Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 68: Dân làng A bình thường

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- ----------------------------------

Chương 68: Dân làng A bình thường.

Một tín đồ ở trước cậu đã bưng bữa ăn phúc lành về. Theo như trình tự, thì Tiêu Chỉ nên đứng dậy bước lên.

Trên cung thánh, Tổng Giám Mục Greata vẫn mỉm cười hiền hòa nhìn cậu, mà hành động của các vị Giám Mục, Linh Mục ở phía sau ông ta cũng chẳng khác là bao. Cũng có không ít các tín đồ xung quanh đã đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chỉ.

Nằm trong trung tâm ánh mắt của mọi người nên Tiêu Chỉ cảm thấy áp lực hơi lớn. Cậu lén lút đánh mắt đi, nhìn Frost đang ngồi bên cạnh mình, bởi vì sau cậu là đến hắn...

Frost trả lại cho Tiêu Chỉ một ánh mắt an ủi, tỏ ý là cậu cứ đi lên trước đã, nếu xảy ra biến cố gì thì tính sau.

Trong Nisi, thời gian, không gian và các sự kiện đều cố định. Phản ứng của những người trong đó đối với kẻ xâm nhập rất hữu hạn, hầu như chẳng có ai thật sự để ý đến xác sống lẫn vào với các tín đồ cả. Nếu như bị phát hiện thật, thì tới lúc đó phá vòng vây trực tiếp cũng chưa muộn.

Tiêu Chỉ gật đầu, học theo tín đồ khi nãy, tươi cười bước lên phía trước.

Các Linh Mục bên trên đã chuẩn bị sẵn phần ăn chúc lành cho cậu, còn đưa cho Greata đang đứng ở trung tâm.

“Á!!!!!!!!!!!!”

Bỗng nhiên, ở một nơi nào đó bên cạnh Tiêu Chỉ vang lên một tiếng hét thảm thiết. Tiếng kêu ấy kêu như xé ruột xé gan, dường như đã dùng hết sức để hét lên, cứ như một người nào đó đang bị quái thú ăn tươi nuốt sống.

Tiêu Chỉ đột ngột quay đầu lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Người phát ra tiếng hét là một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc bộ áo tín đồ màu trắng. Ông lão vốn đang ngồi lặng lẽ thưởng thức bữa cơm phúc lành, mà những người xung quanh cũng giống như vậy. Từ trước đến nay mọi người đều là mạnh ai nấy ăn, thỉnh thoảng mới nói chuyện với nhau một chút.

Người trẻ tuổi bên cạnh ông ta, tuy rằng cũng mặc áo bào trắng giống như mọi người, nhưng sắc mặc lại xám tro, tròng mắt trợn ngược, toàn bộ hốc mắt chỉ còn phần tròng trắng giăng đầy tơ máu, trông vừa u ám vừa quái dị.

Lúc Tiêu Chỉ nhìn sang, tên đó đang há miệng cắn vào cổ ông lão, hơn nữa còn cắn rất mạnh, giống hệt như một con mãnh thú đang đi săn, muốn cắn đứt lìa cái đầu trong miệng mình.

Theo hành động của tên đó, một lượng lớn máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả bàn ghế, mặt đất và vách tường, cũng khiến áo trắng của các tín đồ quanh đó biến thành màu đỏ.

Máu tươi bắn tung tóe khiến các tín đồ xung quanh kinh hãi, bọn họ cuống quít đứng hết cả dậy, hoảng sợ chạy tán loạn. Đế giày của bọn họ đạp vào máu tươi trên mặt đất, chúng dần khuếch tán tràn lan theo bước chân chạy trốn của mọi người.

Tiếng hét thảm thiết của ông lão càng yếu dần đi. Ông vẫn há miệng hét to, nhưng thứ phát ra từ miệng ông lão chỉ còn lại hơi thở mong manh, cuối cùng là không bật nổi ra tiếng nữa.

Thấy bộ dạng của tên tín đồ trẻ tuổi kia, Tiêu Chỉ lập tức nhận ra ngay đây là hoạt thi. Chúng nó là loại có khát vọng tấn công ít nhất, cũng là loại khó giao tiếp và không thể giao tiếp nhất.

Trí thông minh của hoạt thi có hạn, nên sẽ không có khả năng tự lẫn vào đám người, lại còn nguỵ trang giống hệt đám người này nữa.

Vậy hoạt thi này đến bằng cách nào? Mới bị lây nhiễm hay là bị người nào đó ngụy trang rồi đưa vào?

Mà phản ứng của Greata trên đài lại rất nhanh nhạy, dường như là ngay lúc nghe được tiếng thét đã giơ pháp trượng lên. Nhân lúc mọi người bỏ chạy tán loạn, Greata đã tạo ra một thuật thanh tẩy nhắm chuẩn xác vào người tên hoạt thi trẻ tuổi.

Ánh sáng vàng ấm áp tiếp xúc với hoạt thi dữ tợn, bao vây lấy tên đó. Ánh sáng vàng xua tan năng lượng hắc ám trong cơ thể người trẻ tuổi từng chút một, khiến gương mặt dữ tợn của anh ta trở nên bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, Greata còn gọi các giáo sĩ xung quanh: “Patrick đi cứu người, còn những người khác thì đi sơ tán các tín đồ, để mọi người rời khỏi nơi này trước đã, giúp họ đừng hoảng loạn để tránh các sự cố gây thương tích.”

Thấy thế, các tín đồ xung quanh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may là hoạt thi kia đã bị khống chế, còn ông lão bị thương thì đã được Giám Mục chữa trị. Tin rằng nếu đã có Giám Mục đích thân chữa trị thì ông sẽ không sao cả, cầu Chúa ban phúc lành cho ông.

Thế là có rất nhiều tín đồ ở đây đều nhịn không được phải vẽ một biểu tượng ánh mặt trời lên ngực.

Nhưng vào lúc này, biến cố lại liên tục xảy ra.

Đầu tiên là ông lão đang được Giám Mục Patrick chữa trị.

Anh ta vốn đang ôm ông lão bằng một tay, còn tay kia thì đang thi triển phép thuật. Nhưng trong lúc chữa trị, ông lão trong lòng anh ta đột nhiên mở bừng mắt. Trong mắt ông lão chỉ có một màu trắng, còn gương mặt vừa lấy lại được chút vẻ hồng hào nhờ vào phép thuật chữa trị thì đang xám đi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau đó ông lão há to miệng giống hệt như người trẻ tuổi ban nãy. Rồi cắn mạnh vào Giám Mục Patrick đang chữa trị cho mình.

Vẫn may là Giám Mục Patrick không phải người bình thường, anh ta nhanh nhẹn ngã người ra sau, mới tránh được đòn hiểm trong gang tấc.

Hàm răng không được sắc lắm của ông lão cắn vào phần trang trí trên quần áo của Chủ Giáo Patrick, cứ như là không biết đau đớn mà xé mạnh nó xuống.

Patrick nhíu mày: “Tốc độ thi hóa thế này...”

Bên này vừa mới xảy ta dị biến, mà người trẻ tuổi vừa mới trúng thuật thanh tẩy ở bên kia đã mở bừng mắt.

Gã ta chuyển động cái cổ cứng đờ, dùng đôi mắt toàn tròng trắng “nhìn chằm chằm” Tổng Giám Mục Greata, yết hầu phát ra âm thanh “khặc khặc” khiến người ta tê cả da đầu.

Mày của Greata nhíu lại, trực giác mách bảo rằng không ổn, ông bèn hô to: “Mau chóng rút lui, tình hình không ổn rồi!”

Người thanh niên này không thể cứu được bằng thuật thanh tẩy nữa.

Ông lại nhìn qua ông lão đã hóa thi.

Sao có thể chứ? Cho dù bị tử khí xâm nhập, tốc độ thi hóa cũng không thể nào nhanh như vậy được?

Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ, nhưng tình hình hiện tại đã không cho phép Greata suy nghĩ cẩn thận. Động tác thực hiện phép thuật của ông thay đổi, một luồng ánh sáng sáng chói lập tức bắn ra từ pháp trượng của ông ta, đột ngột lao về phía người trẻ tuổi bị thi hóa quái dị kia.

Dường như nhìn thấy động tác của Greata, miệng người trẻ tuổi bỗng toét miệng, cười đến mức miệng ngoác ra gần nửa khuôn mặt, cứ như toàn bộ cơ bắp trên mặt đều đang làm theo ý mình.

Ngay sau đó, trước khi ánh sáng kịp chạm vào người gã, cơ thể gã bỗng nổ tung.

Từng khối thịt văng khắp nơi, theo đó là một luồng tử khí và oán khí nồng nặc bay ra từ người gã, thậm chí còn lan tràn ra khắp nhà thờ. Màu xanh lục đậm nhanh chóng chiếm cứ hết tầm nhìn của mọi người, mùi máu và mùi hôi thối nồng đến mức chẳng thể nào xua tan nổi, khiến mọi người dường như đang đứng trên bờ vực của cái chết.

Thế nhưng biến cố vẫn chưa kết thúc.

Giống như là nhận được hiệu lệnh nào đó, vài tên tín đồ lẫn trong đám người cũng bắt đầu thi hóa, thậm chí còn biến thành hoạt thi với tốc độ cực nhanh. Chúng nhờ vào tử khí che phủ để bắt đầu tấn công người xung quanh mình, mà người bị tấn công sẽ lại chuyển hóa thành hoạt thi.

“Á!!!”

“Cha ơi!!”

“Hu hu hu...chết tôi rồi....”

Nhất thời, cả nhà thờ đều trở nên hỗn loạn.

Tiêu Chỉ đứng trong tử khí bèn lùi về sau một bước. Sau khi nắm được Frost đang đứng gần với mình nhất, còn cảm nhận được cảm giác lạnh như băng trong tay mình, cậu mới yên tâm hơn một chút.



Nhờ vào tiếng ồn xung quanh bao phủ, Tiêu Chỉ dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe được để nói: “Tử khí nồng quá, có thể so được với nơi chôn xương của Nafa.”

Frost: “Bình thường lúc tử vong cũng không có nhiều tử khí như vậy, tử khí đến mức này là do có kẻ cố ý đi thu gom.”

Tiêu Chỉ: “Mục đích đã quá rõ ràng....”

Nếu như phó bản này có liên quan đến việc Greata mất tích, thì chắc chắn đám tử khí này là nhắm vào Greata.

Tiêu Chỉ dựa vào ký ức để đi về phía trước hai bước, đi về phía gần với Greata hơn.

Hiện tại tình hình rất hỗn loạn, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập tử khí và oán khí, nhưng cậu lại không cần phải lo đến chuyện Frost bại lộ.

Greata lại phóng thêm một thuật thanh tẩy quy mô lớn nữa để xua tan bớt luồng khí xanh lục đậm đặc trong nhà thờ. Thấy tình hình hỗn loạn nơi đây, ông ta nhíu mày. Vì sao đột nhiên lại có nhiều người biến thành hoạt thi như thế? Hơn nữa, tốc độ biến đổi như thế này rất bất thường, chắc chắn là có người nào đó đang giật dây ở phía sau...

Mà lúc này, những người bị hoảng loạn đã ra khỏi gian giữa, còn những người khác đã đi theo các vị giáo sĩ ra ngoài sớm hơn một chút, nên số người nơi đây cũng không nhiều, nhưng đều đã bị dọa đến mức không thể động đậy.

Trong đó cũng bao gồm Tiêu Chỉ đang cố hết sức để ra vẻ rằng mình cực kỳ sợ hãi, và cả...người diễn không ra nên cúi đầu luôn là Frost.

Suy nghĩ một lát, Greata nói với mọi người ở đây: “Đừng lo lắng, tôi và Giám Mục Patrick sẽ đưa anh chị em rời khỏi đây.”

Nói xong, ông bước về phía các tín đồ đang sợ hãi, kéo từng người lên rồi nhẹ nhàng trấn an bọn họ.

Việc mà Giám Mục Patrick đang làm cũng không khác là bao.

Greata bước đến bên cạnh hai người bọn Tiêu Chỉ, hiền hòa hỏi: “Hai anh vẫn ổn chứ?”

Tiêu Chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Frost, bày ra vẻ lo lắng rồi hỏi: “Thưa ngài Greata, bọn con...còn cứu được nữa không?”

Cậu nói xong còn cọ cọ vào người Frost, ngón tay bấu chặt vào vạt áo trắng của hắn, dùng ngôn ngữ hình thể để biểu đạt sự sợ hãi và bất an của mình lúc này.

Frost chỉ im lặng vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Chỉ, vờ như đang an ủi. Hắn vẫn cúi đầu, nhờ vào ánh đèn và bóng đêm che phủ, nên nhất thời Greata cũng không nhận ra được điều gì bất thường.

Greata nở một nụ cười để trấn an họ, giọng điệu ông vững vàng, ánh mắt kiên định: “Yên tâm đi, xin thề với Chúa, tôi nhất định sẽ bảo vệ các anh.”

Nếu như Tiêu Chỉ chỉ là một thôn dân bình thường, thì cậu nghĩ rằng giờ phút này mình sẽ sinh ra cảm giác tin cậy đối với Tổng Giám Mục Greata.

Cứ như vậy, hai người trà trộn vào đội ngũ của Greata, hòa lẫn vào một đám tín đồ hoảng sợ quá độ. Các tín đồ xung quanh đều co rúm lại, thế nên không ai chú ý đến hai người bọn Tiêu Chỉ cả.

Greata đi trước mở đường, trong tay thường phát ra Thánh Quang, bảo vệ mọi người ở phía sau.

Ven đường có rất nhiều thi thể, có một phần là những tín đồ gặp nạn, còn phần kia là hoạt thi bị Thánh Quang đánh chết. Trong không khí tràn ngập thứ mùi hỗn tạp bị pha trộn bởi mùi máu tanh và mùi hôi thối trên người hoạt thi.

Vừa mới bước vào cửa dẫn ra hành lang, một âm thanh quái dị bỗng vang lên trên đỉnh đầu, nghe cứ dinh dính, cứ như là có động vật thân mềm nào đó đang bò bên trên.

Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy được một thứ không có da. Thứ này trông giống người, nhưng tay chân rõ ràng là đã bị thi hóa, trong miệng còn không ngừng có chất lỏng màu xanh lục chảy ra, rồi rơi trên mặt đất, ăn mòn sàn nhà đến mức phát ra tiếng “xèo xèo“.

Greata giơ tay lên, nhẹ giọng nói: “Đưa mọi người lùi về sau.”

Patrick gật đầu, rồi đưa mọi người lùi về vị trí an toàn trong gian giữa.

Tiêu Chỉ vừa nhìn thấy đã biết, thứ này chắc chắn là boss của phó bản. Chỉ tiếc là cậu bây giờ đang muốn quan sát tình hình phát triển thế nào, nên chỉ có thể giữ nguyên hình tượng dân làng bình thường. Vậy nên cậu cũng chỉ có thể yên lặng lẫn vào đám người, để cho một mình Greata dẫn đường, hành động.

Tiêu Chỉ lại còn rất quen thuộc với hành vi bám theo sau mấy đại lão như thế này. Cậu nhìn sang Frost bên cạnh mình, bây giờ cậu đưa cả boss kiêm đồng bọn của mình đi theo luôn rồi, có lẽ đây được gọi là “Dù phú quý cũng không quên bè bạn” nhỉ?

Con quái vật không da hét lên một tiếng, sau đó dùng tứ chi bò về phía mọi người.

Tiêu Chỉ thấy Greata chạm nhẹ vào pháp trượng trong tay, thế là thuật Thánh Quang, Quang Nhận, Ơn Lành Của Chúa,...đủ loại kỹ năng của mục sư được tung ra rất điêu luyện. Tuy rằng kỹ năng của mục sư không có sát thương cao, nhưng thuật Thánh Quang vốn có tác dụng khắc chế xác sống, vậy nên lực sát thương cũng tạm ổn.

Trong lúc chiến đấu, Greata vẫn không quên khống chế phạm vi di chuyển của mình, cố gắng không để cho cuộc chiến lan đến chố các tín đồ ở cách đó không xa.

Chẳng mấy chốc, dưới sự chiếu rọi của Thánh Quang, quái vật thét lên một tiếng rồi hóa thành tro tàn.

Mọi người lại đi theo Greata. Ven đường lại gặp phải vài chuyện nguy hiểm nữa, nhưng tất cả đều bị Greata giải quyết hết, nên không có bất kỳ người nào bị thương, giống hệt như lời ông hứa khi trước.

Greata đưa mọi người đến cửa chính nhà thờ.

Lúc này, bọn họ phát hiện ra bên ngoài nhà thờ được bao phủ bởi một vầng sáng. Vầng sáng này giống hệt như một kết giới trong suốt, kiên cố, bao vây tất cả mọi người trong đó.

“Kết, kết giới phép thuật...”

“Chúng ta chết chắc rồi...Hu hu hu...”

“Tại sao chứ? Tại sao tôi lại gặp phải những chuyện này? Rõ ràng là tôi thành kính đến vậy...”

Sự tuyệt vọng lan tràn giữa các tín đồ. Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề phát hiện ra những người đã rời khỏi ban nãy. Vậy bọn họ đã đi đâu? Bọn họ đã thoát thân thành công, hay đã gặp phải bất trắc?

Greata đưa tay chạm vào kết giới phép thuật trước mặt rồi ngâm tụng một lời cầu nguyện phức tạp. Nhưng đến tận lúc ông cầu nguyện xong cũng chẳng có thay đổi gì.

Ông nhíu mày, trong mắt xuất hiện vẻ suy tư. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của các tín đồ thì lại sửa lại biểu cảm của mình ngay, cố gắng khiến cho giọng nói mình trở nên vững vàng hơn: “Cứ đi theo tôi. Cho dù tạm thời không ra được, tôi cũng sẽ đưa anh chị em đến nơi an toàn.”

Sau khi tạm trấn an được cảm xúc mọi người, Greata lại dẫn bọn họ đi tiếp.

Mà nơi bọn họ đi vào lúc này là một không gian ngầm.

Có lẽ đây chính là nơi được chuẩn bị để ứng phó với tình huống nguy cấp trong nhà thờ Sisar. Tuy bên trong được bài trí rất đơn giản, nhưng lại rất rộng rãi. Trong đó được bày vài bộ bàn ghế, vật tư dự trữ, còn có cả ống thông gió. Cho dù một đoàn người trốn trong này mấy ngày cũng không thành vấn đề.

Greata đóng cửa tầng hầm lại, còn vẽ thêm một vòng tròn ma thuật để phong tỏa cánh cửa.

Ông dùng giọng điệu trấn an để nói với các tín đồ vẫn còn chưa hết hoảng loạn: “Được rồi, tạm thời chúng ta cứ ở yên tại nơi này đợi đến ngày mai, giáo hội sẽ phái thêm nhiều người đến giải quyết. Mọi người có thể thả lỏng một chút rồi.”

Mọi người nhìn nhau, lại quan sát hoàn cảnh xung quanh trong chốc lát, thần kinh vẫn luôn căng thẳng mới thả lỏng được một chút, sau đó đều tự đi tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Tiêu Chỉ và Frost vì muốn quan sát tình hình của Greata kỹ hơn nên cũng không đi quá xa.

Ngay lúc này, một cô gái tầm khoảng mười bảy, mười tám tuổi bỗng nhiên ngã vật xuống với sắc mặt trắng bệch. Miệng cô phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, cơ thể lại không ngừng run rẩy, trông có vẻ như cực kỳ đau đớn.

Greata và Patrick vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của cô.

Greata bế cô gái lên từ mặt đất lạnh như băng. Tay ông lóe Thánh Quang dùng để kiểm tra tình trạng của cô gái. Ông vừa kiểm tra vừa hỏi: “Con thấy không khỏe chỗ nào?”

Giọng nói của cô gái rất yếu ớt, người run bần bật: “Ở...ở...”

Miệng cô cứ mấp máy, nhưng giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu, khiến người ta không thể nào nghe rõ.

Greata lại gần cô thêm một chút, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất hết sức có thể: “Đừng gấp. Nói chậm thôi, con sẽ không sao đâu.”

Thiếu nữ lại lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn cứ bé tí: “Con cảm thấy...”



Mà ngay lúc này, Tiêu Chỉ vốn luôn chú ý đến tình hình chợt nhận ra khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, cứ như gặp được chuyện gì vui vẻ lắm.

Không ổn rồi.

Chỉ trong nháy mắt, Greata đột nhiên cảm thấy đau nhói.

Nhưng không phải do cô gái kia.

Mà là do người đang ở bên cạnh ông – Patrick.

Patrick dùng tư thế xem xét tình trạng của cô gái để lần mò đến gần Greata, sau đó nhân lúc ông đang không hề phòng bị, chỉ chăm chú lắng nghe cô gái nói, gã ta bèn nhờ vào bộ trang phục Giám Mục to rộng che phủ, dùng vật sắc nhọn trong tay đâm vào phần hông của Greata.

Cây gai này có kích thước rất nhỏ, do mạnh tay nên nó đã đâm hoàn toàn vào cơ thể của Greata, hơn nữa còn nhờ vào khả năng che phủ của bộ trang phục Tổng Giám Mục rộng thùng thình nên chẳng thể nhìn ra được gì.

Greata không thể nén được sự khiếp sợ, ông quay đầu lại, nhìn tên Giám Mục đã đi theo mình rất nhiều năm: “Cậu...”

Ông vừa mới cất tiếng, thì bỗng nhíu mày lại. Ông có thể cảm nhận được một luồng tử khí đang ăn mòn cơ thể mình, mà nơi nguồn tử khí đó phát ra chính là cây gai đã đâm vào cơ thể mình.

Hơn nữa luồng tử khí này rất đậm đặc, nó mạnh đến mức năng lượng ánh sáng trong cơ thể ông bị ép đến mức phải lùi lại không ngừng.

Chúng mạnh hơn của các tín đồ bị lây nhiễm gấp bội.

Chẳng lẽ...tất cả những chuyện này đều do Patrick giở trò? Vì để diệt trừ mình, mà gã ta lại dám hy sinh nhiều tín đồ vô tội đến thế? Lòng Greata tràn ngập sự khó hiểu và phẫn nộ.

Ánh mắt của Patrick xuất hiện nét cười, nhưng giọng điệu lại hoảng hốt, gã hét to: “Không ổn rồi!! Tổng Giám Mục đã bị thi hóa!!!! Mọi người mau chạy đi!!”

Mọi người vừa mới bình tĩnh lại lập tức hoảng loạn ngay.

“Sao có thể chứ?”

“Đức Cha Greata...”

“Không thể nào đâu, Đức Cha mạnh như vậy cơ mà...”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Greata, hy vọng đây chỉ là một trò đùa cũ rích mà thôi.

Nhưng hiện thực lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng. Gương mặt hồng hào của Greata bỗng trở nên xám xịt. Ánh mắt ông có vẻ như muốn kháng cự, nhưng từng đường vân màu lam không ngừng hiện lên trên cổ ông, chúng còn đang đập như có sinh mệnh, thậm chí càng lúc càng dữ tợn hơn.

Lần thi hóa này rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn những lần trước đó!

Mà lúc này, cô gái vốn đang được Greata ôm giãy ra khỏi người ông, rồi hét lên đầu tiên: “A!! Chắc chắn là Chúa đang trừng phạt. Đức Cha Greata, thật ra ông đã làm gì?!!”

Thấy hành động của cô gái, ánh mắt mọi người cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ.

“Đúng thế. Trước giờ làng chúng ta bình yên lắm, từ khi thành lập đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả.”

“Hơn nữa còn có Thánh Quang che chở, chúng ta không thể nào nhiễm bệnh được.”

“Vì sao vào đúng lần đầu tiên Tổng Giám Mục Greata bước chân vào nơi này thì lập tức xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là Chúa đang trừng phạt thật ư? Trừng phạt...chúng ta quá gần gũi với kẻ có tội?”

“Ông ta...ông ta còn phong tỏa cả cửa, chẳng lẽ là không muốn để chúng ta thoát thân?”

Nhất thời, những ánh mắt vốn đầy tràn vẻ ngưỡng mộ đã biến thành trách móc, sợ hãi, ghét bỏ. Bọn họ đã hoàn toàn quên mất là ai đã hộ tống họ suốt cả quãng đường đi đến nơi này, trong lòng chỉ còn lại sự căm phẫn đối với tên đầu sỏ gây tội.

Nhưng cũng có thể là...giận chó đánh mèo.

Bọn họ sốt ruột muốn tìm một lý do cho hoàn cảnh khốn cùng của lúc này, nhưng bây giờ lại có người cho họ lý do đó rồi. Vậy nên tất cả bọn họ đều vô tội, kẻ sai lầm chính là Tổng Giám Mục Greata, mà người bị Chúa trách phạt cũng chỉ có mình ông ấy thôi.

Bọn họ chỉ cần sợ Greata là được rồi.

Chỉ cần trốn xa ông ta, bọn họ sẽ được an toàn.

“Á!!!!”

Đám người hoảng loạn bỏ chạy tứ tán để tìm nơi ẩn náu trong tầng hầm.

Greata muốn đứng lên, nhưng lại vô lực quỳ rạp xuống. Tử khí và Thánh Quang đấu đá lẫn nhau khiến ông đau đớn vô cùng, vậy nên ông chỉ có thể nâng tay lên: “Đừng...chạy loạn...nguy hiểm lắm...”

Nhưng Patrick lại bước đến ngay trước mặt ông, trên mặt gã là nụ cười đầy ác ý: “Thứ nguy hiểm nhất bây giờ chính là ông đấy, Tổng Giám Mục à.”

Tiêu Chỉ và Frost tìm một góc để trốn tạm. Tuy họ rất phẫn nộ đối với hành vi của tên Patrick phản bội này, nhưng tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, nên bọn họ chẳng thể nào thay đổi được gì.

Tuy nói như vậy có hơi vô tình, nhưng bọn họ đến đây là để tìm kiếm chân tướng năm đó, vậy nên bàng quan mới là cách thích hợp nhất. Bây giờ nếu họ hỗ trợ giải quyết Patrick có thể sẽ khiến cho phó bản kết thúc sớm, vậy thì sẽ lỡ mất cơ hội tìm hiểu chân tướng. Nếu muốn có cơ hội lần nữa thì phải chờ đến tận đêm trăng tròn tháng sau.

Patrick giơ pháp trượng lên với Greata. Tuy Greata đang phải chịu sự đau đớn do bị tử khí ăn mòn, nhưng ông vẫn gắng gượng chống người đứng dậy, tiếp chiêu của Patrick.

Tiêu Chỉ thì đang quan sát cuộc chiến này.

“Úi trời...sao các anh còn ở đây thế? Sợ đến mức đi không nổi rồi à?” Bỗng có giọng nói ngọt ngấy vang lên từ phía sau.

Tiêu Chỉ và Frost quay đầu lại, chợt nhìn thấy cô gái khi nãy giả vờ bị bệnh để lừa Greata đến gần. Nhưng lúc này ánh mắt cô ả vừa giảo hoạt lại vừa tàn nhẫn, chẳng hề giống một thiếu nữ tí nào cả.

Kết hợp với hành vi ban nãy, Tiêu Chỉ đoán cô ả này có lẽ là một kẻ phản bội giả dạng mà thành. Nghiệp vụ có thể là kiểu có tiền đồ những phần lớn đều chết sớm như sát thủ.

Thấy hai người nhìn mình, trong tay cô ả bỗng xuất hiện một con dao găm sáng bóng: “Đừng sợ, em hộ tống hai anh đi nhé!”

Trong mắt cô ả, hai người này chẳng qua chỉ là dân làng A và dân làng B tầm thường mà thôi, chẳng có gì phải kiêng kỵ cả.

Cô ả bước từng bước tới gần, trên mặt là nụ cười ác ý: “Hì hì hì, khi nãy em để ý thấy hai anh luôn dính vào nhau. Đến khi hai anh chết hết rồi, em sẽ tách hai anh ra, một người thì nằm dưới đất, còn người kia thì vứt ra bên ngoài.”

Nói xong, trong ánh mắt cô ả lóe lên sự độc ác. Con dao găm đang nắm chặt trong tay đột ngột đâm về phía hai người. Cô ả háo hức muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và tiếng kêu rên vừa đau đớn vừa động lòng người của hai kẻ trước mặt mình.

Nhưng thứ chào đón cô ả lại là một ngọn lửa sáng ngời.

Ngay sau đó là một đám cầu lửa liên tiếp như giật kíp nổ không ngừng nện vào người cô ả.

Đôi mắt của cô ả trợn to: “!!!”

Sao trên thế giới này lại có một dân làng A bình thường bạo lực đến thế!!???

Nhưng mà cô ả không có thời gian. Khi đối mặt với đám cầu lửa như vũ bão, suy nghĩ cuối cùng của cô ả chính là...

Mẹ nó...tại sao hai thằng bây cũng là...kẻ phản bội...

- ---------Hết chương 68----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook