Chương 66
Trương Bất Nhất
01/05/2024
Dưới sự giám sát tỉ mỉ và cực kỳ nghiêm khắc của thầy Lương, mọi người trong bang hội Thanh Vân, đứng đầu là bang chủ Đàn cuối cùng cũng đã hoàn thành tất cả bài tập của kỳ nghỉ đông một cách gian nan, thống khổ nhưng tự lập không phụ thuộc vào ai.
Trở lại trường lúc 4 giờ chiều ngày mùng 5 tết.
Mùng 6 tết, học kì 2 cấp ba, cũng là học kỳ cuối cùng của trung học phổ thông chính thức bắt đầu.
Đồng chí Lý Nguyệt Dao, quân sư của bang hội Thanh Vân, đã được cất nhắc vào lớp chọn nhờ thành tích xuất sắc trong học kỳ 1, cũng thành công tụ họp với Hộ pháp Lương ở lớp 12-9. Bang chủ Đàn dẫn theo phó bang chủ bên phải thủ vững trận địa lớp 12-2.
Thế nhưng mặc dù quân sư Lý đã được cất nhắc lên lớp 12-9 nhưng vẫn quan tâm đến bang chủ Đàn, ngày ngày cùng cô đi học rồi tan học, đi ăn chung ở căng tin.
Cuộc sống học tập sau khi học kỳ mới bắt đầu căng thẳng mà phong phú, nửa tuần đã trôi qua trong chớp mắt.
Tiết tự học buổi tối vẫn kết thúc lúc 10 giờ, nhưng sau khi chuông reo Lục Vân Đàn đã không còn nháo nhào thu dọn ngay nữa, cô như thể không nghe thấy tiếng chuông, tiếp tục làm bài tập tiếng Anh, kiên trì muốn hoàn thành bài luận tiếng Anh cuối cùng. Sau khi viết xong mới có thể thở phào một hơi như trút được gánh nặng, rồi cô ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở giữa phía trên bảng đen, đã là 10 giờ 22, cô lập tức bắt đầu dọn đồ.
Nhét hết tài liệu học tập cần dùng lúc trở về ký túc xá vào cặp, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Học hành mệt thật đấy, trên đời việc khó nhất chính là việc học, hơn nữa đến giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô đang học vì cái gì…
Học kỳ trước cô nỗ lực học tập là để đạt được mục tiêu lọt vào top 350 của khóa, sau đó thì bởi vì giận dỗi tên mọt sách nên từ bỏ. Bây giờ không còn giận nữa lại tiếp tục học hành chăm chỉ song không có mục tiêu, rồi lại ép bản thân phải học, cho dù “biển học vô bờ, lấy sự khổ luyện làm con thuyền đi tới đích”, cũng phải cực khổ học tập bất kể nguyên do.
Nhưng nếu cô nhất định phải tìm một lý do để học thì đó chính là việc Lương Vân Tiên sắp di cư sang Mỹ, mặc dù cô cũng không rõ hai việc “học tập chăm chỉ” và “Lương Vân Tiên sẽ sang Mỹ” có liên quan gì, thế nhưng cái sau đã trở thành động lực cho cái trước.
Vội vàng thu dọn xong đồ đạc, Lục Vân Đàn đeo cặp sách lên lưng, xách theo bình nước rỗng của giáo viên rồi rời đi, đến góc cầu thang phía Tây Bắc đợi Lý Nguyệt Dao. Bọn họ hẹn gặp nhau ở đây lúc 10 giờ 25 phút, sau đó cùng nhau đi đến sảnh công cộng cạnh căng tin để lấy nước.
Không lâu sau, Lý Nguyệt Dao xuất hiện, trên tay cũng cầm một cái bình, vội vàng đi xuống lầu.
Sau khi gặp mặt, đầu tiên bang chủ Đàn hỏi han một chút về tình hình mới nhất của quân sư Lý: “Lớp mới thế nào? Mấy ngày nay đã quen chưa?”
Lý Nguyệt Dao thở dài thườn thượt, dáng vẻ mặt ủ mày chau: “Không thể quen nổi, cậu không biết bọn họ liều mạng thế nào đâu, thật đúng là sợ hết hồn. Học gì mà như học đến chết, học thành nắm tro luôn!”
Phần tử lạc hậu Lục Vân Đàn vô cùng kinh ngạc, không khỏi mở to mắt nhìn: “Thật hay giả thế?”
Lý Nguyệt Dao: “Bây giờ là 10 giờ 25, lúc tớ rời khỏi lớp học, hơn nửa người trong lớp vẫn chưa về. Họ còn đang học, thi xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.”
Lục Vân Đàn: “...”
Đây mới là thật sự học hành nghiêm túc đó!
Ngẫm lại lớp của họ, khi cô rời đi, trong lớp gần như đã không còn ai.
Haiz, đây là sự chênh lệch giữa lớp thường và lớp chọn.
Hai người cùng nhau đi về phía cửa khu dạy học, trên đường đi đến phòng lấy nước, Lục Vân Đàn tò mò hỏi một câu: “Mọt sách về rồi à?”
Lý Nguyệt Dao lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Là một người học dốt thâm niên, Lục Vân Đàn có hơi không hiểu: “Cậu ấy đi du học mà, cần gì phải ganh đua như vậy nữa, nếu là tớ, tớ đã không đến trường từ lâu rồi, dù sao cũng không cần tham gia thi đại học.”
Lý Nguyệt Dao: “Cậu ấy đang giảng bài cho người khác nên mới chưa về.” Cô ấy lại thở dài: “Mấy người lớp chọn thật đáng sợ, tất cả đều là một đám máy học vô cảm, còn khá ích kỉ nữa, rất ít người sẵn sàng phí thời gian để chỉ bài cho người khác. Hộ pháp Lương là một trong số ít người tốt, ai hỏi cậu ấy cũng chỉ, lại còn vô cùng kiên nhẫn, giảng một lần chưa hiểu, cậu ấy sẽ giảng lại lần thứ hai thứ ba, cũng không chê cậu phiền hay không cảm thấy phiền phức, thế nên lúc giáo viên đi vắng mọi người toàn đi tìm cậu ấy để hỏi bài thôi.”
Lương Vân Tiên lúc nào cũng vậy. Lục Vân Đàn nghĩ tới lần anh dạy bù cho cô, cho dù cô có miễn cưỡng, không hợp tác hay chậm hiểu đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ cảm thấy cô đáng ghét. Luôn chịu khó giảng cho cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô học xong hết, hiểu được hết mới thôi. Kể cả Chu Lạc Trần cũng thế.
Mặc dù cô chưa bao giờ trực tiếp hỏi bài Chu Lạc Trần, nhưng cô sẽ hỏi cậu ta trên Wechat. Đặc biệt là buổi tối sau khi trở về ký túc xá, nằm bò trong ổ chăn mà học. Lúc gặp phải bài khó, đầu tiên cô sẽ gửi tin nhắn cho cậu ta, dù muộn thế nào cậu ta cũng kịp giảng hết cho cô. Tuy nhiên, có thể là cậu ta lo sẽ làm phiền đến người khác nên không bao giờ gửi tin nhắn thoại hay video mà chỉ nhắn tin hoặc gửi ảnh trực tiếp. Nội dung là các bước giải mà cậu ta đã viết xong, cách thức rõ ràng sáng tỏ, từng bước rất logic và cụ thể, chữ viết đẹp đến mức có thể dùng làm sách mẫu để chép lại.
Ngay sau đó, Lục Vân Đàn đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, hôm nay Chu Lạc Trần có đến trường không?”
Lý Nguyệt Dao lắc đầu, cô ấy căn bản không muốn nhắc nhiều tới cậu ta nên chỉ đáp: “Không.”
“Ơ? Sao còn chưa đi học nhỉ.” Lục Vân Đàn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Gia đình cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Hôm nay đã là thứ sáu, từ lúc khai giảng đến giờ, Chu Lạc Trần vẫn không đến trường, cô từng gửi cho cậu ta một tin nhắn Wechat, hỏi cậu ta tại sao không đi học? Cậu ta trả lời là: Nhà có việc.
Việc gì thì cậu ta không nói, Lục Vân Đàn cũng không mặt dày truy hỏi đến cùng, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta. Nếu cậu ta muốn thì nhất định sẽ chủ động chia sẻ, không nói nghĩa là không muốn nói hoặc không thể, cho nên cô cũng không hỏi.
Lý Nguyệt Dao không để ý nhiều như vậy: “Có lẽ chỉ đơn giản là vì cậu ta không muốn đến trường? Cậu ta đã nộp đơn vào trường Đại học Đông Phụ rồi, sao phải đến trường làm gì nữa?” Cô ấy hơi tức giận bất bình: “Nếu không phải Hộ pháp Lương muốn đi du học thì nào đến phiên cậu ta!”
Lục Vân Đàn cũng cảm thấy như vậy, nhưng Chu Lạc Trần là người cô thích, là nghệ nhân gấp giấy mà cô ngưỡng mộ nhất, cho nên cô không thể nói những lời như vậy. Đồng thời cô cũng muốn bênh vực cậu ta một chút: “Thật ra thành tích của cậu ấy rất tốt mà, xứng đáng với suất đề bạt này.”
Lý Nguyệt Dao lại thở dài: “Haiz, nói vậy thôi chứ tớ cảm thấy tiếc thay Hộ pháp Lương.” Giọng điệu cô ấy tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Nói thật nhé, tớ vẫn luôn thấy Chu Lạc Trần nhặt được của hời. Từ cấp ba đến bây giờ, nhiều thứ cậu ta có được vốn đều thuộc về Hộ pháp Lương, chẳng hạn như đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, đại diện học sinh hay chỉ tiêu được cử đi lần này. Nhưng Hộ pháp Lương không muốn tranh giành, nếu cậu ấy muốn, cũng sẽ không đến lượt Chu Lạc Trần.”
Lục Vân Đàn từ chối cho ý kiến, nhưng trong thâm tâm, cô lại đồng ý với lời của Lý Nguyệt Dao, cũng rất hổ thẹn bởi vì cô thấy mình không nên nghĩ như vậy. Dù sao Chu Lạc Trần mới là người cô thích, cô không nên coi thường cậu ta, càng không nên cảm thấy Lương Vân Tiên tốt hơn cậu ta. Cô hẳn phải cảm thấy mọi thứ Chu Lạc Trần có được đều là lẽ thường, là do chính cậu ta phấn đấu mới đạt được, đâu có liên quan gì đến Lương Vân Tiên? Nhưng cô không thể kiểm soát được suy nghĩ và trái tim của mình... Cán cân trong lòng cô cứ có xu hướng tự động mất điều khiển nghiêng về phía Lương Vân Tiên.
Cô không nói gì, chỉ thở dài.
Giờ đã muộn, khi hai người đến phòng lấy nước thì đã không còn ai, sau khi nhanh chóng đổ đầy nước vào bình, họ gần như là chạy chậm về ký túc xá, lao vào cửa ký túc xá một phút trước khi tắt đèn.
10 giờ 40, cửa đóng, đèn trong ký túc xá tắt.
Lục Vân Đàn đã quen với việc dò dẫm đi rửa mặt trong bóng tối mà thậm chí không cần bật đèn. Rửa mặt xong, cô chui vào ổ chăn, tiếp tục học.
Cô định làm một đề trắc nghiệm tổng hợp trước khi đi ngủ.
Bộ đề này tương đối đơn giản, chỉ mất chưa đầy 40 phút đã làm xong, cô chỉ sai hai câu trong đề sinh học và hóa học, hai câu trong tám câu vật lý. Cô vốn định sửa bài xong là đi ngủ, nhưng thật sự quá mệt, mí mắt cứ díu lại, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, cô tắt đèn bàn, đẩy bài thi và đồ dùng học tập sang bên cạnh gối. Sau đó, cô tắt công tắc tinh thần, ngả đầu xuống gối ngủ luôn.
Nhắm mắt chưa đầy một phút, cô chợt nghĩ đến điều gì, giật mình bật dậy như đứa hâm, chộp lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho nghệ nhân gấp giấy: [Chúc ngủ ngon, tớ đi ngủ đây.]
Cô lo rằng nếu mình không gửi tin nhắn cho nghệ nhân gấp giấy, cậu ta sẽ thức chờ đến khi cô nhắn với cậu ta mới thôi.
Ngay sau đó, nghệ nhân gấp giấy trả lời cô: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.]
Lục Vân Đàn mới yên tâm nhắm mắt lại, nhưng lại không ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện của nghệ nhân gấp giấy: Tại sao Chu Lạc Trần không đến trường? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng hay không?
Một lúc lâu sau, cô mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng rõ là chưa chợp mắt được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã reo lên lúc 5 giờ rưỡi.
Cô đặt đoạn cao trào bài “Hoắc Nguyên Giáp” của Châu Kiệt Luân làm nhạc chuông đồng hồ báo thức, do đó giờ chỉ cần nghe thấy bài hát này là cô căng thẳng ngay…
“Hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc Hoắc gia quyền từng đường uyển chuyển linh hoạt…”
Giữa tiếng đấm đá, Lục Vân Đàn đau khổ mở mắt, sau khi tắt đồng hồ báo thức, cô miễn cưỡng rời giường, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi vào phòng tắm.
Tiết trời tháng giêng vẫn rất lạnh, nước lạnh thấu xương, ngay cả người buồn ngủ nhất sau khi rửa mặt xong cũng sẽ bị cái lạnh làm tỉnh táo.
Ký túc xá nữ mở cửa lúc 5 giờ 40, chưa đến 5 giờ 40 Lục Vân Đàn đã đeo cặp rời khỏi ký túc xá, cô đứng ở cầu thang đợi chưa đầy một phút thì Lý Nguyệt Dao xuống tầng. Dì ký túc xá dùng chìa khóa mở sợi dây xích treo trên tay nắm rồi đẩy cửa ra, sau đó cả hai cùng nhau đi xuống căng tin, mua đồ ăn ở cửa xong xuôi chạy thẳng về lớp để bắt đầu một ngày phấn đấu mới.
Hôm nay là thứ bảy, ngày cuối cùng trong tuần, trong buổi tập thể dục buổi sáng, Lục Vân Đàn không đi, còn rất kiêu ngạo mà nằm bên cửa sổ, nghển cổ nhìn lên cầu thang.
Rất nhanh, Lương Vân Tiên đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô hô to một tiếng: “Mọt sách ơi!” rồi vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với anh.
Lương Vân Tiên nhếch khóe môi, bước đến bên cửa sổ: “ Nóng lòng muốn học thuộc tiếng Anh à?”
“...”
Vẻ mặt Lục Vân Đàn không phục nhìn anh: “Cậu thật nhàm chán, mở miệng toàn học là học!”
Lương Vân Tiên: “Vậy tớ nên nói gì đây? Bạn này, bạn có giấy xin nghỉ không?”
Lục Vân Đàn vẫn có lý chẳng sợ như ngày nào: “Tớ không có, tớ chỉ trốn học thôi, nhưng hôm nay tớ có lý do chính đáng để trốn.”
Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: “Lý do là gì?”
Lục Vân Đàn: “Tớ muốn hỏi cậu tại sao Chu Lạc Trần không đến trường.”
Trong lòng Lương Vân Tiên thở dài, anh biết tại sao, nhưng anh không thể nói, ít nhất thì chuyện này không thể lan truyền từ miệng anh được, chỉ có thể trả lời: “Tớ cũng không rõ lắm.”
Lục Vân Đàn kinh ngạc: “Hả? Cậu ấy cũng không nói cho cậu biết à?”
Lương Vân Tiên: “Ừ, chẳng thấy bảo gì cả.”
Nghiêm túc mà nói, đúng là như vậy, Chu Lạc Trần không đích thân báo tin ba cậu ta mất cho anh mà anh biết được tin tức này từ ba mẹ mình. Anh cũng rất hiểu Chu Lạc Trần, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao cậu ta không nói cho anh biết chuyện này, cho nên anh chỉ có thể vờ như không biết gì cả.
Lục Vân Đàn khẽ nhăn mày: “Quan hệ hai người tốt như vậy, cậu ấy cũng không nói cho cậu biết, chẳng lẽ là có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Lương Vân Tiên: “Đừng đoán mò, cũng đừng đi hỏi, cậu ấy muốn thì sẽ nói thôi.”
Lục Vân Đàn: “Đương nhiên tớ biết không nên đi hỏi cậu ấy, phải cho người ta sự riêng tư chứ, nếu không sao tớ lại hỏi cậu?”
Lương Vân Tiên cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Thế sao cậu không chừa cho tớ chút riêng tư nào?”
Lục Vân Đàn: “...”
Bang chủ Đàn bỗng nhận ra rằng dường như cô có hơi tiêu chuẩn kép: Lúc trước có một thời gian tên mọt sách này không đến trường, ngày nào cô cũng nhắn Wechat hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Cô vò đầu bứt tai cố tìm hiểu nguyên nhân anh không đi học, đồng thời sau khi anh quay lại trường, cô còn không nhịn được mà hỏi trực tiếp anh định di cư à, chẳng chừa chút riêng tư nào cho anh cả…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù bang chủ ta đây có tiêu chuẩn kép, nhưng uy nghiêm của bang chủ không cho phép người khác dám khiêu khích trên đầu!
Bang chủ Đàn bắt đầu bao biện: “Chuyện đó khác, cậu là thành viên của bang hội Thanh Vân chúng tớ, còn cậu ấy thì không. Tại sao tớ lại phải hỏi chuyện riêng tư của những người ngoài bang hội?” Sau đó cô lại bắt đầu trả đũa: “Hơn nữa, ai cho phép cậu phớt lờ tớ hai tháng, người sai chính là cậu! Cậu còn không nhận sai! Còn dám nghi ngờ tớ! Còn để trong lòng á! Hừ! Chưa từng thấy người nào vô lý như cậu!”
Lương Vân Tiên: “...”
Rốt cuộc là ai đang vô lý?
Lục Vân Đàn khoanh tay, kiêu ngạo nhìn anh: “Hành vi vô lý này của cậu gọi là phạm thượng, nếu Tây Dương và Lý Hàng ở đây thì cậu xong đời rồi, hai người họ nhất định sẽ kết tội cậu. Tớ vì để xoa dịu đại thần nên không thể không giáng chức cậu, thế nhưng...”
Cô bỏ lửng câu, không nói hết lời, nhướng đuôi mắt nhìn Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên cố nén cười, rất phối hợp mà hỏi: “Nhưng gì?”
Lục Vân Đàn nhếch môi: “Xét thấy hôm nay là ngày đặc biệt nên tớ không so đo với cậu nữa!”
Lương Vân Tiên giật mình, nhìn cô với vẻ khó tin.
Hôm nay là ngày 25 tháng 2, sinh nhật của anh.
Tuy nhiên, anh vẫn có chút không chắc chắn: “Cái gì, ngày đặc biệt gì?”
Lục Vân Đàn khịt mũi: “Cậu đoán xem?” Cô cúi xuống lấy ra một chiếc móc chìa khóa treo hình nhân vật bằng nỉ ở dưới ngăn bàn, đưa cho Lương Vân Tiên, lại khoa trương nói: “Con búp bê này là do tớ tự làm, bằng chính đôi tay của tớ đấy nhé!”
Trên móc chìa khóa màu bạc treo một con búp bê nỉ hình người cổ đại, mặc một bộ học bào dài màu xanh nhạt, trên đầu đội chiếc mũ cũng tương tự, chân đi đôi giày trắng.
Mặc dù chế tác không quá hoàn hảo, chiếc mũ của con búp bê bị vẹo, hai cánh tay có chiều dài khác nhau, mắt còn bên to bên bé, nhưng Lương Vân Tiên vẫn có thể nhận ra đây là một thư sinh nhỏ.
Anh nhếch khóe môi, tràn đầy ý cười nhìn con búp bê trong tay.
Con búp bê này chắc chắn là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được trong đời.
“Cái này khó làm lắm, tớ đã hao tâm tốn sức lắm đó!” Lục Vân Đàn có một tật xấu, đó là một khi cô đã bỏ công sức vào thì nhất định phải để cả thế giới biết rằng cô đã trả giá ra sao, phải truyền bá công lao của mình một phen mới được: “Tớ phải lấy kim chọc liên tục vào vải, chọc chọc chọc cho ra hình, tay tớ suýt thì bị chọc đến gãy luôn!”
Lương Vân Tiên ngước mắt, nhìn cô một cách chuyên chú và nghiêm túc: “Cảm ơn tấm lòng của Đàn nữ hiệp.”
Anh không gọi cô là “bang chủ Đàn” bởi vì “bang chủ” là tên xưng hô chung mà mọi người đặt cho cô, chỉ có danh xưng “Đàn nữ hiệp” này mới thuộc về mình anh.
Lục Vân Đàn nghiêm túc dặn dò: “Cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, nếu nó dám thiếu mất một cánh tay hay một cái chân, tớ sẽ chặt tay chân của cậu!”
Lương Vân Tiên trấn an cô bằng giọng điệu chắc chắn: “Xin Đàn nữ hiệp yên tâm, có chết tớ cũng sẽ mang theo nó vào quan tài.”
Lục Vân Đàn không tin lời anh nói, dù sao bây giờ anh mới mười tám tuổi, còn cách cái chết rất xa, ít nhất là còn sáu mươi bảy mươi năm nữa. Đến lúc đó, anh hẳn là đã biến thành một người Mỹ chính cống, có vợ con cháu chắt, còn có thể nhớ rõ chuyện bây giờ sao? Cô và con búp bê nỉ cô tặng chắc hẳn đã sớm bị ném đi, bị hỏng hoặc bị bỏ rơi ở nơi sâu thẳm của ký ức, nào có thể mang vào quan tài được?
Tuy nhiên, nghe được lời này của anh, cô vẫn rất vui vẻ:
“Mọt sách, hy vọng cậu nói lời giữ lời.”
“Còn nữa, chúc mừng sinh nhật thứ mười tám của cậu!”
Trở lại trường lúc 4 giờ chiều ngày mùng 5 tết.
Mùng 6 tết, học kì 2 cấp ba, cũng là học kỳ cuối cùng của trung học phổ thông chính thức bắt đầu.
Đồng chí Lý Nguyệt Dao, quân sư của bang hội Thanh Vân, đã được cất nhắc vào lớp chọn nhờ thành tích xuất sắc trong học kỳ 1, cũng thành công tụ họp với Hộ pháp Lương ở lớp 12-9. Bang chủ Đàn dẫn theo phó bang chủ bên phải thủ vững trận địa lớp 12-2.
Thế nhưng mặc dù quân sư Lý đã được cất nhắc lên lớp 12-9 nhưng vẫn quan tâm đến bang chủ Đàn, ngày ngày cùng cô đi học rồi tan học, đi ăn chung ở căng tin.
Cuộc sống học tập sau khi học kỳ mới bắt đầu căng thẳng mà phong phú, nửa tuần đã trôi qua trong chớp mắt.
Tiết tự học buổi tối vẫn kết thúc lúc 10 giờ, nhưng sau khi chuông reo Lục Vân Đàn đã không còn nháo nhào thu dọn ngay nữa, cô như thể không nghe thấy tiếng chuông, tiếp tục làm bài tập tiếng Anh, kiên trì muốn hoàn thành bài luận tiếng Anh cuối cùng. Sau khi viết xong mới có thể thở phào một hơi như trút được gánh nặng, rồi cô ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở giữa phía trên bảng đen, đã là 10 giờ 22, cô lập tức bắt đầu dọn đồ.
Nhét hết tài liệu học tập cần dùng lúc trở về ký túc xá vào cặp, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Học hành mệt thật đấy, trên đời việc khó nhất chính là việc học, hơn nữa đến giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô đang học vì cái gì…
Học kỳ trước cô nỗ lực học tập là để đạt được mục tiêu lọt vào top 350 của khóa, sau đó thì bởi vì giận dỗi tên mọt sách nên từ bỏ. Bây giờ không còn giận nữa lại tiếp tục học hành chăm chỉ song không có mục tiêu, rồi lại ép bản thân phải học, cho dù “biển học vô bờ, lấy sự khổ luyện làm con thuyền đi tới đích”, cũng phải cực khổ học tập bất kể nguyên do.
Nhưng nếu cô nhất định phải tìm một lý do để học thì đó chính là việc Lương Vân Tiên sắp di cư sang Mỹ, mặc dù cô cũng không rõ hai việc “học tập chăm chỉ” và “Lương Vân Tiên sẽ sang Mỹ” có liên quan gì, thế nhưng cái sau đã trở thành động lực cho cái trước.
Vội vàng thu dọn xong đồ đạc, Lục Vân Đàn đeo cặp sách lên lưng, xách theo bình nước rỗng của giáo viên rồi rời đi, đến góc cầu thang phía Tây Bắc đợi Lý Nguyệt Dao. Bọn họ hẹn gặp nhau ở đây lúc 10 giờ 25 phút, sau đó cùng nhau đi đến sảnh công cộng cạnh căng tin để lấy nước.
Không lâu sau, Lý Nguyệt Dao xuất hiện, trên tay cũng cầm một cái bình, vội vàng đi xuống lầu.
Sau khi gặp mặt, đầu tiên bang chủ Đàn hỏi han một chút về tình hình mới nhất của quân sư Lý: “Lớp mới thế nào? Mấy ngày nay đã quen chưa?”
Lý Nguyệt Dao thở dài thườn thượt, dáng vẻ mặt ủ mày chau: “Không thể quen nổi, cậu không biết bọn họ liều mạng thế nào đâu, thật đúng là sợ hết hồn. Học gì mà như học đến chết, học thành nắm tro luôn!”
Phần tử lạc hậu Lục Vân Đàn vô cùng kinh ngạc, không khỏi mở to mắt nhìn: “Thật hay giả thế?”
Lý Nguyệt Dao: “Bây giờ là 10 giờ 25, lúc tớ rời khỏi lớp học, hơn nửa người trong lớp vẫn chưa về. Họ còn đang học, thi xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.”
Lục Vân Đàn: “...”
Đây mới là thật sự học hành nghiêm túc đó!
Ngẫm lại lớp của họ, khi cô rời đi, trong lớp gần như đã không còn ai.
Haiz, đây là sự chênh lệch giữa lớp thường và lớp chọn.
Hai người cùng nhau đi về phía cửa khu dạy học, trên đường đi đến phòng lấy nước, Lục Vân Đàn tò mò hỏi một câu: “Mọt sách về rồi à?”
Lý Nguyệt Dao lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Là một người học dốt thâm niên, Lục Vân Đàn có hơi không hiểu: “Cậu ấy đi du học mà, cần gì phải ganh đua như vậy nữa, nếu là tớ, tớ đã không đến trường từ lâu rồi, dù sao cũng không cần tham gia thi đại học.”
Lý Nguyệt Dao: “Cậu ấy đang giảng bài cho người khác nên mới chưa về.” Cô ấy lại thở dài: “Mấy người lớp chọn thật đáng sợ, tất cả đều là một đám máy học vô cảm, còn khá ích kỉ nữa, rất ít người sẵn sàng phí thời gian để chỉ bài cho người khác. Hộ pháp Lương là một trong số ít người tốt, ai hỏi cậu ấy cũng chỉ, lại còn vô cùng kiên nhẫn, giảng một lần chưa hiểu, cậu ấy sẽ giảng lại lần thứ hai thứ ba, cũng không chê cậu phiền hay không cảm thấy phiền phức, thế nên lúc giáo viên đi vắng mọi người toàn đi tìm cậu ấy để hỏi bài thôi.”
Lương Vân Tiên lúc nào cũng vậy. Lục Vân Đàn nghĩ tới lần anh dạy bù cho cô, cho dù cô có miễn cưỡng, không hợp tác hay chậm hiểu đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ cảm thấy cô đáng ghét. Luôn chịu khó giảng cho cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô học xong hết, hiểu được hết mới thôi. Kể cả Chu Lạc Trần cũng thế.
Mặc dù cô chưa bao giờ trực tiếp hỏi bài Chu Lạc Trần, nhưng cô sẽ hỏi cậu ta trên Wechat. Đặc biệt là buổi tối sau khi trở về ký túc xá, nằm bò trong ổ chăn mà học. Lúc gặp phải bài khó, đầu tiên cô sẽ gửi tin nhắn cho cậu ta, dù muộn thế nào cậu ta cũng kịp giảng hết cho cô. Tuy nhiên, có thể là cậu ta lo sẽ làm phiền đến người khác nên không bao giờ gửi tin nhắn thoại hay video mà chỉ nhắn tin hoặc gửi ảnh trực tiếp. Nội dung là các bước giải mà cậu ta đã viết xong, cách thức rõ ràng sáng tỏ, từng bước rất logic và cụ thể, chữ viết đẹp đến mức có thể dùng làm sách mẫu để chép lại.
Ngay sau đó, Lục Vân Đàn đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, hôm nay Chu Lạc Trần có đến trường không?”
Lý Nguyệt Dao lắc đầu, cô ấy căn bản không muốn nhắc nhiều tới cậu ta nên chỉ đáp: “Không.”
“Ơ? Sao còn chưa đi học nhỉ.” Lục Vân Đàn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Gia đình cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Hôm nay đã là thứ sáu, từ lúc khai giảng đến giờ, Chu Lạc Trần vẫn không đến trường, cô từng gửi cho cậu ta một tin nhắn Wechat, hỏi cậu ta tại sao không đi học? Cậu ta trả lời là: Nhà có việc.
Việc gì thì cậu ta không nói, Lục Vân Đàn cũng không mặt dày truy hỏi đến cùng, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta. Nếu cậu ta muốn thì nhất định sẽ chủ động chia sẻ, không nói nghĩa là không muốn nói hoặc không thể, cho nên cô cũng không hỏi.
Lý Nguyệt Dao không để ý nhiều như vậy: “Có lẽ chỉ đơn giản là vì cậu ta không muốn đến trường? Cậu ta đã nộp đơn vào trường Đại học Đông Phụ rồi, sao phải đến trường làm gì nữa?” Cô ấy hơi tức giận bất bình: “Nếu không phải Hộ pháp Lương muốn đi du học thì nào đến phiên cậu ta!”
Lục Vân Đàn cũng cảm thấy như vậy, nhưng Chu Lạc Trần là người cô thích, là nghệ nhân gấp giấy mà cô ngưỡng mộ nhất, cho nên cô không thể nói những lời như vậy. Đồng thời cô cũng muốn bênh vực cậu ta một chút: “Thật ra thành tích của cậu ấy rất tốt mà, xứng đáng với suất đề bạt này.”
Lý Nguyệt Dao lại thở dài: “Haiz, nói vậy thôi chứ tớ cảm thấy tiếc thay Hộ pháp Lương.” Giọng điệu cô ấy tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Nói thật nhé, tớ vẫn luôn thấy Chu Lạc Trần nhặt được của hời. Từ cấp ba đến bây giờ, nhiều thứ cậu ta có được vốn đều thuộc về Hộ pháp Lương, chẳng hạn như đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, đại diện học sinh hay chỉ tiêu được cử đi lần này. Nhưng Hộ pháp Lương không muốn tranh giành, nếu cậu ấy muốn, cũng sẽ không đến lượt Chu Lạc Trần.”
Lục Vân Đàn từ chối cho ý kiến, nhưng trong thâm tâm, cô lại đồng ý với lời của Lý Nguyệt Dao, cũng rất hổ thẹn bởi vì cô thấy mình không nên nghĩ như vậy. Dù sao Chu Lạc Trần mới là người cô thích, cô không nên coi thường cậu ta, càng không nên cảm thấy Lương Vân Tiên tốt hơn cậu ta. Cô hẳn phải cảm thấy mọi thứ Chu Lạc Trần có được đều là lẽ thường, là do chính cậu ta phấn đấu mới đạt được, đâu có liên quan gì đến Lương Vân Tiên? Nhưng cô không thể kiểm soát được suy nghĩ và trái tim của mình... Cán cân trong lòng cô cứ có xu hướng tự động mất điều khiển nghiêng về phía Lương Vân Tiên.
Cô không nói gì, chỉ thở dài.
Giờ đã muộn, khi hai người đến phòng lấy nước thì đã không còn ai, sau khi nhanh chóng đổ đầy nước vào bình, họ gần như là chạy chậm về ký túc xá, lao vào cửa ký túc xá một phút trước khi tắt đèn.
10 giờ 40, cửa đóng, đèn trong ký túc xá tắt.
Lục Vân Đàn đã quen với việc dò dẫm đi rửa mặt trong bóng tối mà thậm chí không cần bật đèn. Rửa mặt xong, cô chui vào ổ chăn, tiếp tục học.
Cô định làm một đề trắc nghiệm tổng hợp trước khi đi ngủ.
Bộ đề này tương đối đơn giản, chỉ mất chưa đầy 40 phút đã làm xong, cô chỉ sai hai câu trong đề sinh học và hóa học, hai câu trong tám câu vật lý. Cô vốn định sửa bài xong là đi ngủ, nhưng thật sự quá mệt, mí mắt cứ díu lại, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, cô tắt đèn bàn, đẩy bài thi và đồ dùng học tập sang bên cạnh gối. Sau đó, cô tắt công tắc tinh thần, ngả đầu xuống gối ngủ luôn.
Nhắm mắt chưa đầy một phút, cô chợt nghĩ đến điều gì, giật mình bật dậy như đứa hâm, chộp lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho nghệ nhân gấp giấy: [Chúc ngủ ngon, tớ đi ngủ đây.]
Cô lo rằng nếu mình không gửi tin nhắn cho nghệ nhân gấp giấy, cậu ta sẽ thức chờ đến khi cô nhắn với cậu ta mới thôi.
Ngay sau đó, nghệ nhân gấp giấy trả lời cô: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.]
Lục Vân Đàn mới yên tâm nhắm mắt lại, nhưng lại không ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện của nghệ nhân gấp giấy: Tại sao Chu Lạc Trần không đến trường? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng hay không?
Một lúc lâu sau, cô mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng rõ là chưa chợp mắt được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã reo lên lúc 5 giờ rưỡi.
Cô đặt đoạn cao trào bài “Hoắc Nguyên Giáp” của Châu Kiệt Luân làm nhạc chuông đồng hồ báo thức, do đó giờ chỉ cần nghe thấy bài hát này là cô căng thẳng ngay…
“Hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc Hoắc gia quyền từng đường uyển chuyển linh hoạt…”
Giữa tiếng đấm đá, Lục Vân Đàn đau khổ mở mắt, sau khi tắt đồng hồ báo thức, cô miễn cưỡng rời giường, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi vào phòng tắm.
Tiết trời tháng giêng vẫn rất lạnh, nước lạnh thấu xương, ngay cả người buồn ngủ nhất sau khi rửa mặt xong cũng sẽ bị cái lạnh làm tỉnh táo.
Ký túc xá nữ mở cửa lúc 5 giờ 40, chưa đến 5 giờ 40 Lục Vân Đàn đã đeo cặp rời khỏi ký túc xá, cô đứng ở cầu thang đợi chưa đầy một phút thì Lý Nguyệt Dao xuống tầng. Dì ký túc xá dùng chìa khóa mở sợi dây xích treo trên tay nắm rồi đẩy cửa ra, sau đó cả hai cùng nhau đi xuống căng tin, mua đồ ăn ở cửa xong xuôi chạy thẳng về lớp để bắt đầu một ngày phấn đấu mới.
Hôm nay là thứ bảy, ngày cuối cùng trong tuần, trong buổi tập thể dục buổi sáng, Lục Vân Đàn không đi, còn rất kiêu ngạo mà nằm bên cửa sổ, nghển cổ nhìn lên cầu thang.
Rất nhanh, Lương Vân Tiên đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô hô to một tiếng: “Mọt sách ơi!” rồi vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với anh.
Lương Vân Tiên nhếch khóe môi, bước đến bên cửa sổ: “ Nóng lòng muốn học thuộc tiếng Anh à?”
“...”
Vẻ mặt Lục Vân Đàn không phục nhìn anh: “Cậu thật nhàm chán, mở miệng toàn học là học!”
Lương Vân Tiên: “Vậy tớ nên nói gì đây? Bạn này, bạn có giấy xin nghỉ không?”
Lục Vân Đàn vẫn có lý chẳng sợ như ngày nào: “Tớ không có, tớ chỉ trốn học thôi, nhưng hôm nay tớ có lý do chính đáng để trốn.”
Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: “Lý do là gì?”
Lục Vân Đàn: “Tớ muốn hỏi cậu tại sao Chu Lạc Trần không đến trường.”
Trong lòng Lương Vân Tiên thở dài, anh biết tại sao, nhưng anh không thể nói, ít nhất thì chuyện này không thể lan truyền từ miệng anh được, chỉ có thể trả lời: “Tớ cũng không rõ lắm.”
Lục Vân Đàn kinh ngạc: “Hả? Cậu ấy cũng không nói cho cậu biết à?”
Lương Vân Tiên: “Ừ, chẳng thấy bảo gì cả.”
Nghiêm túc mà nói, đúng là như vậy, Chu Lạc Trần không đích thân báo tin ba cậu ta mất cho anh mà anh biết được tin tức này từ ba mẹ mình. Anh cũng rất hiểu Chu Lạc Trần, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao cậu ta không nói cho anh biết chuyện này, cho nên anh chỉ có thể vờ như không biết gì cả.
Lục Vân Đàn khẽ nhăn mày: “Quan hệ hai người tốt như vậy, cậu ấy cũng không nói cho cậu biết, chẳng lẽ là có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Lương Vân Tiên: “Đừng đoán mò, cũng đừng đi hỏi, cậu ấy muốn thì sẽ nói thôi.”
Lục Vân Đàn: “Đương nhiên tớ biết không nên đi hỏi cậu ấy, phải cho người ta sự riêng tư chứ, nếu không sao tớ lại hỏi cậu?”
Lương Vân Tiên cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Thế sao cậu không chừa cho tớ chút riêng tư nào?”
Lục Vân Đàn: “...”
Bang chủ Đàn bỗng nhận ra rằng dường như cô có hơi tiêu chuẩn kép: Lúc trước có một thời gian tên mọt sách này không đến trường, ngày nào cô cũng nhắn Wechat hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Cô vò đầu bứt tai cố tìm hiểu nguyên nhân anh không đi học, đồng thời sau khi anh quay lại trường, cô còn không nhịn được mà hỏi trực tiếp anh định di cư à, chẳng chừa chút riêng tư nào cho anh cả…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù bang chủ ta đây có tiêu chuẩn kép, nhưng uy nghiêm của bang chủ không cho phép người khác dám khiêu khích trên đầu!
Bang chủ Đàn bắt đầu bao biện: “Chuyện đó khác, cậu là thành viên của bang hội Thanh Vân chúng tớ, còn cậu ấy thì không. Tại sao tớ lại phải hỏi chuyện riêng tư của những người ngoài bang hội?” Sau đó cô lại bắt đầu trả đũa: “Hơn nữa, ai cho phép cậu phớt lờ tớ hai tháng, người sai chính là cậu! Cậu còn không nhận sai! Còn dám nghi ngờ tớ! Còn để trong lòng á! Hừ! Chưa từng thấy người nào vô lý như cậu!”
Lương Vân Tiên: “...”
Rốt cuộc là ai đang vô lý?
Lục Vân Đàn khoanh tay, kiêu ngạo nhìn anh: “Hành vi vô lý này của cậu gọi là phạm thượng, nếu Tây Dương và Lý Hàng ở đây thì cậu xong đời rồi, hai người họ nhất định sẽ kết tội cậu. Tớ vì để xoa dịu đại thần nên không thể không giáng chức cậu, thế nhưng...”
Cô bỏ lửng câu, không nói hết lời, nhướng đuôi mắt nhìn Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên cố nén cười, rất phối hợp mà hỏi: “Nhưng gì?”
Lục Vân Đàn nhếch môi: “Xét thấy hôm nay là ngày đặc biệt nên tớ không so đo với cậu nữa!”
Lương Vân Tiên giật mình, nhìn cô với vẻ khó tin.
Hôm nay là ngày 25 tháng 2, sinh nhật của anh.
Tuy nhiên, anh vẫn có chút không chắc chắn: “Cái gì, ngày đặc biệt gì?”
Lục Vân Đàn khịt mũi: “Cậu đoán xem?” Cô cúi xuống lấy ra một chiếc móc chìa khóa treo hình nhân vật bằng nỉ ở dưới ngăn bàn, đưa cho Lương Vân Tiên, lại khoa trương nói: “Con búp bê này là do tớ tự làm, bằng chính đôi tay của tớ đấy nhé!”
Trên móc chìa khóa màu bạc treo một con búp bê nỉ hình người cổ đại, mặc một bộ học bào dài màu xanh nhạt, trên đầu đội chiếc mũ cũng tương tự, chân đi đôi giày trắng.
Mặc dù chế tác không quá hoàn hảo, chiếc mũ của con búp bê bị vẹo, hai cánh tay có chiều dài khác nhau, mắt còn bên to bên bé, nhưng Lương Vân Tiên vẫn có thể nhận ra đây là một thư sinh nhỏ.
Anh nhếch khóe môi, tràn đầy ý cười nhìn con búp bê trong tay.
Con búp bê này chắc chắn là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được trong đời.
“Cái này khó làm lắm, tớ đã hao tâm tốn sức lắm đó!” Lục Vân Đàn có một tật xấu, đó là một khi cô đã bỏ công sức vào thì nhất định phải để cả thế giới biết rằng cô đã trả giá ra sao, phải truyền bá công lao của mình một phen mới được: “Tớ phải lấy kim chọc liên tục vào vải, chọc chọc chọc cho ra hình, tay tớ suýt thì bị chọc đến gãy luôn!”
Lương Vân Tiên ngước mắt, nhìn cô một cách chuyên chú và nghiêm túc: “Cảm ơn tấm lòng của Đàn nữ hiệp.”
Anh không gọi cô là “bang chủ Đàn” bởi vì “bang chủ” là tên xưng hô chung mà mọi người đặt cho cô, chỉ có danh xưng “Đàn nữ hiệp” này mới thuộc về mình anh.
Lục Vân Đàn nghiêm túc dặn dò: “Cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, nếu nó dám thiếu mất một cánh tay hay một cái chân, tớ sẽ chặt tay chân của cậu!”
Lương Vân Tiên trấn an cô bằng giọng điệu chắc chắn: “Xin Đàn nữ hiệp yên tâm, có chết tớ cũng sẽ mang theo nó vào quan tài.”
Lục Vân Đàn không tin lời anh nói, dù sao bây giờ anh mới mười tám tuổi, còn cách cái chết rất xa, ít nhất là còn sáu mươi bảy mươi năm nữa. Đến lúc đó, anh hẳn là đã biến thành một người Mỹ chính cống, có vợ con cháu chắt, còn có thể nhớ rõ chuyện bây giờ sao? Cô và con búp bê nỉ cô tặng chắc hẳn đã sớm bị ném đi, bị hỏng hoặc bị bỏ rơi ở nơi sâu thẳm của ký ức, nào có thể mang vào quan tài được?
Tuy nhiên, nghe được lời này của anh, cô vẫn rất vui vẻ:
“Mọt sách, hy vọng cậu nói lời giữ lời.”
“Còn nữa, chúc mừng sinh nhật thứ mười tám của cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.