Chương 3: Lời Chào Đầu Tiên Vào Buổi Sáng
Hoa Đào Tuyết Tháng Ba
22/10/2021
Lần đó sau khi Thi Trà Trà khóc xong, cô có nói cho Thẩm Từ biết rằng mình đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, Thẩm Từ nghe vậy thì im lặng rất lâu.
Thi Trà Trà nghĩ thầm, chẳng lẽ anh sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của cô hay sao? Muốn ngừng lại cái trò chơi tình ái điều khiển bằng giọng nói không chân thật này?
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng Thẩm Từ lại nói: “Nếu em tham gia kỳ thi của khoa Phát thanh và Dẫn chương trình thì em có thể tìm anh. Anh cũng học ngành Phát thanh, nói không phải khoe khoang chứ thật ra anh là thủ khoa của khoa về cả các môn văn hoá và các môn chuyên ngành.”
Trái tim Thi Trà Trà đập hẫng một nhịp, cô có cảm giác như cô đang yêu đương với boss lớn vậy.
Kể từ hôm đó, chủ đề trò chuyện của hai người không chỉ xoay quanh câu chuyện tình “thiếu dinh dưỡng” này và những điều vụn vặt trong cuộc sống nữa mà còn có thêm những lần truyền đạt kiến thức chuyên môn.
Đôi khi Thi Trà Trà sẽ xuất thần nghĩ ngợi lung tung. Người khác thì tìm bạn trai thông qua điều khiển giọng nói, còn cô thì giả vờ yêu đương bằng giọng nói để lừa một anh trai dạy kèm bài tập về nhà cho cô.
Thi Trà Trà có năng khiếu nhưng kiến thức của cô lại bị hỏng một vài chỗ bởi vì có nhiều bài học giáo viên dạy mà cô không tiếp thu được. Khi về đến nhà, Thẩm Từ sẽ dạy lại cho cô, nhờ vậy mà các môn chuyên ngành của cô đã tiến bộ rất lớn.
Thẩm Từ cũng vì thế mà giành được danh hiệu thầy giáo Từ.
Đúng lúc này, blogger khởi xướng chương trình ghép đôi tình yêu nhờ điều khiển giọng nói đã đăng một bài weibo mới, bài đăng là ảnh chụp màn hình cuộc gọi của một “cặp đôi” khác, thời gian hiển thị là một con số rất đẹp: 666.
Tâm lý muốn thắng thua của Thi Trà Trà bị khơi dậy. Ngày nghỉ hôm đó, Thi Trà Trà đã yêu cầu Thẩm Từ gọi cho cô, cô muốn cuộc gọi này phải kéo dài hơn cả cuộc gọi của cặp đôi nhỏ kia.
Thẩm Từ còn có thể làm gì được nữa, chỉ biết nghe lời gọi điện thoại cho cô. Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe từ lúc cô đọc sách, viết chủ đề, cho đến lúc cô xem phim và ăn vặt, thậm chí là lúc cô xin ba mình tiền tiêu vặt như một đứa trẻ. Đến tối, cô phải đi tắm nên để điện thoại trên giường, trước khi đi, cô còn cảnh cáo anh: Không được cúp máy, nếu anh dám cúp máy thì cô sẽ chặn anh ngay lập tức.
Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Thẩm Từ bị một cô gái uy hiếp như thế, anh mỉm cười đầy bất lực và hứa với cô: “Em đừng lo, anh sẽ không cúp máy đâu.”
Thi Trà Trà yên tâm đi tắm, sau khi tắm xong, cô lấy sách ra đọc, đọc được một lát thì cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Từ ân cần nhắc nhở: “Trễ rồi, phải đi ngủ thôi em, sáng mai em còn phải đi học nữa đấy.”
Thi Trà Trà nhìn thời gian gọi điện, còn hơn 100 phút nữa. Thẩm Từ không nghe thấy câu trả lời của cô liền đoán được nguyên nhân khiến cho cô không chịu ngủ, thế là anh nói tiếp: “Em cứ ngủ đi, chúng ta không cúp điện thoại là được. Anh ở đây nghe em ngủ nhé?”
Thẩm Từ đang là sinh viên năm hai, lớn hơn Thi Trà Trà chỉ có hai tuổi, nhưng giọng điệu của anh rõ ràng không khác gì đang dỗ dành trẻ con. Nếu là ban ngày, Thi Trà Trà chắc chắn sẽ giả bộ làm người lớn phản pháo lại, nhưng bây giờ cô cực kì buồn ngủ, giọng nói nhẹ nhàng này thật sự rất có tác dụng với cô.
Cô ngáp dài, rúc mình vào trong chăn bông ấm áp, thanh âm của cô cũng bắt đầu trở nên lười biếng và mềm mại: “Anh nhớ là không được cúp máy đâu đó nha.”
“Anh biết rồi.” Giọng của Thẩm Từ vừa dịu dàng vừa mang theo một chút hư hỏng, “Vậy thì bây giờ em ngoan ngoãn đi ngủ được chưa nè?”
“Dạ được.” Có một giọng nói hay ơi là hay dỗ cô ngủ làm cho cô không cưỡng lại được, khoé miệng không ngừng cong lên.
Đêm đó, cô ngủ rất ngon, hạnh phúc chìm đắm trong những giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Thẩm Từ thức dậy từ rất sớm, ngay khi vừa nghe thấy động tĩnh bên phía Thi Trà Trà, anh lập tức lên tiếng chào cô: “Chào buổi sáng.”
Vừa ngủ dậy nên đầu óc của Thi Trà Trà vẫn chưa tỉnh táo, phải mất một lúc lâu cô mới nhớ ra cô đã treo máy gọi điện với Thẩm Từ suốt một đêm hôm qua. Cô lật người cầm điện thoại lên, dụi dụi mắt nói: “Chào buổi sáng.”
Tỉnh dậy sau một đêm, cuộc gọi đã kéo dài gần được 900 phút, cô cố tình chờ đến phút thứ 999 mới nhấn nút chụp ảnh màn hình và gác máy. Cô gửi tấm ảnh này cho blogger, và tất nhiên, cô đã trở thành “người bán chanh” cho cộng đồng.
Khoảng thời gian sau, Thi Trà Trà bắt đầu nhập học và tham gia các kỳ thi liên tục. Cô có hỏi trường mà Thẩm Từ đang học, còn nói nửa đùa nửa thật với anh: “Chắc là em phải học tập thật chăm chỉ để thi vào trường của anh rồi.”
Thẩm Từ nghiêm mặt: “Đừng nghĩ thế, nếu em muốn thi vì thích ngôi trường của anh thì anh nghĩ không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu em hứng thú với ngôi trường này chỉ vì một người em chưa từng gặp mặt thì không nên. Bởi vì một ngày nào đó, em sẽ không còn cảm giác với người này nữa và em sẽ bắt đầu chán ghét ngôi trường này. Trà Trà, anh biết em không phải là một cô bé mù quáng và bốc đồng.”
Khi nghe anh nói những lời này, Thi Trà Trà đang ngồi trên bậc thang trước toà nhà dạy học. Cô ngước mắt nhìn ra xa, trên sân là những chiếc lá vàng rơi, gió lạnh đìu hiu thổi, cô khịt khịt mũi và nở một nụ cười chua xót, “Tất nhiên rồi, em là ai cơ chứ? Em chỉ đùa anh thôi, xem anh căng thẳng chưa kìa.”
Thật ra, có phải là đùa hay không cũng chỉ có trong lòng Thi Trà Trà biết.
Ngay khoảnh khắc cô nói ra thì cô đã biết bản thân mình đã động lòng trước Thẩm Từ – một người mà cô chưa từng gặp mặt.
Có lẽ những lời nói của Thẩm Từ đã làm tan nát trái tim của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là cô đây, cho nên cô thật sự không đăng ký vào ngôi trường đó.
May sao, dạo này Thi Trà Trà phải bận rộn chạy đến các thành phố khác nhau để tham gia các kỳ thi của trường, nên không có nhiều thời gian để buồn. Thẩm Từ cũng rất chăm chỉ trở thành một người bạn trai điều khiển bằng giọng nói có năng lực, anh thường đề nghị giúp đỡ Thi Trà Trà, đôi khi anh còn đặt đồ ăn ship đến cho cô để thể hiện tình yêu.
Khi bài thi nghệ thuật cuối cùng của Thi Trà Trà kết thúc cũng là lúc sự kiện bạn trai điều khiển bằng giọng nói sắp kết thúc.
Nhìn những bài đăng được mọi người gửi về cho blogger, có những cặp đã thành công đến với nhau nhờ sự kiện này, từng đốm lửa nhỏ trong trái tim Thi Trà Trà mang tên ganh tị và xúc động bắt đầu bùng cháy.
Vào ngày sự kiện kết thúc, cả Thẩm Từ và Thi Trà Trà đều ngầm hiểu mà không gửi cho nhau một tin nhắn nào.
Những người tham gia sự kiện hoặc đã ghép đôi thành công và yêu nhau, hoặc là không hợp và chia tay ngay ngày sự kiện kết thúc.
Chỉ có bọn họ là lựa chọn cách trốn tránh.
Thi Trà Trà đã từng nói cô muốn thi vào trường của Thẩm Từ, nhưng Thẩm Từ lại từ chối. Trái tim mong manh của cô như muốn vỡ vụn, cô cảm thấy rằng anh đang từ chối cô.
Cô nghĩ, dù sao sớm hay muộn gì Thẩm Từ cũng sẽ rời đi, cô phải tập làm quen với cuộc sống không có anh càng sớm càng tốt.
Một tháng qua, cô đã quen với việc Thẩm Từ chào hỏi và trò chuyện với cô mỗi ngày, nhưng từ sau khi sự kiện kia kết thúc, WeChat của cô chợt trở nên im ắng đến lạ.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Thi Trà Trà quay lại trường học để tập trung học tiếp những môn văn hoá. Buổi tối khi cô về nhà và làm bài tập, cô sẽ đặt điện thoại sang một bên, thỉnh thoảng cô vẫn mở WeChat ra xem nhưng người mà cô mong chờ lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bẵng đến cuối tuần, sau khi kết thúc kỳ thi nghệ thuật, Thi Trà Trà có đăng một trạng thái lên vòng bạn bè về bộ phim sắp ra rạp vào tối thứ sáu. Nội dung đại khái là: Mình muốn đi xem phim, nhưng không có ai đi cùng mình cả.
Thi Trà Trà đăng lên vòng bạn bè xong thì tắt máy đi ngủ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, Thẩm Từ – người đã lâu không hề có một chút tin tức gì cuối cùng đã chủ động gửi cho cô một tin nhắn.
“Anh sẽ xem phim cùng em, anh xem ở thành phố của anh, còn em xem ở thành phố của em, trong lúc đó, chúng ta có thể gọi điện cho nhau và bàn về bộ phim bất cứ lúc nào.”
Sống mũi Thi Trà Trà cay cay.
Cảm giác này phải miêu tả như thế nào mới đúng đây? Cứ ngỡ như cô đã thua cuộc, nhưng không ngờ cô lại thắng được điều cô mong muốn.
Không biết ai là người đã phá vỡ sự im lặng trước, Thẩm Từ và Thi Trà Trà lại bắt đầu cuộc sống trò chuyện hàng ngày như trước đây. Thẩm Từ đã cùng Thi Trà Trà vượt qua kỳ thi nghệ thuật và kỳ thi văn hoá trong giai đoạn tuyển sinh đại học, cùng cô kiểm tra điểm số, dõi theo từng bước chân khi cô đến môi trường đại học mới lạ. Mỗi khi cô mệt mỏi vì huấn luyện quân sự, cô sẽ trốn trên ban công, bí mật gọi cho anh và khóc.
Mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào? Tình cảm đong đầy hơn hẳn tình bạn, nhưng lại không phải là người yêu.
Tối tối, cô thường hay gọi điện trò chuyện với Thẩm Từ, bạn cùng phòng của cô đã sớm nhìn ra manh mối, bèn lên tiếng hỏi cô: “Trà Trà đã có bạn trai rồi à?”
Thi Trà Trà đầu tiên là sững sờ, sau đó cô mỉm cười chứ không phủ nhận.
Thi Trà Trà nghĩ thầm, chẳng lẽ anh sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của cô hay sao? Muốn ngừng lại cái trò chơi tình ái điều khiển bằng giọng nói không chân thật này?
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng Thẩm Từ lại nói: “Nếu em tham gia kỳ thi của khoa Phát thanh và Dẫn chương trình thì em có thể tìm anh. Anh cũng học ngành Phát thanh, nói không phải khoe khoang chứ thật ra anh là thủ khoa của khoa về cả các môn văn hoá và các môn chuyên ngành.”
Trái tim Thi Trà Trà đập hẫng một nhịp, cô có cảm giác như cô đang yêu đương với boss lớn vậy.
Kể từ hôm đó, chủ đề trò chuyện của hai người không chỉ xoay quanh câu chuyện tình “thiếu dinh dưỡng” này và những điều vụn vặt trong cuộc sống nữa mà còn có thêm những lần truyền đạt kiến thức chuyên môn.
Đôi khi Thi Trà Trà sẽ xuất thần nghĩ ngợi lung tung. Người khác thì tìm bạn trai thông qua điều khiển giọng nói, còn cô thì giả vờ yêu đương bằng giọng nói để lừa một anh trai dạy kèm bài tập về nhà cho cô.
Thi Trà Trà có năng khiếu nhưng kiến thức của cô lại bị hỏng một vài chỗ bởi vì có nhiều bài học giáo viên dạy mà cô không tiếp thu được. Khi về đến nhà, Thẩm Từ sẽ dạy lại cho cô, nhờ vậy mà các môn chuyên ngành của cô đã tiến bộ rất lớn.
Thẩm Từ cũng vì thế mà giành được danh hiệu thầy giáo Từ.
Đúng lúc này, blogger khởi xướng chương trình ghép đôi tình yêu nhờ điều khiển giọng nói đã đăng một bài weibo mới, bài đăng là ảnh chụp màn hình cuộc gọi của một “cặp đôi” khác, thời gian hiển thị là một con số rất đẹp: 666.
Tâm lý muốn thắng thua của Thi Trà Trà bị khơi dậy. Ngày nghỉ hôm đó, Thi Trà Trà đã yêu cầu Thẩm Từ gọi cho cô, cô muốn cuộc gọi này phải kéo dài hơn cả cuộc gọi của cặp đôi nhỏ kia.
Thẩm Từ còn có thể làm gì được nữa, chỉ biết nghe lời gọi điện thoại cho cô. Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe từ lúc cô đọc sách, viết chủ đề, cho đến lúc cô xem phim và ăn vặt, thậm chí là lúc cô xin ba mình tiền tiêu vặt như một đứa trẻ. Đến tối, cô phải đi tắm nên để điện thoại trên giường, trước khi đi, cô còn cảnh cáo anh: Không được cúp máy, nếu anh dám cúp máy thì cô sẽ chặn anh ngay lập tức.
Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Thẩm Từ bị một cô gái uy hiếp như thế, anh mỉm cười đầy bất lực và hứa với cô: “Em đừng lo, anh sẽ không cúp máy đâu.”
Thi Trà Trà yên tâm đi tắm, sau khi tắm xong, cô lấy sách ra đọc, đọc được một lát thì cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Từ ân cần nhắc nhở: “Trễ rồi, phải đi ngủ thôi em, sáng mai em còn phải đi học nữa đấy.”
Thi Trà Trà nhìn thời gian gọi điện, còn hơn 100 phút nữa. Thẩm Từ không nghe thấy câu trả lời của cô liền đoán được nguyên nhân khiến cho cô không chịu ngủ, thế là anh nói tiếp: “Em cứ ngủ đi, chúng ta không cúp điện thoại là được. Anh ở đây nghe em ngủ nhé?”
Thẩm Từ đang là sinh viên năm hai, lớn hơn Thi Trà Trà chỉ có hai tuổi, nhưng giọng điệu của anh rõ ràng không khác gì đang dỗ dành trẻ con. Nếu là ban ngày, Thi Trà Trà chắc chắn sẽ giả bộ làm người lớn phản pháo lại, nhưng bây giờ cô cực kì buồn ngủ, giọng nói nhẹ nhàng này thật sự rất có tác dụng với cô.
Cô ngáp dài, rúc mình vào trong chăn bông ấm áp, thanh âm của cô cũng bắt đầu trở nên lười biếng và mềm mại: “Anh nhớ là không được cúp máy đâu đó nha.”
“Anh biết rồi.” Giọng của Thẩm Từ vừa dịu dàng vừa mang theo một chút hư hỏng, “Vậy thì bây giờ em ngoan ngoãn đi ngủ được chưa nè?”
“Dạ được.” Có một giọng nói hay ơi là hay dỗ cô ngủ làm cho cô không cưỡng lại được, khoé miệng không ngừng cong lên.
Đêm đó, cô ngủ rất ngon, hạnh phúc chìm đắm trong những giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Thẩm Từ thức dậy từ rất sớm, ngay khi vừa nghe thấy động tĩnh bên phía Thi Trà Trà, anh lập tức lên tiếng chào cô: “Chào buổi sáng.”
Vừa ngủ dậy nên đầu óc của Thi Trà Trà vẫn chưa tỉnh táo, phải mất một lúc lâu cô mới nhớ ra cô đã treo máy gọi điện với Thẩm Từ suốt một đêm hôm qua. Cô lật người cầm điện thoại lên, dụi dụi mắt nói: “Chào buổi sáng.”
Tỉnh dậy sau một đêm, cuộc gọi đã kéo dài gần được 900 phút, cô cố tình chờ đến phút thứ 999 mới nhấn nút chụp ảnh màn hình và gác máy. Cô gửi tấm ảnh này cho blogger, và tất nhiên, cô đã trở thành “người bán chanh” cho cộng đồng.
Khoảng thời gian sau, Thi Trà Trà bắt đầu nhập học và tham gia các kỳ thi liên tục. Cô có hỏi trường mà Thẩm Từ đang học, còn nói nửa đùa nửa thật với anh: “Chắc là em phải học tập thật chăm chỉ để thi vào trường của anh rồi.”
Thẩm Từ nghiêm mặt: “Đừng nghĩ thế, nếu em muốn thi vì thích ngôi trường của anh thì anh nghĩ không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu em hứng thú với ngôi trường này chỉ vì một người em chưa từng gặp mặt thì không nên. Bởi vì một ngày nào đó, em sẽ không còn cảm giác với người này nữa và em sẽ bắt đầu chán ghét ngôi trường này. Trà Trà, anh biết em không phải là một cô bé mù quáng và bốc đồng.”
Khi nghe anh nói những lời này, Thi Trà Trà đang ngồi trên bậc thang trước toà nhà dạy học. Cô ngước mắt nhìn ra xa, trên sân là những chiếc lá vàng rơi, gió lạnh đìu hiu thổi, cô khịt khịt mũi và nở một nụ cười chua xót, “Tất nhiên rồi, em là ai cơ chứ? Em chỉ đùa anh thôi, xem anh căng thẳng chưa kìa.”
Thật ra, có phải là đùa hay không cũng chỉ có trong lòng Thi Trà Trà biết.
Ngay khoảnh khắc cô nói ra thì cô đã biết bản thân mình đã động lòng trước Thẩm Từ – một người mà cô chưa từng gặp mặt.
Có lẽ những lời nói của Thẩm Từ đã làm tan nát trái tim của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là cô đây, cho nên cô thật sự không đăng ký vào ngôi trường đó.
May sao, dạo này Thi Trà Trà phải bận rộn chạy đến các thành phố khác nhau để tham gia các kỳ thi của trường, nên không có nhiều thời gian để buồn. Thẩm Từ cũng rất chăm chỉ trở thành một người bạn trai điều khiển bằng giọng nói có năng lực, anh thường đề nghị giúp đỡ Thi Trà Trà, đôi khi anh còn đặt đồ ăn ship đến cho cô để thể hiện tình yêu.
Khi bài thi nghệ thuật cuối cùng của Thi Trà Trà kết thúc cũng là lúc sự kiện bạn trai điều khiển bằng giọng nói sắp kết thúc.
Nhìn những bài đăng được mọi người gửi về cho blogger, có những cặp đã thành công đến với nhau nhờ sự kiện này, từng đốm lửa nhỏ trong trái tim Thi Trà Trà mang tên ganh tị và xúc động bắt đầu bùng cháy.
Vào ngày sự kiện kết thúc, cả Thẩm Từ và Thi Trà Trà đều ngầm hiểu mà không gửi cho nhau một tin nhắn nào.
Những người tham gia sự kiện hoặc đã ghép đôi thành công và yêu nhau, hoặc là không hợp và chia tay ngay ngày sự kiện kết thúc.
Chỉ có bọn họ là lựa chọn cách trốn tránh.
Thi Trà Trà đã từng nói cô muốn thi vào trường của Thẩm Từ, nhưng Thẩm Từ lại từ chối. Trái tim mong manh của cô như muốn vỡ vụn, cô cảm thấy rằng anh đang từ chối cô.
Cô nghĩ, dù sao sớm hay muộn gì Thẩm Từ cũng sẽ rời đi, cô phải tập làm quen với cuộc sống không có anh càng sớm càng tốt.
Một tháng qua, cô đã quen với việc Thẩm Từ chào hỏi và trò chuyện với cô mỗi ngày, nhưng từ sau khi sự kiện kia kết thúc, WeChat của cô chợt trở nên im ắng đến lạ.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, Thi Trà Trà quay lại trường học để tập trung học tiếp những môn văn hoá. Buổi tối khi cô về nhà và làm bài tập, cô sẽ đặt điện thoại sang một bên, thỉnh thoảng cô vẫn mở WeChat ra xem nhưng người mà cô mong chờ lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bẵng đến cuối tuần, sau khi kết thúc kỳ thi nghệ thuật, Thi Trà Trà có đăng một trạng thái lên vòng bạn bè về bộ phim sắp ra rạp vào tối thứ sáu. Nội dung đại khái là: Mình muốn đi xem phim, nhưng không có ai đi cùng mình cả.
Thi Trà Trà đăng lên vòng bạn bè xong thì tắt máy đi ngủ. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, Thẩm Từ – người đã lâu không hề có một chút tin tức gì cuối cùng đã chủ động gửi cho cô một tin nhắn.
“Anh sẽ xem phim cùng em, anh xem ở thành phố của anh, còn em xem ở thành phố của em, trong lúc đó, chúng ta có thể gọi điện cho nhau và bàn về bộ phim bất cứ lúc nào.”
Sống mũi Thi Trà Trà cay cay.
Cảm giác này phải miêu tả như thế nào mới đúng đây? Cứ ngỡ như cô đã thua cuộc, nhưng không ngờ cô lại thắng được điều cô mong muốn.
Không biết ai là người đã phá vỡ sự im lặng trước, Thẩm Từ và Thi Trà Trà lại bắt đầu cuộc sống trò chuyện hàng ngày như trước đây. Thẩm Từ đã cùng Thi Trà Trà vượt qua kỳ thi nghệ thuật và kỳ thi văn hoá trong giai đoạn tuyển sinh đại học, cùng cô kiểm tra điểm số, dõi theo từng bước chân khi cô đến môi trường đại học mới lạ. Mỗi khi cô mệt mỏi vì huấn luyện quân sự, cô sẽ trốn trên ban công, bí mật gọi cho anh và khóc.
Mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào? Tình cảm đong đầy hơn hẳn tình bạn, nhưng lại không phải là người yêu.
Tối tối, cô thường hay gọi điện trò chuyện với Thẩm Từ, bạn cùng phòng của cô đã sớm nhìn ra manh mối, bèn lên tiếng hỏi cô: “Trà Trà đã có bạn trai rồi à?”
Thi Trà Trà đầu tiên là sững sờ, sau đó cô mỉm cười chứ không phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.