Nghề Chính Của Ta Là Lấy Lòng Trai Đẹp, Chỉ Cần Tiền Không Cần Tình Yêu
Chương 35:
Bĩ Hắc
16/10/2024
Trương Hoan: “…”
Dương Lan ngồi bên cạnh cười muốn xỉu.
Hôm nay Lâm Thiển ăn nói giống hệt như nuốt bom, nghe mà hả lòng hả dạ.
Trương Hoan đen mặt bỏ đi.
Dương Lan cũng chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, thấy Lâm Thiển vẫn ngồi im ở bàn làm việc bèn hỏi: “Hôm nay cậu còn đi ăn trưa với Tiểu Bùi tổng nữa không?”
Trước đây đều là Lâm Thiển đặt cơm hộp cho Tiểu Bùi tổng, hoặc là cùng Tiểu Bùi tổng ra ngoài ăn.
Lâm Thiển lắc đầu, “Không đi.”
Dương Lan cười tủm tỉm nắm lấy tay cô, “Thật hả? Vậy chúng ta xuống căng tin ăn đi.”
Căng tin công ty không rẻ chút nào.
Lâm Thiển chớp mắt, “Tôi vẫn chưa đói lắm.”
Dương Lan: “Có người bao ăn!”
Lâm Thiển: “Đi!”
...
Trước đây Lâm Thiển chỉ xoay quanh Bùi Lập Nam, chưa bao giờ tạo dựng mối quan hệ với đồng nghiệp, cũng chưa từng đi ăn chung với mọi người.
Nhưng thật ra mọi người cũng không ai ghét cô.
Bởi vì cô thực sự rất xinh đẹp.
Không cần trang điểm cầu kỳ, lúc không cười toát lên vẻ thanh tao, khoác lên mình bộ vest công sở lại càng thêm xinh đẹp.
Thế nhưng hễ thấy Bùi Lập Nam là nụ cười của cô lại trở nên nịnh nọt.
Mọi người đều rất nể phục Bùi Lập Nam, được một đại mỹ nhân theo đuổi hơn một năm mà vẫn không hề động lòng.
Liễu Hạ Huệ thời hiện đại đây sao?
Người nói bao ăn trong nhóm chat là một nữ đồng nghiệp mũm mĩm, cô nàng không ngờ Dương Lan còn dẫn chính chủ đi ăn cùng.
Chính chủ còn không thèm đi tìm Tiểu Bùi tổng, điều này chứng minh điều gì?
Chắn chắn là thuyền sắp chìm rồi!
Nhưng mà thôi kệ, có thể làm bạn với thư ký Lâm cũng là một niềm vui.
Cả nhóm khoảng năm sáu người, lúc này đều đang ngồi nhìn nhau đầy ẩn ý.
Lâm Thiển ngồi giữa đám đông, có chút hoang mang.
Chuyện gì thế? Chơi trò đoán chữ à?
Dương Lan có quan hệ khá thân thiết với cô liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, Lâm Thiển.”
“Tiểu Bùi tổng còn trẻ con, lời nói gió bay ấy mà.”
“Đàn ông tuổi này đều nói không muốn kết hôn, đợi đến lúc muốn rồi thì nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ!”
“Cậu chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công! Chúng tôi ủng hộ cậu!”
Lâm Thiển được ăn trưa miễn phí đang vui vẻ gắp một cái đùi gà to đùng, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Kiên trì cái gì?”
Dương Lan: “Kiên trì theo đuổi anh ấy chứ sao.”
Lâm Thiển cắn một miếng đùi gà, nhíu mày, “Hả? Tôi có theo đuổi anh ta đâu.”
Nữ đồng nghiệp mũm mĩm nhìn Lâm Thiển, nụ cười làm đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.
Thư ký Lâm ăn cơm nhìn ngon miệng quá!
Ơ không đúng, không phải cô đang theo đuổi Tiểu Bùi tổng sao?
Dương Lan cau mày, "Chẳng phải cậu theo đuổi anh ta hơn một năm rồi à?"
Lâm Thiển cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng chuyện này một chút.
Cô nhàn nhạt cười, "Không có đâu, tôi chỉ đơn thuần là đang “lấy lòng” anh ta thôi."
Dương Lan: "...."
Cô ta ngơ ngác nhìn những người khác, muốn hỏi xem có ai hiểu ý nghĩa của những lời này không?
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Không hiểu gì cả! Thầy cô chưa dạy trường hợp này bao giờ!
Dương Lan ngồi bên cạnh cười muốn xỉu.
Hôm nay Lâm Thiển ăn nói giống hệt như nuốt bom, nghe mà hả lòng hả dạ.
Trương Hoan đen mặt bỏ đi.
Dương Lan cũng chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, thấy Lâm Thiển vẫn ngồi im ở bàn làm việc bèn hỏi: “Hôm nay cậu còn đi ăn trưa với Tiểu Bùi tổng nữa không?”
Trước đây đều là Lâm Thiển đặt cơm hộp cho Tiểu Bùi tổng, hoặc là cùng Tiểu Bùi tổng ra ngoài ăn.
Lâm Thiển lắc đầu, “Không đi.”
Dương Lan cười tủm tỉm nắm lấy tay cô, “Thật hả? Vậy chúng ta xuống căng tin ăn đi.”
Căng tin công ty không rẻ chút nào.
Lâm Thiển chớp mắt, “Tôi vẫn chưa đói lắm.”
Dương Lan: “Có người bao ăn!”
Lâm Thiển: “Đi!”
...
Trước đây Lâm Thiển chỉ xoay quanh Bùi Lập Nam, chưa bao giờ tạo dựng mối quan hệ với đồng nghiệp, cũng chưa từng đi ăn chung với mọi người.
Nhưng thật ra mọi người cũng không ai ghét cô.
Bởi vì cô thực sự rất xinh đẹp.
Không cần trang điểm cầu kỳ, lúc không cười toát lên vẻ thanh tao, khoác lên mình bộ vest công sở lại càng thêm xinh đẹp.
Thế nhưng hễ thấy Bùi Lập Nam là nụ cười của cô lại trở nên nịnh nọt.
Mọi người đều rất nể phục Bùi Lập Nam, được một đại mỹ nhân theo đuổi hơn một năm mà vẫn không hề động lòng.
Liễu Hạ Huệ thời hiện đại đây sao?
Người nói bao ăn trong nhóm chat là một nữ đồng nghiệp mũm mĩm, cô nàng không ngờ Dương Lan còn dẫn chính chủ đi ăn cùng.
Chính chủ còn không thèm đi tìm Tiểu Bùi tổng, điều này chứng minh điều gì?
Chắn chắn là thuyền sắp chìm rồi!
Nhưng mà thôi kệ, có thể làm bạn với thư ký Lâm cũng là một niềm vui.
Cả nhóm khoảng năm sáu người, lúc này đều đang ngồi nhìn nhau đầy ẩn ý.
Lâm Thiển ngồi giữa đám đông, có chút hoang mang.
Chuyện gì thế? Chơi trò đoán chữ à?
Dương Lan có quan hệ khá thân thiết với cô liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, Lâm Thiển.”
“Tiểu Bùi tổng còn trẻ con, lời nói gió bay ấy mà.”
“Đàn ông tuổi này đều nói không muốn kết hôn, đợi đến lúc muốn rồi thì nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ!”
“Cậu chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công! Chúng tôi ủng hộ cậu!”
Lâm Thiển được ăn trưa miễn phí đang vui vẻ gắp một cái đùi gà to đùng, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Kiên trì cái gì?”
Dương Lan: “Kiên trì theo đuổi anh ấy chứ sao.”
Lâm Thiển cắn một miếng đùi gà, nhíu mày, “Hả? Tôi có theo đuổi anh ta đâu.”
Nữ đồng nghiệp mũm mĩm nhìn Lâm Thiển, nụ cười làm đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.
Thư ký Lâm ăn cơm nhìn ngon miệng quá!
Ơ không đúng, không phải cô đang theo đuổi Tiểu Bùi tổng sao?
Dương Lan cau mày, "Chẳng phải cậu theo đuổi anh ta hơn một năm rồi à?"
Lâm Thiển cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng chuyện này một chút.
Cô nhàn nhạt cười, "Không có đâu, tôi chỉ đơn thuần là đang “lấy lòng” anh ta thôi."
Dương Lan: "...."
Cô ta ngơ ngác nhìn những người khác, muốn hỏi xem có ai hiểu ý nghĩa của những lời này không?
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Không hiểu gì cả! Thầy cô chưa dạy trường hợp này bao giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.