Chương 67
Trương Bất Nhất
02/05/2024
Hôm nay là mùng hai tháng hai âm lịch, thường được gọi là lễ rồng ngẩng đầu, ngày hoàng đạo cho thấy ngày hai tháng hai hàng năm được dùng để chôn cất mồ mả, cho nên hôm nay Chương Đồng chọn ngày này chôn cất Chu Nghiệp.
Đã mua chỗ ở nghĩa trang từ lâu, nghĩa trang Vân An nằm ở hướng bắc đường vành đai bốn ở phía tây thành phố Đông Phụ.
Bởi vì Chu Nghiệp là con một, ba mẹ đã cao tuổi nên ngày an táng có rất ít người thân đến đưa tiễn.
Sau khi đặt hũ tro cốt vào mộ phần, người thân bạn bè đến đưa tiễn ông ta lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn sót lại Chương Đồng và người con trai duy nhất của Chu Nghiệp là Chu Lạc Trần đứng im lặng trước bia mộ.
Hôm nay thời tiết có nắng đẹp, dù sao cũng đã là xuân tháng ba, khắp nơi đều tràn ngập dấu hiệu mùa xuân đến.
Bia mộ được đánh bóng bằng đá hoa cương rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng trắng lóa mắt, Chu Lạc Trần hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú lên bức ảnh đen trắng trên bia mộ.
Trong ảnh là người đàn ông trung niên, là ba của cậu ta, là người yêu thương cậu ta nhất trên đời này, nhưng thời gian của ông ta dường như đã vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này.
Đêm tin xấu truyền đến, thế giới của cậu ta như vỡ tan, cuối cùng không thể hàn gắn lại nữa, cho nên đến ngày hôm nay, cậu ta cũng không thể chấp nhận sự thật rằng ba cậu ta đã mất.
Từ nay về sau, trên thế giới này không còn ai thật lòng yêu thương cậu ta nữa.
Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta bỗng nhiên thở dài: “Trở về thôi, trời lạnh rồi, bệnh của con cũng mới khỏi.”
Vào ngày hỏa táng ba, cậu ta bị ốm, không rõ tại sao mà cứ sốt liên tục, đến tận hôm trước, cơn sốt mới hoàn toàn giảm đi.
Lúc này thời tiết có hơi lạnh, dù sao mùa xuân tiết trời se lạnh nhưng cậu ta không muốn rời đi, nhất là sau khi người phụ nữ bên cạnh này nói.
Cậu ta nhìn hai cái tên khắc theo chiều dọc giữa bia mộ, cái màu xám là của ba cậu ta, màu vàng là tên người còn chưa mất, cậu ta chậm rãi đọc: “Chương Đồng.”
Người phụ nữ sửng sốt, bất ngờ lại hoang mang nhìn đứa con trai của mình: “Con gọi mẹ là gì?”
Chu Lạc Trần vô cảm nhìn về phía mẹ cậu ta: “Chương Đồng.” Cậu ta cười lạnh lùng: “Bây giờ bà đắc ý lắm phải không? Cuối cùng ông ấy đã chết rồi, bà được tự do rồi, có thể đi tìm tình nhân cũ của mình rồi.”
Chương Đồng đỏ bừng mặt, vô cùng tức giận: “Chu Lạc Trần, mẹ là mẹ con!”
Chu Lạc Trần cười khẩy: “Bà là mẹ của Lương Vân Tiên, không đúng, là bà muốn làm mẹ của Lương Vân Tiên mới đúng. Nhưng Lương Cố không để cho bà có cơ hội này, giờ chồng chết rồi, bà có thể đi hỏi thử Lương Cố xem, có cần vợ bé không. Nếu ông ta chấp nhận bà thì bà có thể đi làm tình nhân của ông ta, tôi không phản đối đâu, chỉ cần bà không thấy xấu hổ là được.”
Hai mắt Chương Đồng đỏ ngầu, cả người run rẩy, bà ta đột nhiên nâng tay lên, phẫn nộ giáng cho con trai mình một cái bạt tai.
Chu Lạc Trần không động đậy gì, từng chữ vẫn sắc bén mà công kích chính mẹ mình: “Rốt cuộc bà ấm ức cái gì? Bà đi theo ba tôi nhiều năm như vậy, đã bao giờ phải ra ngoài kiếm một xu nào chưa? Đồ bà ăn, bà mặc, bà có phải trả đồng nào không? Cho dù ông ấy đã chết, quãng đời còn lại của bà sau này vẫn sống dựa vào tài sản ông ấy để lại, bà có tư cách gì ấm ức? Có tư cách gì hận ông ấy?” Trong đôi mắt cậu ta tràn ngập oán hận và ghê tởm, như thể người đứng trước mặt cậu ta không phải mẹ mà là kẻ thù của cậu ta vậy, cho nên lời nói của cậu ta mới ác độc, tàn nhẫn như vậy.
“Ông ấy chết như nào có bà có biết không? Không phải bởi vì bà thì ông ấy sẽ đi uống rượu sao? Là bà ép ông ấy phải chết! Là bà hại chết ba tôi! Chương Đồng! Bà là kẻ giết người! Tại sao người chết không phải bà chứ!”
Câu nói cuối cùng, cậu ta gần như gào lên.
Cậu ta cực kỳ hận người đàn bà trước mặt này, hận đến mức không thể khiến bà ta chết ngay lập tức, lập tức biến mất.
Chương Đông ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm con trai mình, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, nước mắt trào ra.
Đôi mắt của Chu Lạc Trần cũng đỏ sậm, cậu ta hít sâu một hơi, nâng cằm trông về phía ngọn núi ở phía xa: “Bà có thấy chỗ kia không? Đó là ngọn núi hoang, không phải bà không thích ba tôi sao? Không phải muốn ở bên ông ta sao? Đi đi, tôi tác thành cho bà, chờ bà chết đi tôi sẽ tìm người rải tro cốt của bà ở đây, để bà làm cô hồn dã quỷ, muốn đi đâu thì đi.”
Cậu ta cố ý nói là để người khác rải tro cốt chứ không phải bản thân cậu ta.
Điều này nói lên rằng cậu ta thật sự căm hận mẹ mình, sống chết cũng không muốn gặp lại nữa.
Tim Chương Đồng như bị dao cứa, bất lực nhìn con trai, khóc nấc lên không thành tiếng.
Chu Lạc Trần phớt lờ mẹ mình, cuối cùng sau khi tha thiết nhìn vào bia mộ của ba lần nữa, cậu ta mới xoay người bỏ đi, đi từng bước một, bỏ lại mẹ ở phía sau.
Từ nay về sau, bà ta không còn là mẹ cậu ta nữa, cậu ta cũng sẽ không bao giờ gọi bà ta là mẹ nữa, bà ta chỉ là một người phụ nữ tên Chương Đồng mà thôi.
Cậu ta cũng không thể sống chung một mái nhà với bà ta nữa, chỉ cần trông thấy Chương Đồng thì cậu ta sẽ nghĩ đến cái chết của ba mình, vì vậy cậu ta dọn ra khỏi nhà, đến sống với ông bà nội.
So với Chương Đồng, ông bà nội mới là người thân ruột thịt duy nhất của cậu ta trên đời này.
…
Thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học đã thay đổi từ 100 ngày xuống còn 90 ngày, từ 90 ngày đến 70 ngày nhanh như ngựa phi, chớp mắt một cái đã đến tháng tư ấm áp.
Kết quả của kỳ thi thử thứ hai được công bố, lần đầu tiên Lục Vân Đàn được vào top 350 của khối, mặc dù cụ thể là cô đứng thứ 349. Nhưng mà đây đúng là ở trong top 350!!
Kết quả được gửi đến điện thoại của phụ huynh dưới dạng bản tin của nhà trường vào trưa chủ nhật. Lúc ấy bà Kỷ Tuyết Sam với mái tóc hồng đang nấu ăn trong bếp, sau khi thấy tin nhắn trong điện thoại thì bà ấy sững sờ, hoàn toàn hóa đá, thậm chí nghi ngờ giáo viên gửi nhầm thành tích của học sinh khác cho bà ấy.
Sau khi bà ấy nhìn chằm chằm điện thoại khoảng mười giây thì bà Kỷ đã đưa ra một quyết định rất trẻ con, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp: [Thầy Kim à, lần này Vân Đàn nhà tôi thật sự thi được vị trí 349 á? Điểm tiếng Anh 90? Không phải thầy gửi nhầm người chứ?]
Thầy Tạ chủ nhiệm lớp trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: [Không phải, đây là thành tích của Vân Đàn]. Ngay sau đó còn khen ngợi Vân Đàn một câu: [Gần đây Vân Đàn rất chăm chỉ, là ngôi sao tiến bộ của lớp đó!]
Sau khi đọc xong tin nhắn của thầy chủ nhiệm ba lần, bà Kỷ Tuyết Sam tắt bếp gas đi, rồi bắt đầu điên cuồng chuyển kết quả thi của con gái mình vào nhóm chat Wechat để thoải mái trò chuyện, bao gồm cả nhóm săn hàng Pinduoduo nữa. Thế rồi bà ấy cởi tạp dề rồi ném lên bệ bếp, tiếp theo, bà ấy đổ hết giỏ rau vừa đổ đầy ra, cầm theo chiếc giỏ rỗng đi ra ngoài với danh nghĩa đi mua đồ, khí thế hiên ngang vô cùng.
Không đến nửa tiếng, người dân toàn bộ khu phố cổ đều biết con gái nhỏ nhà họ Lục đứng thứ 349 trong kỳ thi thử lần hai, được giáo viên chủ nhiệm là ngôi sao tiến bộ.
Nếu đổi lại là con của gia đình khác thì chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy hành động của người mẹ này lố lăng, đáng xấu hổ, sao dám ló mặt ra ngoài nhưng Lục Vân Đàn không phải người bình thường, cô cảm thấy mẹ mình làm rất tốt! Làm vô cùng tốt! Nếu không làm sao mọi người biết cô đã học hành chăm chỉ thế nào chứ? Sao mà biết được cô đã thành ngôi sao tiến bộ chứ? Sao mà biết được cô học tốt thế nào? Đương nhiên phải tự nói cho mọi người biết rồi!
Nếu chuyện gì cũng giấu thì sao khắp nơi ăn mừng được!
Hơn nữa, khó khăn lắm cô mới thi tốt như vậy một lần, không khoe khoang thì sao chịu được? Lỡ như lần sau không thi tốt thì phải làm sao? Như vậy chẳng phải không có cơ hội khoe khoang à?
Cho nên cô với mẹ cũng giống nhau, lúc biết được thành tích của mình thì chỉ mong sao cho toàn bộ thế giới biết mình thi được vị trí thứ 349 của khối, chuyện đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn Wechat cho Lương Vân Tiên nhưng cách nói rất khéo léo, không nói thẳng mình thi được vị trí bao nhiêu mà là hỏi trước:[Mọt sách à, lần này cậu có tiến bộ nhiều không?]
Lương Vân Tiên trả lời tin nhắn cực nhanh, cũng cực phối hợp với cô: [Không có tiến bộ mấy.]
Đứng đầu khối làm gì còn đất mà tiến nhưng Lục Vân Đàn cũng không tự xem nhẹ bản thân, rất chi là tự tin đáp: [Tớ tăng lên 50 hạng rồi! Tớ thi được thứ 349 của khối!]
Lương Vân Tiên biết cô muốn nghe cái gì: [Đàn nữ hiệp chăm lo việc nước, hăng hái tiến về phía trước làm tớ xấu hổ vô cùng.]
Lục Vân Đàn kiêu ngạo cong khóe môi lên, lại tiếp tục đắc ý trả lời: [Hừ.] Sau đó cô cầm điện thoại chạy phòng phía tây, đi tìm ba cô trước, rồi lại tìm anh trai cô. Tiểu Thanh thì đã về đi học lại, cô lại thiếu một người để khoe khoang nên cảm thấy vô vị nhàm chán, nhưng vì đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi này nên trước khi đi học, mẹ cô đã cho cô gấp đôi phí sinh hoạt.
Lúc một rưỡi chiều, bang chủ Đàn đeo túi nhỏ sau lưng, trong túi có 400 tệ, đi chiếc xe máy điện yêu quý của mình, hùng dũng uy phong hiên ngang lẫy lừng đến trường.
Kiên định với quan điểm “có tiền trong túi thì phải tiêu, nếu không sẽ thiếu tôn trọng với đồng tiền”, bang chủ Đàn quyết định đến siêu thị lớn ở trước cổng trường mua sắm rồi mới đến lớp.
Sau khi thu dọn hành lý trong ký túc xá xong, cô đeo ba lô lên lưng rồi đi siêu thị, lúc đi ngang qua ký túc xá nam, cô trông thấy Lương Vân Tiên đang rẽ từ đường nhỏ đi ra đường chính, lập tức hét lên: “Mọt sách ơi!”
Lương Vân Tiên dừng bước lại, quay đầu nhìn.
Lục Vân Đàn chạy nhanh về phía anh: “Cậu có muốn đến siêu thị không?”
Lương Vân Tiên vốn không định đi nhưng lại đáp: “Có.”
Lục Vân Đàn nhiệt tình mời: “Chúng ta cùng đi đi!”
Lương Vân Tiên: “Được.”
Đã mua chỗ ở nghĩa trang từ lâu, nghĩa trang Vân An nằm ở hướng bắc đường vành đai bốn ở phía tây thành phố Đông Phụ.
Bởi vì Chu Nghiệp là con một, ba mẹ đã cao tuổi nên ngày an táng có rất ít người thân đến đưa tiễn.
Sau khi đặt hũ tro cốt vào mộ phần, người thân bạn bè đến đưa tiễn ông ta lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn sót lại Chương Đồng và người con trai duy nhất của Chu Nghiệp là Chu Lạc Trần đứng im lặng trước bia mộ.
Hôm nay thời tiết có nắng đẹp, dù sao cũng đã là xuân tháng ba, khắp nơi đều tràn ngập dấu hiệu mùa xuân đến.
Bia mộ được đánh bóng bằng đá hoa cương rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng trắng lóa mắt, Chu Lạc Trần hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú lên bức ảnh đen trắng trên bia mộ.
Trong ảnh là người đàn ông trung niên, là ba của cậu ta, là người yêu thương cậu ta nhất trên đời này, nhưng thời gian của ông ta dường như đã vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này.
Đêm tin xấu truyền đến, thế giới của cậu ta như vỡ tan, cuối cùng không thể hàn gắn lại nữa, cho nên đến ngày hôm nay, cậu ta cũng không thể chấp nhận sự thật rằng ba cậu ta đã mất.
Từ nay về sau, trên thế giới này không còn ai thật lòng yêu thương cậu ta nữa.
Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta bỗng nhiên thở dài: “Trở về thôi, trời lạnh rồi, bệnh của con cũng mới khỏi.”
Vào ngày hỏa táng ba, cậu ta bị ốm, không rõ tại sao mà cứ sốt liên tục, đến tận hôm trước, cơn sốt mới hoàn toàn giảm đi.
Lúc này thời tiết có hơi lạnh, dù sao mùa xuân tiết trời se lạnh nhưng cậu ta không muốn rời đi, nhất là sau khi người phụ nữ bên cạnh này nói.
Cậu ta nhìn hai cái tên khắc theo chiều dọc giữa bia mộ, cái màu xám là của ba cậu ta, màu vàng là tên người còn chưa mất, cậu ta chậm rãi đọc: “Chương Đồng.”
Người phụ nữ sửng sốt, bất ngờ lại hoang mang nhìn đứa con trai của mình: “Con gọi mẹ là gì?”
Chu Lạc Trần vô cảm nhìn về phía mẹ cậu ta: “Chương Đồng.” Cậu ta cười lạnh lùng: “Bây giờ bà đắc ý lắm phải không? Cuối cùng ông ấy đã chết rồi, bà được tự do rồi, có thể đi tìm tình nhân cũ của mình rồi.”
Chương Đồng đỏ bừng mặt, vô cùng tức giận: “Chu Lạc Trần, mẹ là mẹ con!”
Chu Lạc Trần cười khẩy: “Bà là mẹ của Lương Vân Tiên, không đúng, là bà muốn làm mẹ của Lương Vân Tiên mới đúng. Nhưng Lương Cố không để cho bà có cơ hội này, giờ chồng chết rồi, bà có thể đi hỏi thử Lương Cố xem, có cần vợ bé không. Nếu ông ta chấp nhận bà thì bà có thể đi làm tình nhân của ông ta, tôi không phản đối đâu, chỉ cần bà không thấy xấu hổ là được.”
Hai mắt Chương Đồng đỏ ngầu, cả người run rẩy, bà ta đột nhiên nâng tay lên, phẫn nộ giáng cho con trai mình một cái bạt tai.
Chu Lạc Trần không động đậy gì, từng chữ vẫn sắc bén mà công kích chính mẹ mình: “Rốt cuộc bà ấm ức cái gì? Bà đi theo ba tôi nhiều năm như vậy, đã bao giờ phải ra ngoài kiếm một xu nào chưa? Đồ bà ăn, bà mặc, bà có phải trả đồng nào không? Cho dù ông ấy đã chết, quãng đời còn lại của bà sau này vẫn sống dựa vào tài sản ông ấy để lại, bà có tư cách gì ấm ức? Có tư cách gì hận ông ấy?” Trong đôi mắt cậu ta tràn ngập oán hận và ghê tởm, như thể người đứng trước mặt cậu ta không phải mẹ mà là kẻ thù của cậu ta vậy, cho nên lời nói của cậu ta mới ác độc, tàn nhẫn như vậy.
“Ông ấy chết như nào có bà có biết không? Không phải bởi vì bà thì ông ấy sẽ đi uống rượu sao? Là bà ép ông ấy phải chết! Là bà hại chết ba tôi! Chương Đồng! Bà là kẻ giết người! Tại sao người chết không phải bà chứ!”
Câu nói cuối cùng, cậu ta gần như gào lên.
Cậu ta cực kỳ hận người đàn bà trước mặt này, hận đến mức không thể khiến bà ta chết ngay lập tức, lập tức biến mất.
Chương Đông ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm con trai mình, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, nước mắt trào ra.
Đôi mắt của Chu Lạc Trần cũng đỏ sậm, cậu ta hít sâu một hơi, nâng cằm trông về phía ngọn núi ở phía xa: “Bà có thấy chỗ kia không? Đó là ngọn núi hoang, không phải bà không thích ba tôi sao? Không phải muốn ở bên ông ta sao? Đi đi, tôi tác thành cho bà, chờ bà chết đi tôi sẽ tìm người rải tro cốt của bà ở đây, để bà làm cô hồn dã quỷ, muốn đi đâu thì đi.”
Cậu ta cố ý nói là để người khác rải tro cốt chứ không phải bản thân cậu ta.
Điều này nói lên rằng cậu ta thật sự căm hận mẹ mình, sống chết cũng không muốn gặp lại nữa.
Tim Chương Đồng như bị dao cứa, bất lực nhìn con trai, khóc nấc lên không thành tiếng.
Chu Lạc Trần phớt lờ mẹ mình, cuối cùng sau khi tha thiết nhìn vào bia mộ của ba lần nữa, cậu ta mới xoay người bỏ đi, đi từng bước một, bỏ lại mẹ ở phía sau.
Từ nay về sau, bà ta không còn là mẹ cậu ta nữa, cậu ta cũng sẽ không bao giờ gọi bà ta là mẹ nữa, bà ta chỉ là một người phụ nữ tên Chương Đồng mà thôi.
Cậu ta cũng không thể sống chung một mái nhà với bà ta nữa, chỉ cần trông thấy Chương Đồng thì cậu ta sẽ nghĩ đến cái chết của ba mình, vì vậy cậu ta dọn ra khỏi nhà, đến sống với ông bà nội.
So với Chương Đồng, ông bà nội mới là người thân ruột thịt duy nhất của cậu ta trên đời này.
…
Thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học đã thay đổi từ 100 ngày xuống còn 90 ngày, từ 90 ngày đến 70 ngày nhanh như ngựa phi, chớp mắt một cái đã đến tháng tư ấm áp.
Kết quả của kỳ thi thử thứ hai được công bố, lần đầu tiên Lục Vân Đàn được vào top 350 của khối, mặc dù cụ thể là cô đứng thứ 349. Nhưng mà đây đúng là ở trong top 350!!
Kết quả được gửi đến điện thoại của phụ huynh dưới dạng bản tin của nhà trường vào trưa chủ nhật. Lúc ấy bà Kỷ Tuyết Sam với mái tóc hồng đang nấu ăn trong bếp, sau khi thấy tin nhắn trong điện thoại thì bà ấy sững sờ, hoàn toàn hóa đá, thậm chí nghi ngờ giáo viên gửi nhầm thành tích của học sinh khác cho bà ấy.
Sau khi bà ấy nhìn chằm chằm điện thoại khoảng mười giây thì bà Kỷ đã đưa ra một quyết định rất trẻ con, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp: [Thầy Kim à, lần này Vân Đàn nhà tôi thật sự thi được vị trí 349 á? Điểm tiếng Anh 90? Không phải thầy gửi nhầm người chứ?]
Thầy Tạ chủ nhiệm lớp trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: [Không phải, đây là thành tích của Vân Đàn]. Ngay sau đó còn khen ngợi Vân Đàn một câu: [Gần đây Vân Đàn rất chăm chỉ, là ngôi sao tiến bộ của lớp đó!]
Sau khi đọc xong tin nhắn của thầy chủ nhiệm ba lần, bà Kỷ Tuyết Sam tắt bếp gas đi, rồi bắt đầu điên cuồng chuyển kết quả thi của con gái mình vào nhóm chat Wechat để thoải mái trò chuyện, bao gồm cả nhóm săn hàng Pinduoduo nữa. Thế rồi bà ấy cởi tạp dề rồi ném lên bệ bếp, tiếp theo, bà ấy đổ hết giỏ rau vừa đổ đầy ra, cầm theo chiếc giỏ rỗng đi ra ngoài với danh nghĩa đi mua đồ, khí thế hiên ngang vô cùng.
Không đến nửa tiếng, người dân toàn bộ khu phố cổ đều biết con gái nhỏ nhà họ Lục đứng thứ 349 trong kỳ thi thử lần hai, được giáo viên chủ nhiệm là ngôi sao tiến bộ.
Nếu đổi lại là con của gia đình khác thì chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy hành động của người mẹ này lố lăng, đáng xấu hổ, sao dám ló mặt ra ngoài nhưng Lục Vân Đàn không phải người bình thường, cô cảm thấy mẹ mình làm rất tốt! Làm vô cùng tốt! Nếu không làm sao mọi người biết cô đã học hành chăm chỉ thế nào chứ? Sao mà biết được cô đã thành ngôi sao tiến bộ chứ? Sao mà biết được cô học tốt thế nào? Đương nhiên phải tự nói cho mọi người biết rồi!
Nếu chuyện gì cũng giấu thì sao khắp nơi ăn mừng được!
Hơn nữa, khó khăn lắm cô mới thi tốt như vậy một lần, không khoe khoang thì sao chịu được? Lỡ như lần sau không thi tốt thì phải làm sao? Như vậy chẳng phải không có cơ hội khoe khoang à?
Cho nên cô với mẹ cũng giống nhau, lúc biết được thành tích của mình thì chỉ mong sao cho toàn bộ thế giới biết mình thi được vị trí thứ 349 của khối, chuyện đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn Wechat cho Lương Vân Tiên nhưng cách nói rất khéo léo, không nói thẳng mình thi được vị trí bao nhiêu mà là hỏi trước:[Mọt sách à, lần này cậu có tiến bộ nhiều không?]
Lương Vân Tiên trả lời tin nhắn cực nhanh, cũng cực phối hợp với cô: [Không có tiến bộ mấy.]
Đứng đầu khối làm gì còn đất mà tiến nhưng Lục Vân Đàn cũng không tự xem nhẹ bản thân, rất chi là tự tin đáp: [Tớ tăng lên 50 hạng rồi! Tớ thi được thứ 349 của khối!]
Lương Vân Tiên biết cô muốn nghe cái gì: [Đàn nữ hiệp chăm lo việc nước, hăng hái tiến về phía trước làm tớ xấu hổ vô cùng.]
Lục Vân Đàn kiêu ngạo cong khóe môi lên, lại tiếp tục đắc ý trả lời: [Hừ.] Sau đó cô cầm điện thoại chạy phòng phía tây, đi tìm ba cô trước, rồi lại tìm anh trai cô. Tiểu Thanh thì đã về đi học lại, cô lại thiếu một người để khoe khoang nên cảm thấy vô vị nhàm chán, nhưng vì đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi này nên trước khi đi học, mẹ cô đã cho cô gấp đôi phí sinh hoạt.
Lúc một rưỡi chiều, bang chủ Đàn đeo túi nhỏ sau lưng, trong túi có 400 tệ, đi chiếc xe máy điện yêu quý của mình, hùng dũng uy phong hiên ngang lẫy lừng đến trường.
Kiên định với quan điểm “có tiền trong túi thì phải tiêu, nếu không sẽ thiếu tôn trọng với đồng tiền”, bang chủ Đàn quyết định đến siêu thị lớn ở trước cổng trường mua sắm rồi mới đến lớp.
Sau khi thu dọn hành lý trong ký túc xá xong, cô đeo ba lô lên lưng rồi đi siêu thị, lúc đi ngang qua ký túc xá nam, cô trông thấy Lương Vân Tiên đang rẽ từ đường nhỏ đi ra đường chính, lập tức hét lên: “Mọt sách ơi!”
Lương Vân Tiên dừng bước lại, quay đầu nhìn.
Lục Vân Đàn chạy nhanh về phía anh: “Cậu có muốn đến siêu thị không?”
Lương Vân Tiên vốn không định đi nhưng lại đáp: “Có.”
Lục Vân Đàn nhiệt tình mời: “Chúng ta cùng đi đi!”
Lương Vân Tiên: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.