Chương 13: Có ai thương em như anh?
Td180694
27/02/2024
“Hoàng Thiên Kim, ai cho em mặc áo ngủ ra đường?”
Chưa kịp trả lời đã nghe tiếng điện thoại cô reo. Đầu dây bên kia được lưu với biểu tượng hình trái tim.
Tiêu Quân giật lấy điện thoại của cô.
“Hôm nay nhất định em phải ở cùng tôi!”
Cô nhìn anh, trái tim đập liên hồi. Đến thở cũng không dám.
Ngước mặt lên, cô thấy phía trước một thân ảnh rất quen. Hình như Lâm Thắng đang đi tìm cô.
Hoàng Thiên Kim lập tức nắm lấy cổ áo của Tiêu Quân kiễng chân lên hôn môi anh.
Lâm Thắng thấy đôi tình nhân trước mặt đang hôn nhau, anh liền đi nhanh qua để không làm phiền.
Anh nhìn màn hình điện thoại vừa chạy đi tìm Thiên Kim. Lo cô có chuyện nên anh gấp gáp. Ra đến đầu hẻm bị chiếc xe con tông phải.
“Ầm.”
Lâm Thắng ngã ngồi. Mặt nhăn lại đau đớn.
Chủ xe mở cửa bước xuống:
“Xin lỗi. Xin lỗi, anh có sao không?”
Lâm Thắng chân chảy máu, rách một mảng da. Anh ngẩng mặt lên. Người trước mắt khiến anh bất ngờ:
“Sao lại là cô?”
“May quá tìm ra anh. Khách hàng muốn đổi thiết kế một chút. Nhưng giờ xem ra tôi phải đưa anh đến bệnh viện một chuyến.”
“Không được. Tôi có việc gấp.”
Nhu Tử Đình kéo tay Lâm Thắng:
“Tôi lấy danh nghĩa là cấp trên ra lệnh cho anh cùng tôi đến bệnh viện.”
Lâm Thắng hất tay Nhu Tử Đình ra:
“Bây giờ hết giờ làm việc. Tôi phải tìm bạn gái trước. Cô ấy đi ra cửa hàng tiện lợi lâu lắm chưa về.”
“Anh thử gọi lại cho cô ấy xem?”
“Không được!”
Anh không tranh luận mà đứng dậy đi. Nhưng đầu gối chảy nhiều máu khiến anh khuỵu xuống.
“Này. Tôi đã bảo là gọi lại. Anh không gọi tôi gọi.”, Nhu Tử Đình giật lấy điện thoại anh.
Vừa ấn phím, Thiên Kim đã trả lời.
Lâm Thắng gấp gáp: “Em đang ở đâu?”
“Em đang về đến cửa.”
Anh thở phào: “Em mau vào nhà đi. Trời tối nguy hiểm?”
Nhìn xuống chân đang chảy máu của mình không muốn cô lo lắng liền nói:
“Anh có việc gấp ở công ty. Chắc là phải đi mấy hôm. Em tự lo cho mình nhé. Khi về anh sẽ bù lại cho em.”
“Gấp thế sao?”
“Ừ. Gấp lắm. Thiết kế phải sửa lại.”
“Vậy anh đi cẩn thận, nhớ ăn uống.”
“Em ngủ đi. Đồ anh phơi rồi. Có gì hâm đồ lại ăn nha hong.”
“Được rồi. Anh từ lúc nào biến thành ông cụ non vậy?”
“Ừ. Bye bé!”
Anh cúp máy xong, xoay người nói với Nhu Tử Đình:
“Mau đưa tôi đến bệnh viện.”
Nhu Tử Đình đỡ lấy tay anh nhưng anh bảo:
“Tôi có thể tự đi được.”
Cô khoanh tay nhìn anh.
“Tôi bái phục anh luôn. Sợ bạn gái ghen à?”
Lâm Thắng chỉ cười.
“Tiền thuốc cô chịu.”
“Được.”
[Bệnh viện]
“Cái này phải khâu 5 mũi. Hạn chế đi lại.”, bác sĩ khâu vết thương xong vừa kê đơn thuốc.
Nhu Tử Đình nhận lấy toa thuốc đi thanh toán.
Lúc ra bên ngoài Tử Đình đỡ anh nhưng anh không cần. Tử Đình bực bội:
“Anh làm sao né tôi như né tà vậy? Bộ tôi làm anh mất mặt lắm hả?”
“Tôi không muốn tôi với cô có hiểu lầm.”
“Này! Bạn gái anh không có ở đây?”
“Vậy thì sao?”
Tử Đình tức muốn bốc khói. Hai người làm chung công ty, cô là cấp trên, làm việc lúc nào mà không gặp. Anh biết cô có ý với anh mà anh lúc nào cũng né tránh.
“Rốt cuộc tôi có gì không bằng cô ta?”
Lâm Thắng không trả lời đứng dậy mà đi. Còn Tử Đình lại đuổi theo. Anh hất tay cô ta ra:
“Không ai có thể thay thế cô ấy. 10 năm của chúng tôi. Không ai có thể phá hoại.”
Nhu Tử Đình dậm chân: “Tôi không tin giữa hai người không có hiểm lầm?”
Lâm Thắng nhớ lại thời gian trước đây, lúc học năm thứ 4 đại học. Anh thường xuyên phải thức cùng các bạn làm đồ án thiết kế. Anh đã quá để tâm vào thành tích, vẽ bản vẽ đến mức ngã bệnh. Lúc đó, người không màn nề hà kề bên anh là Thiên Kim.
Rồi cái đợt anh đá banh không may gãy chân, người chăm sóc anh cũng là Thiên Kim. Cho đến một ngày chỉ vì anh cùng bạn nữ làm chung đồ án. Hai người dù là mối quan hệ cộng tác nhưng đã khiến Thiên Kim hiểu lầm. Lâm Thắng nhớ rất rõ ánh mắt tức giận, tuyệt vọng, suy sụp của Thiên Kim.
Hai người đã thử chia tay. Nhưng không có cô, anh mới hiểu cuộc sống dường như không còn ý nghĩa.
“Cô biết người cùng mình giàu sinh ra tử là gì không? Cô biết cảm giác nếu không có người đó, cô không thể sống là thế nào không?”
“Tôi không tin. Làm gì trên đời có chuyện ai sống thiếu ai sẽ không được? Hoặc là ai đó sẽ chết vì thiếu người yêu?”
“Đó là vì cô chưa tìm được người như vậy!”
Tử Đình tức giận ném bịch thuốc vào người Lâm Thắng:
“Kệ anh!”
Còn đá vào chân còn lại của anh mới chịu rời đi. Ra đến cửa, anh bắt taxi về nhà của mình. Sở dĩ không nói cho Thiên Kim nghe là vì sợ cô lo lắng. Vài ngày đợi vết thương khô rồi mới nói sau. Lúc đó cô sẽ bớt lo lắng hơn một chút.
Tử Đình đứng đó nhìn theo bóng lưng của Lâm Thắng.
“Anh đợi đó. Tôi không tin dưới lòng bàn tay tôi, hai người còn có thể hạnh phúc.”
Chưa kịp trả lời đã nghe tiếng điện thoại cô reo. Đầu dây bên kia được lưu với biểu tượng hình trái tim.
Tiêu Quân giật lấy điện thoại của cô.
“Hôm nay nhất định em phải ở cùng tôi!”
Cô nhìn anh, trái tim đập liên hồi. Đến thở cũng không dám.
Ngước mặt lên, cô thấy phía trước một thân ảnh rất quen. Hình như Lâm Thắng đang đi tìm cô.
Hoàng Thiên Kim lập tức nắm lấy cổ áo của Tiêu Quân kiễng chân lên hôn môi anh.
Lâm Thắng thấy đôi tình nhân trước mặt đang hôn nhau, anh liền đi nhanh qua để không làm phiền.
Anh nhìn màn hình điện thoại vừa chạy đi tìm Thiên Kim. Lo cô có chuyện nên anh gấp gáp. Ra đến đầu hẻm bị chiếc xe con tông phải.
“Ầm.”
Lâm Thắng ngã ngồi. Mặt nhăn lại đau đớn.
Chủ xe mở cửa bước xuống:
“Xin lỗi. Xin lỗi, anh có sao không?”
Lâm Thắng chân chảy máu, rách một mảng da. Anh ngẩng mặt lên. Người trước mắt khiến anh bất ngờ:
“Sao lại là cô?”
“May quá tìm ra anh. Khách hàng muốn đổi thiết kế một chút. Nhưng giờ xem ra tôi phải đưa anh đến bệnh viện một chuyến.”
“Không được. Tôi có việc gấp.”
Nhu Tử Đình kéo tay Lâm Thắng:
“Tôi lấy danh nghĩa là cấp trên ra lệnh cho anh cùng tôi đến bệnh viện.”
Lâm Thắng hất tay Nhu Tử Đình ra:
“Bây giờ hết giờ làm việc. Tôi phải tìm bạn gái trước. Cô ấy đi ra cửa hàng tiện lợi lâu lắm chưa về.”
“Anh thử gọi lại cho cô ấy xem?”
“Không được!”
Anh không tranh luận mà đứng dậy đi. Nhưng đầu gối chảy nhiều máu khiến anh khuỵu xuống.
“Này. Tôi đã bảo là gọi lại. Anh không gọi tôi gọi.”, Nhu Tử Đình giật lấy điện thoại anh.
Vừa ấn phím, Thiên Kim đã trả lời.
Lâm Thắng gấp gáp: “Em đang ở đâu?”
“Em đang về đến cửa.”
Anh thở phào: “Em mau vào nhà đi. Trời tối nguy hiểm?”
Nhìn xuống chân đang chảy máu của mình không muốn cô lo lắng liền nói:
“Anh có việc gấp ở công ty. Chắc là phải đi mấy hôm. Em tự lo cho mình nhé. Khi về anh sẽ bù lại cho em.”
“Gấp thế sao?”
“Ừ. Gấp lắm. Thiết kế phải sửa lại.”
“Vậy anh đi cẩn thận, nhớ ăn uống.”
“Em ngủ đi. Đồ anh phơi rồi. Có gì hâm đồ lại ăn nha hong.”
“Được rồi. Anh từ lúc nào biến thành ông cụ non vậy?”
“Ừ. Bye bé!”
Anh cúp máy xong, xoay người nói với Nhu Tử Đình:
“Mau đưa tôi đến bệnh viện.”
Nhu Tử Đình đỡ lấy tay anh nhưng anh bảo:
“Tôi có thể tự đi được.”
Cô khoanh tay nhìn anh.
“Tôi bái phục anh luôn. Sợ bạn gái ghen à?”
Lâm Thắng chỉ cười.
“Tiền thuốc cô chịu.”
“Được.”
[Bệnh viện]
“Cái này phải khâu 5 mũi. Hạn chế đi lại.”, bác sĩ khâu vết thương xong vừa kê đơn thuốc.
Nhu Tử Đình nhận lấy toa thuốc đi thanh toán.
Lúc ra bên ngoài Tử Đình đỡ anh nhưng anh không cần. Tử Đình bực bội:
“Anh làm sao né tôi như né tà vậy? Bộ tôi làm anh mất mặt lắm hả?”
“Tôi không muốn tôi với cô có hiểu lầm.”
“Này! Bạn gái anh không có ở đây?”
“Vậy thì sao?”
Tử Đình tức muốn bốc khói. Hai người làm chung công ty, cô là cấp trên, làm việc lúc nào mà không gặp. Anh biết cô có ý với anh mà anh lúc nào cũng né tránh.
“Rốt cuộc tôi có gì không bằng cô ta?”
Lâm Thắng không trả lời đứng dậy mà đi. Còn Tử Đình lại đuổi theo. Anh hất tay cô ta ra:
“Không ai có thể thay thế cô ấy. 10 năm của chúng tôi. Không ai có thể phá hoại.”
Nhu Tử Đình dậm chân: “Tôi không tin giữa hai người không có hiểm lầm?”
Lâm Thắng nhớ lại thời gian trước đây, lúc học năm thứ 4 đại học. Anh thường xuyên phải thức cùng các bạn làm đồ án thiết kế. Anh đã quá để tâm vào thành tích, vẽ bản vẽ đến mức ngã bệnh. Lúc đó, người không màn nề hà kề bên anh là Thiên Kim.
Rồi cái đợt anh đá banh không may gãy chân, người chăm sóc anh cũng là Thiên Kim. Cho đến một ngày chỉ vì anh cùng bạn nữ làm chung đồ án. Hai người dù là mối quan hệ cộng tác nhưng đã khiến Thiên Kim hiểu lầm. Lâm Thắng nhớ rất rõ ánh mắt tức giận, tuyệt vọng, suy sụp của Thiên Kim.
Hai người đã thử chia tay. Nhưng không có cô, anh mới hiểu cuộc sống dường như không còn ý nghĩa.
“Cô biết người cùng mình giàu sinh ra tử là gì không? Cô biết cảm giác nếu không có người đó, cô không thể sống là thế nào không?”
“Tôi không tin. Làm gì trên đời có chuyện ai sống thiếu ai sẽ không được? Hoặc là ai đó sẽ chết vì thiếu người yêu?”
“Đó là vì cô chưa tìm được người như vậy!”
Tử Đình tức giận ném bịch thuốc vào người Lâm Thắng:
“Kệ anh!”
Còn đá vào chân còn lại của anh mới chịu rời đi. Ra đến cửa, anh bắt taxi về nhà của mình. Sở dĩ không nói cho Thiên Kim nghe là vì sợ cô lo lắng. Vài ngày đợi vết thương khô rồi mới nói sau. Lúc đó cô sẽ bớt lo lắng hơn một chút.
Tử Đình đứng đó nhìn theo bóng lưng của Lâm Thắng.
“Anh đợi đó. Tôi không tin dưới lòng bàn tay tôi, hai người còn có thể hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.