Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 72: Cứ như sức trâu sức bò ấy

Bách Đường

22/06/2024

Edit: Bull

Beta: DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------

Chương 72: Cứ như sức trâu sức bò ấy

Nghe vậy, Tiêu Chỉ lập tức ngồi bật dậy khỏi đùi Frost, định giải thích một tí: “Đây là...”

“Đây là Đại Tráng Tráng mà em từng nhắc đến à?” Giọng nói của Frost đột ngột vang lên trước, cắt ngang lời Tiêu Chỉ định nói.

Bình thường lúc Tiêu Chỉ nói, hắn chưa bao giờ xen ngang vào. Nhưng lúc này chẳng hiểu sao hắn lại không muốn Tiêu Chỉ nói ra những lời tiếp theo, cũng chẳng hề muốn nghe những câu nói có ý phủ định nào cả.

“...Đúng rồi.” Tiêu Chỉ trả lời. Cậu vẫn không hề phát hiện ra kế sách của Frost.

Frost nhìn Đại Tráng Tráng, bỗng cảm thấy cái cục này vừa mắt hơn nhiều: “Nếu lần nào nó cũng có thể phát hiện ra tài liệu cần dùng để nâng cấp Truy Hồn Giả, thì có lẽ lần này cũng không sai.”

Hắn lại nhìn về phía cái hồ lớn phẳng lặng: “Trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng tồn tại rất nhiều rủi ro, chúng ta phải nắm chặt lấy cơ hội, biết đâu chỉ một lúc nữa thôi là cái hồ này sẽ thay đổi.”

Trong lúc bất tri bất giác, anh chàng Frost lúc bình thường ngay cả nói chuyện cũng lười đã nắm được kỹ năng chuyển đề tài một cách thành thạo.

Lời nói này vừa hay nhắc Tiêu Chỉ nhớ lại mớ ký ức rối tung rối mù ban nãy, nếu như còn phải trải qua chuyện giống vậy thêm lần nữa thì cậu nuốt chẳng nổi đâu. Đúng là vẫn nên nhân lúc này khi mọi thứ còn đang sóng yên biển lặng để ra tay, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện mấy cái giống ôn như con gián khổng lồ gì đó nữa đấy.

Tiêu Chỉ lập tức ném hết cái vụ là bà chủ hay không phải bà chủ gì đó đi hết. Cậu đứng bật dậy: “Đi nào. Chúng ta đi xem thử.”

Frost cũng đứng lên, đuổi theo bước chân cậu.

Đại Tráng Tráng âm thầm thở phào. Nó lau mấy giọt mồ hôi không tồn tại trên cái đầu bông xù của mình. May thay nó là một chùy hồn lanh trí, nếu không thì có thể nó đã bị xử đẹp trong tay của bà chủ rồi.

Nếu muốn trở thành nô lệ tư bản đạt chuẩn, thì kỹ năng nhìn mặt đoán ý là rất cần thiết.

*

Hai người dẫn Đại Tráng Tráng đi đến bên hồ.

Hồ nước vẫn cứ phẳng lặng như một vũng nước đọng. Tiêu Chỉ cẩn thận vươn tay ra, thử chạm đầu ngón tay vào nước hồ một cái.

Giống hệt như những gì Frost nói, tính chất của nước trong hồ này rất kỳ lạ. Nó nặng đến mức chẳng giống nước nữa, lại còn hơi dinh dính. Cảm giác nó giống như là một loại súp đặc nào đó, nhưng nước lại trong suốt, chỉ là do nó quá sâu nên mới nhìn ra một màu đen kịt mà thôi.

“Nếu muốn xuống nước thì...” Tiêu Chỉ thử phóng một quả cầu lửa vào trong nước.

Sau khi cầu lửa chìm vào nước thì vẫn không hề tắt, mà cũng biến thành thực thể nặng trịch giống hệt như khi ở trên bờ. Sau khi nó đi thẳng một đường theo quỹ đạo, thì mới từ từ chìm xuống do mất lực đẩy.

Những biến đổi sau đó thì trên bờ không thể nhìn thấy nữa, vì nước hồ đen quá.

Vậy cũng xem như là một tin tốt. Nó chứng tỏ rằng cầu lửa của Tiêu Chỉ khi ở trong nước thì có thể xem như một đòn sát thương vật lý, nên không phải chịu hạn chế nhiều như khi ở bên ngoài nữa.

Còn Đại Tráng Tráng thì coi như là quên đi, hồn thể vẫn nói chuyện được trong nước mà.

Tiêu Chỉ bàn bạc với Frost một lát. Cuối cùng thì Frost vẫn đi vào trước như bình thường, rồi hai người lần lượt bước vào hồ.

Trong hồ rất tĩnh lặng. Thế giới này vốn chỉ có một màu xám xịt. Sau khi bước vào trong nước, Tiêu Chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình dường như đang bị bao phủ bởi một lớp thủy tinh màu đen bán trong suốt, vậy nên càng tối tăm hơn.

Chỉ có mái tóc bạc của Frost là vẫn chói mắt như thường.

Hai người từ từ đi sâu vào, xung quanh cũng càng lúc càng tối hơn. Tiêu Chỉ không thể không lấy đèn hồn ra để chiếu sáng. Sau khi đến nơi này, ánh sáng của đèn hồn cũng đã biến thành màu xám trắng, nhưng lại khiến nó bị mất đi chút vẻ ma quái, trông bình thường hơn chút đỉnh.

Đi đến gần đáy hồ, Tiêu Chỉ đã thấy được mớ đất đá rơi xuống cùng mình ban nãy. Chúng nó thật sự đã chìm xuống đáy hồ, rồi chất lên thành một ngọn núi nhỏ.

Đáy hồ có rất nhiều thứ linh tinh, lộn xộn. Không chỉ có mớ đất đá đó, mà còn có cả cây khô, tứ chi của những loài động vật chẳng biết tên, tàn dư của các tòa nhà,... Nhưng chưa hết, Tiêu Chỉ còn nhìn thấy cả một cái tủ quần áo. Mà chỉ có trời mới biết cái tủ này đi đến đây bằng cách nào. Bởi trong cái thế giới chẳng có tí gì gọi là logic này, thì cho dù chuyện gì có xảy ra cũng chẳng đáng ngạc nhiên chút nào cả.

Nhưng suốt cả đường đi, Tiêu Chỉ không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào do sinh vật để lại.

Hai người đi dưới đáy hồ không ngừng nghỉ. Dưới sự chỉ dẫn của Đại Tráng Tráng, hai người cũng dần đi theo một hướng nào đó.

Bỗng nhiên, trong tầm nhìn của họ xuất hiện rất nhiều bóng người mờ ảo, không những thế, họ còn đi chung một lộ trình với hai người.

Tiêu Chỉ và Frost lập tức cảnh giác ngay. Họ nắm chặt vũ khí trong tay, ngay cả tốc độ đi cũng chậm lại, từ từ đến gần vị trí của những bóng người đó.

Quan sát cẩn thận một lúc, bọn họ mới phát hiện ra đám người này vẫn luôn giữ nguyên một tư thế chẳng động đậy gì. Tuy tư thế này có vẻ rất sinh động, nhưng mấy bóng người này đều rất yên lặng.

Đến gần thêm chút nữa, Tiêu Chỉ mới phát hiện ra đám người này chỉ là những bức tượng màu trắng. Một nửa số tượng chìm trong bùn dưới đáy hồ, một nửa nổi lên trên. Tuy tư thế của những bức tượng này sống động như thật. Từ hình thể có thể nhận ra đó là nam, nhưng mặt của tất cả đều không thể nhìn rõ, trông rất mơ hồ, chỉ có những chỗ nhô lên và lõm xuống rất nhỏ.

Trong đó có một bức tượng ngẩng đầu lên cầu nguyện, trông cứ như là tư thế được đám giáo đồ của Blaise thực hiện một ngày mấy lần vậy.

Có rất nhiều bức tượng cầu nguyện, nhưng mỗi cái đều có một sự khác biệt rất nhỏ.

Dưới đáy hồ mà lại có những bức tượng hình người đang cầu nguyện như thế này, vậy nên trực giác của Tiêu Chỉ mách bảo rằng đây có thể là manh mối.

Nhưng mà...nó có nghĩa là gì?

Cậu từ từ đi qua mấy bức tượng đó, quan sát chúng thật tỉ mỉ.

Thấy Tiêu Chỉ chậm lại, Frost cũng không đi tiếp nữa. Hắn bèn bơi đến bên cạnh Tiêu Chỉ, lặng lẽ đi theo cậu.

Mà Đại Tráng Tráng cũng ngừng nói. Nó ngoan ngoãn làm một con pet theo đuôi. Dù sao thì hướng của mấy bức tượng này và hướng của Giấc mộng Celia cũng khá giống nhau, nên nó cũng chẳng cần phải sửa lại làm gì.

Sau khi bơi qua một dàn tượng cầu nguyện, Tiêu Chỉ bỗng liếc thấy một bức tượng có vẻ hơi khác biệt.

Sống lưng của bức tượng này bị vẹo, hai tay còn đang nắm chặt, trông cứ như là đang ra sức nện xuống mặt đất.

Tới khi lại gần xem xét, Tiêu Chỉ mới phát hiện ra cơ bắp trên tay của bức tượng này đang căng lên, cả gân xanh cũng đã nổi, chứng tỏ rằng người này đang ra sức đến nhường nào. Nhưng mặt người này vẫn cứ mơ hồ, chẳng nhìn ra được biểu cảm gì cả.

Nhờ ngôn ngữ hình thể, mà Tiêu Chỉ có thể đọc ra được hai chữ “đau đớn“. Tư thế như ra sức nện vào mặt đất như này dường như chỉ xuất hiện khi người ta cảm thấy đau đớn hoặc rất khổ sở.

Cậu lại đi tiếp.

Tư thế của những bức tượng này lại thay đổi. Lần này chúng xuất hiện với vẻ vô cùng hung hãn. Hai tay giơ lên cao, bàn tay nắm chặt vùng vẫy, cứ như là đang vô cùng phẫn nộ.

Tiêu Chỉ lại đưa đèn hồn sang một phía khác, chợt nhìn thấy một bức tượng trông như đang định ném thứ gì đó về phía trước.

Trông Tiêu Chỉ cứ như đang suy tư gì đó: “Ném đồ...”

Đây cũng là một trong những động tác để con người thể hiện sự tức giận, nó còn rất phổ biến trong phim và hiện trường cãi nhau nữa.



Tiêu Chỉ nhìn đến mức xuất thần, nên không cẩn thận đụng trúng một bức tượng nào đó.

Bức tượng vốn đã bị vùi lấp một nửa nhưng lại đổ sang một bên vì một cú chạm nhẹ của cậu, khiến cho phần bị bùn che khuất lộ ra.

Lúc này Tiêu Chỉ mới phát hiện thật ra phần bị chôn vùi của bức tượng rất nông, chỉ tầm khoảng mười mấy centimet mà thôi, thảo nào chỉ đụng trúng cái là ngã ngay.

Mà cùng lúc đó, Tiêu Chỉ cũng phát hiện ra bức tượng này không cao bằng một người. Phần thân của nó chỉ kéo dài tới chỗ đùi mà thôi. Nhìn xuống tí nữa là phần đùi trống không, cứ như là bị chặt đứt vậy.

Tiêu Chỉ nhíu mày, đưa tay đẩy một bức tượng khác.

Mà bức tượng đó cũng ngã xuống dưới cú đẩy rất nhẹ này, khiến cho phần dưới không có hai chân giống hệt như bức ban nãy lộ ra.

Cậu lại kiểm tra thêm vài cái nữa, chúng cũng giống y như vậy.

Frost đến gần cậu: “Tiểu Thất, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Chỉ bèn chỉ vào đống tượng bị đẩy ngã: “Cầu nguyện. Không có chân. Anh có nghĩ đến ai không?”

Frost: “Em đang nói đến Greata à?”

Tiêu Chỉ gật đầu, rồi quay lại nhìn những bức tượng đó: “Cầu nguyện, đau đớn, phẫn nộ,...Chẳng lẽ mấy thứ này đang thể hiện diễn biến tâm lý của Greata sau khi vào Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng à?”

Trông có vẻ bất thường quá...

Tiêu Chỉ không thể không nghi ngờ. Chẳng lẽ sau khi bị giam cầm trong thế giới hoang đường này tận mấy trăm năm, mà Greata vẫn còn giữ được hình dáng trước đây sao? Nhưng mà nói gì thì nói, ông ta chắc chắn phải biến đổi rồi, vì thế cậu nên tự hỏi xem thật ra bây giờ Greata đã biến thành thế nào.

Tiêu Chỉ chợt nhớ đến những việc mình vừa trải qua khi nãy, rồi lại tưởng tượng ra tình cảnh của Greata khi phải một mình đối mặt với hoàn cảnh này suốt mấy trăm năm... Trải nghiệm này giống hệt như một cơn ác mộng vậy.

Tiêu Chỉ chỉ có thể thầm cầu mong rằng Greata không trở nên quá khủng khiếp mà thôi.

Tiêu Chỉ giơ đèn hồn về phía trước: “Đi thôi, phía trước còn có mấy bức tượng nữa.”

Bọn họ tiếp tục đi dọc theo con đường do mấy bức tượng tạo nên.

Sau một hồi, cuối cùng mấy bức tượng khác cũng xuất hiện ngay phía trước.

Hành động của những bức tượng này còn khiếp hơn những bức trước đó. Hai tay của chúng gần như vẫn luôn vùng vẫy, miệng thì há rất to, để lộ một cái lỗ đen sâu hoắm. Trông chúng có vẻ mất đi ít dáng vẻ của con người, thay vào đó là cảm giác dữ tợn, quỷ quyệt.

Tiêu Chỉ quan sát khẩu hình của bức tượng này. Nó đang hét lên à?

Không, đợi đã...

Mặc dù rất khó để phân biệt khuôn mặt của bức tượng, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy miệng của nó đang cười toét sang hai bên. Nếu như là hét, thì miệng sẽ không toét ra hai bên như vậy, mà khẩu hình sẽ giống với hình trứng.

Đúng hơn là nó đang cười.

Có bức tượng đang ngửa mặt cười to, có bức lại cười đến mức nằm rạp xuống đất. Chúng chẳng ngần ngại gì mà cứ phô bày hết nửa người tàn phế. Không những thế, còn có bức đang cười với thứ gì đó trong tay mình, và cả những bức mang tư thế quái dị, nên chẳng nhìn ra là trạng thái gì.

Nhưng khóe miệng của tất cả bọn chúng đều đang nhếch lên, lại còn nhếch rất cao nữa chứ, trông cứ như là đang cười điên dại.

Dưới ánh sáng của đèn hồn chiếu rọi, Tiêu Chỉ hòa lẫn vào mấy bức tượng đang cười điên dại. Dường như cậu nghe tiếng cười điên cuồng và đầy chế nhạo của Greata đang văng vẳng đâu đây. Tiếng cười vang lên từng hồi từng hồi, xua tan đi sự tĩnh lặng dưới đáy hồ.

Nhớ đến Đức Tổng Giám Mục ở nhà thờ Sisar mà mình từng được nhìn thấy, lại nhìn vào cảnh tượng trước mắt, chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ cảm thấy hơi mỉa mai.

Một Greata hiền hòa, vui tính, lại vừa bình tĩnh, đáng tin cậy như thế dần trở nên điên cuồng trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, và cũng từ từ bị thế nhân cho vào quên lãng. Vậy mà một kẻ mưu sâu kế bẩn, tay dính đầy máu như Andre lại có thể ở bên ngoài hưởng thụ vinh quang và ca ngợi, thậm chí còn được ngồi lên chức Giáo Hoàng, trở thành người tôn quý nhất trong Blaise.

Nếu thế giới này thật sự có Chúa, sao ngài có thể chấp nhận một việc như thế xảy ra?

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, giọng nói yếu ớt của Đại Tráng Tráng bỗng vang lên: “Ông chủ ơi...”

Tiêu Chỉ quay lại nhìn nó: “Hả? Sao thế?”

Đại Tráng Tráng chỉ vào thứ mà bức tượng nào đó đang cầm trên tay: “Giấc mộng Celia kìa.”

Tiêu Chỉ nhìn theo ngón tay của Đại Tráng Tráng, chợt phát hiện ra đó là một bức tượng trông như đang nâng thứ gì đó, còn ngửa mặt lên cười, mà trong tay nó đúng là có nâng một thứ thật.

Nhưng mà...cái thứ đó trông cứ như là một đống giấy vậy...

Lại còn là giấy vụn nữa.

Tiêu Chỉ ngờ vực nhìn Đại Tráng Tráng: “Cậu chắc chưa?”

Đại Tráng Tráng bay vòng quanh bức tượng đó. Nó hết nghe rồi lại ngửi, rồi gãi đầu: “Đúng là Giấc mộng Celia thật mà...mùi giống với cái mùi tôi từng ngửi ở chỗ thầy Bruchon.”

Đại Tráng Tráng nhớ lại: “Giấc mộng Celia được biết đến như tài liệu đẹp nhất trên thế giới. Nó ở trạng thái bán trong suốt, còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng của nó sẽ thay đổi trong môi trường và điều kiện ánh sáng khác nhau. Đã từng có vị quốc vương khảm nó lên vương miện của mình, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp với Giấc mộng Celia sẽ bị nó kéo thẳng vào giấc mơ, vậy nên ông ta mới bỏ cuộc.”

Tiêu Chỉ lại nhìn đống giấy đó thêm một lát. Trừ việc nó có hình tròn ra, thì ngoại hình của nó chẳng có tí nào giống với lời miêu tả của Đại Tráng Tráng cả.

Tiêu Chỉ sờ cằm mình: “Chẳng lẽ đây chính là 'dưới môi trường và điều kiện ánh sáng khác nhau thì ánh sáng của nó sẽ thay đổi' à?”

Dù gì thì môi trường trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng cũng có bình thường đâu, nên xuất hiện những biến đổi kỳ quái cũng là điều dễ hiểu thôi. Nếu như Giấc mộng Celia giống hệt như lúc ở môi trường bình thường thì mới là chuyện lạ đấy.

Tiêu Chỉ suy nghĩ một chốc: “Vậy cứ lấy trước đi rồi tính sau. Ra ngoài rồi xem lại, nếu như sai thì nghĩa là chúng ta không có duyên với nó.”

Đại Tráng Tráng gật đầu: “Ừm ừm.”

Sau khi hỏi Đại Tráng Tráng xong, biết rằng ngoại trừ việc trực tiếp chạm vào thì Giấc mộng Celia không còn nguy hiểm nào khác, Tiêu Chỉ mới cất nó vào ba lô của mình.

Đại Tráng Tráng cũng quay về cây chùy của Bruchon với vẻ rất hạnh phúc, còn bảo là muốn hít mùi của Giấc mộng Celia trong khoảng cách gần.

Mà Tiêu Chỉ và Frost thì tiếp tục đi dưới đáy hồ.

Chưa đi được bao lâu đã không còn nhìn thấy những bức tượng trông như biển báo giao thông nữa. Sau khi họ lướt qua pho tượng cười điên dại cuối cùng, thì phía trước chỉ còn lại nước và bùn dưới đáy hồ, còn có mấy thứ linh tinh và một hồ nước rộng mênh mông.

Tiêu Chỉ suy tư: “Manh mối bị cắt đứt mất rồi...”

Frost hỏi: “Có muốn lên bờ xem thử không? Những bức tượng này được đặt ở dưới đáy hồ, chắc là Greata cũng ở cách đây không xa.”

Tiêu Chỉ nhìn khắp bốn phía, nhưng cũng chẳng thấy được manh mối nào: “Đó cũng là một ý hay. Tuy mọi thứ ở trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng không thể đoán được bằng lẽ thường, nhưng cũng có thể lắm...”

Đang nói đến đây, Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng vật nặng va vào nhau.

Cậu bỗng im bặt, rồi quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động đó. Đột nhiên cậu nhìn thấy đống tượng vốn đang đứng yên lại chuyển động. Chúng lắc lư trong hồ, còn nghiêng về hướng Tiêu Chỉ, cứ như là đang nhìn lén một cách tò mò.

Tiếng động phát ra khi mấy bức tượng trôi trong nước nghe rất nặng nề, nhưng nó vẫn cứ phát ra liên tục chẳng ngừng lại, khiến người ta cảm thấy rất bất an.



Frost tiến lên một bước, rút kiếm ra đứng chắn trước người Tiêu Chỉ. Hắn đề phòng nhìn chằm chằm vào pho tượng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“Đợi đã...” Tiêu Chỉ bỗng nhiên đè vai Frost lại: “Hình như không phải mấy bức tượng này tự di chuyển đâu, mà là có thứ gì đó đang bơi qua đây.”

Frost tập trung nhìn, hắn chợt phát hiện ra một vùng giao nhau hơi mờ trong nước, giống như là một con quái vật khổng lồ có màu trong suốt như nước đang bơi đến gần nơi này. Cơ thể khổng lồ của nó khuấy đảo dòng nước, còn khiến mấy bức tượng đó đập vào nhau phát ra tiếng va chạm.

Tiêu Chỉ dùng mắt để đo kích cỡ của cái thứ này. Cậu chợt nhận ra mình không thể nhìn thấy giới hạn của nó. Dường như cái giống khổng lồ này đã chiếm hết toàn bộ không gian phía sau bọn họ, khiến bùn dưới đáy hồ bị khuấy hết lên. Không những thế, nó còn đang liên tục tiếp cận bọn họ.

Chỉ có quỷ mới biết đây là thứ gì thôi!!

Không, có lẽ quỷ cũng chẳng biết đâu...

Tiêu Chỉ quyết định rất quyết đoán, cậu lập tức nắm chặt lấy tay Frost: “Đi thôi. Đừng lấy cứng chọi cứng với cái thứ này.”

Hai bóng người đồng hành cùng nhau. Họ lập tức bơi đi, bơi về hướng cách con quái vật khổng lồ này thật xa.

Phát hiện ra con mồi của mình đã bỏ trốn, cái thứ không biết tên dưới đáy hồ rất phẫn nộ. Đáy hồ đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy cực lớn, khiến cho những bức tượng dưới đó đều bị văng ra, rồi lại bị cuốn vào hết. Mà lốc xoáy đó còn cuốn theo cả bùn, rồi tất cả đồng loạt tấn công về phía Tiêu Chỉ.

Vạn vật dưới nước bắt đầu uốn éo. Tiêu Chỉ có thể cảm nhận được một lực hút rất mạnh, cứ như một bàn tay khổng lồ vô hình đang kéo cậu về phía sau.

Mà Tiêu Chỉ lại là một pháp sư. Vậy nên cho dù bình thường cậu có đu đưa cách mấy thì thể lực vẫn rất yếu.

Dưới lực kéo của dòng nước, cậu càng cảm thấy vất vả hơn khi bơi về trước, thậm chí còn bắt đầu lùi dần về phía sau.

Kỹ năng để chuyển đổi vị trí duy nhất mà cậu có là Ảo Ảnh Lửa. Nhưng Ảo Ảnh Lửa sẽ tạo ra một ảo ảnh giống hệt như người thật. Mà trong thế giới kỹ năng sẽ biến thành thực thể như Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, thì Tiêu Chỉ khó mà đoán được một tên giống mình y như đúc sẽ tạo nên những rủi ro gì.

Tiêu Chỉ đang cân nhắc xem có nên bất chấp nguy hiểm sử dụng Ảo Ảnh Lửa một lần hay không, bỗng nhiên cậu cảm nhận được một bàn tay vững chãi đang nắm lấy tay mình. Bàn tay đó nắm tay Tiêu Chỉ rất chặt, cứ như cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay ra vậy.

Tiêu Chỉ nhìn theo cánh tay đó, chỉ thấy được một mái tóc bạc đang trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Là Frost.

Frost không hề quay đầu lại. Hắn chỉ nắm chặt lấy tay Tiêu Chỉ, đưa cậu bơi về phía trước thật nhanh.

Lốc xoáy ở phía sau vẫn còn đang mở rộng ra, tất cả mọi thứ linh tinh đều bị cuốn bay về phía sau dưới sức mạnh của xoáy nước, chỉ có hai người đang nắm chặt tay nhau là đi ngược dòng nước để tiến về phía trước.

Lực hút của dòng nước càng lúc càng lớn, nhưng Frost vẫn không ngừng bơi về phía trước. Hắn nắm chặt lấy tay Tiêu Chỉ, kiên định hướng thẳng về phía trước.

Con quái vật đằng sau nhìn thấy khung cảnh như vậy thì hình như là cáu lắm rồi. Tiêu Chỉ có thể nghe thấy tiếng rít gào quái dị văng vẳng ở phía sau. Đó không phải tiếng kêu mà sinh vật có thể phát ra, nhưng lại có thể khiến người nghe cảm nhận được cảm xúc trong đó một cách rõ ràng.

Một cột nước to tướng bỗng nhiên lao thẳng về phía hai người. Nó rất lớn, lại còn có tốc độ cao như một quả đạn pháo vừa được phóng ra.

Thấy thế, Frost càng nắm chặt Tiêu Chỉ hơn, rồi kéo cậu đến gần mình. Sau đó hắn dịch chuyển tức thời, khiến cho cột nước đánh vào hư không.

Rồi bóng dáng hai người xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Ngay sau đó, một cột nước khác lập tức hùng hổ lao về phía bọn họ.

Nhưng lúc này, Frost đã phát hiện ra một nhánh khác dưới đáy hồ, rồi lập tức đưa Tiêu Chỉ bơi qua đó. Đây là một con sông đổ vào hồ, tuy rất hẹp, nhưng hai người chui vào cũng chẳng thành vấn đề.

Cột nước đó đâm mạnh vào những vách đá xung quanh, nhưng lại chẳng thể khiến hai người bị thương mảy may.

Tiếng rít gào phẫn nộ lại vang lên. Ngay cửa đường vào sông cũng vang lên tiếng va chạm không ngớt. Nhưng dường như cái thứ kia không thể rời khỏi phạm vi trong hồ, nên chỉ có thể tấn công điên cuồng vào những thứ xung quanh để trút giận.

Chỉ tiếc là dù nó có căm phẫn đến mức nào, thì hai người kia đã bơi theo đường sông ra xa tít.

*

Bơi được một lúc thì phía sau đã không còn tiếng động.

Tiêu Chỉ và Frost tìm được một chỗ nước nông để lên bờ. Sau khi lên bờ, hai người mới phát hiện ra quần áo của mình thế mà vẫn khô ráo, chẳng hề dính giọt nước nào cả. Có lẽ đây cũng là một tác dụng kỳ diệu của Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.

Tiêu Chỉ chẳng còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ. Cậu nằm bẹp dưới đất như một con cá khô: “Phù...”

Nhưng Frost lại chẳng có gì khác cả, hắn còn đưa tay giúp Tiêu Chỉ chỉnh lại tóc và quần áo nữa cơ.

Nằm thở hổn hển một lúc, Tiêu Chỉ mới quay đầu sang nhìn Frost: “A Sâm à, anh không mệt hả?”

Frost lắc đầu: “Vẫn ổn, đôi khi có cuộc chiến kéo dài tận mấy ngày, còn mệt hơn chuyện này nhiều.”

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi đắng lòng: “...”

Sức của anh chàng này cứ như sức trâu sức bò ấy...

“Ha ha...ha ha ha ha...ha ha ha...”

Bỗng nhiên gần đó vang lên tiếng cười to.

Giọng cười đó khản đặc còn kèm theo sự điên cuồng, cứ như là sắp tắt thở đến nơi vậy, khiến người nghe cảm thấy hơi khó chịu. Cùng với tiếng cười còn kèm theo tiếng động như có vật nặng gì đó rơi xuống đất. Dường như có người nào đó vừa cười vừa tàn phá mọi thứ xung quanh chẳng chút xót thương nào cả.

Hai người không thể không nhìn về phía âm thanh đó phát ra, chỉ nhìn thấy một con thuyền ba cột buồm màu đen kịt đứng trơ trọi trên mặt đất, mà xung quanh cũng chẳng có nước.

Con thuyền ba cột buồm đó rất lớn, đứng sừng sững như một ngọn núi. Bên ngoài nó đầy dấu vết loang lổ, cứ như là đã trải qua vô số trận chiến và rất nhiều cuộc hành trình.

Từ cửa sổ nhìn vào cũng chẳng có cái đèn phòng nào cả, nhưng tiếng cười kia lại phát ra từ trong đó.

Bỗng tiếng cười dừng lại một lát.

Sau đó, giọng nói khản đặc kia lại vang lên:

“Giết...”

“Giết...Patrick...”

“Giết...ha ha ha ha...”

Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau. Cả hai đều nghĩ đến cùng một người, chính là Greata.

- ----------Hết chương 72-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Anh thấy của em có to không?

A Sâm: Ừm...

Tiêu Chỉ: Ấy, có vẻ như của anh to hơn á.

Ông chủ: Tụi bây mua có hai cái đùi gà cũng phải lựa lâu vậy hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook