Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 88: Để hai người này quen nhau liệu có ổn không đây?

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------

Chương 88: Để hai người này quen nhau liệu có ổn không đây?

Tiêu Chỉ không có ấn tượng gì với người tên Dicklat này, chỉ nhớ mang máng rằng mình từng gặp gã vài lần ở khu thương mại. Khi nghe về tình hình làm việc của người này, thì gã thuộc về loại không xuất sắc cũng không phạm lỗi, là kiểu nhân vật làm nền có cảm giác tồn tại rất thấp ấy.

Người này cũng không phải do cậu đích thân tuyển về, mà là được chọn trong số các vong linh khi Hessen mở rộng nhân lực. Không ngờ rằng gã lại là nội gián, vậy mà còn làm từ khi còn sống đến giờ, kinh nghiệm cũng phong phú đấy.

Mà gã cũng không nghĩ tới chuyện nếu như Hessen không còn nữa, với tư cách là một xác sống, có lẽ gã sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của Blaise. Được chim bẻ ná, được cá quên nơm chính là đạo lý mà ai ai cũng hiểu. Nếu như Hessen bị tiêu diệt, đương nhiên là Blaise sẽ không cần đến một tên nội gián xác sống nữa.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Todds cho Tiêu Chỉ thông tin liên lạc của Dicklat. Rồi Tiêu Chỉ cáo biệt Todds, rời khỏi bộ chỉ huy Blaise.

Cậu không vội vàng quay về xử lý nội gián, mà vẫn còn đi ngắm này ngắm kia với những người chơi khác, như thể chuẩn bị xem xem trong doanh trại của Blaise còn che giấu phần thưởng bí mật nào nữa không. Người trên lục địa đã quá quen thuộc với hành vi giống hệt như bị tâm thần của người Asanasi rồi. Hoặc cũng có thể nói, trong mắt họ, đây mới là phong cách mà người Asanasi nên có, bình thường quá mới có vấn đề.

Chỉ tiếc là không có cấp cao nào của Blaise đến giao nhiệm vụ cho cậu nữa, nên xem ra cậu không thể tìm thêm manh mối nữa rồi.

Đến khi đi dạo thỏa thích rồi, Tiêu Chỉ mới vờ như là mình cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ bí ẩn, thế là cậu mặc áo choàng vào, rồi thong thả đi về phía Hessen.

Biên giới Hessen, ở một góc hẻo lánh.

Tiêu Chỉ lấy tinh thạch Todds đưa cho mình ra, rồi đánh nhẹ vào nó ba cái. Một lát sau, bên trong viên tinh thạch đó bỗng nhiên bị vẩn đục như nổi lên một trận gió cát, điều này có nghĩa là người giữ viên tinh thạch khác đang đáp lại cậu.

Tiêu Chỉ cất tinh thạch đi, kéo kín áo choàng rồi đứng yên chờ đợi.

Một lúc lâu sau, trong rừng mới vang lên tiếng xào xạc, sau đó, một vong linh mặc áo choàng đen lén lút bước ra từ giữa rừng cây. Đầu tiên, gã cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, rồi bắt Tiêu Chỉ lấy tinh thạch ra để xác nhận thân phận, cuối cùng mới vẫy tay với Tiêu Chỉ, ra hiệu cho cậu đi theo.

Tiêu Chỉ nhìn chuỗi hành động liên tiếp của gã mà không khỏi thán phục. Có lẽ đây mới là chuyên nghiệp này.

Không thể so sánh nổi. Cậu không bằng.

Dicklat đưa Tiêu Chỉ vào một chiếc xe ngựa vong linh, rồi tiến tới trong khu rừng vắng lặng. Dường như gã rất quen thuộc với Hessen, bởi trong lộ trình này hoàn toàn không có cư dân thường trú và các khu vực được mạng lưới giao thông bao phủ, nên tất nhiên là cũng không có ai tuần tra.

Tiêu Chỉ cẩn thận ghi nhớ lộ trình này, sau này cậu sẽ bố trí người đến lấp kín lỗ hổng phòng ngự này.

Vì để giữ yên lặng, nên dọc đường hai người không nói câu nào, cứ im lặng mà đi.

Cuối cùng cũng đi đến nơi có thể thấp thoáng nhìn thấy Hài Cung.

Xe ngựa từ từ dừng lại, Dicklat thấp giọng nói: “Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi. Đi tiếp thì sẽ là khu vực lãnh chúa Hessen và đám kỵ sĩ trưởng thường xuyên lui tới. Lộ trình của họ không có quy luật, buộc cậu phải tự né tránh.”

Tiêu Chỉ hỏi: “Có thể đi thêm chút nữa không? Nơi này vẫn còn xa.”

Nói xong, cậu còn cực kỳ biết điều mà hối lộ cho Dicklat một túi tiền nhỏ, nhưng toàn bộ tiền trong đó đều có mệnh giá lớn.

Dicklat dứt khoát nhận ngay. Sau khi nhận xong thì dùng tay ước chừng một lát, nhưng ngoài miệng thì lại do dự: “Không được. Xe ngựa vong linh dễ thấy quá. Nếu như không cẩn thận gặp phải cấp bậc cỡ kỵ sĩ trưởng thì không thoát được, càng khó thấy mới càng an toàn.”

Tiêu Chỉ vừa nghe đã biết gã có ẩn ý, cậu lại nhanh tay đưa cho gã một túi tiền nữa: “Suốt hành trình này tôi thấy anh rất thành thạo, chắc là dẫn không ít người vào rồi nhỉ? Chắc chắn là anh biết con đường nào ổn đúng không? Mọi người đều phải kiếm tiền thôi, tôi cũng không làm khó anh. Hay anh nói cho tôi nghe tí đi, biết đâu lần sau chúng ta lại hợp tác với nhau.”

Có lẽ là do sức ảnh hưởng của đồng tiền, nên sau khi Dicklat nhận lấy túi tiền đó, giọng điệu dịu hơn rất nhiều: “Ha ha, cũng không dẫn ai vào cả, cậu là người đầu tiên đấy. Chỉ có điều... tôi phải dò la rất lâu mới phát hiện được đường đi, còn cụ thể phải đi thế nào thì đúng là chỉ có tôi biết. Cậu hỏi tôi là đúng rồi.”

Gã vén tấm rèm xe ngựa lên, rồi chỉ tay về một hướng. Tiêu Chỉ nhìn theo hướng ngón tay gã, nhưng chỉ nhìn thấy một khu rừng rậm cực kỳ bình thường.

Dicklat nói: “Thấy không? Chỗ đó có một cái cây rất cao. Cành của nó vươn rất dài, cậu có thể đi tới tận bên kia cái cây. Cách đi tôi đã đánh dấu trên cây, cậu cứ đi dọc theo nó là có thể ở mãi trên cây, có cành lá che khuất nên rất khó phát hiện.”

Tiêu Chỉ thật sự sắp nhịn không nổi mà phải vỗ tay khen gã rồi. Có tiền mua tiên cũng được. Dù đã là 600 năm trôi qua thì đây vẫn là định luật bất biến. Đưa tiền thì được đối xử khác, lại còn được hướng dẫn nữa, chu đáo thật đấy.

Nếu như người này không phải nội gián, thì Tiêu Chỉ thật sự muốn khen gã là thiên tài.

Tiêu Chỉ cố gắng không ngừng, hào phóng đưa một túi tiền nữa: “Rồi sao nữa? Sau đó dùng cách gì để tìm Nhiếp Chính quan, có thể nói tôi biết chút không?”

“Chuyện này thì tôi không biết thật...” Dicklat nói, rồi lại nhanh tay cất túi tiền vàng vào nhẫn trữ vật, cứ như là sợ Tiêu Chỉ đổi ý.

Sau đó gã nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Bình thường hành tung của Nhiếp Chính quan rất khó đoán, có thể gặp được hay không còn phải nhờ vào vận may. Nếu như cậu nấp được trong phòng lãnh chúa thì có thể gặp được hắn ta đấy.”

Dicklat cười: “Chỉ có điều, nếu vậy thì cậu phải đối đầu trực tiếp với lãnh chúa Hessen, tôi không khuyến khích cậu làm vậy đâu ha ha ha ha ha...”

Tiếng cười của gã còn chưa dứt, thì một pháp trượng lộng lẫy đã đặt ngay trước trán gã. Dù gã đã chết, nhưng cũng chẳng biết có phải do tâm lý hay không, mà hắn lại có cảm giác lạnh như băng.

“Cậu cậu cậu cậu cậu... Cậu muốn làm gì? Tôi đã nói hết cho cậu rồi mà!” Dicklat vội vàng nói.

Tiêu Chỉ quan sát vẻ mặt của gã, thấp giọng hỏi: “Thật không?”

Dicklat gật đầu như trống bỏi: “Thật! Thật mà! Tôi đã nói hết cho cậu rồi!”



Tiêu Chỉ săm soi vẻ mặt gã, xem thử xem gã nói thật hay nói dối.

Dicklat bị nhìn đến mức thấy lạnh cả lòng mề. Gã biết người này chính là pháp sư hệ hỏa có thể độc chiến với cốt long. Nếu như cậu không vui tát gã vài phát, thì nhân viên văn thư như gã chắc chắn sẽ vĩnh biệt thế giới này. Gã còn nhiều tiền chưa tiêu hết như vậy, sao có thể chết dược chứ?

Gã vừa nảy ra một ý thì đã cho đó là mấu chốt của mọi vấn đề, thế là vội vàng nói: “Nếu không thì tôi trả lại cho cậu nửa túi tiền cuối cùng? Ai cũng nhận tiền mà làm thôi, đừng khiến nhau khó xử vậy chứ.”

Tiêu Chỉ cười. Một kẻ tham lam như vậy mà chịu nôn tiền ra, chắc chắn là gã không còn giấu giếm gì nữa: “Một nửa thì có là gì? Tôi muốn hết.”

Hai mắt Dicklat trợn tròn, trên đời này còn có người mặt dày vô liêm sỉ vậy sao?! Xem ra là gã đã xem thường độ vô liêm sỉ của người Asanasi rồi!

Ngay sau đó, gã trơ mắt nhìn người trước mặt mình dùng bàn tay rảnh rỗi kia móc một cây sáo xương nho nhỏ ra, thổi nhẹ một cái, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

Đây là cây sáo dùng để triệu hoán Alifa mà Frost đưa cho Tiêu Chỉ. Cho dù là ở bất cứ nơi nào, cậu chỉ cần thổi nó, là Alifa sẽ nhận lệnh đến ngay.

Chẳng mấy chốc, trong rừng rậm nổi một trận gió to, kèm theo đó là tiếng vang khi cây cối bị gãy, sau đó một con cốt long màu trắng khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hai người. Tiêu Chỉ dùng một tay xách Dicklat ra khỏi xe ngựa, đi về chỗ Alifa đang vui vẻ há to miệng.

Dicklat kêu la thảm thiết: “Đợi, đợi, đợi, đợi, đợi, đợi, đợi chút. Tôi trả lại tiền có được không? Không chỉ trả hết cho cậu mà tôi còn có thể....”

Tiêu Chỉ ngó lơ ánh mắt khiếp sợ của gã, dùng một tay nhét thẳng gã vào miệng Alifa.

“Goo...” Alifa tỏ vẻ chê bai. Cái giống ôn gì thế này, ăn không được.

Tiêu Chỉ vỗ vỗ cái đầu khổng lồ của nó: “Thứ này không phải để ăn. Giao tên này cho Milton đi, tao sẽ nói cho anh ta biết phải làm gì.”

“Goo...” Alifa cọ Tiêu Chỉ như đang làm nũng. Sau đó nó ngoan ngoãn vỗ cánh, giao đồ chuyển phát nhanh cho Milton.

Dicklat bị nhốt trong cái miệng của Alifa vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ và ngơ ngác. Gã cảm thấy cả thế giới này không còn chân thực nữa.

Tại sao người Blaise sắp xếp lại chĩa pháp trượng vào gã? Tại sao người đó có thể gọi cốt long tới? Tại sao cậu ta phải làm vậy? Chẳng lẽ cậu ta cũng là nội gián?

Lại còn... bưng bít giỏi hơn mình nhiều...

*

Tiêu Chỉ đổi lại trang phục của Nhiếp Chính quan. Cậu vừa truyền tin cho Milton, vừa ngồi xe ngựa vong linh, rầm rộ quay về Bạch Cốt Điện.

Mà lúc này, phiên đàm phán hợp tác cùng sa mạc Trường Nguyệt đã kết thúc.

Với sự giúp đỡ của Tutaschon, Milton và Teague đã đạt thành thỏa thuận hợp tác một cách hoàn hảo. Họ sẽ hợp tác với nhau trong việc đối kháng với Blaise sau này. Nếu như chiến sĩ tộc thú nhân chết đi rồi trở thành xác sống, cũng sẽ nhận được ưu đãi từ Hessen.

Sau một buổi tối, việc thẩm vấn Dicklat đã có kết quả.

Ba năm trước, gã chết đi rồi biến thành xác sống. Sau đó gã gia nhập Hessen. Suốt một khoảng thời gian dài, gã chỉ là một kẻ bình thường không thể nào bình thường hơn. Đến tận khi được chọn trong lần tuyển chọn quan chức chính trị, gã mới lén lút liên lạc lại với Blaise. Gã thường truyền tin theo yêu cầu của bên kia, còn việc tiếp ứng người do bọn chúng phái đến chỉ là việc mới đây.

Theo như khẩu cung của Dicklat, thì còn hai kẻ nữa giống với gã. Một kẻ đến từ một bộ lạc nào đó ở sa mạc Trường Nguyệt, kẻ kia thì đến từ một quốc gia nhỏ tiếp giáp Blaise. Tất cả đều là những kẻ từng lén lút qua lại với Blaise lúc sinh thời.

Tiêu Chỉ hỏi: “Có thể xác thực được lời nói của gã không?”

“Tôi cũng bắt luôn hai kẻ kia đến, rồi sử dụng 27 phương pháp thẩm vấn. Cuối cùng tôi mới đối chiếu các kết quả, đã xác thực được lời nói của bọn chúng.” Giọng nói của Milton vẫn rất lịch thiệp, có vẻ khá thoát tục: “Bọn chúng đều bằng lòng đổi sự thật để được giải thoát sớm.”

Tiêu Chỉ nhìn vào gương mặt điềm tĩnh và khí chất quý tộc của Milton, không ngờ rằng người này thật ra lại tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng người có thể dùng thân phận xác sống, một mình bôn ba khắp lục địa mấy trăm năm để phục quốc thì không mềm lòng, nhân từ cũng là chuyện bình thường thôi.

Số phản đồ bị phát hiện ra ít hơn dự đoán. Đây là một tin tốt.

Có lẽ điều kiện để qua lại với Blaise khi còn sống và sau khi trở thành xác sống tương đối hà khắc, nên dù các quốc gia khác trên lục địa đều có nội gián do Blaise nhét vào, nhưng những kẻ có thể thành công trà trộn vào Hessen thì chẳng được mấy.

Sau đó, Tiêu Chỉ bắt đầu bàn bạc với Milton về việc xử lý lỗ hổng do đám nội gián để lại.

*

Thiên Diệp Quốc, đỉnh Vương Thụ.

Trong đại điện rộng lớn, Thiên Diệp Vương đứng trên đài nhìn về một hướng nào đó.

Một lát sau, ông thấp giọng hỏi: “Nó đi rồi à?”

Người hầu cận bên cạnh trả lời: “Vâng, thái tử điện hạ đã lặng lẽ dẫn một nhánh của chiến đội Hồng Diên đến Hessen.”

Thiên Diệp Vương không nói gì, nhưng đôi mắt màu ngọc bích lại nhìn về một nơi xa. Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài màu xanh xám và những chiếc lá bên trên, nhưng trên gương mặt khôi ngô của ông lại không có bất cứ cảm xúc gì.

Hầu cận hỏi: “Dường như bệ hạ có vẻ hơi lo lắng, có cần thần đưa thái tử điện hạ về không ạ?”

Trước giờ Thiên Diệp Quốc vẫn luôn giữ trạng thái trung lập, nhưng cách làm hiện giờ của thái tử đã phá hỏng quy tắc lâu đời này.

Thiên Diệp Vương lắc đầu: “Đây là do Tiểu Ô tự quyết định, nên nó bắt buộc phải tự gánh lấy hậu quả. Một ngày nào đó nó sẽ trở thành vua của Thiên Diệp Quốc, nên học cách trưởng thành rồi...”

*

Hessen.



Bỗng nhiên một đội ngũ chỉnh tề lướt qua bầu trời âm u. Đó là một đàn chim khổng lồ có bộ lông màu hồng nâu. Chúng xếp thành đội hình trên không trung, còn đang đi về hướng Hessen.

Bị tiếng động đó làm cho giật mình, nên đã có không ít người nhìn về phía bọn họ.

Chẳng mấy chốc, đội ngũ này đã đáp xuống mặt đất.

Một chàng thiếu niên nhảy xuống từ lưng chim, sau đó là những người mặc chiến giáp tinh xảo xếp nối đuôi nhau. Từ vẻ bề ngoài, có thể nhận ra họ là Mộc Linh tộc.

Tất cả mọi người đều hoang mang. Mộc Linh tộc đến đây làm gì thế?

Sau khi Tiêu Chỉ nhận được tin thì vội vàng bàn bạc với Milton, rồi đi về hướng Mộc Linh tộc xuất hiện.

Trên đầu cậu thiếu niên dẫn đầu có phiến lá cây màu xanh mơn mởn. Trông y chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt vẫn còn nét phúng phính của trẻ con, ngay cả trên người cũng còn sót lại rất nhiều đặc điểm của thực vật. Khắp người cậu thiếu niên này đều tràn đầy sức trẻ.

Mới nhìn lần đầu thì mọi người còn chưa kịp nhận ra thiếu niên này là ai, chỉ cảm thấy đôi mắt này trông hơi quen, có vẻ cực kỳ giống với Thiên Diệp Vương. Mãi cho đến khi họ nhìn thấy thiếu nữ có mái tóc hồng nhạt đứng bên cạnh y.

Đây không phải Ina sao? Ina là nữ quan hầu cận bên cạnh Thiên Diệp Ô. Cô thường xuyên xuất hiện trong lĩnh vực ngoại thương, vậy nên mọi người đều biết đến cô.

Chẳng lẽ cậu thiếu niên này là... Thiên Diệp Ô?

Cải thìa cuối cùng cũng thành tinh rồi à?

Mà thiếu niên này đúng thật là Thiên Diệp Ô. Sau khi trải qua thời kỳ trẻ con dài đằng đẵng, cuối cùng y cũng bước vào thời kỳ thiếu niên. Trong thời kỳ này, vẻ ngoài của y sẽ dần thay đổi, cho đến khi nào hầu như tất cả bộ phận trên người đều trở thành hình người như cha mình. Chẳng qua đó là chuyện của rất lâu rất lâu sau này.

Y nói với thiếu nữ bên cạnh mình: “Ina, cô có cảm thấy tôi làm vậy là quá mạo hiểm không?”

Ina trả lời: “Thái tử điện hạ chỉ cần vững tin vào mình là được ạ.”

Thiên Diệp Ô nhìn vào bàn tay chẳng có tí sức mạnh nào của mình: “Tôi vẫn cho rằng hành vi của Blaise buộc phải dừng lại ngay, tuy khoảng cách giữa hai nước rất xa, nên chỉ trong thời gian ngắn Blaise hoàn toàn không tấn công được đến chúng ta. Tôi cũng biết nhược điểm lớn nhất của Mộc Linh tộc là phát triển quá chậm. Một khi xảy ra thương vong, thì chúng ta sẽ luôn rơi vào thế bất lợi, vậy nên cha tôi mới giữ nguyên trạng thái trung lập, không tham dự bất kỳ tranh chấp nào.”

“Nhưng nếu để mặc cho họ đánh chiếm Hessen, sa mạc Trường Nguyệt và các quốc gia nhỏ lẻ khác trên lục địa, thì cuối cùng sẽ đến lượt Thiên Diệp Quốc. Với vũ khí như vậy, chúng ta hoàn toàn không có sức để tự chống lại họ.”

Y nhìn vào hàng phòng ngự của Hessen: “Chúng ta bắt buộc phải hợp tác. Đây không chỉ là trợ giúp Hessen, mà còn là vì an nguy của Thiên Diệp Quốc.”

Ina vừa nghe vừa cười tủm tỉm, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Thiên Diệp Ô nói: “Xin lỗi, tôi phải kéo mọi người cùng mạo hiểm với tôi. Lần này tôi đến đây với danh nghĩa cá nhân, không liên quan đến Thiên Diệp Quốc, nên cũng không thể xin phụ vương chi viện.”

Ina nghiêm túc hẳn lên: “Bắt đầu từ ngày thề trung thành với điện hạ, tôi đã sẵn sàng hy sinh vì điện hạ.”

Thiên Diệp Ô cười nhẹ: “Xem ra tôi phải cố lên rồi, không thể để các bộ hạ của mình hy sinh được.”

Mà lúc này, Teague đang ở gần đó cũng đi đến. Vốn là nhân viên ngoại giao nên gã cũng nhận ra Thiên Diệp Ô. Tuy chưa từng gặp mặt chính thức, nhưng Teague đã nhớ rõ những nhân vật trọng yếu của các quốc gia trên lục địa từ lâu.

Gã hành lễ với Thiên Diệp Ô: “Kính chào thái tử điện hạ, tôi là Teague, nhân viên ngoại giao. Chẳng hay ngài đến Hessen có việc gì?”

Thiên Diệp Ô cũng ra dáng lắm: “Lần này tôi đến là để chi viện cho Hessen dưới danh nghĩa cá nhân.”

Hai người thực hiện một màn xã giao hữu nghị, mà Teague vốn là một người thành thạo kỹ năng nhìn mặt đoán ý, lại còn được rèn giũa nhờ việc đi lừa đảo suốt nhiều năm. Không những thế, gã còn được mở mang tầm mắt khi làm nhân viên ngoại giao, nên chẳng mất bao lâu đã trò chuyện vui vẻ với Thiên Diệp Ô.

Trong lúc trò chuyện, Thiên Diệp Ô đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Teague.

Nụ cười của Teague có vẻ hơi bối rối: “Xin hỏi, trông tôi có gì không ổn sao?”

Thiên Diệp Ô đè thấp giọng nói: “À thì... Ngài nhân viên ngoại giao này, hình như tôi từng nhìn thấy hình ảnh phép thuật của anh trong sách.”

Teague: “Sách gì ạ?”

Thiên Diệp Ô: “Chân dung dưới nước của 100 nam thần Tịch Nguyệt tộc.”

Teague ra vẻ như mình đã hiểu, nụ cười càng trở nên hiền hòa hơn: “À, đúng là lúc còn sống tôi từng chụp ảnh đó thật, còn có rất nhiều bộ nữa. Ở chỗ tôi còn có bản giới hạn có chữ ký, nếu điện hạ thích thì tôi sẽ tặng cho điện hạ.”

“Wow...” Thiên Diệp Ô cảm thấy hơi kích động.

Tiêu Chỉ vừa mới tới, và nghe được cuộc trò chuyện này: “...”

Cái tên Teague này không chỉ dụ người ta đi làm trai bao, mà còn tự đi làm trai bao luôn rồi à?!

Teague lại tiếp tục tăng giá: “Bên tôi còn có dịch vụ đặt làm riêng. Tôi có thể đặt một hộp quà quý tộc cấp hoàng tử cho ngài. Trong đó có rất nhiều nội dung chưa được xuất bản, được thiết kế độc quyền, và cũng chỉ có một bản này thôi đấy.”

Đôi mắt của Thiên Diệp Ô tỏa sáng lấp lánh.

Ina dùng ánh mắt rối ren nhìn điện hạ nhà mình. Điện hạ đúng thật và một vị điện hạ tốt, ngay cả sở thích cũng độc đáo đến vậy...

Để hai người này quen nhau liệu có ổn không đây?

- -----------Hết chương 88----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook