Chương 6
Trương Bất Nhất
16/03/2024
Vì để thể hiện toàn bộ sự yêu thích của mình với cái đồng hồ này, Lục Vân Đàn tháo đồng hồ ra khỏi tay, dùng tay chặn mặt số đồng hồ, giơ ra trước mặt Lương Vân Tiên: “Còn là đồng hồ dạ quang nữa cơ!”
Mặt số đồng hồ này thiết kế sử dụng màu đen và màu xám đan xen như bàn cờ, đường tỷ lệ biểu thị thời gian và kim đồng hồ đều là màu đỏ, cơ mà đầu phía trước kim phút và kim giờ lại là màu bạc, một khi ánh sáng trong không gian giảm xuống, phần màu bạc sẽ bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh.
Lục Vân Đàn: “Lúc ở trường vô cùng tiện lợi, buổi tối lúc xem giờ cũng không cần cầm điện thoại lên xem nữa.”
Trên cửa phòng ký túc xá có một cửa sổ bằng kính, lúc nào quản lý ký túc xá cũng có thể đi kiểm tra phòng ngủ, không chỉ kiểm tra điện thoại mà còn kiểm tra đèn ngủ, thế nên có một cái đồng hồ dạ quang, quả thực khả năng bị phát hiện điện thoại sẽ giảm xuống rất nhiều.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, không nhìn đồng hồ mà nhìn Lục Vân Đàn, anh thấy bất đắc dĩ không thôi: “Cái đồng hồ này có thể bảo đảm học kỳ sau cậu không bị tịch thu điện thoại sao?”
Lục Vân Đàn: “...”
Cậu hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại nói chuyện này chứ?
Trường học không cho phép học sinh mang điện thoại, một khi phát hiện thì sẽ bị tịch thu, từ năm lớp mười đến bây giờ, cô đã bị tịch thu bốn cái điện thoại, bình quân cứ một học kỳ là bị tịch thu một cái, bổ sung thêm “niềm vui bất ngờ” nhỏ là thông báo phê bình trước cả lớp cả bốn học kỳ.
Cô hừ một tiếng, thề thốt son sắt: “Chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, vì tớ đã có cái đồng hồ này rồi!” Sau đó cô tiếp tục bày tỏ niềm yêu thích của mình với cái đồng hồ: “Cái đồng hồ này ngầu ghê, còn có thể chống nước nhưng đến bây giờ tớ vẫn không hiểu cái kim giây này dùng để làm gì. Nó vẫn luôn đứng im, phải nhấn vào cái nút màu đỏ bên cạnh này thì mới di chuyển, nhưng sau khi nhấn nút thì toàn bộ mặt đồng hồ đều trở nên sống động, ba kim đồng hồ trong vòng tròn nhỏ đều chuyển động, khiến tớ sợ đến nỗi không dám nhấn nút nữa.”
Lương Vân Tiên buồn cười, nhận lấy cái đồng hồ từ trong tay cô: “Đây là công năng tính giờ.” Dứt câu, anh nhấn nút màu đỏ, nói rõ cách dùng công năng tính giờ cho cô: “Trong vòng này là cái tích lũy thời gian, đây là phút, đây là giây.” Sau đó anh lại chỉ vào khung vuông hiển thị chữ số bên dưới: “Đây là ngày.”
Lục Vân Đàn lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy à! Sao cậu còn biết nhiều hơn tớ thế?” Cô nhìn vào tay trái Lương Vân Tiên, sau đó kinh ngạc phát hiện thế mà đồng hồ của anh và của mình là cùng một loại, chỉ là hai cái có màu sắc khác nhau, đồng hồ của anh có màu xanh sẫm: “Chả trách, đồng hồ của cậu cùng loại với tớ.”
Lương Vân Tiên vô thức quay mu bàn tay trái ra sau, nói ngắn gọn: “Bạn tặng đấy.”
Lục Vân Đàn có chút sửng sốt: “Chắc không phải là Chu Lạc Trần tặng đấy chứ? Mua liền một lúc hai cái? Hay là cái loại đồng hồ này mua một tặng một?”
Lương Vân Tiên bị cô chọc cười: “Sao có thể chứ?”
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu không tớ sẽ tức giận mất.”
Lương Vân Tiên lập tức ngớ người không hiểu tại sao: “Sao cậu lại tức giận?”
Là bởi vì cô không muốn đeo cùng một kiểu đồng hồ với anh sao?
Lục Vân Đàn giải thích nói: “Nếu như quà cậu ấy tặng cho cậu giống với quà tặng cho tớ, điều này chứng minh trong lòng cậu ấy, tớ không phải người đặc biệt, như vậy tớ cũng không thèm làm gì. Hơn nữa điều này còn thể hiện cậu ấy tặng quà không có tâm, không chỉ qua loa với cậu mà còn qua loa với tớ nữa.”
Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm, cam đoan với cô: “Cậu yên tâm đi, chỉ tặng cho cậu thôi.”
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn anh: “Sao cậu nói chắc chắn thế? Cậu đi mua cùng cậu ấy sao? Hay là cậu mua giúp cậu ấy?”
Lương Vân Tiên cứng mồm không trả lời được, không biết nên làm sao.
Lục Vân Đàn nở nụ cười: “Đùa cậu chơi chơi thôi!” Sau đó cô tò mò hỏi: “Vậy đồng hồ của cậu là ai tặng thế? Nam hay nữ vậy?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: “Ba tớ tặng.”
“Ồ.” Không biết được chuyện hay ho gì, Lục Vân Đàn mất hứng, đẩy cửa phòng bên chái tây ra: “Vào đi.”
Phòng bên chái tây có hai phòng nhỏ, chia ra làm hai phòng trong và ngoài, phòng ngoài là phòng sách, phòng trong là phòng ngủ.
Trước đây trong phòng không có toilet, bởi vì lối kiến trúc của tứ hợp viện cổ vô cùng chú trọng đến mê tín và phong thủy, từ trước đến nay vẫn luôn áp dụng khái niệm thiết kế lên nhà vệ sinh xuống nhà bếp, nói cách khác nhà vệ sinh được xây ở góc tây nam của căn viện còn phòng bếp xây ở góc đông nam.
Phòng bếp không ở trong phòng cũng không sao, còn có thể tránh khói dầu nhưng nhà vệ sinh không ở trong phòng thì rất phiền phức, nhất là lúc nửa đêm đi nhà vệ sinh còn phải cất công ra khỏi phòng một chuyến, đi qua nửa căn viện mới có thể đến đích, giữa mùa đông cũng có thể khiến người ta đóng băng.
Sau này xã hội tiến bộ, không còn nhiều luật lệ mê tín dị đoan như vậy nữa, vì để tiện cho cuộc sống, đa số mọi người trong phố cổ đều tiến hành cải tạo lại ngôi nhà cũ của mình ở các mức độ khác nhau, xây dựng thêm nhà vệ sinh trong phòng.
Lương Vân Tiên đi theo Lục Vân Đàn vào phòng của cô, thứ anh nhìn thấy đầu tiên chính là bàn đọc sách to làm bằng gỗ, trách bức tường phía sau bàn sách có để một kệ sách thẳng đứng cao gần đến trần nhà, trong mỗi một ngăn đựng sách đều để kín sách, có thể nói là toàn sách là sách.
Rõ ràng thành tích 139 điểm ngữ văn quả nhiên không phải bỗng dưng mà có.
Lương Vân Tiên đi đến trước kệ sách, ngẩng đầu nhìn sách trên kệ, phát hiện hầu hết những quyển sách này đều là tiểu thuyết võ hiệp, tác phẩm kinh điển của những tác giả võ hiệp nổi tiếng như Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh đều có đủ, ở vị trí trung tâm nhất của giá sách còn sắp xếp gọn gàng một bộ [Tuyết trung hãn đao hành].
Bởi vậy có thể thấy được, tâm tư nữ hiệp của người nào đó rõ rành rành, cũng may hiện tại đang là xã hội ổn định, văn minh tiến bộ, nếu thời gian lùi lại mấy trăm năm trước, nếu làm không tốt thì quả thật có thể khiến cô thành lập bang phái võ lâm.
Lục Vân Đàn rất hào phóng: “Cậu thích gì cứ lấy mà xem.” Nói xong, cô đi ra ngoài chuyển một cái ghế gỗ vào, để xuống cạnh bàn học đối diện giá sách, sắp xếp chỗ ngồi cho Lương Vân Tiên: “Cậu ngồi ở đây, tớ ngồi đối diện cậu.”
Lương Vân Tiên lại không đồng ý với sự sắp xếp của cô: “Không được.”
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu muốn ngồi trong sao? Tớ ngồi ngoài cùng cũng được.”
Lương Vân Tiên: “Chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Lục Vân Đàn: “...”
Lục Vân Đàn: “Như này không hay cho lắm, tớ thừa nhận tớ có chút thu hút nhưng mà…”
Lương Vân Tiên đánh nhẹ vào trán cô một cái: “Nghĩ gì thế?”
Lục Vân Đàn xoa xoa trán: “Vậy sao cậu phải ngồi cạnh tớ làm gì?”
Lương Vân Tiên: “Nếu không ngồi thế thì sao giảng đề cho cậu được?”
“Ồ…” Thật sự đã đến lúc cần phải nghiêm túc rồi, Lục Vân Đàn lập tức ủ rũ, hoàn toàn không có phong thái hô hào tích cực “Con phải học tập” như lúc nãy nữa, thái độ của cô vô cùng tiêu cực: “Giảng như thế nào chứ? Giảng cái gì? Tớ cũng không có đề thi.”
Lương Vân Tiên: “Trước tiên giảng bài thi cuối kỳ môn Tiếng Anh vậy?”
Lục Vân Đàn cứng cổ cứng miệng: “Tớ làm mất rồi, không tìm thấy.”
Lương Vân Tiên đã sớm dự đoán được tình huống này: “Không sao, tớ mang theo đến đây rồi.”
Lục Vân Đàn: “...”
Lục Vân Đàm vẫn không muốn học: “Đã sắp đến giữa trưa rồi, cơn nước xong xuôi rồi học tiếp đi, không ăn no thì làm gì có lòng dạ nào học tập nữa?”
Lương Vân Tiên không tiếp tục nói lời vô ích với cô nữa, anh dứt khoát nhấc ghế lên, đi vòng vào trong bàn học, đặt ghế xuống bên cạnh một cái ghế khác, sau khi ngồi xuống, anh lập tức nói luôn với Lục Vân Đàn: “Mau ngồi xuống đi.”
Hừ!
Đồ mọt sách!
Lục Vân Đàn bất đắc dĩ đi đến bên cạnh anh, lại bất đắc dĩ ngồi xuống ghế dựa, vẫn không quên cò kè mặc cả: “Không thể cứ học suốt được, con người phải học cách kết hợp lao động và nghỉ ngơi.”
Lương Vân Tiên vừa lấy tài liệu ở trong cặp của mình ra vừa trả lời cô: “Cứ sau bốn mươi phút lại nghỉ ngơi mười phút.”
Lục Vân Đàn lập tức cầm điện thoại lên xem giờ: [10:40], sau đó lập tức đặt giờ [11:20].
Lương Vân Tiên nhìn thấy rõ ràng hành vi tranh thủ từng giây từng phút của cô, anh bất đắc dĩ thở dài nói: “Lục Vân Đàn, học nhiều thêm một phút cũng không chết người đâu.”
Lục Vân Đàn: “Thế cũng chưa chắc, nếu cậu dám dạy quá giờ, tớ sẽ chết tại chỗ cho cậu xem.”
Lương Vân Tiên: “...”
Đúng là khó chơi mà.
Anh lại thở dài lần nữa, để cặp sách sang một bên, để tờ giấy màu trắng đến trước mặt Lục Vân Đàn: “Đây là kế hoạch học tập mấy ngày hôm nay, cậu xem kỹ trước đi.”
Lục Vân Đàn kinh ngạc đến nỗi ngớ người ra: “Cậu còn có kế hoạch nữa sao?” Dứt lời, cô cầm tờ giấy trên bàn lên.
Chữ viết trên tờ giấy trông nắn nót, mỗi một nét bút đều có phong thái cứng cỏi kiêu ngạo xen lẫn sự ý vị nên thơ không thể nói rõ thành lời. Có thể nói là chữ viết như rồng bay phượng múa, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc.
Hai mắt Lục Vân Đàn lập tức sáng lên: “Chữ của cậu giống chữ của Chu Lạc Trần thế.”
Lương Vân Tiên: “Hai bọn tớ đều là học sinh của cùng một giáo viên dạy thư pháp.”
Lục Vân Đàn: “À, hóa ra là như vậy.” Cô cũng biết Lương Vân Tiên và Chu Lạc Trần đã quen nhau từ nhỏ, cho nên cũng không lấy làm lạ.
Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, cô giơ tờ giấy lên soi dưới ánh sáng mặt trời, trang giấy vốn dĩ nhẵn nhụi không có gì lạ lại hằn lên hoa văn hình đám mây trang nhã.
Lục Vân Đàn có chút bất ngờ: “Có phải đây là giấy do Chu Lạc Trần đưa cho cậu không?”
Cổ họng Lương Vân Tiên như nghẹn lại, hai nắm đấm để trên hai chân nắm chặt lại rồi lại thả lỏng, nắm chặt rồi lại thả lỏng, đã có một lần anh muốn nói ra nhưng rồi lại thôi, cuối cùng anh chỉ có thể trả lời: “Đúng.”
Lục Vân Đàn có hơi đắc ý: “Tớ biết ngay mà, Chu Lạc Trần thích dùng loại giấy này nhất.”
Duyên phận của bọn họ bắt đầu từ chính loại giấy này.
Mặt số đồng hồ này thiết kế sử dụng màu đen và màu xám đan xen như bàn cờ, đường tỷ lệ biểu thị thời gian và kim đồng hồ đều là màu đỏ, cơ mà đầu phía trước kim phút và kim giờ lại là màu bạc, một khi ánh sáng trong không gian giảm xuống, phần màu bạc sẽ bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh.
Lục Vân Đàn: “Lúc ở trường vô cùng tiện lợi, buổi tối lúc xem giờ cũng không cần cầm điện thoại lên xem nữa.”
Trên cửa phòng ký túc xá có một cửa sổ bằng kính, lúc nào quản lý ký túc xá cũng có thể đi kiểm tra phòng ngủ, không chỉ kiểm tra điện thoại mà còn kiểm tra đèn ngủ, thế nên có một cái đồng hồ dạ quang, quả thực khả năng bị phát hiện điện thoại sẽ giảm xuống rất nhiều.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, không nhìn đồng hồ mà nhìn Lục Vân Đàn, anh thấy bất đắc dĩ không thôi: “Cái đồng hồ này có thể bảo đảm học kỳ sau cậu không bị tịch thu điện thoại sao?”
Lục Vân Đàn: “...”
Cậu hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại nói chuyện này chứ?
Trường học không cho phép học sinh mang điện thoại, một khi phát hiện thì sẽ bị tịch thu, từ năm lớp mười đến bây giờ, cô đã bị tịch thu bốn cái điện thoại, bình quân cứ một học kỳ là bị tịch thu một cái, bổ sung thêm “niềm vui bất ngờ” nhỏ là thông báo phê bình trước cả lớp cả bốn học kỳ.
Cô hừ một tiếng, thề thốt son sắt: “Chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, vì tớ đã có cái đồng hồ này rồi!” Sau đó cô tiếp tục bày tỏ niềm yêu thích của mình với cái đồng hồ: “Cái đồng hồ này ngầu ghê, còn có thể chống nước nhưng đến bây giờ tớ vẫn không hiểu cái kim giây này dùng để làm gì. Nó vẫn luôn đứng im, phải nhấn vào cái nút màu đỏ bên cạnh này thì mới di chuyển, nhưng sau khi nhấn nút thì toàn bộ mặt đồng hồ đều trở nên sống động, ba kim đồng hồ trong vòng tròn nhỏ đều chuyển động, khiến tớ sợ đến nỗi không dám nhấn nút nữa.”
Lương Vân Tiên buồn cười, nhận lấy cái đồng hồ từ trong tay cô: “Đây là công năng tính giờ.” Dứt câu, anh nhấn nút màu đỏ, nói rõ cách dùng công năng tính giờ cho cô: “Trong vòng này là cái tích lũy thời gian, đây là phút, đây là giây.” Sau đó anh lại chỉ vào khung vuông hiển thị chữ số bên dưới: “Đây là ngày.”
Lục Vân Đàn lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy à! Sao cậu còn biết nhiều hơn tớ thế?” Cô nhìn vào tay trái Lương Vân Tiên, sau đó kinh ngạc phát hiện thế mà đồng hồ của anh và của mình là cùng một loại, chỉ là hai cái có màu sắc khác nhau, đồng hồ của anh có màu xanh sẫm: “Chả trách, đồng hồ của cậu cùng loại với tớ.”
Lương Vân Tiên vô thức quay mu bàn tay trái ra sau, nói ngắn gọn: “Bạn tặng đấy.”
Lục Vân Đàn có chút sửng sốt: “Chắc không phải là Chu Lạc Trần tặng đấy chứ? Mua liền một lúc hai cái? Hay là cái loại đồng hồ này mua một tặng một?”
Lương Vân Tiên bị cô chọc cười: “Sao có thể chứ?”
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu không tớ sẽ tức giận mất.”
Lương Vân Tiên lập tức ngớ người không hiểu tại sao: “Sao cậu lại tức giận?”
Là bởi vì cô không muốn đeo cùng một kiểu đồng hồ với anh sao?
Lục Vân Đàn giải thích nói: “Nếu như quà cậu ấy tặng cho cậu giống với quà tặng cho tớ, điều này chứng minh trong lòng cậu ấy, tớ không phải người đặc biệt, như vậy tớ cũng không thèm làm gì. Hơn nữa điều này còn thể hiện cậu ấy tặng quà không có tâm, không chỉ qua loa với cậu mà còn qua loa với tớ nữa.”
Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm, cam đoan với cô: “Cậu yên tâm đi, chỉ tặng cho cậu thôi.”
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn anh: “Sao cậu nói chắc chắn thế? Cậu đi mua cùng cậu ấy sao? Hay là cậu mua giúp cậu ấy?”
Lương Vân Tiên cứng mồm không trả lời được, không biết nên làm sao.
Lục Vân Đàn nở nụ cười: “Đùa cậu chơi chơi thôi!” Sau đó cô tò mò hỏi: “Vậy đồng hồ của cậu là ai tặng thế? Nam hay nữ vậy?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: “Ba tớ tặng.”
“Ồ.” Không biết được chuyện hay ho gì, Lục Vân Đàn mất hứng, đẩy cửa phòng bên chái tây ra: “Vào đi.”
Phòng bên chái tây có hai phòng nhỏ, chia ra làm hai phòng trong và ngoài, phòng ngoài là phòng sách, phòng trong là phòng ngủ.
Trước đây trong phòng không có toilet, bởi vì lối kiến trúc của tứ hợp viện cổ vô cùng chú trọng đến mê tín và phong thủy, từ trước đến nay vẫn luôn áp dụng khái niệm thiết kế lên nhà vệ sinh xuống nhà bếp, nói cách khác nhà vệ sinh được xây ở góc tây nam của căn viện còn phòng bếp xây ở góc đông nam.
Phòng bếp không ở trong phòng cũng không sao, còn có thể tránh khói dầu nhưng nhà vệ sinh không ở trong phòng thì rất phiền phức, nhất là lúc nửa đêm đi nhà vệ sinh còn phải cất công ra khỏi phòng một chuyến, đi qua nửa căn viện mới có thể đến đích, giữa mùa đông cũng có thể khiến người ta đóng băng.
Sau này xã hội tiến bộ, không còn nhiều luật lệ mê tín dị đoan như vậy nữa, vì để tiện cho cuộc sống, đa số mọi người trong phố cổ đều tiến hành cải tạo lại ngôi nhà cũ của mình ở các mức độ khác nhau, xây dựng thêm nhà vệ sinh trong phòng.
Lương Vân Tiên đi theo Lục Vân Đàn vào phòng của cô, thứ anh nhìn thấy đầu tiên chính là bàn đọc sách to làm bằng gỗ, trách bức tường phía sau bàn sách có để một kệ sách thẳng đứng cao gần đến trần nhà, trong mỗi một ngăn đựng sách đều để kín sách, có thể nói là toàn sách là sách.
Rõ ràng thành tích 139 điểm ngữ văn quả nhiên không phải bỗng dưng mà có.
Lương Vân Tiên đi đến trước kệ sách, ngẩng đầu nhìn sách trên kệ, phát hiện hầu hết những quyển sách này đều là tiểu thuyết võ hiệp, tác phẩm kinh điển của những tác giả võ hiệp nổi tiếng như Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh đều có đủ, ở vị trí trung tâm nhất của giá sách còn sắp xếp gọn gàng một bộ [Tuyết trung hãn đao hành].
Bởi vậy có thể thấy được, tâm tư nữ hiệp của người nào đó rõ rành rành, cũng may hiện tại đang là xã hội ổn định, văn minh tiến bộ, nếu thời gian lùi lại mấy trăm năm trước, nếu làm không tốt thì quả thật có thể khiến cô thành lập bang phái võ lâm.
Lục Vân Đàn rất hào phóng: “Cậu thích gì cứ lấy mà xem.” Nói xong, cô đi ra ngoài chuyển một cái ghế gỗ vào, để xuống cạnh bàn học đối diện giá sách, sắp xếp chỗ ngồi cho Lương Vân Tiên: “Cậu ngồi ở đây, tớ ngồi đối diện cậu.”
Lương Vân Tiên lại không đồng ý với sự sắp xếp của cô: “Không được.”
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu muốn ngồi trong sao? Tớ ngồi ngoài cùng cũng được.”
Lương Vân Tiên: “Chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Lục Vân Đàn: “...”
Lục Vân Đàn: “Như này không hay cho lắm, tớ thừa nhận tớ có chút thu hút nhưng mà…”
Lương Vân Tiên đánh nhẹ vào trán cô một cái: “Nghĩ gì thế?”
Lục Vân Đàn xoa xoa trán: “Vậy sao cậu phải ngồi cạnh tớ làm gì?”
Lương Vân Tiên: “Nếu không ngồi thế thì sao giảng đề cho cậu được?”
“Ồ…” Thật sự đã đến lúc cần phải nghiêm túc rồi, Lục Vân Đàn lập tức ủ rũ, hoàn toàn không có phong thái hô hào tích cực “Con phải học tập” như lúc nãy nữa, thái độ của cô vô cùng tiêu cực: “Giảng như thế nào chứ? Giảng cái gì? Tớ cũng không có đề thi.”
Lương Vân Tiên: “Trước tiên giảng bài thi cuối kỳ môn Tiếng Anh vậy?”
Lục Vân Đàn cứng cổ cứng miệng: “Tớ làm mất rồi, không tìm thấy.”
Lương Vân Tiên đã sớm dự đoán được tình huống này: “Không sao, tớ mang theo đến đây rồi.”
Lục Vân Đàn: “...”
Lục Vân Đàm vẫn không muốn học: “Đã sắp đến giữa trưa rồi, cơn nước xong xuôi rồi học tiếp đi, không ăn no thì làm gì có lòng dạ nào học tập nữa?”
Lương Vân Tiên không tiếp tục nói lời vô ích với cô nữa, anh dứt khoát nhấc ghế lên, đi vòng vào trong bàn học, đặt ghế xuống bên cạnh một cái ghế khác, sau khi ngồi xuống, anh lập tức nói luôn với Lục Vân Đàn: “Mau ngồi xuống đi.”
Hừ!
Đồ mọt sách!
Lục Vân Đàn bất đắc dĩ đi đến bên cạnh anh, lại bất đắc dĩ ngồi xuống ghế dựa, vẫn không quên cò kè mặc cả: “Không thể cứ học suốt được, con người phải học cách kết hợp lao động và nghỉ ngơi.”
Lương Vân Tiên vừa lấy tài liệu ở trong cặp của mình ra vừa trả lời cô: “Cứ sau bốn mươi phút lại nghỉ ngơi mười phút.”
Lục Vân Đàn lập tức cầm điện thoại lên xem giờ: [10:40], sau đó lập tức đặt giờ [11:20].
Lương Vân Tiên nhìn thấy rõ ràng hành vi tranh thủ từng giây từng phút của cô, anh bất đắc dĩ thở dài nói: “Lục Vân Đàn, học nhiều thêm một phút cũng không chết người đâu.”
Lục Vân Đàn: “Thế cũng chưa chắc, nếu cậu dám dạy quá giờ, tớ sẽ chết tại chỗ cho cậu xem.”
Lương Vân Tiên: “...”
Đúng là khó chơi mà.
Anh lại thở dài lần nữa, để cặp sách sang một bên, để tờ giấy màu trắng đến trước mặt Lục Vân Đàn: “Đây là kế hoạch học tập mấy ngày hôm nay, cậu xem kỹ trước đi.”
Lục Vân Đàn kinh ngạc đến nỗi ngớ người ra: “Cậu còn có kế hoạch nữa sao?” Dứt lời, cô cầm tờ giấy trên bàn lên.
Chữ viết trên tờ giấy trông nắn nót, mỗi một nét bút đều có phong thái cứng cỏi kiêu ngạo xen lẫn sự ý vị nên thơ không thể nói rõ thành lời. Có thể nói là chữ viết như rồng bay phượng múa, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc.
Hai mắt Lục Vân Đàn lập tức sáng lên: “Chữ của cậu giống chữ của Chu Lạc Trần thế.”
Lương Vân Tiên: “Hai bọn tớ đều là học sinh của cùng một giáo viên dạy thư pháp.”
Lục Vân Đàn: “À, hóa ra là như vậy.” Cô cũng biết Lương Vân Tiên và Chu Lạc Trần đã quen nhau từ nhỏ, cho nên cũng không lấy làm lạ.
Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, cô giơ tờ giấy lên soi dưới ánh sáng mặt trời, trang giấy vốn dĩ nhẵn nhụi không có gì lạ lại hằn lên hoa văn hình đám mây trang nhã.
Lục Vân Đàn có chút bất ngờ: “Có phải đây là giấy do Chu Lạc Trần đưa cho cậu không?”
Cổ họng Lương Vân Tiên như nghẹn lại, hai nắm đấm để trên hai chân nắm chặt lại rồi lại thả lỏng, nắm chặt rồi lại thả lỏng, đã có một lần anh muốn nói ra nhưng rồi lại thôi, cuối cùng anh chỉ có thể trả lời: “Đúng.”
Lục Vân Đàn có hơi đắc ý: “Tớ biết ngay mà, Chu Lạc Trần thích dùng loại giấy này nhất.”
Duyên phận của bọn họ bắt đầu từ chính loại giấy này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.