Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 28: Chẳng phải Hessen mấy người trước giờ chỉ cần mạng không...
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------------------
Chương 28: Chẳng phải Hessen mấy người trước giờ chỉ cần mạng không cần tiền à?
Gian nan lắm mới giãy giụa ra khỏi đống công văn, Tiêu Chỉ cảm thấy đây là một công việc nguy hiểm, thì ra bắt buộc phải có sức chiến đấu là để phục vụ cho những chuyện thế này sao?
Sau khi thoát thân, lúc này cậu mới có cơ hội quan sát Sở Chính Vụ.
Sở Chính Vụ có diện tích rất lớn, chứa một lúc mười mấy người làm việc trong đó cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại tất cả không gian ở đây không chỉ có công văn, mà tận cùng bên trong còn có những trang giấy đã bị để lâu đến khô giòn, cũng chẳng biết là giấy tờ từ thời đại nào nữa.
Toàn bộ đồ dùng bên trong đều đã cũ kỹ bạc màu, nếu nhìn vào những góc lộ ra thì có thể thấy chúng dường như đã bị rạn nứt vì không được bảo dưỡng, trông giống như lung lay sắp đổ. Trong góc còn có vô số mạng nhện không biết từ năm nào, có lẽ con nhện cũng cảm thấy không thể tiếp tục sinh sống ở chỗ này nữa, nên chuyển nhà đi mất rồi.
Nói ngắn gọn hơn, thì nó chẳng khác gì một đống đổ nát cả.
Tiêu Chỉ cảm thấy hơi đau đầu: “...Thật ra nơi này đã bị bỏ hoang bao lâu rồi?”
Lance bắt lấy công văn bị kẹp vào khe hở của áo giáp: “Có lẽ...300 năm...ừm...Cũng có thể là 400 năm? Hoặc 500 năm gì đó?”
Tiêu Chỉ: “...”
A Sâm đã lén trốn việc bao nhiêu năm vậy?
Lance ném một cái huy chương tròn tròn đến: “Đây là thông hành lệnh của Hessen, cậu có thể dùng cái này để ra vào Hài Cung và Sở Chính Vụ, nếu như có công việc quan trọng, lãnh chúa cũng sẽ gọi cậu thông qua thứ này.”
“Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đưa đồng phục cho cậu, mấy ngày này cậu cứ mặc quần áo của mình trước đi.”
Tiêu Chỉ vươn tay đón lấy, thứ đó chỉ có một màu đen sì, bên trên khắc hoa văn xương khô cực kỳ ma quái, bên dưới dùng chữ tộc xác sống để viết mấy chữ “Hessen thông hành lệnh”, còn được đánh số, chắc là đã được ghi lại trong danh sách rồi.
Lance: “Cậu thuộc nhân viên ngoài biên chế, không cần ngồi ngốc tại Hài Cung suốt đâu, chờ tới khi công việc hiện tại hoàn thành, cậu có thể ra ngoài, đến khi nào có công văn nhiều thì quay lại xử lý.”
Tiêu Chỉ hỏi: “Không cần phải xử lý công văn ngay à?”
Lance: “Không cần, nếu như đó là trường hợp khẩn cấp, thì bọn họ cứ tự đi mà giải quyết.”
Tiêu Chỉ: “...”
Được thôi, cách giải quyết này mới đúng chuẩn Hessen.
Tiêu Chỉ quay lại nhìn ngọn núi giấy tờ gần như có thể chôn vùi người ta.
Theo tình hình hiện tại, thì một thời gian ngắn nữa cậu sẽ không thể ra ngoài, hơn nữa cậu cũng không thể tùy tiện offline khi ở Hessen, lỡ như chuyện cậu là người Asanasi bị bại lộ, thì xác định là toi luôn.
Nhưng vẫn còn may, thầy của cậu là người nghiên cứu trò chơi nên không cần phải lo lắng đến chuyện xin nghỉ, thậm chí còn được ủng hộ cả hai tay hai chân nữa kìa.
Nhưng mà Tiêu Chỉ không ngờ rằng mình không chỉ chơi game trong giờ học, mà còn được trải nghiệm làm nô lệ của tư bản* trong game nữa, ZERO thật sự là một trò chơi cực kỳ chân thực.
(*Gốc là 社: Động vật xã hội (tiếng Nhật:社物/しゃちくShachiku) là một thuật ngữ tự hạ thấp nhân viên văn phòng cấp dưới trong các công ty Nhật Bản. Nó bắt nguồn từ “ công ty” và “ gia súc “, nghĩa là “ gia súc của công ty “ – theo Wikipedia)
Dưới sự trợ giúp của Lance, hai người cũng gắng gượng sắp xếp lại được mớ công văn. Sau khi vác một mớ công văn đã quá lâu đời, vấn đề đã được giải quyết, hoặc là bị ngâm đến mục sang phòng bên cạnh, cuối cùng bọn họ cũng có thể bước vào Sở Chính Vụ.
Nhưng Sở Chính Vụ vẫn chật ních, công văn cao chạm tới nóc nhà, chẳng còn chỗ nào để đặt chân.
Nhưng may là bây giờ Tiêu Chỉ đang là vong linh, nên cậu có thể bay lơ lửng trên không trung, cũng có thể tùy tiện mà ngồi trên mấy cái tháp công văn lung lay sắp đổ đó.
Lance thì thảm rồi, tuy y cũng là vong linh, nhưng cơ thể của Kỵ Sĩ Vong Linh lại không được uyển chuyển nhẹ nhàng cho lắm, còn phải mặc cả bộ áo giáp siêu nặng, hơn nữa hình thể y lại cao lớn, nên chỉ có thể ấm ức đứng yên ở cửa, nhìn giống như là thú canh cửa vậy.
Tiêu Chỉ cầm lấy mấy tờ công văn ở trên cùng nhìn sơ qua.
Phần thứ nhất: Báo cáo về vấn đề những con trùng vong linh không chịu ăn đá.
Phần thứ hai: Một đám xương khô nhỏ đánh nhau dẫn đến hậu quả là ba chân và bốn cánh tay bị mất tích.
Phần thứ ba: Hai Kỵ Sĩ Vong Linh đánh nhau, phá hủy nơi ở của nữ yêu tử vong, sau đó bị nữ yêu đánh nát thành từng mảnh, hiện tại ba bên đều đang đòi bồi thường.
Tiêu Chỉ: “...”
Tại sao công văn của Hessen đều như thế này hết vậy? Không có cái nào có nội dung về kế hoạch phát triển Hessen ư?
Tiêu Chỉ cầm lấy bản báo cáo nhìn có vẻ đứng đắn nhất sang hỏi Lance: “Cái này cũng không cần đưa cho lãnh chúa à?”
Lance: “Trước giờ lãnh chúa không có hứng thú với mấy thứ này.”
Tiêu Chỉ: “Vậy ngài ấy có hứng thú với thứ gì?”
Lance suy nghĩ hồi lâu: “Đánh nhau.”
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra 600 năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đồng bọn nhỏ ngây thơ lương thiện của cậu lại trở thành người chơi hệ chiến hung hăng cỡ đó?
Tiêu Chỉ nhất quyết không chịu nhận đó là do ảnh hưởng của mình, bởi vì cậu chưa bao giờ đánh nhau trước mặt A Sâm mà.
Sau khi hướng dẫn việc cho Tiêu Chỉ, Lance rời khỏi đó ngay, bước chân nặng nề của y có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, vui vẻ giống như một đứa trẻ nặng hơn 500 cân.
Không cần phải lo lắng đến việc phải xử lý mớ công văn ùn tắc trong Sở Chính Vụ như thế nào nữa, tốt quá.
*
Một mình Tiêu Chỉ ngồi trên núi công văn đối mặt với tình hình của Hessen.
Toàn bộ những thứ đó đều do cậu quyết định. Đột nhiên cậu có cảm giác như mình là cấp trên của lãnh chúa, thậm chí...còn có cảm giác cầm quyền nữa?
Sau khi nhìn qua mấy tờ công văn, Tiêu Chỉ càng cảm thấy việc Hessen có thể tồn tại đến bây giờ là một điều rất kỳ diệu.
Hessen gần như không quản lý bất cứ chuyện gì, tất cả đều dựa vào việc tộc xác sống không thể chết đói, sau đó là nhờ vào sức chiến đấu cùng phong cách dũng mãnh để uy hiếp ngoại địch, đồng thời, còn cậy vào lực chiến của lãnh chúa để thu phục lòng người.
Nếu như đây là quốc gia nhân loại, thì có thể đã xảy ra phản loạn từ mấy trăm năm trước rồi, nhưng Hessen hình thành từ tộc xác sống, nên vẫn vô cùng đoàn kết, thậm chí còn có thể giành được chiến thắng áp đảo trong cuộc chiến chống lại Blaise.
Tiêu Chỉ nhanh chóng xử lý mớ công văn.
Siêu nhiều những vấn đề như XX đánh XX, chúng chiếm một số lượng rất lớn trong số công văn được đặt tại đây. Dựa theo nguyên tắc nhất quán của Hessen, những việc nào có thể giải quyết bằng nấm đấm thì cứ giải quyết, nên giao hết cho Tiêu Chỉ toàn quyền xử lý.
Trong lúc xử lý công văn, điểm kinh nghiệm của cậu cũng tăng nhanh đến bất ngờ.
Thật ra số điểm kinh nghiệm mà mỗi phần công văn mang đến không nhiều, nhưng số lượng lại cực kỳ khổng lồ, số công văn công tác này đã được tích góp suốt mấy trăm năm, bây giờ giống như một gói trải nghiệm điểm kinh nghiệm miễn phí dành cho Tiêu Chỉ.
Không cần mạo hiểm đi vào phó bản, cũng không cần phải đi làm mấy nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, mà chỉ cần ngồi ở chỗ này là có thể nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, cảm giác giống như A Sâm đang mở của sau cho một mình cậu vậy đó.
Hạnh phúc là thế nào? Đây chính là hạnh phúc nè.
Điều này làm cho sự nhiệt tình đối với công việc của Tiêu Chỉ tăng vọt, cậu đột nhiên cảm nhận được thế nào là niềm hạnh phúc khi làm việc, thế là cậu xử lý công văn thoăn thoắt.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy phần đề nghị lãnh chúa Hessen tăng tiền treo thưởng lên 2 tỷ tiền vàng, vì lệnh truy nã cứ treo mãi nhưng vẫn không bắt được người, thế là Tiêu Chỉ vô cảm bác bỏ nó, kỹ năng lợi dụng việc công vì lợi ích riêng cũng thành thạo lắm.
Mới vừa ném phần công văn kia sang một bên, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như là bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Cậu từ từ quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía đó.
Chẳng biết cửa chính của Sở Chính Vụ được mở ra từ lúc nào, một người mặc áo đen cứ lẳng lặng đứng ở cửa, hắn không nói một lời, sống lưng thẳng tắp, tựa như mội lưỡi đao sắc bén có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Là A Sâm.
Hắn đứng trong hành lang u ám, bóng tối che khuất nửa người khiến cho mái tóc bạc của hắn cũng trở nên ảm đạm, gần như cả người đang hợp nhất với bóng tối sau lưng, tựa như hắn chính là bóng tối phía sau ấy.
Tiêu Chỉ cảm giác tim mình đang đập lại, nhưng đập như muốn thăng thiên luôn rồi.
Tự nhiên A Sâm lại chạy đến cửa Sở Chính Vụ làm gì? Hắn đã bỏ xó công việc của Hessen suốt mấy trăm năm nay, không lý nào lại đột nhiên thức tỉnh, trở nên yêu nước yêu dân cả, chuyến này đến đây trăm phần trăm không phải vì lo cho sự phát triển của Hessen.
A Sâm đến đây để nhìn gì thế? Nhìn...cậu à?
Nhìn xem bộ dạng của cậu có thích hợp để cho một kiếm đi luôn hay không hả...?
Tiêu Chỉ cảm thấy cổ hơi lành lạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, việc sống chết nhẹ tựa lông hồng, không sao cả, không sao cả.
Cậu bay từ trên núi công văn xuống, dựa theo lễ nghi của tộc xác sống để hành lễ với A Sâm: “Lãnh chúa.”
Những lời này giống như đã đánh vỡ một thế cân bằng mong manh nào đó, mà vị lãnh chúa đen tuyền từ đầu đến chân kia cũng không hề đáp lại, hắn đứng yên vài giây, sau đó trầm mặc xoay người bỏ đi.
Thái độ này khó hiểu thật đấy.
600 năm trôi qua, sau khi trải qua sự bào mòn của năm tháng, người bạn tốt mà trước đây cậu từng cảm thấy quen thuộc bây giờ bỗng trở nên xa lạ, Tiêu Chỉ đã không còn đoán được suy nghĩ của A Sâm nữa rồi.
Có vẻ như A Sâm đã trở nên thành thục hơn, cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, cả người tỏa ra nét sắc bén, xung quanh lại có vô số cấp dưới đang chờ sự sai bảo của hắn, còn có rất nhiều người tộc xác sống tình nguyện điên cuồng vì hắn.
Bây giờ hắn là người bề trên, quyền cao chức trọng, nên khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng thỉnh thoảng, Tiêu Chỉ vẫn bắt gặp được những động tác nhỏ của hắn, cậu chợt tìm lại được bộ dáng của chàng thanh niên dịu dàng dễ ngượng dưới gốc đại thụ trắng năm đó.
Dù gì thì bọn họ cũng đã bỏ lỡ nhau suốt 600 năm, mà Tiêu Chỉ hoàn toàn không biết được A Sâm đã trải qua đoạn thời gian ấy như thế nào.
Trước đây cậu cũng từng hỏi người thầy có chuyên môn nghiên cứu trò chơi của mình, nhưng Lý Đại Diệp lại nói, tất cả người chơi đều biết rất ít tin tức về Hessen, ngay cả việc lãnh chúa Hessen xuất hiện từ thời đại nào cũng không rõ, chứ đừng nói đến những chuyện mà hắn trải qua.
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Chỉ càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ thứ này gọi là thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì sao?
*
Một thời gian nữa trôi qua...
Tiêu Chỉ làm việc ngày càng thuận tay hơn, cũng dần quen với những công việc ở Hessen.
Trong thời gian đó, Lance cũng đã mang đồng phục thư ký đến cho cậu, là màu đen thống nhất của Hessen. Nhưng bởi vì cậu là công chức, nên không thể mặc áo giáp, nên đó chỉ là trường bào mà thôi, còn là bản vong linh nữa.
Mỗi ngày đều ngồi xử lý công văn như vậy, level của cậu nhẹ nhàng tăng lên 190, gần như đã vượt qua một nửa người chơi rồi.
Tuy rằng tăng level rất vui, nhưng cuộc sống thoải mái quá sẽ khiến người ta lười biếng, mà mỗi ngày phải nhận nhiều điểm kinh nghiệm như vậy cũng sẽ mệt, nên lúc này Tiêu Chỉ đang ngồi trên đống công văn đã vơi bớt, lén lút trốn việc*.
(*Gốc là 摸鱼(sờ cá): Có nghĩa là trốn việc, hoặc vừa làm vừa chơi, làm hời hợt. Chú thích theo ý hiểu của mình nhé.)
Kênh thông tin độc quyền của sư môn - Những thiếu niên được vận mệnh lựa chọn:
Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ giỏi quá ta, thế mà được lên làm thư ký thật này, em chính là ánh sáng của sư môn chúng ta.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Xứng đáng là thiếu niên được thầy lựa chọn, cuối cùng nhân loại cũng có thể đặt chân vào lãnh địa của Hessen, lại còn có thể sống sót một cách ngoan cường như thế!
Hello: Nhưng mà nếu như tiểu sư đệ không nói thì tôi cũng không biết đám cấp cao của Hessen lại có phong cách như này đấy, vậy thì hơi...
Hey Hey Hey: Thần kỳ.
Hey Hey Hey: Anh còn nghĩ rằng bọn họ cứ âm u như vậy cả ngày, vây quanh một đám lửa vong linh xanh lè để mở họp, thương lượng xem nên dùng cách nào để tiêu diệt nhân loại.
Hello: +1
Thập Thất: Bây giờ mỗi ngày em đều phải xử lý rất nhiều công văn, đã sắp miễn dịch với phong cách làm việc của Hessen luôn rồi.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Đúng rồi, mấy đứa không được nói những chuyện bên trong Hessen cho người ngoài biết, cuộc nghiên cứu này chỉ đươc tiến hành trong nội bộ chuyên ngành chúng ta thôi nhé.
Hey Hey Hey: Đã rõ.
Hello: OK.
Tiêu Chỉ đang định trả lời nhưng lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề. Sau khi làm quen trong một khoảng thời gian dài, nên cậu đã biết thừa đó là Lance.
Cậu vội vàng cất sổ thông tin đi, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Rầm!” Một tiếng động thật lớn vang lên từ ngoài cửa, nghe cứ giống như là đang có tai nạn xe cộ xảy ra vậy.
Tiêu Chỉ vội vàng bay xuống xem thử, vừa mở cửa ra đã thấy Lance to bự đang ngã thẳng cẳng ở lối vào hành lang, ngã đến mức sàn nhà kiên cố của Hài Cung nứt cả ra luôn.
Nhìn kỹ thì thấy sau lưng Lance đang cõng một thanh kiếm kim loại thật lớn, có lẽ là do lúc y bước vào chọn góc độ không ổn lắm, nên thanh kiếm lớn này vừa vào hành lang đã bị kẹt lại, cứ như vậy mà ngã sấp mặt.
Tiêu Chỉ bay đến trước mặt Lance, cậu tự biết lượng sức mình nên không đến đỡ thân thể khổng lồ của y dậy: “Lance, anh còn ổn không?”
Đầu Lance xoay 180 độ trên mặt đất, nhưng vẫn luôn quay ngược ra sau lưng, trông hơi kinh dị: “Vẫn, vẫn ổn...”
Lance gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, hoạt động, giãn gân giãn cốt một chút.
Lúc này, Tiêu Chỉ mới hỏi: “Sao anh vội vàng thế?”
Lance xoay đầu về hướng chính diện: “Tôi...tôi đang muốn bàn bạc với cậu, có một đám người Asanasi xâm nhập Hessen.”
Tiêu Chỉ: “Trước đây các anh xử lý những việc như này thế nào?”
Lance chỉ chỉ thanh kiếm to bự của mình: “Lãnh chúa bảo giết.”
Tiêu Chỉ vuốt cằm: “Giết? Rồi bọn họ vẫn đến nữa đúng không?”
Là một người chơi nên cậu hiểu rất rõ tâm lý của những người chơi khác. Đe dọa đến tính mạng hay giết gì gì đó thì chắc chắn là bọn họ sẽ chẳng bận tâm đến đâu. Bình thường, khi họ rảnh rỗi sinh nông nổi còn tự đâm đầu đi chết cơ mà, thế thì sao họ có thể rời xa Hessen chỉ vì sợ bị giết được chứ?
Dù sao thì sau khi chết, người chơi chỉ bị suy yếu một thời gian mà thôi, lượn qua lượn lại mấy vòng là có thể tiếp tục tung tăng nhảy nhót, thế là lại vội vàng đi tìm đường chết ngay thôi ấy mà.
Trông Lance có vẻ hơi sầu đời: “Đúng vậy, cứ qua mấy ngày bọn họ lại xuất hiện.”
Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát: “Vầy đi, tôi theo anh ra đó xem thử, biết đâu lại tìm được biện pháp tốt hơn.”
Lance gật đầu: “Quá được luôn ấy chứ.”
Đi được vài bước Tiêu Chỉ chợt nhớ đến chuyện mình đã vác gương mặt này lượn một vòng lục địa, còn gặp không ít người chơi ở thành Thiên Diệp và Hilaris, lỡ đâu bị người chơi phát hiện ra thì toang luôn, nhưng bây giờ có mặt Lance ở đây, nên cậu cũng không thể chơi trò đổi mặt.
Cậu hỏi Lance: “Chúng ta có mấy thứ như mặt nạ gì đó không?”
Lance nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tiêu Chỉ bèn giải thích: “Anh cũng biết tôi chỉ là một công chức yếu đuối thôi, lỡ đâu diện mạo bị người Asanasi nhớ kỹ thì không hay lắm.”
Giọng điệu của cậu vừa chân thành vừa tha thiết, còn kèm theo một chút do dự, giống như cậu thật sự chỉ là một nhân viên văn phòng vô cùng vô cùng bình thường, cái loại mà tay trói gà không chặt ấy.
Lance hàm hậu ngay thẳng không hề nghi ngờ gì, y suy nghĩ một hồi rồi lấy từ trong túi ra một tấm lụa trắng giống cái khăn: “Chiến lợi phẩm của tôi, cho cậu đó.”
“Cảm ơn.” Tiêu Chỉ vừa cầm lấy đã cảm nhận được chất liệu của thứ này mềm mại nhẹ nhàng, tuy trông có vẻ giống như là bán trong suốt, nhưng trên thực tế thì lại có hiệu quả giống như mặt nạ pha lê, từ bên trong có thể dễ dàng nhìn ra bên ngoài, nhưng từ các hướng khác nhìn vào thì mờ mờ ảo ảo. Kích cỡ cũng vừa đủ, trùm cả cái đầu cũng còn dư dả.
Tiêu Chỉ lấy lụa trắng phủ lên đầu mình, lụa trắng rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động.
Có điều là bây giờ cậu đang mặc một trường bào màu đen phối với lụa trắng trùm đầu, còn kết hợp với cơ thể bán trong suốt và gương mặt mờ ảo, nên cậu càng có vẻ ma quái hơn, đáng sợ hơn Lance đô con bên cạnh nhiều.
Tiêu Chỉ rất hài lòng với việc này.
Lance lại đưa cho cậu thêm một sợi xích: “Cậu cầm cái này luôn đi.”
Tiêu Chỉ nhìn qua, thứ này được gọi là xích trói buộc, là vũ khí của Kỵ sĩ Vong Linh, dùng để bắt giữ các loại mục tiêu khác nhau, nhưng bởi vì đa số Kỵ sĩ Vong Linh đều thích chém chém giết giết, nên xích trói buộc này chỉ có thể ngồi chơi xơi nước để chờ đến phần mình.
Sau khi cảm ơn Lance lần nữa, hai người chỉ huy đám Kỵ sĩ Vong Linh đi về phía nơi có người Asanasi xuất hiện.
*
Người Tiên Phong là những người chơi thường đi vào Hessen, anh ta có cả một tiểu đội cố định của riêng mình, và một vài người thường xuyên hành động cùng nhau. Tuy Hessen rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chết ngay, nhưng lần nào họ cũng thu hoạch được không ít, nên chết cũng đáng.
Người Tiên Phong liếc nhìn thời gian, rồi nói với các đồng đội của mình: “Nhanh tay nhanh chân lên một chút, theo thông lệ thì Kỵ sĩ Vong Linh sẽ đến ngay đấy.”
Các đồng đội vừa cười hí ha hí hửng, vừa nói:
“Nhanh nhanh nhanh, bỏ thêm mấy viên đá huỳnh quang vào, chuyến này hên lắm, biết đâu sẽ bán được mấy chục nghìn tiền vàng đấy.”
“Đám kỵ sĩ khờ kia lúc nào cũng dùng đi dùng lại một kịch bản, tao ngán lắm rồi.”
“Ha ha ha, lần này thằng nào chết cuối thì phải đãi cả bọn nhé.”
Người Tiên Phong nhìn qua các đồng đội của mình, không nói gì. Vì gã đã nắm rõ thói quen của Hessen, chỉ cần nhân lúc kỵ sĩ chưa ra tay để cuỗm đồ, sau đó chết rồi quay về là được. Tuy cũng hơi đau đó, nhưng quen rồi là ngon ngay.
Sau khi thám hiểm vô số lần, bọn họ đã nắm được không ít nơi chứa nhiều tài nguyên của Hessen, nên thu hoạch cũng càng ngày càng phong phú hơn.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa* là chuyên gia độc được của đội ngũ, gã đang cách chỗ đồng đội mình đang đứng hơi xa. Khi thấy đá huỳnh quang xung quanh đã bị vét hết sạch, gã hơi bất mãn, thêm một viên cũng được thêm tí tiền cơ mà.
(*阿姨我不想努力了là một câu nói cửa miệng và meme trên Internet bắt nguồn từ Trung Quốc đại lục và phổ biến trong giới trẻ Trung Quốc. Thường dùng để chỉ những phụ nữ lớn tuổi giàu có bao nuôi những người đàn ông trẻ tuổi để họ cảm thấy rằng họ “không phải làm việc chăm chỉ cho cuộc sống nữa”- Theo Wikipedia)
Bỗng nhiên, gã tinh mắt thấy một viên đá huỳnh quang đang tỏa ánh sáng lập lòe ở phía đằng xa, dù sao thì nó cũng không cách đồng đội gã quá xa, nên gã bắt đầu thong thả đi qua đó.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa đang chuẩn bị cúi người nhặt đá huỳnh quang lên, bỗng nhiên gã liếc thấy một bóng đen vừa mới lướt qua người mình.
Gã nhạy cảnh giác quay đầu lại, nhưng không hề phát hiện ra được bất cứ thứ gì.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa nhíu mày, chẳng lẽ là do gã nhìn lầm? Nhưng Hessen vốn là nơi chứa rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, nên dù có xuất hiện thứ gì cũng không lạ, vẫn nên nhặt đồ vật trước thì hơn.
Gã vừa mới quay đầu lại, đã đối diện với một gương mặt mờ mờ ảo ảo.
Gương mặt kia cách gã rất gần, rõ ràng chỉ ngăn cách bởi một tầng lụa trắng, thế mà gã lại không thấy được dung mạo của đối phương, cũng không cảm giác được tí nhiệt độ hay hơi thở nào, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua cơ thể người nọ, thấy được rừng rậm phía sau.
Mẹ nó, có ma!!!!
Bất ngờ gặp ma, Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa rất khiếp sợ, nếu như không phải đang ở trong game thì gã đã tè ra quần mất rồi.
Gã đang chuẩn bị gọi đồng đội, thì tay con ma kia lại uyển chuyển nhẹ nhàng bịt kín miệng gã, sau đó là một sợi xích lạnh băng quấn chặt lấy gã, không chỉ trói chặt toàn thân, mà nó còn thay cái tay kia bịt miệng gã lại.
“Suỵt.” Một giọng nói kỳ ảo như có như không vang lên bên tai, còn kéo theo từng luồng khí lạnh nhè nhẹ, vừa nghe thấy thì da gà da vịt của Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa đã dựng hết lên.
Gã muốn giãy giụa, muốn kêu các đồng đội đến cứu gã, nhưng chẳng hiểu sao mà gà lại không thể nhúc nhích, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
*
Phía bên kia.
Người Tiên Phong nhìn thời gian thì cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đáng lý ra thì bây giờ nhóm Kỵ sĩ Vong Linh phải đến rồi chứ, sao giờ còn chưa thấy đâu?”
Một đồng đội khác nói: “Không tới thì càng tốt chứ sao, biết đâu lần này chúng ta không cần phải chết, mà có thể sống sót quay về.”
Người Tiên Phong suy nghĩ: “Cũng đúng, nhân lúc còn sớm chúng ta đi thôi, mọi người đã tập họp đủ chưa?”
Có người nhìn bốn phía: “Thằng Cô Ơi đâu rồi?”
Cô Ơi chính là tên gọi tắt của Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa, tên của cái gã đó nhìn là biết chẳng có tí liêm sỉ nào, làm gì có ai muốn dính nó lên miệng cả ngày đâu.
Người Tiên Phong cũng không nhìn thấy Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa, gã mở sổ thông tin ra gửi cho đối phương một tin nhắn để tên đó nhanh chóng trở lại rồi chuẩn bị đi, nhưng tên đó lại cứ lề mề không trả lời, dù hệ thống còn báo rằng tên này vẫn đang online.
Thấy tình hình không ổn, Người Tiên Phong nói: “Có lẽ bên thằng Cô Ơi đã xảy ra chuyện rồi, lúc nãy cậu nhìn thấy nó đi về phía bên kia đúng không?”
Một người đồng đội lại chỉ sang hướng khác: “Hình như là bên kia.”
Người Tiên Phong nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chúng ta đi trước, đến lúc đó rồi hãy hỏi nó đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc này, bóng dáng của nhóm Kỵ sĩ Vong Linh dần hiện ra trong khu rừng bên cạnh, nhưng bây giờ bọn họ không còn cưỡi ngựa xông thẳng ra như trước đây, thay vào đó, họ lại xuống ngựa rồi thong thả bước đến, khiến những người kia không thể phát hiện ra.
Nhìn thấy nhóm Kỵ Sĩ Vong Linh xuất hiện, nhưng nhóm người kia cũng không muốn giãy chết làm gì, cứ bình tĩnh đứng đó chờ được tiễn đi. Nếu như vậy thì lý do Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa không trả lời tin nhắn chắc có lẽ là đã bị đưa về điểm hồi sinh trước rồi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của họ, lần này nhóm Kỵ Sĩ Vong Linh không hề rút kiếm, mà lại lấy xiềng xích ra tấn công về phía bọn họ.
Sợi xích trói chặt cơ thể, mấy người này lập tức không thể động đậy, cũng không chết ngay.
Kịch bản này...có vẻ như hơi sai sai thì phải?
Trong lúc mấy người này còn đang ngơ ngác, một Kỵ Sĩ Vong Linh lực lưỡng đã xách Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa cũng đang bị trói chặt giống vậy đến, sau đó thẳng tay ném gã vào đám người kia.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa liều mạng nháy mắt với đồng bọn, chỉ tội nghiệp cho gã nháy mắt rất lâu, nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu được ý gã.
Gã muốn nói gì?
Mắc tiểu hả?
Ngay lúc này, một vong linh mặc áo đen bay từ trong rừng ra, trên đầu còn trùm một tấm lụa trắng, khiến cho người ta không nhìn rõ được dung mạo, nhưng vẫn cảm thấy rất u ám.
Vong linh áo đen vừa click mở túi đồ khai thác, thì Kỵ Sĩ Vong Linh cao lớn đã xách Người Tiên Phong đến, vứt ngay trước mặt cậu.
Người Tiên Phong bỗng thấy vong linh đầy vẻ ma quái đang đứng trước mặt mình nói: “Nộp tiền phạt đi.”
Người Tiên Phong: “???”
Hắn cứ tưởng mình nghe lầm không đấy. Chẳng phải Hessen mấy người trước giờ chỉ cần mạng không cần tiền à? Sao lúc này lại đổi tính rồi?
Nhưng sự thật chứng minh, gã không nghe lầm.
Vong linh trước mặt tiếp tục nói: “Tự ý xông vào Hessen, mỗi người nộp phạt mười nghìn tiền vàng. Các người sẽ bị giam giữ cho tới khi nào nộp phạt xong.”
Người Tiên Phong không thể tin nổi: “Cái này...quy tắc này xuất hiện lúc nào?”
Giọng điệu của vong linh kia vẫn rất bình tĩnh: “Vừa mới.”
Người Tiên Phong: “...”
Những người chơi khác ở đây: “...”
Chắc chắn cái tên này đã nghe thấy bọn họ nói chuyện! Không thể ngờ là trên đời này lại có con quỷ vừa mặt dày vừa mất nết đến thế!
Là người chơi nên bọn họ không sợ chết, nhưng đòi tiền thì khác nào đòi mạng, một người mười nghìn thì gần như muốn cho chuyến này của bọn họ phải lỗ sạch vốn cả rồi. Hơn nữa, dùng xích trói lại cũng đồng nghĩa với việc không để cho họ tự sát, thâm độc thế cơ đấy!!!
Nhìn thấy phản ứng của mấy người chơi kia, khóe miệng Tiêu Chỉ cong lên dưới lớp lụa trắng.
Thứ mà người chơi sợ nhất là gì? Đương nhiên là nghèo rồi! Nếu không nghèo thì chắc chắn không mò đến đây, cậu cũng đã từng nghèo túng, nên cậu nhận thức sâu sắc được vấn đề này.
Cậu cố tình chọn một cái giá khiến cho bọn họ cảm thấy đau như bị xẻo thịt, nhưng lại thấp hơn giá của vật phẩm dịch chuyển, đồng thời, cậu còn không cho họ tự sát về điểm hồi sinh, vậy thì không cần lo đến chuyện họ không chịu xì tiền ra nữa.
Theo như tình huống trước mắt, những nhà thám hiểm này đến Hessen để tìm tài nguyên, chẳng khác với đào góc tường của Hessen cả, mà ngay cả một chút tiền lời Hessen cũng không nhận được, đương nhiên là sẽ quyết định đuổi bọn họ đi.
Thật ra cách giải quyết tốt nhất chính là bắt bọn họ kéo lại nền kinh tế cho Hessen. Ví dụ như cung cấp cho bọn họ điểm dừng chân ăn uống, sau đó đánh thuế những tài nguyên bọn họ thu hoạch được, hoặc là dứt khoát phát triển một trấn mậu dịch nhỏ, như vậy thì tiền lời thu được từ nhóm các nhà thám hiểm đến Hessen sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Người Tiên Phong cố gắng khiến cậu thay đổi suy nghĩ: “Vị này...Thưa ngài, trên người chúng tôi thật sự không mang đủ tiền.”
“Vậy sao.” Tiêu Chỉ rất tinh ý, thế là cậu bèn nói: “Gần đây Hessen đang xem xét đến việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nên cần rất nhiều cu li*, tôi nghĩ rằng các người cũng thích hợp lắm.”
*cu li:(tiếng Anh: coolie) có nghĩa là một người lao động chân tay, có một loạt các ngụ ý khác và đôi khi được coi là xúc phạm hoặc miệt thị, tùy thuộc vào bối cảnh lịch sử và địa lý.
Cậu vờ như đang tính toán, bịa bừa một chuyện: “Tiền công làm cu li ở Hessen một ngày là 50 tiền vàng, nếu cần mười nghìn tiền vàng thì các người chỉ cần làm cu li 200 ngày là được.”
Mồ hôi lạnh của Người Tiên Phong chảy ròng ròng, 50 tiền vàng một ngày, tổng cộng phải làm cu li hết 200 ngày, lòng dạ mấy người này là cái gì mà thâm độc thế? Tiền lương được Tịch Nguyệt Tộc trả lúc bị bán làm cho mỏ đen còn cao hơn.
Tiêu Chỉ không ngừng cố gắng: “Hoặc các người cũng có thể lựa chọn công việc như đi nuôi trùng ăn xương cũng được, đúng lúc một loạt nhân viên chăn nuôi bị ăn mất rồi, chúng tôi đang sầu lắm.”
Cậu gật đầu với mấy người kia: “Cơ thể các người cũng được đấy.”
Người Tiên Phong: “....”
ĐM!!!! Cái tên này đúng là quá độc ác!!!!!! Âm u, tàn nhẫn, khác xa cái bọn kỵ sĩ khờ khạo kia.
Cuối cùng, những người chơi kia cũng bại trận, sau khi nộp tiền phạt thì vác gương mặt xám tro bỏ đi. Tiêu Chỉ cũng không cản họ, dẫn theo đám Kỵ Sĩ Vong Linh thân thiện dễ gần tiễn họ đi.
Đến khi đã hoàn toàn ra khỏi địa phận của Hessen, bọn họ mới mồm năm miệng mười thảo luận chuyện vừa nãy.
“Cái tên mặc áo đen kia là người nào thế? Sao gian xảo vãi, trước giờ tao chưa từng gặp.”
“Có lẽ là chức quan nào đó? Mày nhìn thử xem, ngay cả mặt cũng không dám lộ, có lẽ là thanh danh lúc còn sống kém quá.”
“Lúc còn sống hắn chắc chắn là một tên tham quan...”
“Cũng có thể là mấy tên giám mục mồm điêu bên Blaise.”
“Không...mấy người không cảm thấy tác phong kiểu đó rất giống Tịch Nguyệt Tộc à?”
“Vừa nói vậy...”
“Thấy đúng ghê...”
Xem ra trên lục địa Dazemenya, khi nhắc đến hai chữ gian xảo, người ta vẫn nghĩ đến Tịch Nguyệt Tộc đầu tiên.
- -------Hết chương 28-------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------------------
Chương 28: Chẳng phải Hessen mấy người trước giờ chỉ cần mạng không cần tiền à?
Gian nan lắm mới giãy giụa ra khỏi đống công văn, Tiêu Chỉ cảm thấy đây là một công việc nguy hiểm, thì ra bắt buộc phải có sức chiến đấu là để phục vụ cho những chuyện thế này sao?
Sau khi thoát thân, lúc này cậu mới có cơ hội quan sát Sở Chính Vụ.
Sở Chính Vụ có diện tích rất lớn, chứa một lúc mười mấy người làm việc trong đó cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại tất cả không gian ở đây không chỉ có công văn, mà tận cùng bên trong còn có những trang giấy đã bị để lâu đến khô giòn, cũng chẳng biết là giấy tờ từ thời đại nào nữa.
Toàn bộ đồ dùng bên trong đều đã cũ kỹ bạc màu, nếu nhìn vào những góc lộ ra thì có thể thấy chúng dường như đã bị rạn nứt vì không được bảo dưỡng, trông giống như lung lay sắp đổ. Trong góc còn có vô số mạng nhện không biết từ năm nào, có lẽ con nhện cũng cảm thấy không thể tiếp tục sinh sống ở chỗ này nữa, nên chuyển nhà đi mất rồi.
Nói ngắn gọn hơn, thì nó chẳng khác gì một đống đổ nát cả.
Tiêu Chỉ cảm thấy hơi đau đầu: “...Thật ra nơi này đã bị bỏ hoang bao lâu rồi?”
Lance bắt lấy công văn bị kẹp vào khe hở của áo giáp: “Có lẽ...300 năm...ừm...Cũng có thể là 400 năm? Hoặc 500 năm gì đó?”
Tiêu Chỉ: “...”
A Sâm đã lén trốn việc bao nhiêu năm vậy?
Lance ném một cái huy chương tròn tròn đến: “Đây là thông hành lệnh của Hessen, cậu có thể dùng cái này để ra vào Hài Cung và Sở Chính Vụ, nếu như có công việc quan trọng, lãnh chúa cũng sẽ gọi cậu thông qua thứ này.”
“Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đưa đồng phục cho cậu, mấy ngày này cậu cứ mặc quần áo của mình trước đi.”
Tiêu Chỉ vươn tay đón lấy, thứ đó chỉ có một màu đen sì, bên trên khắc hoa văn xương khô cực kỳ ma quái, bên dưới dùng chữ tộc xác sống để viết mấy chữ “Hessen thông hành lệnh”, còn được đánh số, chắc là đã được ghi lại trong danh sách rồi.
Lance: “Cậu thuộc nhân viên ngoài biên chế, không cần ngồi ngốc tại Hài Cung suốt đâu, chờ tới khi công việc hiện tại hoàn thành, cậu có thể ra ngoài, đến khi nào có công văn nhiều thì quay lại xử lý.”
Tiêu Chỉ hỏi: “Không cần phải xử lý công văn ngay à?”
Lance: “Không cần, nếu như đó là trường hợp khẩn cấp, thì bọn họ cứ tự đi mà giải quyết.”
Tiêu Chỉ: “...”
Được thôi, cách giải quyết này mới đúng chuẩn Hessen.
Tiêu Chỉ quay lại nhìn ngọn núi giấy tờ gần như có thể chôn vùi người ta.
Theo tình hình hiện tại, thì một thời gian ngắn nữa cậu sẽ không thể ra ngoài, hơn nữa cậu cũng không thể tùy tiện offline khi ở Hessen, lỡ như chuyện cậu là người Asanasi bị bại lộ, thì xác định là toi luôn.
Nhưng vẫn còn may, thầy của cậu là người nghiên cứu trò chơi nên không cần phải lo lắng đến chuyện xin nghỉ, thậm chí còn được ủng hộ cả hai tay hai chân nữa kìa.
Nhưng mà Tiêu Chỉ không ngờ rằng mình không chỉ chơi game trong giờ học, mà còn được trải nghiệm làm nô lệ của tư bản* trong game nữa, ZERO thật sự là một trò chơi cực kỳ chân thực.
(*Gốc là 社: Động vật xã hội (tiếng Nhật:社物/しゃちくShachiku) là một thuật ngữ tự hạ thấp nhân viên văn phòng cấp dưới trong các công ty Nhật Bản. Nó bắt nguồn từ “ công ty” và “ gia súc “, nghĩa là “ gia súc của công ty “ – theo Wikipedia)
Dưới sự trợ giúp của Lance, hai người cũng gắng gượng sắp xếp lại được mớ công văn. Sau khi vác một mớ công văn đã quá lâu đời, vấn đề đã được giải quyết, hoặc là bị ngâm đến mục sang phòng bên cạnh, cuối cùng bọn họ cũng có thể bước vào Sở Chính Vụ.
Nhưng Sở Chính Vụ vẫn chật ních, công văn cao chạm tới nóc nhà, chẳng còn chỗ nào để đặt chân.
Nhưng may là bây giờ Tiêu Chỉ đang là vong linh, nên cậu có thể bay lơ lửng trên không trung, cũng có thể tùy tiện mà ngồi trên mấy cái tháp công văn lung lay sắp đổ đó.
Lance thì thảm rồi, tuy y cũng là vong linh, nhưng cơ thể của Kỵ Sĩ Vong Linh lại không được uyển chuyển nhẹ nhàng cho lắm, còn phải mặc cả bộ áo giáp siêu nặng, hơn nữa hình thể y lại cao lớn, nên chỉ có thể ấm ức đứng yên ở cửa, nhìn giống như là thú canh cửa vậy.
Tiêu Chỉ cầm lấy mấy tờ công văn ở trên cùng nhìn sơ qua.
Phần thứ nhất: Báo cáo về vấn đề những con trùng vong linh không chịu ăn đá.
Phần thứ hai: Một đám xương khô nhỏ đánh nhau dẫn đến hậu quả là ba chân và bốn cánh tay bị mất tích.
Phần thứ ba: Hai Kỵ Sĩ Vong Linh đánh nhau, phá hủy nơi ở của nữ yêu tử vong, sau đó bị nữ yêu đánh nát thành từng mảnh, hiện tại ba bên đều đang đòi bồi thường.
Tiêu Chỉ: “...”
Tại sao công văn của Hessen đều như thế này hết vậy? Không có cái nào có nội dung về kế hoạch phát triển Hessen ư?
Tiêu Chỉ cầm lấy bản báo cáo nhìn có vẻ đứng đắn nhất sang hỏi Lance: “Cái này cũng không cần đưa cho lãnh chúa à?”
Lance: “Trước giờ lãnh chúa không có hứng thú với mấy thứ này.”
Tiêu Chỉ: “Vậy ngài ấy có hứng thú với thứ gì?”
Lance suy nghĩ hồi lâu: “Đánh nhau.”
Tiêu Chỉ: “...”
Thật ra 600 năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đồng bọn nhỏ ngây thơ lương thiện của cậu lại trở thành người chơi hệ chiến hung hăng cỡ đó?
Tiêu Chỉ nhất quyết không chịu nhận đó là do ảnh hưởng của mình, bởi vì cậu chưa bao giờ đánh nhau trước mặt A Sâm mà.
Sau khi hướng dẫn việc cho Tiêu Chỉ, Lance rời khỏi đó ngay, bước chân nặng nề của y có vẻ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, vui vẻ giống như một đứa trẻ nặng hơn 500 cân.
Không cần phải lo lắng đến việc phải xử lý mớ công văn ùn tắc trong Sở Chính Vụ như thế nào nữa, tốt quá.
*
Một mình Tiêu Chỉ ngồi trên núi công văn đối mặt với tình hình của Hessen.
Toàn bộ những thứ đó đều do cậu quyết định. Đột nhiên cậu có cảm giác như mình là cấp trên của lãnh chúa, thậm chí...còn có cảm giác cầm quyền nữa?
Sau khi nhìn qua mấy tờ công văn, Tiêu Chỉ càng cảm thấy việc Hessen có thể tồn tại đến bây giờ là một điều rất kỳ diệu.
Hessen gần như không quản lý bất cứ chuyện gì, tất cả đều dựa vào việc tộc xác sống không thể chết đói, sau đó là nhờ vào sức chiến đấu cùng phong cách dũng mãnh để uy hiếp ngoại địch, đồng thời, còn cậy vào lực chiến của lãnh chúa để thu phục lòng người.
Nếu như đây là quốc gia nhân loại, thì có thể đã xảy ra phản loạn từ mấy trăm năm trước rồi, nhưng Hessen hình thành từ tộc xác sống, nên vẫn vô cùng đoàn kết, thậm chí còn có thể giành được chiến thắng áp đảo trong cuộc chiến chống lại Blaise.
Tiêu Chỉ nhanh chóng xử lý mớ công văn.
Siêu nhiều những vấn đề như XX đánh XX, chúng chiếm một số lượng rất lớn trong số công văn được đặt tại đây. Dựa theo nguyên tắc nhất quán của Hessen, những việc nào có thể giải quyết bằng nấm đấm thì cứ giải quyết, nên giao hết cho Tiêu Chỉ toàn quyền xử lý.
Trong lúc xử lý công văn, điểm kinh nghiệm của cậu cũng tăng nhanh đến bất ngờ.
Thật ra số điểm kinh nghiệm mà mỗi phần công văn mang đến không nhiều, nhưng số lượng lại cực kỳ khổng lồ, số công văn công tác này đã được tích góp suốt mấy trăm năm, bây giờ giống như một gói trải nghiệm điểm kinh nghiệm miễn phí dành cho Tiêu Chỉ.
Không cần mạo hiểm đi vào phó bản, cũng không cần phải đi làm mấy nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, mà chỉ cần ngồi ở chỗ này là có thể nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, cảm giác giống như A Sâm đang mở của sau cho một mình cậu vậy đó.
Hạnh phúc là thế nào? Đây chính là hạnh phúc nè.
Điều này làm cho sự nhiệt tình đối với công việc của Tiêu Chỉ tăng vọt, cậu đột nhiên cảm nhận được thế nào là niềm hạnh phúc khi làm việc, thế là cậu xử lý công văn thoăn thoắt.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy phần đề nghị lãnh chúa Hessen tăng tiền treo thưởng lên 2 tỷ tiền vàng, vì lệnh truy nã cứ treo mãi nhưng vẫn không bắt được người, thế là Tiêu Chỉ vô cảm bác bỏ nó, kỹ năng lợi dụng việc công vì lợi ích riêng cũng thành thạo lắm.
Mới vừa ném phần công văn kia sang một bên, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như là bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Cậu từ từ quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía đó.
Chẳng biết cửa chính của Sở Chính Vụ được mở ra từ lúc nào, một người mặc áo đen cứ lẳng lặng đứng ở cửa, hắn không nói một lời, sống lưng thẳng tắp, tựa như mội lưỡi đao sắc bén có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Là A Sâm.
Hắn đứng trong hành lang u ám, bóng tối che khuất nửa người khiến cho mái tóc bạc của hắn cũng trở nên ảm đạm, gần như cả người đang hợp nhất với bóng tối sau lưng, tựa như hắn chính là bóng tối phía sau ấy.
Tiêu Chỉ cảm giác tim mình đang đập lại, nhưng đập như muốn thăng thiên luôn rồi.
Tự nhiên A Sâm lại chạy đến cửa Sở Chính Vụ làm gì? Hắn đã bỏ xó công việc của Hessen suốt mấy trăm năm nay, không lý nào lại đột nhiên thức tỉnh, trở nên yêu nước yêu dân cả, chuyến này đến đây trăm phần trăm không phải vì lo cho sự phát triển của Hessen.
A Sâm đến đây để nhìn gì thế? Nhìn...cậu à?
Nhìn xem bộ dạng của cậu có thích hợp để cho một kiếm đi luôn hay không hả...?
Tiêu Chỉ cảm thấy cổ hơi lành lạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, việc sống chết nhẹ tựa lông hồng, không sao cả, không sao cả.
Cậu bay từ trên núi công văn xuống, dựa theo lễ nghi của tộc xác sống để hành lễ với A Sâm: “Lãnh chúa.”
Những lời này giống như đã đánh vỡ một thế cân bằng mong manh nào đó, mà vị lãnh chúa đen tuyền từ đầu đến chân kia cũng không hề đáp lại, hắn đứng yên vài giây, sau đó trầm mặc xoay người bỏ đi.
Thái độ này khó hiểu thật đấy.
600 năm trôi qua, sau khi trải qua sự bào mòn của năm tháng, người bạn tốt mà trước đây cậu từng cảm thấy quen thuộc bây giờ bỗng trở nên xa lạ, Tiêu Chỉ đã không còn đoán được suy nghĩ của A Sâm nữa rồi.
Có vẻ như A Sâm đã trở nên thành thục hơn, cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, cả người tỏa ra nét sắc bén, xung quanh lại có vô số cấp dưới đang chờ sự sai bảo của hắn, còn có rất nhiều người tộc xác sống tình nguyện điên cuồng vì hắn.
Bây giờ hắn là người bề trên, quyền cao chức trọng, nên khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng thỉnh thoảng, Tiêu Chỉ vẫn bắt gặp được những động tác nhỏ của hắn, cậu chợt tìm lại được bộ dáng của chàng thanh niên dịu dàng dễ ngượng dưới gốc đại thụ trắng năm đó.
Dù gì thì bọn họ cũng đã bỏ lỡ nhau suốt 600 năm, mà Tiêu Chỉ hoàn toàn không biết được A Sâm đã trải qua đoạn thời gian ấy như thế nào.
Trước đây cậu cũng từng hỏi người thầy có chuyên môn nghiên cứu trò chơi của mình, nhưng Lý Đại Diệp lại nói, tất cả người chơi đều biết rất ít tin tức về Hessen, ngay cả việc lãnh chúa Hessen xuất hiện từ thời đại nào cũng không rõ, chứ đừng nói đến những chuyện mà hắn trải qua.
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Chỉ càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ thứ này gọi là thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì sao?
*
Một thời gian nữa trôi qua...
Tiêu Chỉ làm việc ngày càng thuận tay hơn, cũng dần quen với những công việc ở Hessen.
Trong thời gian đó, Lance cũng đã mang đồng phục thư ký đến cho cậu, là màu đen thống nhất của Hessen. Nhưng bởi vì cậu là công chức, nên không thể mặc áo giáp, nên đó chỉ là trường bào mà thôi, còn là bản vong linh nữa.
Mỗi ngày đều ngồi xử lý công văn như vậy, level của cậu nhẹ nhàng tăng lên 190, gần như đã vượt qua một nửa người chơi rồi.
Tuy rằng tăng level rất vui, nhưng cuộc sống thoải mái quá sẽ khiến người ta lười biếng, mà mỗi ngày phải nhận nhiều điểm kinh nghiệm như vậy cũng sẽ mệt, nên lúc này Tiêu Chỉ đang ngồi trên đống công văn đã vơi bớt, lén lút trốn việc*.
(*Gốc là 摸鱼(sờ cá): Có nghĩa là trốn việc, hoặc vừa làm vừa chơi, làm hời hợt. Chú thích theo ý hiểu của mình nhé.)
Kênh thông tin độc quyền của sư môn - Những thiếu niên được vận mệnh lựa chọn:
Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ giỏi quá ta, thế mà được lên làm thư ký thật này, em chính là ánh sáng của sư môn chúng ta.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Xứng đáng là thiếu niên được thầy lựa chọn, cuối cùng nhân loại cũng có thể đặt chân vào lãnh địa của Hessen, lại còn có thể sống sót một cách ngoan cường như thế!
Hello: Nhưng mà nếu như tiểu sư đệ không nói thì tôi cũng không biết đám cấp cao của Hessen lại có phong cách như này đấy, vậy thì hơi...
Hey Hey Hey: Thần kỳ.
Hey Hey Hey: Anh còn nghĩ rằng bọn họ cứ âm u như vậy cả ngày, vây quanh một đám lửa vong linh xanh lè để mở họp, thương lượng xem nên dùng cách nào để tiêu diệt nhân loại.
Hello: +1
Thập Thất: Bây giờ mỗi ngày em đều phải xử lý rất nhiều công văn, đã sắp miễn dịch với phong cách làm việc của Hessen luôn rồi.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Đúng rồi, mấy đứa không được nói những chuyện bên trong Hessen cho người ngoài biết, cuộc nghiên cứu này chỉ đươc tiến hành trong nội bộ chuyên ngành chúng ta thôi nhé.
Hey Hey Hey: Đã rõ.
Hello: OK.
Tiêu Chỉ đang định trả lời nhưng lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề. Sau khi làm quen trong một khoảng thời gian dài, nên cậu đã biết thừa đó là Lance.
Cậu vội vàng cất sổ thông tin đi, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Rầm!” Một tiếng động thật lớn vang lên từ ngoài cửa, nghe cứ giống như là đang có tai nạn xe cộ xảy ra vậy.
Tiêu Chỉ vội vàng bay xuống xem thử, vừa mở cửa ra đã thấy Lance to bự đang ngã thẳng cẳng ở lối vào hành lang, ngã đến mức sàn nhà kiên cố của Hài Cung nứt cả ra luôn.
Nhìn kỹ thì thấy sau lưng Lance đang cõng một thanh kiếm kim loại thật lớn, có lẽ là do lúc y bước vào chọn góc độ không ổn lắm, nên thanh kiếm lớn này vừa vào hành lang đã bị kẹt lại, cứ như vậy mà ngã sấp mặt.
Tiêu Chỉ bay đến trước mặt Lance, cậu tự biết lượng sức mình nên không đến đỡ thân thể khổng lồ của y dậy: “Lance, anh còn ổn không?”
Đầu Lance xoay 180 độ trên mặt đất, nhưng vẫn luôn quay ngược ra sau lưng, trông hơi kinh dị: “Vẫn, vẫn ổn...”
Lance gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, hoạt động, giãn gân giãn cốt một chút.
Lúc này, Tiêu Chỉ mới hỏi: “Sao anh vội vàng thế?”
Lance xoay đầu về hướng chính diện: “Tôi...tôi đang muốn bàn bạc với cậu, có một đám người Asanasi xâm nhập Hessen.”
Tiêu Chỉ: “Trước đây các anh xử lý những việc như này thế nào?”
Lance chỉ chỉ thanh kiếm to bự của mình: “Lãnh chúa bảo giết.”
Tiêu Chỉ vuốt cằm: “Giết? Rồi bọn họ vẫn đến nữa đúng không?”
Là một người chơi nên cậu hiểu rất rõ tâm lý của những người chơi khác. Đe dọa đến tính mạng hay giết gì gì đó thì chắc chắn là bọn họ sẽ chẳng bận tâm đến đâu. Bình thường, khi họ rảnh rỗi sinh nông nổi còn tự đâm đầu đi chết cơ mà, thế thì sao họ có thể rời xa Hessen chỉ vì sợ bị giết được chứ?
Dù sao thì sau khi chết, người chơi chỉ bị suy yếu một thời gian mà thôi, lượn qua lượn lại mấy vòng là có thể tiếp tục tung tăng nhảy nhót, thế là lại vội vàng đi tìm đường chết ngay thôi ấy mà.
Trông Lance có vẻ hơi sầu đời: “Đúng vậy, cứ qua mấy ngày bọn họ lại xuất hiện.”
Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát: “Vầy đi, tôi theo anh ra đó xem thử, biết đâu lại tìm được biện pháp tốt hơn.”
Lance gật đầu: “Quá được luôn ấy chứ.”
Đi được vài bước Tiêu Chỉ chợt nhớ đến chuyện mình đã vác gương mặt này lượn một vòng lục địa, còn gặp không ít người chơi ở thành Thiên Diệp và Hilaris, lỡ đâu bị người chơi phát hiện ra thì toang luôn, nhưng bây giờ có mặt Lance ở đây, nên cậu cũng không thể chơi trò đổi mặt.
Cậu hỏi Lance: “Chúng ta có mấy thứ như mặt nạ gì đó không?”
Lance nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tiêu Chỉ bèn giải thích: “Anh cũng biết tôi chỉ là một công chức yếu đuối thôi, lỡ đâu diện mạo bị người Asanasi nhớ kỹ thì không hay lắm.”
Giọng điệu của cậu vừa chân thành vừa tha thiết, còn kèm theo một chút do dự, giống như cậu thật sự chỉ là một nhân viên văn phòng vô cùng vô cùng bình thường, cái loại mà tay trói gà không chặt ấy.
Lance hàm hậu ngay thẳng không hề nghi ngờ gì, y suy nghĩ một hồi rồi lấy từ trong túi ra một tấm lụa trắng giống cái khăn: “Chiến lợi phẩm của tôi, cho cậu đó.”
“Cảm ơn.” Tiêu Chỉ vừa cầm lấy đã cảm nhận được chất liệu của thứ này mềm mại nhẹ nhàng, tuy trông có vẻ giống như là bán trong suốt, nhưng trên thực tế thì lại có hiệu quả giống như mặt nạ pha lê, từ bên trong có thể dễ dàng nhìn ra bên ngoài, nhưng từ các hướng khác nhìn vào thì mờ mờ ảo ảo. Kích cỡ cũng vừa đủ, trùm cả cái đầu cũng còn dư dả.
Tiêu Chỉ lấy lụa trắng phủ lên đầu mình, lụa trắng rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động.
Có điều là bây giờ cậu đang mặc một trường bào màu đen phối với lụa trắng trùm đầu, còn kết hợp với cơ thể bán trong suốt và gương mặt mờ ảo, nên cậu càng có vẻ ma quái hơn, đáng sợ hơn Lance đô con bên cạnh nhiều.
Tiêu Chỉ rất hài lòng với việc này.
Lance lại đưa cho cậu thêm một sợi xích: “Cậu cầm cái này luôn đi.”
Tiêu Chỉ nhìn qua, thứ này được gọi là xích trói buộc, là vũ khí của Kỵ sĩ Vong Linh, dùng để bắt giữ các loại mục tiêu khác nhau, nhưng bởi vì đa số Kỵ sĩ Vong Linh đều thích chém chém giết giết, nên xích trói buộc này chỉ có thể ngồi chơi xơi nước để chờ đến phần mình.
Sau khi cảm ơn Lance lần nữa, hai người chỉ huy đám Kỵ sĩ Vong Linh đi về phía nơi có người Asanasi xuất hiện.
*
Người Tiên Phong là những người chơi thường đi vào Hessen, anh ta có cả một tiểu đội cố định của riêng mình, và một vài người thường xuyên hành động cùng nhau. Tuy Hessen rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chết ngay, nhưng lần nào họ cũng thu hoạch được không ít, nên chết cũng đáng.
Người Tiên Phong liếc nhìn thời gian, rồi nói với các đồng đội của mình: “Nhanh tay nhanh chân lên một chút, theo thông lệ thì Kỵ sĩ Vong Linh sẽ đến ngay đấy.”
Các đồng đội vừa cười hí ha hí hửng, vừa nói:
“Nhanh nhanh nhanh, bỏ thêm mấy viên đá huỳnh quang vào, chuyến này hên lắm, biết đâu sẽ bán được mấy chục nghìn tiền vàng đấy.”
“Đám kỵ sĩ khờ kia lúc nào cũng dùng đi dùng lại một kịch bản, tao ngán lắm rồi.”
“Ha ha ha, lần này thằng nào chết cuối thì phải đãi cả bọn nhé.”
Người Tiên Phong nhìn qua các đồng đội của mình, không nói gì. Vì gã đã nắm rõ thói quen của Hessen, chỉ cần nhân lúc kỵ sĩ chưa ra tay để cuỗm đồ, sau đó chết rồi quay về là được. Tuy cũng hơi đau đó, nhưng quen rồi là ngon ngay.
Sau khi thám hiểm vô số lần, bọn họ đã nắm được không ít nơi chứa nhiều tài nguyên của Hessen, nên thu hoạch cũng càng ngày càng phong phú hơn.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa* là chuyên gia độc được của đội ngũ, gã đang cách chỗ đồng đội mình đang đứng hơi xa. Khi thấy đá huỳnh quang xung quanh đã bị vét hết sạch, gã hơi bất mãn, thêm một viên cũng được thêm tí tiền cơ mà.
(*阿姨我不想努力了là một câu nói cửa miệng và meme trên Internet bắt nguồn từ Trung Quốc đại lục và phổ biến trong giới trẻ Trung Quốc. Thường dùng để chỉ những phụ nữ lớn tuổi giàu có bao nuôi những người đàn ông trẻ tuổi để họ cảm thấy rằng họ “không phải làm việc chăm chỉ cho cuộc sống nữa”- Theo Wikipedia)
Bỗng nhiên, gã tinh mắt thấy một viên đá huỳnh quang đang tỏa ánh sáng lập lòe ở phía đằng xa, dù sao thì nó cũng không cách đồng đội gã quá xa, nên gã bắt đầu thong thả đi qua đó.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa đang chuẩn bị cúi người nhặt đá huỳnh quang lên, bỗng nhiên gã liếc thấy một bóng đen vừa mới lướt qua người mình.
Gã nhạy cảnh giác quay đầu lại, nhưng không hề phát hiện ra được bất cứ thứ gì.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa nhíu mày, chẳng lẽ là do gã nhìn lầm? Nhưng Hessen vốn là nơi chứa rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, nên dù có xuất hiện thứ gì cũng không lạ, vẫn nên nhặt đồ vật trước thì hơn.
Gã vừa mới quay đầu lại, đã đối diện với một gương mặt mờ mờ ảo ảo.
Gương mặt kia cách gã rất gần, rõ ràng chỉ ngăn cách bởi một tầng lụa trắng, thế mà gã lại không thấy được dung mạo của đối phương, cũng không cảm giác được tí nhiệt độ hay hơi thở nào, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua cơ thể người nọ, thấy được rừng rậm phía sau.
Mẹ nó, có ma!!!!
Bất ngờ gặp ma, Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa rất khiếp sợ, nếu như không phải đang ở trong game thì gã đã tè ra quần mất rồi.
Gã đang chuẩn bị gọi đồng đội, thì tay con ma kia lại uyển chuyển nhẹ nhàng bịt kín miệng gã, sau đó là một sợi xích lạnh băng quấn chặt lấy gã, không chỉ trói chặt toàn thân, mà nó còn thay cái tay kia bịt miệng gã lại.
“Suỵt.” Một giọng nói kỳ ảo như có như không vang lên bên tai, còn kéo theo từng luồng khí lạnh nhè nhẹ, vừa nghe thấy thì da gà da vịt của Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa đã dựng hết lên.
Gã muốn giãy giụa, muốn kêu các đồng đội đến cứu gã, nhưng chẳng hiểu sao mà gà lại không thể nhúc nhích, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
*
Phía bên kia.
Người Tiên Phong nhìn thời gian thì cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đáng lý ra thì bây giờ nhóm Kỵ sĩ Vong Linh phải đến rồi chứ, sao giờ còn chưa thấy đâu?”
Một đồng đội khác nói: “Không tới thì càng tốt chứ sao, biết đâu lần này chúng ta không cần phải chết, mà có thể sống sót quay về.”
Người Tiên Phong suy nghĩ: “Cũng đúng, nhân lúc còn sớm chúng ta đi thôi, mọi người đã tập họp đủ chưa?”
Có người nhìn bốn phía: “Thằng Cô Ơi đâu rồi?”
Cô Ơi chính là tên gọi tắt của Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa, tên của cái gã đó nhìn là biết chẳng có tí liêm sỉ nào, làm gì có ai muốn dính nó lên miệng cả ngày đâu.
Người Tiên Phong cũng không nhìn thấy Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa, gã mở sổ thông tin ra gửi cho đối phương một tin nhắn để tên đó nhanh chóng trở lại rồi chuẩn bị đi, nhưng tên đó lại cứ lề mề không trả lời, dù hệ thống còn báo rằng tên này vẫn đang online.
Thấy tình hình không ổn, Người Tiên Phong nói: “Có lẽ bên thằng Cô Ơi đã xảy ra chuyện rồi, lúc nãy cậu nhìn thấy nó đi về phía bên kia đúng không?”
Một người đồng đội lại chỉ sang hướng khác: “Hình như là bên kia.”
Người Tiên Phong nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chúng ta đi trước, đến lúc đó rồi hãy hỏi nó đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc này, bóng dáng của nhóm Kỵ sĩ Vong Linh dần hiện ra trong khu rừng bên cạnh, nhưng bây giờ bọn họ không còn cưỡi ngựa xông thẳng ra như trước đây, thay vào đó, họ lại xuống ngựa rồi thong thả bước đến, khiến những người kia không thể phát hiện ra.
Nhìn thấy nhóm Kỵ Sĩ Vong Linh xuất hiện, nhưng nhóm người kia cũng không muốn giãy chết làm gì, cứ bình tĩnh đứng đó chờ được tiễn đi. Nếu như vậy thì lý do Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa không trả lời tin nhắn chắc có lẽ là đã bị đưa về điểm hồi sinh trước rồi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của họ, lần này nhóm Kỵ Sĩ Vong Linh không hề rút kiếm, mà lại lấy xiềng xích ra tấn công về phía bọn họ.
Sợi xích trói chặt cơ thể, mấy người này lập tức không thể động đậy, cũng không chết ngay.
Kịch bản này...có vẻ như hơi sai sai thì phải?
Trong lúc mấy người này còn đang ngơ ngác, một Kỵ Sĩ Vong Linh lực lưỡng đã xách Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa cũng đang bị trói chặt giống vậy đến, sau đó thẳng tay ném gã vào đám người kia.
Cô Ơi, Anh Không Muốn Vất Vả Nữa liều mạng nháy mắt với đồng bọn, chỉ tội nghiệp cho gã nháy mắt rất lâu, nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu được ý gã.
Gã muốn nói gì?
Mắc tiểu hả?
Ngay lúc này, một vong linh mặc áo đen bay từ trong rừng ra, trên đầu còn trùm một tấm lụa trắng, khiến cho người ta không nhìn rõ được dung mạo, nhưng vẫn cảm thấy rất u ám.
Vong linh áo đen vừa click mở túi đồ khai thác, thì Kỵ Sĩ Vong Linh cao lớn đã xách Người Tiên Phong đến, vứt ngay trước mặt cậu.
Người Tiên Phong bỗng thấy vong linh đầy vẻ ma quái đang đứng trước mặt mình nói: “Nộp tiền phạt đi.”
Người Tiên Phong: “???”
Hắn cứ tưởng mình nghe lầm không đấy. Chẳng phải Hessen mấy người trước giờ chỉ cần mạng không cần tiền à? Sao lúc này lại đổi tính rồi?
Nhưng sự thật chứng minh, gã không nghe lầm.
Vong linh trước mặt tiếp tục nói: “Tự ý xông vào Hessen, mỗi người nộp phạt mười nghìn tiền vàng. Các người sẽ bị giam giữ cho tới khi nào nộp phạt xong.”
Người Tiên Phong không thể tin nổi: “Cái này...quy tắc này xuất hiện lúc nào?”
Giọng điệu của vong linh kia vẫn rất bình tĩnh: “Vừa mới.”
Người Tiên Phong: “...”
Những người chơi khác ở đây: “...”
Chắc chắn cái tên này đã nghe thấy bọn họ nói chuyện! Không thể ngờ là trên đời này lại có con quỷ vừa mặt dày vừa mất nết đến thế!
Là người chơi nên bọn họ không sợ chết, nhưng đòi tiền thì khác nào đòi mạng, một người mười nghìn thì gần như muốn cho chuyến này của bọn họ phải lỗ sạch vốn cả rồi. Hơn nữa, dùng xích trói lại cũng đồng nghĩa với việc không để cho họ tự sát, thâm độc thế cơ đấy!!!
Nhìn thấy phản ứng của mấy người chơi kia, khóe miệng Tiêu Chỉ cong lên dưới lớp lụa trắng.
Thứ mà người chơi sợ nhất là gì? Đương nhiên là nghèo rồi! Nếu không nghèo thì chắc chắn không mò đến đây, cậu cũng đã từng nghèo túng, nên cậu nhận thức sâu sắc được vấn đề này.
Cậu cố tình chọn một cái giá khiến cho bọn họ cảm thấy đau như bị xẻo thịt, nhưng lại thấp hơn giá của vật phẩm dịch chuyển, đồng thời, cậu còn không cho họ tự sát về điểm hồi sinh, vậy thì không cần lo đến chuyện họ không chịu xì tiền ra nữa.
Theo như tình huống trước mắt, những nhà thám hiểm này đến Hessen để tìm tài nguyên, chẳng khác với đào góc tường của Hessen cả, mà ngay cả một chút tiền lời Hessen cũng không nhận được, đương nhiên là sẽ quyết định đuổi bọn họ đi.
Thật ra cách giải quyết tốt nhất chính là bắt bọn họ kéo lại nền kinh tế cho Hessen. Ví dụ như cung cấp cho bọn họ điểm dừng chân ăn uống, sau đó đánh thuế những tài nguyên bọn họ thu hoạch được, hoặc là dứt khoát phát triển một trấn mậu dịch nhỏ, như vậy thì tiền lời thu được từ nhóm các nhà thám hiểm đến Hessen sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Người Tiên Phong cố gắng khiến cậu thay đổi suy nghĩ: “Vị này...Thưa ngài, trên người chúng tôi thật sự không mang đủ tiền.”
“Vậy sao.” Tiêu Chỉ rất tinh ý, thế là cậu bèn nói: “Gần đây Hessen đang xem xét đến việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nên cần rất nhiều cu li*, tôi nghĩ rằng các người cũng thích hợp lắm.”
*cu li:(tiếng Anh: coolie) có nghĩa là một người lao động chân tay, có một loạt các ngụ ý khác và đôi khi được coi là xúc phạm hoặc miệt thị, tùy thuộc vào bối cảnh lịch sử và địa lý.
Cậu vờ như đang tính toán, bịa bừa một chuyện: “Tiền công làm cu li ở Hessen một ngày là 50 tiền vàng, nếu cần mười nghìn tiền vàng thì các người chỉ cần làm cu li 200 ngày là được.”
Mồ hôi lạnh của Người Tiên Phong chảy ròng ròng, 50 tiền vàng một ngày, tổng cộng phải làm cu li hết 200 ngày, lòng dạ mấy người này là cái gì mà thâm độc thế? Tiền lương được Tịch Nguyệt Tộc trả lúc bị bán làm cho mỏ đen còn cao hơn.
Tiêu Chỉ không ngừng cố gắng: “Hoặc các người cũng có thể lựa chọn công việc như đi nuôi trùng ăn xương cũng được, đúng lúc một loạt nhân viên chăn nuôi bị ăn mất rồi, chúng tôi đang sầu lắm.”
Cậu gật đầu với mấy người kia: “Cơ thể các người cũng được đấy.”
Người Tiên Phong: “....”
ĐM!!!! Cái tên này đúng là quá độc ác!!!!!! Âm u, tàn nhẫn, khác xa cái bọn kỵ sĩ khờ khạo kia.
Cuối cùng, những người chơi kia cũng bại trận, sau khi nộp tiền phạt thì vác gương mặt xám tro bỏ đi. Tiêu Chỉ cũng không cản họ, dẫn theo đám Kỵ Sĩ Vong Linh thân thiện dễ gần tiễn họ đi.
Đến khi đã hoàn toàn ra khỏi địa phận của Hessen, bọn họ mới mồm năm miệng mười thảo luận chuyện vừa nãy.
“Cái tên mặc áo đen kia là người nào thế? Sao gian xảo vãi, trước giờ tao chưa từng gặp.”
“Có lẽ là chức quan nào đó? Mày nhìn thử xem, ngay cả mặt cũng không dám lộ, có lẽ là thanh danh lúc còn sống kém quá.”
“Lúc còn sống hắn chắc chắn là một tên tham quan...”
“Cũng có thể là mấy tên giám mục mồm điêu bên Blaise.”
“Không...mấy người không cảm thấy tác phong kiểu đó rất giống Tịch Nguyệt Tộc à?”
“Vừa nói vậy...”
“Thấy đúng ghê...”
Xem ra trên lục địa Dazemenya, khi nhắc đến hai chữ gian xảo, người ta vẫn nghĩ đến Tịch Nguyệt Tộc đầu tiên.
- -------Hết chương 28-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.