Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 82: Thay tôi cảm ơn Chúa của các người đã phù hộ nhé...

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------------------

Chương 82: Thay tôi cảm ơn Chúa của các người đã phù hộ nhé...

Theo lời của Dolestrange, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về hướng luồng sáng kia lao đến.

Giữa đám thánh kỵ sĩ giáp sắt được đặt một khẩu pháo lớn được tạo nên từ kim loại trắng và vàng. Khẩu pháo này rất lớn, chiều dài vượt xa chiều cao của một người trưởng thành. Nó được đặt trên chiếc xe chuyên dùng trong sa mạc, có lẽ là để giữ nguyên tính cơ động của nó.

Mà ngay lúc này, họng pháo đen ngòm đang nhắm thẳng vào Tutaschon và Dolestrange.

Phát đạn vừa nãy đã tiêu hao hết quặng Ishi bên trong đó, nên hiện tại có hai tên lính đã được huấn luyện đang thêm khoáng thạch mới vào một cách rất thuần thục.

Ánh mắt sắc bén của Tutaschon dán chặt vào khẩu pháo đột ngột xuất hiện này.

Khác hẳn với vũ khí của các bậc thầy pháo hạng nặng trên lục địa, khẩu pháo này không cần đạn đặc chế, uy lực cũng khủng khiếp hơn những loại pháo thường. Nếu như một bậc thầy pháo hạng nặng tấn công bọn họ, thì với sức mạnh của Dolestrange, chắc chắn anh ta sẽ không bị thương chỉ với một phát đạn như thế.

Có thể thấy khẩu pháo này tiêu hao một lượng lớn Ishi, chỉ bắn một phát là phải bổ sung ngay, còn khó khăn trong việc di chuyển, nhưng với uy lực như thế, thì cho dù nó có khuyết điểm gì cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy hiệu quả trên chiến trường.

Đúng lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện tiếng xôn xao. Đám thánh kỵ sĩ đang vây chặt lấy hai người đột ngột tách ra vài khe hở, từng khẩu pháo xuyên qua khe hở đó, xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Tổng cộng chín khẩu.

Mỗi một khẩu đều nhắm thẳng vào hai người đứng ở trung tâm.

Lúc này, tên dẫn đầu mới thong thả nói: “Vậy chẳng hay chín khẩu Chúa Phạt có đủ không? Ngài Đại Kiếm Sư.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, vô số đôi mắt đồng loạt dán vào Tutaschon và Dolestrange.

“Chơi vậy ai chơi lại? Coi uy lực của khẩu pháo đó đi, nếu nó nã liên tục...”

“ĐM nó chứ chín. Lại còn có thể nạp năng lượng. Rõ ràng là muốn bắn chết người ta mà!!!”

“Rốt cuộc là Blaise muốn làm gì thế? Muốn càn quét sa mạc Trường Nguyệt? Hay thống nhất cả lục địa?”

“Xin một đại lão nào đó hãy phân tích.”

+1

+2

...

“Tôi đoán, có thể bọn họ đang tiến hành một cuộc thực nghiệm gì đó. Thực nghiệm xem loại vũ khí mới có tên Chúa Phạt này có uy lực đến nhường nào.”

Tiêu Chỉ nhìn vào ID của người vừa chat cuối cùng, chợt nhận ra đó là người quen. Hai chữ “Nhược Diệp” sáng chói. Xem ra đàn anh Bạch Ngôn cũng chú ý đến phiên live stream này. Sau khi biết được thú vui bí mật của Bạch Ngôn là hóng chuyện, thì với việc y xuất hiện ở bất cứ nơi nào có biến Tiêu Chỉ cũng chẳng còn thấy lạ nữa.

Bạch Ngôn nói tiếp: “Hiện tại trên lục địa có không ít người mạnh xếp hàng đầu, nhưng đa số họ đều có thế lực của riêng mình, rất hiếm khi đi lẻ. Những người thích đơn độc đều rất khó nắm được hành tung nên đại quân khó mà chặn được.”

“Duy chỉ có Tutaschon là khác. Tuy bộ lạc Cuồng Sư được xem là mạnh ở sa mạc Trường Nguyệt, nhưng hiện tại họ không thể thống nhất các bộ lạc. Vậy nên họ vẫn yếu hơn các quốc gia thống nhất nhiều. Hơn nữa, có rất nhiều người biết đến việc Tutaschon và Dolestrange thường xuyên vào sa mạc để luyện tập, thế thì những họ cũng chỉ đi đến vài nơi mà thôi. Chỉ cần phái người theo dõi, thì có thể dễ dàng nắm được hành tung của họ, cũng dễ mai phục hơn.”

“Có lẽ là Blaise muốn thực nghiệm xem Chúa Phạt có thể giết chết những người mạnh hàng đầu hay không. Hay nói cách khác chính là cần bao nhiêu phát đạn để giết.”

“Tôi đoán, Tutaschon và Dolestrange không phải mục đích cuối cùng của họ.”

“Là vị nào đó ở Hessen mới đúng.”

Xem xong bài phân tích của Nhược Diệp, tất cả các người chơi đều cảm thấy rất đúng.

Tiêu Chỉ nhíu mày. Bởi suy nghĩ của cậu cũng chẳng khác nhiều với Bạch Ngôn. Bộ lạc Cuồng Sư nổi danh nhờ kiêu dũng thiện chiến, nhưng địa bàn chiếm được lại không rộng. Đã không có khoáng sản xuất khẩu, lại còn không sản xuất bất cứ vật gì có giá trị, ngay cả nguồn nước cũng chẳng phong phú, nên khó phát triển nông nghiệp.

Như vậy thì bộ lạc Cuồng Sư không có nhiều địa bàn như bộ lạc Liệp Tích, cũng không có khoáng sản dồi dào khiến người ta thèm khát như Đại công quốc Dilling, nên không có lý nào mà lại khiến Blaise phải lặn lội đường xa đến mai phục tộc trưởng của họ.

Hơn nữa, còn là lần đầu tiên... khẩu đại pháo Chúa Phạt xuất hiện.

Nếu như không có người chơi live stream, chỉ e rằng lần này sẽ là một cuộc thực nghiệm vũ khí bí mật. Mục đích của cuộc thực nghiệm này chính là thử xem cần lực sát thương thế nào mới đủ giết chết những kẻ mạnh hàng đầu lục địa, ví dụ như... Frost.

Tiêu Chỉ ngẩng đầu lên khỏi sổ thông tin, rồi nói với Alifa: “Alifa, chúng ta đến sa mạc Trường Nguyệt nào. Bay cao một chút, cẩn thận đừng để người ta phát hiện.”

“Goo...” Tuy Alifa không hiểu vì sao cậu lại muốn đến sa mạc Trường Nguyệt, nhưng có thể đi ra ngoài cùng Tiêu Chỉ thêm một lúc nữa nên nó rất vui.

Tiêu Chỉ nhìn đủ loại phân tích trong live stream, cậu tìm được vị trí của cuộc tấn công này – Thung lũng Hoàng Hôn, nằm ở phía Đông Nam sa mạc Trường Nguyệt.

*

Vừa đi, Tiêu Chỉ vừa quan sát diễn biến tình hình trong live stream.

Mà lúc này, chín khẩu Chúa Phạt đã được chuẩn bị sẵn sàng. Theo tiếng ra lệnh của tên chỉ huy, tất cả đồng loạt phóng đạn về phía Tutaschon và Dolestrange.

Vài luồng sáng chói mắt lao thẳng về hai người không hề do dự, dường như là chặt đứt hơn một nửa đường né tránh của họ.

Tuy Tutaschon và Dolestrange là hai người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng chỗ họ đứng là một bãi cát bằng phẳng, không có bất cứ vật gì để che chắn, vậy nên họ chỉ đành dựa vào phản ứng nhanh nhạy của bản thân để tránh né hoặc lấy cứng chọi cứng.

Chín luồng sáng không phóng ra cùng một lúc, mà sau khi hai người né được đòn thứ nhất, nó sẽ bắn ra phát thứ hai, còn nhắm chuẩn ngay phương hướng tránh né của hai người họ.

Một luồng sáng hung tợn lao thẳng vào lưng của Tutaschon, nhưng bị Dolestrange múa thanh kiếm khổng lồ gắng gượng cản lại.

Có phát đạn khác tập kích Dolestrange, nhưng lại bị Tutaschon đánh bay bằng cây rìu khổng lồ.

Hai người phối hợp rất ăn ý, chi viện cho nhau rất mượt mà. Cho dù là bất cứ ai cũng sẽ tán thưởng phong cách chiến đấu của họ. Muốn đạt tới trình độ này bắt buộc họ phải tin tưởng nhau tuyệt đối, ngoài ra bản thân họ cũng phải có đủ sức mạnh thì mới có thể gánh vác được sự tín nhiệm của đối phương.

Trong khi chiến đấu, bọn họ không phạm phải bất cứ sai lầm ngu xuẩn nào, nhưng những vết thương trên người họ càng lúc càng nhiều hơn.

Thế nhưng sức người có hạn, mà Chúa Phạt chỉ là thứ vũ khí lạnh lẽo. Chỉ cần có đủ quặng Ishi, nó sẽ mãi mãi vận hành.

Những vết thương xuất hiện càng lúc càng nhiều trên hai bóng người đó. Chiến đấu liên tục với cường độ cao khiến bọn họ đuối sức, tốc độ vung vũ khí chậm dần đi.

“Đoàng...”

Bắt đầu có máu tươi đổ xuống mặt đất, thấm vào cát, khiến mặt đất vốn màu vàng trở nên đỏ thẫm.

“Mẹ nó... Tôi không muốn nhìn nữa...”



“Đáng thương quá. Tại sao lại đối xử với họ như vậy chứ?”

“Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay tôi sẽ bóc phốt Blaise cả đời!! Tuy bình thường tôi cũng phốt họ y vậy!!”

“Đoàng...”

Hai bóng người đứng giữa vòng vây đã bị máu nhuộm đỏ, cơ thể họ lảo đảo, như thể sẽ ngã xuống ngay lập tức. Nhưng bọn họ vẫn sóng vai chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Họ nắm chặt lấy vũ khí trong tay, xung quanh là cát bụi bay đầy trời.

....

“Đoàng...”

Tiếng nổ cuối cùng vang lên, sau đó mọi thứ quay về với sự tĩnh lặng.

Sau khi bụi mù tản bớt, bờ cát bình yên lúc này đã bị bắn thành một cái hố khổng lồ. Bên trong chỉ có một màu đỏ thẫm, tất cả đều là máu thịt bắn ra.

Tại trung tâm có hai cơ thể đã không còn nhìn ra hình người nữa.

Trong đó có một thi thể đang trong tư thế khuỵu một gối, một bàn tay chống kiếm, nhưng đầu đã vỡ nát. Đó chính là Dolestrange. Đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ. Anh dùng chính máu thịt của mình để tạo nên tấm khiên cuối cùng cho tộc trưởng của mình.

Còn thi thể kia vẫn đang đứng thẳng, tay cầm chiếc rìu khổng lồ. Ngực anh ta bị thủng một lỗ lớn, nhưng thi thể tàn phế của anh ta vẫn cố chấp không chịu ngã xuống.

Giữ vững niềm kiêu hãnh của cuối của Kẻ Chinh Phục.

Trong bầu không khí tính lặng, tên chỉ huy đột ngột lên tiếng, giọng điệu mang ý cười: “Không hổ là Kẻ Chinh Phục và Đại Kiếm Sư, phải bắn tận 300 phát đạn các người mới chịu ngoan ngoãn.”

Thi thể của Tutaschon và Dolestrange vẫn lặng im, không thể nào đáp lại lời khiêu khích của gã nữa.

Nói xong, gã vỗ tay gọi phụ tá của mình tới.

“Thưa ngài Fenris.” Phụ tá kính cẩn hành lễ.

Fenris không thèm quay đầu lại, hỏi: “Quặng Ishi còn lại bao nhiêu?”

Phụ tá lật ghi chép ra xem: “Gần như đã dùng hết, chỉ còn đủ cho ba phát đạn nữa.”

Fenris cười: “May mắn thật đấy. Xem ra Chúa vẫn còn dõi theo chúng ta. Xin cảm tạ ơn Chúa.”

Gã nhìn chằm chằm vào mấy thi thể phía trước rồi dặn dò phụ tá: “Mời Giám Mục Aleda đến đây, chuẩn bị nghi thức thanh tẩy.”

Thi thể của những kẻ không tin chính là thứ rất nguy hiểm, bắt buộc phải xử lý nhanh chóng.

*

Cho dù Alifa bay nhanh cách mấy, thì đến khi Tiêu Chỉ tới được Thung lũng Hoàng Hôn, trận đấu đã kết thúc.

Hiện giờ cậu và Alifa đang lơ lửng trên không trung.

Bọn họ bay rất cao, nhìn sơ qua chỉ giống như chim bay mà thôi, nên không gây sự chú ý.

Tiêu Chỉ thấy được cả quá trình Tutaschon và Dolestrange chết trận qua live stream, vậy nên cậu cảm thấy vô cùng đau lòng và phẫn nộ trước hình ảnh hai kẻ mạnh như vậy ngã xuống.

Khác hẳn với những người chơi chỉ có thể mắng Blaise để giải tỏa cơn giận, khi cậu nhìn thấy hai thi thể đó thì không thể không suy nghĩ.

Tuy không đến cứu kịp, mà có đến kịp cũng chưa chắc cứu nổi, nhưng cướp thi thể thì chắc là được ấy nhỉ?

Cậu cũng đâu phải đơn giản là vì vả vào mặt Blaise.

Tutaschon là tộc trưởng nổi danh nhất sa mạc Trường Nguyệt, nên được không ít người tôn kính, chứ không chỉ là bộ lạc Cuồng Sư. Nếu như cướp thi thể của ông ta từ tay Blaise rồi trả lại cho bộ lạc Cuồng Sư, thì có thể giúp Hessen nhận được thiện cảm của các bộ lạc. Khi đối mặt với cục diện kế tiếp của lục địa, có lẽ đó sẽ trở thành cơ sở để hợp tác.

Ngoài ra, theo những gì Tiêu Chỉ biết về xác sống trong thời gian qua. Những người chết đi trong chiến ý và sự không cam lòng mãnh liệt như thế thì có xác suất chuyển hóa thành xác sống rất cao.

Thêm việc cậu vừa mới nghe rõ ràng rằng hiện tại quặng Ishi của Blaise gần như đã dùng hết, tiếp viện vẫn chưa tới, nên giờ đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Hơn nữa...

Tát vào mặt Blaise trước mặt mọi người thì chắc là sướng phải biết. Chỉ suy nghĩ chút thôi mà kích động quá.

Tiêu Chỉ nhìn thấy hình ảnh một người mặc trang phục Giám Mục dẫn theo vài Linh Mục đi đến gần thi thể của Tutaschon và Dolestrange trong live stream. Nếu như bị nghi thức thanh tẩy của bọn họ bao trùm lên rồi thì không còn kịp nữa.

Không thể lãng phí thời gian nữa, Tiêu Chỉ lập tức đổi sang trang phục Nhiếp Chính quan, quen tay trùm luôn lụa trắng lên đầu mình.

Sau đó nói với Alifa: “Lao xuống!!! Tìm cơ hội cướp thi thể!!”

“Goo...” Alifa đập cánh, lao xuống dưới như một mũi tên.

Giám Mục Aleda đang chuẩn bị nghi thức thanh tẩy bỗng cảm thấy hai mắt mình tối sầm. Lão ta nghi hoặc nhìn khắp bốn phía, thế nhưng xung quanh vẫn sáng choang.

Lão chần chừ ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một cảnh khiến lá gan lão như sắp vỡ nát.

Một con cốt long đang lao đến với tốc độ chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Đứng ở góc độ của lão có thể nhìn thấy rõ hàm răng sắc nhọn trong miệng nó. Không còn nghi ngờ gì nữa, hàm răng này có thể cắn nát thân thể lão dễ như chơi.

“Cốt long!!!”

Có một Linh Mục trong số đó hoảng loạn hét lên, rồi chạy ra ngoài trước. Theo sự dẫn dắt của người này, những Linh Mục khác cũng hốt hoảng, đồng loạt chạy hết.

Không ai không biết, cốt long chính là tọa kỵ của lãnh chúa Hessen.

Bên trên là một bóng người màu đen, lẽ nào... lẽ nào là lãnh chúa Hessen!!!

“Lãnh chúa Hessen tới kìa!!!” Mấy Linh Mục càng trốn nhanh hơn.

“Hoảng cái gì?! Người đó mặc áo choàng, không phải lãnh chúa Hessen!!” Fenris tức giận mắng, lập tức sai đoàn thánh kỵ sĩ chuẩn bị đội hình chiến đấu, rồi ra lệnh: “Chuẩn bị Chúa Phạt!!”

Tuy không biết hai tên này đến vì mục đích gì, nhưng nếu xác sống đã tự đến chịu chết, lý nào mà họ lại buông tha.

Chôn thây tại nơi này cùng Kẻ Chinh Phục đi, tên xác sống không biết trời cao đất dày!!

Khi Tiêu Chỉ và Alifa lao xuống mặt đất, vừa đúng lúc đối mặt với thế hùng hồn của đoàn thánh kỵ sĩ.

Lúc này Alifa mới bộc lộ vẻ mặt dữ tợn của mình, trông nó khác hẳn với lúc lãm nũng, tỏ vẻ dễ thương ngày thường. Nó hung hãn bổ nhào vào bờ cát, cái đuôi còn to lớn hơn cả thân cây quét qua, thổi đám thánh kỵ sĩ to gan dám đến gần nó bay tứ tung.

Chỉ trong nháy mắt, khu vực xung quanh nó đã trở nên trống trải.



Fenris cau mày. Gã đã cảm nhận được độ khó nhằn của cốt long, bèn hô to: “Chúa Phạt đâu rồi?!”

Phụ tá trả lời rất cẩn thận: “Vẫn đang nạp đạn ạ.”

“Mẹ nó chứ!!” Fenris chửi một câu thô tục, tương phản với thân phận của gã. Rồi chỉ huy đội ngũ khác: “Súng!!”

Theo lệnh của gã, một đoàn quân ẩn nấp trong trận phục kích bao vây hai người Tutaschon xuất hiện ngay lập tức. Trong tay bọn họ đều là những khẩu súng thật dài, khi cận chiến không có hiệu quả, nhưng ngắm bắn tầm xa mới phù hợp với cách thức tấn công của họ.

Đoàn quân cầm súng nghe lệnh, họng súng đen ngòm nhắm thẳng về mục tiêu khổng lồ là Alifa.

Lúc này bọn họ mới nhìn thấy người đang ngồi trên lưng cốt long đang giơ tay lên với họ. Trong tay người này chẳng phải trường kiếm như trong dự đoán, mà là một pháp trượng lấp lánh.

Đoàn quân cầm súng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không phải lãnh chúa Hessen.

À mà? Pháp trượng? Pháp sư? Hay nói cách khác là... tầm xa?

Vừa nghĩ đến đây, đội quân cầm súng chợt phát hiện ra trên đầu họ có những tiếng động kỳ quái. Họ ngẩng đầu lên nhìn. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt, vô số thiên thạch đang lao từ trên đó xuống với tốc độ khủng khiếp. Mỗi một thiên thạch đều kèm theo ngọn lửa xanh lè u ám, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc thê lương trong đó.

Sa mạc nóng rực dường như lạnh đi trong nháy mắt, kèm theo đó là sự chết chóc lạnh lẽo và hơi thở mang điềm xấu tràn ngập khắp nơi.

Vong Linh Thiên Tai.

Khi nãy Tiêu Chỉ im lặng là vì bố trí trước cái phép thuật rườm rà này. Có cái gì phù hợp với việc thanh trừng hơn Thiên Tai đâu chứ? Không chỉ có uy lực cực khủng, mà còn có hiệu ứng hào nhoáng, điểm tối đa cả về kiểu dáng lẫn tính thực tế luôn đấy.

Thiên thạch rơi xuống kèm theo gió lớn thét gào nện thẳng vào bọn lính Blaise đang đứng bên dưới, giống hệt như tận thế vậy. Thế trận tấn công nhằm vào hai người đã trở nên hỗn loạn, khó mà tạo thành uy hiếp được.

“Chính là lúc này.” Tiêu Chỉ hô to.

Cái miệng khổng lồ của Alifa lập tức há ra, đớp lấy thi thể của hai người Tutaschon trên cát chỉ với một cú. Sau đó nó quạt cánh, bay thẳng lên không trung mà không hề lưu luyến chút nào.

Mà lúc này, Chúa Phạt cuối cùng cũng nạp đạn xong, tất cả họng súng đều nhắm vào Alifa trên không trung.

“Tấn công!!” Fenris ra lệnh.

“Đoàng...”

“Đoàng...”

Hai tiếng vang liên tiếp, kèm theo đó là hai cột sáng lao thẳng về phía Alifa, dường như muốn đánh nó rơi xuống.

Alifa quay đầu nhìn, bỗng nhiên nó vung đuôi, thay đổi phương hướng trên bầu trời với tốc độ cực nhanh. Cái bóng màu trắng tạo nên một vòng cung mượt mà, tránh thoát khỏi hai phát đạn kia.

Đúng lúc này, phát đạn thứ ba cũng bay tới, dừng đúng ngay vị trí né tránh của Alifa.

Dự đoán chuẩn cực kỳ!!

Thế nhưng...

Cột sáng này cũng thất bại. Nó xuyên qua khe hở giữa khung xương của Alifa, đánh vào hư không.

Alifa, nó bị lọt sáng mà.

Mọi người:...

Vậy mà cũng làm được...

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một giọng nói loáng thoáng, trong giọng nói ấy còn có ý cười đầy khiêu kích: “May mắn thật đấy. Thay tôi cảm ơn Chúa của các người đã phù hộ nhé...”

Nghe vậy, Fenris tức đến mức vứt luôn mũ giáp của mình: “Hừ...”

Tên xác sống này đang nhại lại lời của gã để chế giễu gã đây mà! Tên khốn này không chỉ mang thi thể của Tutaschon và Dolestrange đi, mà còn dám phỉ báng Chúa. Đúng là một tên xác sống mình đầy nghiệp chướng!

Mà những người chơi xem live stream lúc này đã bị biến cố đột ngột xảy ra làm cho ngơ ngác.

Mới nãy còn là “Kẻ mạnh nhất bộ lạc Cuồng Sư hy sinh ở Thung lũng Hoàng Hôn” mà mấy giây sau lại biến thành “Đại lão Hessen từ trời giáng xuống anh dũng cướp thi thể” thế này?

“Hả? Vừa mới xảy ra chuyện gì ấy? Tại sao tọa kỵ của lãnh chúa Hessen lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như người vừa mới ra tay là Thư Ký. À không, bây giờ là Nhiếp Chính quan rồi...”

“Chẳng lẽ là để trêu ngươi Blaise?”

“Không không không! Mấy người nghĩ lại đi, đó là thi thể! Thi thể đó!! Điều kiện tất yếu để gia nhập Hessen là gì?!!”

“Ngỏm củ tỏi!”

“Chết thẳng cẳng!”

“Đi đời nhà ma!”

“Chẳng lẽ Nhiếp Chính quan muốn...”

“Chắc chắn là vậy rồi. Nếu không thì mắc gì anh ta cứ một hai phải ra tay trước nghi thức tinh lọc chứ!! Mục đích cực kỳ rõ ràng rồi!!”

“Vậy thì chẳng phải Blaise càng đánh thì càng tặng thêm người cho Hessen à?”

“Tui vui quá xá!!”

“Mấy ní có nhìn thấy không?? Thứ Nhiếp Chính quan cầm ấy!! Trái tim Difreyris!!!” [Hình ảnh]

“Vãi chưởng! Thật luôn nè, ngay cả Trái tim Difreyris cũng tặng rồi!! Thì ra những gì viết trong sách đều là thật hết!!”

Trong đội ngũ chúc mừng “CP tôi đu vậy mà real rồi nè” thì cũng có những người chú ý đến những điểm khác nhau.

“À thì... mấy thím có để ý không? Thì ra Nhiếp Chính quan chiến dữ vậy luôn sao? Phất tay một cái là có Vong Linh Thiên Tai.”

“Đúng, đúng nhể...”

“Thằng nào đồn lãnh chúa ngang ngược và quan văn yếu ớt đâu? OOC rồi kìa mày!!”

“Tui còn viết truyện sếch của anh ấy với lãnh chúa nữa... Liệu tui có bị Vong Linh Thiên Tai đập vào mặt không?”

“Đợi đã, chị lầu trên ơi? Anh lầu trên? À thôi cái gì cũng được... cho em xin thông tin liên lạc nhó?”

- ------------Hết chương 82------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook