Chương 40
Trương Bất Nhất
05/04/2024
Sau khi rời khỏi văn phòng của thầy phụ trách khối, Lương Vân Tiên không lên tầng trên mà đi xuống cầu thang bộ bên cạnh văn phòng, anh chưa đi hết bậc thang thì Lục Vân Đàn đã chạy tới.
“Này mọt sách, thầy phụ trách khối tìm cậu làm gì thế?”
“Hỏi thăm một chút về tình hình lớp trong tiết học ấy mà.” Lương Vân Tiên đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lục Vân Đàn, nghiêm túc nói: “Điểm danh phê bình Lục Vân Đàn lớp 12-2, chuyên môn trốn học, dạy mãi không sửa, điển hình của học sinh hư.”
Lục Vân Đàn: “...”
Cô híp mắt, nói: “Mọt sách, tớ phát hiện hiện tại lá gan của cậu to ra nhiều rồi đấy, một tên chạy vặt trong bang mà dám phê bình bang chủ, không sợ tớ trục xuất cậu ra khỏi bang à?”
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, giọng điệu anh trở nên chậm rãi hơn: “Làm tên chạy vặt thôi mà, cần lo bị trục xuất à?”
Lục Vân Đàn: “...”
Hình như cũng có lý.
Cô hơi trợn mắt, môi đỏ mím lại, con ngươi đảo quanh một vòng, đột nhiên cô nảy ra một ý: “Các chức vị trong bang đều đang thay đổi không ngừng, nếu cậu muốn được thăng chức thì cần phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Lương Vân Tiên mím môi, anh cố nén cười, hỏi: “Tớ phải cố gắng như thế nào?”
Lục Vân Đàn nói: “So với một trận đấu bóng rổ, ví dụ như cậu thành công được chọn vào đội hình chủ lực. Hoặc ví dụ như trận đánh bại quân xâm lược Nhật Bản, giành lấy thắng lợi cho học sinh Trung Quốc chúng ta.”
Lương Vân Tiên không nói nhảm nữa, anh đi thẳng vào ý chính: “Lần này cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Lục Vân Đàn tức giận khịt mũi, cô liếc Lương Vân Tiên: “Tớ sớm biết cậu muốn hỏi câu này rồi.” Sau đó cô chắp hai tay sau lưng, quay người đi về phía hành lang phía đông: “Mau đi theo bản bang chủ.”
Lương Vân Tiên chỉ có thể đuổi theo cô.
Lục Vân Đàn đi đến trước tấm bảng đỏ vừa mới dán danh sách thành tích thi, cô vươn tay chỉ về số 431: “Thấy không? Lần trước tớ ở vị trí này.” Sau đó ngón tay cô chậm rãi di chuyển lên trên, tăng thêm 25 số rồi dừng lại ở vị trí thứ 406: “Bây giờ tớ ở đây.”
Lương Vân Tiên biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Thế nên?”
Lục Vân Đàn ăn không nói có: “Cho nên tớ đã tiến bộ rất nhiều, tất cả đều là do nỗ lực của chính bản thân tớ.”
Lương Vân Tiên nhướng mày nhìn cô, không nói câu gì.
Lục Vân Đàn cảm thấy hơi chột dạ, cô tưởng anh không hài lòng với thành tích của mình nên bắt đầu kể lể một tháng trôi qua khổ cực gian lao của bản thân ra sao: “Cậu biết không, mỗi ngày tớ đều phải thức dậy lúc năm rưỡi sáng, còn sớm hơn cả giờ bác gái quản lý ký túc xá tắt đèn đi ngủ, đi ngủ muộn hơn giờ tắt đèn. Tớ phải vặn nhỏ đèn bàn rồi ra ban công học thuộc bài, không thì cũng nằm úp sấp trong chăn làm bài tập, tớ đã rất nỗ lực!”
Nói xong, cô mở to mắt liếc nhìn Lương Vân Tiên, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh quan sát sắc mặt anh, mong đợi được thầy giáo khen ngợi và công nhận.
Lương Vân Tiên buồn cười, anh nghiêm túc khích lệ cô: “Giỏi lắm.”
Lục Vân Đàn phở phào một hơi, sau đó cô kiêu ngạo nghếch khóe môi: “Đúng chứ? Tớ cũng thấy thế!”
Lương Vân Tiên tiếp tục động viên: “Không ngừng cố gắng, lần sau kết quả sẽ tốt hơn nữa.”
Lục Vân Đàn nhướn mày, vẻ mặt bất mãn nhìn anh: “Không có phần thưởng à? Chỉ khen miệng vậy thôi sao?”
Chỉ đối xử qua loa lấy lệ với bang chủ như thế thôi à?
Lương Vân Tiên hỏi: “Cậu muốn thưởng gì?”
Lục Vân Đàn: “Cậu có đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ không?”
Giọng điệu Lương Vân Tiên bình tĩnh: “Có.”
Lục Vân Đàn: “Vậy là đủ rồi.”
Lương Vân Tiên hơi bất ngờ: “Cậu chỉ có yêu cầu đó thôi à?”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Ừ.” Cô nói tiếp: “Yêu cầu của bản bang chủ thấp mà.”
Lương Vân Tiên cố ý bảo: “Tớ chỉ đi đăng ký thôi, nếu không được chọn thì phải làm sao?”
Lục Vân Đàn: “Không phải cậu nói bản thân cậu bách chiến bách thắng sao?”
Lương Vân Tiên tiếp tục trêu chọc cô: “Chẳng may tớ chém gió thì sao?”
Lục Vân Đàn hừ lạnh một cái: “Nếu vậy tớ sẽ cho cậu biết sự lợi hại của bản bang chủ.”
Lương Vân Tiên cười hỏi: “Chẳng hạn như?”
Lục Vân Đàn: “Tớ sẽ bảo anh tớ đánh cậu.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Tớ sẽ nói với anh tớ rằng cậu bắt nạt tớ. Anh tớ rất giỏi, cũng đối xử rất tốt với tớ. Lúc tớ học cấp hai, trong trường có kẻ bắt nạt một cô gái yếu đuối như tớ, nhưng sau đó...”
Lương Vân Tiên không khỏi ngắt lời cô: “Bắt nạt cậu? Cô gái yếu đuối?”
Lục Vân Đàn nhìn anh chằm chằm: “Thì làm sao? Tớ không phải cô gái yếu đuối à? Không thể bị người ta bắt nạt?”
Lương Vân Tiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ừ thì cũng có thể...”
Lục Vân Đàn tiếp tục bịa chuyện, à không, tiếp tục kể chuyện: “Sau đó anh tớ biết được, cậu đoán xem, anh ấy đáp trả lại bọn họ như thế nào?”
Lương Vân Tiên thở dài, phối hợp diễn: “Tớ không biết.”
Lục Vân Đàn: “Cậu đoán chút đi.”
Lương Vân Tiên chỉ có thể đoán mò: “Đánh bọn họ một trận?”
Lục Vân Đàn lắc đầu: “Không phải, anh ấy trói đám người đó rồi đưa đến trước mặt ba tớ.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Sau đó hai người họ cùng nhau tẩn cho đám người kia một trận ra trò.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Cho nên cậu phải cẩn thận đấy, ngoan ngoãn nghe theo lời của bản bang chủ, nếu không... Bọn họ chính là minh chứng cho vết xe đổ của cậu.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Cậu nghĩ lại cho kỹ, cậu sẽ được chọn không? Cân nhắc kỹ lưỡng trước khi trả lời.”
Anh còn dám nói “không thể” sao?
Lương Vân Tiên thở dài một hơi: “Có thể.”
Lục Vân Đàn: “Chắc chắn không?”
Lương Vân Tiên: “Chắc.”
“Được.” Lục Vân Đàn hài lòng cong môi, cô giơ tay vỗ lên bả vai Lương Vân Tiên: “Ta biết ngay ái khanh sẽ không làm bản bang chủ ta đây thất vọng mà.”
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhờ phúc bang chủ ưu ái.”
*
Việc đăng ký trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh trung học hai nước Trung Quốc và Nhật Bản dành cho tất cả nam sinh trong trường sẽ kết thúc vào ngày mùng bảy tháng chín. Hầu hết các học sinh nam đều đăng ký tham dự, trong số đó, có một vài người biết chơi bóng cũng chơi khá giỏi, thật lòng muốn giành lấy vinh quang cho quốc gia nên tích cực đến đăng ký. Một số khác thì trình độ thường thường nhưng cảm thấy bản thân chơi rất giỏi, một số khác thì hoàn toàn chỉ đến góp vui, thực tế, số lượng người nhóm này chiếm đại đa số.
Toàn trường có hơn 3000 học sinh, phần lớn là học sinh nam, ngày 20 tháng 10 sẽ bắt đầu thi đấu loại, tập huấn cần ít nhất một tháng, có nghĩa là thời gian tuyển chọn chỉ kéo dài tối đa mười ngày, căn bản không có thời gian xét duyệt cho mỗi người.
Để sàng lọc những thí sinh giả vờ đủ tiêu chuẩn, lãnh đạo nhà trường đã xây dựng hệ thống tuyển chọn sơ bộ: Đầu tiên, tuyển chọn trong lớp, những ai vượt qua được vòng sơ tuyển thì mới có tư cách tham gia thi tuyển chính thức.
Chỉ có ba ngày để tuyển chọn sơ bộ, ba ngày này có thể nói là giai đoạn đỉnh cao của sân bóng rổ, từ sáng sớm đến tối mịt, dưới tám sân bóng rổ diễn ra những cuộc tranh tài khốc liệt: Các chàng trai bừng bừng phấn chấn bộc lộ tài năng, mồ hôi đổ như mưa, các cô gái ở bên ngoài nhiệt tình theo dõi, cổ vũ hết mình cho các bạn nam lớp mình.
Lục Vân Đàn không có thời gian đi xem sơ tuyển, mỗi ngày, khi giờ học văn hóa vừa kết thúc thì cô đã phải đến nhà thi đấu để diễn tập cho lễ khai mạc. Ba cô là chỉ đạo biểu diễn võ thuật, hơn nữa cô là cô gái duy nhất, học sinh cấp ba duy nhất. Thế nên Lục Vân Đàn không hề chểnh mảng, nhận vị trí trung tâm.
Mọi việc đều tiến hành một cách nhịp nhàng, có thứ tự trong bầu không khí nhiệt huyết sục sôi.
Sau vòng sàng lọc đầu tiên do hiệu trưởng và giáo viên thể dục của mỗi lớp thực hiện, chỉ có 170 bạn nam trên tổng số 1700 người tham gia đăng ký đủ tiêu chuẩn lọt vào vòng tuyển chọn chính thức, tỉ lệ tuyển chọn vòng tiếp theo chưa đến một chọi mười. Thế nhưng vòng kế tiếp nữa, tỉ lệ lựa chọn sẽ thấp và khó hơn nhiều: Chọn 12 người trong số 150 người.
Đội hình một đội bóng rổ thông thường sẽ có tổng cộng 12 cầu thủ: Năm cầu thủ chơi chủ lực lên sân và bảy cầu thủ dự bị.
Năm đội viên ra sân sẽ chia ra, lần lượt giữ vai trò tiền đạo, trung tâm và hậu vệ. Tiền đạo chia làm hai cánh là tiền đạo chính và phụ, nhiệm vụ chủ yếu là tranh bóng và ghi điểm. Một người ở vị trí trung tâm, nhiệm vụ chủ yếu liên quan đến bảng bóng rổ nên có yêu cầu cực kỳ cao đối với hình thể, thường do người cao nhất trong đội đảm nhiệm vị trí này. Hai người hậu vệ chia ra, một người là hậu vệ ghi điểm và một người là hậu vệ dẫn bóng. Nhiệm vụ chủ yếu là kiểm soát và thiết kế tổ chức tấn công, phòng thủ, đòi hỏi cầu thủ phải có cái nhìn tổng quát và phân tích diễn biến trận đấu, nhất là hậu vệ dẫn bóng, vì vậy hậu vệ dẫn bóng thường trở thành người dẫn dắt, chỉ đạo trên sân đấu.
Ba vị trí đều phải vừa thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, vừa phải hợp tác, chú ý phối hợp ăn ý với nhau mới có thể chơi một trận bóng rổ hay.
Mười hai người của đội tuyển bóng rổ THPT số 2 đều có được tư cách tham gia tuyển chọn chính thức, bọn họ cũng rất quyết tâm đạt được mục tiêu: Vượt qua vòng tuyển chọn, tất cả đội viên đều được chọn. Giáo viên thể dục thường hướng dẫn bọn họ tập luyện cũng nghĩ như vậy. Dù sao bọn họ cũng đã cọ sát khá lâu, theo thời gian, độ phối hợp ăn ý càng thuận buồm xuôi gió hơn, mức độ khó của việc huấn luyện chính thức sẽ giảm đi rất nhiều.
Đã là người, ai mà chẳng có lòng riêng. Khi xếp danh sách thi đấu, giáo viên thể dục luôn xếp các thành viên trong đội tuyển của trường vào một đội.
Học sinh bình thường đâu phải đối thủ của đội tuyển?
Sau một vài trận đấu đội tuyển trường gần như bất khả chiến bại.
Các học sinh nam khác không ngu, bọn họ dần phát hiện ra sự bất công trong lần tuyển chọn này và nhao nhao tố cáo, nhưng phía lãnh đạo nhà trường lại mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Bởi vì thực lực của đội tuyển trường ai cũng thấy rõ, đúng là bọn họ hơn hẳn những học sinh bình thường.
17:30 phút ngày 17 tháng 9, vòng chung kết cuộc thi tuyển chọn bắt đầu, đến nay đã có bảy người đủ điều kiện tham gia cuộc thi, tất cả bọn họ đều thuộc đội tuyển của trường, năm người còn lại phải lựa chọn từ vòng chung kết.
Còn lại mười thí sinh, chia ra hai đội, một đội là năm học sinh bình thường và một đội là năm học sinh đội tuyển.
Một trận đấu không chút kịch tích, quả nhiên, chiến thắng cuối cùng thuộc về đội tuyển trường.
Lục Vân Đàn đã bỏ tập để đến xem trận đấu này, hơn nữa cô còn mạo hiểm bị ba đánh chỉ bởi vì trận đấu này có Lương Vân Tiên tham dự.
Ba thành viên còn lại của bang hội Thanh Vân cũng có mặt. Dù quân sư Lương một lòng chỉ muốn làm theo ý mình, dù hai Tả Hữu Hộ Pháp luôn nghĩ nên hãm hại trung thần như thế nào, dù Lương Vân Tiên hiện tại chỉ là một chân chạy vặt trong bang phái nhưng bọn họ dù sao cũng là người cùng chung một bang. Thế nên lúc anh thi thố cũng phải đến để cổ vũ cho anh, dù cho biết chắc chắn đây là một trận đấu biết trước khả năng cao kết quả sẽ thua.
Trận đấu bắt đầu lúc năm rưỡi chiều, bốn người Lục Vân Đàn bỏ mười lăm phút cuối của tiết tự học và lén lút chạy đến sân bóng rổ như mấy chú chuột lén mò vào kho thóc.
*
Vì lớp tự học vẫn chưa kết thúc nên xung quanh sân bóng rổ không có học sinh vây xem.
Mười người chơi, chia nhóm 5-5 đứng ở hai bên trái phải của sân bóng rổ. Năm thành viên đội học sinh thường mặc trang phục chơi bóng của riêng mình, màu gì cũng có. Năm người của đội tuyển trường thì mặc đồng phục bóng rổ màu đen của đội tuyển, mặt trước in số màu trắng và in logo trường THPT Đông Phụ số 2 bên tay trái, thoạt nhìn là biết ai là dân thường, ai là dân chính quy.
Đội chính quy đứng ở phía đông sân bóng, bầu không khí cực kỳ thoải mái, ung dung, không chỉ có bảy tuyển thủ còn lại đến cổ vũ mà cũng có mấy giáo viên thể dục và lãnh đạo trường đến chào hỏi.
Đội dân thường đứng ở phía tây, bầu không khí bao trùm cô đơn và căng thẳng, không có người thứ sáu nào, chỉ có năm người bọn họ.
So sánh hai bên, phía đội dân thường có vẻ thê lương, ảm đạm hơn nhiều.
Lương Vân Tiên đi một đôi giày thể thao màu trắng, mặc bộ đồ chơi bóng cũng màu trắng, phía trước in số mười bảy màu tím.
Bốn người còn lại lần lượt là Triệu Khôn của lớp 12-1, mặc áo bóng rổ màu xanh biếc. Tiết Hạo Dương của lớp 11-4, mặc áo bóng rổ màu xanh nhạt. Trần Long lớp 11-12 mặc áo bóng rổ màu vàng. Lớp 10-5 Đinh Nhất Khải mặc áo bóng rổ màu đen, lúng túng đụng hàng với team địch.
*Tuy các nhân vật trên không cùng độ tuổi nhưng team vẫn để xưng hô chung là tôi - cậu qua lại cho tiện vì họ là một đội, trừ nhân vật Đinh Nhất Khải học lớp 10 sẽ xưng em với nam, nữ chính.
Ngoại trừ Lương Vân Tiên, cả bốn người còn lại đều căng thẳng, đặc biệt là Triệu Khôn áo xanh. Cậu ấy không ngừng liếm môi, đến mức môi sắp mòn cả luôn, cậu ấy không khỏi lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Nếu mấy người đội tuyển không dùng quy tắc ngầm thì bọn họ đã sớm bị đá khỏi cuộc thi rồi.”
Đinh Nhất Khải đụng hàng cũng phụ họa: “Chẳng thế còn gì nữa? Bọn họ vừa ra sân đã theo đội, ai làm lại bọn họ?”
Triệu Khôn: “Mẹ nó ai bảo kháng Nhật thì phải móc nối vậy?”
Tiết Hạo Dương thở dài: “Thi nội bộ nó thế đấy.”
Trần Long vốn đã căng thẳng đến mức không dám nói lời nào, ai ngờ lại bị Tiết Hạo Dương chọc cười: “Cứ mặc cho số phận đi. Thắng được thì tốt mà không được thì cũng không thẹn với lòng.”
“Này mọt sách, thầy phụ trách khối tìm cậu làm gì thế?”
“Hỏi thăm một chút về tình hình lớp trong tiết học ấy mà.” Lương Vân Tiên đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lục Vân Đàn, nghiêm túc nói: “Điểm danh phê bình Lục Vân Đàn lớp 12-2, chuyên môn trốn học, dạy mãi không sửa, điển hình của học sinh hư.”
Lục Vân Đàn: “...”
Cô híp mắt, nói: “Mọt sách, tớ phát hiện hiện tại lá gan của cậu to ra nhiều rồi đấy, một tên chạy vặt trong bang mà dám phê bình bang chủ, không sợ tớ trục xuất cậu ra khỏi bang à?”
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, giọng điệu anh trở nên chậm rãi hơn: “Làm tên chạy vặt thôi mà, cần lo bị trục xuất à?”
Lục Vân Đàn: “...”
Hình như cũng có lý.
Cô hơi trợn mắt, môi đỏ mím lại, con ngươi đảo quanh một vòng, đột nhiên cô nảy ra một ý: “Các chức vị trong bang đều đang thay đổi không ngừng, nếu cậu muốn được thăng chức thì cần phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Lương Vân Tiên mím môi, anh cố nén cười, hỏi: “Tớ phải cố gắng như thế nào?”
Lục Vân Đàn nói: “So với một trận đấu bóng rổ, ví dụ như cậu thành công được chọn vào đội hình chủ lực. Hoặc ví dụ như trận đánh bại quân xâm lược Nhật Bản, giành lấy thắng lợi cho học sinh Trung Quốc chúng ta.”
Lương Vân Tiên không nói nhảm nữa, anh đi thẳng vào ý chính: “Lần này cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Lục Vân Đàn tức giận khịt mũi, cô liếc Lương Vân Tiên: “Tớ sớm biết cậu muốn hỏi câu này rồi.” Sau đó cô chắp hai tay sau lưng, quay người đi về phía hành lang phía đông: “Mau đi theo bản bang chủ.”
Lương Vân Tiên chỉ có thể đuổi theo cô.
Lục Vân Đàn đi đến trước tấm bảng đỏ vừa mới dán danh sách thành tích thi, cô vươn tay chỉ về số 431: “Thấy không? Lần trước tớ ở vị trí này.” Sau đó ngón tay cô chậm rãi di chuyển lên trên, tăng thêm 25 số rồi dừng lại ở vị trí thứ 406: “Bây giờ tớ ở đây.”
Lương Vân Tiên biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Thế nên?”
Lục Vân Đàn ăn không nói có: “Cho nên tớ đã tiến bộ rất nhiều, tất cả đều là do nỗ lực của chính bản thân tớ.”
Lương Vân Tiên nhướng mày nhìn cô, không nói câu gì.
Lục Vân Đàn cảm thấy hơi chột dạ, cô tưởng anh không hài lòng với thành tích của mình nên bắt đầu kể lể một tháng trôi qua khổ cực gian lao của bản thân ra sao: “Cậu biết không, mỗi ngày tớ đều phải thức dậy lúc năm rưỡi sáng, còn sớm hơn cả giờ bác gái quản lý ký túc xá tắt đèn đi ngủ, đi ngủ muộn hơn giờ tắt đèn. Tớ phải vặn nhỏ đèn bàn rồi ra ban công học thuộc bài, không thì cũng nằm úp sấp trong chăn làm bài tập, tớ đã rất nỗ lực!”
Nói xong, cô mở to mắt liếc nhìn Lương Vân Tiên, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh quan sát sắc mặt anh, mong đợi được thầy giáo khen ngợi và công nhận.
Lương Vân Tiên buồn cười, anh nghiêm túc khích lệ cô: “Giỏi lắm.”
Lục Vân Đàn phở phào một hơi, sau đó cô kiêu ngạo nghếch khóe môi: “Đúng chứ? Tớ cũng thấy thế!”
Lương Vân Tiên tiếp tục động viên: “Không ngừng cố gắng, lần sau kết quả sẽ tốt hơn nữa.”
Lục Vân Đàn nhướn mày, vẻ mặt bất mãn nhìn anh: “Không có phần thưởng à? Chỉ khen miệng vậy thôi sao?”
Chỉ đối xử qua loa lấy lệ với bang chủ như thế thôi à?
Lương Vân Tiên hỏi: “Cậu muốn thưởng gì?”
Lục Vân Đàn: “Cậu có đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ không?”
Giọng điệu Lương Vân Tiên bình tĩnh: “Có.”
Lục Vân Đàn: “Vậy là đủ rồi.”
Lương Vân Tiên hơi bất ngờ: “Cậu chỉ có yêu cầu đó thôi à?”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Ừ.” Cô nói tiếp: “Yêu cầu của bản bang chủ thấp mà.”
Lương Vân Tiên cố ý bảo: “Tớ chỉ đi đăng ký thôi, nếu không được chọn thì phải làm sao?”
Lục Vân Đàn: “Không phải cậu nói bản thân cậu bách chiến bách thắng sao?”
Lương Vân Tiên tiếp tục trêu chọc cô: “Chẳng may tớ chém gió thì sao?”
Lục Vân Đàn hừ lạnh một cái: “Nếu vậy tớ sẽ cho cậu biết sự lợi hại của bản bang chủ.”
Lương Vân Tiên cười hỏi: “Chẳng hạn như?”
Lục Vân Đàn: “Tớ sẽ bảo anh tớ đánh cậu.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Tớ sẽ nói với anh tớ rằng cậu bắt nạt tớ. Anh tớ rất giỏi, cũng đối xử rất tốt với tớ. Lúc tớ học cấp hai, trong trường có kẻ bắt nạt một cô gái yếu đuối như tớ, nhưng sau đó...”
Lương Vân Tiên không khỏi ngắt lời cô: “Bắt nạt cậu? Cô gái yếu đuối?”
Lục Vân Đàn nhìn anh chằm chằm: “Thì làm sao? Tớ không phải cô gái yếu đuối à? Không thể bị người ta bắt nạt?”
Lương Vân Tiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ừ thì cũng có thể...”
Lục Vân Đàn tiếp tục bịa chuyện, à không, tiếp tục kể chuyện: “Sau đó anh tớ biết được, cậu đoán xem, anh ấy đáp trả lại bọn họ như thế nào?”
Lương Vân Tiên thở dài, phối hợp diễn: “Tớ không biết.”
Lục Vân Đàn: “Cậu đoán chút đi.”
Lương Vân Tiên chỉ có thể đoán mò: “Đánh bọn họ một trận?”
Lục Vân Đàn lắc đầu: “Không phải, anh ấy trói đám người đó rồi đưa đến trước mặt ba tớ.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Sau đó hai người họ cùng nhau tẩn cho đám người kia một trận ra trò.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Cho nên cậu phải cẩn thận đấy, ngoan ngoãn nghe theo lời của bản bang chủ, nếu không... Bọn họ chính là minh chứng cho vết xe đổ của cậu.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “Cậu nghĩ lại cho kỹ, cậu sẽ được chọn không? Cân nhắc kỹ lưỡng trước khi trả lời.”
Anh còn dám nói “không thể” sao?
Lương Vân Tiên thở dài một hơi: “Có thể.”
Lục Vân Đàn: “Chắc chắn không?”
Lương Vân Tiên: “Chắc.”
“Được.” Lục Vân Đàn hài lòng cong môi, cô giơ tay vỗ lên bả vai Lương Vân Tiên: “Ta biết ngay ái khanh sẽ không làm bản bang chủ ta đây thất vọng mà.”
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhờ phúc bang chủ ưu ái.”
*
Việc đăng ký trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh trung học hai nước Trung Quốc và Nhật Bản dành cho tất cả nam sinh trong trường sẽ kết thúc vào ngày mùng bảy tháng chín. Hầu hết các học sinh nam đều đăng ký tham dự, trong số đó, có một vài người biết chơi bóng cũng chơi khá giỏi, thật lòng muốn giành lấy vinh quang cho quốc gia nên tích cực đến đăng ký. Một số khác thì trình độ thường thường nhưng cảm thấy bản thân chơi rất giỏi, một số khác thì hoàn toàn chỉ đến góp vui, thực tế, số lượng người nhóm này chiếm đại đa số.
Toàn trường có hơn 3000 học sinh, phần lớn là học sinh nam, ngày 20 tháng 10 sẽ bắt đầu thi đấu loại, tập huấn cần ít nhất một tháng, có nghĩa là thời gian tuyển chọn chỉ kéo dài tối đa mười ngày, căn bản không có thời gian xét duyệt cho mỗi người.
Để sàng lọc những thí sinh giả vờ đủ tiêu chuẩn, lãnh đạo nhà trường đã xây dựng hệ thống tuyển chọn sơ bộ: Đầu tiên, tuyển chọn trong lớp, những ai vượt qua được vòng sơ tuyển thì mới có tư cách tham gia thi tuyển chính thức.
Chỉ có ba ngày để tuyển chọn sơ bộ, ba ngày này có thể nói là giai đoạn đỉnh cao của sân bóng rổ, từ sáng sớm đến tối mịt, dưới tám sân bóng rổ diễn ra những cuộc tranh tài khốc liệt: Các chàng trai bừng bừng phấn chấn bộc lộ tài năng, mồ hôi đổ như mưa, các cô gái ở bên ngoài nhiệt tình theo dõi, cổ vũ hết mình cho các bạn nam lớp mình.
Lục Vân Đàn không có thời gian đi xem sơ tuyển, mỗi ngày, khi giờ học văn hóa vừa kết thúc thì cô đã phải đến nhà thi đấu để diễn tập cho lễ khai mạc. Ba cô là chỉ đạo biểu diễn võ thuật, hơn nữa cô là cô gái duy nhất, học sinh cấp ba duy nhất. Thế nên Lục Vân Đàn không hề chểnh mảng, nhận vị trí trung tâm.
Mọi việc đều tiến hành một cách nhịp nhàng, có thứ tự trong bầu không khí nhiệt huyết sục sôi.
Sau vòng sàng lọc đầu tiên do hiệu trưởng và giáo viên thể dục của mỗi lớp thực hiện, chỉ có 170 bạn nam trên tổng số 1700 người tham gia đăng ký đủ tiêu chuẩn lọt vào vòng tuyển chọn chính thức, tỉ lệ tuyển chọn vòng tiếp theo chưa đến một chọi mười. Thế nhưng vòng kế tiếp nữa, tỉ lệ lựa chọn sẽ thấp và khó hơn nhiều: Chọn 12 người trong số 150 người.
Đội hình một đội bóng rổ thông thường sẽ có tổng cộng 12 cầu thủ: Năm cầu thủ chơi chủ lực lên sân và bảy cầu thủ dự bị.
Năm đội viên ra sân sẽ chia ra, lần lượt giữ vai trò tiền đạo, trung tâm và hậu vệ. Tiền đạo chia làm hai cánh là tiền đạo chính và phụ, nhiệm vụ chủ yếu là tranh bóng và ghi điểm. Một người ở vị trí trung tâm, nhiệm vụ chủ yếu liên quan đến bảng bóng rổ nên có yêu cầu cực kỳ cao đối với hình thể, thường do người cao nhất trong đội đảm nhiệm vị trí này. Hai người hậu vệ chia ra, một người là hậu vệ ghi điểm và một người là hậu vệ dẫn bóng. Nhiệm vụ chủ yếu là kiểm soát và thiết kế tổ chức tấn công, phòng thủ, đòi hỏi cầu thủ phải có cái nhìn tổng quát và phân tích diễn biến trận đấu, nhất là hậu vệ dẫn bóng, vì vậy hậu vệ dẫn bóng thường trở thành người dẫn dắt, chỉ đạo trên sân đấu.
Ba vị trí đều phải vừa thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, vừa phải hợp tác, chú ý phối hợp ăn ý với nhau mới có thể chơi một trận bóng rổ hay.
Mười hai người của đội tuyển bóng rổ THPT số 2 đều có được tư cách tham gia tuyển chọn chính thức, bọn họ cũng rất quyết tâm đạt được mục tiêu: Vượt qua vòng tuyển chọn, tất cả đội viên đều được chọn. Giáo viên thể dục thường hướng dẫn bọn họ tập luyện cũng nghĩ như vậy. Dù sao bọn họ cũng đã cọ sát khá lâu, theo thời gian, độ phối hợp ăn ý càng thuận buồm xuôi gió hơn, mức độ khó của việc huấn luyện chính thức sẽ giảm đi rất nhiều.
Đã là người, ai mà chẳng có lòng riêng. Khi xếp danh sách thi đấu, giáo viên thể dục luôn xếp các thành viên trong đội tuyển của trường vào một đội.
Học sinh bình thường đâu phải đối thủ của đội tuyển?
Sau một vài trận đấu đội tuyển trường gần như bất khả chiến bại.
Các học sinh nam khác không ngu, bọn họ dần phát hiện ra sự bất công trong lần tuyển chọn này và nhao nhao tố cáo, nhưng phía lãnh đạo nhà trường lại mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Bởi vì thực lực của đội tuyển trường ai cũng thấy rõ, đúng là bọn họ hơn hẳn những học sinh bình thường.
17:30 phút ngày 17 tháng 9, vòng chung kết cuộc thi tuyển chọn bắt đầu, đến nay đã có bảy người đủ điều kiện tham gia cuộc thi, tất cả bọn họ đều thuộc đội tuyển của trường, năm người còn lại phải lựa chọn từ vòng chung kết.
Còn lại mười thí sinh, chia ra hai đội, một đội là năm học sinh bình thường và một đội là năm học sinh đội tuyển.
Một trận đấu không chút kịch tích, quả nhiên, chiến thắng cuối cùng thuộc về đội tuyển trường.
Lục Vân Đàn đã bỏ tập để đến xem trận đấu này, hơn nữa cô còn mạo hiểm bị ba đánh chỉ bởi vì trận đấu này có Lương Vân Tiên tham dự.
Ba thành viên còn lại của bang hội Thanh Vân cũng có mặt. Dù quân sư Lương một lòng chỉ muốn làm theo ý mình, dù hai Tả Hữu Hộ Pháp luôn nghĩ nên hãm hại trung thần như thế nào, dù Lương Vân Tiên hiện tại chỉ là một chân chạy vặt trong bang phái nhưng bọn họ dù sao cũng là người cùng chung một bang. Thế nên lúc anh thi thố cũng phải đến để cổ vũ cho anh, dù cho biết chắc chắn đây là một trận đấu biết trước khả năng cao kết quả sẽ thua.
Trận đấu bắt đầu lúc năm rưỡi chiều, bốn người Lục Vân Đàn bỏ mười lăm phút cuối của tiết tự học và lén lút chạy đến sân bóng rổ như mấy chú chuột lén mò vào kho thóc.
*
Vì lớp tự học vẫn chưa kết thúc nên xung quanh sân bóng rổ không có học sinh vây xem.
Mười người chơi, chia nhóm 5-5 đứng ở hai bên trái phải của sân bóng rổ. Năm thành viên đội học sinh thường mặc trang phục chơi bóng của riêng mình, màu gì cũng có. Năm người của đội tuyển trường thì mặc đồng phục bóng rổ màu đen của đội tuyển, mặt trước in số màu trắng và in logo trường THPT Đông Phụ số 2 bên tay trái, thoạt nhìn là biết ai là dân thường, ai là dân chính quy.
Đội chính quy đứng ở phía đông sân bóng, bầu không khí cực kỳ thoải mái, ung dung, không chỉ có bảy tuyển thủ còn lại đến cổ vũ mà cũng có mấy giáo viên thể dục và lãnh đạo trường đến chào hỏi.
Đội dân thường đứng ở phía tây, bầu không khí bao trùm cô đơn và căng thẳng, không có người thứ sáu nào, chỉ có năm người bọn họ.
So sánh hai bên, phía đội dân thường có vẻ thê lương, ảm đạm hơn nhiều.
Lương Vân Tiên đi một đôi giày thể thao màu trắng, mặc bộ đồ chơi bóng cũng màu trắng, phía trước in số mười bảy màu tím.
Bốn người còn lại lần lượt là Triệu Khôn của lớp 12-1, mặc áo bóng rổ màu xanh biếc. Tiết Hạo Dương của lớp 11-4, mặc áo bóng rổ màu xanh nhạt. Trần Long lớp 11-12 mặc áo bóng rổ màu vàng. Lớp 10-5 Đinh Nhất Khải mặc áo bóng rổ màu đen, lúng túng đụng hàng với team địch.
*Tuy các nhân vật trên không cùng độ tuổi nhưng team vẫn để xưng hô chung là tôi - cậu qua lại cho tiện vì họ là một đội, trừ nhân vật Đinh Nhất Khải học lớp 10 sẽ xưng em với nam, nữ chính.
Ngoại trừ Lương Vân Tiên, cả bốn người còn lại đều căng thẳng, đặc biệt là Triệu Khôn áo xanh. Cậu ấy không ngừng liếm môi, đến mức môi sắp mòn cả luôn, cậu ấy không khỏi lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Nếu mấy người đội tuyển không dùng quy tắc ngầm thì bọn họ đã sớm bị đá khỏi cuộc thi rồi.”
Đinh Nhất Khải đụng hàng cũng phụ họa: “Chẳng thế còn gì nữa? Bọn họ vừa ra sân đã theo đội, ai làm lại bọn họ?”
Triệu Khôn: “Mẹ nó ai bảo kháng Nhật thì phải móc nối vậy?”
Tiết Hạo Dương thở dài: “Thi nội bộ nó thế đấy.”
Trần Long vốn đã căng thẳng đến mức không dám nói lời nào, ai ngờ lại bị Tiết Hạo Dương chọc cười: “Cứ mặc cho số phận đi. Thắng được thì tốt mà không được thì cũng không thẹn với lòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.