Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 83: Anh vui như thế làm gì?
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------
Chương 83: Anh vui như thế làm gì?
Người chơi hiện đang rất phấn khích và thảo luận nhiệt tình về màn đảo ngược tình thế thần kỳ vừa diễn ra. Có nhóm cười vào mặt Blaise, có nhóm cảm thấy tiếc hận cho cái chết của hai người mạnh nhất tộc Cuồng Sư. Còn nhóm khác thì đang bận tìm phương hướng phát triển CP của lãnh chúa Hessen và Nhiếp Chính quan, bận rộn vô cùng.
Đúng lúc này, tên Fenris gần như bị mọi người quên mất đang quay lưng về phía màn hình đột ngột quay sang. Ánh mắt của gã đảo một vòng quanh không trung, sau đó nhìn thẳng về hướng đang live stream.
Ngay sau đó, Fenris rút kiếm ra, đi thẳng về phía máy quay.
“Hả? Gã phát hiện chúng ta rồi à?”
Lúc này, những người chơi đang theo dõi live stream đểu cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Sau đó một đôi giày kỵ sĩ tinh xảo lọt vào tầm nhìn của họ. Nhìn từ góc độ này, cứ như là một con kiến ngước lên nhìn người khổng lồ vậy.
Ngay sau đó, kiếm quang sáng chói xuất hiện, người chơi biến thành thằn lằn cát để live stream đã bị xử. Do người chơi đã chết, nên hình ảnh trong live stream cũng biến thành Thế giới Asanasi.
“Bị phát hiện thật rồi!!!”
“Á á á á đừng mà!!! Niềm vui của tui bị cắt đứt mất rồi!!! Tui còn muốn xem phản ứng của bọn Blaise mà!!!”
“Drama này không còn ngon nữa!”
Mọi người kêu gào, nhưng live stream không thể phát tiếp được nữa.
*
Sau khi dũng cảm cướp thi thể của Tutaschon và Dolestrange giữa đại quân, Tiêu Chỉ cưỡi Alifa lao nhanh về hướng Hessen.
Vì để theo dõi sự kiện tiếp theo, nên Tiêu Chỉ vẫn luôn mở sổ thông tin, để tiện cập nhật tin tức mới nhất.
Người chơi live stream đã bị giết chết, từ đó tạo nên một cuộc thảo luận về việc tên chỉ huy kia phát hiện bằng cách nào. Nhưng chưa thảo luận được bao lâu, Kênh Thế Giới đã bị spam bởi một tin khác...
“Blaise tấn công Hessen rồi!!”
Tiêu Chỉ hoảng lên, vội vàng đọc tin tức này.
Tuy khu thương mại của Hessen đã được mở ra với bên ngoài, thế nhưng vẫn không cản được những người chơi đam mê đâm đầu vào chỗ chết lẻn vào Hessen, vậy nên có không ít người bị phạt tiền.
Tin tức lần này cũng do một người chơi đam mê đâm đầu vào chỗ chết như thế truyền ra. Cậu ta đang lén lút ở biên giới Hessen, nhưng bất chợt thấy một chiếc phi thuyền bay ngang qua đầu, lúc đấy cậu ta bị dọa đến ngơ luôn rồi.
Gần như là cùng một lúc với thời gian mai phục Tutaschon, ba Tổng Giám Mục dẫn theo một nhánh gồm thánh kỵ sĩ, Linh Mục và những người cùng chung lời cầu nguyện tạo thành quân tiên phong tiến vào Hessen.
Bọn họ tiến quân từ biên giới giao với Hessen. Sau khi bị Hessen chiếm đóng từ 20 năm trước, chỗ đó gần như đã bị bỏ hoang. Cho dù dạo gần đây Hessen đang trên đà phát triển, cũng không có hơi sức quan tâm đến nơi biên thùy xa xôi như vậy. Nên ngoại trừ quân đội phòng thủ ra, thì không có bất cứ cư dân nào.
Phi thuyền này có tốc độ vượt xa tốc độ của loại phi thuyền thường thấy trên lục địa, bên trên còn được trang bị hỏa lực cực mạnh, giống hệt như những pháo đài lơ lửng trên không vậy.
Cứ như vậy, đội quân này của Blaise dựa vào ưu thế của phi thuyền để xông thẳng vào Hessen, gần như đã đánh tan tuyến phòng ngự ở biên giới.
Cho đến khi lãnh chúa Hessen đích thân dẫn quân đến ngăn bọn họ lại.
Cả lục địa đều biết trận chiến giữa Blaise và Hessen nổ ra chỉ là chuyện sớm muộn. Bây giờ thời khắc đó cũng đến rồi.
Mà hiện tại, hai bên đang giao chiến kịch liệt ở mảnh đất nằm trong vùng biên giới phía Đông Hessen. Lãnh chúa Hessen đích thân đối đầu với ba Tổng Giám Mục tân nhiệm, chính là Todds, Sargencot và Yuki.
Tiêu Chỉ vừa tận mắt chứng kiến uy lực của Chúa Phạt, nên tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. Đó chính là thứ vũ khí có thể khiến cơ thể cứng cáp của người mạnh như Tutaschon tan nát đấy.
Nếu phi thuyền này có Chúa Phạt, lại còn có thêm ba Tổng Giám Mục, vậy thì dù là Frost hay nhóm kỵ sĩ trưởng cũng đều lâm vào nguy hiểm.
Tiêu Chỉ vội vàng nói với Alifa: “Đi nào, đến phía Đông Hessen.”
Cậu vất vả lắm mới gom hết tiền tài trên đại lục dựng nên Hessen bây giờ đấy nhé! Làm sao có thể sụp đổ chỉ vì một lần tấn công bất ngờ được!!
Phía Đông Hessen nằm trong những khu vực chưa được khai phá, được bao phủ bởi mạng lưới giao thông thưa thớt. Nơi này không được bố trí Trận pháp Dịch Chuyển, tốc độ của phương tiện giao thông cũng chẳng nhanh bằng Alifa, nên chi bằng cứ để Alifa bay đến đó.
“Goo!” Alifa cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Tiêu Chỉ. Nó lập tức đổi hướng, tăng tốc lao thẳng về phía Đông Hessen.
*
Phía Đông Hessen.
Frost mặc giáp đen, mang mũ giáp che khuất nửa mặt. Hiện tại hắn đang chỉ huy các kỵ sĩ trưởng và quân đoàn xác sống đối đầu với cuộc đột kích của quân Blaise.
Nhóm kỵ sĩ trưởng của Hessen và thánh kỵ sĩ của Blaise lao vào chiến đấu, mà ngay từ đầu, ba Tổng Giám Mục đã nhằm vào Frost, xông thẳng về phía hắn.
Thánh Quang trong tay họ nhằm hết vào Frost. Bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, như thể đã hợp tác với nhau vô số lần.
Nhưng tốc độ của Frost lại cực nhanh, hắn thong thả né tránh những đòn Thánh Quang lao đến. Không những thế, kiếm quang của trường kiếm trong tay hắn lại sắc bén vô cùng, chém thẳng về phía bọn người kia chẳng hề do dự.
Trong vòng chiến này, những đòn tấn công và phòng thủ đều có tốc độ cực nhanh, khiến người ta nhìn vào mà hoa hết cả mắt.
Nhưng chỉ trong giây lát, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Bỗng Todds lùi về sau dưới sự yểm hộ của hai người còn lại, trong tay gã đột nhiên xuất hiện một mâm tròn có khắc vòng tròn ma thuật. Sau đó gã bắt đầu cầu nguyện. Theo hành động của gã, vòng tròn ma thuật trên mâm tròn tức khắc mở rộng ra, bao vây bốn người đang chiến đấu vào đó.
Những đòn tấn công hiểm hóc của Frost đột nhiên khựng lại, cứ như hắn đang bị thứ gì đó cản trở.
Nhân cơ hội này, hai tên Tổng Giám Mục kia tấn công liên tục. Từng luồng Quang Nhận chói mắt hung hăng nhắm thẳng vào Frost, đập mạnh vào người hắn.
Frost muốn né tránh, nhưng cơ thể hắn cứ như bị những sợi tơ vô hình trói chặt. Tuy hắn đã tránh được chỗ trí mạng, thế nhưng vẫn bị Quang Nhận đánh trúng.
Dòng máu đỏ sậm chảy xuống từ khóe miệng Frost.
Thấy đòn tấn công của mình có hiệu quả, Todds mỉm cười, thấp giọng nói: “Frost à, anh không nên xuất hiện ở nơi này. Những gì chúng tôi hiểu về anh đã vượt xa tưởng tượng của anh...”
Frost đưa tay lau nhẹ đi vết máu trên khóe miệng. Hắn không hề muốn trên người mình có thương tích, nếu không... có người nhìn thấy được sẽ giận mất.
Hắn quan sát vòng tròn ma thuật đang vây khốn mình. Hắn nhìn thấy được kết cấu rất quen mắt trên đó, nó rất giống với vòng tròn ma thuật được khắc trên lưng hắn bấy lâu nay.
Đôi mắt dưới mũ giáp của Frost đột nhiên trở nên sắc bén.
Hắn nhìn chằm chằm vào ba tên Tổng Giám Mục phía trước. Những kẻ này tạo cho hắn cảm giác thật ghê tởm, dường như đó đã là thứ cắm rễ vào bản năng hắn. Tuy hắn đã bị tước mất ký ức, nhưng cảm giác ghê tởm đó vẫn cứ khắc sâu trong tâm trí.
Những kẻ này... có quan hệ gì với lão già Andre ghê tởm kia?
Tuy miệng Todds cứ buông lời khiêu khích, nhưng hành động của gã lại cảnh giác vô cùng. Gã cẩn thận điều khiển vòng tròn ma thuật trên không trung, rồi lại tiếp tục cầu nguyện để chuẩn bị khai triển tầng thứ 2 của nó.
Nhưng chỉ trong giây lát, bóng người màu đen trước mắt gã đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, một luồng sát khí lạnh lẽo bất ngờ tấn công vào sau lưng gã. Hai người còn lại thấy lãnh chúa Hessen sắp chặt đứt đầu gã, bèn vội vàng dựng phép thuật hộ thuẫn ngay trước người gã.
Nhưng, không ai ngờ rằng mục tiêu của Frost vốn chẳng phải Todds.
Kiếm quang màu xanh lạnh lẽo đâm sang bên cạnh Todds theo một góc độ cực kỳ xảo quyệt, cuối cùng đánh thẳng vào mâm tròn gã cầm trong tay. Mâm tròn vỡ vụn dưới sự tấn công của kiếm quang, phát ra tiếng giòn vang.
Khi mâm tròn vỡ nát, vòng tròn ma thuật đang vây quanh bọn họ cũng lập tức biến mất. Cuối cùng cũng không còn khả năng khống chế hành động của Frost nữa.
Frost giơ thanh trường kiếm lên. Kiếm quang như vũ bão hùng hổ nhắm thẳng vào ba Tổng Giám Mục.
Luồng kiếm quang đó đến quá nhanh, đến mức chẳng ai kịp đề phòng, một trong số ba người phải vội vàng dựng một lá chắn Thánh Quang màu vàng kim lên. Thánh Quang và kiếm quang va vào nhau, phát ra tiếng ma sát chói tai. Thậm chí, lá chắn đó còn đang xuất hiện một vết nứt bằng tốc độ cực nhanh, nhìn thôi cũng biết chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Mà luồng kiếm quang kia vẫn còn chưa tan hết.
Đúng lúc này, Frost lại vung trường kiếm lên. Mũi kiếm lóe lên ánh sáng rét lạnh, chứng tỏ rằng một đợt tấn công mới sắp bắt đầu.
Todds nhíu mày, trầm giọng nói với hai người còn lại: “Chạy.”
Nói xong thì quay lưng chạy ngay, chẳng hề lưu luyến chút nào.
Ba người kia vừa lui, đội quân Blaise kéo đến cũng đồng loạt rút lui.
“Lãnh chúa vạn tuế!!”
“Lãnh chúa mạnh nhất!!”
Thấy ba tên Tổng Giám Mục bị lãnh chúa đánh đến hoảng sợ bỏ chạy mất, các xác sống ở Hessen đồng loạt tung hô, chúc mừng lãnh chúa thắng trận.
Hàng mày dưới mũ giáp của Frost nhíu lại. Hắn có thể cảm nhận được ba kẻ kia vẫn chưa dùng hết toàn lực. Thay vì nói đây là một trận tập kích bất ngờ, thì nên nói rằng đây chỉ là một lần... thử.
Thử sức ảnh hưởng của vòng tròn ma thuật kia lên hắn.
Cảm giác vô lực trong nháy mắt đó khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc.
*
Sau khi Frost để lại một toán quân tiếp viện, trong tiếng tung hô của xác sống, hắn ra lệnh cho các bộ hạ khác cùng quay về Hài Cung.
Đi được nửa đường, mọi người bỗng nghe trên không trung xuất hiện tiếng đập cánh. Vừa ngẩng đầu lên, họ đã nhận ra đó là con cốt long của lãnh chúa. Hiện giờ nó đang từ trên trời giáng xuống như một con ác điểu đã nhìn thấy con mồi.
Đám xác sống xung quanh đồng loạt lùi hết về sau. Tuy bọn họ là xác sống, nhưng nếu bị Alifa giẫm một cái cũng sẽ bẹp ngay. Vậy thì chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể hoạt động lại nữa.
Tất cả mọi người thuộc Hessen đều biết, nếu không có cơ thể mạnh mẽ như các kỵ sĩ trưởng thì không có cửa chơi với con cốt long này.
“Ầm...”
Cơ thể khổng lồ của Alifa đáp xuống đất, khiến bụi đất và lá cây bay mịt mù. Lúc này mọi người mới phát hiện ra Tiêu Chỉ đang ngồi yên trên lưng Alifa. Họ không kiềm được phải nhỏ giọng bàn tán.
“Là Nhiếp Chính quan kìa. Bây giờ cậu ta đến đây chi vậy?”
“Đón lãnh chúa về nhà hả?”
“Mày ngu dữ vậy?! Đọc tiểu thuyết nhiều quá hả? Có đón cũng là lãnh chúa đón cậu ta về chứ, làm vậy chẳng phải phản rồi à?”
Dưới ánh mắt nồng nhiệt của mọi người, Tiêu Chỉ bình tĩnh đưa tay ra với Frost: “Thưa ngài lãnh chúa, anh có về nhà không?”
Thái độ kiêu ngạo cực kỳ.
Thế là mọi người bỗng nhìn thấy vị lãnh chúa lạnh nhạt, âm u, chẳng thèm quan tâm đến ai của họ gật đầu không hề dị nghị, rồi cứ vậy mà cưỡi lên lưng cốt long, đi theo Nhiếp Chính quan mất tiêu.
“Mày vừa nói ai lậm tiểu thuyết đó? Mày mới ngu!!”
“....”
*
Quay về Bạch Cốt Điện.
Tiêu Chỉ vừa mới đóng cửa lại, đã vén tấm lụa trắng trên mặt mình lên, rồi quay lại nhìn Frost: “Cởi quần áo ra.”
Sống lưng Frost cứng đờ. Dường như hắn không ngờ rằng cảnh tượng này lại xuất hiện đột ngột như vậy. Hắn đứng chết trân tại chỗ, bởi hắn chẳng biết phải phản ứng thế nào cả.
Nhưng Tiêu Chỉ lại không hề khách khí, vừa bước đến đã cởi áo giáp của Frost. Cậu là một pháp sư, chưa bao giờ mặc giáp, nên hành động của cậu cũng không linh hoạt lắm, nhưng lại bướng bỉnh cực kỳ.
Mà đến tận lúc này Frost mới kịp tỉnh ra, hắn bắt lấy bàn tay đang táy máy trên người mình của Tiêu Chỉ, giọng nói còn có vẻ hơi bất lực: “Em sao vậy Tiểu Thất?”
Tiêu Chỉ nói: “Cởi áo giáp ra em xem.”
“Khụ...” Frost ho nhẹ một tiếng: “Anh... người anh toàn là bụi, bẩn lắm.”
Tiêu Chỉ nhìn hắn, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Anh bị thương.”
Cậu dùng thẳng câu khẳng định. Tuy hành động của Frost trông vẫn rất tự nhiên, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng Tiêu Chỉ có thể nhìn vào những động tác rất nhỏ của hắn để đoán ra được cơ thể của hắn lúc này không ổn lắm, còn là kiểu không ổn nhưng cố ý chịu đựng nữa cơ.
Vậy nên cậu mới vội vàng đưa người ta đi, còn muốn biết rõ tình trạng của Frost nữa.
Frost chỉ im lặng.
Một lát sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Anh không sao cả.”
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn khoanh tay, đứng yên đó canh hắn, trông có vẻ rất dê cụ, là kiểu “Nếu hôm nay anh không cho ông cởi thì hôm nay ông ứ đi” vậy đấy.
Cuối cùng Frost đành chịu thua.
Hắn thở dài thật khẽ, rồi bắt đầu cởi áo giáp của mình ra, còn nói thêm: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Quần áo bị cởi ra từng món một, Tiêu Chỉ có thể nhìn trên da Frost có vài vết thương, hầu như đều là vết bỏng dó Thánh Quang tạo ra. Cũng giống như những gì Frost nói khi này, mấy vết thương này không lớn, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.
Frost nói: “Em xem, thật sự là vậy mà...”
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Chỉ đã dùng Ảo Ảnh Lửa để vọt ra sau lưng hắn. Frost hốt hoảng, vội vàng muốn xoay người qua, thế nhưng lại bị một bàn tay thon dài giữ lại.
Hiện tại Tiêu Chỉ còn chưa hủy bỏ tác dụng của Tinh thể Vong Hồn, nên tay cậu lạnh như băng. Thế nhưng Frost lại giống hệt như là đụng phải bàn ủi vậy, còn hơi run lên.
Ngón tay Tiêu Chỉ chạm nhẹ vào lưng Frost: “A Sâm, anh muốn giấu em chuyện này à?”
Tấm lưng trước mắt cậu rất rộng, còn có cơ bắp cân đối, kèm theo đó là những đường gân sống lưng đẹp đẽ, cực kỳ hợp mắt thẩm mỹ của Tiêu Chỉ. Nhưng hiện giờ đôi mắt của cậu lại không đặt vào điểm này.
Vòng tròn ma thuật dữ tợn sau lưng Frost đang tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp. Khi Tiêu Chỉ chạm vào còn cảm nhận được cảm giác bỏng rát.
Giống hệt như một dấu ấn sống động.
Nhưng mà biểu hiện khi nãy của Frost lại rất ung dung, như thể người đang phải chịu loại tra tấn này không phải hắn.
Chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ cảm thấy mình đang nghẹn một bụng tức, nhưng không có chỗ nào để xả giận cả.
Thấy Tiêu Chỉ vẫn phát hiện ra việc mình cố tình giấu giếm, Frost khẽ thở dài, xoay người lại nhìn Tiêu Chỉ, còn nở một nụ cười trấn an cậu: “Anh không sao cả, không đau.”
Tiêu Chỉ lập tức cảm thấy nụ cười này chướng mắt cực kỳ.
Tiêu Chỉ vừa nghĩ đến là ra tay ngay. Cậu đưa tay che kín mặt Frost, che nụ cười gượng gạo đó lại: “Không được cười nữa, xấu.”
Frost: “...”
Sau đó Tiêu Chỉ túm Frost đè xuống giường: “Em bảo người đi tìm Greata, ông ta là cựu Tổng Giám Mục của Blaise, biết đâu sẽ có cách xử lý cái thứ quái quỷ sau lưng anh. Bây giờ anh không được cậy mạnh nữa.”
Nói xong Tiêu Chỉ lập tức đứng dậy, sai người đi báo cho Greata.
Tiện thể tìm luôn mảnh đất có phong thủy tốt để chôn thi thể của Tutaschon và Dolestrange, để tạo điều kiện thuận lợi cho hai người có thể biến đổi. ngôn tình hoàn
Sau khi quay lại phòng, Tiêu Chỉ thấy Frost đang ngoan ngoãn nằm trên giường. Hắn không còn cười nữa, chỉ dùng đôi mắt bạch kim lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm.
Tiêu Chỉ ngồi ở mép giường nhìn Frost: “Anh sao vậy?”
Còn nói thêm một câu: “Không cho anh nói dối.”
Frost khựng lại một lát, mới thấp giọng nói: “Đau.”
Dường như chữ này đã đánh vỡ bầu không khí căng thẳng nãy giờ, khiến mọi thứ thoải mái hơn một chút, gần như luồng không khí đang đông cứng lại tiếp tục chuyển động.
Chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ lại thấy hơi buồn cười vì cái chữ này.
Cậu lấy băng vải chuyên dùng cho xác sống ra, chuẩn bị xử lý vết bỏng do Thánh Quang gây ra trên người Frost. Cậu vừa quấn băng vải vừa nói: “Biết đau còn dám lao ra một mình. Anh cảm thấy chơi một đánh ba là lợi hại lắm đúng không? Đâu phải anh không biết Blaise xảo quyệt đến mức nào...”
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy vai mình hơi trĩu xuống. Frost đang tựa đầu vào vai cậu, giọng hắn trầm thấp: “Anh là lãnh chúa mà...”
Nói xong, hắn vòng tay ôm lấy Tiêu Chỉ, khiến cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Tiêu Chỉ thở dài: “Đừng phá em, vậy thì em không thể bôi thuốc cho anh đâu.”
“Ừm.” Frost ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cọ lên mặt Tiêu Chỉ. Giọng điệu hắn có vẻ vui sướng lắm, cũng không có ý muốn buông tay.
Tiêu Chỉ ghét bỏ chọc nhẹ lên mặt hắn: “Anh vui như thế làm gì? Đau đến váng đầu hả?”
Frost cười khẽ một tiếng, nhưng không hề trả lời. Hắn hôn nhẹ lên khóe miệng Tiêu Chỉ. Đôi môi lạnh như băng dừng lại bên môi Tiêu Chỉ, kèm theo đó là chút ý lấy lòng và trấn an.
Luồng cảm xúc không có chỗ phát tiết trong lòng Tiêu Chỉ bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu cũng đáp lại nụ hôn của Frost trong vô thức.
- ------------Hết chương 83------------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------
Chương 83: Anh vui như thế làm gì?
Người chơi hiện đang rất phấn khích và thảo luận nhiệt tình về màn đảo ngược tình thế thần kỳ vừa diễn ra. Có nhóm cười vào mặt Blaise, có nhóm cảm thấy tiếc hận cho cái chết của hai người mạnh nhất tộc Cuồng Sư. Còn nhóm khác thì đang bận tìm phương hướng phát triển CP của lãnh chúa Hessen và Nhiếp Chính quan, bận rộn vô cùng.
Đúng lúc này, tên Fenris gần như bị mọi người quên mất đang quay lưng về phía màn hình đột ngột quay sang. Ánh mắt của gã đảo một vòng quanh không trung, sau đó nhìn thẳng về hướng đang live stream.
Ngay sau đó, Fenris rút kiếm ra, đi thẳng về phía máy quay.
“Hả? Gã phát hiện chúng ta rồi à?”
Lúc này, những người chơi đang theo dõi live stream đểu cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại. Sau đó một đôi giày kỵ sĩ tinh xảo lọt vào tầm nhìn của họ. Nhìn từ góc độ này, cứ như là một con kiến ngước lên nhìn người khổng lồ vậy.
Ngay sau đó, kiếm quang sáng chói xuất hiện, người chơi biến thành thằn lằn cát để live stream đã bị xử. Do người chơi đã chết, nên hình ảnh trong live stream cũng biến thành Thế giới Asanasi.
“Bị phát hiện thật rồi!!!”
“Á á á á đừng mà!!! Niềm vui của tui bị cắt đứt mất rồi!!! Tui còn muốn xem phản ứng của bọn Blaise mà!!!”
“Drama này không còn ngon nữa!”
Mọi người kêu gào, nhưng live stream không thể phát tiếp được nữa.
*
Sau khi dũng cảm cướp thi thể của Tutaschon và Dolestrange giữa đại quân, Tiêu Chỉ cưỡi Alifa lao nhanh về hướng Hessen.
Vì để theo dõi sự kiện tiếp theo, nên Tiêu Chỉ vẫn luôn mở sổ thông tin, để tiện cập nhật tin tức mới nhất.
Người chơi live stream đã bị giết chết, từ đó tạo nên một cuộc thảo luận về việc tên chỉ huy kia phát hiện bằng cách nào. Nhưng chưa thảo luận được bao lâu, Kênh Thế Giới đã bị spam bởi một tin khác...
“Blaise tấn công Hessen rồi!!”
Tiêu Chỉ hoảng lên, vội vàng đọc tin tức này.
Tuy khu thương mại của Hessen đã được mở ra với bên ngoài, thế nhưng vẫn không cản được những người chơi đam mê đâm đầu vào chỗ chết lẻn vào Hessen, vậy nên có không ít người bị phạt tiền.
Tin tức lần này cũng do một người chơi đam mê đâm đầu vào chỗ chết như thế truyền ra. Cậu ta đang lén lút ở biên giới Hessen, nhưng bất chợt thấy một chiếc phi thuyền bay ngang qua đầu, lúc đấy cậu ta bị dọa đến ngơ luôn rồi.
Gần như là cùng một lúc với thời gian mai phục Tutaschon, ba Tổng Giám Mục dẫn theo một nhánh gồm thánh kỵ sĩ, Linh Mục và những người cùng chung lời cầu nguyện tạo thành quân tiên phong tiến vào Hessen.
Bọn họ tiến quân từ biên giới giao với Hessen. Sau khi bị Hessen chiếm đóng từ 20 năm trước, chỗ đó gần như đã bị bỏ hoang. Cho dù dạo gần đây Hessen đang trên đà phát triển, cũng không có hơi sức quan tâm đến nơi biên thùy xa xôi như vậy. Nên ngoại trừ quân đội phòng thủ ra, thì không có bất cứ cư dân nào.
Phi thuyền này có tốc độ vượt xa tốc độ của loại phi thuyền thường thấy trên lục địa, bên trên còn được trang bị hỏa lực cực mạnh, giống hệt như những pháo đài lơ lửng trên không vậy.
Cứ như vậy, đội quân này của Blaise dựa vào ưu thế của phi thuyền để xông thẳng vào Hessen, gần như đã đánh tan tuyến phòng ngự ở biên giới.
Cho đến khi lãnh chúa Hessen đích thân dẫn quân đến ngăn bọn họ lại.
Cả lục địa đều biết trận chiến giữa Blaise và Hessen nổ ra chỉ là chuyện sớm muộn. Bây giờ thời khắc đó cũng đến rồi.
Mà hiện tại, hai bên đang giao chiến kịch liệt ở mảnh đất nằm trong vùng biên giới phía Đông Hessen. Lãnh chúa Hessen đích thân đối đầu với ba Tổng Giám Mục tân nhiệm, chính là Todds, Sargencot và Yuki.
Tiêu Chỉ vừa tận mắt chứng kiến uy lực của Chúa Phạt, nên tim cậu như muốn nhảy ra ngoài. Đó chính là thứ vũ khí có thể khiến cơ thể cứng cáp của người mạnh như Tutaschon tan nát đấy.
Nếu phi thuyền này có Chúa Phạt, lại còn có thêm ba Tổng Giám Mục, vậy thì dù là Frost hay nhóm kỵ sĩ trưởng cũng đều lâm vào nguy hiểm.
Tiêu Chỉ vội vàng nói với Alifa: “Đi nào, đến phía Đông Hessen.”
Cậu vất vả lắm mới gom hết tiền tài trên đại lục dựng nên Hessen bây giờ đấy nhé! Làm sao có thể sụp đổ chỉ vì một lần tấn công bất ngờ được!!
Phía Đông Hessen nằm trong những khu vực chưa được khai phá, được bao phủ bởi mạng lưới giao thông thưa thớt. Nơi này không được bố trí Trận pháp Dịch Chuyển, tốc độ của phương tiện giao thông cũng chẳng nhanh bằng Alifa, nên chi bằng cứ để Alifa bay đến đó.
“Goo!” Alifa cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Tiêu Chỉ. Nó lập tức đổi hướng, tăng tốc lao thẳng về phía Đông Hessen.
*
Phía Đông Hessen.
Frost mặc giáp đen, mang mũ giáp che khuất nửa mặt. Hiện tại hắn đang chỉ huy các kỵ sĩ trưởng và quân đoàn xác sống đối đầu với cuộc đột kích của quân Blaise.
Nhóm kỵ sĩ trưởng của Hessen và thánh kỵ sĩ của Blaise lao vào chiến đấu, mà ngay từ đầu, ba Tổng Giám Mục đã nhằm vào Frost, xông thẳng về phía hắn.
Thánh Quang trong tay họ nhằm hết vào Frost. Bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, như thể đã hợp tác với nhau vô số lần.
Nhưng tốc độ của Frost lại cực nhanh, hắn thong thả né tránh những đòn Thánh Quang lao đến. Không những thế, kiếm quang của trường kiếm trong tay hắn lại sắc bén vô cùng, chém thẳng về phía bọn người kia chẳng hề do dự.
Trong vòng chiến này, những đòn tấn công và phòng thủ đều có tốc độ cực nhanh, khiến người ta nhìn vào mà hoa hết cả mắt.
Nhưng chỉ trong giây lát, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Bỗng Todds lùi về sau dưới sự yểm hộ của hai người còn lại, trong tay gã đột nhiên xuất hiện một mâm tròn có khắc vòng tròn ma thuật. Sau đó gã bắt đầu cầu nguyện. Theo hành động của gã, vòng tròn ma thuật trên mâm tròn tức khắc mở rộng ra, bao vây bốn người đang chiến đấu vào đó.
Những đòn tấn công hiểm hóc của Frost đột nhiên khựng lại, cứ như hắn đang bị thứ gì đó cản trở.
Nhân cơ hội này, hai tên Tổng Giám Mục kia tấn công liên tục. Từng luồng Quang Nhận chói mắt hung hăng nhắm thẳng vào Frost, đập mạnh vào người hắn.
Frost muốn né tránh, nhưng cơ thể hắn cứ như bị những sợi tơ vô hình trói chặt. Tuy hắn đã tránh được chỗ trí mạng, thế nhưng vẫn bị Quang Nhận đánh trúng.
Dòng máu đỏ sậm chảy xuống từ khóe miệng Frost.
Thấy đòn tấn công của mình có hiệu quả, Todds mỉm cười, thấp giọng nói: “Frost à, anh không nên xuất hiện ở nơi này. Những gì chúng tôi hiểu về anh đã vượt xa tưởng tượng của anh...”
Frost đưa tay lau nhẹ đi vết máu trên khóe miệng. Hắn không hề muốn trên người mình có thương tích, nếu không... có người nhìn thấy được sẽ giận mất.
Hắn quan sát vòng tròn ma thuật đang vây khốn mình. Hắn nhìn thấy được kết cấu rất quen mắt trên đó, nó rất giống với vòng tròn ma thuật được khắc trên lưng hắn bấy lâu nay.
Đôi mắt dưới mũ giáp của Frost đột nhiên trở nên sắc bén.
Hắn nhìn chằm chằm vào ba tên Tổng Giám Mục phía trước. Những kẻ này tạo cho hắn cảm giác thật ghê tởm, dường như đó đã là thứ cắm rễ vào bản năng hắn. Tuy hắn đã bị tước mất ký ức, nhưng cảm giác ghê tởm đó vẫn cứ khắc sâu trong tâm trí.
Những kẻ này... có quan hệ gì với lão già Andre ghê tởm kia?
Tuy miệng Todds cứ buông lời khiêu khích, nhưng hành động của gã lại cảnh giác vô cùng. Gã cẩn thận điều khiển vòng tròn ma thuật trên không trung, rồi lại tiếp tục cầu nguyện để chuẩn bị khai triển tầng thứ 2 của nó.
Nhưng chỉ trong giây lát, bóng người màu đen trước mắt gã đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, một luồng sát khí lạnh lẽo bất ngờ tấn công vào sau lưng gã. Hai người còn lại thấy lãnh chúa Hessen sắp chặt đứt đầu gã, bèn vội vàng dựng phép thuật hộ thuẫn ngay trước người gã.
Nhưng, không ai ngờ rằng mục tiêu của Frost vốn chẳng phải Todds.
Kiếm quang màu xanh lạnh lẽo đâm sang bên cạnh Todds theo một góc độ cực kỳ xảo quyệt, cuối cùng đánh thẳng vào mâm tròn gã cầm trong tay. Mâm tròn vỡ vụn dưới sự tấn công của kiếm quang, phát ra tiếng giòn vang.
Khi mâm tròn vỡ nát, vòng tròn ma thuật đang vây quanh bọn họ cũng lập tức biến mất. Cuối cùng cũng không còn khả năng khống chế hành động của Frost nữa.
Frost giơ thanh trường kiếm lên. Kiếm quang như vũ bão hùng hổ nhắm thẳng vào ba Tổng Giám Mục.
Luồng kiếm quang đó đến quá nhanh, đến mức chẳng ai kịp đề phòng, một trong số ba người phải vội vàng dựng một lá chắn Thánh Quang màu vàng kim lên. Thánh Quang và kiếm quang va vào nhau, phát ra tiếng ma sát chói tai. Thậm chí, lá chắn đó còn đang xuất hiện một vết nứt bằng tốc độ cực nhanh, nhìn thôi cũng biết chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Mà luồng kiếm quang kia vẫn còn chưa tan hết.
Đúng lúc này, Frost lại vung trường kiếm lên. Mũi kiếm lóe lên ánh sáng rét lạnh, chứng tỏ rằng một đợt tấn công mới sắp bắt đầu.
Todds nhíu mày, trầm giọng nói với hai người còn lại: “Chạy.”
Nói xong thì quay lưng chạy ngay, chẳng hề lưu luyến chút nào.
Ba người kia vừa lui, đội quân Blaise kéo đến cũng đồng loạt rút lui.
“Lãnh chúa vạn tuế!!”
“Lãnh chúa mạnh nhất!!”
Thấy ba tên Tổng Giám Mục bị lãnh chúa đánh đến hoảng sợ bỏ chạy mất, các xác sống ở Hessen đồng loạt tung hô, chúc mừng lãnh chúa thắng trận.
Hàng mày dưới mũ giáp của Frost nhíu lại. Hắn có thể cảm nhận được ba kẻ kia vẫn chưa dùng hết toàn lực. Thay vì nói đây là một trận tập kích bất ngờ, thì nên nói rằng đây chỉ là một lần... thử.
Thử sức ảnh hưởng của vòng tròn ma thuật kia lên hắn.
Cảm giác vô lực trong nháy mắt đó khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc.
*
Sau khi Frost để lại một toán quân tiếp viện, trong tiếng tung hô của xác sống, hắn ra lệnh cho các bộ hạ khác cùng quay về Hài Cung.
Đi được nửa đường, mọi người bỗng nghe trên không trung xuất hiện tiếng đập cánh. Vừa ngẩng đầu lên, họ đã nhận ra đó là con cốt long của lãnh chúa. Hiện giờ nó đang từ trên trời giáng xuống như một con ác điểu đã nhìn thấy con mồi.
Đám xác sống xung quanh đồng loạt lùi hết về sau. Tuy bọn họ là xác sống, nhưng nếu bị Alifa giẫm một cái cũng sẽ bẹp ngay. Vậy thì chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể hoạt động lại nữa.
Tất cả mọi người thuộc Hessen đều biết, nếu không có cơ thể mạnh mẽ như các kỵ sĩ trưởng thì không có cửa chơi với con cốt long này.
“Ầm...”
Cơ thể khổng lồ của Alifa đáp xuống đất, khiến bụi đất và lá cây bay mịt mù. Lúc này mọi người mới phát hiện ra Tiêu Chỉ đang ngồi yên trên lưng Alifa. Họ không kiềm được phải nhỏ giọng bàn tán.
“Là Nhiếp Chính quan kìa. Bây giờ cậu ta đến đây chi vậy?”
“Đón lãnh chúa về nhà hả?”
“Mày ngu dữ vậy?! Đọc tiểu thuyết nhiều quá hả? Có đón cũng là lãnh chúa đón cậu ta về chứ, làm vậy chẳng phải phản rồi à?”
Dưới ánh mắt nồng nhiệt của mọi người, Tiêu Chỉ bình tĩnh đưa tay ra với Frost: “Thưa ngài lãnh chúa, anh có về nhà không?”
Thái độ kiêu ngạo cực kỳ.
Thế là mọi người bỗng nhìn thấy vị lãnh chúa lạnh nhạt, âm u, chẳng thèm quan tâm đến ai của họ gật đầu không hề dị nghị, rồi cứ vậy mà cưỡi lên lưng cốt long, đi theo Nhiếp Chính quan mất tiêu.
“Mày vừa nói ai lậm tiểu thuyết đó? Mày mới ngu!!”
“....”
*
Quay về Bạch Cốt Điện.
Tiêu Chỉ vừa mới đóng cửa lại, đã vén tấm lụa trắng trên mặt mình lên, rồi quay lại nhìn Frost: “Cởi quần áo ra.”
Sống lưng Frost cứng đờ. Dường như hắn không ngờ rằng cảnh tượng này lại xuất hiện đột ngột như vậy. Hắn đứng chết trân tại chỗ, bởi hắn chẳng biết phải phản ứng thế nào cả.
Nhưng Tiêu Chỉ lại không hề khách khí, vừa bước đến đã cởi áo giáp của Frost. Cậu là một pháp sư, chưa bao giờ mặc giáp, nên hành động của cậu cũng không linh hoạt lắm, nhưng lại bướng bỉnh cực kỳ.
Mà đến tận lúc này Frost mới kịp tỉnh ra, hắn bắt lấy bàn tay đang táy máy trên người mình của Tiêu Chỉ, giọng nói còn có vẻ hơi bất lực: “Em sao vậy Tiểu Thất?”
Tiêu Chỉ nói: “Cởi áo giáp ra em xem.”
“Khụ...” Frost ho nhẹ một tiếng: “Anh... người anh toàn là bụi, bẩn lắm.”
Tiêu Chỉ nhìn hắn, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Anh bị thương.”
Cậu dùng thẳng câu khẳng định. Tuy hành động của Frost trông vẫn rất tự nhiên, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng Tiêu Chỉ có thể nhìn vào những động tác rất nhỏ của hắn để đoán ra được cơ thể của hắn lúc này không ổn lắm, còn là kiểu không ổn nhưng cố ý chịu đựng nữa cơ.
Vậy nên cậu mới vội vàng đưa người ta đi, còn muốn biết rõ tình trạng của Frost nữa.
Frost chỉ im lặng.
Một lát sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Anh không sao cả.”
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn khoanh tay, đứng yên đó canh hắn, trông có vẻ rất dê cụ, là kiểu “Nếu hôm nay anh không cho ông cởi thì hôm nay ông ứ đi” vậy đấy.
Cuối cùng Frost đành chịu thua.
Hắn thở dài thật khẽ, rồi bắt đầu cởi áo giáp của mình ra, còn nói thêm: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Quần áo bị cởi ra từng món một, Tiêu Chỉ có thể nhìn trên da Frost có vài vết thương, hầu như đều là vết bỏng dó Thánh Quang tạo ra. Cũng giống như những gì Frost nói khi này, mấy vết thương này không lớn, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.
Frost nói: “Em xem, thật sự là vậy mà...”
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Chỉ đã dùng Ảo Ảnh Lửa để vọt ra sau lưng hắn. Frost hốt hoảng, vội vàng muốn xoay người qua, thế nhưng lại bị một bàn tay thon dài giữ lại.
Hiện tại Tiêu Chỉ còn chưa hủy bỏ tác dụng của Tinh thể Vong Hồn, nên tay cậu lạnh như băng. Thế nhưng Frost lại giống hệt như là đụng phải bàn ủi vậy, còn hơi run lên.
Ngón tay Tiêu Chỉ chạm nhẹ vào lưng Frost: “A Sâm, anh muốn giấu em chuyện này à?”
Tấm lưng trước mắt cậu rất rộng, còn có cơ bắp cân đối, kèm theo đó là những đường gân sống lưng đẹp đẽ, cực kỳ hợp mắt thẩm mỹ của Tiêu Chỉ. Nhưng hiện giờ đôi mắt của cậu lại không đặt vào điểm này.
Vòng tròn ma thuật dữ tợn sau lưng Frost đang tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp. Khi Tiêu Chỉ chạm vào còn cảm nhận được cảm giác bỏng rát.
Giống hệt như một dấu ấn sống động.
Nhưng mà biểu hiện khi nãy của Frost lại rất ung dung, như thể người đang phải chịu loại tra tấn này không phải hắn.
Chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ cảm thấy mình đang nghẹn một bụng tức, nhưng không có chỗ nào để xả giận cả.
Thấy Tiêu Chỉ vẫn phát hiện ra việc mình cố tình giấu giếm, Frost khẽ thở dài, xoay người lại nhìn Tiêu Chỉ, còn nở một nụ cười trấn an cậu: “Anh không sao cả, không đau.”
Tiêu Chỉ lập tức cảm thấy nụ cười này chướng mắt cực kỳ.
Tiêu Chỉ vừa nghĩ đến là ra tay ngay. Cậu đưa tay che kín mặt Frost, che nụ cười gượng gạo đó lại: “Không được cười nữa, xấu.”
Frost: “...”
Sau đó Tiêu Chỉ túm Frost đè xuống giường: “Em bảo người đi tìm Greata, ông ta là cựu Tổng Giám Mục của Blaise, biết đâu sẽ có cách xử lý cái thứ quái quỷ sau lưng anh. Bây giờ anh không được cậy mạnh nữa.”
Nói xong Tiêu Chỉ lập tức đứng dậy, sai người đi báo cho Greata.
Tiện thể tìm luôn mảnh đất có phong thủy tốt để chôn thi thể của Tutaschon và Dolestrange, để tạo điều kiện thuận lợi cho hai người có thể biến đổi. ngôn tình hoàn
Sau khi quay lại phòng, Tiêu Chỉ thấy Frost đang ngoan ngoãn nằm trên giường. Hắn không còn cười nữa, chỉ dùng đôi mắt bạch kim lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm.
Tiêu Chỉ ngồi ở mép giường nhìn Frost: “Anh sao vậy?”
Còn nói thêm một câu: “Không cho anh nói dối.”
Frost khựng lại một lát, mới thấp giọng nói: “Đau.”
Dường như chữ này đã đánh vỡ bầu không khí căng thẳng nãy giờ, khiến mọi thứ thoải mái hơn một chút, gần như luồng không khí đang đông cứng lại tiếp tục chuyển động.
Chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ lại thấy hơi buồn cười vì cái chữ này.
Cậu lấy băng vải chuyên dùng cho xác sống ra, chuẩn bị xử lý vết bỏng do Thánh Quang gây ra trên người Frost. Cậu vừa quấn băng vải vừa nói: “Biết đau còn dám lao ra một mình. Anh cảm thấy chơi một đánh ba là lợi hại lắm đúng không? Đâu phải anh không biết Blaise xảo quyệt đến mức nào...”
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy vai mình hơi trĩu xuống. Frost đang tựa đầu vào vai cậu, giọng hắn trầm thấp: “Anh là lãnh chúa mà...”
Nói xong, hắn vòng tay ôm lấy Tiêu Chỉ, khiến cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Tiêu Chỉ thở dài: “Đừng phá em, vậy thì em không thể bôi thuốc cho anh đâu.”
“Ừm.” Frost ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cọ lên mặt Tiêu Chỉ. Giọng điệu hắn có vẻ vui sướng lắm, cũng không có ý muốn buông tay.
Tiêu Chỉ ghét bỏ chọc nhẹ lên mặt hắn: “Anh vui như thế làm gì? Đau đến váng đầu hả?”
Frost cười khẽ một tiếng, nhưng không hề trả lời. Hắn hôn nhẹ lên khóe miệng Tiêu Chỉ. Đôi môi lạnh như băng dừng lại bên môi Tiêu Chỉ, kèm theo đó là chút ý lấy lòng và trấn an.
Luồng cảm xúc không có chỗ phát tiết trong lòng Tiêu Chỉ bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Cậu cũng đáp lại nụ hôn của Frost trong vô thức.
- ------------Hết chương 83------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.