Chương 7
Trương Bất Nhất
16/03/2024
Khi đó, học sinh khối 10 vừa mới khai giảng, học sinh mới vào không chỉ phải trải qua kỳ huấn luyện quân sự mà còn phải gánh vác nhiệm vụ dọn dẹp, biểu diễn trong lễ chào đón học sinh mới.
Đương nhiên là hai nhiệm vụ này khác nhau. Học sinh có năng khiếu sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị các tiết mục cho chương trình, còn học sinh không có năng khiếu thì chỉ có thể đi làm tổng vệ sinh.
Ban đầu Lục Vân Đàn ngỡ là mình có tài nghệ nên đã tự tin xung phong biểu diễn tiết mục “Hình Ý Quyền* võ thuật.” Ấy thế mà giáo viên chủ nhiệm của cô, có mắt mà chẳng biết nhìn người tài lại đi bác bỏ tiết mục của Lục Vân Đàn rồi thay bằng tiết mục ca múa của hai nữ sinh khác. Đã không đồng ý tiết mục của cô thì thôi, lại còn bắt Lục Vân Đàn một thân một mình đi dọn tòa thí nghiệm, đúng là ức hiếp người ta quá đáng!
*Hình ý quyền còn có tên khác là Lục hợp quyền, xuất xứ từ Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam, có đặc điểm là thế quyền nhanh gọn, gấp gáp, nghiêm ngặt, mạnh bạo so với các môn quyền của trường phái Đạo gia chủ trầm ổn, dìu dặt và khoan thai.
Mà thôi, quan trên thì đè chết người, cô lại còn mới đến nữa, chỉ còn cách cầm chổi nghe lệnh.
Tòa thí nghiệm cách khu dạy học rất xa và bao trọn cả sáu tầng. Trong tòa thí nghiệm không chỉ có các phòng thí nghiệm hóa học, sinh học mà còn có cả mỹ thuật, khiêu vũ và âm nhạc nữa.
Nhiệm vụ của Lục Vân Đàn là dọn dẹp hành lang trên tầng năm bên ngoài phòng âm nhạc.
Hôm ấy là một giờ chiều, cô xách chổi, cây lau nhà và một xô nước đi tới tầng âm nhạc của tòa thí nghiệm. Trong lúc Lục Vân Đàn đang bất lực lau nhà thì chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm du dương vang lên. Tiếng đàn như lặng lẽ rót vào tai, trong phút chốc đã bao phủ cả hành lang yên tĩnh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Vân Đàn dừng việc lau nhà rồi đứng thẳng dậy, im lặng lắng nghe.
Trên hành lang ngập nắng, tiếng nhạc rất trong trẻo, duyên dáng, tạo cho người ta cảm giác như đang ở một cánh đồng mùa xuân: Trời trong xanh, cánh đồng xanh bát ngát, không khí thoang thoảng mùi đất cỏ, gió thổi vi vu, khuấy động bên tai khiến người ta không khỏi hạnh phúc và đắm chìm trong đó.
Lục Vân Đàn im lặng nghe một lát, sau đó bắt đầu giở trò đi tìm xung quanh, định xem là tiếng đàn này bắt đầu từ đâu. Lục Vân Đàn có chút tò mò với người có thể đánh ra được bản nhạc du dương như vậy, thậm chí là có phần ghen tị…
Giờ nghỉ trưa mà đi đánh đàn, giành giật từng giây từng phút như này chắc hẳn là học sinh, mà trăm phần trăm còn là học sinh lớp 10. Bởi vì chỉ có học sinh lớp 10 sắp có tiết mục biểu diễn nên mới phải chăm chỉ luyện tập như này thôi.
Thế mà cô lại chỉ có thể đứng quét rác lau nhà trong sự hổ thẹn này.
Sao cùng là con người mà mỗi người lại một số phận thế này.
Hành lang trước mặt cô rất dài, từ bắc tới nam là đủ tám phòng học. Lục Vân Đàn vừa cầm cây lau nhà vừa lục soát từng phòng một. Đến cuối cùng, cô dừng lại trước một căn phòng ở phía nam… tiếng đàn dương cầm phát ra từ phòng học này.
Nhưng mà cánh cửa phòng này lại bị khóa, thậm chí cửa kính cũng không mở.
Thế là Lục Vân Đàn bèn mon men ra chỗ cửa sổ, mỗi tội phòng học này không giống với những phòng dạy nhạc khác. Căn phòng này giống một căn phòng riêng hơn, cửa sổ không phải kiểu đẩy trái phải mà là dạng mở lên. Cửa sổ chỉ có thể đẩy nửa dưới lên, mà cũng chỉ một góc rất hẹp, cùng lắm là nhét vừa được một bàn tay thôi.
Thông qua kẽ hở nhỏ nhoi này, cô thấy rèm trong phòng đã được kéo xuống. Vấn đề là dù không kéo rèm thì cô cũng không thể nhìn thấy bên trong phòng học được, bởi vì cửa sổ không phải làm bằng kính trong suốt mà là kính một chiều, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, người bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Cách thiết kế này khiến Lục Vân Đàn liên tưởng đến lời đồn mà mấy bữa trước cô mới nghe được: Mùa thu năm ngoái, tại lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường, một cựu học sinh âm nhạc đã tặng cho trường một cây đàn dương cầm trị giá hàng triệu đô la.
Vậy là cây đàn dương cầm trị giá hàng triệu đô la đó ở trong đây ư?
Chẳng trách tính bảo mật và riêng tư tốt như vậy, không dám mở cửa sổ quá rộng, nếu không có người vào phá hỏng hoặc trộm cắp thì sao?
Nhưng mà nếu lời đồn là thật thì học sinh đang ngồi đánh đàn trong đó quả thực rất đỉnh, nếu không thì sao trường lại có thể yên tâm cho người đó sử dụng cây dương cầm chứ?
Thế là sự tò mò của Lục Vân Đàn với người đó lại càng tăng cao, cô muốn xem xem rốt cuộc đây là thần thánh phương nào.
Nhưng mà… Làm sao để nhìn thấy người này nhỉ? Gõ cửa luôn à? Thế thì không ổn, dù sao người ta cũng đang tập đàn, không thể vô duyên làm phiền như thế được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Vân Đàn nảy ra một sáng kiến. Cô đặt cây lau nhà tựa lên tường rồi chạy bình bịch tới tầng bốn, đi vào một phòng học mỹ thuật đang có lớp học. Dựa vào khả năng xã giao thần sầu của mình, Lục Vân Đàn rất tự nhiên mượn một chiếc bút chì và một tờ giấy trắng của học sinh lớp 12 đang luyện vẽ. Cô viết một dòng chữ lên tờ giấy trắng: Bạn đánh đàn rất hay.
Lục Vân Đàn thầm nghĩ, người bình thường mà đọc được lời khen ngợi như thế hẳn là vui sướng lắm, đọc xong chắc chắn sẽ ra ngoài để gặp người chủ động bày tỏ lòng hâm mộ với mình.
Sau khi viết xong, cô gấp tờ giấy trắng thành một chiếc máy bay be bé, lại viết thêm một dòng chữ nhỏ nhắn bên cánh máy bay: Đến từ thính giả thật lòng của bạn.
Sau khi trả cây bút chì lại cho học sinh mỹ thuật, Lục Vân Đàn cầm chiếc máy bay nhỏ lên tầng năm.
Trước khi ném máy bay vào trong, cô còn hà hơi vào đầu máy bay theo thông lệ quốc tế rồi mới luồn tay qua cửa sổ ném vào.
Nhưng có lẽ người bên trong quá tập trung chơi piano nên không hề để ý đến chiếc máy bay nhỏ bé của cô.
Lục Vân Đàn đành phải khoanh tay đứng chờ, ấy vậy mà mãi không thấy người đó xuất hiện.
Từng giây từng phút trôi qua, sắp tới thời gian tập hợp huấn luyện quân sự. Lục Vân Đàn rất bất lực, đành phải vội vàng đi lau dọn nốt cái hành lang, sau đó bất đắc dĩ rời khỏi tòa thí nghiệm.
Buổi chiều nắng như thiêu đốt, huấn luyện quân sự đã làm mất đi nhiệt huyết của cô đối với tiếng đàn piano. Mãi đến trưa ngày hôm sau Lục Vân Đàn mới nhớ ra mình còn việc phải làm, sau bữa trưa cô lại đến tòa nhà thí nghiệm
Nhưng hôm nay không còn được nghe tiếng đàn dương cầm nữa rồi.
Không cần đoán cũng biết người đánh đàn hôm qua không ở đây.
Cánh cửa phòng âm nhạc đó đóng kín, cửa sổ cũng khép chặt lại. Song ngoài bệ cửa sổ lại có một chiếc thuyền giấy màu trắng, còn là kiểu thuyền có mái che hai đầu, kỹ thuật gấp hình phải gọi là cao hơn máy bay nhỏ cả ngàn cây số.
Lục Vân Đàn cảm nhận được sự khiêu khích từ cách gấp giấy, đồng thời lại cảm thấy bạn học sinh đánh đàn này cũng khá thú vị, đã thành công nhận được sự chú ý của cô.
Cô nhẹ nhàng cầm con thuyền giấy lên xem, đầu tiên là săm soi kĩ thuật gấp hình của người này trước rồi mới cẩn thận mở con thuyền ra xem.
Đó là một tấm giấy hình chữ nhật, bên trên có hai chữ màu đen: Cảm ơn. Hàng chữ uốn lượn, nét chữ trơn trượt như nước chảy mây trôi, nhìn thôi đã thấy rất kiên cường, rất đẹp.
Lúc này, trên hành lang tràn ngập sắc nắng hè, những tia nắng chiếu thẳng vào hoa văn nhã nhặn trên tờ giấy đó. Mắt Lục Vân Đàn sáng rực, cảm giác tờ giấy này lại càng xinh đẹp hơn.
Cô ngẫm nghĩ: Bạn học sinh này đúng là người thú vị, mình tuyệt đối không thể thua được!
Thế là Lục Vân Đàn phi ngay ra tiệm sách của trường, định mua một chồng giấy có họa tiết hoa văn như thế này, nhưng đáng tiếc hiệu sách của trường không nhập bán.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc mua nó trên mạng, chỉ khi tìm kiếm trên mạng, Lục Vân Đàn mới biết được từ thời xa xưa đã có loại giấy này rồi, tên của nó là: Giấy moire.
Để chứng minh bản thân mình out trình hơn, Lục Vân Đàn không chỉ mua giấy moire màu trắng mà còn mua đủ loại màu sắc, tiện thể mua cả một tập kẹp giấy nữa.
Giữa trưa hai ngày sau, người giao hàng đã gửi tới phòng bảo vệ của trường. Lục Vân Đàn bóc hàng ngay trong phòng bảo vệ, sau đó mượn chú bảo vệ một cây bút bi rồi để lại một hàng chữ trên tấm giấy màu vàng nhạt: [Cậu là nam hay nữ? Bài nhạc hôm trước cậu đánh tên gì vậy?]
Sau đó dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc, chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt của chú bảo vệ, Lục Vân Đàn mới khó khăn gấp được thành một con hạc giấy rồi vội vã chạy tới tòa thí nghiệm.
Buổi lễ đón chào học sinh lớp 10 sẽ diễn ra vào thứ bảy của tuần đầu tiên sau khi khai giảng. Bây giờ kỳ huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc nên cô chắc chắn người đó vẫn sẽ phải tới phòng nhạc luyện đàn một thời gian nữa.
Lục Vân Đàn đi trên bậc thang ở phía nam, chưa tới tầng năm đã nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên rồi. Trong lòng cô thầm thấy kích động, thế là vội bước nhanh chân hơn, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ khe cửa sổ rồi ném con hạc giấy vào trong. Tiếng đàn vẫn tiếp tục, cô lặng lẽ đứng ngoài nghe một lúc rồi mới yên lặng rời đi.
Sau buổi cơm tối, nắng chiều như đổ lửa, tà chiều rực hồng. Lục Vân Đàn chạy thẳng từ căn tin lên tầng năm tòa thí nghiệm, song cánh cửa sổ phòng học ấy đã đóng chặt mà bên ngoài bệ cửa sổ lại chẳng có bất cứ cái gì.
Dễ hiểu thôi, bạn đó chắc không muốn tiếp tục chơi trò “gấp giấy truyền thư” nhàm chán này nữa rồi.
Nhưng Lục Vân Đàn vẫn có phần không cam lòng, còn hơi tức giận nữa… Cuộc tranh tài gấp giấy vừa mới bắt đầu, ai cho cậu đơn phương tuyên bố kết thúc hả? Thế chẳng lẽ đống giấy tôi mua lãng phí rồi sao?
Càng nghĩ càng tức.
Trên tấm kính cửa sổ một chiều hiện rõ dáng vẻ của Lục Vân Đàn: Cô gái có dáng người cao gầy thon gọn mặc bộ đồ rằn ri, làn da vốn trắng nay hơi bị rám nắng một chút, lông mày xinh xắn hơi cau lại, đôi môi hồng hào chu lên, mặt mày rất không vui.
Cô không hề biết là trong phòng đang có một chàng trai đứng trước cửa sổ, thảnh thơi hứng thú ngắm nhìn biểu cảm nhỏ bé trên mặt cô, cảm thấy rất buồn cười.
Lục Vân Đàn đứng đó nhìn chằm chằm ô cửa sổ khoảng nửa phút, lúc sau vẫn chưa chịu từ bỏ thế là dán sát mặt vào, chuẩn bị khiêu chiến với nguyên lý ánh sáng, định bụng là nhòm xem trong phòng có ai không thông qua tấm kính một chiều này.
Nhưng mà, nhìn mãi thì cũng chỉ có mỗi mặt cô.
Trèo lên, trèo lên nữa.
Cửa sổ đột nhiên vang lên ba tiếng, Lục Vân Đàn giật nảy mình, hoảng hốt lùi lại mấy bước. Sau đó cô mới nhận ra mình đang bị trêu!
Chàng trai đứng trong phòng cười đau bụng.
Lục Vân Đàn giận đùng đùng đi tới trước cửa sổ, giơ tay phải lên rồi đập thật mạnh lên đó, bắt đầu đọc câu thoại kinh điển: “Phó Văn Bội, đừng có trốn mãi không ra nữa, tôi biết cô đang ở nhà!*”
*Câu thoại kinh điển trong bộ phim Tân dòng sông ly biệt.
Chàng trai: “...”
Về sau, Lục Vân Đàn không cam lòng đấm mạnh một cái lên cửa sổ rồi quay người rời đi, còn buông thêm một câu: “Từ nay về sau không hẹn gặp lại, không chơi với cậu nữa.”
Chàng trai hơi hoảng, chưa kịp chuẩn bị đã thấy cô quay lưng bước đi. Cứ ngỡ cô giận thật nên mới vô thức mở cửa sổ để gọi, nào ngờ anh vừa mới đẩy hé ra thì một gương mặt lè lưỡi, mắt trợn trắng, tóc tai bù xù như nữ quỷ đột nhiên dán sát vào cửa, còn tự lồng tiếng: “Hù!”
Chàng trai không kịp đề phòng, tay vô thức buông ra rồi lùi về sau mấy bước.
Lục Vân Đàn không nhìn thấy trong cửa sổ đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy cậu trai bên trong chắc chắn bị cô hù dọa. Sau đó Lục Vân Đàn vừa buộc tóc trước tấm kính một chiều, vừa tự hào nghĩ: Mình đúng là tinh ranh, thế mà có thể nghĩ được chiến thuật hồi mã thương* như thế.
*Hồi mã thương hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.
Sau khi buộc tóc xong, cô chắp hai tay lên, kiêu căng nhìn ô cửa sổ rồi bắt đầu chỉ tay khai sáng: “Đây gọi là dùng binh không ngại dối trá, lo mà học hỏi đi!”
Đuôi lông mày trên khóe mắt cô nhướng lên lộ vẻ đắc ý, chỉ tiếc không thể viết mấy chữ “Cậu có phục hay không?” lên trên mặt nữa mà thôi.
Chàng trai chưa từng thấy người nào không biết khiêm tốn như thế này, đang định bước ra ngoài gặp cô thì giọng nói của cô gái bỗng vang lên sau cánh cửa: “Trước khi tôi cho phép thì không được xuất hiện trước mặt tôi, không là đánh cậu!”
Gặp mặt thì không còn hay nữa rồi, không thấy nhau mới có cảm giác bí ẩn. Giờ không chơi được trò gấp giấy tranh tài nữa, cô vẫn chưa chơi chán đâu nhé.
Nói xong, Lục Vân Đàn quay người rời đi, để lại cho chàng trai bóng lưng rất kiêu căng.
Giữa trưa hôm sau, cô lại tới tầng âm nhạc của tòa thí nghiệm. Hôm nay không nghe thấy tiếng đàn dương cầm nữa, song trên bệ cửa sổ ngoài phòng âm nhạc lại có một con hồ ly bằng giấy, kỹ thuật vẫn cao siêu như cũ, gấp nhìn y như thật làm cho Lục Vân Đàn không nỡ mở ra xem.
Nhưng không mở thì không biết là nhắn gì.
Cô chỉ có thể đau lòng mở con hồ ly giấy, đồng thời chửi rủa trong lòng: Hừ, không thể hiện tài nghệ thì chết à?!
Sau khi mở ra, vẫn là tờ giấy moire, vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa: Mỹ nam, cải biên [Ode to Spring].
Ý gì đây?
Lục Vân Đàn nhìn tờ giấy này một lúc lâu, mới nhớ ra đây là ý gì… Anh đang trả lời câu hỏi hôm trước của cô… Giữa trưa hôm qua, cô đặt câu hỏi trên hạc giấy: Cậu là nam hay nữ? Bản nhạc này tên là gì?
Hừ, lại còn mỹ nam, đúng là cái đồ tự sướng!
Cô thử gấp lại tờ giấy trên tay thành hình hồ ly theo nếp gấp nhưng không thành công. Kỹ thuật gấp giấy của Lục Vân Đàn vẫn còn hạn chế nên con hồ ly không thể như ý muốn, cô đành phải gấp nó lại thành hình vuông rồi nhét vào túi rằn ri. Lục Vân Đàn lấy chiếc điện thoại trong túi quần, lên mạng tìm kiếm: [Ode to Spring.]
Không ngờ đây lại là một bản piano đặc biệt nổi tiếng, người soạn nhạc lại là một nghệ sĩ piano hiện đại nổi tiếng thế giới: Lương Cổ.
Sao cái tên này nghe quen quen?
Lục Vân Đàn tiếp tục kéo xuống dưới, khi thấy dòng chữ “Lương Cổ học tập tại ngôi trường THPT Đông Phụ số 2.” Nhìn thấy tiêu đề đó, cô mới nhớ ra mình từng thấy tên của “Lương Cổ”, thậm chí còn nhìn thấy cả ảnh của ông ấy nữa!
Lục Vân Đàn cầm điện thoại phi nhanh lên hành lang.
Trên hành lang của tòa nhà này, cứ cách một đoạn lại có dán một tấm ảnh của các bạn học sinh nổi danh để tuyên truyền diện rộng.
Lục Vân Đàn chạy từ đầu phía nam của hành lang đến giữa hành lang, sau đó ngừng tìm kiếm và nhìn lên bức tường đối diện lớp học.
Trên bức tường trắng là một tấm ảnh màu sắc rực rỡ.
Người trong bức ảnh mặc một bộ com-lê màu đen đang ngồi chơi nhạc trước cây đàn dương cầm, đó chính nhà soạn nhạc piano Lương Cổ nổi tiếng.
Dưới tấm ảnh còn có dòng giới thiệu vắn tắt và các tác phẩm tiêu biểu của ông, một trong số đó là [Ode to Spring.]
Lục Vân Đàn vừa xoa cằm vừa nhìn tấm ảnh của Lương Cổ trên tường: Là một nhà soạn nhạc piano, là cựu học sinh ở đây, lại còn dự các giải thưởng quốc tế nữa. Vậy có khi nào cây dương cầm giá trị hàng triệu đô la là do cựu học sinh Lương này trao tặng không?
Một người tài giỏi đến mức nào mới có thể cải biên bản nhạc của Lương Cổ và biểu diễn trên cây đàn piano do ông ấy tặng? Không sợ phá hỏng bản nhạc của người ta à?
Nhà trường cũng yên tâm thật đấy, không thèm quan tâm tới cảm nhận của cựu học sinh luôn?
Đến tiết tự học buổi tối, Lục Vân Đàn lại lấy ra một tờ giấy moire rồi dùng bút màu đen viết lên đó: [Cậu dùng đàn của Lương Cổ lại còn tự tiện cải biên bản nhạc của ông ấy nữa, không sợ ông ấy biết à?]
Viết xong câu này, Lục Vân Đàn định gấp giấy thì lại chợt nhớ ra gì đó, lập tức cầm bút lên rồi bổ sung thêm một ý nữa: [Nếu mà cậu xấu thì cậu là đồ lừa đảo!]
Thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì lớn lao với nghệ nhân gấp giấy origami lắm, người mà tự nhận mình là mỹ nam thì thường đều không ra hồn.
Nhưng mà có đẹp hay không cũng không quan trọng, tâm hồn thú vị mới là quan trọng nhất, người ta lại còn có tài đánh đàn nữa chứ. Thế là Lục Vân Đàn đồng ý tiếp tục cuộc thi gấp giấy với người đó.
Sau khi đặt bút xuống, cô dựa theo hướng dẫn trên sách để gấp tờ giấy lại thành hình cây đàn dương cầm. Giữa trưa hôm sau, Lục Vân Đàn đặt cây dương cầm bằng giấy lên bệ cửa sổ của phòng âm nhạc.
Sau bữa tối, Lục Vân Đàn lại tới tòa thí nghiệm và nhìn thấy một chiếc tàu thủy bằng giấy bên ngoài cánh cửa phòng âm nhạc.
Sau khi mở ra, nét chữ vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại của lối viết thư pháp xuất hiện, trên đó là hai câu:
Câu đầu tiên: [Đó là vinh hạnh của ông ấy.]
Câu thứ hai: [Không dám nói dối, sợ bị đánh.]
Đương nhiên là hai nhiệm vụ này khác nhau. Học sinh có năng khiếu sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị các tiết mục cho chương trình, còn học sinh không có năng khiếu thì chỉ có thể đi làm tổng vệ sinh.
Ban đầu Lục Vân Đàn ngỡ là mình có tài nghệ nên đã tự tin xung phong biểu diễn tiết mục “Hình Ý Quyền* võ thuật.” Ấy thế mà giáo viên chủ nhiệm của cô, có mắt mà chẳng biết nhìn người tài lại đi bác bỏ tiết mục của Lục Vân Đàn rồi thay bằng tiết mục ca múa của hai nữ sinh khác. Đã không đồng ý tiết mục của cô thì thôi, lại còn bắt Lục Vân Đàn một thân một mình đi dọn tòa thí nghiệm, đúng là ức hiếp người ta quá đáng!
*Hình ý quyền còn có tên khác là Lục hợp quyền, xuất xứ từ Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam, có đặc điểm là thế quyền nhanh gọn, gấp gáp, nghiêm ngặt, mạnh bạo so với các môn quyền của trường phái Đạo gia chủ trầm ổn, dìu dặt và khoan thai.
Mà thôi, quan trên thì đè chết người, cô lại còn mới đến nữa, chỉ còn cách cầm chổi nghe lệnh.
Tòa thí nghiệm cách khu dạy học rất xa và bao trọn cả sáu tầng. Trong tòa thí nghiệm không chỉ có các phòng thí nghiệm hóa học, sinh học mà còn có cả mỹ thuật, khiêu vũ và âm nhạc nữa.
Nhiệm vụ của Lục Vân Đàn là dọn dẹp hành lang trên tầng năm bên ngoài phòng âm nhạc.
Hôm ấy là một giờ chiều, cô xách chổi, cây lau nhà và một xô nước đi tới tầng âm nhạc của tòa thí nghiệm. Trong lúc Lục Vân Đàn đang bất lực lau nhà thì chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm du dương vang lên. Tiếng đàn như lặng lẽ rót vào tai, trong phút chốc đã bao phủ cả hành lang yên tĩnh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Vân Đàn dừng việc lau nhà rồi đứng thẳng dậy, im lặng lắng nghe.
Trên hành lang ngập nắng, tiếng nhạc rất trong trẻo, duyên dáng, tạo cho người ta cảm giác như đang ở một cánh đồng mùa xuân: Trời trong xanh, cánh đồng xanh bát ngát, không khí thoang thoảng mùi đất cỏ, gió thổi vi vu, khuấy động bên tai khiến người ta không khỏi hạnh phúc và đắm chìm trong đó.
Lục Vân Đàn im lặng nghe một lát, sau đó bắt đầu giở trò đi tìm xung quanh, định xem là tiếng đàn này bắt đầu từ đâu. Lục Vân Đàn có chút tò mò với người có thể đánh ra được bản nhạc du dương như vậy, thậm chí là có phần ghen tị…
Giờ nghỉ trưa mà đi đánh đàn, giành giật từng giây từng phút như này chắc hẳn là học sinh, mà trăm phần trăm còn là học sinh lớp 10. Bởi vì chỉ có học sinh lớp 10 sắp có tiết mục biểu diễn nên mới phải chăm chỉ luyện tập như này thôi.
Thế mà cô lại chỉ có thể đứng quét rác lau nhà trong sự hổ thẹn này.
Sao cùng là con người mà mỗi người lại một số phận thế này.
Hành lang trước mặt cô rất dài, từ bắc tới nam là đủ tám phòng học. Lục Vân Đàn vừa cầm cây lau nhà vừa lục soát từng phòng một. Đến cuối cùng, cô dừng lại trước một căn phòng ở phía nam… tiếng đàn dương cầm phát ra từ phòng học này.
Nhưng mà cánh cửa phòng này lại bị khóa, thậm chí cửa kính cũng không mở.
Thế là Lục Vân Đàn bèn mon men ra chỗ cửa sổ, mỗi tội phòng học này không giống với những phòng dạy nhạc khác. Căn phòng này giống một căn phòng riêng hơn, cửa sổ không phải kiểu đẩy trái phải mà là dạng mở lên. Cửa sổ chỉ có thể đẩy nửa dưới lên, mà cũng chỉ một góc rất hẹp, cùng lắm là nhét vừa được một bàn tay thôi.
Thông qua kẽ hở nhỏ nhoi này, cô thấy rèm trong phòng đã được kéo xuống. Vấn đề là dù không kéo rèm thì cô cũng không thể nhìn thấy bên trong phòng học được, bởi vì cửa sổ không phải làm bằng kính trong suốt mà là kính một chiều, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, người bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Cách thiết kế này khiến Lục Vân Đàn liên tưởng đến lời đồn mà mấy bữa trước cô mới nghe được: Mùa thu năm ngoái, tại lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường, một cựu học sinh âm nhạc đã tặng cho trường một cây đàn dương cầm trị giá hàng triệu đô la.
Vậy là cây đàn dương cầm trị giá hàng triệu đô la đó ở trong đây ư?
Chẳng trách tính bảo mật và riêng tư tốt như vậy, không dám mở cửa sổ quá rộng, nếu không có người vào phá hỏng hoặc trộm cắp thì sao?
Nhưng mà nếu lời đồn là thật thì học sinh đang ngồi đánh đàn trong đó quả thực rất đỉnh, nếu không thì sao trường lại có thể yên tâm cho người đó sử dụng cây dương cầm chứ?
Thế là sự tò mò của Lục Vân Đàn với người đó lại càng tăng cao, cô muốn xem xem rốt cuộc đây là thần thánh phương nào.
Nhưng mà… Làm sao để nhìn thấy người này nhỉ? Gõ cửa luôn à? Thế thì không ổn, dù sao người ta cũng đang tập đàn, không thể vô duyên làm phiền như thế được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Vân Đàn nảy ra một sáng kiến. Cô đặt cây lau nhà tựa lên tường rồi chạy bình bịch tới tầng bốn, đi vào một phòng học mỹ thuật đang có lớp học. Dựa vào khả năng xã giao thần sầu của mình, Lục Vân Đàn rất tự nhiên mượn một chiếc bút chì và một tờ giấy trắng của học sinh lớp 12 đang luyện vẽ. Cô viết một dòng chữ lên tờ giấy trắng: Bạn đánh đàn rất hay.
Lục Vân Đàn thầm nghĩ, người bình thường mà đọc được lời khen ngợi như thế hẳn là vui sướng lắm, đọc xong chắc chắn sẽ ra ngoài để gặp người chủ động bày tỏ lòng hâm mộ với mình.
Sau khi viết xong, cô gấp tờ giấy trắng thành một chiếc máy bay be bé, lại viết thêm một dòng chữ nhỏ nhắn bên cánh máy bay: Đến từ thính giả thật lòng của bạn.
Sau khi trả cây bút chì lại cho học sinh mỹ thuật, Lục Vân Đàn cầm chiếc máy bay nhỏ lên tầng năm.
Trước khi ném máy bay vào trong, cô còn hà hơi vào đầu máy bay theo thông lệ quốc tế rồi mới luồn tay qua cửa sổ ném vào.
Nhưng có lẽ người bên trong quá tập trung chơi piano nên không hề để ý đến chiếc máy bay nhỏ bé của cô.
Lục Vân Đàn đành phải khoanh tay đứng chờ, ấy vậy mà mãi không thấy người đó xuất hiện.
Từng giây từng phút trôi qua, sắp tới thời gian tập hợp huấn luyện quân sự. Lục Vân Đàn rất bất lực, đành phải vội vàng đi lau dọn nốt cái hành lang, sau đó bất đắc dĩ rời khỏi tòa thí nghiệm.
Buổi chiều nắng như thiêu đốt, huấn luyện quân sự đã làm mất đi nhiệt huyết của cô đối với tiếng đàn piano. Mãi đến trưa ngày hôm sau Lục Vân Đàn mới nhớ ra mình còn việc phải làm, sau bữa trưa cô lại đến tòa nhà thí nghiệm
Nhưng hôm nay không còn được nghe tiếng đàn dương cầm nữa rồi.
Không cần đoán cũng biết người đánh đàn hôm qua không ở đây.
Cánh cửa phòng âm nhạc đó đóng kín, cửa sổ cũng khép chặt lại. Song ngoài bệ cửa sổ lại có một chiếc thuyền giấy màu trắng, còn là kiểu thuyền có mái che hai đầu, kỹ thuật gấp hình phải gọi là cao hơn máy bay nhỏ cả ngàn cây số.
Lục Vân Đàn cảm nhận được sự khiêu khích từ cách gấp giấy, đồng thời lại cảm thấy bạn học sinh đánh đàn này cũng khá thú vị, đã thành công nhận được sự chú ý của cô.
Cô nhẹ nhàng cầm con thuyền giấy lên xem, đầu tiên là săm soi kĩ thuật gấp hình của người này trước rồi mới cẩn thận mở con thuyền ra xem.
Đó là một tấm giấy hình chữ nhật, bên trên có hai chữ màu đen: Cảm ơn. Hàng chữ uốn lượn, nét chữ trơn trượt như nước chảy mây trôi, nhìn thôi đã thấy rất kiên cường, rất đẹp.
Lúc này, trên hành lang tràn ngập sắc nắng hè, những tia nắng chiếu thẳng vào hoa văn nhã nhặn trên tờ giấy đó. Mắt Lục Vân Đàn sáng rực, cảm giác tờ giấy này lại càng xinh đẹp hơn.
Cô ngẫm nghĩ: Bạn học sinh này đúng là người thú vị, mình tuyệt đối không thể thua được!
Thế là Lục Vân Đàn phi ngay ra tiệm sách của trường, định mua một chồng giấy có họa tiết hoa văn như thế này, nhưng đáng tiếc hiệu sách của trường không nhập bán.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc mua nó trên mạng, chỉ khi tìm kiếm trên mạng, Lục Vân Đàn mới biết được từ thời xa xưa đã có loại giấy này rồi, tên của nó là: Giấy moire.
Để chứng minh bản thân mình out trình hơn, Lục Vân Đàn không chỉ mua giấy moire màu trắng mà còn mua đủ loại màu sắc, tiện thể mua cả một tập kẹp giấy nữa.
Giữa trưa hai ngày sau, người giao hàng đã gửi tới phòng bảo vệ của trường. Lục Vân Đàn bóc hàng ngay trong phòng bảo vệ, sau đó mượn chú bảo vệ một cây bút bi rồi để lại một hàng chữ trên tấm giấy màu vàng nhạt: [Cậu là nam hay nữ? Bài nhạc hôm trước cậu đánh tên gì vậy?]
Sau đó dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc, chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt của chú bảo vệ, Lục Vân Đàn mới khó khăn gấp được thành một con hạc giấy rồi vội vã chạy tới tòa thí nghiệm.
Buổi lễ đón chào học sinh lớp 10 sẽ diễn ra vào thứ bảy của tuần đầu tiên sau khi khai giảng. Bây giờ kỳ huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc nên cô chắc chắn người đó vẫn sẽ phải tới phòng nhạc luyện đàn một thời gian nữa.
Lục Vân Đàn đi trên bậc thang ở phía nam, chưa tới tầng năm đã nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên rồi. Trong lòng cô thầm thấy kích động, thế là vội bước nhanh chân hơn, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ khe cửa sổ rồi ném con hạc giấy vào trong. Tiếng đàn vẫn tiếp tục, cô lặng lẽ đứng ngoài nghe một lúc rồi mới yên lặng rời đi.
Sau buổi cơm tối, nắng chiều như đổ lửa, tà chiều rực hồng. Lục Vân Đàn chạy thẳng từ căn tin lên tầng năm tòa thí nghiệm, song cánh cửa sổ phòng học ấy đã đóng chặt mà bên ngoài bệ cửa sổ lại chẳng có bất cứ cái gì.
Dễ hiểu thôi, bạn đó chắc không muốn tiếp tục chơi trò “gấp giấy truyền thư” nhàm chán này nữa rồi.
Nhưng Lục Vân Đàn vẫn có phần không cam lòng, còn hơi tức giận nữa… Cuộc tranh tài gấp giấy vừa mới bắt đầu, ai cho cậu đơn phương tuyên bố kết thúc hả? Thế chẳng lẽ đống giấy tôi mua lãng phí rồi sao?
Càng nghĩ càng tức.
Trên tấm kính cửa sổ một chiều hiện rõ dáng vẻ của Lục Vân Đàn: Cô gái có dáng người cao gầy thon gọn mặc bộ đồ rằn ri, làn da vốn trắng nay hơi bị rám nắng một chút, lông mày xinh xắn hơi cau lại, đôi môi hồng hào chu lên, mặt mày rất không vui.
Cô không hề biết là trong phòng đang có một chàng trai đứng trước cửa sổ, thảnh thơi hứng thú ngắm nhìn biểu cảm nhỏ bé trên mặt cô, cảm thấy rất buồn cười.
Lục Vân Đàn đứng đó nhìn chằm chằm ô cửa sổ khoảng nửa phút, lúc sau vẫn chưa chịu từ bỏ thế là dán sát mặt vào, chuẩn bị khiêu chiến với nguyên lý ánh sáng, định bụng là nhòm xem trong phòng có ai không thông qua tấm kính một chiều này.
Nhưng mà, nhìn mãi thì cũng chỉ có mỗi mặt cô.
Trèo lên, trèo lên nữa.
Cửa sổ đột nhiên vang lên ba tiếng, Lục Vân Đàn giật nảy mình, hoảng hốt lùi lại mấy bước. Sau đó cô mới nhận ra mình đang bị trêu!
Chàng trai đứng trong phòng cười đau bụng.
Lục Vân Đàn giận đùng đùng đi tới trước cửa sổ, giơ tay phải lên rồi đập thật mạnh lên đó, bắt đầu đọc câu thoại kinh điển: “Phó Văn Bội, đừng có trốn mãi không ra nữa, tôi biết cô đang ở nhà!*”
*Câu thoại kinh điển trong bộ phim Tân dòng sông ly biệt.
Chàng trai: “...”
Về sau, Lục Vân Đàn không cam lòng đấm mạnh một cái lên cửa sổ rồi quay người rời đi, còn buông thêm một câu: “Từ nay về sau không hẹn gặp lại, không chơi với cậu nữa.”
Chàng trai hơi hoảng, chưa kịp chuẩn bị đã thấy cô quay lưng bước đi. Cứ ngỡ cô giận thật nên mới vô thức mở cửa sổ để gọi, nào ngờ anh vừa mới đẩy hé ra thì một gương mặt lè lưỡi, mắt trợn trắng, tóc tai bù xù như nữ quỷ đột nhiên dán sát vào cửa, còn tự lồng tiếng: “Hù!”
Chàng trai không kịp đề phòng, tay vô thức buông ra rồi lùi về sau mấy bước.
Lục Vân Đàn không nhìn thấy trong cửa sổ đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy cậu trai bên trong chắc chắn bị cô hù dọa. Sau đó Lục Vân Đàn vừa buộc tóc trước tấm kính một chiều, vừa tự hào nghĩ: Mình đúng là tinh ranh, thế mà có thể nghĩ được chiến thuật hồi mã thương* như thế.
*Hồi mã thương hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.
Sau khi buộc tóc xong, cô chắp hai tay lên, kiêu căng nhìn ô cửa sổ rồi bắt đầu chỉ tay khai sáng: “Đây gọi là dùng binh không ngại dối trá, lo mà học hỏi đi!”
Đuôi lông mày trên khóe mắt cô nhướng lên lộ vẻ đắc ý, chỉ tiếc không thể viết mấy chữ “Cậu có phục hay không?” lên trên mặt nữa mà thôi.
Chàng trai chưa từng thấy người nào không biết khiêm tốn như thế này, đang định bước ra ngoài gặp cô thì giọng nói của cô gái bỗng vang lên sau cánh cửa: “Trước khi tôi cho phép thì không được xuất hiện trước mặt tôi, không là đánh cậu!”
Gặp mặt thì không còn hay nữa rồi, không thấy nhau mới có cảm giác bí ẩn. Giờ không chơi được trò gấp giấy tranh tài nữa, cô vẫn chưa chơi chán đâu nhé.
Nói xong, Lục Vân Đàn quay người rời đi, để lại cho chàng trai bóng lưng rất kiêu căng.
Giữa trưa hôm sau, cô lại tới tầng âm nhạc của tòa thí nghiệm. Hôm nay không nghe thấy tiếng đàn dương cầm nữa, song trên bệ cửa sổ ngoài phòng âm nhạc lại có một con hồ ly bằng giấy, kỹ thuật vẫn cao siêu như cũ, gấp nhìn y như thật làm cho Lục Vân Đàn không nỡ mở ra xem.
Nhưng không mở thì không biết là nhắn gì.
Cô chỉ có thể đau lòng mở con hồ ly giấy, đồng thời chửi rủa trong lòng: Hừ, không thể hiện tài nghệ thì chết à?!
Sau khi mở ra, vẫn là tờ giấy moire, vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa: Mỹ nam, cải biên [Ode to Spring].
Ý gì đây?
Lục Vân Đàn nhìn tờ giấy này một lúc lâu, mới nhớ ra đây là ý gì… Anh đang trả lời câu hỏi hôm trước của cô… Giữa trưa hôm qua, cô đặt câu hỏi trên hạc giấy: Cậu là nam hay nữ? Bản nhạc này tên là gì?
Hừ, lại còn mỹ nam, đúng là cái đồ tự sướng!
Cô thử gấp lại tờ giấy trên tay thành hình hồ ly theo nếp gấp nhưng không thành công. Kỹ thuật gấp giấy của Lục Vân Đàn vẫn còn hạn chế nên con hồ ly không thể như ý muốn, cô đành phải gấp nó lại thành hình vuông rồi nhét vào túi rằn ri. Lục Vân Đàn lấy chiếc điện thoại trong túi quần, lên mạng tìm kiếm: [Ode to Spring.]
Không ngờ đây lại là một bản piano đặc biệt nổi tiếng, người soạn nhạc lại là một nghệ sĩ piano hiện đại nổi tiếng thế giới: Lương Cổ.
Sao cái tên này nghe quen quen?
Lục Vân Đàn tiếp tục kéo xuống dưới, khi thấy dòng chữ “Lương Cổ học tập tại ngôi trường THPT Đông Phụ số 2.” Nhìn thấy tiêu đề đó, cô mới nhớ ra mình từng thấy tên của “Lương Cổ”, thậm chí còn nhìn thấy cả ảnh của ông ấy nữa!
Lục Vân Đàn cầm điện thoại phi nhanh lên hành lang.
Trên hành lang của tòa nhà này, cứ cách một đoạn lại có dán một tấm ảnh của các bạn học sinh nổi danh để tuyên truyền diện rộng.
Lục Vân Đàn chạy từ đầu phía nam của hành lang đến giữa hành lang, sau đó ngừng tìm kiếm và nhìn lên bức tường đối diện lớp học.
Trên bức tường trắng là một tấm ảnh màu sắc rực rỡ.
Người trong bức ảnh mặc một bộ com-lê màu đen đang ngồi chơi nhạc trước cây đàn dương cầm, đó chính nhà soạn nhạc piano Lương Cổ nổi tiếng.
Dưới tấm ảnh còn có dòng giới thiệu vắn tắt và các tác phẩm tiêu biểu của ông, một trong số đó là [Ode to Spring.]
Lục Vân Đàn vừa xoa cằm vừa nhìn tấm ảnh của Lương Cổ trên tường: Là một nhà soạn nhạc piano, là cựu học sinh ở đây, lại còn dự các giải thưởng quốc tế nữa. Vậy có khi nào cây dương cầm giá trị hàng triệu đô la là do cựu học sinh Lương này trao tặng không?
Một người tài giỏi đến mức nào mới có thể cải biên bản nhạc của Lương Cổ và biểu diễn trên cây đàn piano do ông ấy tặng? Không sợ phá hỏng bản nhạc của người ta à?
Nhà trường cũng yên tâm thật đấy, không thèm quan tâm tới cảm nhận của cựu học sinh luôn?
Đến tiết tự học buổi tối, Lục Vân Đàn lại lấy ra một tờ giấy moire rồi dùng bút màu đen viết lên đó: [Cậu dùng đàn của Lương Cổ lại còn tự tiện cải biên bản nhạc của ông ấy nữa, không sợ ông ấy biết à?]
Viết xong câu này, Lục Vân Đàn định gấp giấy thì lại chợt nhớ ra gì đó, lập tức cầm bút lên rồi bổ sung thêm một ý nữa: [Nếu mà cậu xấu thì cậu là đồ lừa đảo!]
Thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì lớn lao với nghệ nhân gấp giấy origami lắm, người mà tự nhận mình là mỹ nam thì thường đều không ra hồn.
Nhưng mà có đẹp hay không cũng không quan trọng, tâm hồn thú vị mới là quan trọng nhất, người ta lại còn có tài đánh đàn nữa chứ. Thế là Lục Vân Đàn đồng ý tiếp tục cuộc thi gấp giấy với người đó.
Sau khi đặt bút xuống, cô dựa theo hướng dẫn trên sách để gấp tờ giấy lại thành hình cây đàn dương cầm. Giữa trưa hôm sau, Lục Vân Đàn đặt cây dương cầm bằng giấy lên bệ cửa sổ của phòng âm nhạc.
Sau bữa tối, Lục Vân Đàn lại tới tòa thí nghiệm và nhìn thấy một chiếc tàu thủy bằng giấy bên ngoài cánh cửa phòng âm nhạc.
Sau khi mở ra, nét chữ vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại của lối viết thư pháp xuất hiện, trên đó là hai câu:
Câu đầu tiên: [Đó là vinh hạnh của ông ấy.]
Câu thứ hai: [Không dám nói dối, sợ bị đánh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.