấy sẽ làm cho tôi thôi.”
Tài liệu của buổi sáng là Trương Hoan mang đến văn phòng cho Bùi Lập Nam.
Trước đây Lâm Thiển luôn giành làm việc này.
Hôm nay lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Trương Hoan hiểu rõ, cô ta cũng biết bản thân không có cơ hội.
Con cái nhà hào môn, hôn nhân đại sự đều không thể tự mình làm chủ, Tiểu Bùi tổng cho dù không đồng ý cũng không làm gì được.
Giờ nghỉ trưa đã đến.
Trương Hoan đi ngang qua chỗ Lâm Thiển, cười khẩy: “Cảm giác vất vả uổng công vô ích thế nào?”
Lâm Thiển ngẩng đầu, “Chuyện này không đến lượt cô lo, việc cấp bách của cô bây giờ là thăng chức kìa.”
Ánh mắt xuyên qua lớp kính văn phòng, anh ta thấy trong đôi mắt to của cô có giọt nước mắt lăn dài trên má.
Bùi Lập Nam bỗng chốc cảm thấy lòng mình như lửa đốt.
Chết tiệt! Cô khóc ư?
Chỉ vì anh ta vừa nói không muốn kết hôn?
Lâm Thiển đúng là rắc rối mà!
Bùi Lập Nam ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc vắt chéo chân, chăm chú xem xét tập tài liệu.
Trợ lý đi mua đồ ăn sáng phải rất lâu mới quay trở lại, bởi vì lúc nãy ở dưới công ty cậu ta đã chứng kiến một cặp đôi đang cãi nhau kịch liệt muốn chia tay.
Chàng trai đứng giữa đường lớn tiếng gào thét: “Em nghĩ mình đang nhận được tình yêu của ai? Là của một thiên thần!” (thoại trong Đại Ngư Hải Đường)
Cô gái ôm mặt chạy biến đi.
Cảnh tượng ấy làm cậu ta phì cười suốt năm phút mới hoàn hồn.
Sau đó khi quay lại, cậu ta thấy trong nhóm chat đang bàn tán về việc vị hôn thê của Tiểu Bùi tổng đã đến.
Trợ lý vội vàng chạy về, không ngờ vẫn bỏ lỡ!
Đồng thời cậu ta cũng có chút lo lắng, cậu ta về trễ như vậy, Tiểu Bùi tổng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Tính anh ta vốn nóng như lửa, chỉ có thư ký Lâm mới có thể chịu đựng được!
“Tiểu Bùi tổng, cơm và trà sữa đã mua về rồi ạ.”
Trợ lý đặt đồ lên bàn, len lén quan sát sắc mặt của Bùi Lập Nam.
Không ngờ Bùi Lập Nam chẳng để ý, thuận tay cầm ly trà sữa lên.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Tiểu Bùi tổng có vẻ tốt hơn rồi.
Chắc là vì vị hôn thê đến nhỉ?
Cắm ống hút vào ly trà sữa, Bùi Lập Nam nhấp một ngụm.
Ngay sau đó, “Ọe! Phì!”
“Cậu mua trà sữa ở đâu vậy? Dở muốn chết!”
Bùi Lập Nam ném thẳng ly trà sữa vào thùng rác.
Trợ lý ngơ ngác, “Tôi mua ở quán nổi tiếng dưới lầu mà!”
Trà sữa đã dở, Bùi Lập Nam cũng chẳng muốn ăn cơm.
“Lần sau mua ở chỗ Lâm Thiển hay mua ấy.”
Khóe miệng trợ lý giật giật, “Cái đó… không mua được đâu ạ.”
Bùi Lập Nam nhìn cậu ta, “Cậu vô tích sự vừa thôi.”
Trợ lý vội vàng giải thích: “Đó là trà sữa do thư ký Lâm tự tay làm.”
Bùi Lập Nam nhíu mày, “Hả? Ừm.”
Cô tự tay làm sao?
Anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Cô cũng chẳng bao giờ nói!
Đúng là bó tay mà!
Đôi khi anh ta cũng tự hỏi liệu cô có hiểu thế nào là theo đuổi người khác hay không.
Lúc nào cũng chỉ âm thầm hành động.
Điều cô thích nhất chính là lượn lờ trước mặt anh ta, lúc nào cũng nhìn chằm chằm xem anh ta đang làm gì, còn những cô gái khác thích anh ta, làm gì cũng muốn gào thật to cho anh ta biết.
Trợ lý cười nói: “Hay là để tôi nói với thư ký Lâm một tiếng, bảo cô ấy làm một ly mang lên nhé?”
Bùi Lập Nam xua tay, “Thôi khỏi. Ngày mai chắc chắn cô ấy sẽ làm cho tôi thôi.”
Tài liệu của buổi sáng là Trương Hoan mang đến văn phòng cho Bùi Lập Nam.
Trước đây Lâm Thiển luôn giành làm việc này.
Hôm nay lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Trương Hoan hiểu rõ, cô ta cũng biết bản thân không có cơ hội.
Con cái nhà hào môn, hôn nhân đại sự đều không thể tự mình làm chủ, Tiểu Bùi tổng cho dù không đồng ý cũng không làm gì được.
Giờ nghỉ trưa đã đến.
Trương Hoan đi ngang qua chỗ Lâm Thiển, cười khẩy: “Cảm giác vất vả uổng công vô ích thế nào?”
Lâm Thiển ngẩng đầu, “Chuyện này không đến lượt cô lo, việc cấp bách của cô bây giờ là thăng chức kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.