Chương 14: Chợt tỉnh giấc
Td180694
27/02/2024
Hoàng Thiên Kim tắt điện thoại nhìn người đàn ông trước mặt.
Tiêu Quân nắm lấy cổ tay cô ép qua đỉnh đầu.
“Hoàng Thiên Kim, bây giờ nhanh đi theo tôi!”
Anh hôn môi cô sau đó bế bỏng cô lên nhét vào trong xe. Tiêu Quân chớm người qua thắt dây an toàn cho cô. Hai người họ dường như không có khoảng cách.
Mặt cô đỏ ửng, hô hấp gấp gáp.
“Tiêu Quân, chúng ta đi đâu?”
Tiêu Quân chỉ cười rồi đạp ga đi rất nhanh.
Chiếc Lexus đi vào biệt thự sang trọng. Ở cổng đã có bảo vệ chào đón. Xe chạy qua một vườn hoa có đài phun nước tiến đến sảnh chính.
Trước mắt Thiên Kim một tòa cung điện trắng xuất hiện.
“Đây là?”
“Nhà anh!”
“Anh chở em đến nhà anh làm gì? Chẳng phải còn có trưởng bối trong nhà sao? Em ăn mặc thế này phải làm sao?”
“Đồ ngốc. Đây là nhà riêng của anh.”
Xe vừa dừng lại người hầu đã ra mở cửa.
“Chào thiếu gia. Chào tiểu thư.”
Tiêu Quân ném chìa khóa xe cho người hầu kéo cô vào trong nhà.
Cô đi không kịp theo bước chân của anh. Anh kéo cô lại gần cởi áo khoác của cô ném xuống sàn nhà. Gấp gáp vào bên trong thang máy ấn nút lên tầng tượng.
“Sếp, anh định đưa em đi đâu?”
Tiêu Quân lấy tay vỗ hai cái. Mái vòm trên tầng thượng mở ra. Đèn ở bể bơi bật sáng.
“Cái này?”
“Bể bơi ở tầng thượng. Lúc anh cảm thấy bực bội, anh thường lên đây thư giãn.”
“Vậy là bây giờ anh đang bực sao?”
Anh ôm eo cô: “Đúng vậy. Anh không muốn em ở bên cạnh hắn ta.”
“Vậy cho nên?”
“Ùm.”
Tiêu Quân ôm Thiên Kim nhảy xuống hồ bơi trước mặt. Thiên Kim bị bất ngờ nên ho sặc.
Anh ôm eo cô bơi ép thành bể.
Hoàng Thiên Kim nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Khóe miệng chợt nở nụ cười, cô dùng một ngón tay chạm từ mũi của người đàn ông từ từ di chuyển xuống môi mỏng rồi đến yết hầu dừng lại ở đó. Đôi môi mềm mại của cô hôn lên, lại không dùng lực nhiều, chỉ là một chút va chạm.
Tiêu Quân khẽ nuốt nước bọt, toàn thân như có luồng điện chạy dọc theo.
Ánh mắt anh say đắm, tựa như cô hóa thành một con yêu tinh, muốn nuốt anh vào trong bụng.
Trên khuôn mặt kiều diễm, cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào chợt nở nụ cười, làn da tinh mịn chỉ cần cạm vào là mê đắm.
Tiêu Quân tiến lên hôn Thiên Kim, cô lại lặn xuống nước né tránh anh.
Tiêu Quân bất ngờ ngôi lên thành bể, tay rất nhanh cởi áo khoác vest, đến cà vạt, từng cúc áo sơ mi.
“Tiêu tổng, anh còn muốn cởi? Không sợ người khác nhìn thấy sao?”
“Ai dám nhìn. Ở đây ngoài em ra không còn ai khác.”
Quả nhiên người đàn ông cởi thật.
Sau đó anh nhào xuống nước bơi đuổi theo cô.
“Hoàng Thiên Kim, tôi xem em chạy thoát không?”
“Tránh xa. Mau tránh xa em ra.”
Hai người đuổi nhau trong bể bơi đến khi Thiên Kim mệt rồi cô chuyển sang bơi ngửa. Bàn tay của Tiêu Quân tiến lên nắm chặt cổ chân cô. Đem cô khóa chặt ở trong lòng.
“Thiên Kim em có thấy bất công không?”
“Ửm?”
“Tôi đã cởi hết còn em?”
Chưa kịp phản ứng đầm ngủ của cô đã bị anh kéo xuống.
Tiêu Quân xoay người Thiên Kim lại áp hai bầu ngực căn tròn vào thành bể. Trước mắt anh một tấm lưng mịn màng không tì vết. Tay anh trượt ngang khiến chiếc áo bra ren mỏng bị kéo xuống.
Thiên Kim thỏ thẻ: “Anh?”
Từng nụ hôn rời rạc mang theo hơi ẩm khó chịu và hơi thở phả vào bên tai cô. Người đàn ông cất tiếng nói, giọng điệu đầy mê hoặc:
“Tôi muốn ăn em.”
Hai bầu ngực căng tròn của Thiên Kim theo động tác của Tiêu Quân bị ép sát vào thành bể đến đỏ. Thứ ấm móng đang cương cứng dưới thân của Tiêu Quân từng lúc thúc sâu mạnh mẽ hơn vào hạ thân của cô.
Cái miệng nhỏ của Thiên Kim hé mở từng tiếng rên rỉ ủy mị không ngừng khiến cho người đàn ông mất dần kiểm soát.
Tiêu Quân không thể khống chế được bản thân khi ở trên người cô. Ở bên cô, cảm xúc mãnh liệt kéo tới, toàn thân giống có luồng điện xẹt qua kích thích từng tất tế bào trong cơ thể anh.
Theo động tác của hai người, nước bắn tung téo, phía trên cao những ánh sao đang lung linh tỏa sáng như làm minh chứng cho thứ đam mê, cuống hút người đàn ông đế không thể tách rời.
Đến khi mệt rã rời, Thiên Kim dùng chút sức lực leo lên thành bể nhưng cô bị Tiêu Quân ôm eo kéo lại.
“Sếp anh không mệt sao?”
“Còn một chút nữa. Tôi còn chưa no!”
Đến khi anh bế cô vào trong phòng, Thiên Kim mệt đến mức để mặc cho anh sấy tóc rồi đặt cô lên giường.
“Thiên Kim em lười thật.”
Tiêu Quân kéo ngăn tủ đầu giường ra một hộp thuốc nhỏ, lấy ra một viên bỏ vào ly nước.
“Thiên Kim mau uống đi.”
Thiên Kim mắt mở không lên, chậm rãi hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mộng Có Đành Buông
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================
“Đây là gì?”
“Thuốc tránh thai.”
Thiên Kim như tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Trái tim khẽ rơi xuống một nhịp, trong lòng dấy lên khó chịu.
“Tại sao?”
Tiêu Quân xoa đầu cô: “Tôi không nói là muốn có con với em!”
Rất rõ ràng, đàn ông chỉ muốn có con với người phụ nữ mà anh ta yêu. Vậy Thiên Kim đối với Tiêu Quân không phải là yêu?
Đầu ốc cô cảm thấy mơ hồ. Khóe môi khẽ giật giật nhận lấy ly nước.
“Anh mua nó từ lúc nào?”
“Những người lên giường với tôi đều phải làm như vậy. Thiên Kim, em cũng không ngoại lệ.”
Ly nước trên tay Thiên Kim rơi xuống.
“Em không phải là người duy nhất?”
…
Lâm Thắng đang ngồi ở nhà chỉnh sửa lại bản vẽ. Anh với tay nhắn tin cho Thiên Kim:
“Em ngủ chưa? Anh vẫn chưa xong việc. Anh rất nhớ em!”
Tiêu Quân nắm lấy cổ tay cô ép qua đỉnh đầu.
“Hoàng Thiên Kim, bây giờ nhanh đi theo tôi!”
Anh hôn môi cô sau đó bế bỏng cô lên nhét vào trong xe. Tiêu Quân chớm người qua thắt dây an toàn cho cô. Hai người họ dường như không có khoảng cách.
Mặt cô đỏ ửng, hô hấp gấp gáp.
“Tiêu Quân, chúng ta đi đâu?”
Tiêu Quân chỉ cười rồi đạp ga đi rất nhanh.
Chiếc Lexus đi vào biệt thự sang trọng. Ở cổng đã có bảo vệ chào đón. Xe chạy qua một vườn hoa có đài phun nước tiến đến sảnh chính.
Trước mắt Thiên Kim một tòa cung điện trắng xuất hiện.
“Đây là?”
“Nhà anh!”
“Anh chở em đến nhà anh làm gì? Chẳng phải còn có trưởng bối trong nhà sao? Em ăn mặc thế này phải làm sao?”
“Đồ ngốc. Đây là nhà riêng của anh.”
Xe vừa dừng lại người hầu đã ra mở cửa.
“Chào thiếu gia. Chào tiểu thư.”
Tiêu Quân ném chìa khóa xe cho người hầu kéo cô vào trong nhà.
Cô đi không kịp theo bước chân của anh. Anh kéo cô lại gần cởi áo khoác của cô ném xuống sàn nhà. Gấp gáp vào bên trong thang máy ấn nút lên tầng tượng.
“Sếp, anh định đưa em đi đâu?”
Tiêu Quân lấy tay vỗ hai cái. Mái vòm trên tầng thượng mở ra. Đèn ở bể bơi bật sáng.
“Cái này?”
“Bể bơi ở tầng thượng. Lúc anh cảm thấy bực bội, anh thường lên đây thư giãn.”
“Vậy là bây giờ anh đang bực sao?”
Anh ôm eo cô: “Đúng vậy. Anh không muốn em ở bên cạnh hắn ta.”
“Vậy cho nên?”
“Ùm.”
Tiêu Quân ôm Thiên Kim nhảy xuống hồ bơi trước mặt. Thiên Kim bị bất ngờ nên ho sặc.
Anh ôm eo cô bơi ép thành bể.
Hoàng Thiên Kim nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Khóe miệng chợt nở nụ cười, cô dùng một ngón tay chạm từ mũi của người đàn ông từ từ di chuyển xuống môi mỏng rồi đến yết hầu dừng lại ở đó. Đôi môi mềm mại của cô hôn lên, lại không dùng lực nhiều, chỉ là một chút va chạm.
Tiêu Quân khẽ nuốt nước bọt, toàn thân như có luồng điện chạy dọc theo.
Ánh mắt anh say đắm, tựa như cô hóa thành một con yêu tinh, muốn nuốt anh vào trong bụng.
Trên khuôn mặt kiều diễm, cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào chợt nở nụ cười, làn da tinh mịn chỉ cần cạm vào là mê đắm.
Tiêu Quân tiến lên hôn Thiên Kim, cô lại lặn xuống nước né tránh anh.
Tiêu Quân bất ngờ ngôi lên thành bể, tay rất nhanh cởi áo khoác vest, đến cà vạt, từng cúc áo sơ mi.
“Tiêu tổng, anh còn muốn cởi? Không sợ người khác nhìn thấy sao?”
“Ai dám nhìn. Ở đây ngoài em ra không còn ai khác.”
Quả nhiên người đàn ông cởi thật.
Sau đó anh nhào xuống nước bơi đuổi theo cô.
“Hoàng Thiên Kim, tôi xem em chạy thoát không?”
“Tránh xa. Mau tránh xa em ra.”
Hai người đuổi nhau trong bể bơi đến khi Thiên Kim mệt rồi cô chuyển sang bơi ngửa. Bàn tay của Tiêu Quân tiến lên nắm chặt cổ chân cô. Đem cô khóa chặt ở trong lòng.
“Thiên Kim em có thấy bất công không?”
“Ửm?”
“Tôi đã cởi hết còn em?”
Chưa kịp phản ứng đầm ngủ của cô đã bị anh kéo xuống.
Tiêu Quân xoay người Thiên Kim lại áp hai bầu ngực căn tròn vào thành bể. Trước mắt anh một tấm lưng mịn màng không tì vết. Tay anh trượt ngang khiến chiếc áo bra ren mỏng bị kéo xuống.
Thiên Kim thỏ thẻ: “Anh?”
Từng nụ hôn rời rạc mang theo hơi ẩm khó chịu và hơi thở phả vào bên tai cô. Người đàn ông cất tiếng nói, giọng điệu đầy mê hoặc:
“Tôi muốn ăn em.”
Hai bầu ngực căng tròn của Thiên Kim theo động tác của Tiêu Quân bị ép sát vào thành bể đến đỏ. Thứ ấm móng đang cương cứng dưới thân của Tiêu Quân từng lúc thúc sâu mạnh mẽ hơn vào hạ thân của cô.
Cái miệng nhỏ của Thiên Kim hé mở từng tiếng rên rỉ ủy mị không ngừng khiến cho người đàn ông mất dần kiểm soát.
Tiêu Quân không thể khống chế được bản thân khi ở trên người cô. Ở bên cô, cảm xúc mãnh liệt kéo tới, toàn thân giống có luồng điện xẹt qua kích thích từng tất tế bào trong cơ thể anh.
Theo động tác của hai người, nước bắn tung téo, phía trên cao những ánh sao đang lung linh tỏa sáng như làm minh chứng cho thứ đam mê, cuống hút người đàn ông đế không thể tách rời.
Đến khi mệt rã rời, Thiên Kim dùng chút sức lực leo lên thành bể nhưng cô bị Tiêu Quân ôm eo kéo lại.
“Sếp anh không mệt sao?”
“Còn một chút nữa. Tôi còn chưa no!”
Đến khi anh bế cô vào trong phòng, Thiên Kim mệt đến mức để mặc cho anh sấy tóc rồi đặt cô lên giường.
“Thiên Kim em lười thật.”
Tiêu Quân kéo ngăn tủ đầu giường ra một hộp thuốc nhỏ, lấy ra một viên bỏ vào ly nước.
“Thiên Kim mau uống đi.”
Thiên Kim mắt mở không lên, chậm rãi hỏi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mộng Có Đành Buông
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================
“Đây là gì?”
“Thuốc tránh thai.”
Thiên Kim như tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Trái tim khẽ rơi xuống một nhịp, trong lòng dấy lên khó chịu.
“Tại sao?”
Tiêu Quân xoa đầu cô: “Tôi không nói là muốn có con với em!”
Rất rõ ràng, đàn ông chỉ muốn có con với người phụ nữ mà anh ta yêu. Vậy Thiên Kim đối với Tiêu Quân không phải là yêu?
Đầu ốc cô cảm thấy mơ hồ. Khóe môi khẽ giật giật nhận lấy ly nước.
“Anh mua nó từ lúc nào?”
“Những người lên giường với tôi đều phải làm như vậy. Thiên Kim, em cũng không ngoại lệ.”
Ly nước trên tay Thiên Kim rơi xuống.
“Em không phải là người duy nhất?”
…
Lâm Thắng đang ngồi ở nhà chỉnh sửa lại bản vẽ. Anh với tay nhắn tin cho Thiên Kim:
“Em ngủ chưa? Anh vẫn chưa xong việc. Anh rất nhớ em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.