Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 69: Nó vốn đã ngáo rồi mà
Bách Đường
22/06/2024
Edit: Bull
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
- ----------------------------------
Chương 69: Nó vốn đã ngáo rồi mà.
Sau khi giải quyết chị sát thủ yêu dấu một cách mượt mà, Tiêu Chỉ và Frost tiếp tục quan sát cuộc chiến trước mặt.
Greata và Patrick đã lao vào đánh nhau.
Dựa trên thực lực, thì Tổng Giám Mục như Greata chắc chắn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng khi nãy ông bị đâm lén bằng cây gai có tử khí dày đặc, tử khí đó vừa ăn mòn cơ thể ông, vừa không ngừng xung khắc với năng lượng Thánh Quang trong đó, nên đã làm giảm không ít lực chiến của Greata.
Một chiêu Quang Nhận của Patrick đánh về phía Greata, tuy chật vật nhưng Greata vẫn tránh được.
Greata vừa muốn đánh trả, thì năng lượng Thánh Quang trong cơ thể ông lại không ổn định. Hơn nữa, tử khí luôn nhằm ngay thời khắc quan trọng để cắt đứt quá trình thi triển phép thuật của ông. Điều này khiến ông phải thực hiện phép thuật tận hai ba lần mới có một lần thành công.
Nhưng dù là vậy, những đòn tấn công của Greata vẫn cực kỳ chuẩn xác, chứng tỏ rằng kỹ năng chiến đấu của ông lúc bình thường rất tốt.
Tấn công liên tục vài lần đều bị Greata né được, mặt Patrick đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Phiền phức...”
Vừa nói xong, động tác thực hiện phép thuật của Patrick thay đổi, vẽ một ký hiệu huyền ảo lên không trung một cách rất điêu luyện. Cùng lúc đó, theo động tác trên tay, miệng gã ta bắt đầu tụng niệm một lời cầu nguyện hết sức phức tạp.
Thấy thế, Greata đang đấu với gã cũng trợn tròn mắt: “Sao có thể?! Sao cậu có thể biết Chúa Phạt?!”
Chúa Phạt là phép thuật cao cấp nhất trong giáo phái Blaise. Hầu như chỉ có những người có địa vị cực cao hoặc là những giáo sĩ đã cống hiến hết mình cho Blaise mới được Giáo Hoàng chính tay truyền dạy. Mà Patrick chỉ là Giám Mục, tuy cũng có công nhưng lại không có cống hiến nào nổi bật thì làm sao có thể biết được loại phép thuật cấp cao này chứ?!
Khóe miệng của Patrick nhếch lên nhưng không hề trả lời câu hỏi này. Ánh sáng lộng lẫy phát ra từ đỉnh pháp trượng của gã, cuối cùng đập mạnh vào tường. Bức tường thô ráp bị trúng phải đòn nặng nề này, thế là vôi trên đó rơi xuống rào rào, khiến cho bộ áo bào trắng hoa lệ của Greata bị bẩn.
“Khụ...” Greata ho ra một ngụm máu.
Do bị tử khí ô nhiễm, vậy nên máu của ông đã biến thành màu đỏ sậm đầy vẻ chết chóc, còn trở nên lạnh ngắt, chứ không còn ấm áp như người sống nữa, có vẻ như ông đã rơi vào bước đường cùng.
Một bàn tay của Greata bị cháy đen như than củi. Do tử khí đã ăn mòn cơ thể ông, vậy nên chúng gây trở ngại cho việc vận chuyển năng lượng trong cơ thể, còn khiến cho một phần tứ chi ông bị thi hóa. Khi thân thể đã bị thi hóa lại còn gặp năng lượng ánh sáng tấn công, thì cũng phải chịu sát thương gấp mấy lần giống hệt như xác sống.
Không xong rồi...
Trong lòng Greata cảm nhận được nguy hiểm. Nếu cứ như vậy, dưới tình trạng ăn mòn của tử khí thì tình trạng thi hóa trên người ông sẽ ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn lực chiến cũng sẽ giảm theo. Nhưng đối với Patrick trước mặt, thì điều này có nghĩa là cơ hội của gã sẽ càng lúc càng nhiều hơn.
Gã bỗng mỉm cười: “Ông muốn biết tôi làm cách nào để lấy được Chúa Phạt à? Đức Tổng Giám Mục.”
“...” Greata chỉ nhìn gã, chứ không hề trả lời.
Mà mục đích của những lời đó rõ ràng chỉ là để chế giễu hoặc khiến ông nhục nhã.
“Ha ha ha ha ha...” Patrick vừa cười vừa nói: “Im lặng. Một cách đối phó khá tốt đấy, vì tôi sẽ không bao giờ nói cho ông biết.”
Vừa nói, gã vừa lấy một cái bình nhỏ trong suốt, bóng loáng ra từ nhẫn trữ vật. Cái bình nhỏ này được chế tạo rất tỉ mỉ, bên trên còn được khắc hoa văn màu vàng kim và biểu tượng mặt trời của Blaise.
Đồng tử của Greata co lại. Bởi ông đã quá quen với thứ này, đây là một chiếc bình chuyên dùng để chứa nước suối thánh.
Cứ như vậy, Patrick bắt đầu ra tay trước mặt Greata, đổ nước suối thánh trong chai lên người ông.
Greata muốn tránh đi, nhưng ông còn không thể trụ vững, vì một đòn Chúa Phạt khi nãy đã phá hủy những bộ phận bị thi hóa trên cơ thể ông rồi. Cũng giống như đôi bàn tay bị cháy đen, bây giờ ông hoàn toàn không có sức điều khiển cơ thể mình để né tránh.
“Xèo....”
Thứ ẩn giấu trong nước suối thánh chính là năng lượng ánh sáng thuần túy nhất. Ngay khi vừa tiếp xúc với cơ thể của Greata, nó bắt đầu ăn mòn cơ thể bị nhiễm tử khí của ông giống hệt như acid. Cơ thể của Greata dần bị hòa tan, ngay cả máu cũng bốc hơi thành sương mù, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà hai chân của Greata đã bị nước suối ăn mòn hoàn toàn, da thịt cũng bị tan rã, xương cốt thì hóa thành chất lỏng, chỉ còn lại chiếc quần trống rỗng bị bộ trang phục Tổng Giám Mục che phủ, trông cực kỳ thê thảm.
“Hừ...” Greata ngã xuống đất. Ông không còn sức để giãy giụa nữa. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mình sẽ bị thứ nước suối thánh mình coi là thánh vật kia làm cho đau đớn đến mức này.
Thì ra cảm giác của xác sống khi bị thanh tẩy là như thế này sao?
“Ha ha ha ha...” Thấy tình cảnh thê thảm của Greata, Patrick phát ra tiếng cười sung sướng. Khi gã đã thưởng thức đủ rồi, mới thong thả nói: “Chà, tôi cũng đâu thể để ông chết ngay được. Cái chết của Tổng Giám Mục sẽ khiến Giáo Hoàng bị kinh động, vậy thì phiền phức lắm.”
Nói xong, gã đưa tay túm mạnh mái tóc dài màu sợi đay đang xõa tán loạn của Greata, kéo ông dậy khỏi mặt đất.
Greata gắng gượng nói: “Thật ra...cậu...muốn làm gì?”
Trong ánh mắt của Patrick bỗng lộ vẻ thương hại: “Tiếc thật đấy. Ông sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của thế giới này...”
Greata hoang mang: “Sự thật...gì?”
Nhưng Patrick chỉ cười mà không nói. Gã cất pháp trượng đi, bàn tay kia thì nắm một hạt châu, còn vẽ một vòng tròn ma thuật huyền ảo trên trán Greata.
Cùng lúc đó, gã còn ngâm tụng một đoạn thần chú rất khó đọc. Đoạn thần chú đó cứ như văng vẳng từ nơi xa, khiến cho người ta nghe mà thấy lạnh cả sống lưng, tất nhiên là chẳng phải thứ tốt lành gì.
Đến khi Patrick niệm xong thần chú, vòng tròn ma thuật mà gã vẽ cũng hoàn thành.
Sau đó, chỉ thấy được linh hồn của Greata bỗng nhiên bị rút ra khỏi cơ thể, rồi bị cưỡng chế thu vào hạt châu.
Patrick nhìn thấy màu sắc của hạt châu đã đậm hơn một chút, gã vừa lòng gật đầu, sau đó tùy tiện thả tay ra, khiến cho cơ thể của Greata cứ đập thẳng xuống đất như thế, phát ra một tiếng “Rầm“.
Cơ thể đã mất đi linh hồn thì càng khó ngăn chặn sự ăn mòn của tử khí hơn. Hoa văn màu lam điên cuồng lan ra khắp làn da ông, còn kèm theo tử khí màu xám. Có lẽ chẳng mất bao lâu nữa, cơ thể của Greata sẽ hoàn toàn biến thành một hoạt thi không có tư duy cũng chẳng biết nói chuyện.
Patrick cất hạt châu vào, rồi đi về phía cửa tầng hầm đã bị phong tỏa.
Khi nhìn thấy vòng tròn ma thuật trên cửa do Greata bố trí để bảo vệ an toàn cho mọi người, gã nở một nụ cười khinh bỉ, rồi lấy một con dao găm màu vàng kim bổ mạnh về phía vòng tròn đó.
Vòng tròn ma thuật chạm vào con dao găm màu vàng kim, nó lập tức trở nên giống hệt như ánh nến đứng giữa gió to, lập lòe vài lần rồi tắt ngóm.
Patrick hài lòng cất dao găm đi, đưa tay đẩy cửa ra.
“Thưa, thưa cha...bây giờ bọn con nên làm gì?” Trong tầng hầm, một dân làng đang ẩn nấp cẩn thận ló đầu ra hỏi. Vị trí của anh ta cách vòng chiến rất xa, nên không nghe được cuộc trò chuyện ban nãy của hai vị Giám Mục. Anh ta chỉ biết rằng không còn tiếng đánh nhau nữa, vậy nên mới làm liều mà hỏi thử một câu.
“Làm sao bây giờ nhỉ?” Có vẻ như tâm trạng của Patrick rất tốt, quay đầu nhìn về nơi giọng nói ấy phát ra: “Anh có thể cầu nguyện đấy. Chờ Chúa đến cứu anh.”
“...” Anh dân làng này cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi kiểu trả lời này thua xa Greata khi nãy.
Anh ta vẫn không cam lòng, chỉ mong rằng mình có thể nhận được một lời hứa: “Thưa ngài Giám Mục Patrick...”
Nhưng lúc này, Patrick còn có lòng nào mà đi an ủi mấy dân làng ngu muội đến đáng yêu này chứ. Gã nhàn nhã cất bước, bước ra khỏi cửa tầng hầm.
Gương mặt anh dân làng kia ngờ nghệch, diễn biến này hình như sai sai đấy...
Nhưng thật ra thì nó sai chỗ nào nhỉ?
Anh ta lấy can đảm nhìn vào thi thể dường như đang động đậy của Tổng Giám Mục Greata, không khỏi rùng mình một cái. Thôi, vẫn nên trốn trước thì hơn...
Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy một cách rất ăn ý, lén lút đuổi theo Patrick.
Trên đường đi, Tiêu Chỉ chợt phát hiện ra những hoạt thi kia hoàn toàn không tấn công Patrick. Như thể chúng nó đang nhìn thấy đồng loại, nên cứ làm như chẳng thấy gã.
Tiêu Chỉ đưa mắt ra hiệu cho Frost: Chắc chắn là thằng khốn này làm.
Frost gật nhẹ đầu, hắn không hề gặp chướng ngại khi lý giải ánh mắt của cậu. Tuy rằng có rất nhiều ký ức đã mất đi, nhưng sự thấu hiểu và ăn ý giữa hai người vẫn còn đó, chưa từng phai nhạt theo quãng thời gian mấy trăm năm.
Bọn họ đi theo Patrick suốt cả quãng đường. Ven đường có rất nhiều thi thể, đa số là của dân làng, nhưng trong đó cũng có hai Giám Mục mà bọn họ từng gặp.
Trên người bọn họ không có dấu vết bị hoạt thi cắn xé, nhưng trên cổ lại có một vết thương vừa mảnh vừa dài lại vừa sâu, vừa nhìn đã biết đó là do vũ khí sắc nhọn gây ra. Nhưng chỉ có hoạt thi nào đến được đẳng cấp như ở mộ của Dana mới biết dùng vũ khí, mà những hoạt thi cấp thấp trong nhà thờ này không hề ghê gớm đến vậy. Thế thì theo tình hình hiện tại, kẻ ra tay được như thế này chỉ có thể là người sống.
Tiêu Chỉ đoán, có lẽ Patrick đã để sát thủ lẫn trong các tín đồ từ trước. Khi mọi người tới, họ sẽ ra tay với các Giám Mục không hề phòng bị, sau đó sẽ giải quyết đến những dân làng bình thường.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho việc Greata mất tích trở thành án treo. Bởi vì những người biết chuyện đều đã bị trừ khử hết. Còn cái tên Patrick phản bội này lúc ra ngoài rồi cũng đâu thể nào nói thật rằng “Đúng vậy, tất cả đều là tôi làm.”
Và rồi sự thật cứ bị vùi lấp như thế.
Khi đối mặt với thảm cảnh ven đường, Patrick cũng chẳng động lòng mảy may. Tuy rằng vì gã quay lưng nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng bước chân của gã vẫn cứ thong thả, dường như tâm trạng chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Patrick đi thẳng đến một nơi hẻo lánh, cuối cùng gã bỗng dừng chân ở trước một bức tường trống trải.
Sau đó, Tiêu Chỉ chợt thấy gã mở cơ quan ở một chỗ nào đó trên vách tường, thế là một đường hầm thông xuống dưới xuất hiện. Patrick nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra ai đang đi theo mình, vậy nên ngay cả đóng cửa cũng lười, thế là gã cứ bước thẳng vào con đường hầm tối đen như mực đó.
Cứ thế, hai người đi theo gã vào đường hầm bí mật.
Đường hầm bí mật đâm thẳng xuống dưới, thông với một nơi rất sâu.
Cuối cùng Patrick cũng đi đến đáy. Đây là một nơi có diện tích ngang với một sảnh lớn, trông có vẻ rất trống trải. Bên trong chỉ có một cái đài, trên đó có vẽ một vòng tròn ma thuật và một chiếc hộp khắc hoa văn huyền ảo.
Patrick móc hạt châu khi nãy đã hút linh hồn của Patrick ra, còn tay kia thì mở hộp.
Một quyển sách bay ra khỏi hộp. Nó có bìa màu trắng, bên trên đầy hoa văn, nhưng không hề có chữ nào. Trông nó có hơi dày, cứ như một loại da quái dị nào đó.
Patrick mở sách ra, rồi đặt hạt châu đó vào sách.
Chỉ trong nháy mắt, trang sách bỗng lấp lóe một luồng ánh sáng trắng. Luồng ánh sáng ấp bao phủ hạt châu, dường như đang cắn xé thứ gì trong đó.
Chỉ loáng thoáng thôi, nhưng dường như họ nghe thấy tiếng rên rỉ của Greata phát ra từ bên trong, nhưng khi cẩn thận nghe lại thì không rõ nữa.
Một lát sau, luồng ánh sáng kia biến mất, hạt châu lại trở về với màu sắc vốn có của nó. Nhưng ở trên trang giấy trống không lại xuất hiện hình ảnh.
Nó đen như mực, còn có rất nhiều chỗ tối, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh của con người và quái vật bên trong. Có thể nhìn thấy một bóng người nằm trong góc xa nhất của hình ảnh. Bức ảnh đơn sơ không thể vẽ ra được mặt của người đó, nhưng lại thể hiện rõ bóng người ấy đã mất đi hai chân.
Patrick nở một nụ cười hài lòng: “Ngủ ngon nhé, Greata. Chúc ông có một giấc mộng đẹp trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.”
Hình ảnh quái dị như thế này, chắc chắn trong đó là một “giấc mộng” khá đẹp đấy, mong rằng Greata có thể hưởng thụ trọn vẹn.
Patrick đóng sách lại, rồi đặt nó về chiếc hộp khắc đầy hoa văn.
Sau đó gã kích hoạt trận pháp ở phía dưới. Chiếc đài vốn đang yên tĩnh, bình thường lập tức mở ra như một cái miệng rộng hoác, nuốt trọn cái hộp đó vào, cho đến khi nó chìm sâu dưới lòng đất.
Rồi Patrick lấy một viên pha lê màu đỏ ra. Viên pha lê này có vẻ lấp lánh, trơn bóng, nhưng lại cứ như có dung nham đang chuyển động bên trong. Đây là một viên pha lê phong ấn năng lượng lửa cao cấp, chỉ cần phóng năng lượng trong đó ra, thì chỉ trong nháy mắt sẽ có một ngọn lửa đỏ cháy rực.
Patrick ném bừa viên thủy tinh trên tay mình vào một góc. Chỉ trong giây lát, ngọn lửa đỏ rực đã bắt đầu tràn lan khắp căn phòng, nuốt chửng tất cả những gì có mặt ở đây.
Mà quanh người Patrick lại xuất hiện một tấm khiên sáng ngời, ngăn cách giữa gã và ngọn lửa nóng rực kia.
Bỗng nhiên Tiêu Chỉ phát hiện ra bóng dáng của Patrick bên trong ngọn lửa đang dần thay đổi.
Sống lưng vốn thẳng tắp dần còng xuống, mái tóc xoăn màu đen cũng phai màu, cuối cùng biến thành hoa râm. Ngay cả dáng người rất thon gọn cũng phình ra, biến thành hơi mập mạp.
Đây là...Andre?!
Thì ra người đối đầu với Greata vốn không phải cấp dưới ông hết mực tin tưởng, mà là kẻ đang đối chọi gay gắt với ông – Andre!
Còn việc Patrick thế nào thì...
Dựa vào kết cục của những Giám Mục và các tín đồ khác, nếu như người này không phải kẻ phản bội, thì Tiêu Chỉ đoán có lẽ anh ta đã gặp bất trắc từ lâu rồi. Dù sao Andre cũng là một kẻ tàn độc chẳng phân biệt phải trái đúng sai, vậy nên chẳng có lý nào mà lão lại tha cho người đã từng là trợ thủ đắc lực của Greata và còn có thể vạch trần mình.
Andre mỉm cười lấy pha lê dịch chuyển ra: “Hãy biến mất vĩnh viễn trong lịch sử đi, Greata à...”
Ngay sau đó, lão ta biến mất tăm.
Lửa lớn lan ra rất nhanh, còn theo đường hầm đó mà kéo thẳng lên trên. Chúng dùng tốc độ mà người thường chẳng thể nào cản nổi để mở rộng quy mô, còn không ngừng lan đến trước mặt Tiêu Chỉ và Frost.
Khi Tiêu Chỉ chuẩn bị kéo Frost bỏ chạy, bỗng nhiên trước mắt cậu tối đen.
Ngay sau đó, cảm giác bỏng rát trên da bỗng biến mất, mà ánh sáng đầu tiên của buổi sáng cũng chiếu thẳng vào mắt cậu.
Trời đã sáng rồi.
Phó bản nhà thờ Sisar cũng kết thúc.
Cậu có thể ngửi được mùi hương cỏ dại tươi mát, và cả mùi sương sớm đã lắng đọng suốt cả đêm trong không khí. Tuy có vẻ hơi ẩm ướt, nhưng lại xua tan đi mùi máu tươi nồng nặc ban nãy, khiến người ta phải hít sâu một hơi.
Thật ra Tiêu Chỉ cũng chỉ hít sâu vào trong vô thức mà thôi, thế nhưng không khí tươi mát của buổi sáng đã tràn ngập trong phổi cậu, mang đến cảm giác sảng khoái.
Cậu nhìn khắp bốn phía. Nhìn vào ngôi làng yên tĩnh, vắng vẻ này, bỗng nhiên cậu thấy hơi lạnh. Thì ra...người ở nơi này đều đã bị tàn sát. Họ đã chết trong chính nhà thờ mà bọn họ tôn kính, cũng là chết trong ván cờ của những Giám Mục đức cao vọng trọng kia.
Tiêu Chỉ vẫn nhớ câu mà Andre nói với Greata. Nhưng “Bộ mặt thật của thế giới” nghĩa là gì? Chẳng lẽ họ biết đây chỉ là một thế giới trong game?
Hay là... có phần nào đó vẫn chưa được khám phá trong ZERO? Vậy thứ này có liên quan gì đến hành động của Andre không?
Thấy Tiêu Chỉ hơi mất tập trung, Frost bèn vỗ nhẹ lên vai cậu: “Em không sao chứ?”
Tiêu Chỉ lấy lại tinh thần. Cậu nhìn vào gương mặt đang tắm trong nắng sớm, có vẻ hấp dẫn đến lạ của Frost, rồi lắc đầu: “Không, chỉ là đang suy nghĩ đến chuyện của Andre.”
Liệu “Bộ mặt thật của thế giới” có liên quan đến Frost không?
Nhưng bây giờ hắn chẳng nhớ rõ được gì cả, nên tất nhiên là cũng sẽ không biết đáp án của vấn đề này.
Tiêu Chỉ nói: “Đi nào. Chúng ta đi tìm Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng gì đó đi, mong là nó vẫn còn bị chôn dưới lòng đất.”
Nói xong, cậu lập tức chuẩn bị đi vào tận sâu trong nhà thờ.
Nhưng Frost lại tiến lên một bước, ngăn cậu lại.
Tiêu Chỉ dùng ánh mắt hoang mang để nhìn Frost, không ngờ lại thấy một chiếc hộp be bé xuất hiện trước mặt mình, rõ ràng là dành cho cậu.
“Hửm?” Tiêu Chỉ đưa tay nhận lấy.
Vừa mở ra là thấy ngay, bên trong là một hộp bánh ngọt được xếp ngay ngắn, gọn gàng. Mỗi một chiếc bánh đều được tạo hình tỉ mỉ, phối màu rất hợp lý, kèm theo đó là mùi sữa tỏa ra nồng nặc khi vừa mở hộp, khiến người ta thấy ngứa cả tay rồi.
Tiêu Chỉ chỉ vào một chiếc bánh quy trông giống Alifa: “Anh làm hả?”
Frost gật đầu.
Tiêu Chỉ nhìn vào chiếc bánh quy hình Alifa trông ngố ứ chịu nổi, rồi hỏi: “Anh làm lúc nào thế? Sao em không biết?”
Đôi mắt của Frost bỗng trở nên hơi ấm áp: “Trước khi đến nơi này. Sợ em sẽ thấy chán trong lúc đi đường, nhưng mà em đã chuẩn bị bánh có nhân rồi, nên mới không lấy ra.”
Tiêu Chỉ bật cười. Cậu lo Frost sẽ buồn miệng trong lúc đi đường, nên mới mua bánh nhân quả Hồng Tâm cho hắn. Mà hắn thì cũng lo rằng cậu sẽ buồn miệng, nên mới chuẩn bị bánh ngọt. Bọn họ đều đang nghĩ đến cùng một việc.
Frost nói: “Lấy ăn sáng đi, nếu cất nữa sẽ không ngon.”
“Nào nào, bọn mình ăn chung.” Tiêu Chỉ kéo hắn đi tìm một nơi bằng phẳng rồi ngồi xuống. Cậu dùng kỹ năng tạo ra một quả cầu nước để rửa tay, sau đó hai người bắt đầu chia bánh với nhau.
Tuy rằng ban đầu Frost đã sáng tạo ra rất nhiều công thức hắc ám khiến người ta ăn xong có thể thăng thiên ngay tại chỗ, thế nhưng không thể phủ nhận rằng sau này kỹ năng nấu nướng của hắn rất tốt. Cho dù có mở cửa hàng cũng sẽ kiếm được một đống tiền lời.
Nhưng tiếc là nếu suy nghĩ lại, thì ngoài Tiêu Chỉ ra, ai dám ăn bánh do lãnh chúa Hessen làm chứ?
“Cái này ngon nè!”
“Ừ.”
“Cái này cũng ngon luôn!”
“Cho em hết.”
“A Sâm nè, sao anh lại có thể làm ra một cục Alifa ngáo ngơ như này chứ?”
“...Nó vốn đã ngáo rồi mà.”
Thế là hai người cứ tụm lại với nhau như thế. Giống hệt như rất nhiều năm trước đây, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, cho dù đó là khung cảnh ma quái ở Hessen, hay là nhà thờ lớn u ám, thì cũng sẽ như vậy thôi.
- ----------Hết chương 69-----------
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
- ----------------------------------
Chương 69: Nó vốn đã ngáo rồi mà.
Sau khi giải quyết chị sát thủ yêu dấu một cách mượt mà, Tiêu Chỉ và Frost tiếp tục quan sát cuộc chiến trước mặt.
Greata và Patrick đã lao vào đánh nhau.
Dựa trên thực lực, thì Tổng Giám Mục như Greata chắc chắn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng khi nãy ông bị đâm lén bằng cây gai có tử khí dày đặc, tử khí đó vừa ăn mòn cơ thể ông, vừa không ngừng xung khắc với năng lượng Thánh Quang trong đó, nên đã làm giảm không ít lực chiến của Greata.
Một chiêu Quang Nhận của Patrick đánh về phía Greata, tuy chật vật nhưng Greata vẫn tránh được.
Greata vừa muốn đánh trả, thì năng lượng Thánh Quang trong cơ thể ông lại không ổn định. Hơn nữa, tử khí luôn nhằm ngay thời khắc quan trọng để cắt đứt quá trình thi triển phép thuật của ông. Điều này khiến ông phải thực hiện phép thuật tận hai ba lần mới có một lần thành công.
Nhưng dù là vậy, những đòn tấn công của Greata vẫn cực kỳ chuẩn xác, chứng tỏ rằng kỹ năng chiến đấu của ông lúc bình thường rất tốt.
Tấn công liên tục vài lần đều bị Greata né được, mặt Patrick đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Phiền phức...”
Vừa nói xong, động tác thực hiện phép thuật của Patrick thay đổi, vẽ một ký hiệu huyền ảo lên không trung một cách rất điêu luyện. Cùng lúc đó, theo động tác trên tay, miệng gã ta bắt đầu tụng niệm một lời cầu nguyện hết sức phức tạp.
Thấy thế, Greata đang đấu với gã cũng trợn tròn mắt: “Sao có thể?! Sao cậu có thể biết Chúa Phạt?!”
Chúa Phạt là phép thuật cao cấp nhất trong giáo phái Blaise. Hầu như chỉ có những người có địa vị cực cao hoặc là những giáo sĩ đã cống hiến hết mình cho Blaise mới được Giáo Hoàng chính tay truyền dạy. Mà Patrick chỉ là Giám Mục, tuy cũng có công nhưng lại không có cống hiến nào nổi bật thì làm sao có thể biết được loại phép thuật cấp cao này chứ?!
Khóe miệng của Patrick nhếch lên nhưng không hề trả lời câu hỏi này. Ánh sáng lộng lẫy phát ra từ đỉnh pháp trượng của gã, cuối cùng đập mạnh vào tường. Bức tường thô ráp bị trúng phải đòn nặng nề này, thế là vôi trên đó rơi xuống rào rào, khiến cho bộ áo bào trắng hoa lệ của Greata bị bẩn.
“Khụ...” Greata ho ra một ngụm máu.
Do bị tử khí ô nhiễm, vậy nên máu của ông đã biến thành màu đỏ sậm đầy vẻ chết chóc, còn trở nên lạnh ngắt, chứ không còn ấm áp như người sống nữa, có vẻ như ông đã rơi vào bước đường cùng.
Một bàn tay của Greata bị cháy đen như than củi. Do tử khí đã ăn mòn cơ thể ông, vậy nên chúng gây trở ngại cho việc vận chuyển năng lượng trong cơ thể, còn khiến cho một phần tứ chi ông bị thi hóa. Khi thân thể đã bị thi hóa lại còn gặp năng lượng ánh sáng tấn công, thì cũng phải chịu sát thương gấp mấy lần giống hệt như xác sống.
Không xong rồi...
Trong lòng Greata cảm nhận được nguy hiểm. Nếu cứ như vậy, dưới tình trạng ăn mòn của tử khí thì tình trạng thi hóa trên người ông sẽ ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn lực chiến cũng sẽ giảm theo. Nhưng đối với Patrick trước mặt, thì điều này có nghĩa là cơ hội của gã sẽ càng lúc càng nhiều hơn.
Gã bỗng mỉm cười: “Ông muốn biết tôi làm cách nào để lấy được Chúa Phạt à? Đức Tổng Giám Mục.”
“...” Greata chỉ nhìn gã, chứ không hề trả lời.
Mà mục đích của những lời đó rõ ràng chỉ là để chế giễu hoặc khiến ông nhục nhã.
“Ha ha ha ha ha...” Patrick vừa cười vừa nói: “Im lặng. Một cách đối phó khá tốt đấy, vì tôi sẽ không bao giờ nói cho ông biết.”
Vừa nói, gã vừa lấy một cái bình nhỏ trong suốt, bóng loáng ra từ nhẫn trữ vật. Cái bình nhỏ này được chế tạo rất tỉ mỉ, bên trên còn được khắc hoa văn màu vàng kim và biểu tượng mặt trời của Blaise.
Đồng tử của Greata co lại. Bởi ông đã quá quen với thứ này, đây là một chiếc bình chuyên dùng để chứa nước suối thánh.
Cứ như vậy, Patrick bắt đầu ra tay trước mặt Greata, đổ nước suối thánh trong chai lên người ông.
Greata muốn tránh đi, nhưng ông còn không thể trụ vững, vì một đòn Chúa Phạt khi nãy đã phá hủy những bộ phận bị thi hóa trên cơ thể ông rồi. Cũng giống như đôi bàn tay bị cháy đen, bây giờ ông hoàn toàn không có sức điều khiển cơ thể mình để né tránh.
“Xèo....”
Thứ ẩn giấu trong nước suối thánh chính là năng lượng ánh sáng thuần túy nhất. Ngay khi vừa tiếp xúc với cơ thể của Greata, nó bắt đầu ăn mòn cơ thể bị nhiễm tử khí của ông giống hệt như acid. Cơ thể của Greata dần bị hòa tan, ngay cả máu cũng bốc hơi thành sương mù, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà hai chân của Greata đã bị nước suối ăn mòn hoàn toàn, da thịt cũng bị tan rã, xương cốt thì hóa thành chất lỏng, chỉ còn lại chiếc quần trống rỗng bị bộ trang phục Tổng Giám Mục che phủ, trông cực kỳ thê thảm.
“Hừ...” Greata ngã xuống đất. Ông không còn sức để giãy giụa nữa. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mình sẽ bị thứ nước suối thánh mình coi là thánh vật kia làm cho đau đớn đến mức này.
Thì ra cảm giác của xác sống khi bị thanh tẩy là như thế này sao?
“Ha ha ha ha...” Thấy tình cảnh thê thảm của Greata, Patrick phát ra tiếng cười sung sướng. Khi gã đã thưởng thức đủ rồi, mới thong thả nói: “Chà, tôi cũng đâu thể để ông chết ngay được. Cái chết của Tổng Giám Mục sẽ khiến Giáo Hoàng bị kinh động, vậy thì phiền phức lắm.”
Nói xong, gã đưa tay túm mạnh mái tóc dài màu sợi đay đang xõa tán loạn của Greata, kéo ông dậy khỏi mặt đất.
Greata gắng gượng nói: “Thật ra...cậu...muốn làm gì?”
Trong ánh mắt của Patrick bỗng lộ vẻ thương hại: “Tiếc thật đấy. Ông sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của thế giới này...”
Greata hoang mang: “Sự thật...gì?”
Nhưng Patrick chỉ cười mà không nói. Gã cất pháp trượng đi, bàn tay kia thì nắm một hạt châu, còn vẽ một vòng tròn ma thuật huyền ảo trên trán Greata.
Cùng lúc đó, gã còn ngâm tụng một đoạn thần chú rất khó đọc. Đoạn thần chú đó cứ như văng vẳng từ nơi xa, khiến cho người ta nghe mà thấy lạnh cả sống lưng, tất nhiên là chẳng phải thứ tốt lành gì.
Đến khi Patrick niệm xong thần chú, vòng tròn ma thuật mà gã vẽ cũng hoàn thành.
Sau đó, chỉ thấy được linh hồn của Greata bỗng nhiên bị rút ra khỏi cơ thể, rồi bị cưỡng chế thu vào hạt châu.
Patrick nhìn thấy màu sắc của hạt châu đã đậm hơn một chút, gã vừa lòng gật đầu, sau đó tùy tiện thả tay ra, khiến cho cơ thể của Greata cứ đập thẳng xuống đất như thế, phát ra một tiếng “Rầm“.
Cơ thể đã mất đi linh hồn thì càng khó ngăn chặn sự ăn mòn của tử khí hơn. Hoa văn màu lam điên cuồng lan ra khắp làn da ông, còn kèm theo tử khí màu xám. Có lẽ chẳng mất bao lâu nữa, cơ thể của Greata sẽ hoàn toàn biến thành một hoạt thi không có tư duy cũng chẳng biết nói chuyện.
Patrick cất hạt châu vào, rồi đi về phía cửa tầng hầm đã bị phong tỏa.
Khi nhìn thấy vòng tròn ma thuật trên cửa do Greata bố trí để bảo vệ an toàn cho mọi người, gã nở một nụ cười khinh bỉ, rồi lấy một con dao găm màu vàng kim bổ mạnh về phía vòng tròn đó.
Vòng tròn ma thuật chạm vào con dao găm màu vàng kim, nó lập tức trở nên giống hệt như ánh nến đứng giữa gió to, lập lòe vài lần rồi tắt ngóm.
Patrick hài lòng cất dao găm đi, đưa tay đẩy cửa ra.
“Thưa, thưa cha...bây giờ bọn con nên làm gì?” Trong tầng hầm, một dân làng đang ẩn nấp cẩn thận ló đầu ra hỏi. Vị trí của anh ta cách vòng chiến rất xa, nên không nghe được cuộc trò chuyện ban nãy của hai vị Giám Mục. Anh ta chỉ biết rằng không còn tiếng đánh nhau nữa, vậy nên mới làm liều mà hỏi thử một câu.
“Làm sao bây giờ nhỉ?” Có vẻ như tâm trạng của Patrick rất tốt, quay đầu nhìn về nơi giọng nói ấy phát ra: “Anh có thể cầu nguyện đấy. Chờ Chúa đến cứu anh.”
“...” Anh dân làng này cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi kiểu trả lời này thua xa Greata khi nãy.
Anh ta vẫn không cam lòng, chỉ mong rằng mình có thể nhận được một lời hứa: “Thưa ngài Giám Mục Patrick...”
Nhưng lúc này, Patrick còn có lòng nào mà đi an ủi mấy dân làng ngu muội đến đáng yêu này chứ. Gã nhàn nhã cất bước, bước ra khỏi cửa tầng hầm.
Gương mặt anh dân làng kia ngờ nghệch, diễn biến này hình như sai sai đấy...
Nhưng thật ra thì nó sai chỗ nào nhỉ?
Anh ta lấy can đảm nhìn vào thi thể dường như đang động đậy của Tổng Giám Mục Greata, không khỏi rùng mình một cái. Thôi, vẫn nên trốn trước thì hơn...
Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy một cách rất ăn ý, lén lút đuổi theo Patrick.
Trên đường đi, Tiêu Chỉ chợt phát hiện ra những hoạt thi kia hoàn toàn không tấn công Patrick. Như thể chúng nó đang nhìn thấy đồng loại, nên cứ làm như chẳng thấy gã.
Tiêu Chỉ đưa mắt ra hiệu cho Frost: Chắc chắn là thằng khốn này làm.
Frost gật nhẹ đầu, hắn không hề gặp chướng ngại khi lý giải ánh mắt của cậu. Tuy rằng có rất nhiều ký ức đã mất đi, nhưng sự thấu hiểu và ăn ý giữa hai người vẫn còn đó, chưa từng phai nhạt theo quãng thời gian mấy trăm năm.
Bọn họ đi theo Patrick suốt cả quãng đường. Ven đường có rất nhiều thi thể, đa số là của dân làng, nhưng trong đó cũng có hai Giám Mục mà bọn họ từng gặp.
Trên người bọn họ không có dấu vết bị hoạt thi cắn xé, nhưng trên cổ lại có một vết thương vừa mảnh vừa dài lại vừa sâu, vừa nhìn đã biết đó là do vũ khí sắc nhọn gây ra. Nhưng chỉ có hoạt thi nào đến được đẳng cấp như ở mộ của Dana mới biết dùng vũ khí, mà những hoạt thi cấp thấp trong nhà thờ này không hề ghê gớm đến vậy. Thế thì theo tình hình hiện tại, kẻ ra tay được như thế này chỉ có thể là người sống.
Tiêu Chỉ đoán, có lẽ Patrick đã để sát thủ lẫn trong các tín đồ từ trước. Khi mọi người tới, họ sẽ ra tay với các Giám Mục không hề phòng bị, sau đó sẽ giải quyết đến những dân làng bình thường.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho việc Greata mất tích trở thành án treo. Bởi vì những người biết chuyện đều đã bị trừ khử hết. Còn cái tên Patrick phản bội này lúc ra ngoài rồi cũng đâu thể nào nói thật rằng “Đúng vậy, tất cả đều là tôi làm.”
Và rồi sự thật cứ bị vùi lấp như thế.
Khi đối mặt với thảm cảnh ven đường, Patrick cũng chẳng động lòng mảy may. Tuy rằng vì gã quay lưng nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng bước chân của gã vẫn cứ thong thả, dường như tâm trạng chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Patrick đi thẳng đến một nơi hẻo lánh, cuối cùng gã bỗng dừng chân ở trước một bức tường trống trải.
Sau đó, Tiêu Chỉ chợt thấy gã mở cơ quan ở một chỗ nào đó trên vách tường, thế là một đường hầm thông xuống dưới xuất hiện. Patrick nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra ai đang đi theo mình, vậy nên ngay cả đóng cửa cũng lười, thế là gã cứ bước thẳng vào con đường hầm tối đen như mực đó.
Cứ thế, hai người đi theo gã vào đường hầm bí mật.
Đường hầm bí mật đâm thẳng xuống dưới, thông với một nơi rất sâu.
Cuối cùng Patrick cũng đi đến đáy. Đây là một nơi có diện tích ngang với một sảnh lớn, trông có vẻ rất trống trải. Bên trong chỉ có một cái đài, trên đó có vẽ một vòng tròn ma thuật và một chiếc hộp khắc hoa văn huyền ảo.
Patrick móc hạt châu khi nãy đã hút linh hồn của Patrick ra, còn tay kia thì mở hộp.
Một quyển sách bay ra khỏi hộp. Nó có bìa màu trắng, bên trên đầy hoa văn, nhưng không hề có chữ nào. Trông nó có hơi dày, cứ như một loại da quái dị nào đó.
Patrick mở sách ra, rồi đặt hạt châu đó vào sách.
Chỉ trong nháy mắt, trang sách bỗng lấp lóe một luồng ánh sáng trắng. Luồng ánh sáng ấp bao phủ hạt châu, dường như đang cắn xé thứ gì trong đó.
Chỉ loáng thoáng thôi, nhưng dường như họ nghe thấy tiếng rên rỉ của Greata phát ra từ bên trong, nhưng khi cẩn thận nghe lại thì không rõ nữa.
Một lát sau, luồng ánh sáng kia biến mất, hạt châu lại trở về với màu sắc vốn có của nó. Nhưng ở trên trang giấy trống không lại xuất hiện hình ảnh.
Nó đen như mực, còn có rất nhiều chỗ tối, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh của con người và quái vật bên trong. Có thể nhìn thấy một bóng người nằm trong góc xa nhất của hình ảnh. Bức ảnh đơn sơ không thể vẽ ra được mặt của người đó, nhưng lại thể hiện rõ bóng người ấy đã mất đi hai chân.
Patrick nở một nụ cười hài lòng: “Ngủ ngon nhé, Greata. Chúc ông có một giấc mộng đẹp trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.”
Hình ảnh quái dị như thế này, chắc chắn trong đó là một “giấc mộng” khá đẹp đấy, mong rằng Greata có thể hưởng thụ trọn vẹn.
Patrick đóng sách lại, rồi đặt nó về chiếc hộp khắc đầy hoa văn.
Sau đó gã kích hoạt trận pháp ở phía dưới. Chiếc đài vốn đang yên tĩnh, bình thường lập tức mở ra như một cái miệng rộng hoác, nuốt trọn cái hộp đó vào, cho đến khi nó chìm sâu dưới lòng đất.
Rồi Patrick lấy một viên pha lê màu đỏ ra. Viên pha lê này có vẻ lấp lánh, trơn bóng, nhưng lại cứ như có dung nham đang chuyển động bên trong. Đây là một viên pha lê phong ấn năng lượng lửa cao cấp, chỉ cần phóng năng lượng trong đó ra, thì chỉ trong nháy mắt sẽ có một ngọn lửa đỏ cháy rực.
Patrick ném bừa viên thủy tinh trên tay mình vào một góc. Chỉ trong giây lát, ngọn lửa đỏ rực đã bắt đầu tràn lan khắp căn phòng, nuốt chửng tất cả những gì có mặt ở đây.
Mà quanh người Patrick lại xuất hiện một tấm khiên sáng ngời, ngăn cách giữa gã và ngọn lửa nóng rực kia.
Bỗng nhiên Tiêu Chỉ phát hiện ra bóng dáng của Patrick bên trong ngọn lửa đang dần thay đổi.
Sống lưng vốn thẳng tắp dần còng xuống, mái tóc xoăn màu đen cũng phai màu, cuối cùng biến thành hoa râm. Ngay cả dáng người rất thon gọn cũng phình ra, biến thành hơi mập mạp.
Đây là...Andre?!
Thì ra người đối đầu với Greata vốn không phải cấp dưới ông hết mực tin tưởng, mà là kẻ đang đối chọi gay gắt với ông – Andre!
Còn việc Patrick thế nào thì...
Dựa vào kết cục của những Giám Mục và các tín đồ khác, nếu như người này không phải kẻ phản bội, thì Tiêu Chỉ đoán có lẽ anh ta đã gặp bất trắc từ lâu rồi. Dù sao Andre cũng là một kẻ tàn độc chẳng phân biệt phải trái đúng sai, vậy nên chẳng có lý nào mà lão lại tha cho người đã từng là trợ thủ đắc lực của Greata và còn có thể vạch trần mình.
Andre mỉm cười lấy pha lê dịch chuyển ra: “Hãy biến mất vĩnh viễn trong lịch sử đi, Greata à...”
Ngay sau đó, lão ta biến mất tăm.
Lửa lớn lan ra rất nhanh, còn theo đường hầm đó mà kéo thẳng lên trên. Chúng dùng tốc độ mà người thường chẳng thể nào cản nổi để mở rộng quy mô, còn không ngừng lan đến trước mặt Tiêu Chỉ và Frost.
Khi Tiêu Chỉ chuẩn bị kéo Frost bỏ chạy, bỗng nhiên trước mắt cậu tối đen.
Ngay sau đó, cảm giác bỏng rát trên da bỗng biến mất, mà ánh sáng đầu tiên của buổi sáng cũng chiếu thẳng vào mắt cậu.
Trời đã sáng rồi.
Phó bản nhà thờ Sisar cũng kết thúc.
Cậu có thể ngửi được mùi hương cỏ dại tươi mát, và cả mùi sương sớm đã lắng đọng suốt cả đêm trong không khí. Tuy có vẻ hơi ẩm ướt, nhưng lại xua tan đi mùi máu tươi nồng nặc ban nãy, khiến người ta phải hít sâu một hơi.
Thật ra Tiêu Chỉ cũng chỉ hít sâu vào trong vô thức mà thôi, thế nhưng không khí tươi mát của buổi sáng đã tràn ngập trong phổi cậu, mang đến cảm giác sảng khoái.
Cậu nhìn khắp bốn phía. Nhìn vào ngôi làng yên tĩnh, vắng vẻ này, bỗng nhiên cậu thấy hơi lạnh. Thì ra...người ở nơi này đều đã bị tàn sát. Họ đã chết trong chính nhà thờ mà bọn họ tôn kính, cũng là chết trong ván cờ của những Giám Mục đức cao vọng trọng kia.
Tiêu Chỉ vẫn nhớ câu mà Andre nói với Greata. Nhưng “Bộ mặt thật của thế giới” nghĩa là gì? Chẳng lẽ họ biết đây chỉ là một thế giới trong game?
Hay là... có phần nào đó vẫn chưa được khám phá trong ZERO? Vậy thứ này có liên quan gì đến hành động của Andre không?
Thấy Tiêu Chỉ hơi mất tập trung, Frost bèn vỗ nhẹ lên vai cậu: “Em không sao chứ?”
Tiêu Chỉ lấy lại tinh thần. Cậu nhìn vào gương mặt đang tắm trong nắng sớm, có vẻ hấp dẫn đến lạ của Frost, rồi lắc đầu: “Không, chỉ là đang suy nghĩ đến chuyện của Andre.”
Liệu “Bộ mặt thật của thế giới” có liên quan đến Frost không?
Nhưng bây giờ hắn chẳng nhớ rõ được gì cả, nên tất nhiên là cũng sẽ không biết đáp án của vấn đề này.
Tiêu Chỉ nói: “Đi nào. Chúng ta đi tìm Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng gì đó đi, mong là nó vẫn còn bị chôn dưới lòng đất.”
Nói xong, cậu lập tức chuẩn bị đi vào tận sâu trong nhà thờ.
Nhưng Frost lại tiến lên một bước, ngăn cậu lại.
Tiêu Chỉ dùng ánh mắt hoang mang để nhìn Frost, không ngờ lại thấy một chiếc hộp be bé xuất hiện trước mặt mình, rõ ràng là dành cho cậu.
“Hửm?” Tiêu Chỉ đưa tay nhận lấy.
Vừa mở ra là thấy ngay, bên trong là một hộp bánh ngọt được xếp ngay ngắn, gọn gàng. Mỗi một chiếc bánh đều được tạo hình tỉ mỉ, phối màu rất hợp lý, kèm theo đó là mùi sữa tỏa ra nồng nặc khi vừa mở hộp, khiến người ta thấy ngứa cả tay rồi.
Tiêu Chỉ chỉ vào một chiếc bánh quy trông giống Alifa: “Anh làm hả?”
Frost gật đầu.
Tiêu Chỉ nhìn vào chiếc bánh quy hình Alifa trông ngố ứ chịu nổi, rồi hỏi: “Anh làm lúc nào thế? Sao em không biết?”
Đôi mắt của Frost bỗng trở nên hơi ấm áp: “Trước khi đến nơi này. Sợ em sẽ thấy chán trong lúc đi đường, nhưng mà em đã chuẩn bị bánh có nhân rồi, nên mới không lấy ra.”
Tiêu Chỉ bật cười. Cậu lo Frost sẽ buồn miệng trong lúc đi đường, nên mới mua bánh nhân quả Hồng Tâm cho hắn. Mà hắn thì cũng lo rằng cậu sẽ buồn miệng, nên mới chuẩn bị bánh ngọt. Bọn họ đều đang nghĩ đến cùng một việc.
Frost nói: “Lấy ăn sáng đi, nếu cất nữa sẽ không ngon.”
“Nào nào, bọn mình ăn chung.” Tiêu Chỉ kéo hắn đi tìm một nơi bằng phẳng rồi ngồi xuống. Cậu dùng kỹ năng tạo ra một quả cầu nước để rửa tay, sau đó hai người bắt đầu chia bánh với nhau.
Tuy rằng ban đầu Frost đã sáng tạo ra rất nhiều công thức hắc ám khiến người ta ăn xong có thể thăng thiên ngay tại chỗ, thế nhưng không thể phủ nhận rằng sau này kỹ năng nấu nướng của hắn rất tốt. Cho dù có mở cửa hàng cũng sẽ kiếm được một đống tiền lời.
Nhưng tiếc là nếu suy nghĩ lại, thì ngoài Tiêu Chỉ ra, ai dám ăn bánh do lãnh chúa Hessen làm chứ?
“Cái này ngon nè!”
“Ừ.”
“Cái này cũng ngon luôn!”
“Cho em hết.”
“A Sâm nè, sao anh lại có thể làm ra một cục Alifa ngáo ngơ như này chứ?”
“...Nó vốn đã ngáo rồi mà.”
Thế là hai người cứ tụm lại với nhau như thế. Giống hệt như rất nhiều năm trước đây, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, cho dù đó là khung cảnh ma quái ở Hessen, hay là nhà thờ lớn u ám, thì cũng sẽ như vậy thôi.
- ----------Hết chương 69-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.