Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 87: Ranh con à, chơi vui quá nhỉ?

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

---------------------------

Chương 87: Ranh con à, chơi vui quá nhỉ?

Một cuộc bạo loạn không nhỏ đã diễn ra trong doanh trại của Blaise.

Bởi vì vị đại lão áo choàng đen mang phép thuật hệ hỏa trước đây từng dùng 22 phát cầu lửa liên tiếp khiến mọi người khiếp sợ, đánh lén lãnh chúa Hessen, sau đó lại mai danh ẩn tích một cách bí ẩn đã quay lại rồi.

Lần lên sân khấu này của đại lão còn cuốn hút hơn trước nhiều. Không chỉ một mình đẩy lùi cốt long của Hessen, mà còn trình diễn một skill hoàn toàn mới, rực rỡ mù mắt chó của mọi người. Không những thế, cậu còn... max level.

Chính là vậy đấy, trong con game Phật hệ, phải tự đi kiếm nhiệm vụ để lên level như ZERO mà lại có người max level chỉ trong mấy tháng cơ đấy! Có còn là người không?! Nếu không phải ai ai cũng biết đến chuyện ZERO được quản lý bởi máy chủ, hoàn toàn không cho người chơi cơ hội gian lận thì họ đã muốn kéo đến khiếu nại công ty game hết cả rồi.

Cuối cùng thì đại lão áo đen ở ẩn đã lâu nay lại trở thành đề tài tám chuyện của toàn thể người chơi.

“Tôi vẫn nhớ lúc áo choàng đen pháp sư hệ hỏa vừa xuất hiện thì vẫn còn là một người level thấp, lực chiến không cao, sao bây giờ người ta đã max level rồi thế?”

“Tôi cứ ngỡ như mình chỉ xem thiếu mấy tập thôi, nhưng đùng một phát tới tận tập cuối rồi.”

“Lần đầu tiên tôi lướt trúng bài về đại lão, tôi vẫn còn đang lựa hành tây ở Thiên Diệp quốc. Và nay, tôi vẫn còn lựa hành tây. Tốc độ thăng cấp của người ta VS tốc độ thăng cấp của tôi...”

“Chắc chắn ông này là đại lão xóa acc chơi lại này. Có ai từng thấy newbie hàng real mà tăng cấp như ngồi phi thuyền vậy chưa?!”

“+1”

“Nhưng mà đại lão này thật ra là ai thế? Có tên người này trong số các pháp sư trước đây không?”

“Lỡ đâu người ta vốn không phải pháp sư thì sao? Mấy thím đừng hạn chế tư duy vậy chứ, xóa acc rồi cũng đâu bắt buộc phải chơi lại chức nghiệp cũ đâu nè?”

Đa số mọi người đều âm thầm suy đoán, mục đích là tìm ra pháp sư hệ hỏa mặc áo đen. Chỉ là gương mặt của người này quá xa lạ, chắc chắn là khác hẳn với gương mặt từng được sử dụng trước đây. Vậy nên càng gây khó khăn cho quần chúng hóng drama.

“Nhưng mà đại lão vừa mới max level đã chạy tới Hessen ngay, thật ra là hận lãnh chúa Hessen đến mức nào thế?”

“Ha ha ha ha, vậy thì phải thù hận nhau ghê lắm đấy!!!”

“Đúng đấy... chẳng lẽ cậu ta muốn khử lãnh chúa Hessen à.”

“Nếu như là người khác, thì tui sẽ bảo 'Mày mơ đi', nhưng nếu là đại lão này thì khó nói lắm...”

“Không ngờ rằng câu chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau lại tiếp diễn rồi! Muốn biết trước đây họ đã xảy ra chuyện gì quá!!!”

“Yes, cuốn hút vãi!!”

Tiêu Chỉ không thèm để ý đến ánh mắt nhiệt tình hóng biến của toàn thể người chơi đặt vào người mình. Cậu vẫn nhấc chân rảo bước vào Blaise một cách rầm rộ.

Đám NPC của Blaise không chỉ cảnh giác với cậu, mà còn có mục sư nhiệt tình giới thiệu với cậu về chức năng của từng khu vực được bố trí trong doanh trại, chu đáo đến mức không thể tin được.

Nụ cười trên gương mặt tên mục sư già hói đầu có vẻ xán lạn quá thể, nâng thẳng từ hiền hòa lên tới tận mức nịnh nọt: “Mời sang bên này, để tôi giới thiệu sơ cho ngài. Khu vực bên này là nơi dành riêng cho các vị nghỉ ngơi...”

Dù gì thì người dân trên khắp lục địa này đều biết, người Asanasi sẽ không chết.

Suy ra, không chết = không có khả năng biến thành xác sống = đối tượng có thể mượn sức. Tuy không thể khống chế các hành vi điên điên khùng khùng của người Asanasi, nhưng những nhiệm vụ nguy hiểm không cần nghe lệnh chỉ huy lại rất thích hợp với họ. Dù sao thì nếu có phần thưởng, không có nhiệm vụ nào mà người Asanasi không sẵn lòng làm cả.

Huống chi đây là một pháp sư mạnh hiếm có khó tìm nữa chứ. Nhìn vào uy lực của những skills khi nãy, đây chắc chắn là một pháp sư có thể đứng trên đỉnh cao của lục địa này. Khi đối phó với xác sống, mạnh nhất là hệ ánh sáng, tiếp đến là hệ hỏa và hệ lôi. Nếu như một pháp sư hệ hỏa đồng ý đứng về phía Blaise, thì phải tiếp đón thật chu đáo.

Cứ như vậy, Tiêu Chỉ được tên mục sư già dẫn đường đi tham quan khắp mọi nơi trong doanh trại của Blaise, tiện thể còn vờ như tò mò để hỏi cách phân bố đủ mọi khu vực, còn chụp hình lưu lại nữa. Tuy những khu vực liên quan đến cơ mật thì lão mục sư này chắc chắn không dẫn cậu đi, nhưng khu vực nào có thể hoạt động thì đều bị cậu quan sát hết cả.

Nội gián hàng thật đều có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách quang minh chính đại.

Thậm chí còn bắt đối thủ chủ động giới thiệu cho nữa cơ.

Tiêu Chỉ quan sát một khu vực bị thánh kỵ sĩ canh giữ, vờ như tò mò rồi bước nhanh qua phía đó: “Ấy, bên kia là gì thế?”

Lão mục sư vội vàng ngăn cậu lại, rồi cười nói: “Bên này không được đâu thưa ngài pháp sư.”

Cùng lúc đó, đoàn thánh kỵ sĩ cũng đồng loạt nhìn hết về phía cậu. Tiêu Chỉ thấy bọn họ không động vũ khí với cậu ngay lập tức, nhưng gân xanh nổi trên mu bàn tay đã chứng tỏ rằng hiện giờ bọn họ đang nắm vũ khí rất chặt, có thể chuyển sang đội hình chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tiêu Chỉ nhún vai, rồi bỏ đi với vẻ mặt thờ ơ, cứ như là cậu chỉ tùy tiện đi dạo chút thôi.

Nhưng cậu đã âm thầm ghi nhớ khu vực này. Khi nãy cậu cũng gặp phải vài khu vực không được vào, nhưng nó không bị canh phòng nghiêm ngặt như khu vực này. Có lẽ nơi này chính là nơi Blaise tiếp ứng vật tư trọng yếu, hoặc là có người nào đó cần phải bảo vệ đặc biệt.



Nhờ lão mục sư dẫn đường, cậu đã đến được khu nhiệm vụ cao cấp. Nhiệm vụ ở đây được mở ra cho những người chơi có lực chiến cực cao hoặc hoàn thành đủ số nhiệm vụ cơ bản, khác hẳn mấy nhiệm vụ làm bia đỡ đạn ngoài kia. Nhiệm vụ này khó hơn nhiều, nhưng lại kèm theo phần thưởng hậu hĩnh tương ứng.

Tiêu Chỉ nhìn những nhiệm vụ trên thanh nhiệm vụ: Lẻn vào Hessen để giấu vật phẩm chứa đầy Thánh Quang, phá hư mạng lưới giao thông...

Cậu cũng thấy được nhiệm vụ ám sát theo như ý nguyện, nhưng mà...

Vì sao nhiệm vụ được nhiều người nhận nhất lại là ám sát Nhiếp Chính quan? Còn vượt xa nhiệm vụ ám sát lãnh chúa Hessen và những nhiệm vụ khác nữa.

Nhiếp Chính quan bị nhiều người thù hận vậy luôn à?

Thấy ánh mắt của Tiêu Chỉ dừng trên nhiệm vụ “Ám sát Nhiếp Chính quan”, lão mục sư chu đáo giới thiệu cho cậu về nhiệm vụ này: “Nhiếp Chính quan là một quan chức cấp cao vừa vực dậy Hessen dạo gần đây, nếu nói người này là cái bóng của lãnh chúa cũng không quá. Hơn nữa Nhiếp Chính quan chỉ là nhân viên văn thư, lực chiến có thể xem như bằng không.”

Tiêu Chỉ: “Nhưng tôi nghe nói người này từng tung Vong Linh Thiên Tai ngay trước mắt mọi người? Vậy cũng được xem như bằng không à?”

Lão mục sư cười đến mức mặt mày nhăn nheo hết cả: “Là thế này, bởi vì đây là lần duy nhất Nhiếp Chính quan ra tay, mà lại chưa từng có ai thấy người này dùng phép thuật hay ra tay với người khác thêm lần nào nữa, vậy nên chúng tôi nghi ngờ rằng người này dùng quyển trục phép thuật, nếu không thì cũng không tung ra một đòn rồi bỏ đi ngay.”

Những người chơi xung quanh cũng nói: “Đúng thế. Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng phải tên này nhờ vào có gì đó với lãnh chúa Hessen để thượng vị à? Sao mà có bản lĩnh thật sự được. Lãnh chúa cho hắn một quyển trục mới là lời giải thích hợp lý nhất.”

“Lỡ như tên đó có bản lĩnh thật thì sao?” Đồng đội của người nọ hỏi.

“Vậy chờ tôi chết xong một lần rồi nói tiếp.” Nói đoạn, người nọ cũng nhận nhiệm vụ ám sát Nhiếp Chính quan Hessen.

“Ừm, vậy tôi cũng thử xem sao. Dù gì thì tên đó cũng phạt tôi không ít tiền rồi, khiến cho cả tháng sau đó của tôi chỉ có thể đến Thiên Diệp Quốc lựa hành tây kiếm tiền...” Tên đồng đội bị khơi lên hồi ức đau khổ, dường như mùi hương của hành tây lại vờn quanh chóp mũi, nên quyết đoán nhận nhiệm vụ này luôn.

Lão mục sư cũng nói bằng giọng đệu trìu mến: “Đại khái là vậy đấy.”

Tiêu Chỉ: “...”

Xem ra cái danh thượng vị bằng giao dịch mập mờ của cậu không rửa sạch nổi rồi. Không những thế cậu còn ban hành chính sách phạt tiền, đánh vào nỗi đau của người chơi để lôi kéo thù hận, vậy nên cậu mới có thể đứng đầu trong thanh nhiệm vụ đây mà.

Liệu cậu tự giết chính mình thì có nhận được phần thưởng không nhỉ?

*

Sâu trong doanh trại Blaise, một con tàu bay đáp tại nơi không có bóng người.

Cửa chính của tàu bay đóng chặt, nhìn từ bên ngoài thì không có gì lạ cả. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy quái lạ chính là ngay cả cửa sổ của con tàu này cũng bị đóng kín.

Trong con tàu không có lấy một tia sáng, bầu không khí lại tràn ngập tử khí. Do bị tử khí ảnh hưởng, nên nhiệt độ bị hạ xuống rất thấp, gần như có thể đóng băng mọi thứ.

Trong không gian ngập tràn tử khí đó, có hai bóng người đang nói chuyện với nhau.

“Thưa tiên tri, bây giờ chúng ta đã đến rất gần với chìa khóa Nước Trời rồi, còn gần hơn tất cả mọi lần trước đây. Còn phải cảm ơn các ông đã cung cấp phương pháp chế tạo vũ khí Ishi.”

“Đừng khách sáo. Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận khi hợp tác rồi à?”

“Nhớ rõ lời các ông từng hứa đấy. Sau khi rời khỏi đây, phải cung cấp cơ thể phù hợp cho tôi.”

“Ha ha... Yên tâm đi, ông muốn rời khỏi nơi này, mà chúng tôi muốn kho báu của Noah Bae. Mục đích của chúng ta không mâu thuẫn với nhau. Hơn 500 năm hợp tác, trước giờ chúng tôi đều luôn tỏ rõ thành ý rồi, không phải sao?”

“Thế giới bên ngoài rất tự do, cực kỳ tự do. Ông không cần phải nghiên cứu phép thuật cũng có thể tự do bay lượn trên không trung, chỉ trong giây lát đã đến được thế giới khác rồi. Mà mỗi một thế giới đều uyên bác hơn lục địa Dazemenya nhỏ bé này.”

“Ha ha ha ha ha...”

“Chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi đã háo hức đến mức chẳng đợi nổi rồi...”

“Mong ông hãy cẩn thận hơn khi lợi dụng người Asanasi. Dù có đôi lúc họ rất được việc, nhưng trước giờ đều không bình tĩnh. Đừng để họ phá hỏng kế hoạch của chúng ta.”

“Tôi tự có chừng mực.”

*

Khu nhiệm vụ cao cấp.

Lão mục sư đầu hói dùng giọng điệu giống hệt như Teague khi đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm tài chính để dụ Tiêu Chỉ đẩy mạnh tiêu thụ nhiệm vụ. Lão ta mong rằng Tiêu Chỉ có thể rung rinh trước phần thưởng của những nhiệm vụ này, sớm ngày cống hiến cho tương lai tươi sáng của Blaise.

Nhưng Tiêu Chỉ lại tỏ vẻ như mình không mấy hứng thú, hệt như một đại lão đã thoát khỏi những thú vui thấp kém: “Không có cái nào thú vị hơn chút à? Những cái này có vẻ nhàm chán quá.”

Cái miệng đang lải nhải của lão mục sư khựng lại.

Mấy cái này chẳng lẽ còn chưa đủ thú vị à? Cậu còn muốn thú vị đến mức nào nữa? Hay là truyền giáo cho lãnh chúa Hessen, khiến hắn sớm ngày quy phục theo giáo phái Blaise hử?

Nhưng Tiêu Chỉ đã quay đầu rời khỏi thanh nhiệm vụ, còn tiện tay lướt sổ thông tin, như thể sắp rời khỏi đây để đến chỗ khác chơi.



“Xin ngài pháp sư hãy dừng bước.” Một giọng nói bỗng vang lên từ phía xa, gọi Tiêu Chỉ đang vờ như sắp đi ở lại.

Tiêu Chỉ vừa quay đầu sang, đã nhìn thấy một người mặc trang phục Tổng Giám Mục lộng lẫy của Blaise, nhưng dung mạo thì tầm thường đến mức chẳng nhớ nổi. Nhưng cậu vốn là một người đặt Blaise vào nhóm đối tượng cần chú ý đặc biệt, nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một trong những Tổng Giám Mục được tín nhiệm ở Blaise – Todds.

Mà tên này đã đóng vai trò chủ đạo trong cuộc bao vây Frost lần trước.

Tiêu Chỉ cố nén lại ý định giáng cho gã một trận Thiên Tai ngay lập tức. Cậu nhìn gã một cách khinh bỉ, dùng ánh mắt ra hiệu cho gã nói tiếp, tư thế đúng chuẩn một pháp sư kiêu ngạo.

Trên lục địa, những người chơi ở cấp bậc đại lão thường có tính cách riêng, nhưng khi đạt đến một mức độ nhất định thì hầu như đều là tùy hứng. Họ sẽ không hạ mình với các thế lực trên lục địa vì nhiệm vụ nữa.

Đối mặt với thái độ vênh váo của Tiêu Chỉ, Todds vẫn rất lịch sự. Gã thong thả bước đến trước mặt Tiêu Chỉ: “Nếu như cậu cảm thấy những thứ này chưa đủ thú vị, thì chỗ tôi có thứ thú vị hơn. Nhưng độ khó của nó cũng sẽ tăng lên tương ứng. Chẳng hay cậu có đồng ý không?”

Tiêu Chỉ vẫn giữ nguyên sự ngạo nghễ, chỉ rũ mắt liếc nhìn Todds: “Nói nghe thử.”

“Mời.” Todds vươn tay ra hiệu cho Tiêu Chỉ đi theo mình.

Tiêu Chỉ cất bước theo gã mà không hề khách khí, chỉ để lại cho quần chúng hóng drama một bóng lưng tiêu sái.

“Đây chính là đại lão sao? Ngay cả Tổng Giám Mục cũng dám nói chuyện như thế, mà Tổng Giám Mục lại không hề tức giận. Tôi cũng muốn được trải nghiệm thử...”

“Bồ cũng có thể trải nghiệm đấy, nhưng mà chỉ được một lần thôi...”

“... Có thể đừng nói toạc ra như vậy không?”

Sau khi cậu đi theo Todds đến một khu vực yên tĩnh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lính canh, hai người mới bước vào một con tàu đang đáp dưới đất. Trong con tàu này toàn là người của Blaise qua qua lại lại, thỉnh thoảng còn trộn lẫn vài người chơi, trông có vẻ như là bộ chỉ huy lâm thời.

Tiêu Chỉ lại nhân cơ hội này chụp không ít hình, nghiêm túc làm một nội gián đạt chuẩn.

Todds đưa Tiêu Chỉ vào một căn phòng ngoại vi. Bởi vì khi đối mặt với những người Asanasi, tuy trông họ có vẻ như đang đứng về phía Blaise, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ để lộ khu vực trung tâm. Đây là bài học được các chủng tộc trên lục địa truyền dạy sau khi tận mắt chứng kiến cảnh người Asanasi nhảy qua nhảy lại giữa các phe.

Todds đóng cửa lại. Căn phòng chìm vào yên lặng.

Hai người tách nhau ra ngồi hai đầu bàn. Sau khi ngồi xuống, Todds mới vào chủ đề chính: “Ở chỗ của tôi có một nhiệm vụ bắt buộc phải có trí tuệ và lòng can đảm mới có thể hoàn thành.”

Nói xong, gã đưa môt quyển trục đã đóng kín kẽ cho Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ vừa mở ra đã thấy một vài tài liệu về Nhiếp Chính quan Hessen trong đó. Tài liệu này được ghi chép rất kỹ càng, tỉ mỉ, bao gồm thời gian người này xuất hiện lần đầu tiên, sự cống hiến vào mỗi bước tiến của Hessen, cái nhìn của một bộ phận người trong Hessen đối với người này, kèm theo đó là những tin đồn có liên quan.

Tiêu Chỉ nhìn mà mày hơi nhướng lên. Tài liệu này đầy đủ thật, còn có cả suy nghĩ của vài người về cậu cơ đấy. Ngay cả bản thân Tiêu Chỉ cũng không biết người của Blaise đã làm gì để tra được những thông tin như thế.

Todds lại đưa một cái rương màu trắng tinh xảo sang. Trên cái rương này có hoa văn mang sắc vàng lộng lẫy. Tiêu Chỉ nhận lấy rồi mở ra, nhưng lại phát hiện trong đó rỗng tuếch, chỉ có một làn sương mù màu vàng đang quanh quẩn.

Todds nói: “Đây là hộp phong ấn đặc chế chúng tôi làm riêng cho vong linh. Nếu vong linh bị hút vào đây, sẽ bị phong ấn ngay lập tức.”

Tiêu Chỉ dùng tay ước lượng hộp phong ấn: “Ý của ông là bảo tôi bắt sống Nhiếp Chính quan của Hessen về đây? À... Không nên dùng từ 'sống', dù gì hắn ta cũng chết rồi.”

Todds mỉm cười: “Đúng vậy. Hiện tại Nhiếp Chính quan chính là người nắm thực quyền ở Hessen. Hessen hiện nay có thể phát triển nhanh như vậy, hầu như đều là nhờ người này đứng sau lưng thúc đẩy. Mà Nhiếp Chính quan thường lui tới Hài Cung và Bạch Cốt Điện, thường xuyên có các cấp cao của Hessen đi cùng, chẳng hay nhiệm vụ như vậy đã đủ thú vị chưa? Đương nhiên chúng tôi sẽ phái nhân viên đến tiếp ứng, giúp cậu thuận lợi lẻn vào Hessen.”

Sau đó cậu thu được thông báo nhiệm vụ:

“Bạn có muốn nhận nhiệm vụ [Bắt sống Nhiếp Chính quan] không?”

“Phần thưởng của nhiệm vụ: 76400000 điểm kinh nghiệm, 10000000 tiền vàng, pháp trượng huyền thoại [Thánh Quang Giáng Thế].”

“Nhắc nhở: Nhiệm vụ này bắt buộc mục tiêu phải còn sống, nếu mục tiêu tử vong, nhiệm vụ tự động thất bại.”

Tiêu Chỉ nở nụ cười đầu tiên ở đây: “Thú vị đấy.”

Thú vị thật. Cậu muốn đến Blaise lấy thông tin, Blaise lại muốn bắt Nhiếp Chính quan để lấy thông tin. Nhưng trùng hợp thay, mục tiêu của nhiệm vụ và người nhận nhiệm vụ là một.

Chỉ tiếc rằng không phải ám sát, nếu không cậu cũng muốn thử tự giết bản thân một lần. Dù gì cái mạng nhỏ của cậu cũng đáng giá đến vậy, chết một lần cũng chẳng lỗ.

Tiêu Chỉ nhận nhiệm vụ, nhưng tất nhiên là cậu sẽ không hoàn thành. Chẳng qua là cậu rất hứng thú với nhân viên tiếp ứng kia, xem tên nội gián này thật ra là ai.

Tốc độ chiêu mộ nhân tài của Hessen gần đây đúng là nhanh thật, nhưng ngoại trừ những người Tiêu Chỉ đi mời ra, thì còn có không ít quan chức đã chết của những quốc gia khác trên lục địa. Chẳng lẽ có tên nào trong đó lúc sinh thời từng mắt qua mày lại với Blaise?

Thấy Tiêu Chỉ nhận nhiệm vụ, Todds hài lòng gật đầu, rồi lấy một hình ảnh phép thuật cho cậu xem: “Người này chính là tiếp ứng của cậu, tên là Dicklat, lúc sinh thời là Nhân tộc, thuộc Liên minh Dolly. Sau khi trải qua những thăng trầm trong đời, đã quyết định phó thác vào Chúa tối cao. Tuy rằng sau khi cậu ta chết đã bất hạnh biến đổi thành xác sống, nhưng vẫn không từ bỏ khát vọng với ánh sáng, vẫn giữ được lòng nhiệt thành với Chúa.”

Tiêu Chỉ nhìn vong linh trong hình ảnh phép thuật, rồi mỉm cười.

Ranh con à, chơi vui quá nhỉ?

- -----------Hết chương 87------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook