Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 73: Chít chít chít...
Bách Đường
22/06/2024
Edit: Bull
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------
Chương 73: Chít chít chít...
Tiêu Chỉ nghe kỹ lại thêm một lúc nữa. Cậu muốn lấy được vài tin tức có ích từ trong đó, nhưng những lời nói đó cứ đứt quãng mãi. Nhiều nhất chỉ có “Giết” và tiếng cười điên dại, nên rất khó để chắp vá lại thành một nội dung hoàn chỉnh.
Một lúc sau, tiếng cười bỗng dừng lại. Sự yên tĩnh cuối cùng cũng quay lại với chiếc thuyền ba cột buồm.
Frost vươn tay ra với Tiêu Chỉ: “Qua xem thử nhé?”
Tiêu Chỉ nhờ vào sức của Frost để đứng lên. Cậu giãn gân giãn cốt một lúc, tiện thể uống thêm một bình thuốc hồi phục. Thế là cậu cảm thấy mình như sống lại ngay lập tức. May mà đây là game, nên người chơi có rất nhiều cách để bổ sung thể lực.
Hai người sóng vai bước về chỗ con thuyền ba cột buồm đứng sừng sững ở phía trước.
Sau khi đến gần mới thấy con thuyền này còn cũ kỹ hơn nữa. Bên trên không chỉ có những vết chém sâu hoắm. Thậm chí có vết còn sâu đến mức tạo thành một cái lỗ trên thân thuyền, nên có thể lờ mờ nhìn thấy kết cấu trong đó.
Đi quanh thuyền vài bước, Tiêu Chỉ bỗng nhìn thấy một cái lỗ khá lớn, vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành khom người chui vào.
Hai người ra hiệu với nhau bằng ánh mắt, sau đó bước vào trong khoang thuyền.
Bên trong cũng hoang tàn hệt như ở ngoài, bị giăng đầy tơ nhện, trên trần nhà lại còn có cỏ mọc nữa. Mà nội thất bên trong cũng chẳng thống nhất tí nào, có chỗ sơ sài, nhưng có nơi lại được trang hoàng lộng lẫy như lối vào trang viên của một vị quý tộc.
Bình thường thì chắc chắn là chẳng có ai lại trang hoàng con thuyền như vậy cả. Nhưng đây khi nhớ đến việc đây là thế giới trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, cậu lập tức cảm thấy mọi chuyện đều hợp lý đến lạ.
Hai người cẩn thận thám thính các phòng trên thuyền để tìm bóng dáng của Greata trong đó.
Nói thật thì Tiêu Chỉ cũng chẳng biết Greata hiện giờ có hình dạng như thế nào cả. Có khác trước đây nhiều quá không? Hoặc nếu tình hình tệ hơn nữa, liệu ông ta có còn giữ được hình người không?
“Tiểu Thất, em xem chỗ này đi.” Giọng nói của Frost vang lên ngay bên cạnh Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ vừa quay đầu qua đã thấy Frost đang chỉ vào một vị trí nào đó trên mặt đất để ra hiệu cho cậu.
Vừa bước vào cậu đã thấy nơi đó có vẽ rất nhiều hình xoắn ốc quái dị xếp chồng lên nhau. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng có vẻ hơi giống với biểu tượng mặt trời của Blaise, nhưng những hình vẽ này cứ xoắn hết lại, chẳng còn gì gọi là tỏa ánh sáng muôn dặm hay thiêng liêng nữa, thay vào đó là sự ma quái.
“Người có thể vẽ được những hình vẽ như thế ở nơi này có lẽ chỉ có mình Greata.” Tiêu Chỉ nói.
Frost gật đầu: “Dấu vết vẫn còn mới, có thể nơi này nằm trong phạm vi hoạt động của ông ta.”
Tiêu Chỉ: “Chúng ta đi....”
“Cót két...” Bỗng một tiếng ma sát quái dị vang lên cắt đứt lời Tiêu Chỉ.
Hai người không thể không ngừng thảo luận. Bọn họ nhìn về hướng âm thanh đó vang lên, chợt nhận ra cánh cửa vốn đang mở ra đã bị đóng lại.
Frost bước lên trước vài bước. Hắn đưa tay đẩy cánh cửa phòng đã bị đóng chặt ra, rồi quay lại lắc đầu với Tiêu Chỉ, ra hiệu rằng mở không được.
Sau đó Frost dùng một động tác để hỏi Tiêu Chỉ rằng có muốn mở cửa bằng bạo lực hay không?
Tiêu Chỉ lắc đầu, ý là tạm thời chưa cần đâu.
Tiêu Chỉ không khỏi trầm ngâm, bởi vì hai người họ đều ở trong phòng, vậy người đóng cửa là ai?
Greata à?
Ông ta làm vậy để làm gì chứ?
Thành thật mà nói, thì hiện giờ Tiêu Chỉ chẳng thể nào biết được trạng thái của Greata, nên cậu cũng không thể nào đoán được mục đích của ông ta là gì. Nhưng dựa vào những manh mối đang có, thì Greata hiện giờ có vẻ hơi điên khùng.
Khi nói đến logic, người điên dường như là bất khả chiến bại. Bởi họ làm gì có logic đâu chứ?
Trong lúc suy tư, Tiêu Chỉ bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó rất bất thường.
Cảm giác này cứ như là...bị thứ gì đó theo dõi.
Cậu không thể không đề phòng, giơ pháp trượng lên, còn cẩn thận quan sát khắp bốn phía. Frost cũng nắm chặt lấy thanh kiếm, rồi canh gác bên cạnh Tiêu Chỉ.
“Ha ha...ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười khản đặc đột nhiên vang lên trong căn phòng trống trải. Nhưng hướng âm thanh này phát ra rất mơ hồ, nên người ta khó mà xác định được vị trí chính xác của nó. Cùng với tiếng cười đó, mấy giá nên đặt trên mặt bàn cũng đột ngột cháy lên. Theo tiếng cười lúc ẩn lúc hiện, căn phòng hết sáng rồi lại tối đen, trông có vẻ ma quái đến lạ.
Tiêu Chỉ ngập ngừng gọi: “Greata.”
Bỗng nhiên tiếng cười im bặt.
Ngay cả ánh nến cũng chẳng chớp tắt nữa, chúng ngoan ngoãn đứng trên mặt bàn, cứ như những chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác mà hai người Tiêu Chỉ cùng tạo nên mà thôi.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Ngay sau đó, một gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chỉ.
Hai bên cách nhau rất gần, nên Tiêu Chỉ có thể nhìn rõ những vệt máu đọng lại trên gương mặt này. Một đôi mắt giăng đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chỉ, bên trong đằng đằng sát khí, kèm theo đó là vẻ ma quái lạnh lẽo.
“!” Tiêu Chỉ tung một quả cầu lửa ra trong vô thức.
Mà Frost đứng bên cạnh cũng vung kiếm chém không chút do dự.
Bóng ma đó lại đột ngột biến mất ngay trước mặt hai người. Vậy nên cầu lửa và thế kiếm vững vàng đều đồng loạt thất bại. Cầu lửa đập vào tường phát ra một tiếng “rầm”, sau đó lăn qua một bên, hóa thành một bé cầu lửa chân ngắn.
Bé cầu lửa cảm thấy bầu không khí xung quanh bất ổn quá. Nó muốn bỏ chạy nên bèn nhìn quanh bốn phía, nhưng chợt nhận ra rằng mình không thể rời khỏi căn phòng này được. Dưới tình thế cấp bách, nó bèn quay mặt vào góc tường, còn gắng sức nép người vào góc, cố gắng giấu nhẹm cảm giác tồn tại của mình đi.
“Ha ha ha...” Tiếng cười đó lại đột ngột vang lên.
Tiêu Chỉ nhỏ giọng nói: “Là Greata.”
Đôi mắt bạch kim của Frost quét khắp xung quanh: “Oan hồn.”
Có thể dịch chuyển tức thời trong không khí một cách tự nhiên, và cả cách hoàn toàn hòa nhập vào không khí để trốn tránh chính là đặc điểm mà chỉ oan hồn mới có. Xem ra sau khi bị hút vào Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, linh hồn của Greata tích tụ oán hận nên dần dị hóa, biến thành oan hồn – thứ điên cuồng và hung hãn nhất trong giới xác sống.
Một cơn gió đầy nguy hiểm tấn công Tiêu Chỉ, cứ như muốn cắt đứt cổ cậu.
Mà Tiêu Chỉ cũng đã nhận ra điều bất thường, thế là xoay người tránh đi ngay, rồi quay về hướng đòn tấn công đó phát ra để phản kích.
Mấy quả cầu lửa trông cứ như đã đánh vào không khí, nhưng nó lại có một khoảng tạm dừng rất ngắn, chứng tỏ rằng nó đã đánh trúng mục tiêu. Tiêu Chỉ vội vàng tung skill liên tục, thế là những quả cầu lửa liên tục lao về phía đó ngay lập tức.
Mà tốc độ của Frost cũng chẳng hề kém cạnh. Hiện giờ hắn đã lao ra giữa không trung, rồi chém một kiếm. Nhưng vì mục đích của họ không phải là giết Greata, nên nhát kiếm này hắn đã giảm lực đi rồi.
Nằm dưới thế tấn công từ hai phía, nên Greata bắt buộc phải hiện thân để tránh những quả cầu lửa đang lao đến, và đánh trả Frost.
Tiêu Chỉ cũng nắm chặt mọi cơ hội để tung hỏa lực vào Greata chẳng thèm nương tay.
Khi khoảng cách bị kéo giãn, lúc này Tiêu Chỉ mới nhìn rõ được dáng vẻ của Greata.
Một bàn tay của Greata bị cháy đen, nhưng tay kia vẫn còn giống hệt như lúc sinh thời. Mái tóc vốn gọn gàng bây giờ rối tung cả lên, còn bị những vệt máu loang lổ dính chặt vào. Một phần tóc đã xòa xuống mắt, trông có vẻ hơi suy sụp.
Greata vẫn còn mặc bộ trang phục Tổng Giám Mục rách nát, bên trên dính đầy vết bẩn, theo hình dạng thì có lẽ là vết máu. Nhưng trong thế giới chẳng có màu sắc này, nó đã biến thành màu xám đen. Ông ta cũng không có hai chân giống hệt như bức tượng cậu nhìn thấy ban nãy. Phần dưới của bộ trang phục Tổng Giám Mục trống không, mà ông ta cứ bay trên không trung như thế, khiến vạt áo tự lắc lư mà chẳng cần gió thổi.
Greata dùng đôi mắt ngập tràn sát khí nhìn chằm chằm hai người Tiêu Chỉ. Rõ ràng là ông ta đang bị vây khốn, vậy mà mặt vẫn cứ tươi cười: “Giết...”
Greata vốn là Tổng Giám Mục của Blaise, tất nhiên là lực chiến của ông ta chẳng phải hạng xoàng. Mà hiện giờ ông ta đã hóa thành oan hồn, lại còn được rèn giũa suốt nhiều năm, nên chắc chắn là lực chiến của ông ta cũng được xem là siêu cấp trên lục địa Dazemenya. Nếu như để một mình Tiêu Chỉ hoặc Frost đối đầu với ông ta, chắc chắn đây sẽ là một trận chiến kịch liệt, dai dẳng.
Nhưng ai bảo bây giờ là hai đánh một chứ?
Greata vừa mới né được kiếm phong của Frost, thì mấy quả cầu lửa bên cạnh lại lao đến chẳng hề do dự. Không những thế, chúng còn đoán được đường đi nước bước của ông ta, vậy nên ông ta không thể không né tránh.
Ông ta vất vả lắm mới né được đám cầu lửa, thì trường kiếm của Frost lại lao đến.
Hai người này cứ như đã phối hợp với nhau nhiều năm, nên chẳng cần bàn bạc gì cả, nhưng lại ăn ý đến khó hiểu.
Cho dù là tốc độ của oan hồn, thì dưới những đòn tấn công khiến người ta đỡ không nổi đó, ông ta cũng đã bắt đầu đuối sức.
Mà bên kia, Tiêu Chỉ cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi...
Sau khi những quả cầu lửa đó rơi xuống thì sẽ mọc chân rồi biến thành những sinh vật bí ẩn đó ngay lập tức. Chúng bị tiếng động khi chiến đấu dọa, thế là tất cả đều muốn tìm nơi để trốn, nhưng chẳng con nào ra khỏi phòng được. Không những thế, mấy quả cầu lửa đó càng ngày càng tăng lên khi Tiêu Chỉ tấn công, vậy nên đã phủ kín một góc phòng.
Đám cầu lửa mới được sinh ra bị tiếng ồn khi ba người chiến đấu dọa sợ đến mức cứ kêu mãi, rồi lại bắt đầu chạy lung tung trong phòng.
Nhất thời, cả căn phòng rối tung rối nùi hết cả lên.
Tiêu Chỉ cảm thấy mình càng lúc càng khó di chuyển hơn, mà Frost đang chiến giáp lá cà với Greata cũng chẳng khác là bao. Không chỉ phải đề phòng Greata tấn công bất ngờ, mà hắn còn phải thật cẩn thận để đừng giẫm lên mấy cục cầu lửa của Tiểu Thất nhà mình.
Tuy Tiêu Chỉ bảo hắn rằng “Cứ giẫm đi, em không ngại”, nhưng có lẽ là Frost vẫn chẳng thể nào xuống chân nổi.
“Chít chít!”
“Chít chít chít chít!”
“Chít chít chít chít chít chít chít chít!”
Tai Tiêu Chỉ ù hết cả lên vì sự ồn ào này. Cậu nghĩ rằng nếu mình cứ như vậy thì sớm muộn gì căn phòng này sẽ bị lấp đầy. Cậu nhìn đám cầu lửa gần như đã phủ kín cả căn phòng, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu.
“Này, mấy cục cầu lửa ơi, mấy đứa có muốn rời khỏi đây không?” Tiêu Chỉ thử giao tiếp với đám cầu lửa, vì mấy nhỏ này chắc là cũng có trí lực đấy.
“Chít!!”
“Chít chít chít!!”
Đám cầu lửa càng kêu lớn hơn nữa, thậm chí còn tụ tập hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ không hề muốn bị đám cầu lửa cứng ngắc này chôn sống tí nào cả. Cậu chỉ vào Greata đang chiến đấu với Frost: “Người nhốt bọn mình ở đây chính là ông ta đấy. Bọn mình chỉ cần K.O ông ta là có thể rời khỏi nơi này rồi.”
“Chít...?”
“Chít chít...”
Dường như mấy cục cầu lửa hơi do dự. Chuyện này, bọn nó hổng có làm được đâu.
Tiêu Chỉ tiếp tục dụ dỗ, trông cứ như một ông chú quái dị đang lừa trẻ con: “Mấy đứa chỉ cần ngăn ông ta lại là được, bọn anh sẽ phụ trách đánh bại ông ta. Mấy đứa nhìn đi, hiện giờ không gian càng lúc càng bị thu hẹp. Nếu còn như vậy nữa, thì chắc chắn cuộc chiến sẽ lan đến chỗ mấy đứa đấy.”
“Chít?”
“Chít chít.”
“Chít chít chít.”
Đám cầu lửa len lén bàn bạc với nhau một lúc. Có lúc chúng quay sang nhìn Tiêu Chỉ, rồi có lúc lại nhìn qua hai người đang chiến đấu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Chít!!!!!!!!!!!”
Đám cầu lửa hét lên, anh dũng nhào về phía Greata.
Greata kiên cường cản kiếm của Frost, còn nhân cơ hội để tung đòn Oán Chấn vào Frost. Nhưng khi ông ta đang chuẩn bị ra tay tiếp, bỗng thấy một đống cầu lửa ùn ùn ùa về phía mình. Số lượng của chúng vượt xa những lần trước đó, lấp kín cả đường tránh né của ông ta.
Greata: “!”
Chuyện quái gì thế này?!
Dưới tình trạng chưa kịp đề phòng, ông ta bị đám cầu lửa đè cho nằm bẹp xuống đất. Đám cầu lửa dùng hết sức, ghì chặt Greata xuống đất, còn cố gắng giữ thăng bằng, sao cho mình không bị rơi từ trên xuống.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, kiếm phong của Frost đã kề ngay bên đầu Greata, chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa thôi là có thể dùng kiếm khí cắt phăng đầu ông ta.
Tiêu Chỉ bước đến, tươi cười ngồi xổm trước mặt Greata: “Ngài Greata à, chúng ta có thể tâm sự một lát không?”
Nhưng mặt Greata chỉ toàn ham muốn giết chóc: “Giết...giết hết bọn bây...”
Tiêu Chỉ nói tiếp: “Tôi có tin tức của Patrick.”
Nghe vậy, Greata đột ngột ngẩng đầu lên. Cho dù suýt chút nữa đã chạm vào kiếm khí của Frost thì ông ta cũng chẳng quan tâm, ông ta nói bằng giọng khản đặc: “Tên đó ở đâu? Tao phải giết gã!!!”
Tiêu Chỉ nói: “Đây không phải là việc có thể gói gọn trong một, hai câu. Vậy nên, có thể chúng ta cần phải nói chuyện cẩn thận hơn đấy.”
Cậu còn thêm hai chữ “cẩn thận”, mong rằng Greata có thể hiểu được ý mình.
Vẻ điên cuồng trên mặt Greata biến mất đôi chút: “Ha ha...vậy nói đi...”
Nói xong, ông ta chẳng thèm giãy giụa nữa.
Đám cầu lửa hoan hô mừng thắng lợi: “Chít chít chít...!!!”
- ------------Hết chương 73-------------
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------
Chương 73: Chít chít chít...
Tiêu Chỉ nghe kỹ lại thêm một lúc nữa. Cậu muốn lấy được vài tin tức có ích từ trong đó, nhưng những lời nói đó cứ đứt quãng mãi. Nhiều nhất chỉ có “Giết” và tiếng cười điên dại, nên rất khó để chắp vá lại thành một nội dung hoàn chỉnh.
Một lúc sau, tiếng cười bỗng dừng lại. Sự yên tĩnh cuối cùng cũng quay lại với chiếc thuyền ba cột buồm.
Frost vươn tay ra với Tiêu Chỉ: “Qua xem thử nhé?”
Tiêu Chỉ nhờ vào sức của Frost để đứng lên. Cậu giãn gân giãn cốt một lúc, tiện thể uống thêm một bình thuốc hồi phục. Thế là cậu cảm thấy mình như sống lại ngay lập tức. May mà đây là game, nên người chơi có rất nhiều cách để bổ sung thể lực.
Hai người sóng vai bước về chỗ con thuyền ba cột buồm đứng sừng sững ở phía trước.
Sau khi đến gần mới thấy con thuyền này còn cũ kỹ hơn nữa. Bên trên không chỉ có những vết chém sâu hoắm. Thậm chí có vết còn sâu đến mức tạo thành một cái lỗ trên thân thuyền, nên có thể lờ mờ nhìn thấy kết cấu trong đó.
Đi quanh thuyền vài bước, Tiêu Chỉ bỗng nhìn thấy một cái lỗ khá lớn, vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành khom người chui vào.
Hai người ra hiệu với nhau bằng ánh mắt, sau đó bước vào trong khoang thuyền.
Bên trong cũng hoang tàn hệt như ở ngoài, bị giăng đầy tơ nhện, trên trần nhà lại còn có cỏ mọc nữa. Mà nội thất bên trong cũng chẳng thống nhất tí nào, có chỗ sơ sài, nhưng có nơi lại được trang hoàng lộng lẫy như lối vào trang viên của một vị quý tộc.
Bình thường thì chắc chắn là chẳng có ai lại trang hoàng con thuyền như vậy cả. Nhưng đây khi nhớ đến việc đây là thế giới trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, cậu lập tức cảm thấy mọi chuyện đều hợp lý đến lạ.
Hai người cẩn thận thám thính các phòng trên thuyền để tìm bóng dáng của Greata trong đó.
Nói thật thì Tiêu Chỉ cũng chẳng biết Greata hiện giờ có hình dạng như thế nào cả. Có khác trước đây nhiều quá không? Hoặc nếu tình hình tệ hơn nữa, liệu ông ta có còn giữ được hình người không?
“Tiểu Thất, em xem chỗ này đi.” Giọng nói của Frost vang lên ngay bên cạnh Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ vừa quay đầu qua đã thấy Frost đang chỉ vào một vị trí nào đó trên mặt đất để ra hiệu cho cậu.
Vừa bước vào cậu đã thấy nơi đó có vẽ rất nhiều hình xoắn ốc quái dị xếp chồng lên nhau. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng có vẻ hơi giống với biểu tượng mặt trời của Blaise, nhưng những hình vẽ này cứ xoắn hết lại, chẳng còn gì gọi là tỏa ánh sáng muôn dặm hay thiêng liêng nữa, thay vào đó là sự ma quái.
“Người có thể vẽ được những hình vẽ như thế ở nơi này có lẽ chỉ có mình Greata.” Tiêu Chỉ nói.
Frost gật đầu: “Dấu vết vẫn còn mới, có thể nơi này nằm trong phạm vi hoạt động của ông ta.”
Tiêu Chỉ: “Chúng ta đi....”
“Cót két...” Bỗng một tiếng ma sát quái dị vang lên cắt đứt lời Tiêu Chỉ.
Hai người không thể không ngừng thảo luận. Bọn họ nhìn về hướng âm thanh đó vang lên, chợt nhận ra cánh cửa vốn đang mở ra đã bị đóng lại.
Frost bước lên trước vài bước. Hắn đưa tay đẩy cánh cửa phòng đã bị đóng chặt ra, rồi quay lại lắc đầu với Tiêu Chỉ, ra hiệu rằng mở không được.
Sau đó Frost dùng một động tác để hỏi Tiêu Chỉ rằng có muốn mở cửa bằng bạo lực hay không?
Tiêu Chỉ lắc đầu, ý là tạm thời chưa cần đâu.
Tiêu Chỉ không khỏi trầm ngâm, bởi vì hai người họ đều ở trong phòng, vậy người đóng cửa là ai?
Greata à?
Ông ta làm vậy để làm gì chứ?
Thành thật mà nói, thì hiện giờ Tiêu Chỉ chẳng thể nào biết được trạng thái của Greata, nên cậu cũng không thể nào đoán được mục đích của ông ta là gì. Nhưng dựa vào những manh mối đang có, thì Greata hiện giờ có vẻ hơi điên khùng.
Khi nói đến logic, người điên dường như là bất khả chiến bại. Bởi họ làm gì có logic đâu chứ?
Trong lúc suy tư, Tiêu Chỉ bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó rất bất thường.
Cảm giác này cứ như là...bị thứ gì đó theo dõi.
Cậu không thể không đề phòng, giơ pháp trượng lên, còn cẩn thận quan sát khắp bốn phía. Frost cũng nắm chặt lấy thanh kiếm, rồi canh gác bên cạnh Tiêu Chỉ.
“Ha ha...ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười khản đặc đột nhiên vang lên trong căn phòng trống trải. Nhưng hướng âm thanh này phát ra rất mơ hồ, nên người ta khó mà xác định được vị trí chính xác của nó. Cùng với tiếng cười đó, mấy giá nên đặt trên mặt bàn cũng đột ngột cháy lên. Theo tiếng cười lúc ẩn lúc hiện, căn phòng hết sáng rồi lại tối đen, trông có vẻ ma quái đến lạ.
Tiêu Chỉ ngập ngừng gọi: “Greata.”
Bỗng nhiên tiếng cười im bặt.
Ngay cả ánh nến cũng chẳng chớp tắt nữa, chúng ngoan ngoãn đứng trên mặt bàn, cứ như những chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác mà hai người Tiêu Chỉ cùng tạo nên mà thôi.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Ngay sau đó, một gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chỉ.
Hai bên cách nhau rất gần, nên Tiêu Chỉ có thể nhìn rõ những vệt máu đọng lại trên gương mặt này. Một đôi mắt giăng đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chỉ, bên trong đằng đằng sát khí, kèm theo đó là vẻ ma quái lạnh lẽo.
“!” Tiêu Chỉ tung một quả cầu lửa ra trong vô thức.
Mà Frost đứng bên cạnh cũng vung kiếm chém không chút do dự.
Bóng ma đó lại đột ngột biến mất ngay trước mặt hai người. Vậy nên cầu lửa và thế kiếm vững vàng đều đồng loạt thất bại. Cầu lửa đập vào tường phát ra một tiếng “rầm”, sau đó lăn qua một bên, hóa thành một bé cầu lửa chân ngắn.
Bé cầu lửa cảm thấy bầu không khí xung quanh bất ổn quá. Nó muốn bỏ chạy nên bèn nhìn quanh bốn phía, nhưng chợt nhận ra rằng mình không thể rời khỏi căn phòng này được. Dưới tình thế cấp bách, nó bèn quay mặt vào góc tường, còn gắng sức nép người vào góc, cố gắng giấu nhẹm cảm giác tồn tại của mình đi.
“Ha ha ha...” Tiếng cười đó lại đột ngột vang lên.
Tiêu Chỉ nhỏ giọng nói: “Là Greata.”
Đôi mắt bạch kim của Frost quét khắp xung quanh: “Oan hồn.”
Có thể dịch chuyển tức thời trong không khí một cách tự nhiên, và cả cách hoàn toàn hòa nhập vào không khí để trốn tránh chính là đặc điểm mà chỉ oan hồn mới có. Xem ra sau khi bị hút vào Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, linh hồn của Greata tích tụ oán hận nên dần dị hóa, biến thành oan hồn – thứ điên cuồng và hung hãn nhất trong giới xác sống.
Một cơn gió đầy nguy hiểm tấn công Tiêu Chỉ, cứ như muốn cắt đứt cổ cậu.
Mà Tiêu Chỉ cũng đã nhận ra điều bất thường, thế là xoay người tránh đi ngay, rồi quay về hướng đòn tấn công đó phát ra để phản kích.
Mấy quả cầu lửa trông cứ như đã đánh vào không khí, nhưng nó lại có một khoảng tạm dừng rất ngắn, chứng tỏ rằng nó đã đánh trúng mục tiêu. Tiêu Chỉ vội vàng tung skill liên tục, thế là những quả cầu lửa liên tục lao về phía đó ngay lập tức.
Mà tốc độ của Frost cũng chẳng hề kém cạnh. Hiện giờ hắn đã lao ra giữa không trung, rồi chém một kiếm. Nhưng vì mục đích của họ không phải là giết Greata, nên nhát kiếm này hắn đã giảm lực đi rồi.
Nằm dưới thế tấn công từ hai phía, nên Greata bắt buộc phải hiện thân để tránh những quả cầu lửa đang lao đến, và đánh trả Frost.
Tiêu Chỉ cũng nắm chặt mọi cơ hội để tung hỏa lực vào Greata chẳng thèm nương tay.
Khi khoảng cách bị kéo giãn, lúc này Tiêu Chỉ mới nhìn rõ được dáng vẻ của Greata.
Một bàn tay của Greata bị cháy đen, nhưng tay kia vẫn còn giống hệt như lúc sinh thời. Mái tóc vốn gọn gàng bây giờ rối tung cả lên, còn bị những vệt máu loang lổ dính chặt vào. Một phần tóc đã xòa xuống mắt, trông có vẻ hơi suy sụp.
Greata vẫn còn mặc bộ trang phục Tổng Giám Mục rách nát, bên trên dính đầy vết bẩn, theo hình dạng thì có lẽ là vết máu. Nhưng trong thế giới chẳng có màu sắc này, nó đã biến thành màu xám đen. Ông ta cũng không có hai chân giống hệt như bức tượng cậu nhìn thấy ban nãy. Phần dưới của bộ trang phục Tổng Giám Mục trống không, mà ông ta cứ bay trên không trung như thế, khiến vạt áo tự lắc lư mà chẳng cần gió thổi.
Greata dùng đôi mắt ngập tràn sát khí nhìn chằm chằm hai người Tiêu Chỉ. Rõ ràng là ông ta đang bị vây khốn, vậy mà mặt vẫn cứ tươi cười: “Giết...”
Greata vốn là Tổng Giám Mục của Blaise, tất nhiên là lực chiến của ông ta chẳng phải hạng xoàng. Mà hiện giờ ông ta đã hóa thành oan hồn, lại còn được rèn giũa suốt nhiều năm, nên chắc chắn là lực chiến của ông ta cũng được xem là siêu cấp trên lục địa Dazemenya. Nếu như để một mình Tiêu Chỉ hoặc Frost đối đầu với ông ta, chắc chắn đây sẽ là một trận chiến kịch liệt, dai dẳng.
Nhưng ai bảo bây giờ là hai đánh một chứ?
Greata vừa mới né được kiếm phong của Frost, thì mấy quả cầu lửa bên cạnh lại lao đến chẳng hề do dự. Không những thế, chúng còn đoán được đường đi nước bước của ông ta, vậy nên ông ta không thể không né tránh.
Ông ta vất vả lắm mới né được đám cầu lửa, thì trường kiếm của Frost lại lao đến.
Hai người này cứ như đã phối hợp với nhau nhiều năm, nên chẳng cần bàn bạc gì cả, nhưng lại ăn ý đến khó hiểu.
Cho dù là tốc độ của oan hồn, thì dưới những đòn tấn công khiến người ta đỡ không nổi đó, ông ta cũng đã bắt đầu đuối sức.
Mà bên kia, Tiêu Chỉ cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi...
Sau khi những quả cầu lửa đó rơi xuống thì sẽ mọc chân rồi biến thành những sinh vật bí ẩn đó ngay lập tức. Chúng bị tiếng động khi chiến đấu dọa, thế là tất cả đều muốn tìm nơi để trốn, nhưng chẳng con nào ra khỏi phòng được. Không những thế, mấy quả cầu lửa đó càng ngày càng tăng lên khi Tiêu Chỉ tấn công, vậy nên đã phủ kín một góc phòng.
Đám cầu lửa mới được sinh ra bị tiếng ồn khi ba người chiến đấu dọa sợ đến mức cứ kêu mãi, rồi lại bắt đầu chạy lung tung trong phòng.
Nhất thời, cả căn phòng rối tung rối nùi hết cả lên.
Tiêu Chỉ cảm thấy mình càng lúc càng khó di chuyển hơn, mà Frost đang chiến giáp lá cà với Greata cũng chẳng khác là bao. Không chỉ phải đề phòng Greata tấn công bất ngờ, mà hắn còn phải thật cẩn thận để đừng giẫm lên mấy cục cầu lửa của Tiểu Thất nhà mình.
Tuy Tiêu Chỉ bảo hắn rằng “Cứ giẫm đi, em không ngại”, nhưng có lẽ là Frost vẫn chẳng thể nào xuống chân nổi.
“Chít chít!”
“Chít chít chít chít!”
“Chít chít chít chít chít chít chít chít!”
Tai Tiêu Chỉ ù hết cả lên vì sự ồn ào này. Cậu nghĩ rằng nếu mình cứ như vậy thì sớm muộn gì căn phòng này sẽ bị lấp đầy. Cậu nhìn đám cầu lửa gần như đã phủ kín cả căn phòng, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu.
“Này, mấy cục cầu lửa ơi, mấy đứa có muốn rời khỏi đây không?” Tiêu Chỉ thử giao tiếp với đám cầu lửa, vì mấy nhỏ này chắc là cũng có trí lực đấy.
“Chít!!”
“Chít chít chít!!”
Đám cầu lửa càng kêu lớn hơn nữa, thậm chí còn tụ tập hết về phía Tiêu Chỉ.
Nhưng Tiêu Chỉ không hề muốn bị đám cầu lửa cứng ngắc này chôn sống tí nào cả. Cậu chỉ vào Greata đang chiến đấu với Frost: “Người nhốt bọn mình ở đây chính là ông ta đấy. Bọn mình chỉ cần K.O ông ta là có thể rời khỏi nơi này rồi.”
“Chít...?”
“Chít chít...”
Dường như mấy cục cầu lửa hơi do dự. Chuyện này, bọn nó hổng có làm được đâu.
Tiêu Chỉ tiếp tục dụ dỗ, trông cứ như một ông chú quái dị đang lừa trẻ con: “Mấy đứa chỉ cần ngăn ông ta lại là được, bọn anh sẽ phụ trách đánh bại ông ta. Mấy đứa nhìn đi, hiện giờ không gian càng lúc càng bị thu hẹp. Nếu còn như vậy nữa, thì chắc chắn cuộc chiến sẽ lan đến chỗ mấy đứa đấy.”
“Chít?”
“Chít chít.”
“Chít chít chít.”
Đám cầu lửa len lén bàn bạc với nhau một lúc. Có lúc chúng quay sang nhìn Tiêu Chỉ, rồi có lúc lại nhìn qua hai người đang chiến đấu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Chít!!!!!!!!!!!”
Đám cầu lửa hét lên, anh dũng nhào về phía Greata.
Greata kiên cường cản kiếm của Frost, còn nhân cơ hội để tung đòn Oán Chấn vào Frost. Nhưng khi ông ta đang chuẩn bị ra tay tiếp, bỗng thấy một đống cầu lửa ùn ùn ùa về phía mình. Số lượng của chúng vượt xa những lần trước đó, lấp kín cả đường tránh né của ông ta.
Greata: “!”
Chuyện quái gì thế này?!
Dưới tình trạng chưa kịp đề phòng, ông ta bị đám cầu lửa đè cho nằm bẹp xuống đất. Đám cầu lửa dùng hết sức, ghì chặt Greata xuống đất, còn cố gắng giữ thăng bằng, sao cho mình không bị rơi từ trên xuống.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, kiếm phong của Frost đã kề ngay bên đầu Greata, chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa thôi là có thể dùng kiếm khí cắt phăng đầu ông ta.
Tiêu Chỉ bước đến, tươi cười ngồi xổm trước mặt Greata: “Ngài Greata à, chúng ta có thể tâm sự một lát không?”
Nhưng mặt Greata chỉ toàn ham muốn giết chóc: “Giết...giết hết bọn bây...”
Tiêu Chỉ nói tiếp: “Tôi có tin tức của Patrick.”
Nghe vậy, Greata đột ngột ngẩng đầu lên. Cho dù suýt chút nữa đã chạm vào kiếm khí của Frost thì ông ta cũng chẳng quan tâm, ông ta nói bằng giọng khản đặc: “Tên đó ở đâu? Tao phải giết gã!!!”
Tiêu Chỉ nói: “Đây không phải là việc có thể gói gọn trong một, hai câu. Vậy nên, có thể chúng ta cần phải nói chuyện cẩn thận hơn đấy.”
Cậu còn thêm hai chữ “cẩn thận”, mong rằng Greata có thể hiểu được ý mình.
Vẻ điên cuồng trên mặt Greata biến mất đôi chút: “Ha ha...vậy nói đi...”
Nói xong, ông ta chẳng thèm giãy giụa nữa.
Đám cầu lửa hoan hô mừng thắng lợi: “Chít chít chít...!!!”
- ------------Hết chương 73-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.