Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 29: Chỉ cần tát một phát là Tiêu Chỉ sẽ chết tươi luôn
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------------------
Chương 29: Chỉ cần tát một phát là Tiêu Chỉ sẽ chết tươi luôn.
Xử lý xong đám người Asanasi xâm nhập Hessen, Tiêu Chỉ bèn cùng bọn Lance quay về Hài Cung.
Chờ đến khi chỉ còn hai người là Lance và Tiêu Chỉ, cậu mới vờ như vô tình hỏi: “Lance, anh ở Hessen bao lâu rồi?”
Lance nghĩ ngợi một lúc: “Có lẽ là hơn 500 năm.”
Tiêu Chỉ: “Khi đó Hessen và lãnh chúa trông như thế nào?”
Tuy rằng A Sâm không có chút gì là thân thiện nào với cậu, nhưng cậu vẫn muốn biết nguyên nhân làm A Sâm thay đổi. Đối với cậu, A Sâm chính là một người bạn vừa ly biệt cách đây không lâu, tính tình của bạn mình thay đổi nhiều như vậy, đương nhiên cậu phải quan tâm một chút chứ.
Thật ra A Sâm đã phải trải qua những chuyện gì mà lại khiến hắn trở thành bộ dạng như vậy? Cậu luôn cảm thấy...có lẽ vào thời gian đó, những chuyện hắn trải qua cũng chẳng vui vẻ gì.
Mỗi lần nghĩ vậy Tiêu Chỉ bỗng thấy rầu rĩ trong lòng, cảm giác này giống hệt như là nhà mình có một bảo bối rất quan trọng, nhưng khi mình không ở đó, nó lại bị người khác khắc lên mấy vết trầy xước thật đậm.
Cậu lại không thể dùng tướng mạo vốn có để xuất hiện trước mặt A Sâm, lỡ đâu A Sâm dứt khoát cho cậu một kiếm bay về điểm hồi sinh luôn thì biết làm sao?
Nếu vậy thì chắc chắn không làm được chức Thư ký nữa rồi.
Không chỉ có công trình nghiên cứu của thầy nhà mình bị hỏng, mà bản thân Tiêu Chỉ cũng khó có được cơ hội tiếp cận A Sâm thêm lần nữa. Cậu cố gắng tìm mọi cách để duy trì tình hình hiện tại, sau đó dựa vào thân phận Thư ký để đi tìm hiểu một ít tin tức. Nếu như không thể hỏi trực tiếp A Sâm, thì đám đồng nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.
Lance: “Không có gì khác với hiện tại.”
Tiêu Chỉ: “Sớm hơn nữa thì sao? Lãnh chúa mạnh như vậy, thế lúc đầu ngài ấy trông thế nào?”
Lance lại lắc đầu: “Không biết, khi tôi biết ngài ấy thì đã rất mạnh rồi. Lúc đó ngài ấy không ngừng khiêu chiến những người mạnh nhất ở Hessen, chỉ cần thất bại thì phải lập tức thần phục ngài ấy, nhóm kỵ sĩ trưởng lúc đó gần như bị lãnh chúa đánh bại hết, thế lực của Hessen bị ngài ấy thâu tóm như vậy đấy.”
Tiêu Chỉ nhịn không được, phải phát họa ra hình ảnh ngày đó trong đầu mình. Trong rừng rậm đen nhánh, A Sâm mặc áo giáp đen thẫm cầm trường kiếm trong tay, không ngừng đánh bại những kẻ mạnh nhất rồi bước lên vương tọa của lãnh chúa, khi đó có lẽ hắn vừa khí phách lại vừa hăng hái.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn hơi để ý đến mốc thời gian 500 năm và việc vì sao lại có khoảng trống 100 năm sau khi cậu rời khỏi?
Cậu hỏi: “Vậy trước 500 năm đó thì sao? Đoạn thời gian đó anh có nghe được tin tức gì về lãnh chúa không?”
Lance vẫn lắc đầu: “Quá khứ của lãnh chúa vô cùng bí ẩn, không ai biết được, ngài ấy cũng không nói về quá khứ của mình bao giờ, giống như là ngài ấy tồn tại chỉ để thống nhất Hessen vậy.”
Tiêu Chỉ: “Còn lệnh truy nã thì sao? Tôi còn nhớ là nó đã được treo lên rất nhiều năm rồi, lúc sắp xếp lại công văn cũng nhìn thấy không ít đơn đề nghị có liên quan đến lệnh truy nã này, có thông tin nào mới để bổ sung vào không?”
Lance: “Không biết, năm đó lãnh chúa tự tuyên bố lệnh truy nã, tất cả tin tức đều nằm trên đó, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lãnh chúa vẫn không cung cấp thêm thông tin nào, cũng không hủy bỏ. Ngài ấy chưa từng giải thích nguyên nhân, cũng chưa từng thấy ngài ấy nhắc tới chuyện đó với người khác.”
Tiêu Chỉ lại nhớ đến một sự kiện khác: “Còn những chuyện liên quan đến Blaise, anh có biết không? Tại sao giữa ta và họ luôn xảy ra xung đột?”
“Thật ra thì tôi biết chuyện này.” Cuối cùng cũng có chuyện mà Lance biết. “Từ sau khi lãnh chúa thống nhất Hessen, Blaise luôn phát động tấn công Hessen, sau đó cứ cách vài thập niên là sẽ có cuộc chiến mới diễn ra, đặc biệt là vào thời điểm thay đổi Giáo Hoàng, có một số Giáo Hoàng cực đoan lắm.”
Tiêu Chỉ nhíu mày: “Blaise vẫn luôn chủ động tấn công Hessen?”
Lance gật đầu: “Đúng vậy, đất ở Blaise sáng như vậy, còn có mùi của Thánh Quang, chúng tôi không hề thích bên đó chút nào.”
Trong lòng Tiêu Chỉ lại có một suy đoán, có lẽ việc A Sâm thay đổi có liên quan đến Blaise, hơn nữa Blaise còn có một mục đích nào đó, nên trước giờ chưa từng từ bỏ ý định ra tay với hắn.
Cậu quyết định nhớ kỹ tên Blaise này trong lòng, không những thế còn phải đánh dấu trọng điểm.
*
Trong khoảng thời gian này, người chơi dần dần cảm nhận được sự thay đổi của Hessen.
Không còn là phong cách hung hãn người sống chớ lại gần như trước đây nữa, mà đã chuyển sang kiểu không từ bỏ bất cứ cơ hội kiếm chác nào, kiểu phạt tiền mới này hung dữ lắm.
Những Kỵ sĩ Vong Linh lạnh như băng khi nhìn thấy người lạ xâm nhập Hessen thì không thèm nói lời nào, mà lập tức dùng xích trói lại, sau đó vác người ta đến trước mặt một vong linh mặc đồ đen để phạt tiền.
Cái tên vong linh đồ đen kia vô cùng gian trá, sẽ căn cứ vào tài lực và năng lực của từng người để đưa ra những ngạch phạt khác nhau, vừa khiến cho người ta cảm thấy đau như cắt từng thớ thịt nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Cũng có những người cứng đầu, sống chết không chịu đưa tiền, bày ra dáng vẻ giống hệt như không có tiền thì lấy mạng ra mà thế vào, để xem thử bọn người Hessen có thể làm gì được họ.
Kết quả là tên kia bị bọn họ bắt đi làm cu li thật.
Người chơi bị dây xích trói chặt nên không thể trốn thoát, còn có chuyên gia giám sát không cho tự sát, thể lực giảm xuống thì cho ăn cơm, đúng là vô cùng tàn ác. Cuối cùng, giữa việc nộp tiền phạt và sử dụng vật phẩm dịch chuyển, họ buộc phải chọn phương án đỡ tốn kém hơn, chính là nộp tiền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, uy danh của Hessen đã càng ngày càng vang dội.
Người trúng chiêu càng nhiều, thanh danh của vong linh áo đen cũng theo đó mà vang xa, tất cả người chơi đều biết vị này chính là Thư ký tân nhiệm của Hessen.
Hơn nữa, cũng dần truyền ra tin đồn hư hư thực thực rằng người này lúc còn sống là người Tịch Nguyệt tộc.
*
Liên minh Dolly, Hilaris.
Teague nhờ vào mối quan hệ rộng rãi của mình để giải quyết phiền phức do một nhà đầu tư trước đây gây ra. Và bây giờ, gã lại có thể tự do tự tại bước tiếp trên con đường lừa đảo.
Hôm nay, gã vẫn mặc bộ trường bào màu lam của Tịch Nguyệt tộc như thường lệ, đứng ở nơi đông người qua lại nhất, trên gương mặt xinh đẹp treo một nụ cười vừa dịu dàng vừa khéo léo, con ngươi xanh lam đảo tới đảo lui trong đám người, nhằm tìm kiếm con dê béo mới.
Vẫn như cũ, người Asanasi nhẹ dạ cả tin là đối tượng mà Teague thích nhất, gã còn đặc biệt chú ý đến những đối tượng này nữa.
Hôm nay gã đã chuẩn bị một hạng mục đầu tư hoàn toàn mới, là một loại nước thuốc có thể giúp người ta mọc ra tóc xoăn tự nhiên, hơn nữa nếu như chấp nhận đầu tư thêm, thì còn có thể khám phá ra cả tác dụng nhuộm màu. Căn cứ vào quan sát của gã, người Asanasi dành rất nhiều sự quan tâm và hứng thú cho mái tóc của mình, hơn nữa họ còn rất vui khi được thử những phong cách chưa từng có trên lục địa.
Teague còn cố ý vạch ra một âm mưu dựa vào sở thích của bọn họ, ừm, không đúng, phải là đầu tư, hạng mục đầu tư.
Bởi vì hầu như chỉ chú ý đến người Asanasi, nên cuộc trò chuyện của những người Asanasi gần đó cũng bị lọt vào tai hắn.
“Mấy người có nghe nói về Thư ký của Hessen chưa? Hắn thật sự muốn lột luôn cả cái quần xà lỏn của tôi! Làm thế quái nào mà hắn lại biết được giới hạn của tôi cơ chứ? Tiền phạt chuẩn không cần chỉnh!”
“Ha ha ha, cậu cũng dính chưởng rồi à? Lúc trước tôi nói mà cậu có chịu tin đâu.”
“Tôi cảm thấy trước khi chết, tên đó trăm phần trăm là Tịch Nguyệt tộc, chính là cái loại mà đứng trên đường cả ngày để kiếm người lừa gạt ấy.”
Teague - Người đứng đường cả ngày để lừa đảo: “...”
Cứ có cảm giác như bị xem thường ấy, nhưng nội tâm của những kẻ lừa đảo thường rất mạnh mẽ, nên gã vẫn mặt dày đứng nghe lén tiếp.
“Chết rồi mà vẫn không thay đổi được bản tính gian thương của Tịch Nguyệt tộc, khủng khiếp quá đi!”
“Chẳng phải tộc xác sống không có tham vọng gì à? Sao hắn lại khác thế?”
“Mấy người nói xem, nếu có được một Thư ký như vậy, có khi nào sau này Hessen sẽ liên thủ với Liên Minh Dolly không?”
“Hả!? Cũng không phải là không thể....”
“ĐM! Vậy thì Blaise toang rồi, hai bên này một bên có sức đánh còn một bên thì có tiền, bọn họ mà liên thủ thì sẽ được gọi là giai cấp tư sản hợp sức cùng giai cấp vô sản chống lại mê tín phong kiến.”
“Ha ha ha ha ha! F*ck! Chống lại mê tín phong kiến là cái quần gì?”
Teague đang nghe lén: “???”
Chuyện gì thế này? Liên minh Dolly muốn liên thủ với Hessen? Tại sao một kẻ lừa đảo trên thông thiên văn dưới tường địa lý như gã lại không biết gì cả?
Teague cũng chẳng còn tâm trạng đi tìm dê béo nữa, hàng mày xinh đẹp của gã nhíu lại, ngồi ở bên đường tạo thành một bức tranh người đẹp trầm tư, lôi kéo được không ít ánh mắt của người qua đường.
Đại dương trong lòng Tịch Nguyệt tộc chính là thần thánh, dựa theo truyền thống của họ, sau khi mỗi người Tịch Nguyệt tộc chết đi đều sẽ được an táng dưới đáy biển, để có thể tự quay về biển cả, trở thành một bộ phận của nó, cũng như đạt được sự yên bình vĩnh hằng.
Nếu như có người chết tha hương, chỉ cần có người Tịch Nguyệt tộc khác phát hiện ra, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để đưa đồng tộc trở về biển rộng.
Sau khi quay về với vòng ôm của biển rộng, vong hồn của Tịch Nguyệt tộc sẽ hoàn toàn được yên nghỉ, chính vì vậy mà khi chết đi, gần như không có người Tịch Nguyệt tộc nào biến đổi thành xác sống.
Teague suy tư: “Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đó chết tha hương, hơn nữa trước khi chết oán niệm quá sâu, không thể tiêu tan được nên mới hóa thành xác sống?”
Trong khoảng thời gian này gã cũng nghe được không ít tin đồn vụn vặt và những sự tích về vị Thư ký ở Hessen.
Thật ra Teague cũng có hơi nghi ngờ chủng tộc của vị này, bởi vì phong cách làm việc của người này cứ như được kế thừa truyền thống tốt đẹp của Tịch Nguyệt tộc một cách hoàn hảo, có lẽ còn tỏa sáng hơn cả họ.
*
Một khoảng thời gian sau, Tiêu Chỉ vẫn tiếp tục duy trì nếp sống của Thư ký.
Cậu đã dần quen thuộc hơn với công việc ở Hessen, ngoại trừ việc nhóm xác sống thích gây sự đánh nhau ở bên ngoài, thật ra thì cũng chẳng có bao nhiêu việc cả.
Thứ nhất là bọn họ không cần ăn cơm, thứ hai không tham tiền, ăn mặc thì càng không thèm để ý đến, có cả khối người mặc một bộ quần áo suốt mấy trăm năm, ngay cả việc ăn ở thì cũng chỉ cần đào cái hố rồi chôn tạm là được, nhu cầu thấp đến mức gần như không có, cũng chẳng hề có mấy vấn đề về sinh hoạt như mấy quốc gia loài người.
Mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra trong nội bộ tộc xác sống, chỉ cần đánh một trận là giải quyết được ngay, nếu như giải quyết không được, thì cứ đánh đến khi nào một bên nát bét thì thôi, như vậy thì hai bên sẽ tạm thời duy trì được hòa bình trong một khoảng thời gian dài, chờ đến khi nào bên kia khôi phục lại thì đánh tiếp.
Hessen đúng là một mảnh đất tốt đẹp với phong tục dân gian đơn giản, Tiêu Chỉ ngồi trên đống công văn đã vơi được một ít, thầm thán phục.
Trong khoảng thời gian này, cậu đang lên kế hoạch mở rộng trao đổi mua bán cho Hessen.
Các loại vật liệu quý hiếm do Hessen sản xuất được xem là rất cần thiết đối với lục địa Dazemenya, bất kể là ngành đúc, dược liệu, hay phép thuật đều không thể thiếu những vật liệu ở Hessen.
Nhưng ngoại thương ở Hessen lại yếu kém đến đáng thương, chỉ có một chút liên hệ với Thiên Diệp quốc lân cận, mà tất cả đều do Thiên Diệp quốc chủ động, nguyên liệu sản xuất ra ít hơn nhiều so với nhu cầu của lục địa.
Chính vì thế, cho dù Hessen có ban lệnh nghiêm cấm người ngoài tiến vào thì vẫn có một số người bị lợi ích che mờ mắt mà đến liều mạng. Bây giờ chế độ phạt tiền ở Hessen đã được lan truyền khắp lục địa, nhưng vẫn có người cứng đầu cứng cổ bước vào Hessen, trong đó số lượng người Asanasi không sợ chết là nhiều nhất.
Tục ngữ nói “ngăn chặn không bằng khai thông*” Tiêu Chỉ dự định sẽ lập ra một khu vực bên cạnh Hessen, chuyên môn dùng để quản lý các nhóm nhà thám hiểm.
(*Gốc là 堵不如疏Ý nghĩa ban đầu có nghĩa là ngăn chặn không tốt bằng nạo vét hợp lý trong việc kiểm soát nước, và sau đó nó được mở rộng thành nghĩa là đối với những thứ, đặc biệt là những thứ mới nổi khó đánh giá tác động của chúng ở giai đoạn hiện tại, người xử lý không nên trực tiếp chặn và trấn áp chúng, nhưng nên áp dụng phương pháp khơi thông và hướng dẫn để đưa mọi thứ vào đúng lộ trình, để tránh sự bật lại mạnh mẽ do sự tắc nghẽn dữ dội gây ra. – theo Baidu)
Khu vực này chính là khu vực thường xuyên bị thám hiểm nhất, Tiêu Chỉ rất hay nhận được báo cáo rằng có người xâm nhập. Nếu như đề ra kế hoạch này, có thể làm cho nhóm các nhà thám hiểm giảm tần xuất xâm nhập vào Hessen, hơn nữa còn có thể bắt bọn họ nộp thuế cống hiến cho Hessen.
Nhưng muốn thành lập khu thương mại cũng không phải việc dễ dàng, sắp xếp nhân viên, thể chế quy hoạch, lựa chọn khu vực, xây dựng công trình,...tất cả bắt buộc phải có một kế hoạch thật hoàn hảo.
Nhưng thứ quan trọng nhất, chính là sự đồng ý của lãnh chúa.
Tiêu Chỉ cũng không nắm chắc được liệu kế hoạch này có được A Sâm tán thành hay không, cậu cũng không hiểu được suy nghĩ của A Sâm, lỡ đâu hắn lại muốn tiếp tục để Hessen duy trì chế độ bế quan tỏa cảng thì sao?
Dù gì thì việc xây dựng khu thương mại mới trong giai đoạn lập kế hoạch, chỉ khi kế hoạch hoàn thành thì mới phải đối mặt với vấn đề cấp phép, nên Tiêu Chỉ không thèm quan tâm đến thái độ của A Sâm nữa, trước tiên là cứ lập cho xong hết kế hoạch rồi tính sau.
Quá trình này cũng không thể thiếu sự giúp đỡ từ bên ngoài, Tiêu Chỉ lén lút mở sổ thông tin một cách thuần thục, xin ít lời khuyên từ tổ cố vấn sư môn.
Thập Thất: Một món vật liệu bình thường đánh 5% thuế, còn vật liệu quý hiếm đánh 10%, thế nào?
Hey Hey Hey: Vậy có phải là cao quá không? Lỡ có người trốn thuế thì phải làm sao?
Thập Thất: Thì bắt lại phạt tiền.
Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ à, thì ra em là cái loại người lạnh lùng hà khắc như thế.
Hello: Thật ra anh cảm thấy người chơi vẫn có thể chấp nhận, so với việc phạt tiền lúc trước, thì loại thuế này đã thấp hơn rất nhiều, cũng không nguy hiểm đến mức khiến họ tử vong, có chuyện trước đây dọn đường, thì cái bây giờ có vẻ thân thiện hơn đấy.
Hey Hey Hey: Đây là nghệ thuật đàm phán à? Trước hết cứ tung ra một điều kiện mà đối phương không thể nào chấp nhận được, sau đó mới đưa ra điều kiện thật sự của mình, lần hai nhẹ hơn lần đầu, nên đối phương có thể chấp nhận dễ dàng hơn?
Thập Thất: Chuẩn không cần chỉnh.
Hey Hey Hey:...Thành thật khai báo đi, em có huyết thống Tịch Nguyệt Tộc không?
Thập Thất: Anh nhìn vào đôi mắt to chân thành của em đi nè.
Hello: Tiểu sư đệ đang muốn làm cho Hessen phát triển hơn à?
Thập Thất: Em muốn thử xem sao, Hessen quá lạc hậu so với những nơi khác, nhưng chỉ mới là kế hoạch thôi, cũng không biết lãnh chúa có đồng ý hay không nữa.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Hãy thử đi, chàng trai gánh vác vận mệnh. Vận mệnh chọn cậu, tất nhiên là hy vọng cậu sẽ đem điều kỳ diệu đến cho Hessen.
Tiêu Chỉ cười, tuy rằng lời này của Lý Đại Diệp tràn ngập sự trẻ trâu, nhưng thật ra là đang cổ vũ cậu làm thử một lần.
Cậu cất sổ thông tin đi, sau đó nhịn không được bèn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Hessen, nơi này chính là lãnh địa của A Sâm, nên cậu muốn làm cho nó trở nên tốt đẹp hơn, cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Ngoài cửa là bầu trời âm u của Hessen, cùng với rừng rậm đen thẫm dường như không có điểm cuối.
Bỗng nhiên, một cái đầu siêu to chiếm mất cửa sổ của cậu, hốc mắt trống rỗng của nó xuyên qua cửa sổ để nhìn vào bên trong.
Còn rất dọa người.
Bị dọa một lần, thế là toàn bộ suy nghĩ của Tiêu Chỉ đều tan biến, cậu nhìn chằm chằm vào cái thứ đột nhiên xuất hiện này một hồi lâu, mới mơ hồ nhận ra thứ này là...rồng, là Cốt Long.
Bởi vì cửa sổ quá nhỏ mà đầu rồng lại quá to, nên nhất thời cậu cũng không nhận ra được.
Hessen có rất nhiều sinh vật xác sống chỉ còn mỗi bộ xương, nhưng Cốt Long thường xuyên hoạt động chỉ có một con duy nhất, chính là thú cưỡi mà lãnh chúa Hessen thường dùng khi đi xa.
Cốt Long cứ đứng ngây ngốc ngoài cửa sổ phòng Tiêu Chỉ, nó cũng muốn nhét cái đầu mình vào, nhưng đầu nó lại quá lớn, nếu muốn vào thì chỉ có cách húc cửa sổ trên tường thành một lỗ thủng to tướng.
Vì để bảo vệ an toàn cho cái văn phòng của mình, Tiêu Chỉ không thể không bước lên cản nó lại.
Tiêu Chỉ bay đến thật cẩn thận: “Mày muốn vào à?”
Nhìn thấy Tiêu Chỉ đang nói chuyện với mình, nó bèn húc húc cửa sổ, nhìn nhiệt tình hơn: “Goo....”
Tiêu Chỉ giải thích: “Cửa sổ nhỏ quá, mày không vào được.”
Cốt Long giống như hơi thất vọng, nó không húc vào cửa sổ nữa, nhưng vẫn cứ dán chặt vào cửa, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Tiêu Chỉ, bên trong là hai đốm lửa hồn sáng lập lòe.
Tiêu Chỉ không hiểu vì sao mình lại có thể nhìn ra một chút mong chờ từ trong hai lỗ đen này, cậu hỏi: “Mày muốn chơi cùng tao hả?”
Cốt Long: “Goo!!”
Tiêu Chỉ nhìn lướt qua đống công văn của mình, sau đó quyết định lén trốn việc trước vậy, dù sao cậu cũng là nhân viên cần cù chăm chỉ nhất ở Hessen mà.
Tiêu Chỉ quay đầu lại nói với Cốt Long: “Vậy mày lùi ra chút đi đã, tao ra ngoài chơi với mày.”
Cốt Long nghe hiểu, cái đầu to của nó lui về phía sau, trả cái cửa sổ về nguyên trạng.
Tiêu Chỉ cũng bay thẳng ra từ cửa sổ, lợi ích lớn nhất của việc biến thành vong linh chính là không gian xung quanh cậu đều biến thành lập thể, độ cao nào cũng không làm khó được cậu, cảm giác này đúng là gây nghiện thật.
Bay ra ngoài cửa sổ, cuối cùng Tiêu Chỉ mới thấy được toàn thân của Cốt Long.
Cơ thể của cậu chàng này to thật đấy, kiến trúc cao tầng của Hài Cung vốn đã rất cao, thế mà nó còn có thể cao gần bằng cả ba tầng lầu. Hai cái cánh bằng xương mang theo màng mỏng được khép lại ở sau lưng, nếu như nó tung cánh ra, thật sự giống như là che cả bầu trời.
Trông con Cốt Long này rất quen, chính là con mà cậu đã từng nhìn thấy từ xa khi ở sa mạc Trường Nguyệt, nhưng bởi vì tiếp xúc gần nên mới thấy nó càng to hơn nữa.
Thấy Tiêu Chỉ ra tới, Cốt Long càng vui vẻ hơn. Nó hưng phấn đến độ điên cuồng lăn lộn trên đất, cái đuôi quét tới quét lui trên mặt đất giống như một cái roi thật lớn, phát ra âm thanh lẹt xẹt, quét qua quét lại làm bụi đất bay đầy trời.
Tiêu Chỉ: “...”
Sao tư thế này trông rất giống một con....cún?
Tiêu Chỉ vươn tay sờ cái đầu to của Cốt Long, nó lại càng phấn khích hơn nữa, thế là tần suất vung vẩy đuôi cũng cực nhanh, nhanh đến mức khiến Tiêu Chỉ nghi ngờ có khi nào nó không cẩn thận mà làm rớt mất mấy đoạn hay không.
“Alifa thật sự rất thích cậu.” Một giọng nói vang lên từ nơi cách đó không xa.
Tiêu Chỉ vừa quay đầu đã nhìn thấy một khung cửa sổ trên lầu ba đang được mở ra, kỵ sĩ trưởng Diane ló ra từ trong đó, tươi cười chào hỏi với Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cũng đáp lễ, tiện thể hỏi luôn nghi ngờ của mình: “Nó tên là Alifa? Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp nó, sao nó lại thích tôi?”
Diane nói: “Có lẽ là vì mấy trăm năm qua chưa có người mới nào đến nhậm chức, Alifa đã chán việc chơi cùng bọn tôi rồi, nên khi nhìn thấy cậu mới hào hứng như thế.”
Tiêu Chỉ: “...”
Nghe như đồ chơi mới ấy nhỉ?
Có vẻ như hiểu được suy nghĩ của cậu, Diane cười nói: “Không phải ai Alifa cũng thích đâu, thỉnh thoảng nó vẫn đánh nhau với Lance.”
Tiêu Chỉ nghi hoặc: “Tại sao? Tính tình của Lance có vẻ rất tốt mà?”
Diane đột nhiên lâm vào trầm tư: “Có lẽ là nó cảm nhận được sự uy hiếp đến từ đồng loại.”
Tiêu Chỉ: “...”
Cậu cảm thấy có vẻ như Diane đang ám chỉ đến chuyện Lance không được thông minh lắm, nhưng với tư cách là một đồng nghiệp tốt, thì cậu cảm thấy không nên nói toạc ra như vậy.
Diane vẫy tay với Tiêu Chỉ: “Alifa thích gặm xương lắm, cậu có rảnh thì tìm cho nó ít xương, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi đi làm việc của tôi đây.”
Tiêu Chỉ cũng vẫy tay chào tạm biệt y, sau đó lại lơ đễnh thấy được tên cuốn sách trong tay Diane....<Cô gái chăn cừu của vị thần bá đạo>, còn là bản bìa cứng nữa cơ.
Tiêu Chỉ: “...”
Cái tên Diane này làm biếng mà trắng trợn dữ chưa kìa!
Hơn nữa...cái gu đọc sách này khủng thật, kỵ sĩ trưởng của Hessen, nhưng lén đam mê tiểu thuyết ngôn tình kiểu tổng tài bá đạo, nói ra ai mà tin.
“Goo goo goo...” Không biết Alifa ngậm khúc xương từ nơi nào mà lại đem đến trước mặt Tiêu Chỉ, khúc xương kia không biết là của sinh vật gì, đối với Alifa thì đây chỉ là một khúc xương nho nhỏ thôi, nhưng đối với Tiêu Chỉ thì khúc xương này đã cao quá nửa người cậu.
Tiêu Chỉ cầm khúc xương, rồi nhìn vào cái đuôi đang ngoe nguẩy của Alifa, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý nó: “Mày muốn chơi với xương hả?”
“Goo...”Alifa gật đầu.
Ném một khúc xương lớn như vậy đúng là chuyện chẳng dễ dàng gì, Tiêu Chỉ bèn sử dụng thuật lưỡi dao gió đánh bay nó đi, cũng may là khúc xương đó rất chắc chắn, nên không gãy.
Alifa vèo một tiếng phóng ra ngoài, hào hứng nhặt khúc xương đó lên, tư thế đó cũng chẳng khác gì với hình ảnh mấy bé cún nhặt đĩa bay cả.
Có con rồng trông vừa khí phách vừa ngầu lòi vậy thôi, chứ thật ra vẫn rất ngây thơ còn ngầm thích chơi xương với người ta nữa.
*
Qua một lúc lâu, Alifa cũng chơi đủ rồi, thế là nó bèn ngậm khúc xương đi đến nơi khác gặm dần.
Tiêu Chỉ cũng trở về văn phòng của mình để tiếp tục thưởng thức bữa tiệc kinh nghiệm.
Trong đống công văn về XX đánh XX, XXX xúc nhà của XXX, cậu đột nhiên phát hiện một phần tài liệu về việc quy hoạch giao thông ở Hessen trong tương lai. Nội dung bên trong rất chuyên nghiệp, những thứ được phân tích bao gồm địa lý Hessen, thành phần chủng tộc, phân bố tài nguyên và rất nhiều thông tin khác, các đề xuất đưa ra cũng có tính khả thi.
Nhân tài đây rồi!
Đây là thứ cực kỳ quý giá ở Hessen - nơi những kẻ khờ thống trị.
Tiêu Chỉ hào hứng cầm lấy nó, chợt nhận ra chất giấy đã hơi ngả vàng, sau đó nhìn qua lạc khoản, mới phát hiện thời gian trên công văn là 78 năm trước.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu đây là người sống, thì có lẽ bây giờ cỏ trên mộ đã cao cả thước rồi, trước khi chết có khi còn muốn ngậm ngùi rằng cả đời này mình là người tài nhưng không gặp thời. Cũng may người đưa ra kiến nghị là một vu yêu, nên có lẽ bây giờ vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót, nếu như nhảy không nổi nữa, thì cậu sẽ giúp người đó liều mạng nhảy một lần.
Không sao cả, không sao cả, Tiêu Chỉ lại tiếp tục an ủi chính mình, đây chỉ là điểm đặc biệt ở Hessen mà thôi. Dù gì mấy trăm năm nay Hessen cũng chẳng phát triển được chút nào, nếu như bây giờ làm theo bản quy hoạch này chắc là vẫn ổn.
Tiêu Chỉ cẩn thận cất phần công văn này vào, chờ đến khi kế hoạch xây dựng khu thương mại của mình hoàn thiện, sẽ trình cả hai lên cho A Sâm.
Nhưng trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Tiêu Chỉ cũng không còn là Tiêu Chỉ ngày trước nữa. Bởi vì sau mấy ngày trở thành Thư ký, cứ cách một khoảng thời gian là cậu sẽ bị nhìn chăm chú như vậy một lần, theo số lần tăng lên, cậu cũng quen với cảm giác thấp thỏm ấy luôn rồi.
Nhìn thì cứ nhìn, dù gì cũng đâu có mang theo một nhát kiếm lạnh thấu tâm can kia đâu mà lo.
Tiêu Chỉ bình tĩnh ngẩng đầu ra khỏi đống công văn rồi nhìn ra cửa, quả nhiên lại nhìn thấy cửa Sở Chính Vụ bị mở ra, một bóng dáng màu đen thẳng tắp đứng giữa bóng tối, dường như đã hòa mình vào đó.
Tiêu Chỉ buông công văn trong tay ra, tươi cười chào hỏi với người bên ngoài: “Chào lãnh chúa, hôm nay ngài cũng đến kiểm tra công việc ạ?”
Người ngoài cửa vẫn im lặng như ngày thường, không trả lời bất kỳ thứ gì.
Một lát sau, bóng dáng đen nhánh ấy bỗng bỏ đi mà không nói một lời.
A Sâm của hôm nay vẫn như bình thường thôi, trông có vẻ như cảm xúc rất ổn định.
Đôi khi Tiêu Chỉ cũng cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như chú mèo mới về nhà vẫn luôn âm thầm nhìn chủ nhân làm việc, nhưng không chịu đến gần. Một khi đã chấp nhận thiết lập này, thì chẳng phải là...đáng yêu lắm sao?
Ngoại trừ việc con mèo này chỉ cần tát một phát là Tiêu Chỉ sẽ chết tươi luôn.
- ------Hết chương 29------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------------------
Chương 29: Chỉ cần tát một phát là Tiêu Chỉ sẽ chết tươi luôn.
Xử lý xong đám người Asanasi xâm nhập Hessen, Tiêu Chỉ bèn cùng bọn Lance quay về Hài Cung.
Chờ đến khi chỉ còn hai người là Lance và Tiêu Chỉ, cậu mới vờ như vô tình hỏi: “Lance, anh ở Hessen bao lâu rồi?”
Lance nghĩ ngợi một lúc: “Có lẽ là hơn 500 năm.”
Tiêu Chỉ: “Khi đó Hessen và lãnh chúa trông như thế nào?”
Tuy rằng A Sâm không có chút gì là thân thiện nào với cậu, nhưng cậu vẫn muốn biết nguyên nhân làm A Sâm thay đổi. Đối với cậu, A Sâm chính là một người bạn vừa ly biệt cách đây không lâu, tính tình của bạn mình thay đổi nhiều như vậy, đương nhiên cậu phải quan tâm một chút chứ.
Thật ra A Sâm đã phải trải qua những chuyện gì mà lại khiến hắn trở thành bộ dạng như vậy? Cậu luôn cảm thấy...có lẽ vào thời gian đó, những chuyện hắn trải qua cũng chẳng vui vẻ gì.
Mỗi lần nghĩ vậy Tiêu Chỉ bỗng thấy rầu rĩ trong lòng, cảm giác này giống hệt như là nhà mình có một bảo bối rất quan trọng, nhưng khi mình không ở đó, nó lại bị người khác khắc lên mấy vết trầy xước thật đậm.
Cậu lại không thể dùng tướng mạo vốn có để xuất hiện trước mặt A Sâm, lỡ đâu A Sâm dứt khoát cho cậu một kiếm bay về điểm hồi sinh luôn thì biết làm sao?
Nếu vậy thì chắc chắn không làm được chức Thư ký nữa rồi.
Không chỉ có công trình nghiên cứu của thầy nhà mình bị hỏng, mà bản thân Tiêu Chỉ cũng khó có được cơ hội tiếp cận A Sâm thêm lần nữa. Cậu cố gắng tìm mọi cách để duy trì tình hình hiện tại, sau đó dựa vào thân phận Thư ký để đi tìm hiểu một ít tin tức. Nếu như không thể hỏi trực tiếp A Sâm, thì đám đồng nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.
Lance: “Không có gì khác với hiện tại.”
Tiêu Chỉ: “Sớm hơn nữa thì sao? Lãnh chúa mạnh như vậy, thế lúc đầu ngài ấy trông thế nào?”
Lance lại lắc đầu: “Không biết, khi tôi biết ngài ấy thì đã rất mạnh rồi. Lúc đó ngài ấy không ngừng khiêu chiến những người mạnh nhất ở Hessen, chỉ cần thất bại thì phải lập tức thần phục ngài ấy, nhóm kỵ sĩ trưởng lúc đó gần như bị lãnh chúa đánh bại hết, thế lực của Hessen bị ngài ấy thâu tóm như vậy đấy.”
Tiêu Chỉ nhịn không được, phải phát họa ra hình ảnh ngày đó trong đầu mình. Trong rừng rậm đen nhánh, A Sâm mặc áo giáp đen thẫm cầm trường kiếm trong tay, không ngừng đánh bại những kẻ mạnh nhất rồi bước lên vương tọa của lãnh chúa, khi đó có lẽ hắn vừa khí phách lại vừa hăng hái.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn hơi để ý đến mốc thời gian 500 năm và việc vì sao lại có khoảng trống 100 năm sau khi cậu rời khỏi?
Cậu hỏi: “Vậy trước 500 năm đó thì sao? Đoạn thời gian đó anh có nghe được tin tức gì về lãnh chúa không?”
Lance vẫn lắc đầu: “Quá khứ của lãnh chúa vô cùng bí ẩn, không ai biết được, ngài ấy cũng không nói về quá khứ của mình bao giờ, giống như là ngài ấy tồn tại chỉ để thống nhất Hessen vậy.”
Tiêu Chỉ: “Còn lệnh truy nã thì sao? Tôi còn nhớ là nó đã được treo lên rất nhiều năm rồi, lúc sắp xếp lại công văn cũng nhìn thấy không ít đơn đề nghị có liên quan đến lệnh truy nã này, có thông tin nào mới để bổ sung vào không?”
Lance: “Không biết, năm đó lãnh chúa tự tuyên bố lệnh truy nã, tất cả tin tức đều nằm trên đó, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lãnh chúa vẫn không cung cấp thêm thông tin nào, cũng không hủy bỏ. Ngài ấy chưa từng giải thích nguyên nhân, cũng chưa từng thấy ngài ấy nhắc tới chuyện đó với người khác.”
Tiêu Chỉ lại nhớ đến một sự kiện khác: “Còn những chuyện liên quan đến Blaise, anh có biết không? Tại sao giữa ta và họ luôn xảy ra xung đột?”
“Thật ra thì tôi biết chuyện này.” Cuối cùng cũng có chuyện mà Lance biết. “Từ sau khi lãnh chúa thống nhất Hessen, Blaise luôn phát động tấn công Hessen, sau đó cứ cách vài thập niên là sẽ có cuộc chiến mới diễn ra, đặc biệt là vào thời điểm thay đổi Giáo Hoàng, có một số Giáo Hoàng cực đoan lắm.”
Tiêu Chỉ nhíu mày: “Blaise vẫn luôn chủ động tấn công Hessen?”
Lance gật đầu: “Đúng vậy, đất ở Blaise sáng như vậy, còn có mùi của Thánh Quang, chúng tôi không hề thích bên đó chút nào.”
Trong lòng Tiêu Chỉ lại có một suy đoán, có lẽ việc A Sâm thay đổi có liên quan đến Blaise, hơn nữa Blaise còn có một mục đích nào đó, nên trước giờ chưa từng từ bỏ ý định ra tay với hắn.
Cậu quyết định nhớ kỹ tên Blaise này trong lòng, không những thế còn phải đánh dấu trọng điểm.
*
Trong khoảng thời gian này, người chơi dần dần cảm nhận được sự thay đổi của Hessen.
Không còn là phong cách hung hãn người sống chớ lại gần như trước đây nữa, mà đã chuyển sang kiểu không từ bỏ bất cứ cơ hội kiếm chác nào, kiểu phạt tiền mới này hung dữ lắm.
Những Kỵ sĩ Vong Linh lạnh như băng khi nhìn thấy người lạ xâm nhập Hessen thì không thèm nói lời nào, mà lập tức dùng xích trói lại, sau đó vác người ta đến trước mặt một vong linh mặc đồ đen để phạt tiền.
Cái tên vong linh đồ đen kia vô cùng gian trá, sẽ căn cứ vào tài lực và năng lực của từng người để đưa ra những ngạch phạt khác nhau, vừa khiến cho người ta cảm thấy đau như cắt từng thớ thịt nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Cũng có những người cứng đầu, sống chết không chịu đưa tiền, bày ra dáng vẻ giống hệt như không có tiền thì lấy mạng ra mà thế vào, để xem thử bọn người Hessen có thể làm gì được họ.
Kết quả là tên kia bị bọn họ bắt đi làm cu li thật.
Người chơi bị dây xích trói chặt nên không thể trốn thoát, còn có chuyên gia giám sát không cho tự sát, thể lực giảm xuống thì cho ăn cơm, đúng là vô cùng tàn ác. Cuối cùng, giữa việc nộp tiền phạt và sử dụng vật phẩm dịch chuyển, họ buộc phải chọn phương án đỡ tốn kém hơn, chính là nộp tiền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, uy danh của Hessen đã càng ngày càng vang dội.
Người trúng chiêu càng nhiều, thanh danh của vong linh áo đen cũng theo đó mà vang xa, tất cả người chơi đều biết vị này chính là Thư ký tân nhiệm của Hessen.
Hơn nữa, cũng dần truyền ra tin đồn hư hư thực thực rằng người này lúc còn sống là người Tịch Nguyệt tộc.
*
Liên minh Dolly, Hilaris.
Teague nhờ vào mối quan hệ rộng rãi của mình để giải quyết phiền phức do một nhà đầu tư trước đây gây ra. Và bây giờ, gã lại có thể tự do tự tại bước tiếp trên con đường lừa đảo.
Hôm nay, gã vẫn mặc bộ trường bào màu lam của Tịch Nguyệt tộc như thường lệ, đứng ở nơi đông người qua lại nhất, trên gương mặt xinh đẹp treo một nụ cười vừa dịu dàng vừa khéo léo, con ngươi xanh lam đảo tới đảo lui trong đám người, nhằm tìm kiếm con dê béo mới.
Vẫn như cũ, người Asanasi nhẹ dạ cả tin là đối tượng mà Teague thích nhất, gã còn đặc biệt chú ý đến những đối tượng này nữa.
Hôm nay gã đã chuẩn bị một hạng mục đầu tư hoàn toàn mới, là một loại nước thuốc có thể giúp người ta mọc ra tóc xoăn tự nhiên, hơn nữa nếu như chấp nhận đầu tư thêm, thì còn có thể khám phá ra cả tác dụng nhuộm màu. Căn cứ vào quan sát của gã, người Asanasi dành rất nhiều sự quan tâm và hứng thú cho mái tóc của mình, hơn nữa họ còn rất vui khi được thử những phong cách chưa từng có trên lục địa.
Teague còn cố ý vạch ra một âm mưu dựa vào sở thích của bọn họ, ừm, không đúng, phải là đầu tư, hạng mục đầu tư.
Bởi vì hầu như chỉ chú ý đến người Asanasi, nên cuộc trò chuyện của những người Asanasi gần đó cũng bị lọt vào tai hắn.
“Mấy người có nghe nói về Thư ký của Hessen chưa? Hắn thật sự muốn lột luôn cả cái quần xà lỏn của tôi! Làm thế quái nào mà hắn lại biết được giới hạn của tôi cơ chứ? Tiền phạt chuẩn không cần chỉnh!”
“Ha ha ha, cậu cũng dính chưởng rồi à? Lúc trước tôi nói mà cậu có chịu tin đâu.”
“Tôi cảm thấy trước khi chết, tên đó trăm phần trăm là Tịch Nguyệt tộc, chính là cái loại mà đứng trên đường cả ngày để kiếm người lừa gạt ấy.”
Teague - Người đứng đường cả ngày để lừa đảo: “...”
Cứ có cảm giác như bị xem thường ấy, nhưng nội tâm của những kẻ lừa đảo thường rất mạnh mẽ, nên gã vẫn mặt dày đứng nghe lén tiếp.
“Chết rồi mà vẫn không thay đổi được bản tính gian thương của Tịch Nguyệt tộc, khủng khiếp quá đi!”
“Chẳng phải tộc xác sống không có tham vọng gì à? Sao hắn lại khác thế?”
“Mấy người nói xem, nếu có được một Thư ký như vậy, có khi nào sau này Hessen sẽ liên thủ với Liên Minh Dolly không?”
“Hả!? Cũng không phải là không thể....”
“ĐM! Vậy thì Blaise toang rồi, hai bên này một bên có sức đánh còn một bên thì có tiền, bọn họ mà liên thủ thì sẽ được gọi là giai cấp tư sản hợp sức cùng giai cấp vô sản chống lại mê tín phong kiến.”
“Ha ha ha ha ha! F*ck! Chống lại mê tín phong kiến là cái quần gì?”
Teague đang nghe lén: “???”
Chuyện gì thế này? Liên minh Dolly muốn liên thủ với Hessen? Tại sao một kẻ lừa đảo trên thông thiên văn dưới tường địa lý như gã lại không biết gì cả?
Teague cũng chẳng còn tâm trạng đi tìm dê béo nữa, hàng mày xinh đẹp của gã nhíu lại, ngồi ở bên đường tạo thành một bức tranh người đẹp trầm tư, lôi kéo được không ít ánh mắt của người qua đường.
Đại dương trong lòng Tịch Nguyệt tộc chính là thần thánh, dựa theo truyền thống của họ, sau khi mỗi người Tịch Nguyệt tộc chết đi đều sẽ được an táng dưới đáy biển, để có thể tự quay về biển cả, trở thành một bộ phận của nó, cũng như đạt được sự yên bình vĩnh hằng.
Nếu như có người chết tha hương, chỉ cần có người Tịch Nguyệt tộc khác phát hiện ra, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để đưa đồng tộc trở về biển rộng.
Sau khi quay về với vòng ôm của biển rộng, vong hồn của Tịch Nguyệt tộc sẽ hoàn toàn được yên nghỉ, chính vì vậy mà khi chết đi, gần như không có người Tịch Nguyệt tộc nào biến đổi thành xác sống.
Teague suy tư: “Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đó chết tha hương, hơn nữa trước khi chết oán niệm quá sâu, không thể tiêu tan được nên mới hóa thành xác sống?”
Trong khoảng thời gian này gã cũng nghe được không ít tin đồn vụn vặt và những sự tích về vị Thư ký ở Hessen.
Thật ra Teague cũng có hơi nghi ngờ chủng tộc của vị này, bởi vì phong cách làm việc của người này cứ như được kế thừa truyền thống tốt đẹp của Tịch Nguyệt tộc một cách hoàn hảo, có lẽ còn tỏa sáng hơn cả họ.
*
Một khoảng thời gian sau, Tiêu Chỉ vẫn tiếp tục duy trì nếp sống của Thư ký.
Cậu đã dần quen thuộc hơn với công việc ở Hessen, ngoại trừ việc nhóm xác sống thích gây sự đánh nhau ở bên ngoài, thật ra thì cũng chẳng có bao nhiêu việc cả.
Thứ nhất là bọn họ không cần ăn cơm, thứ hai không tham tiền, ăn mặc thì càng không thèm để ý đến, có cả khối người mặc một bộ quần áo suốt mấy trăm năm, ngay cả việc ăn ở thì cũng chỉ cần đào cái hố rồi chôn tạm là được, nhu cầu thấp đến mức gần như không có, cũng chẳng hề có mấy vấn đề về sinh hoạt như mấy quốc gia loài người.
Mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra trong nội bộ tộc xác sống, chỉ cần đánh một trận là giải quyết được ngay, nếu như giải quyết không được, thì cứ đánh đến khi nào một bên nát bét thì thôi, như vậy thì hai bên sẽ tạm thời duy trì được hòa bình trong một khoảng thời gian dài, chờ đến khi nào bên kia khôi phục lại thì đánh tiếp.
Hessen đúng là một mảnh đất tốt đẹp với phong tục dân gian đơn giản, Tiêu Chỉ ngồi trên đống công văn đã vơi được một ít, thầm thán phục.
Trong khoảng thời gian này, cậu đang lên kế hoạch mở rộng trao đổi mua bán cho Hessen.
Các loại vật liệu quý hiếm do Hessen sản xuất được xem là rất cần thiết đối với lục địa Dazemenya, bất kể là ngành đúc, dược liệu, hay phép thuật đều không thể thiếu những vật liệu ở Hessen.
Nhưng ngoại thương ở Hessen lại yếu kém đến đáng thương, chỉ có một chút liên hệ với Thiên Diệp quốc lân cận, mà tất cả đều do Thiên Diệp quốc chủ động, nguyên liệu sản xuất ra ít hơn nhiều so với nhu cầu của lục địa.
Chính vì thế, cho dù Hessen có ban lệnh nghiêm cấm người ngoài tiến vào thì vẫn có một số người bị lợi ích che mờ mắt mà đến liều mạng. Bây giờ chế độ phạt tiền ở Hessen đã được lan truyền khắp lục địa, nhưng vẫn có người cứng đầu cứng cổ bước vào Hessen, trong đó số lượng người Asanasi không sợ chết là nhiều nhất.
Tục ngữ nói “ngăn chặn không bằng khai thông*” Tiêu Chỉ dự định sẽ lập ra một khu vực bên cạnh Hessen, chuyên môn dùng để quản lý các nhóm nhà thám hiểm.
(*Gốc là 堵不如疏Ý nghĩa ban đầu có nghĩa là ngăn chặn không tốt bằng nạo vét hợp lý trong việc kiểm soát nước, và sau đó nó được mở rộng thành nghĩa là đối với những thứ, đặc biệt là những thứ mới nổi khó đánh giá tác động của chúng ở giai đoạn hiện tại, người xử lý không nên trực tiếp chặn và trấn áp chúng, nhưng nên áp dụng phương pháp khơi thông và hướng dẫn để đưa mọi thứ vào đúng lộ trình, để tránh sự bật lại mạnh mẽ do sự tắc nghẽn dữ dội gây ra. – theo Baidu)
Khu vực này chính là khu vực thường xuyên bị thám hiểm nhất, Tiêu Chỉ rất hay nhận được báo cáo rằng có người xâm nhập. Nếu như đề ra kế hoạch này, có thể làm cho nhóm các nhà thám hiểm giảm tần xuất xâm nhập vào Hessen, hơn nữa còn có thể bắt bọn họ nộp thuế cống hiến cho Hessen.
Nhưng muốn thành lập khu thương mại cũng không phải việc dễ dàng, sắp xếp nhân viên, thể chế quy hoạch, lựa chọn khu vực, xây dựng công trình,...tất cả bắt buộc phải có một kế hoạch thật hoàn hảo.
Nhưng thứ quan trọng nhất, chính là sự đồng ý của lãnh chúa.
Tiêu Chỉ cũng không nắm chắc được liệu kế hoạch này có được A Sâm tán thành hay không, cậu cũng không hiểu được suy nghĩ của A Sâm, lỡ đâu hắn lại muốn tiếp tục để Hessen duy trì chế độ bế quan tỏa cảng thì sao?
Dù gì thì việc xây dựng khu thương mại mới trong giai đoạn lập kế hoạch, chỉ khi kế hoạch hoàn thành thì mới phải đối mặt với vấn đề cấp phép, nên Tiêu Chỉ không thèm quan tâm đến thái độ của A Sâm nữa, trước tiên là cứ lập cho xong hết kế hoạch rồi tính sau.
Quá trình này cũng không thể thiếu sự giúp đỡ từ bên ngoài, Tiêu Chỉ lén lút mở sổ thông tin một cách thuần thục, xin ít lời khuyên từ tổ cố vấn sư môn.
Thập Thất: Một món vật liệu bình thường đánh 5% thuế, còn vật liệu quý hiếm đánh 10%, thế nào?
Hey Hey Hey: Vậy có phải là cao quá không? Lỡ có người trốn thuế thì phải làm sao?
Thập Thất: Thì bắt lại phạt tiền.
Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ à, thì ra em là cái loại người lạnh lùng hà khắc như thế.
Hello: Thật ra anh cảm thấy người chơi vẫn có thể chấp nhận, so với việc phạt tiền lúc trước, thì loại thuế này đã thấp hơn rất nhiều, cũng không nguy hiểm đến mức khiến họ tử vong, có chuyện trước đây dọn đường, thì cái bây giờ có vẻ thân thiện hơn đấy.
Hey Hey Hey: Đây là nghệ thuật đàm phán à? Trước hết cứ tung ra một điều kiện mà đối phương không thể nào chấp nhận được, sau đó mới đưa ra điều kiện thật sự của mình, lần hai nhẹ hơn lần đầu, nên đối phương có thể chấp nhận dễ dàng hơn?
Thập Thất: Chuẩn không cần chỉnh.
Hey Hey Hey:...Thành thật khai báo đi, em có huyết thống Tịch Nguyệt Tộc không?
Thập Thất: Anh nhìn vào đôi mắt to chân thành của em đi nè.
Hello: Tiểu sư đệ đang muốn làm cho Hessen phát triển hơn à?
Thập Thất: Em muốn thử xem sao, Hessen quá lạc hậu so với những nơi khác, nhưng chỉ mới là kế hoạch thôi, cũng không biết lãnh chúa có đồng ý hay không nữa.
Hillholmes Van Surina Galalentia: Hãy thử đi, chàng trai gánh vác vận mệnh. Vận mệnh chọn cậu, tất nhiên là hy vọng cậu sẽ đem điều kỳ diệu đến cho Hessen.
Tiêu Chỉ cười, tuy rằng lời này của Lý Đại Diệp tràn ngập sự trẻ trâu, nhưng thật ra là đang cổ vũ cậu làm thử một lần.
Cậu cất sổ thông tin đi, sau đó nhịn không được bèn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Hessen, nơi này chính là lãnh địa của A Sâm, nên cậu muốn làm cho nó trở nên tốt đẹp hơn, cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Ngoài cửa là bầu trời âm u của Hessen, cùng với rừng rậm đen thẫm dường như không có điểm cuối.
Bỗng nhiên, một cái đầu siêu to chiếm mất cửa sổ của cậu, hốc mắt trống rỗng của nó xuyên qua cửa sổ để nhìn vào bên trong.
Còn rất dọa người.
Bị dọa một lần, thế là toàn bộ suy nghĩ của Tiêu Chỉ đều tan biến, cậu nhìn chằm chằm vào cái thứ đột nhiên xuất hiện này một hồi lâu, mới mơ hồ nhận ra thứ này là...rồng, là Cốt Long.
Bởi vì cửa sổ quá nhỏ mà đầu rồng lại quá to, nên nhất thời cậu cũng không nhận ra được.
Hessen có rất nhiều sinh vật xác sống chỉ còn mỗi bộ xương, nhưng Cốt Long thường xuyên hoạt động chỉ có một con duy nhất, chính là thú cưỡi mà lãnh chúa Hessen thường dùng khi đi xa.
Cốt Long cứ đứng ngây ngốc ngoài cửa sổ phòng Tiêu Chỉ, nó cũng muốn nhét cái đầu mình vào, nhưng đầu nó lại quá lớn, nếu muốn vào thì chỉ có cách húc cửa sổ trên tường thành một lỗ thủng to tướng.
Vì để bảo vệ an toàn cho cái văn phòng của mình, Tiêu Chỉ không thể không bước lên cản nó lại.
Tiêu Chỉ bay đến thật cẩn thận: “Mày muốn vào à?”
Nhìn thấy Tiêu Chỉ đang nói chuyện với mình, nó bèn húc húc cửa sổ, nhìn nhiệt tình hơn: “Goo....”
Tiêu Chỉ giải thích: “Cửa sổ nhỏ quá, mày không vào được.”
Cốt Long giống như hơi thất vọng, nó không húc vào cửa sổ nữa, nhưng vẫn cứ dán chặt vào cửa, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Tiêu Chỉ, bên trong là hai đốm lửa hồn sáng lập lòe.
Tiêu Chỉ không hiểu vì sao mình lại có thể nhìn ra một chút mong chờ từ trong hai lỗ đen này, cậu hỏi: “Mày muốn chơi cùng tao hả?”
Cốt Long: “Goo!!”
Tiêu Chỉ nhìn lướt qua đống công văn của mình, sau đó quyết định lén trốn việc trước vậy, dù sao cậu cũng là nhân viên cần cù chăm chỉ nhất ở Hessen mà.
Tiêu Chỉ quay đầu lại nói với Cốt Long: “Vậy mày lùi ra chút đi đã, tao ra ngoài chơi với mày.”
Cốt Long nghe hiểu, cái đầu to của nó lui về phía sau, trả cái cửa sổ về nguyên trạng.
Tiêu Chỉ cũng bay thẳng ra từ cửa sổ, lợi ích lớn nhất của việc biến thành vong linh chính là không gian xung quanh cậu đều biến thành lập thể, độ cao nào cũng không làm khó được cậu, cảm giác này đúng là gây nghiện thật.
Bay ra ngoài cửa sổ, cuối cùng Tiêu Chỉ mới thấy được toàn thân của Cốt Long.
Cơ thể của cậu chàng này to thật đấy, kiến trúc cao tầng của Hài Cung vốn đã rất cao, thế mà nó còn có thể cao gần bằng cả ba tầng lầu. Hai cái cánh bằng xương mang theo màng mỏng được khép lại ở sau lưng, nếu như nó tung cánh ra, thật sự giống như là che cả bầu trời.
Trông con Cốt Long này rất quen, chính là con mà cậu đã từng nhìn thấy từ xa khi ở sa mạc Trường Nguyệt, nhưng bởi vì tiếp xúc gần nên mới thấy nó càng to hơn nữa.
Thấy Tiêu Chỉ ra tới, Cốt Long càng vui vẻ hơn. Nó hưng phấn đến độ điên cuồng lăn lộn trên đất, cái đuôi quét tới quét lui trên mặt đất giống như một cái roi thật lớn, phát ra âm thanh lẹt xẹt, quét qua quét lại làm bụi đất bay đầy trời.
Tiêu Chỉ: “...”
Sao tư thế này trông rất giống một con....cún?
Tiêu Chỉ vươn tay sờ cái đầu to của Cốt Long, nó lại càng phấn khích hơn nữa, thế là tần suất vung vẩy đuôi cũng cực nhanh, nhanh đến mức khiến Tiêu Chỉ nghi ngờ có khi nào nó không cẩn thận mà làm rớt mất mấy đoạn hay không.
“Alifa thật sự rất thích cậu.” Một giọng nói vang lên từ nơi cách đó không xa.
Tiêu Chỉ vừa quay đầu đã nhìn thấy một khung cửa sổ trên lầu ba đang được mở ra, kỵ sĩ trưởng Diane ló ra từ trong đó, tươi cười chào hỏi với Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cũng đáp lễ, tiện thể hỏi luôn nghi ngờ của mình: “Nó tên là Alifa? Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp nó, sao nó lại thích tôi?”
Diane nói: “Có lẽ là vì mấy trăm năm qua chưa có người mới nào đến nhậm chức, Alifa đã chán việc chơi cùng bọn tôi rồi, nên khi nhìn thấy cậu mới hào hứng như thế.”
Tiêu Chỉ: “...”
Nghe như đồ chơi mới ấy nhỉ?
Có vẻ như hiểu được suy nghĩ của cậu, Diane cười nói: “Không phải ai Alifa cũng thích đâu, thỉnh thoảng nó vẫn đánh nhau với Lance.”
Tiêu Chỉ nghi hoặc: “Tại sao? Tính tình của Lance có vẻ rất tốt mà?”
Diane đột nhiên lâm vào trầm tư: “Có lẽ là nó cảm nhận được sự uy hiếp đến từ đồng loại.”
Tiêu Chỉ: “...”
Cậu cảm thấy có vẻ như Diane đang ám chỉ đến chuyện Lance không được thông minh lắm, nhưng với tư cách là một đồng nghiệp tốt, thì cậu cảm thấy không nên nói toạc ra như vậy.
Diane vẫy tay với Tiêu Chỉ: “Alifa thích gặm xương lắm, cậu có rảnh thì tìm cho nó ít xương, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi đi làm việc của tôi đây.”
Tiêu Chỉ cũng vẫy tay chào tạm biệt y, sau đó lại lơ đễnh thấy được tên cuốn sách trong tay Diane....<Cô gái chăn cừu của vị thần bá đạo>, còn là bản bìa cứng nữa cơ.
Tiêu Chỉ: “...”
Cái tên Diane này làm biếng mà trắng trợn dữ chưa kìa!
Hơn nữa...cái gu đọc sách này khủng thật, kỵ sĩ trưởng của Hessen, nhưng lén đam mê tiểu thuyết ngôn tình kiểu tổng tài bá đạo, nói ra ai mà tin.
“Goo goo goo...” Không biết Alifa ngậm khúc xương từ nơi nào mà lại đem đến trước mặt Tiêu Chỉ, khúc xương kia không biết là của sinh vật gì, đối với Alifa thì đây chỉ là một khúc xương nho nhỏ thôi, nhưng đối với Tiêu Chỉ thì khúc xương này đã cao quá nửa người cậu.
Tiêu Chỉ cầm khúc xương, rồi nhìn vào cái đuôi đang ngoe nguẩy của Alifa, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý nó: “Mày muốn chơi với xương hả?”
“Goo...”Alifa gật đầu.
Ném một khúc xương lớn như vậy đúng là chuyện chẳng dễ dàng gì, Tiêu Chỉ bèn sử dụng thuật lưỡi dao gió đánh bay nó đi, cũng may là khúc xương đó rất chắc chắn, nên không gãy.
Alifa vèo một tiếng phóng ra ngoài, hào hứng nhặt khúc xương đó lên, tư thế đó cũng chẳng khác gì với hình ảnh mấy bé cún nhặt đĩa bay cả.
Có con rồng trông vừa khí phách vừa ngầu lòi vậy thôi, chứ thật ra vẫn rất ngây thơ còn ngầm thích chơi xương với người ta nữa.
*
Qua một lúc lâu, Alifa cũng chơi đủ rồi, thế là nó bèn ngậm khúc xương đi đến nơi khác gặm dần.
Tiêu Chỉ cũng trở về văn phòng của mình để tiếp tục thưởng thức bữa tiệc kinh nghiệm.
Trong đống công văn về XX đánh XX, XXX xúc nhà của XXX, cậu đột nhiên phát hiện một phần tài liệu về việc quy hoạch giao thông ở Hessen trong tương lai. Nội dung bên trong rất chuyên nghiệp, những thứ được phân tích bao gồm địa lý Hessen, thành phần chủng tộc, phân bố tài nguyên và rất nhiều thông tin khác, các đề xuất đưa ra cũng có tính khả thi.
Nhân tài đây rồi!
Đây là thứ cực kỳ quý giá ở Hessen - nơi những kẻ khờ thống trị.
Tiêu Chỉ hào hứng cầm lấy nó, chợt nhận ra chất giấy đã hơi ngả vàng, sau đó nhìn qua lạc khoản, mới phát hiện thời gian trên công văn là 78 năm trước.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu đây là người sống, thì có lẽ bây giờ cỏ trên mộ đã cao cả thước rồi, trước khi chết có khi còn muốn ngậm ngùi rằng cả đời này mình là người tài nhưng không gặp thời. Cũng may người đưa ra kiến nghị là một vu yêu, nên có lẽ bây giờ vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót, nếu như nhảy không nổi nữa, thì cậu sẽ giúp người đó liều mạng nhảy một lần.
Không sao cả, không sao cả, Tiêu Chỉ lại tiếp tục an ủi chính mình, đây chỉ là điểm đặc biệt ở Hessen mà thôi. Dù gì mấy trăm năm nay Hessen cũng chẳng phát triển được chút nào, nếu như bây giờ làm theo bản quy hoạch này chắc là vẫn ổn.
Tiêu Chỉ cẩn thận cất phần công văn này vào, chờ đến khi kế hoạch xây dựng khu thương mại của mình hoàn thiện, sẽ trình cả hai lên cho A Sâm.
Nhưng trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, Tiêu Chỉ cũng không còn là Tiêu Chỉ ngày trước nữa. Bởi vì sau mấy ngày trở thành Thư ký, cứ cách một khoảng thời gian là cậu sẽ bị nhìn chăm chú như vậy một lần, theo số lần tăng lên, cậu cũng quen với cảm giác thấp thỏm ấy luôn rồi.
Nhìn thì cứ nhìn, dù gì cũng đâu có mang theo một nhát kiếm lạnh thấu tâm can kia đâu mà lo.
Tiêu Chỉ bình tĩnh ngẩng đầu ra khỏi đống công văn rồi nhìn ra cửa, quả nhiên lại nhìn thấy cửa Sở Chính Vụ bị mở ra, một bóng dáng màu đen thẳng tắp đứng giữa bóng tối, dường như đã hòa mình vào đó.
Tiêu Chỉ buông công văn trong tay ra, tươi cười chào hỏi với người bên ngoài: “Chào lãnh chúa, hôm nay ngài cũng đến kiểm tra công việc ạ?”
Người ngoài cửa vẫn im lặng như ngày thường, không trả lời bất kỳ thứ gì.
Một lát sau, bóng dáng đen nhánh ấy bỗng bỏ đi mà không nói một lời.
A Sâm của hôm nay vẫn như bình thường thôi, trông có vẻ như cảm xúc rất ổn định.
Đôi khi Tiêu Chỉ cũng cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như chú mèo mới về nhà vẫn luôn âm thầm nhìn chủ nhân làm việc, nhưng không chịu đến gần. Một khi đã chấp nhận thiết lập này, thì chẳng phải là...đáng yêu lắm sao?
Ngoại trừ việc con mèo này chỉ cần tát một phát là Tiêu Chỉ sẽ chết tươi luôn.
- ------Hết chương 29------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.