Chương 39
Trương Bất Nhất
04/04/2024
Bỗng nhiên cô không ưa Chu Lạc Trần một chút.
Nhưng rồi cô lại nhớ tới bạn nam đã từng bí mật trong phòng âm nhạc thi gấp giấy với cô, nghĩ đến chiếc thuyền có mui che, rồi nghĩ đến giấy Vân Tiên, cô nhớ cả hành lang tràn ngập ánh mặt trời cùng với giai điệu du dương của bài [Ode to Spring].
Nơi sâu thẳm trong trái tim đã bị rung động, cô nhanh chóng ổn định tinh thần, tự nhủ với bản thân là: Mình chỉ mới thích thôi!
Lý Nguyệt Dao vẫn đang lải nhải: “Chu Lạc Trần bắt chước không giống một chút nào, đọc Hoành Cừ tứ cú hoàn toàn không khiến người khác có cảm giác như khi Lương Vân Tiên đọc.”
Lục Vân Đàn tò mò hỏi: “Lương Vân Tiên đọc thì có cảm giác gì?”
Lý Nguyệt Dao: “Lòng chứa thiên hạ.”
Lục Vân Đàn: “Chu Lạc Trần thì sao?”
Lý Nguyệt Dao: “Bắt chước lòng chứa thiên hạ.”
Sau khi về lớp không bao lâu, chuông vào tiết đã reo vang, sau khi tiết thứ nhất kết thúc, thành tích của kỳ thi tháng trước đã được công bố, lão Kim mang tờ phiếu điểm đã đóng dấu ra, dán lên bảng đen ở cuối lớp học.
Chưa bao giờ Lục Vân Đàn lại tích cực chú ý thành tích của mình như vậy, cô chạy vọt đến bảng đen cuối lớp, ngửa cổ, nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 màu trắng để tìm kiếm số báo danh và thành tích của mình.
Lục Vân Đàn: Ngữ Văn 137 điểm, Toán học 99 điểm, tiếng Anh 80 điểm, Vật lý 195 điểm, tổng 511 điểm, xếp hạng thứ 32 trong lớp, xếp hạng thứ 406 cả khối, tiến bộ hơn trước 25 vị trí.
Đề thi của kỳ thi tháng lần này khó, cô tự đánh giá, dự kiến là tổng điểm lần này sẽ thấp hơn, 505 điểm, cô cao hơn 6 điểm, tuy thế tổng điểm của cô so với bạn đang xếp hạng 350 kia còn kém hơn rất nhiều.
Cố gắng nỗ lực một tháng, mới tiến bộ được một chút, nếu là người khác có thể sẽ cảm thấy thất vọng, thất bại, tuy nhiên Lục Vân Đàn không giống như người bình thường, cô không cảm thấy thất vọng chút nào, mà còn cảm thấy mình quá lợi hại, hơn nữa còn cực kỳ lạc quan…
Cố gắng một tháng là có thể tiến bộ, xếp hạng lên được tới 25 bậc, hai tháng là có thể tiến bộ 50 bậc, ba tháng chính là 75 bậc rồi, cứ thế mà tính thì chờ đến tháng sáu năm sau, cô có thể thi vào đại học top đầu rồi!
Hơn nữa, cô mói chỉ cố gắng có một tháng mà thôi, sao có thể nghĩ cố gắng một lần là xong được? Thế không phải là mộng tưởng hão huyền sao? Cô coi những người khác cố gắng không ngừng suốt hai năm là bù nhìn ư?
Cho nên, cô cảm thấy mình có thể tiến bộ lên 25 bậc đã là rất tuyệt vời rồi! Hơn nữa học tập cũng giống như ăn cơm vậy, không thể ăn một bữa mà béo quay lên được, phải từ từ mới có kết quả tốt, kiên trì mới giành được thắng lợi!
Lục Vân Đàn đang đắc ý đứng trước bảng đen thì bỗng nhiên cô nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm túc: Cô và Lương Vân Tiên đã hẹn trước là nếu cô thi được vào top 350 thì anh sẽ phải đi báo danh tham gia trận bóng rổ, nhưng giờ cô còn chưa thi được đến xếp hạng 350, anh còn đi báo danh tham gia nữa không?
Nhưng mà, cô chỉ dưới có 56 hạng nữa thôi mà, chắc hẳn anh không tính toan chi li như vậy đâu nhỉ? Đi chợ mua củ cải trắng còn có thể cò kè mặc cả cơ mà.
Sau khi tiết thứ ba buổi sáng kết thúc, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn thể dục, cô ngồi trong phòng học, vừa học thuộc từ tiếng Anh, vừa đợi Lương sao đỏ đến.
Thế mà Lương Vân Tiên vẫn mãi không tới.
Đồng hồ chỉ mười giờ hai mươi phút, Lục Vân Đàn đứng ngồi không yên, cô đứng dậy, chuẩn bị đến lớp 12-9 tìm anh.
Nhưng ngay khi cô vừa ra khỏi lớp đã trông thấy Lương Vân Tiên bước ra từ văn phòng giáo viên ở tầng hai tòa nhà đối diện.
Cô không kìm được mà nhăn mày, hơi lo lắng nghĩ thầm: Sao lại bị thầy tổng phụ trách khối hẹn gặp nói chuyện thế kia? Dạo này cậu ấy bị thầy tổng phụ trách khối hẹn nói riêng hơi bị nhiều lần đấy nhé.
Cô nhìn thấy anh đi xuống cầu thang, Lục Vân Đàn lập tức chạy về phía cầu thang trong góc phía tây nam của tầng một, đúng lúc cô chạy tới chân cầu thang bắt gặp Lương Vân Tiên đang đi xuống, cô vừa sốt ruột vừa hoang mang, hỏi: “Này mọt sách, thầy tổng phụ trách khối tìm cậu làm gì đấy?”
*
Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học thứ ba của buổi sáng còn chưa vang lên, thầy tổng phụ trách khối đã đứng ở ngoài cửa lớp 12-9, ngay khi chuông vang, ông ấy đẩy cửa trước ra: “Lương Vân Tiên, theo thầy vào văn phòng một lúc.”
Lương Vân Tiên có thể lờ mờ đoán ra lý do mà thầy tổng phụ trách khối muốn tìm mình là gì, anh khẽ thở dài, thả chiếc bút máy màu đen trong tay xuống, rồi trước ánh mắt tò mò của cả lớp, anh đứng dậy, đi theo thầy tổng phụ trách vào văn phòng của thầy.
Thầy tổng phụ trách khối vào văn phòng trước, sau đó đứng chờ ở cạnh cửa, sau khi Lương Vân Tiên đi vào, ông ấy đóng cửa phòng lại.
Lương Vân Tiên im lặng đứng trước bàn làm việc màu đen của thầy.
Thầy tổng phụ trách khối ngồi vào ghế gỗ sau bàn làm việc, trước khi mở lời câu chuyện, thầy thở dài: “Thầy Chu đã từng tìm em muốn nói chuyện mấy lần rồi phải không?”
Thầy Chu chính là chủ nhiệm lớp 12-9.
Lương Vân Tiên gật đầu: “Vâng.”
Thầy tổng phụ trách khối: “Vậy chắc hẳn em biết vì sao thầy lại gọi em vào đây phải không?”
Lương Vân Tiên: “Vâng.”
Thầy tổng phụ trách khối lại thở dài: “Thầy và thầy Chu đều biết là em muốn góp một phần công sức cho trường THPT số 2 chúng ta, nhưng tình huống sức khỏe của em quả thật khiến người khác phải lo lắng, em không thích hợp tham gia đấu bóng rổ đâu.”
Lương Vân Tiên muốn nói gì đó nhưng lại bị thầy tổng phụ trách khối ngắt lời: “Em cứ nghe hết lời thầy nói đã. Bức thư đồng ý kia của ba mẹ em, thầy đã đọc rồi, mẹ em cũng đã gọi điện thoại cho thầy rồi, cơ mà thầy cảm thấy rất lạ, trước kia ba mẹ em còn dặn dò thầy và thầy Chu rất kỹ càng, không để em vận động kịch liệt. Những buổi luyện tập chạy bình thường cũng không để em tham gia, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của em, sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý cho em đi tham gia đấu bóng rổ cơ chứ?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: “Bệnh của em không chữa khỏi được, cho nên em nói với ba mẹ em là, em không muốn sống mà cứ phải cẩn thận lo lắng như vậy, quá mệt mỏi.”
Thầy tổng phụ trách khối bất đắc dĩ, ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai sống mà chẳng có nỗi lo? Chỉ có mỗi em mệt sao? Chẳng lẽ ba mẹ em sống mà không mệt mỏi à? Em chưa bao giờ nghĩ tới việc, nếu em có xảy ra chuyện gì thì hai người họ phải làm sao chưa?”
Hai người bọn họ ư?
Nếu không phải bởi vì căn bệnh này của anh làm ảnh hưởng thì hai người bọn họ chắc hẳn đã ly hôn từ lâu rồi.
Tuổi thơ của anh ngập tràn những cuộc chiến tranh lạnh và những cuộc cãi vã của cha mẹ mình, cho dù hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau trước mặt anh, nhưng đằng sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt đó, thường xuyên truyền ra tiếng khắc khẩu đứt quãng.
Cảm giác một gia đình sắp rách nát đã hiển hiện rõ rệt, mùi chiến tranh và khói thuốc súng trong không khí cũng chưa bao giờ tiêu tan.
Ba mẹ anh giống như hai chiếc bánh răng không khớp, sống với nhau mà va chạm nhau, ma sát lẫn nhau, gập ghềnh và khó khăn. Rìa bánh răng mãi mãi không bao giờ khớp, cũng vĩnh viễn không thể cọ xát để phù hợp lẫn nhau, cho nên, khi đó anh đã từng có dự cảm mãnh liệt rằng, chỉ vài năm nữa thôi, hai người bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn, sớm nhất là sau khi anh vào trung học, ở trọ trong trường.
Anh không biết người khác khi đối mặt với cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ mình sẽ có thái độ gì, song anh lại hy vọng ba mẹ anh ly hôn, hy vọng hai người họ tha thứ cho nhau, nhất là sau khi biết được những chuyện quá khứ xưa kia.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, anh bị bệnh, cục u lành trong não chính là căn bệnh nan y, nó giống như một liều thuốc độc mãn tính, có thể cướp đi sinh mạng anh bất cứ lúc nào.
Bởi vì căn bệnh kia của anh, mà hai chiếc bánh răng mãi không khớp, cuối cùng lại hòa hợp với nhau, bởi vì giờ bọn họ đã có một mục tiêu chung, đó là: Chữa bệnh cho con trai mình, để cho nó sống càng lâu càng tốt.
Bởi vì căn bệnh kia của anh, mà gia đình anh đã trở nên hài hòa hơn rất nhiều, ba mẹ anh không còn chiến tranh lạnh, cũng không còn cãi vã nữa, thậm chí quan hệ giữa hai người còn hài hòa tới mức độ xưa nay chưa từng có, nhưng điều kiện tiên quyết cho tình trạng này lại đều là do căn bệnh quái ác kia.
Nói cách khác, hai người bọn họ có thể hòa bình chung sống với nhau, không phải là vì có tình cảm với nhau, cũng không phải bởi vì đã quên đi quá khứ của nhau, mà là bởi vì con họ còn sống.
Hai người bọn họ đều vì đứa con trai là anh, mới đều nhường nhau một bước.
Nhưng anh cũng không muốn ba mẹ vì mình mà phải tạm nhân nhượng lẫn nhau, anh vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể tha thứ cho nhau.
Nếu anh chết rồi, ba mẹ anh sẽ không cần cố gắng chịu đựng nhau như bây giờ nữa, bọn họ sẽ sống thoải mái hơn hiện tại nhiều.
“Ba mẹ em rất ủng hộ em dự thi.” Lương Vân Tiên nói với giọng điệu bình tĩnh: “Quãng đời còn lại của em, không thể chỉ có mỗi chữa bệnh, em không muốn trở thành một con bệnh vô tích sự, em muốn làm những gì em thích.”
Thầy tổng phụ trách khối không tỏ ý kiến gì về vấn đề này: “Em bảo ba mẹ em đến trường một chuyến, thầy muốn nghe xem ý kiến của họ như thế nào.”
Lương Vân Tiên không thay đổi sắc mặt: “Dạo này ba mẹ em bận bịu lắm, ba em biểu diễn ở nước ngoài, còn mẹ em thì làm buôn bán, mấy hôm nay phải đi công tác xa.”
Thầy tổng phụ trách khối: “Có thể bận đến mức con mình cũng không quan tâm sao?”
Lương Vân Tiên: “Phải kiếm tiền, nếu không thì sao có thể chữa bệnh cho em được?” Anh cười khổ: “Căn bệnh này của em, nếu trong nhà không có kinh tế tốt thì chẳng cố sống được thêm mấy năm nữa.”
Thầy tổng phụ trách khối nghẹn lời.
Lương Vân Tiên cam đoan với ông ấy: “Em sẽ đảm bảo cho tính mạng của mình, nếu có chuyện gì xảy ra, ba mẹ em chắc chắn sẽ không truy cứu trách nhiệm nhà trường đâu ạ.”
Thầy tổng phụ trách khối lại thở dài: “Thằng bé này sao mà cứng đầu thế hả? Thầy và thầy Chu không muốn để em dự thi cũng là vì muốn tốt cho em thôi, không phải là chỉ lo ba mẹ em oán giận đâu.” Ông ấy nói với giọng tràn đầy tiếc nuối và thương xót: “Em rất có tiềm năng, tương lai sáng lạn.”
Nếu không bị bệnh này.
Lương Vân Tiên cũng biết tương lai của mình vô cùng mờ mịt, có lẽ anh còn chẳng có tương lai, cho nên, anh chỉ có thể đáp lại: “Em mong thầy có thể hiểu cho em, em muốn sống hết mình một lần ạ.”
Thầy tổng phụ trách khối trầm mặc hồi lâu, rồi ông ấy nhìn anh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Em muốn tham gia trận đấu thật ư?”
“Em cực kỳ muốn ạ.” Lương Vân Tiên nhắc lại: “Ba mẹ em đã viết thư đảm bảo rồi, thầy đừng lo lắng nhiều quá, em sẽ chịu trách nhiệm cho sinh mạng của mình mà.”
Nhưng rồi cô lại nhớ tới bạn nam đã từng bí mật trong phòng âm nhạc thi gấp giấy với cô, nghĩ đến chiếc thuyền có mui che, rồi nghĩ đến giấy Vân Tiên, cô nhớ cả hành lang tràn ngập ánh mặt trời cùng với giai điệu du dương của bài [Ode to Spring].
Nơi sâu thẳm trong trái tim đã bị rung động, cô nhanh chóng ổn định tinh thần, tự nhủ với bản thân là: Mình chỉ mới thích thôi!
Lý Nguyệt Dao vẫn đang lải nhải: “Chu Lạc Trần bắt chước không giống một chút nào, đọc Hoành Cừ tứ cú hoàn toàn không khiến người khác có cảm giác như khi Lương Vân Tiên đọc.”
Lục Vân Đàn tò mò hỏi: “Lương Vân Tiên đọc thì có cảm giác gì?”
Lý Nguyệt Dao: “Lòng chứa thiên hạ.”
Lục Vân Đàn: “Chu Lạc Trần thì sao?”
Lý Nguyệt Dao: “Bắt chước lòng chứa thiên hạ.”
Sau khi về lớp không bao lâu, chuông vào tiết đã reo vang, sau khi tiết thứ nhất kết thúc, thành tích của kỳ thi tháng trước đã được công bố, lão Kim mang tờ phiếu điểm đã đóng dấu ra, dán lên bảng đen ở cuối lớp học.
Chưa bao giờ Lục Vân Đàn lại tích cực chú ý thành tích của mình như vậy, cô chạy vọt đến bảng đen cuối lớp, ngửa cổ, nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 màu trắng để tìm kiếm số báo danh và thành tích của mình.
Lục Vân Đàn: Ngữ Văn 137 điểm, Toán học 99 điểm, tiếng Anh 80 điểm, Vật lý 195 điểm, tổng 511 điểm, xếp hạng thứ 32 trong lớp, xếp hạng thứ 406 cả khối, tiến bộ hơn trước 25 vị trí.
Đề thi của kỳ thi tháng lần này khó, cô tự đánh giá, dự kiến là tổng điểm lần này sẽ thấp hơn, 505 điểm, cô cao hơn 6 điểm, tuy thế tổng điểm của cô so với bạn đang xếp hạng 350 kia còn kém hơn rất nhiều.
Cố gắng nỗ lực một tháng, mới tiến bộ được một chút, nếu là người khác có thể sẽ cảm thấy thất vọng, thất bại, tuy nhiên Lục Vân Đàn không giống như người bình thường, cô không cảm thấy thất vọng chút nào, mà còn cảm thấy mình quá lợi hại, hơn nữa còn cực kỳ lạc quan…
Cố gắng một tháng là có thể tiến bộ, xếp hạng lên được tới 25 bậc, hai tháng là có thể tiến bộ 50 bậc, ba tháng chính là 75 bậc rồi, cứ thế mà tính thì chờ đến tháng sáu năm sau, cô có thể thi vào đại học top đầu rồi!
Hơn nữa, cô mói chỉ cố gắng có một tháng mà thôi, sao có thể nghĩ cố gắng một lần là xong được? Thế không phải là mộng tưởng hão huyền sao? Cô coi những người khác cố gắng không ngừng suốt hai năm là bù nhìn ư?
Cho nên, cô cảm thấy mình có thể tiến bộ lên 25 bậc đã là rất tuyệt vời rồi! Hơn nữa học tập cũng giống như ăn cơm vậy, không thể ăn một bữa mà béo quay lên được, phải từ từ mới có kết quả tốt, kiên trì mới giành được thắng lợi!
Lục Vân Đàn đang đắc ý đứng trước bảng đen thì bỗng nhiên cô nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm túc: Cô và Lương Vân Tiên đã hẹn trước là nếu cô thi được vào top 350 thì anh sẽ phải đi báo danh tham gia trận bóng rổ, nhưng giờ cô còn chưa thi được đến xếp hạng 350, anh còn đi báo danh tham gia nữa không?
Nhưng mà, cô chỉ dưới có 56 hạng nữa thôi mà, chắc hẳn anh không tính toan chi li như vậy đâu nhỉ? Đi chợ mua củ cải trắng còn có thể cò kè mặc cả cơ mà.
Sau khi tiết thứ ba buổi sáng kết thúc, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn thể dục, cô ngồi trong phòng học, vừa học thuộc từ tiếng Anh, vừa đợi Lương sao đỏ đến.
Thế mà Lương Vân Tiên vẫn mãi không tới.
Đồng hồ chỉ mười giờ hai mươi phút, Lục Vân Đàn đứng ngồi không yên, cô đứng dậy, chuẩn bị đến lớp 12-9 tìm anh.
Nhưng ngay khi cô vừa ra khỏi lớp đã trông thấy Lương Vân Tiên bước ra từ văn phòng giáo viên ở tầng hai tòa nhà đối diện.
Cô không kìm được mà nhăn mày, hơi lo lắng nghĩ thầm: Sao lại bị thầy tổng phụ trách khối hẹn gặp nói chuyện thế kia? Dạo này cậu ấy bị thầy tổng phụ trách khối hẹn nói riêng hơi bị nhiều lần đấy nhé.
Cô nhìn thấy anh đi xuống cầu thang, Lục Vân Đàn lập tức chạy về phía cầu thang trong góc phía tây nam của tầng một, đúng lúc cô chạy tới chân cầu thang bắt gặp Lương Vân Tiên đang đi xuống, cô vừa sốt ruột vừa hoang mang, hỏi: “Này mọt sách, thầy tổng phụ trách khối tìm cậu làm gì đấy?”
*
Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học thứ ba của buổi sáng còn chưa vang lên, thầy tổng phụ trách khối đã đứng ở ngoài cửa lớp 12-9, ngay khi chuông vang, ông ấy đẩy cửa trước ra: “Lương Vân Tiên, theo thầy vào văn phòng một lúc.”
Lương Vân Tiên có thể lờ mờ đoán ra lý do mà thầy tổng phụ trách khối muốn tìm mình là gì, anh khẽ thở dài, thả chiếc bút máy màu đen trong tay xuống, rồi trước ánh mắt tò mò của cả lớp, anh đứng dậy, đi theo thầy tổng phụ trách vào văn phòng của thầy.
Thầy tổng phụ trách khối vào văn phòng trước, sau đó đứng chờ ở cạnh cửa, sau khi Lương Vân Tiên đi vào, ông ấy đóng cửa phòng lại.
Lương Vân Tiên im lặng đứng trước bàn làm việc màu đen của thầy.
Thầy tổng phụ trách khối ngồi vào ghế gỗ sau bàn làm việc, trước khi mở lời câu chuyện, thầy thở dài: “Thầy Chu đã từng tìm em muốn nói chuyện mấy lần rồi phải không?”
Thầy Chu chính là chủ nhiệm lớp 12-9.
Lương Vân Tiên gật đầu: “Vâng.”
Thầy tổng phụ trách khối: “Vậy chắc hẳn em biết vì sao thầy lại gọi em vào đây phải không?”
Lương Vân Tiên: “Vâng.”
Thầy tổng phụ trách khối lại thở dài: “Thầy và thầy Chu đều biết là em muốn góp một phần công sức cho trường THPT số 2 chúng ta, nhưng tình huống sức khỏe của em quả thật khiến người khác phải lo lắng, em không thích hợp tham gia đấu bóng rổ đâu.”
Lương Vân Tiên muốn nói gì đó nhưng lại bị thầy tổng phụ trách khối ngắt lời: “Em cứ nghe hết lời thầy nói đã. Bức thư đồng ý kia của ba mẹ em, thầy đã đọc rồi, mẹ em cũng đã gọi điện thoại cho thầy rồi, cơ mà thầy cảm thấy rất lạ, trước kia ba mẹ em còn dặn dò thầy và thầy Chu rất kỹ càng, không để em vận động kịch liệt. Những buổi luyện tập chạy bình thường cũng không để em tham gia, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của em, sao bây giờ lại đột nhiên đồng ý cho em đi tham gia đấu bóng rổ cơ chứ?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: “Bệnh của em không chữa khỏi được, cho nên em nói với ba mẹ em là, em không muốn sống mà cứ phải cẩn thận lo lắng như vậy, quá mệt mỏi.”
Thầy tổng phụ trách khối bất đắc dĩ, ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai sống mà chẳng có nỗi lo? Chỉ có mỗi em mệt sao? Chẳng lẽ ba mẹ em sống mà không mệt mỏi à? Em chưa bao giờ nghĩ tới việc, nếu em có xảy ra chuyện gì thì hai người họ phải làm sao chưa?”
Hai người bọn họ ư?
Nếu không phải bởi vì căn bệnh này của anh làm ảnh hưởng thì hai người bọn họ chắc hẳn đã ly hôn từ lâu rồi.
Tuổi thơ của anh ngập tràn những cuộc chiến tranh lạnh và những cuộc cãi vã của cha mẹ mình, cho dù hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau trước mặt anh, nhưng đằng sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt đó, thường xuyên truyền ra tiếng khắc khẩu đứt quãng.
Cảm giác một gia đình sắp rách nát đã hiển hiện rõ rệt, mùi chiến tranh và khói thuốc súng trong không khí cũng chưa bao giờ tiêu tan.
Ba mẹ anh giống như hai chiếc bánh răng không khớp, sống với nhau mà va chạm nhau, ma sát lẫn nhau, gập ghềnh và khó khăn. Rìa bánh răng mãi mãi không bao giờ khớp, cũng vĩnh viễn không thể cọ xát để phù hợp lẫn nhau, cho nên, khi đó anh đã từng có dự cảm mãnh liệt rằng, chỉ vài năm nữa thôi, hai người bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn, sớm nhất là sau khi anh vào trung học, ở trọ trong trường.
Anh không biết người khác khi đối mặt với cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ mình sẽ có thái độ gì, song anh lại hy vọng ba mẹ anh ly hôn, hy vọng hai người họ tha thứ cho nhau, nhất là sau khi biết được những chuyện quá khứ xưa kia.
Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, anh bị bệnh, cục u lành trong não chính là căn bệnh nan y, nó giống như một liều thuốc độc mãn tính, có thể cướp đi sinh mạng anh bất cứ lúc nào.
Bởi vì căn bệnh kia của anh, mà hai chiếc bánh răng mãi không khớp, cuối cùng lại hòa hợp với nhau, bởi vì giờ bọn họ đã có một mục tiêu chung, đó là: Chữa bệnh cho con trai mình, để cho nó sống càng lâu càng tốt.
Bởi vì căn bệnh kia của anh, mà gia đình anh đã trở nên hài hòa hơn rất nhiều, ba mẹ anh không còn chiến tranh lạnh, cũng không còn cãi vã nữa, thậm chí quan hệ giữa hai người còn hài hòa tới mức độ xưa nay chưa từng có, nhưng điều kiện tiên quyết cho tình trạng này lại đều là do căn bệnh quái ác kia.
Nói cách khác, hai người bọn họ có thể hòa bình chung sống với nhau, không phải là vì có tình cảm với nhau, cũng không phải bởi vì đã quên đi quá khứ của nhau, mà là bởi vì con họ còn sống.
Hai người bọn họ đều vì đứa con trai là anh, mới đều nhường nhau một bước.
Nhưng anh cũng không muốn ba mẹ vì mình mà phải tạm nhân nhượng lẫn nhau, anh vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể tha thứ cho nhau.
Nếu anh chết rồi, ba mẹ anh sẽ không cần cố gắng chịu đựng nhau như bây giờ nữa, bọn họ sẽ sống thoải mái hơn hiện tại nhiều.
“Ba mẹ em rất ủng hộ em dự thi.” Lương Vân Tiên nói với giọng điệu bình tĩnh: “Quãng đời còn lại của em, không thể chỉ có mỗi chữa bệnh, em không muốn trở thành một con bệnh vô tích sự, em muốn làm những gì em thích.”
Thầy tổng phụ trách khối không tỏ ý kiến gì về vấn đề này: “Em bảo ba mẹ em đến trường một chuyến, thầy muốn nghe xem ý kiến của họ như thế nào.”
Lương Vân Tiên không thay đổi sắc mặt: “Dạo này ba mẹ em bận bịu lắm, ba em biểu diễn ở nước ngoài, còn mẹ em thì làm buôn bán, mấy hôm nay phải đi công tác xa.”
Thầy tổng phụ trách khối: “Có thể bận đến mức con mình cũng không quan tâm sao?”
Lương Vân Tiên: “Phải kiếm tiền, nếu không thì sao có thể chữa bệnh cho em được?” Anh cười khổ: “Căn bệnh này của em, nếu trong nhà không có kinh tế tốt thì chẳng cố sống được thêm mấy năm nữa.”
Thầy tổng phụ trách khối nghẹn lời.
Lương Vân Tiên cam đoan với ông ấy: “Em sẽ đảm bảo cho tính mạng của mình, nếu có chuyện gì xảy ra, ba mẹ em chắc chắn sẽ không truy cứu trách nhiệm nhà trường đâu ạ.”
Thầy tổng phụ trách khối lại thở dài: “Thằng bé này sao mà cứng đầu thế hả? Thầy và thầy Chu không muốn để em dự thi cũng là vì muốn tốt cho em thôi, không phải là chỉ lo ba mẹ em oán giận đâu.” Ông ấy nói với giọng tràn đầy tiếc nuối và thương xót: “Em rất có tiềm năng, tương lai sáng lạn.”
Nếu không bị bệnh này.
Lương Vân Tiên cũng biết tương lai của mình vô cùng mờ mịt, có lẽ anh còn chẳng có tương lai, cho nên, anh chỉ có thể đáp lại: “Em mong thầy có thể hiểu cho em, em muốn sống hết mình một lần ạ.”
Thầy tổng phụ trách khối trầm mặc hồi lâu, rồi ông ấy nhìn anh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Em muốn tham gia trận đấu thật ư?”
“Em cực kỳ muốn ạ.” Lương Vân Tiên nhắc lại: “Ba mẹ em đã viết thư đảm bảo rồi, thầy đừng lo lắng nhiều quá, em sẽ chịu trách nhiệm cho sinh mạng của mình mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.