Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 5: Gặp gỡ thái tử Thiên Diệp Quốc
Bách Đường
06/06/2022
Editor: Giáo Chủ
Beta: Bull
Tiêu chỉ đi vòng quanh trong rừng, trên đường đi đôi lúc lại nhảy ra vài con rắn độc, sâu độc cùng một ít quái nhỏ, tất cả đều bị cậu dễ dàng giải quyết, cũng thêm được một chút trên thanh kinh nghiệm* ít ỏi của cậu.
*thanh kinh nghiệm: bình thường chơi game sẽ có một thanh ở dưới nhân vật, mà tích đầy cái thanh đó thì mình lên cấp, cái đó gọi là thanh kinh nghiệm.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ đi đến một nơi thì dừng lại.
Bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng vang, giống như có vật gì đó ở bên trong.
Tiêu Chỉ giơ lên pháp trượng, thật cẩn thận mà đến gần nơi phát ra âm thanh, thế nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong bụi cỏ đang có một bé chân ngắn đang không ngừng đạp đạp đạp.
Nhìn bé chân ngắn này tựa như một loại thực vật nào đó, theo đôi chân ngắn ngủn đó nhìn xuống, Tiêu Chỉ nhìn thấy một phần cơ thể của bé chân ngắn này bị chôn trong đất, chỉ còn hai cái đùi bên ngoài bất lực mà giãy dụa.
Nhìn qua bộ dáng thật sự là vô cùng yếu đuối bất lực.
Tiêu Chỉ thoáng yên lòng, cậu vươn tay bắt lấy bé chân ngắn kéo ra khỏi bùn đất.
Bé chân ngắn kia thuộc Mộc Linh Tộc, bé có thân thể tròn vo, tay chân đều ngắn ngủn, trên đỉnh đầu có chiếc lá xanh lắc lắc, giống như sợ người ta không biết mình là một bé rau xanh vậy.
Bé rau xanh vẩy vẩy bùn trên đầu, quay sang Tiêu Chỉ làm một động tác lễ nghi của quý tộc Thiên Diệp quốc, sau đó vẻ mặt ngây thơ nói: "Cám ơn nhiều nha ~ anh thiệt là tốt bụng, tui tên là Thiên Diệp Ô, là thái tử Thiên Diệp quốc, anh tốt như thế nhất định sau này lớn lên sẽ vừa thô vừa dài".
Tiêu Chỉ: "..."
Là một câu chúc bình thường nhưng sao cậu nghe cứ thấy quái quái ấy nhỉ? Mà cái tên này hình như nghe có chút quen thuộc.
Tiêu Chỉ lại đánh giá thật kĩ bé rau xanh này, cậu chợt nhớ tới.
Sáu trăm năm trước, thái tử Thiên Diệp quốc hình như gọi là Thiên Diệp Ô, trên diễn đàn có người chơi nói, người này bề ngoài tuy là một tiểu đáng yêu, nhưng trên thực tế lại là một người cả ngày chỉ quan tâm người chơi có thô hay không, có dài hay không.
Không nghĩ tới, sáu trăm năm trôi qua, Thiên Diệp Ô vẫn còn là thái tử, vẻ ngoài đáng yêu hay niềm yêu thích đặc biệt dành cho lái xe* vẫn không thay đổi chút nào.
*lái xe: hong phải lái xe thuần khiết đâu nha, là loại lái xe tà răm phù hợp với cái vừa thô vừa dài ý:))) nói đơn giản là quá trình sản xuất em bé -.-
Mộc Linh Tộc không hổ là chủng tộc có thọ mệnh lâu dài, không biết trong vòng một ngàn năm Thiên Diệp Ô có cơ hội kế vị hay không.
Tiêu Chỉ đối mặt với ánh mắt chân thành của Thiên Diệp Ô, cũng lộ ra một nụ cười ôn hòa, cậu bình tĩnh mà nói: "Cảm ơn, có điều hiện tại tôi so với thái tử chắc chắn là thô hơn, cũng dài hơn".
Giống như cậu không có cảm giác câu chuyện vừa rồi có vấn đề gì.
Thiên Diệp Ô cứng đờ: "..."
Nhìn Tiêu Chỉ tươi cười ôn hòa không có chút nào sơ hở, lòng cũng không quá yên ổn, người này là đang cùng mình nói về vấn đề lái xe sao? Hay nói đúng hơn là chỉ trả lời một câu của mình mà thôi.
Thiên Diệp Ô nhìn tay chân như chiếc đũa của chính mình, chiều cao còn chưa tới đầu gối Tiêu Chỉ, hình như...nói như vậy cũng không có sai.
Cảm thấy chính mình không đủ thô dài, Thiên Diệp Ô quyết đoán mà thay đổi đề tài: "Khụ khụ... Là thế này, lúc tui xuất phát ra ngoài đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, thất lạc với hộ vệ, không biết tiên sinh tốt bụng có thể đồng ý hộ tống tui trở lại Vương Thụ* không?
*Vương Thụ: giống như vương cung của con người, mà người ở trong cung còn tộc bé này ở trên cây, cái cây này dành cho hoàng thất ở.
Ngay sau đó Tiêu Chỉ liền nhận được gợi ý từ hệ thống: "Bạn có muốn nhận nhiệm vụ ẩn 'Trở về Vương Thụ' hay không? Gợi ý: nhận nhiệm vụ sau đó chủ động gia nhập Thiên Diệp Ô trận doanh, tiếp đó lại gia nhập Thiên Diệp Lam trận doanh".
Tiêu Chỉ giống như vô ý mà liếc nhìn Thiên Diệp Ô đang ra vẻ trấn định bên kia.
Không nghĩ tới một lần hộ tống bình thường mà lại kích phát nhiệm vụ ẩn, còn có cả gợi ý trận doanh. Kết hợp với việc Thiên Diệp Ô là thái tử mà lại lẻ loi một mình chạy đến nước khác, Tiêu Chỉ chắc chắn Thiên Diệp quốc tám chín phần đã xảy ra chuyện gì đó.
Hơn nữa, dựa vào tình huống này, có lẽ Thiên Diệp Ô đang bị rơi vào thế yếu.
Nhận? Hay là không nhận?
Làm một tiểu pháp sư cấp thấp, yếu đuối đáng thương, Tiêu Chỉ đương nhiên là lựa chọn—nhận.
Nhiệm vụ ẩn, cái này nói lên điều gì, đó là chỉ cần cậu hoàn thành thì sẽ có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm và thù lao phong phú đó nha! Thân là một người chơi, hơn nữa còn là một người chơi cấp thấp nghèo khổ, cậu thật sự không thể từ chối.
So với việc đi Thiên Diệp quốc bốc gạch, hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, mặc dù có hơi mạo hiểm.
"Người chơi '7654321' đã gia nhập trận doanh 'Thiên Diệp thái tử', trận doanh hiện tại của người chơi có số lượng là: 1"
Tiêu Chỉ: "..."
Hình như vị thái tử này...không phải thế yếu, mà căn bản là không có ai đứng về phía y luôn!
Thấy Tiêu Chỉ gật đầu với mình, Thiên Diệp Ô âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, chiếc lá trên đỉnh đầu cũng giãn ra vài phần.
Y nhìn Tiêu Chỉ: "7654321 tiên sinh, yên tâm đi, tui sẽ cho anh thù lao mà anh hài lòng, có điều là sau khi nhiệm vụ hoàn thành mới được nha!".
Nghe có chút keo kiệt, nhưng đối với đại lục Dazemenya thì đây là tình huống vô cùng bình thường.
Bởi vì người chơi, cũng chính là người Asanasi trên đại lục Phong Bình cùng với người trong Tịch Nguyệt tộc đều là gian thương, là điển hình của loại người gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy, ai cho chỗ tốt thì đứng về bên đó, đồng nghĩa với việc loại người này không có giới hạn cuối lại càng khó mà mượn sức bọn họ.
Các chủng tộc khác trên đại lục đều có chung một suy nghĩ: trong lúc nguy cấp, chỉ cần chịu bỏ ra thứ tốt, nhất định sẽ được người Asanasi và Tịch Nguyệt tộc không màng đến sinh tử mà nhảy vào giúp đỡ, nhưng mà một khi không cho bọn họ được lợi lộc gì, bọn họ liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, vừa tra* vừa vô tình.
*tra: cặn bã, khốn nạn, kiểu cố tình làm chuyện có lỗi với người khác,"tra" này tựa như tra công ý.
Người chơi không chỉ bị các chủng tộc khác trên đại lục hố, thật ra số lần bọn họ hố người khác cũng không ít, đây cũng có thể gọi là trả nghiệp.
Tiêu Chỉ hiện tại cũng không rối rắm vấn đề thù lao này, cậu hỏi Thiên Diệp Ô: "Muốn tôi hộ tống ngài đi Vương Thụ, ngài cũng phải nói tình huống hiện tại cho tôi biết chứ nhỉ?"
Thiên Diệp Ô cố ý giả ngu: "Hả? Chỉ là không cẩn thận nên đi lạc mà thôi nha."
Tiêu Chỉ ỷ mình là người chơi duy nhất trong trận doanh của đối phương, cậu vô tình mà nói: "Nếu không nói thật thì tôi đi nha, có lẽ Vương Thụ bên kia sẽ có thù lao làm việc rất cao nhỉ?"
Thiên Diệp Ô nghe vậy thì giật mình, y di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình, bay nhanh mà cọ bên người Tiêu Chỉ, lôi kéo góc áo cậu, ngữ khí vô cùng đáng thương: "Đừng mà, đừng mà, đừng mà! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc thật tốt có được không ~"
Tiêu Chỉ nhìn cục nhỏ đáng thương đang kéo góc áo mình, cậu đứng im không nhúc nhích, diễn cho thật tròn vai tra nam lãnh khốc vô tình.
Giằng co một hồi, Thiên Diệp Ô đành chấp nhận, ai kêu y bây giờ thật sự rất cần người này giúp đỡ chứ.
Y cuối đầu, chiếc lá phía trên cũng theo đó mà rũ xuống, Thiên Diệp Ô chậm rãi nói: "Ừm,...là thế này...gần đây Thiên Diệp quốc và thú nhân của sa mạc Trường Nguyệt có chút xích mích, phụ vương mang theo đội quân tinh nhuệ qua đó. Ca ca của tui là Thiên Diệp Lam thừa dịp phụ vương ra ngoài, liền...nghĩ đến tranh đoạt vị trí thái tử..."
Tiêu Chỉ suy tư một chút: "Làm phản? Hình như trước kia cũng có tin tức thế này."
Có lẽ là ở trên diễn đàn có rất nhiều tin tức như vậy, chỉ là lúc ấy cậu không có nhìn kĩ lắm.
Thiên Diệp Ô nói: "Ừm...lần trước trước là lục ca, lần trước là lục thập lục ca, còn lần này là lục bách lục thập lục ca, không giống nhau".
Tiêu Chỉ: "..."
*lục = 6, lục thập lục = 66, lục bách lục thập lục = 666. Tui cố tình để zị cho nó hack não xíu ấy mà:))
Năng lực sinh sản của thực vật thật đáng sợ, một lần gieo giống là không biết sản xuất ra bao nhiêu con cái, thành viên vương thất thật sự không định thực hiện kế hoạch hóa gia đình sao?! Cứ như vậy sẽ bùng nổ dân số đó!
Theo cậu nhớ thì Thiên Diệp Ô đứng thứ 700, y lại trở thành thái tử, vậy thì nhất định sẽ có mấy trăm vị ca ca không phục ấy hả?!!!
Tiêu Chỉ cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi: "Thiên Diệp Lam vì sao muốn làm phản ngài có biết không?"
Thiên Diệp Ô nghĩ nghĩ: "Chắc là...Tui nghĩ là hiện tại phía dưới Vương Thụ đang trồng hành tây. Chắc là huynh ấy muốn giành quyền chăm sóc nhỉ?"
Tiêu Chỉ: "..."
Hiện tại cậu đem người này đóng gói lại hiến cho vị lục bách lục thập lục ca ca gì đó có còn kịp không?
Đúng lúc này, Thiên Diệp Ô bỗng nhiên ghé sát vào Tiêu Chỉ nhìn cậu thật kĩ rồi đứng lên.
Một lát sau, mày nhỏ bỗng cau lại: "Anh nhìn qua, hình như khá là cùi bắp?"
Quả thật, Tiêu Chỉ hiện nay chỉ mới ở cấp 50, trên người cũng không có trang bị nào đáng giá, nhìn thế nào cũng giống như một người yếu ớt đi thám hiểm.
Có điều cậu không lo lắng chút nào, thản nhiên mà nói: "Nhưng hiện tại tôi là lựa chọn duy nhất của ngài".
Hiện nay hai người đang đứng ở một nơi cực kì hẻo lánh, y quả thực xác định, ở cùng người này vài giờ đều không hề nhìn thấy người chơi nào khác xuất hiện cả.
Thiên Diệp Ô "..."
Đáng giận, y cảm thấy chính mình tự đào cái hố bự thiệt bự rồi bị dụ dỗ tự nhảy vào luôn, vì sao người này lại gian trá như vậy chớ, cậu ta chẳng lẽ là người Tịch Nguyệt tộc hả?
Bỗng nhiên, hai người lại nghe thanh âm từ bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng 'sàn sạt' dồn dập, mà âm thanh này còn dùng một tốc độ cực nhanh tiến về phía bọn họ.
Trong khoảnh khắc, âm thanh đó cũng đã tới gần trong gang tấc.
Hai người không nhịn được mà cùng nhìn đến nơi phát ra âm thanh kia, liền nhìn thấy một vật to lớn, khuôn mặt dữ tợn đang mở miệng thật rộng, hướng về hai người mà phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Vật kia có ba phần giống người, nhưng chủ yếu là từ thực vật khô héo tạo thành, trong đó còn kèm theo một ít sinh vật hư thối không biết tên, cùng với vài hòn đá chắp vá thành một thân thể không trọn vẹn.
"Lạc, Lạc, Lạc,...Lạc Thạch Lâu!" Thiên Diệp Ô bị dọa đến chiếc lá trên đầu cũng xoắn chặt lại, y bắt đầu xoay vòng vòng tại chỗ: "Toang rồi, toang rồi, sao lại xui xẻo đến mức gặp phải thứ này chứ."
Tiêu Chỉ đối với Lạc Thạch Lâu có chút ấn tượng.
Đây là một loại thực vật thuộc hệ sinh vật bất tử, được cấu tạo từ những động thực vật đã chết trong rừng rậm mà thành.
Lạc Thạch Lâu không có khả năng suy nghĩ, nhưng sẽ dựa vào bản năng mà cắn nuốt tất cả đồ vật có sinh mệnh, sau khi bị đánh tan thì một thời gian sau nó lại tái sinh, sau đó lại tiếp tục quá trình cắn nuốt.
Có thể nói loại quái vật này chính là điển hình của tang thi.
Không chỉ là quái vật da dày thịt béo, quan trọng hơn là thứ này vô cùng nghèo, còn nghèo hơn cả cậu, tốn công đánh nửa ngày cũng sẽ không rơi xuống cái gì đáng giá.
À còn có một chút, quái vật này...sống theo bầy đàn.
Ngay sau đó, càng nhiều tiếng 'sàn sạt' vang lên, năm sáu con Lạc Thạch Lâu khác từ trong bụi cỏ hiện thân, chúng nó cùng nhau tiến đến từ mọi phía của Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Ô, hình thành một vòng vây đem hai người vây thật kín kẽ.
Thiên Diệp Ô tuyệt vọng mặt đặt mông ngồi bệt dưới đất, nước mắt tuôn trào: "Hu hu hu xong đời rồi."
Y nhìn về phía Tiêu Chỉ, cảm thấy người này cùi bắp như vậy thật sự không có một chút xíu niềm tin nào.
Tự hỏi một chút, y nghẹn ngào nói: "Nó, nó,...chúng nó chắc chắn thích ăn thân thể tươi non mơn mởn của tui hơn, anh vẫn là chạy trước đi, hu hu hu...Phiền anh nói với phụ vương rằng tui đã anh dũng hi sinh rồi..."
Tiêu Chỉ liếc nhìn y một cái: "Hơn sáu trăm tuổi mà thân thể tươi non mơn mởn?"
Thiên Diệp Ô: "..." Đáng ghét.
Y đã tính toán hi sinh vì đồng đội, người này vậy mà lại ghét bỏ y lớn tuổi? Thiệt là đáng ghét!
Nhóm Lạc Thạch Lâu đã hướng hai người mà công kích, Tiêu Chỉ cũng không cùng Thiên Diệp Ô nói lời vô nghĩa nữa, cậu nâng lên pháp trượng dùng cầu lửa mà ném tới.
Thiên Diệp Ô chỉ thấy cái người gian trá vừa mới lừa mình kia nâng lên pháp trượng, sau đó liên tục ném ra sáu cái cầu lửa.
Cầu lửa giống như chịu áp suất lớn, tuy hình dạng nhỏ nhưng lại rất nóng, mỗi một cái đều cực kì chính xác mà bắn trúng hốc mắt trống rỗng của đám Lạc Thạch Lâu kia.
Sáu cái cầu lửa, mỗi một cái đều không hề lãng phí.
Lạc Thạch Lâu tuy là da dày thịt béo, cũng không sợ hãi sát thương vật lí do ma pháp gây ra, nhưng vạn vật đều có nhược điểm, Lạc Thạch Lâu cũng vậy, nhược điểm của chúng nó chính là hốc mắt trống rỗng kia, sâu bên trong đó có một hồn thạch mà hầu như không ai có thể nhận ra.
Hồn thạch là nơi tích trữ năng lượng của Lạc Thạch Lâu, cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể chúng, những cành lá khô kia đều do nó tạo thành để bảo vệ hồn thạch.
Cầu lửa nóng cháy xông vào cái đầu trống trơn của Lạc Thạch Lâu, trực tiếp ở bên trong phát nổ.
Theo sự nổ mạnh của cầu lửa, hồn thạch ở bên trong liền tạm thời bị cắt đứt liên hệ với thân xác, vài con Lạc Thạch Lâu không còn động đậy. Một lát sau, chúng nó từ một quái vật được tạo thành từ động thực vật chợt tách rời nhau, tản ra một mùi hôi thối của xác chết vô cùng gây mũi.
Thừa dịp nhóm Lạc Thạch Lâu chưa kịp sống lại, Tiêu Chỉ xách Thiên Diệp Ô lên co cẳng bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức tưởng chừng như cậu là một thích khách chứ không có chút nào mang dáng vẻ của một pháp sư*.
*giải thích chút cho những ai không chơi game nhé: trong các loại game nhập vai thì thích khách là tướng ám sát, cực kì cơ động, có nhiều chiêu lướt nhanh để tiếp cận mục tiêu. Còn tướng pháp sư là tướng tù, di chuyển khá chậm chạp nhưng sát thương rất cao.
"Oa oa ha!!" Thiên Diệp Ô cực kì hưng phấn, chiếc lá nhỏ trên đầu y cũng động đậy theo từng tiếng kinh hô của y "Thật là lợi hại! Anh nhất định là một người vừa thô vừa dài!"
Tiêu Chỉ: "..." Thật muốn vứt đi cho rảnh nợ.
Thiên Diệp Ô hưng phấn mà theo cánh tay của Tiêu Chỉ bò lên vai cậu: "Anh lợi hại như vậy, tui nhất định phải gọi anh là ba ba mới được!"
Tiêu Chỉ: "..."
Đây là đứa con bất hiếu nào vậy? Thiên Diệp vương nghe xong sẽ không bị làm cho tức chết chứ.
Cậu còn muốn sống lâu thêm vài năm, cậu không muốn cùng một lúc bị truy nã ở Hắc Sâm cùng Thiên Diệp quốc đâu.
Tiêu Chỉ gian nan mà nói: "Im miệng, gọi anh Thất là được rồi."
_________________HẾT CHƯƠNG 5______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Sâm: "Hơn sáu trăm tuổi thân thể tươi non mơn mởn có gì không đúng?"
Tiêu Chỉ: "..."
Editor: quốc vương Thiên Diệp quốc biết đặt tên ghê. Thiên Diệp Ô = lá cây màu đen, Thiên Diệp Lam = lá cây màu xanh, nghi ngờ tên quốc vương là Thiên Diệp Thất Sắc = lá cây bảy màu >.<
Beta: Bull
Tiêu chỉ đi vòng quanh trong rừng, trên đường đi đôi lúc lại nhảy ra vài con rắn độc, sâu độc cùng một ít quái nhỏ, tất cả đều bị cậu dễ dàng giải quyết, cũng thêm được một chút trên thanh kinh nghiệm* ít ỏi của cậu.
*thanh kinh nghiệm: bình thường chơi game sẽ có một thanh ở dưới nhân vật, mà tích đầy cái thanh đó thì mình lên cấp, cái đó gọi là thanh kinh nghiệm.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ đi đến một nơi thì dừng lại.
Bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng vang, giống như có vật gì đó ở bên trong.
Tiêu Chỉ giơ lên pháp trượng, thật cẩn thận mà đến gần nơi phát ra âm thanh, thế nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong bụi cỏ đang có một bé chân ngắn đang không ngừng đạp đạp đạp.
Nhìn bé chân ngắn này tựa như một loại thực vật nào đó, theo đôi chân ngắn ngủn đó nhìn xuống, Tiêu Chỉ nhìn thấy một phần cơ thể của bé chân ngắn này bị chôn trong đất, chỉ còn hai cái đùi bên ngoài bất lực mà giãy dụa.
Nhìn qua bộ dáng thật sự là vô cùng yếu đuối bất lực.
Tiêu Chỉ thoáng yên lòng, cậu vươn tay bắt lấy bé chân ngắn kéo ra khỏi bùn đất.
Bé chân ngắn kia thuộc Mộc Linh Tộc, bé có thân thể tròn vo, tay chân đều ngắn ngủn, trên đỉnh đầu có chiếc lá xanh lắc lắc, giống như sợ người ta không biết mình là một bé rau xanh vậy.
Bé rau xanh vẩy vẩy bùn trên đầu, quay sang Tiêu Chỉ làm một động tác lễ nghi của quý tộc Thiên Diệp quốc, sau đó vẻ mặt ngây thơ nói: "Cám ơn nhiều nha ~ anh thiệt là tốt bụng, tui tên là Thiên Diệp Ô, là thái tử Thiên Diệp quốc, anh tốt như thế nhất định sau này lớn lên sẽ vừa thô vừa dài".
Tiêu Chỉ: "..."
Là một câu chúc bình thường nhưng sao cậu nghe cứ thấy quái quái ấy nhỉ? Mà cái tên này hình như nghe có chút quen thuộc.
Tiêu Chỉ lại đánh giá thật kĩ bé rau xanh này, cậu chợt nhớ tới.
Sáu trăm năm trước, thái tử Thiên Diệp quốc hình như gọi là Thiên Diệp Ô, trên diễn đàn có người chơi nói, người này bề ngoài tuy là một tiểu đáng yêu, nhưng trên thực tế lại là một người cả ngày chỉ quan tâm người chơi có thô hay không, có dài hay không.
Không nghĩ tới, sáu trăm năm trôi qua, Thiên Diệp Ô vẫn còn là thái tử, vẻ ngoài đáng yêu hay niềm yêu thích đặc biệt dành cho lái xe* vẫn không thay đổi chút nào.
*lái xe: hong phải lái xe thuần khiết đâu nha, là loại lái xe tà răm phù hợp với cái vừa thô vừa dài ý:))) nói đơn giản là quá trình sản xuất em bé -.-
Mộc Linh Tộc không hổ là chủng tộc có thọ mệnh lâu dài, không biết trong vòng một ngàn năm Thiên Diệp Ô có cơ hội kế vị hay không.
Tiêu Chỉ đối mặt với ánh mắt chân thành của Thiên Diệp Ô, cũng lộ ra một nụ cười ôn hòa, cậu bình tĩnh mà nói: "Cảm ơn, có điều hiện tại tôi so với thái tử chắc chắn là thô hơn, cũng dài hơn".
Giống như cậu không có cảm giác câu chuyện vừa rồi có vấn đề gì.
Thiên Diệp Ô cứng đờ: "..."
Nhìn Tiêu Chỉ tươi cười ôn hòa không có chút nào sơ hở, lòng cũng không quá yên ổn, người này là đang cùng mình nói về vấn đề lái xe sao? Hay nói đúng hơn là chỉ trả lời một câu của mình mà thôi.
Thiên Diệp Ô nhìn tay chân như chiếc đũa của chính mình, chiều cao còn chưa tới đầu gối Tiêu Chỉ, hình như...nói như vậy cũng không có sai.
Cảm thấy chính mình không đủ thô dài, Thiên Diệp Ô quyết đoán mà thay đổi đề tài: "Khụ khụ... Là thế này, lúc tui xuất phát ra ngoài đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, thất lạc với hộ vệ, không biết tiên sinh tốt bụng có thể đồng ý hộ tống tui trở lại Vương Thụ* không?
*Vương Thụ: giống như vương cung của con người, mà người ở trong cung còn tộc bé này ở trên cây, cái cây này dành cho hoàng thất ở.
Ngay sau đó Tiêu Chỉ liền nhận được gợi ý từ hệ thống: "Bạn có muốn nhận nhiệm vụ ẩn 'Trở về Vương Thụ' hay không? Gợi ý: nhận nhiệm vụ sau đó chủ động gia nhập Thiên Diệp Ô trận doanh, tiếp đó lại gia nhập Thiên Diệp Lam trận doanh".
Tiêu Chỉ giống như vô ý mà liếc nhìn Thiên Diệp Ô đang ra vẻ trấn định bên kia.
Không nghĩ tới một lần hộ tống bình thường mà lại kích phát nhiệm vụ ẩn, còn có cả gợi ý trận doanh. Kết hợp với việc Thiên Diệp Ô là thái tử mà lại lẻ loi một mình chạy đến nước khác, Tiêu Chỉ chắc chắn Thiên Diệp quốc tám chín phần đã xảy ra chuyện gì đó.
Hơn nữa, dựa vào tình huống này, có lẽ Thiên Diệp Ô đang bị rơi vào thế yếu.
Nhận? Hay là không nhận?
Làm một tiểu pháp sư cấp thấp, yếu đuối đáng thương, Tiêu Chỉ đương nhiên là lựa chọn—nhận.
Nhiệm vụ ẩn, cái này nói lên điều gì, đó là chỉ cần cậu hoàn thành thì sẽ có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm và thù lao phong phú đó nha! Thân là một người chơi, hơn nữa còn là một người chơi cấp thấp nghèo khổ, cậu thật sự không thể từ chối.
So với việc đi Thiên Diệp quốc bốc gạch, hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, mặc dù có hơi mạo hiểm.
"Người chơi '7654321' đã gia nhập trận doanh 'Thiên Diệp thái tử', trận doanh hiện tại của người chơi có số lượng là: 1"
Tiêu Chỉ: "..."
Hình như vị thái tử này...không phải thế yếu, mà căn bản là không có ai đứng về phía y luôn!
Thấy Tiêu Chỉ gật đầu với mình, Thiên Diệp Ô âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, chiếc lá trên đỉnh đầu cũng giãn ra vài phần.
Y nhìn Tiêu Chỉ: "7654321 tiên sinh, yên tâm đi, tui sẽ cho anh thù lao mà anh hài lòng, có điều là sau khi nhiệm vụ hoàn thành mới được nha!".
Nghe có chút keo kiệt, nhưng đối với đại lục Dazemenya thì đây là tình huống vô cùng bình thường.
Bởi vì người chơi, cũng chính là người Asanasi trên đại lục Phong Bình cùng với người trong Tịch Nguyệt tộc đều là gian thương, là điển hình của loại người gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy, ai cho chỗ tốt thì đứng về bên đó, đồng nghĩa với việc loại người này không có giới hạn cuối lại càng khó mà mượn sức bọn họ.
Các chủng tộc khác trên đại lục đều có chung một suy nghĩ: trong lúc nguy cấp, chỉ cần chịu bỏ ra thứ tốt, nhất định sẽ được người Asanasi và Tịch Nguyệt tộc không màng đến sinh tử mà nhảy vào giúp đỡ, nhưng mà một khi không cho bọn họ được lợi lộc gì, bọn họ liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, vừa tra* vừa vô tình.
*tra: cặn bã, khốn nạn, kiểu cố tình làm chuyện có lỗi với người khác,"tra" này tựa như tra công ý.
Người chơi không chỉ bị các chủng tộc khác trên đại lục hố, thật ra số lần bọn họ hố người khác cũng không ít, đây cũng có thể gọi là trả nghiệp.
Tiêu Chỉ hiện tại cũng không rối rắm vấn đề thù lao này, cậu hỏi Thiên Diệp Ô: "Muốn tôi hộ tống ngài đi Vương Thụ, ngài cũng phải nói tình huống hiện tại cho tôi biết chứ nhỉ?"
Thiên Diệp Ô cố ý giả ngu: "Hả? Chỉ là không cẩn thận nên đi lạc mà thôi nha."
Tiêu Chỉ ỷ mình là người chơi duy nhất trong trận doanh của đối phương, cậu vô tình mà nói: "Nếu không nói thật thì tôi đi nha, có lẽ Vương Thụ bên kia sẽ có thù lao làm việc rất cao nhỉ?"
Thiên Diệp Ô nghe vậy thì giật mình, y di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình, bay nhanh mà cọ bên người Tiêu Chỉ, lôi kéo góc áo cậu, ngữ khí vô cùng đáng thương: "Đừng mà, đừng mà, đừng mà! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc thật tốt có được không ~"
Tiêu Chỉ nhìn cục nhỏ đáng thương đang kéo góc áo mình, cậu đứng im không nhúc nhích, diễn cho thật tròn vai tra nam lãnh khốc vô tình.
Giằng co một hồi, Thiên Diệp Ô đành chấp nhận, ai kêu y bây giờ thật sự rất cần người này giúp đỡ chứ.
Y cuối đầu, chiếc lá phía trên cũng theo đó mà rũ xuống, Thiên Diệp Ô chậm rãi nói: "Ừm,...là thế này...gần đây Thiên Diệp quốc và thú nhân của sa mạc Trường Nguyệt có chút xích mích, phụ vương mang theo đội quân tinh nhuệ qua đó. Ca ca của tui là Thiên Diệp Lam thừa dịp phụ vương ra ngoài, liền...nghĩ đến tranh đoạt vị trí thái tử..."
Tiêu Chỉ suy tư một chút: "Làm phản? Hình như trước kia cũng có tin tức thế này."
Có lẽ là ở trên diễn đàn có rất nhiều tin tức như vậy, chỉ là lúc ấy cậu không có nhìn kĩ lắm.
Thiên Diệp Ô nói: "Ừm...lần trước trước là lục ca, lần trước là lục thập lục ca, còn lần này là lục bách lục thập lục ca, không giống nhau".
Tiêu Chỉ: "..."
*lục = 6, lục thập lục = 66, lục bách lục thập lục = 666. Tui cố tình để zị cho nó hack não xíu ấy mà:))
Năng lực sinh sản của thực vật thật đáng sợ, một lần gieo giống là không biết sản xuất ra bao nhiêu con cái, thành viên vương thất thật sự không định thực hiện kế hoạch hóa gia đình sao?! Cứ như vậy sẽ bùng nổ dân số đó!
Theo cậu nhớ thì Thiên Diệp Ô đứng thứ 700, y lại trở thành thái tử, vậy thì nhất định sẽ có mấy trăm vị ca ca không phục ấy hả?!!!
Tiêu Chỉ cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi: "Thiên Diệp Lam vì sao muốn làm phản ngài có biết không?"
Thiên Diệp Ô nghĩ nghĩ: "Chắc là...Tui nghĩ là hiện tại phía dưới Vương Thụ đang trồng hành tây. Chắc là huynh ấy muốn giành quyền chăm sóc nhỉ?"
Tiêu Chỉ: "..."
Hiện tại cậu đem người này đóng gói lại hiến cho vị lục bách lục thập lục ca ca gì đó có còn kịp không?
Đúng lúc này, Thiên Diệp Ô bỗng nhiên ghé sát vào Tiêu Chỉ nhìn cậu thật kĩ rồi đứng lên.
Một lát sau, mày nhỏ bỗng cau lại: "Anh nhìn qua, hình như khá là cùi bắp?"
Quả thật, Tiêu Chỉ hiện nay chỉ mới ở cấp 50, trên người cũng không có trang bị nào đáng giá, nhìn thế nào cũng giống như một người yếu ớt đi thám hiểm.
Có điều cậu không lo lắng chút nào, thản nhiên mà nói: "Nhưng hiện tại tôi là lựa chọn duy nhất của ngài".
Hiện nay hai người đang đứng ở một nơi cực kì hẻo lánh, y quả thực xác định, ở cùng người này vài giờ đều không hề nhìn thấy người chơi nào khác xuất hiện cả.
Thiên Diệp Ô "..."
Đáng giận, y cảm thấy chính mình tự đào cái hố bự thiệt bự rồi bị dụ dỗ tự nhảy vào luôn, vì sao người này lại gian trá như vậy chớ, cậu ta chẳng lẽ là người Tịch Nguyệt tộc hả?
Bỗng nhiên, hai người lại nghe thanh âm từ bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng 'sàn sạt' dồn dập, mà âm thanh này còn dùng một tốc độ cực nhanh tiến về phía bọn họ.
Trong khoảnh khắc, âm thanh đó cũng đã tới gần trong gang tấc.
Hai người không nhịn được mà cùng nhìn đến nơi phát ra âm thanh kia, liền nhìn thấy một vật to lớn, khuôn mặt dữ tợn đang mở miệng thật rộng, hướng về hai người mà phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Vật kia có ba phần giống người, nhưng chủ yếu là từ thực vật khô héo tạo thành, trong đó còn kèm theo một ít sinh vật hư thối không biết tên, cùng với vài hòn đá chắp vá thành một thân thể không trọn vẹn.
"Lạc, Lạc, Lạc,...Lạc Thạch Lâu!" Thiên Diệp Ô bị dọa đến chiếc lá trên đầu cũng xoắn chặt lại, y bắt đầu xoay vòng vòng tại chỗ: "Toang rồi, toang rồi, sao lại xui xẻo đến mức gặp phải thứ này chứ."
Tiêu Chỉ đối với Lạc Thạch Lâu có chút ấn tượng.
Đây là một loại thực vật thuộc hệ sinh vật bất tử, được cấu tạo từ những động thực vật đã chết trong rừng rậm mà thành.
Lạc Thạch Lâu không có khả năng suy nghĩ, nhưng sẽ dựa vào bản năng mà cắn nuốt tất cả đồ vật có sinh mệnh, sau khi bị đánh tan thì một thời gian sau nó lại tái sinh, sau đó lại tiếp tục quá trình cắn nuốt.
Có thể nói loại quái vật này chính là điển hình của tang thi.
Không chỉ là quái vật da dày thịt béo, quan trọng hơn là thứ này vô cùng nghèo, còn nghèo hơn cả cậu, tốn công đánh nửa ngày cũng sẽ không rơi xuống cái gì đáng giá.
À còn có một chút, quái vật này...sống theo bầy đàn.
Ngay sau đó, càng nhiều tiếng 'sàn sạt' vang lên, năm sáu con Lạc Thạch Lâu khác từ trong bụi cỏ hiện thân, chúng nó cùng nhau tiến đến từ mọi phía của Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Ô, hình thành một vòng vây đem hai người vây thật kín kẽ.
Thiên Diệp Ô tuyệt vọng mặt đặt mông ngồi bệt dưới đất, nước mắt tuôn trào: "Hu hu hu xong đời rồi."
Y nhìn về phía Tiêu Chỉ, cảm thấy người này cùi bắp như vậy thật sự không có một chút xíu niềm tin nào.
Tự hỏi một chút, y nghẹn ngào nói: "Nó, nó,...chúng nó chắc chắn thích ăn thân thể tươi non mơn mởn của tui hơn, anh vẫn là chạy trước đi, hu hu hu...Phiền anh nói với phụ vương rằng tui đã anh dũng hi sinh rồi..."
Tiêu Chỉ liếc nhìn y một cái: "Hơn sáu trăm tuổi mà thân thể tươi non mơn mởn?"
Thiên Diệp Ô: "..." Đáng ghét.
Y đã tính toán hi sinh vì đồng đội, người này vậy mà lại ghét bỏ y lớn tuổi? Thiệt là đáng ghét!
Nhóm Lạc Thạch Lâu đã hướng hai người mà công kích, Tiêu Chỉ cũng không cùng Thiên Diệp Ô nói lời vô nghĩa nữa, cậu nâng lên pháp trượng dùng cầu lửa mà ném tới.
Thiên Diệp Ô chỉ thấy cái người gian trá vừa mới lừa mình kia nâng lên pháp trượng, sau đó liên tục ném ra sáu cái cầu lửa.
Cầu lửa giống như chịu áp suất lớn, tuy hình dạng nhỏ nhưng lại rất nóng, mỗi một cái đều cực kì chính xác mà bắn trúng hốc mắt trống rỗng của đám Lạc Thạch Lâu kia.
Sáu cái cầu lửa, mỗi một cái đều không hề lãng phí.
Lạc Thạch Lâu tuy là da dày thịt béo, cũng không sợ hãi sát thương vật lí do ma pháp gây ra, nhưng vạn vật đều có nhược điểm, Lạc Thạch Lâu cũng vậy, nhược điểm của chúng nó chính là hốc mắt trống rỗng kia, sâu bên trong đó có một hồn thạch mà hầu như không ai có thể nhận ra.
Hồn thạch là nơi tích trữ năng lượng của Lạc Thạch Lâu, cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể chúng, những cành lá khô kia đều do nó tạo thành để bảo vệ hồn thạch.
Cầu lửa nóng cháy xông vào cái đầu trống trơn của Lạc Thạch Lâu, trực tiếp ở bên trong phát nổ.
Theo sự nổ mạnh của cầu lửa, hồn thạch ở bên trong liền tạm thời bị cắt đứt liên hệ với thân xác, vài con Lạc Thạch Lâu không còn động đậy. Một lát sau, chúng nó từ một quái vật được tạo thành từ động thực vật chợt tách rời nhau, tản ra một mùi hôi thối của xác chết vô cùng gây mũi.
Thừa dịp nhóm Lạc Thạch Lâu chưa kịp sống lại, Tiêu Chỉ xách Thiên Diệp Ô lên co cẳng bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức tưởng chừng như cậu là một thích khách chứ không có chút nào mang dáng vẻ của một pháp sư*.
*giải thích chút cho những ai không chơi game nhé: trong các loại game nhập vai thì thích khách là tướng ám sát, cực kì cơ động, có nhiều chiêu lướt nhanh để tiếp cận mục tiêu. Còn tướng pháp sư là tướng tù, di chuyển khá chậm chạp nhưng sát thương rất cao.
"Oa oa ha!!" Thiên Diệp Ô cực kì hưng phấn, chiếc lá nhỏ trên đầu y cũng động đậy theo từng tiếng kinh hô của y "Thật là lợi hại! Anh nhất định là một người vừa thô vừa dài!"
Tiêu Chỉ: "..." Thật muốn vứt đi cho rảnh nợ.
Thiên Diệp Ô hưng phấn mà theo cánh tay của Tiêu Chỉ bò lên vai cậu: "Anh lợi hại như vậy, tui nhất định phải gọi anh là ba ba mới được!"
Tiêu Chỉ: "..."
Đây là đứa con bất hiếu nào vậy? Thiên Diệp vương nghe xong sẽ không bị làm cho tức chết chứ.
Cậu còn muốn sống lâu thêm vài năm, cậu không muốn cùng một lúc bị truy nã ở Hắc Sâm cùng Thiên Diệp quốc đâu.
Tiêu Chỉ gian nan mà nói: "Im miệng, gọi anh Thất là được rồi."
_________________HẾT CHƯƠNG 5______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Sâm: "Hơn sáu trăm tuổi thân thể tươi non mơn mởn có gì không đúng?"
Tiêu Chỉ: "..."
Editor: quốc vương Thiên Diệp quốc biết đặt tên ghê. Thiên Diệp Ô = lá cây màu đen, Thiên Diệp Lam = lá cây màu xanh, nghi ngờ tên quốc vương là Thiên Diệp Thất Sắc = lá cây bảy màu >.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.