Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 4: Dạo diễn đàn

Bách Đường

06/06/2022

Editor: Bull.

Beta: Giáo Chủ.

Núi rừng xanh biếc.

Nương theo một trận gió nhẹ, thân ảnh Tiêu Chỉ xuất hiện ở trong rừng.

Cậu không hề biết sau khi mình rời đi đã xảy ra tình huống gì, chỉ là nhìn thấy mảnh lá cây khô héo trong tay liền có chút đau lòng.

Đây là vật phẩm dùng để dịch chuyển tức thời, gọi là Phiêu Linh Chi Diệp, chỉ được dùng duy nhất một lần.

Trong ZERO, vật phẩm dịch chuyển đều là cực kỳ quý giá, xa xỉ. Lúc chưa có lạm phát nó đã rất quý, bây giờ lại càng quý hơn, khiến Tiêu Chỉ vừa nghĩ tới liền thấy đau như bị xẻo mất miếng thịt trên người vậy.

Nếu cậu chỉ là một người chơi bình thường, dù có phải đâm đầu đi chết cậu nhất định cũng không dùng đến thứ này. Nhưng với tình huống vừa nãy, cậu lo mình du lịch Asanasi trong game rồi thì cũng sẽ thăng thiên ngoài đời thực luôn, nên cho dù có chết ở trong lòng nhiều chút, cậu vẫn phải dùng nó để tự cứu lấy cái mạng nhỏ.

Ném chiếc lá khô xuống đất, cậu đau lòng nhận ra bản thân mình chỉ còn cách vực sâu của sự bần cùng một khoảng siêu nhỏ, cực kỳ nhỏ, vô cùng nhỏ.

Tiêu Chỉ quan sát toàn cảnh xung quanh, hình như Phiêu Linh Chi Diệp đã mang cậu đến tận cùng Hắc Sâm, nơi giao nhau với Thiên Diệp quốc.

Thiên Diệp quốc là một trong những quốc gia có thế lực nhất đại lục Dazemenya.

Nơi này chủ yếu là Mộc Linh tộc, một bộ phận nhân loại và những thú nhân có tính cách ôn hòa cùng sinh sống. Môi trường tự nhiên vô cùng tốt, sản vật lại phong phú, trị an cũng không tồi, nên đa số người chơi đều thích đến đây mua nhà. Cũng chính vì thế, nơi này còn được mệnh danh là thiên đường dưỡng lão.

Tiêu Chỉ mở ba lô của mình ra, định sửa sang vật phẩm một chút. Đột nhiên, cậu lại phát hiện giao diện trò chơi của mình sáng lên.

Cậu kiểm tra lại giao diện của chính mình, nhận thấy ngoại trừ chức năng offline thì còn lại đều đã khôi phục. Tuy vẫn không có cách nào rời khỏi trò chơi, nhưng so những ngày trước đã tốt hơn rất nhiều, làm cậu nhịn không được mà trong lòng nở hoa, bung lụa nhiệt tình.

Mang khuôn mặt đẹp trai giống tội phạm truy nã thật sự quá nguy hiểm, Tiêu Chỉ click mở giao diện chuẩn bị sửa đổi cho bản thân một diện mạo mới mà không cần tới "Hành trình lột xác".

ZERO cho phép ngươi chơi tự sửa đổi gương mặt của họ, nhưng thật ra cũng không phụ thuộc vào gương mặt sửa đổi có nhan sắc hay không, đối thủ vẫn hành người chơi lên bờ xuống ruộng. Nhưng nơi nào có nhu cầu thì ắt sẽ có dịch vụ, nên vẫn có không ít người chơi tận dụng cơ hội này để phát triển các địa điểm phẫu thuật thẩm mỹ.

Tiêu Chỉ ngoài đời thực thật ra là một nghệ nhân tạo hình búp bê, các tác phẩm làm ra đều tinh xảo hoa mỹ, mang phong cách độc đáo của riêng cậu. Trên mạng xã hội, Tiêu Chỉ cũng có rất nhiều người hâm mộ, đương nhiên việc tạo ra một gương mặt đối với cậu chẳng có chút khó khăn nào.

Trước đây cậu tiện tay tạo ra vài gương mặt, lại không nghĩ đến bây giờ chúng sẽ có đất dụng võ.

Một lát sau, một gương mặt ôn nhuận mang vài phần khí chất thư sinh thay thế diện mạo vốn có của Tiêu Chỉ.

Cậu mỉm cười, cả người tỏa ra một cỗ cảm giác vừa nhã nhặn vừa sạch sẽ, trông cực kỳ lương thiện thuần khiết, không hề có chút uy hiếp nào. Cứ như vậy, cậu tạm thời chẳng còn lo lắng gì về việc mình bị truy nã nữa.

Tuy rằng không hiểu vì sao lệnh truy nã không có tên mình, nhưng để đảm bảo thì cậu cũng nên thay tên đổi họ đi một chút.

Đáng tiếc rằng trên người Tiêu Chỉ cũng không có vật phẩm nào có tác dụng sửa tên, mà ZERO cũng không có cửa hàng hệ thống, người chơi phải tự mình tìm kiếm và thám hiểm mới có được vật phẩm đó, hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.

Dù sao tên của người chơi cũng không hiển thị trực tiếp trên đỉnh đầu của họ, cho dù có bị tấn công cũng sẽ không hiển thị, chỉ có hai người trao đổi bạn tốt mới có thể biết được tên nhau, hoặc Tiêu Chỉ tự phơi tên mình cho người khác nhìn khi nói chuyện phiếm trên kênh Thế Giới mà không ẩn danh.

Giải quyết được vấn đề cấp bách nhất, Tiêu Chỉ mới bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện khác.

Trong ZERO, người chơi online hoạt động sẽ tiêu hao thể lực, bắt buộc phải nghỉ ngơi để khôi phục lại, bất luận là nghỉ ngơi khi online hay offline đều có thể.

Nhưng nghỉ ngơi là thời điểm mà thân thể người chơi không nhận được sự bảo vệ từ hệ thống, vậy nên họ rất dễ bị tổn thương vào lúc này.

Khi máy chủ mới hoạt động, người có giáp sắt ở trong thành thị trực tiếp offline tại chỗ, kết quả là ngày hôm sau bị NPC cuỗm đi sạch sẽ, người thì bị vác đi vứt ở ngoài thành. Còn có người offline ở bên ngoài thì bị quái vật làm thịt, hoặc không biết là bị người nào tặng cho một vết cắt trên cổ, nếu không thì cũng bị bán đi làm thợ mỏ.

Vô số người chơi dùng cả sinh mệnh và tài sản của mình mà đưa ra một kết luận mang tầm vũ trụ, cực kỳ sâu sắc, đó chính là... Tìm chỗ an toàn mà offline nha mọi người!

Người chơi ở thành phố sẽ chọn khách sạn. Còn nếu ở nơi hoang dã, họ sẽ chắp vá một chút mà dựng lên một cái lều trại, những người có tiền hơn thì sẽ mua luôn một căn nhà.

Tiêu Chỉ trước đây dám offline ở Hắc Sâm là bởi vì dưới gốc cây cậu nằm sẽ không có người hay quái vật qua lại, hơn nữa A Sâm vẫn luôn canh giữ để bảo vệ cậu, nhưng bây giờ không được như vậy nữa.

"Quả nhiên vẫn phải suy xét đến vấn đề tiền bạc mà." Tiêu Chỉ thở dài.

Cậu vươn tay, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên không trung, trong nháy mắt, một quyển sách vừa dày vừa nặng xuất hiện trong tay Tiêu Chỉ.

Sổ tin tức hay còn gọi là Asanasi Happy Book, là hệ thống để liên lạc giữa các người chơi, được thiết kế thành hình một quyển sách. Kênh Thế Giới, trò chuyện riêng hay bất cứ diễn đàn linh tinh nào đó đều nằm ở mặt trên.

Các chủng tộc khác trên thế giới không thể nhìn thấy nội dung bên trong quyển sách, nên từ đó xuất hiện tin đồn rằng đây chính là nguồn gốc sức mạnh của người Asanasi.

Người chơi đối với chuyện này chỉ có cười mà không nói, bởi vị họ bị hệ thống cấm ngôn không cho nói ra chân tướng á!

Mở sổ tin tức, Tiêu Chỉ nhìn vào những thay đổi sau mấy năm nhờ những bài đăng trên diễn đàn.

Hiện tại con người đã tiến vào thời đại vũ trụ. Phạm vi ảnh hưởng của con người vươn đến tận ba thiên hà là Milky Way, Hải Lam và Thương Tinh, nhưng vẫn không phát hiện thêm một chủng tộc nào khác có trí tuệ, người ngoài hành tinh vẫn là đề tài bàn luận muôn thuở.

Nhờ sự xuất hiện của kỹ thuật bất tử mà tuổi thọ con người được tăng lên rất nhiều, không còn bị giới hạn trong vòng trăm năm ngắn ngủi. Sinh mệnh càng dài, nhân loại càng có nhiều nhu cầu trong cuộc sống.

Cậu lúc này mới phát hiện ra, thời điểm hiện tại vậy mà cách thời đại của cậu tận 600 năm!

Nhưng điều này càng làm cho Tiêu Chỉ nghi hoặc, nếu cậu xuyên qua từ 600 năm trước, vậy tại sao lệnh truy nã của Hắc Sâm mới được ban hành hơn 500 năm?

Theo lý thuyết, hơn năm trăm năm trước trên thế giới hẳn phải không có người nào như cậu mới đúng chứ?

Cậu còn cố tình đi tìm kiếm tin tức liên quan đến vị Hắc Sâm lãnh chúa kia.

Ngoại trừ biết được tên bên ngoài của vị boss bự này là Frost thì không còn bất cứ tư liệu nào có thể xác minh, tuổi tác không rõ, bề ngoài chưa từng nhìn thấy, chủng tộc có lẽ là bất tử tộc, đã từng đi đâu, trải qua chuyện gì đều không rõ.

Hắn hiếm khi rời khỏi Hắc Sâm, thậm chí trong nhiều năm qua, không hề xuất hiện một người chơi nào có được bức ảnh chụp màn hình rõ ràng.

Hoặc là ảnh chụp bóng người phía xa xa mờ mờ ảo ảo, hoặc là một con Cốt Long màu trắng vắt ngang bầu trời, hay là một cỗ xe bằng xương trắng cực kỳ to lớn chắc chắn, hoàn toàn không thể nhìn ra hắn tròn hay méo, phồng hay dẹp.

"Frost?". Tiêu Chỉ khe khẽ gọi tên hắn, cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng không hề có thông tin về bất cứ người nào như vậy.

Lệnh truy nã cậu liệu có liên quan đến vị boss này hay không?



Bởi vì không thể nghĩ ra câu trả lời, Tiêu Chỉ đành tạm thời gác lại nghi ngờ, tiếp tục đọc sang những tin tức khác.

ZERO đã hoạt động được hơn 600 năm, thật sự là một kỳ tích trong lịch sử nhân loại, không một game nào có thể tồn tại lâu như vậy, cho dù có là game cùng thời đại với nó hay là những game xuất hiện sau này.

Theo thời gian trôi qua, thế giới trong ZERO càng ngày càng trở nên rộng lớn, nội dung cũng theo nó mà ngày càng phong phú hơn.

Người chơi thường không cảm thấy rằng mình đang ở trong một trò chơi, mà cảm giác của họ giống hệt như đang sống trong một thế giới chân thực. Cho nên có rất nhiều người trực tiếp mưu sinh kiếm sống trong game, hoặc đến đây để dưỡng lão khi về già, xem nơi này như thế giới thứ hai của họ.

Hiện tại cấp bậc cao nhất trong game là 240, nhưng đa phần người chơi đều nằm trong khoảng từ 150 đến 200.

So với thời đại chơi game bằng bàn phím, cấp bậc cao nhất của ZERO mở ra cũng không được tính là nhanh, cũng không hề có quy luật, gần như là tuân theo tiến độ khai thác của người chơi cùng với sự phát triển tình huống của thế giới.

Tự cảm thấy đáng thương cho chính mình mới ở cấp 50, trong lòng Tiêu Chỉ quyết định đưa việc tăng cấp lên hàng đầu, nếu không muốn phải đi đầu thai sớm thì cách tốt nhất là phải tự mình mạnh mẽ lên mới được.

Bỗng nhiên trên diễn đàn, một Topic được đẩy lên tới trang đầu.

[Tiêu đề: Vì muốn cứu vớt tình trạng cả cái quần xà lỏn cũng không còn, tui lại sinh ra tà niệm đối với đại lão.]

Bắt đầu bằng tiêu đề này thật sự là một lời khó nói hết, nhưng quả thật nó rất hấp dẫn nha.

Tiêu Chỉ click vào xem, chủ lầu mang ID "Dưa Hấu Huyền Thoại."

Hắn khóc lóc kể lể bản thân vì bị tiền treo thưởng của Hắc Sâm chói mù mắt, đầu tiên là bị đại lão treo lên đánh, sau đó lại bị Hắc Sâm Lãnh chúa cho ăn hành, cuối cùng là bị đánh đến mất luôn cái quần xà lỏn.

Bài đăng đính kèm vài tấm ảnh chụp màn hình, chính là cái trận Tiêu Chỉ một mình đấu lại mấy người chơi, nhưng cách chụp hình của người này quá tùy tiện làm cho người xem bị hoa mắt, cộng thêm chiếc áo choàng khiến cho không ai thấy được mặt Tiêu Chỉ.

Ngoài ra còn kèm theo một đoạn video ngắn, kỹ thuật quay chụp cũng chẳng ra làm sao, nhưng cũng đủ cho người ta thấy được tư thế chiến đấu gọn gàng dứt khoát của Tiêu Chỉ cùng với 22 quả cầu lửa liên tiếp bùng nổ của cậu.

Lầu 1: Quần xà lỏn màu vàng kim:

Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha...

L2: Tui chỉ là người qua đường:

ĐM! 22 phát liên tiếp! Kỹ năng này chắc chắn là một đại lão!

L3: Không ăn rau mùi:

Sức mạnh của kỹ năng thấp như vậy, xem ra cấp bậc không cao nha. Không biết có phải vị cao thủ nào xóa tài khoản rồi bắt đầu lại không ta?

L11: Ruộng dưa Yiba:

Xóa tài khoản? Tui nghe thấy mùi dưa!!!!

L112: Đừng có mà lừa tui:

Thao tác đến trình độ này có lẽ nào là Nhược Diệp?

L113: Cuốn theo chiều gió.–>L112

Lầu trên đừng có tung tin vịt, lúc nãy tui vừa thấy Nhược Diệp cùng đồng đội đi cày phó bản.

L115: Tui thật sự ăn không được:

Hơn nữa Nhược Diệp là pháp sư gió á, còn cái vị này rõ ràng là thích chơi với lửa mà.

L289: Một chút mát lạnh trên đỉnh đầu:

Có phải là Hỏa Thần hay không, vị đại lão này lâu rồi vẫn chưa thấy tái xuất giang hồ.

L299: Hỏa Thần:

Cảm ơn đã quan tâm, nhưng lão già ta hiện tại là người chơi hệ trồng rau nuôi gà, đừng chờ ta nữa, ta của ngày xưa chết rồi.

L300: Một món ăn nhẹ.–>L299

ĐM! Chính chủ! Chụp chung với tui một tấm đi!!!

L301: Thật khó đặt tên. –> L299

Chụp ảnh chung +1

L302: Tui không làm người nữa. –>L299

Chụp ảnh chung +2

.....

L1032: Thanh niên nhỏ siêu thông minh:

Mọi người nói xem liệu có phải là Longinus không? Muốn luyện lại pháp sư để đánh bại Nhược Diệp hay sao?

L1033: Ruộng dưa Yiba:

Này...nếu nói như vậy.... Quả dưa trong tay tui đột nhiên vừa thơm vừa ngọt hơn nhiều á!

L1034: Longinus:

Còn lâu! Tôi đời nào chơi pháp sư, tôi muốn làm kiếm sĩ, đường đường chính chính mà đấu một trận sinh tử với Nhược Diệp!! @ Nhược Diệp, đến đây chúng ta đánh! Đánh! Đánh! Đánh!!!!

L1035: Nhược Diệp. –> L1034:

Haha

Trong hằng hà sa số những suy đoán của người chơi, Tiêu Chỉ lại chú ý đến một cái bình luận không mấy nổi bật.



L1152: Người chơi ẩn danh:

Đại lão vừa nãy đánh như vậy là còn nhẹ, các người có biết sau khi bị bắt đi thì bị đối xử như nào không?

Tôi đã từng vì tò mò mà đi thay đổi gương mặt, sau đó bảo một người anh em đưa qua đó, kết quả là bên phía Hắc Sâm nhận ra ta không phải người kia. Sau đó họ bắt tôi khai ra ai là người phái tôi đến.

Mà tôi lúc đó là bị sự tò mò che mờ lý trí nha! Thật sự không có ai sai bảo đâu.

Nhưng mà bọn họ không tin, dứt khoát đem tôi nhốt vào địa lao, ở trong đó có thể xưng là địa ngục, hệ thống còn bắt tôi đánh gạch men, vất vả lắm mới có cơ hội thoát ra ngoài. Từ đó trở đi, mỗi lần tới Hắc Sâm tôi đều đi đường vòng.

Tiêu Chỉ:"..."

Ở trên hành trình đi tìm đường chết này, các người chơi đều tràn ngập động lực.

May là cậu chuồn nhanh, nếu không Tiêu Chỉ thật sự không hề muốn trải nghiệm cảm giác trong ngục tối một chút nào!

Xem ra, cậu không nên bán đi những đồ vật của Hắc Sâm, lỡ đâu bị bại lộ, bị nhiều người mong nhớ thật sự không ổn chút nào. Sau này đành tìm cơ hội dùng một số kênh ẩn danh để bán đi vài vật phẩm của mình vậy.

Lướt qua một số bài viết, Tiêu Chỉ quyết định điểm đến tiếp theo của mình là Thiên Diệp Quốc. Nơi đó gần đây rất bình yên, cư dân cũng hoàn toàn không nguy hiểm, thích hợp cho người chơi cấp thấp cày nhiệm vụ thăng cấp.

Mở bản đồ ra nhìn phương hướng, Tiêu Chỉ thẳng tiến về phía Thiên Diệp Quốc.

Vừa đi, Tiêu Chỉ lại không nhịn được mà nghĩ đến A Sâm.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là lúc ZERO vừa mới bắt đầu hoạt động.

Điểm sinh ra của mỗi người chơi là hoàn toàn ngẫu nhiên, Tiêu Chỉ không may mắn bị ném vào Hắc Sâm, chào đón cậu chính là hình ảnh một con Khô Lâu cấp thấp nhất đang lao về phía mình.

Một pháp sư tay trói gà không chặt cùng với một con Khô Lâu cấp thấp nhất chỉ có đủ sức trói gà, sau một trận chiến sinh tử ở cấp bậc mổ gà, Tiêu Chỉ nhờ vào lợi thế đôi chân dài cuối cùng cũng thành công thoát khỏi nó.

Nhưng đồng thời cậu cũng chạy mất một quãng đường dài ở Hắc Sâm, kết quả là tự mình chạy rồi cũng tự mình lạc mất.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng phía trước hiện ra một vệt màu trắng. Trong rừng cây tối đen như mực làm cho thân cây màu trắng ấy hiện ra vô cùng nổi bật, Tiêu Chỉ liền theo bản năng đi về hướng thân cây kia.

Cùng xuất hiện với đại thụ màu trắng là một người đang say ngủ.

Người này đang nằm trên bộ xương của một sinh vật vô danh, mái tóc bạch kim xõa ra, toàn thân đều trần trụi, dáng người thon dài cùng với cơ bắp cân xứng khiến cho hình ảnh ấy đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật, hai mắt nhắm nghiền trông vừa tĩnh mịch vừa bình yên, tạo nên bố cục giống hệt như một bức danh họa được lưu truyền từ thời cổ.

Tiêu Chỉ nhất thời sững sờ:"Người anh em này, tâm tình thật sự rất lớn nha, chạy đến đây khoe trym lại còn ngủ nữa chứ."

Bị tiếng động đánh thức, người đang say ngủ liền mở mắt.

Đôi mắt ấy mang màu sáng như bạch kim, lại ánh lên chút kim quang. Đôi mắt như vậy nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong chỉ mang theo sự ngây thơ và mờ mịt.

Tiêu Chỉ thử chào hỏi hắn:" Chào anh, tôi tên 7654321."

Người đang ông chớp chớp đôi mắt, nghi ngờ nhìn cậu.

Sau một lát mới khó khăn mở miệng:"7...."

Tiêu Chỉ phát hiện, hắn không được giống với những người chơi khác cho lắm.

Hơn nữa, ZERO tuyên bố là trò chơi thực tế ảo thông minh nhất, liệu NPC trong đó có ngốc ngốc như này không?

Liệu bây giờ có phải quá muộn để lấy lại tiền rồi không?

Mặc dù trong đầu lóe lên ý muốn hoàn tiền, nhưng người đàn ông này thật sự rất đẹp, con người luôn bao dung với mỹ nhân, đương nhiên Tiêu Chỉ cũng không phải ngoại lệ.

Nhất thời hứng khởi, cậu dứt khoát ngồi xuống dạy người ta nói chuyện, còn đưa ngoại bào pháp sư cho hắn che chắn một chút.

Dạy một lát mới phát hiện, năng lực học tập của anh trai nhỏ này vô cùng đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn đã nắm được kỹ năng giao tiếp cơ bản.

Điều này làm cho người mới lần đầu tiên làm giáo viên như Tiêu Chỉ cảm thấy mười phần tự hào. Tiêu Chỉ tiện tay rút một nhánh cỏ trên đất, bện thành một con rắn nhỏ cho hắn, xem như là phần thưởng.

Anh trai nhỏ đưa tay nhận lấy, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng lại dùng hai tay cẩn thận giữ lấy, có vẻ như rất thích.

Bởi vì gặp nhau ở Hắc Sâm, Tiêu Chỉ liền tự ý đặt tên cho người ta là A Sâm, nghe có chút tùy tiện, nhưng anh trai nhỏ cũng không có biểu hiện gì giống như đang phản đối.

A Sâm nói muốn gọi Tiêu Chỉ là "Tiểu Thất", Tiêu Chỉ nghĩ nghĩ, gọi là "Tiểu Thất" so với "7654321" thuận tiện hơn nhiều, liền vui vẻ đồng ý.

Về sau, Tiêu Chỉ tiếp xúc nhiều hơn với các NPC khác, mới phát hiện thật sự ra họ đều cực kỳ thông minh, không hề ngây ngô giống như A Sâm.

Mặc dù chẳng rõ là vì sao, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm bạn bè giữa hai người bọn cậu.

Nghĩ đến chuyện A Sâm ở một mình trong rừng nhất định sẽ rất cô đơn, Tiêu Chỉ mỗi khi không bận việc gì liền chạy tới tìm hắn.

Mang quà đến cho hắn, cũng kể cho hắn nghe về những nơi khác trên đại lục và thỉnh thoảng lại kể cho hắn những phiên bản khác của vài câu chuyện cổ tích do chính tay cậu sửa chữa.

Ví dụ như:

"A Sâm, hôm nay tôi sẽ kể anh nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết nha. Công chúa Bạch Tuyết, còn được người ta gọi là Xuy Tuyết kiếm sĩ, bởi vì mỗi đường kiếm nàng đâm ra đều mang theo hoa tuyết."

"Cô bé quàng khăn đỏ thật ra là một thích khách nổi danh, tương truyền cái áo choàng đỏ tươi của cô ấy là do bị máu nhuộm đẫm mà thành."

"Trên thế giới còn có một bậc thầy dịch dung, gọi là Cinderella. Nàng ấy từng lẻn vào vũ hội tiếp cận Hoàng tử, nhưng chỉ cần tẩy trang một cái là không ai nhận ra được nữa."

A Sâm nghe cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không chút nghi ngờ người trước mặt đang nói bậy nói bạ.

Suy đi nghĩ lại.

Cũng đã sáu trăm năm trôi qua, không biết A Sâm hiện tại thế nào? Những NPC chủng tộc khác nhau thì cũng có tuổi thọ khác nhau, A Sâm chắc hẳn là thuộc bất tử tộc đi? Cậu thật sự hi vọng hiện tại hắn vẫn ổn.

Tiêu Chỉ không khỏi thở dài:"Aizz, đến cùng là vì sao mình lại bị truy nã nha...."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook