Chương 2: Em Muốn Nghe Giọng Của Anh
Hoa Đào Tuyết Tháng Ba
22/10/2021
Mặc dù thời gian đầu hai người đã làm quen và nói chuyện với nhau qua ghi âm giọng nói, nhưng cả hai vẫn tương đối xa lạ.
Vì hai người chưa thật sự quen biết nhau nên cả hai chỉ có thể nói chuyện một cách vụng về về các sở thích mà hai người đã điền trong phiếu khảo sát ban đầu. Vốn dĩ Thi Trà Trà nghĩ rằng con gái nên dè dặt hơn và không nên quá chủ động, nhưng khi trông thấy đối phương vừa khép kín vừa ít nói, Thi Trà Trà cảm thấy nếu tình trạng cứ tiếp tục như thế thì mối quan hệ giữa hai người sẽ đóng băng mất.
Nhận ra điều này, Thi Trà Trà quyết định bắt đầu tấn công. Nếu kẻ địch không di chuyển thì cô sẽ di chuyển trước!
Cô bật công tắc kỹ năng quyến rũ của mình và ra sức tán tỉnh cái con người buồn tẻ ít nói tên Thẩm Từ này.
“Đêm qua em đã nằm mơ thấy anh, khi tỉnh lại, em cảm thấy giấc ngủ của mình không hề vô ích một tí nào.”
“Cả ngày hôm nay em phải đi học, điện thoại di động thì hết pin, em cũng mất sạch hết năng lượng. Anh ơi, anh biết không? Điện thoại chỉ cần sạc điện là được, còn em thì cần phải sạc bằng cái ôm của anh.”
“Thật ra em rất muốn đi nhiều nơi cùng anh, nhưng khi em ở một mình, em chỉ muốn bay đến nơi có anh mà thôi.”
*
Lúc đầu Thẩm Từ không có bao nhiêu phản ứng, nhưng sau đó anh chợt cảm thấy rằng anh là con trai nhưng kỹ năng tán tỉnh lại thua xa một cô gái.
Có lẽ là do xuất hiện sự so sánh về mặt tâm lý nên sau này, khi Thi Trà Trà một lần nữa trêu ghẹo anh, anh cũng sẽ có biểu hiện đáp lại, anh đáp lại cô bằng những lời yêu thương tán tỉnh cao siêu hơn.
Cả hai người họ đều nghĩ rằng việc nói ra những lời yêu thương thế này thật thoả mãn, Thi Trà Trà còn cảm thấy điều đó tốt hơn nhiều so với việc im lặng không nói gì.
Từ việc tán tỉnh lẫn nhau, cuối cùng cả hai cũng đã nói chuyện nhiều hơn.
Thi Trà Trà là một cô gái vô tư. Trước đây, cô đã từng làm một công việc bán thời gian là lồng tiếng cho một số nhân vật hoạt hình nhỏ có tính cách tương đối tốt. Cô được mọi người trong lớp đặt cho biệt danh là quả hồ đào vui vẻ, bởi vì cô thường xuyên pha trò và không hề khóc lóc như những cô gái khác.
Nhưng càng như vậy, Thi Trà Trà lại càng không dám tâm sự với bất kỳ ai mỗi khi bản thân có chuyện buồn. Với tư cách là bạn trai của cô trong khoảng thời gian này, và cũng là đối tượng thường xuyên trò chuyện với cô, ngày ngày hai người sẽ gửi lời chào nhau vào buổi sáng và trao lời chúc ngủ ngon cho nhau vào buổi tối, Thẩm Từ vì thế mà dần dần phát hiện ra suy nghĩ của Thi Trà Trà.
Đêm hôm đó, sau khi Thi Trà Trà học xong lớp học buổi tối và về nhà, cô đã gửi một đoạn ghi âm cho Thẩm Từ, giọng nói của cô tràn đầy mệt mỏi và không vui.
“Hôm nay em mệt quá, phải đi ngủ sớm đây, chúc anh ngủ ngon.”
Nói xong, cô ném điện thoại sang một bên rồi nằm vật lên giường, cứ sải người nằm một mình như thế. Vài phút sau đó, điện thoại của cô cứ rung lên không ngừng, cô chỉ đành phải mở máy ra để đọc tin nhắn.
Tin nhắn do Thẩm Từ gửi tới. Chỉ trong vài phút mà anh đã gửi cho cô hơn chục đoạn ghi âm liên tiếp. Thi Trà Trà sững sờ hồi lâu mới nhấp tay vào đoạn ghi âm để nghe.
Thẩm Từ đã nhận ra sự mỏi mệt và buồn bã trong giọng nói của cô nên anh không ngừng hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra, nhưng những con người ít nói thường rất vụng về trong việc an ủi người khác, anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói: “Em sao vậy? Em đừng buồn mà.”
Thi Trà Trà bất lực thở dài, cô định ngồi dậy để ghi âm trả lời Thẩm Từ nhưng cô mệt đến mức không còn sức để cử động ngón tay, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp nhấn gọi thoại.
Chuông reo được vài tiếng thì Thẩm Từ cúp máy. Thi Trà Trà không suy nghĩ nhiều khi cô nhấn gọi. Sau khi bị đối phương cúp máy, cô mới nhận ra một chuyện, mặc dù cô và Thẩm Từ thường xuyên ghi âm trò chuyện với nhau nhưng hai người chưa từng gọi điện. Cô đột nhiên gọi như thế, cảm giác như thể cô đang phá vỡ mối quan hệ hài hoà mà bọn cô đang duy trì, như thể cô đang xé nát màn kịch giữa bọn họ vậy.
Điều này có hơi đột ngột.
Thi Trà Trà hiểu vì sao Thẩm Từ không nghe máy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không buồn.
Suốt cả ngày phải chuẩn bị cho kỳ thi, cô đã gặp phải những chuyện không vui. Sau một ngày dài chán nản, cô muốn tìm một ai đó để tâm sự thì bị người ta cúp máy thẳng thừng. Thi Trà Trà ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, được một lúc lâu thì cô ứa nước mắt.
Thế nhưng, ngay lúc cô định ném điện thoại sang một bên rồi nằm chui rúc trên chiếc giường nhỏ bé để khóc lóc một trận, xoã hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra thì chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Là Thẩm Từ gọi đến.
Thi Trà Trà sửng sốt, cô do dự một lúc rồi mới bắt máy.
Thẩm Từ đang ở bên ngoài nên xung quanh anh rất ồn ào, giọng nói của anh như đập tan tiếng ồn xông thẳng vào trái tim của Thi Trà Trà.
“Lúc nãy anh không tiện nghe điện thoại, bây giờ thì nói chuyện được rồi này.”
Sống mũi Thi Trà Trà chua xót, cô không kiềm được mà bắt đầu khóc lớn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cô gái ngọt ngào và nữ tính mà cô đã xây dựng trước mặt Thẩm Từ.
Thẩm Từ vô cùng bình tĩnh. Anh im lặng nghe cô khóc hơn mười phút, chờ đến khi cô khóc mệt rồi và dừng lại thì anh mới lên tiếng hỏi, “Hiện tại em có thể nói cho anh biết có chuyện gì đã xảy ra với em không?”
Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là do hôm nay cô bận bịu quá, hơn nữa dạo này cô không được nghỉ ngơi tốt, ăn uống không ngon miệng. Tối hôm nay, lớp học vắng người nên cô đã bị một bạn nam trong lớp trêu ghẹo, cậu ta thích chế giễu vẻ bề ngoài của các cô gái, bảo rằng hôm nay cô trang điểm không khác gì một con khỉ đột.
Có lẽ ngày thường trông cô rất vô tư nên mọi người nghĩ rằng cô sẽ không tức giận, bọn họ còn hùa nhau cười cô.
Nhìn những bạn nữ xinh đẹp xung quanh mình, Thi Trà Trà chợt cảm thấy không ổn. Cô đẩy mạnh bạn nam kia rồi lao ra khỏi lớp, vừa chạy vừa lén lau nước mắt.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, chỉ là do thường ngày cô không để tâm mà thôi.
Bây giờ cô khóc như thế, Thi Trà Trà cảm thấy bản thân mình vô cùng kiêu căng. Cô sụt sịt, nấc lên từng tiếng: “Em đói. Em thường khóc khi em đói.”
Thẩm Từ nghe cô khóc hơn mười phút, còn tưởng là chuyện gì lớn mới có thể làm cho cô khóc dữ dội như vậy, lúc này nghe thấy lời nói của cô, mặc dù anh biết điều cô nói không phải là sự thật nhưng anh vẫn không nhịn được mà bật cười.
Những người có chất giọng hay khi cười cũng nghe rất êm tai. Âm giọng nhàn nhạt lười biếng, trầm thấp khàn khàn, âm đuôi nghe rất quyến rũ.
Thi Trà Trà dẩu môi, giọng cô bỗng trở nên hung dữ: “Anh cười cái gì hả?!”
Thẩm Từ rất phối hợp ngậm miệng lại, còn nói với vẻ cực kì nghiêm túc: “Anh không cười.”
Tâm trạng tiêu cực của Thi Trà Trà đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi khóc một hồi thì cô cảm thấy cô không còn buồn như thế nữa.
Vì hai người chưa thật sự quen biết nhau nên cả hai chỉ có thể nói chuyện một cách vụng về về các sở thích mà hai người đã điền trong phiếu khảo sát ban đầu. Vốn dĩ Thi Trà Trà nghĩ rằng con gái nên dè dặt hơn và không nên quá chủ động, nhưng khi trông thấy đối phương vừa khép kín vừa ít nói, Thi Trà Trà cảm thấy nếu tình trạng cứ tiếp tục như thế thì mối quan hệ giữa hai người sẽ đóng băng mất.
Nhận ra điều này, Thi Trà Trà quyết định bắt đầu tấn công. Nếu kẻ địch không di chuyển thì cô sẽ di chuyển trước!
Cô bật công tắc kỹ năng quyến rũ của mình và ra sức tán tỉnh cái con người buồn tẻ ít nói tên Thẩm Từ này.
“Đêm qua em đã nằm mơ thấy anh, khi tỉnh lại, em cảm thấy giấc ngủ của mình không hề vô ích một tí nào.”
“Cả ngày hôm nay em phải đi học, điện thoại di động thì hết pin, em cũng mất sạch hết năng lượng. Anh ơi, anh biết không? Điện thoại chỉ cần sạc điện là được, còn em thì cần phải sạc bằng cái ôm của anh.”
“Thật ra em rất muốn đi nhiều nơi cùng anh, nhưng khi em ở một mình, em chỉ muốn bay đến nơi có anh mà thôi.”
*
Lúc đầu Thẩm Từ không có bao nhiêu phản ứng, nhưng sau đó anh chợt cảm thấy rằng anh là con trai nhưng kỹ năng tán tỉnh lại thua xa một cô gái.
Có lẽ là do xuất hiện sự so sánh về mặt tâm lý nên sau này, khi Thi Trà Trà một lần nữa trêu ghẹo anh, anh cũng sẽ có biểu hiện đáp lại, anh đáp lại cô bằng những lời yêu thương tán tỉnh cao siêu hơn.
Cả hai người họ đều nghĩ rằng việc nói ra những lời yêu thương thế này thật thoả mãn, Thi Trà Trà còn cảm thấy điều đó tốt hơn nhiều so với việc im lặng không nói gì.
Từ việc tán tỉnh lẫn nhau, cuối cùng cả hai cũng đã nói chuyện nhiều hơn.
Thi Trà Trà là một cô gái vô tư. Trước đây, cô đã từng làm một công việc bán thời gian là lồng tiếng cho một số nhân vật hoạt hình nhỏ có tính cách tương đối tốt. Cô được mọi người trong lớp đặt cho biệt danh là quả hồ đào vui vẻ, bởi vì cô thường xuyên pha trò và không hề khóc lóc như những cô gái khác.
Nhưng càng như vậy, Thi Trà Trà lại càng không dám tâm sự với bất kỳ ai mỗi khi bản thân có chuyện buồn. Với tư cách là bạn trai của cô trong khoảng thời gian này, và cũng là đối tượng thường xuyên trò chuyện với cô, ngày ngày hai người sẽ gửi lời chào nhau vào buổi sáng và trao lời chúc ngủ ngon cho nhau vào buổi tối, Thẩm Từ vì thế mà dần dần phát hiện ra suy nghĩ của Thi Trà Trà.
Đêm hôm đó, sau khi Thi Trà Trà học xong lớp học buổi tối và về nhà, cô đã gửi một đoạn ghi âm cho Thẩm Từ, giọng nói của cô tràn đầy mệt mỏi và không vui.
“Hôm nay em mệt quá, phải đi ngủ sớm đây, chúc anh ngủ ngon.”
Nói xong, cô ném điện thoại sang một bên rồi nằm vật lên giường, cứ sải người nằm một mình như thế. Vài phút sau đó, điện thoại của cô cứ rung lên không ngừng, cô chỉ đành phải mở máy ra để đọc tin nhắn.
Tin nhắn do Thẩm Từ gửi tới. Chỉ trong vài phút mà anh đã gửi cho cô hơn chục đoạn ghi âm liên tiếp. Thi Trà Trà sững sờ hồi lâu mới nhấp tay vào đoạn ghi âm để nghe.
Thẩm Từ đã nhận ra sự mỏi mệt và buồn bã trong giọng nói của cô nên anh không ngừng hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra, nhưng những con người ít nói thường rất vụng về trong việc an ủi người khác, anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói: “Em sao vậy? Em đừng buồn mà.”
Thi Trà Trà bất lực thở dài, cô định ngồi dậy để ghi âm trả lời Thẩm Từ nhưng cô mệt đến mức không còn sức để cử động ngón tay, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp nhấn gọi thoại.
Chuông reo được vài tiếng thì Thẩm Từ cúp máy. Thi Trà Trà không suy nghĩ nhiều khi cô nhấn gọi. Sau khi bị đối phương cúp máy, cô mới nhận ra một chuyện, mặc dù cô và Thẩm Từ thường xuyên ghi âm trò chuyện với nhau nhưng hai người chưa từng gọi điện. Cô đột nhiên gọi như thế, cảm giác như thể cô đang phá vỡ mối quan hệ hài hoà mà bọn cô đang duy trì, như thể cô đang xé nát màn kịch giữa bọn họ vậy.
Điều này có hơi đột ngột.
Thi Trà Trà hiểu vì sao Thẩm Từ không nghe máy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không buồn.
Suốt cả ngày phải chuẩn bị cho kỳ thi, cô đã gặp phải những chuyện không vui. Sau một ngày dài chán nản, cô muốn tìm một ai đó để tâm sự thì bị người ta cúp máy thẳng thừng. Thi Trà Trà ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, được một lúc lâu thì cô ứa nước mắt.
Thế nhưng, ngay lúc cô định ném điện thoại sang một bên rồi nằm chui rúc trên chiếc giường nhỏ bé để khóc lóc một trận, xoã hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra thì chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Là Thẩm Từ gọi đến.
Thi Trà Trà sửng sốt, cô do dự một lúc rồi mới bắt máy.
Thẩm Từ đang ở bên ngoài nên xung quanh anh rất ồn ào, giọng nói của anh như đập tan tiếng ồn xông thẳng vào trái tim của Thi Trà Trà.
“Lúc nãy anh không tiện nghe điện thoại, bây giờ thì nói chuyện được rồi này.”
Sống mũi Thi Trà Trà chua xót, cô không kiềm được mà bắt đầu khóc lớn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cô gái ngọt ngào và nữ tính mà cô đã xây dựng trước mặt Thẩm Từ.
Thẩm Từ vô cùng bình tĩnh. Anh im lặng nghe cô khóc hơn mười phút, chờ đến khi cô khóc mệt rồi và dừng lại thì anh mới lên tiếng hỏi, “Hiện tại em có thể nói cho anh biết có chuyện gì đã xảy ra với em không?”
Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là do hôm nay cô bận bịu quá, hơn nữa dạo này cô không được nghỉ ngơi tốt, ăn uống không ngon miệng. Tối hôm nay, lớp học vắng người nên cô đã bị một bạn nam trong lớp trêu ghẹo, cậu ta thích chế giễu vẻ bề ngoài của các cô gái, bảo rằng hôm nay cô trang điểm không khác gì một con khỉ đột.
Có lẽ ngày thường trông cô rất vô tư nên mọi người nghĩ rằng cô sẽ không tức giận, bọn họ còn hùa nhau cười cô.
Nhìn những bạn nữ xinh đẹp xung quanh mình, Thi Trà Trà chợt cảm thấy không ổn. Cô đẩy mạnh bạn nam kia rồi lao ra khỏi lớp, vừa chạy vừa lén lau nước mắt.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, chỉ là do thường ngày cô không để tâm mà thôi.
Bây giờ cô khóc như thế, Thi Trà Trà cảm thấy bản thân mình vô cùng kiêu căng. Cô sụt sịt, nấc lên từng tiếng: “Em đói. Em thường khóc khi em đói.”
Thẩm Từ nghe cô khóc hơn mười phút, còn tưởng là chuyện gì lớn mới có thể làm cho cô khóc dữ dội như vậy, lúc này nghe thấy lời nói của cô, mặc dù anh biết điều cô nói không phải là sự thật nhưng anh vẫn không nhịn được mà bật cười.
Những người có chất giọng hay khi cười cũng nghe rất êm tai. Âm giọng nhàn nhạt lười biếng, trầm thấp khàn khàn, âm đuôi nghe rất quyến rũ.
Thi Trà Trà dẩu môi, giọng cô bỗng trở nên hung dữ: “Anh cười cái gì hả?!”
Thẩm Từ rất phối hợp ngậm miệng lại, còn nói với vẻ cực kì nghiêm túc: “Anh không cười.”
Tâm trạng tiêu cực của Thi Trà Trà đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi khóc một hồi thì cô cảm thấy cô không còn buồn như thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.