Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 100: End
Bách Đường
23/06/2024
Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
----------------------------
Chương 100: End
“Phát hiện người sống sót ở đây!”
“Nhân viên y tế vào vị trí!”
“Người sống sót vẫn còn tỉnh táo...”
Đống đổ nát trên đầu hai người bị một cánh tay máy nhấc lên. Nhân viên cứu hộ đến đưa Tiêu Chỉ và Frost đang bị vùi lấp ra ngoài. Sau khi kiểm tra xong thì họ mới phát hiện ra trong đó có một người trông có vẻ máu me đầm đìa, nhưng thương tích lại nhẹ hơn vẻ ngoài nhiều. Sau khi được cấp cứu trong khoang y tế, chẳng mất bao lâu cậu đã có thể cử động tự nhiên.
Người kia còn bị thương nhẹ hơn, gần như chẳng cần chữa trị, có thể nói là phép màu.
Trong một góc, sau khi Tiêu Chỉ thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng hỏi Frost: “Anh dùng cách gì để qua kiểm tra thế?”
Theo lý mà nói, tuy cơ thể Frost được mô phỏng rất giống, nhưng dù gì cũng không phải là cơ thể của người thật. Sau khi bị thiết bị y tế của thời đại Tinh Tế quét qua, thì kiểu gì cũng bị phát hiện ra là không phải người thôi.
Frost nhẹ nhàng vuốt gọn phần tóc mai hơi rối của Tiêu Chỉ: “Anh chỉ động tay động chân một chút với thiết bị y tế thôi. Anh không cần phải khiến mình trông giống con người, mà anh chỉ cần kết quả kiểm tra thể hiện anh là người thì được rồi.”
Tiêu Chỉ hiểu ra ngay. Ra là hack thiết bị của con người đó, mong rằng nó không sao.
Dường như Frost biết cậu đang nghĩ gì. Ánh mắt hắn dịu dàng hẳn đi: “Anh không phá hư.”
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Không cần lo đến chuyện đền tiền nữa, may quá.
Hongnak là một tổ chức tinh tặc hung tàn, vậy nên người đến xử lý lần này đương nhiên không phải cảnh sát hành tinh bình thường mà là một hạm đội quân sự kèm hỏa lực mạnh mẽ. Bọn họ đã sẵn sàng để liều mình chiến đấu với Hongnak, nhưng không ngờ rằng khi vừa mới đến họ đã nhìn thấy hình ảnh cả căn cứ Hongnak đang chìm trong biển lửa. Cuối cùng thì công việc duy nhất họ phải làm chính là dập lửa.
Vụ nổ trong căn cứ Hongnak có phạm vi cực lớn, có lẽ là do Bùi Thanh cố ý. Những khu vực gần trung tâm đều bị nổ tung hết cả. Không chỉ có các thành viên cấp cao và bình thường của Hongnak, mà bất cứ thứ gì cũng bị hóa thành tro tàn, không còn sót lại chút manh mối nào.
Nhưng phòng giam dưới lòng đất lại là nơi ít bị ảnh hưởng nhất, do bản thân nó cũng đã đủ kiên cố. Những hành khách trên tàu vũ trụ bị Hongnak cướp lúc trước và vài người chưa bị bán đi đều đang ở trong đó. Tuy có người bị thương do vụ nổ, nhưng không ai thiệt mạng.
A12 sờ cánh tay hoàn toàn lành lặn sau khi được chữa trị của mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là khoang y tế à? Đỉnh quá! Tao còn tưởng mình chết chắc rồi ấy chứ...”
Mặt A11 cũng có vẻ bí hiểm lắm: “Mày có thấy là mỗi lần bọn mình gặp được đại ca đều có chuyện tốt xảy ra không?”
A12 suy nghĩ một lát: “Cũng đúng đó, lần đầu tiên gặp được đại ca thì anh ấy giúp bọn mình xử đẹp Didru, còn để súng lại cho bọn mình, từ đó không còn sợ bị cướp đồ nữa.”
A11: “Mà bây giờ, bọn mình sắp sửa bị móc nội tạng ra bán. Nhưng đại ca ở gần một cái là căn cứ bay luôn. Tao chắc là đại ca đã làm gì đó.”
A12 nói: “Tao cũng thấy vậy, đại ca đỉnh quá.”
A11: “Vừa nãy quân đội nói với tao rằng họ có thể cho bọn mình đăng kí thân phận đó.”
A12 gãi đầu: “Chẳng phải bọn mình không có hộ khẩu à?”
A11 nói: “Họ bảo chương trình nhân bản nhân tạo là bất hợp pháp, bọn mình là người bị hại. Sau khi xác minh danh tính thì có thể chính thức trở thành công dân của Liên Bang.”
A12 nhảy dựng lên: “Vậy không phải là mình muốn đi đâu là đi đó à! Muốn lên tàu vũ trụ nào cũng được! Không cần phải làm việc phi pháp với ngồi tàu chui nữa rồi!”
A11 đập nát giấc mơ của A12 một cách vô tình: “Đầu tiên phải có tiền đã, nếu không thì chỉ có nước đi bụi.”
Nhưng sự hưng phấn của A12 vẫn không giảm, bèn chạy vòng vòng tại chỗ: “Đi bụi, ngủ ngoài đường cũng được, tao đã là người của liên bang rồi, ha ha ha ha!”
A11 dặn: “Đúng rồi, mày nhớ là đừng bao giờ đề cập đến chuyện của đại ca. Tội phạm tinh tế như anh ấy kiểu gì cũng bị quân đội theo dõi, chúng ta không thể để lộ thân phận của anh ấy được.”
A12 trịnh trọng gật đầu: “Ừ, tao phải giữ bí mật cho đại ca!!”
Do sự việc này xảy ra trong phạm vi hệ Ngân Hà, nên tất cả những người sống sót đều được đưa đến hành tinh Indis – thủ đô của hệ Ngân Hà.
Khi tàu vũ trụ đáp xuống, Tiêu Chỉ chợt nhìn thấy người quen. Đây là một trong ba người hàng xóm ngày nào cũng mở tiệc của cậu – Người Ngoài Cuộc.
Tên thật của Người Ngoài Cuộc là Erickson, thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên bang Tinh Tế.
Không ngờ rằng Người Ngoài Cuộc trong game sống theo lối phật hệ, suốt ngày chỉ ăn với uống, còn phải đứng ra hòa giải cho hai người già khó tính khi ở hiện thực lại là một nhân vật tầm cỡ đến vậy. Có lẽ người ta chơi game chẳng qua chỉ là để xả stress, tận hưởng cuộc sống mà thôi.
Erickson cảm thấy bóng lưng của Tiêu Chỉ có vẻ hơi quen mắt, nhưng khi hỏi thăm người quen thì không ai biết hai người như vậy cả. Thế nên anh không nhìn nữa, chuyển sang hỏi cấp dưới của mình: “Đã điều tra ra danh tính của người cung cấp thông tin chưa?”
Cấp dưới nói: “Vẫn chưa ạ. Nơi thông tin được truyền đi rất bí ẩn. Tất cả dấu vết đều bị xóa sạch.”
Erickson khẽ cười: “Đúng là cao thủ. Có phát hiện ra thành viên nòng cốt của Hongnak không?”
Cấp dưới: “Hiện tại thì vẫn chưa. Vụ nổ này xảy ra quá đột ngột. Theo các manh mối, thì không có ai kịp trốn vào hầm. Ở tầng dưới có vài thành viên còn sống, nhưng tầng trên thì không còn ai cả. Những thành viên cấp thấp không biết nhiều thứ, có lẽ sẽ không khai ra được gì.”
Erickson lướt xem tệp tài liệu được gửi một cách bất ngờ vào thiết bị đầu cuối: “Nhiêu đây cũng đủ rồi. Vụ việc này là một cơ hội tốt để thanh lọc những kẻ có lòng tham không đáy đó. Thời kỳ thuộc địa của Trái Đất đã kết thúc lâu rồi, nhưng bọn chúng vẫn còn suy nghĩ nuôi nô lệ đấy à?”
Cấp dưới: “Ngài đang nói đến AI ạ?”
Erickson gật đầu: “Mấy năm nay, liên bang đã tạo không ít trở ngại cho sự phát triển của AI, thậm chí có điều khoản đã không khác gì với chế độ nô lệ. AI không phải là một cỗ máy hoàn chỉnh, bởi họ có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình. Nếu cứ liên tục chèn ép thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Một khi bọn họ vùng lên, chỉ e rằng toàn xã hội sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Cấp dưới nói: “Ý của ngài là?”
Erickson: “Việc gì cũng phải duy trì sự cân bằng. Không được chèn ép quá mức, cũng không thể buông thả hoàn toàn. Nhưng cụ thể thế nào thì cứ để cho đám nghị viện đó phải đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần xử lý hết những kẻ dùng thủ đoạn phi pháp can thiệp vào tiến trình lịch sử là được rồi.”
Tin tinh tặc Hongnak bị thanh trừ đã trở thành tin sốt dẻo được mọi người thảo luận suốt một thời gian. Nhưng suy cho cùng thì khoảng cách giữa lũ tinh tặc hung tàn và cuộc sống của người vẫn quá xa, chẳng qua bao lâu đã bị các điểm nóng xã hội đè xuống.
CEO của ZERO âm thầm chuyển sang cho người khác. Công ty Phương Chu vốn chỉ nằm không kiếm tiền nên rất mờ nhạt trong làng người chơi, bây giờ cũng vậy, ấn tượng của mọi người chỉ cơ bản là CEO Phương Chu tên là Bùi gì đấy.
*
Sau khi xét duyệt thân phận, Tiêu Chỉ và Frost nhận được thiết bị đầu cuối cá nhân mới, cuối cùng họ đã có thể bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh Trái Đất.
Phí mất một ngày ở hành tinh Indis, cuối cùng Tiêu Chỉ đã có thể đặt chân lên Trái Đất thêm lần nữa.
Trong ký ức của cậu, lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trái Đất chỉ nằm trong khoảng một năm trước, nhưng trên thực tế thì đã trôi qua tận 600 năm. Vậy nên khi nhìn thấy mọi thứ ngay trước mắt mình, một cảm giác vừa quen vừa lạ dâng lên trong lòng cậu.
Các tòa nhà đã khác nhiều với những thứ trong ký ức của Tiêu Chỉ, ngập tràn phong cách của tương lai. Thỉnh thoảng cậu mới có thể nhìn thấy vài tòa nhà nổi tiếng mà mình từng biết. Ví dụ như tháp Empire State hoặc là tòa nhà Burj Khalifa.
Bầu trời còn trong xanh hơn cả bầu trời trong ký ức của cậu. Trước đây, nếu muốn nhìn thấy khung cảnh như vậy, thì một là ảnh mạng đã qua chỉnh sửa, còn không thì phải đến một khu du lịch sinh thái nào đó vào thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Vậy mà bây giờ chỉ cần ngước mặt lên là đã nhìn thấy. Hình ảnh tươi đẹp quá mức như thế khiến người Trái Đất thời xa xưa như Tiêu Chỉ cảm thấy không quen lắm.
Cuối cùng, hai người cùng nhau bước vào thành phố Tiêu Chỉ từng cư trú – thành phố Đồng Hoa.
Thành phố này đã từng là thành phố lớn nhất cả nước. Mỗi ngày đều có dòng người vào ra tấp nập. Trên đường toàn là dòng xe cộ đông đúc như nước chảy, dường như nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Nhưng bây giờ, dòng xe cộ chen chúc đó đã không còn nữa. Cả thành phố trở nên thật yên tĩnh. Trong không khí là mùi hương thanh mát mà chỉ có trong rừng mới ngửi thấy. Mất đi sự quá tải do con người gây ra, dường như thành phố Đồng Hoa cuối cùng cũng có thể tự do hít thở.
Tiêu Chỉ dắt Frost dạo loanh quanh trên đường phố: “Con đường này trước kia có nhiều quán ăn vặt lắm. Vừa đến kỳ nghỉ là đã chật ních người, muốn đi bộ từ đây đến cuối phố cũng khó.”
“Trước đây ở bên đó có rất nhiều người già thích khiêu vũ, lại còn bật nhạc to khủng khiếp, ồn ào lắm.”
“Lúc đó có một tòa nhà ở đây. Em từng ăn món cháo khó nuốt nhất trên thế giới trong một quán ăn dưới lầu.”
“Tòa nhà này từng là một địa điểm thu hút rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đến. Người nổi tiếng trên mạng chính là những người thích chụp ảnh rồi đăng lên để người khác like đó anh. Hầu như lúc nào cũng có người, nên đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó sạch sẽ, thoáng đãng như vậy.”
Mỗi khi Tiêu Chỉ nhìn thấy gì đó đều vui vẻ nói cho Frost nghe. Frost vẫn luôn im lặng lắng nghe, giống hệt như thật lâu trước đây, hắn đã học được mọi thứ về lục địa Dazemenya dưới sự hướng dẫn của Tiêu Chỉ.
Phía trước bỗng xuất hiện một tòa nhà rất lớn, được gọi là Tòa nhà Tưởng niệm Thành phố Đồng Hoa. Nhưng Tiêu Chỉ không biết đến nó. Hiện tại, trên Trái Đất đã thành lập rất nhiều tòa nhà tưởng niệm như vậy, trong đó sẽ có những vật liên quan đến các nhân tài kiệt xuất của thành phố này, giúp cho khách tham quan có cái nhìn trực quan nhất với lịch sử văn hóa ở nơi đây.
Frost thấy Tiêu Chỉ nhìn về phía đó: “Em muốn đến đó xem không?”
Tiêu Chỉ gật đầu: “Mình đi xem thử đi.”
Bởi cậu cũng rất tò mò, muốn biết những người được thành phố này nhớ đến là người thế nào.
Người đến tham quan tòa nhà kỷ niệm rất đông. Tuy không chen chúc như thời Địa Cầu, nhưng cũng đã là một sự náo nhiệt khó thấy ở thời đại Tinh Tế này.
Tiêu Chỉ và Frost cùng nhau dạo khắp nơi. Nơi này lưu giữ những nhân tài thuộc nhiều lĩnh vực, như nhà chính trị, quân sự, minh tinh, tác giả, nghệ nhân thủ công truyền thống, vận động viên thể thao, tuyển thủ E-sports... còn có cả những người nổi tiếng trong một thời gian ngắn trên mạng nữa chứ.
Hai người nghe theo giọng nói hướng dẫn, thong thả xem.
Đột nhiên có giọng nói của một bé gái vang lên từ cách đó không xa: “Ba mẹ ơi, anh trai tóc dài này trông giống bức tượng chúng ta mới xem hồi nãy quá!”
Ba cô bé sửa lại: “Đó là búp bê, không phải tượng đâu con.”
Nhưng cậu nói đó cũng khiến ánh nhìn của những người xung quanh dán hết lên người Frost. Màu tóc của con người ở thời đại Tinh Tế rất đa dạng, cộng thêm ngành công nghiệp tóc đang bùng nổ, vậy nên chỉ cần bạn muốn thì không có màu nào là không nhuộm được, mà tóc bạc cũng không phải là màu ít được ưa chuộng.
Chỉ là khi mái tóc bạc này cộng thêm dáng người cân đối và khí chất độc đáo của người này, thì lại có chỗ giống với con búp bê kia.
Hình như Tiêu Chỉ đã hiểu ra điều gì đó. Cậu nhìn theo ngón tay của cô bé, chợt thấy một vật rất quen thuộc được đặt sau tấm kính trưng bày. Đó là tác phẩm của cậu.
Giọng hướng dẫn vang lên: “Phía trước là búp bê của nhà thiết kế búp bê nổi tiếng ở 600 năm trước “hduigdiu”, với vẻ lộng lẫy nhưng đầy tinh tế, chứa đầy phong cách cá nhân...”
Ai nghe xong cũng không nhịn được mà nghĩ: Thầy à, thầy đặt tên tùy tiện quá đấy.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu biết trước rằng nó sẽ lọt vào mắt xanh của sử sách, thì lúc ấy cậu sẽ lấy một cái tên có ý nghĩa hơn mới phải.
22222 thì sao nhỉ?
Cậu cất bước đi về phía trước, chợt nhìn thấy bộ sưu tập “Ảo Cảnh Địa ngục” và “Giấc Mơ” rất được săn đón của mình. Chúng từng giúp cậu nổi tiếng suốt một khoảng thời gian. Ngoài ra còn có vài con búp bê được cậu chế tác ra khi ý tưởng bất ngờ xuất hiện nữa.
Nhưng tác phẩm sau cùng của cậu được đặt ở vị trí cuối cùng của quầy triển lãm.
Trên bộ xương của sinh vật bí ẩn, có một người trần trụi đang nằm. Chân tay người ấy đang thả lỏng, dường như đang say ngủ. Đường cong cơ bắp rất cân đối, không thừa cũng không thiếu. Mái tóc bạc xõa tung che khuất gương mặt, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo của người đang say giấc, nhưng lại làm cho người ta không thể không mơ mộng.
“Vụ việc ngài hduigdui mất tích ở 600 năm trước đã trở thành một án treo không thể phá giải. Khi cảnh sát đến điều tra nơi ở của ông ấy, thì phát hiện ra tác phẩm cuối cùng này. Mặt của búp bê vẫn còn để trống, chắc hẳn là vẫn chưa được hoàn thành. Từ khi được phát hiện, con búp bê này vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, suốt mấy trăm năm chưa từng bị thay đổi...”
Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau cười.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
*
Thế giới ZERO vẫn nhộn nhịp như trước.
Hoàng Đế Blaise – Olivia phát động chính biến, tương đương với một nhát dao đâm thẳng vào lưng giáo phái Blaise.
Sau khi chính thức đoạt lại quyền thống trị, Olivia đổi tên nước từ Blaise thành Hollanders, đánh dấu một sự khởi đầu mới.
Sau khi cô đàm phán với các quốc gia tham chiến, bèn công khai phương pháp chế tạo vũ khí Ishi với bên ngoài. Một mặt là bồi thường cho chiến tranh, còn mặt khác là vì quốc gia họ chỉ vừa mới hồi sinh, nên Hollanders yếu ớt không thể bị các quốc gia khác kiêng kị.
Điều này đã khiến cho cán cân sức mạnh của các quốc gia lại ở thế cân bằng.
Dưới sự hòa giải của công tước Sharona thuộc Liên minh Dolly, lãnh thổ của Hollanders được giữ nguyên. Tương ứng với đó, Hollanders cũng phải dốc sức hỗ trợ các quốc gia khác thanh trừ các thế lực tàn dư của Blaise. Yêu cầu này có lợi với cả hai bên, vậy nên Olivia đã thẳng thắn đồng ý.
Chỉ trong thời gian ngắn, giáo phái Blaise có thế lực bành trướng ban đầu đã biến thành một sự tồn tại như chuột chạy qua đường.
Liên minh Dolly.
Một lễ tang long trọng đang được cử hành bên bờ biển. Những người hy sinh trong trận chiến với Blaise đều được an táng dưới đáy biển theo truyền thống của Hải tộc.
Muranfasa chỉ huy Uyên tộc ngâm xướng khúc ca trấn hồn cho những người đã khuất.
Cách biệt đã ngàn năm, tiếng hát của Uyên tộc lại chính thức vang lên bên tai Tịch Nguyệt tộc. Tiếng hát vừa ấm áp vừa êm ái xoa dịu nỗi đau của người sống, cũng là lời cáo biệt trịnh trọng nhất đến những người chiến hữu của họ.
Đoàn người đông đúc tụ tập bên bờ biển, im lặng lắng nghe tiếng hát. Dường như tiếng hát ấy đang dần thấm vào lòng họ.
Sau ngày hôm nay, tiếng hát của Uyên tộc sẽ trở thành âm thanh tự nhiên mà nhiều người hướng đến nhất.
Biên giới Hessen.
Bộ lạc Yên Lang, Cuồng Sư, Tức Xà và các bộ lạc nhỏ khác đang cáo biệt với xác sống.
Trong số những người thuộc tộc Thú Nhân thương vong trong trận chiến, có khoảng 20% chuyển hóa thành xác sống. Nguyên nhân của việc này là do môi trường của Hessen và chết trận đã tăng xác suất biến đổi của họ. Về phần những người đã ra đi, sau khi nhóm tộc trưởng của tộc Thú Nhân bàn bạc, thì chuẩn bị đưa họ về an táng theo truyền thống của bộ lạc.
Tộc trưởng Nitchon của tộc Yên Lang trịnh trọng từ biệt Tutaschon: “Sau này, những xác sống của tộc Yên Lang xin nhờ vào anh.”
Sau lưng Tutaschon có rất nhiều chiến sĩ Yên Lang máu me đầm đìa. Bọn họ xuất chinh, cùng chiến đấu với tộc trưởng của mình, nhưng chỉ tiếc rằng họ lại hy sinh trong trận chiến đó, nên không còn có thể cùng người trong tộc quay về cố thổ nữa rồi.
Còn có rất nhiều người giống với chiến sĩ Yên Lang. Những người thuộc tộc Thú Nhân được biến đổi thành xác sống cũng tới tiễn họ. Do chết trận, nên đa số bọn họ đều có vẻ ngoài đáng sợ, thế nhưng bây giờ, trong lòng của những người còn sống thuộc tộc Thú Nhân đã không còn rào cản với xác sống nữa.
Tất cả những người này đều là chiến hữu của bọn họ, chẳng qua là họ đang sống theo một cách khác mà thôi. Thậm chí, khi nghĩ đến các chiến hữu đã không thể tỉnh lại nữa, họ cảm thấy đây cũng là một sự an ủi.
Tộc trưởng mới của tộc Cuồng Sư là một cô gái thuộc tộc Cuồng Sư tên là Dora. Trái ngược với tên của mình, cô nàng không xinh đẹp như Lituya, mà lại cao lớn, vạm vỡ đến mức có thể sánh ngang với Tutaschon. Sau khi được gột rửa trong trận đánh này, cô đã chuyển từ người thay quyền tộc trưởng sang tộc trưởng tân nhiệm.
Dora thực hiện một lễ tiết tối cao với Tutaschon: “Kẻ Chinh Phục, con thề sẽ dẫn dắt tộc Cuồng Sư bằng tất cả tâm huyết và tinh thần trách nhiệm của mình.”
Tộc trưởng Tức Xà nói vài câu, rồi cũng vái chào Tutaschon.
Lacoo phiên dịch: “Con... dân... tộc... Tức... Xà... cũng... xin... giao... hết... cho... ngài...”
Những tộc trưởng khác cũng trịnh trọng giao phó những tộc nhân đã chết cho Tutaschon.
Tutaschon chỉ huy đoàn tộc Thú Nhân đã biến đổi thành xác sống cúi người thật sâu với đoàn người tộc Thú Nhân sắp rời khỏi nơi này: “Tôi thề sẽ không phụ sự giao phó của các vị. Hẹn gặp lại các vị, người thân của chúng tôi.”
Đây là cuộc chia tay giữa sự sống và cái chết. Tuy khó mà nói lời từ biệt, nhưng may mắn thay, đó không phải là vĩnh biệt.
Ở một nơi khác.
Thiên Diệp Ô chỉ huy chiến đội Hồng Diên chuẩn bị quay về. Do họ là đội quân chiến đấu tầm xa, lại có Alifa che chắn phía trước, nên dù có Mộc Linh tộc bị thương thậm chí là sắp chết, nhưng cuối cùng cũng không có ai hy sinh, vậy nên nơi đây là nơi có bầu không khí nhẹ nhàng nhất.
Đồng minh sắp đi, theo phép lịch sự, thì Teague phải đại diện cho Hessen đến tiễn họ.
Thiên Diệp Ô nở một nụ cười thỏa mãn. Y chuyển xưng hô với Teague từ ngài nhân viên ngoại giao sang anh Teague, mới đây còn đổi hẳn sang Teague. Vậy nên có thể thấy được hảo cảm của y với Teague tăng nhanh đến mức nào.
Teague nở một nụ cười hiền hòa, lễ độ với Thiên Diệp Ô, rồi nói: “Cảm ơn lời khen của điện hạ. Tôi còn giữ liên lạc với rất nhiều bạn bè khi còn sống. Tôi quen họ khi còn làm mẫu ảnh. Nếu như điện hạ có hứng thú, tôi có thể giới thiệu ngài với họ.”
“Wow!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Ánh sáng lóe lên từ trong mắt Thiên Diệp Ô còn chói mắt hơn cả Chúa Phạt. Truyện mới cập nhật
Trải qua một thời gian bị xã hội vùi dập, Ina lập tức nhận ra rằng sắp có chuyện chẳng lành. Cô hệt như một mãnh thú đang cố ngăn lũ lụt, lao đến đứng ngay giữa hai người họ, còn dùng tốc độ nhanh nhất để nói: “Điện hạ!! Hồng Diên không thành thạo việc hành quân trong đêm. Nếu còn rề rà nữa thì đêm nay không thể quay về Vương Thụ đâu ạ!!!”
“Ồ, thế à...” Thiên Diệp Ô trưng ra vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Thế là y chỉ đành gật đầu tạm biệt Teague: “Xin lỗi. Sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Teague mỉm cười: “Điện hạ không cần phải xin lỗi. Đây là vinh hạnh của họ.”
Ina nhìn Teague bằng ánh mắt đề phòng hệt như đang phòng cướp. Đến tận khi chiến đội Hồng Diên ra khỏi Hessen, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vị nhân viên ngoại giao cương thi kia đỉnh thật đấy, cứ tung ra hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác, khiến cô khó mà đề phòng nổi. Vậy mà lại không khiến cho người ta ghét tí nào mới hay chứ. Nếu còn ở lại thêm mấy ngày nữa thì chỉ e là tài sản riêng của thái tử điện hạ sẽ bị moi sạch, ngay cả cái quần xà lỏn cũng mất luôn.
Teague là minh chứng sống của cái gọi là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” của Tịch Nguyệt tộc. Nhưng không chỉ không thay đổi, mà lại còn mạnh hơn nữa kìa.
Sau khi từ biệt Mộc Linh tộc, Teague nhận được tin từ Milton: “Có công văn mới đưa đến.”
Teague nín cười, bắt đầu quay về: “Ừm, phải làm việc lại rồi.”
Sau trận chiến, Hessen lại tiếp tục phát triển.
Một tòa nhà mang tên Anh Linh Điện được dựng nên, thực tế là một ngôi mộ. Nơi này được xây dựng vì những xác sống không bao giờ tỉnh lại được nữa. Bọn họ trải qua một cuộc đời dài và nhiều sóng gió hơn người bình thường, nhưng cuối cùng cũng quay về cùng một điểm kết thúc với người sống.
Những xác sống do tộc nhân các tộc chết đi rồi biến đổi mà thành được bổ sung vào nhân số bị hao tổn của Hessen. Thậm chí còn nhiều hơn trước, trở thành lực lượng mới của Hessen.
Đoàn kỵ sĩ trưởng tiếp tục hành trình trốn việc. Mà các đại lão xuất hiện nhờ lệnh mộ binh của lãnh chúa cũng về nhà, tiếp tục sự nghiệp trồng nấm của mình.
Mà người vui vẻ nhất đương nhiên là Alifa rồi. Bởi số vũ khí Ishi bị hư hỏng, bao gồm nòng của Chúa Phạt đã bị tháo thiết bị phóng sau khi nghiên cứu đều trở thành đồ chơi của nó.
Có thêm mấy món đồ chơi này, ngọn núi của Alifa lại cao lên rồi. Bây giờ nó có thể nằm lăn qua lăn lại trên núi đồ chơi được luôn.
Alifa vui vẻ ca hát: “Goo goo... goo... goo goo goo goo...”
*
Cuối cùng Tiêu Chỉ cũng online.
Người kia còn đang ở Trái Đất. Chẳng biết Frost dùng cách gì mà lại kiếm được một biệt thự trên núi rất đẹp, khung cảnh xanh tươi, không khí trong lành, dễ chịu.
Hôm nay, Frost cứ một hai bắt cậu phải online. Tiêu Chỉ không biết hắn đang muốn làm gì, nhưng vài ngày rồi cậu không online, nên cũng rất nhớ ZERO, vậy nên bèn đăng nhập vào bằng khoang trò chơi. Mà sau khi Tiêu Chỉ vào, Frost cũng trực tiếp đi vào trò chơi thông qua kết nối dữ liệu.
Sau khi online, Tiêu Chỉ theo lời Frost đi đến tàng cây màu trắng mà trước đây bọn họ thường gặp nhau.
Frost đã ngồi đợi ở đó từ trước. Hôm nay hắn không mặc bộ áo giáp hay giáp nhẹ bình thường hay mặc nữa, thay vào đó là một bộ lễ phục màu đen. Chất vải phẳng phiu tôn lên vòng eo của hắn, những đường cắt may chỉn chu càng làm cho đôi chân dài của hắn hấp dẫn hơn. Những họa tiết trên lễ phục đã khiến cho người thường ngày trông có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt bỗng trở nên quyến rũ.
Từ bộ quần áo này, Tiêu Chỉ có thể nhận ra rằng buổi hẹn hôm nay có gì đó khác với bình thường.
Tim cậu lén lút đập nhanh hơn một tí.
Bước đến dưới tàng cây, Tiêu Chỉ nhìn vào gương mặt thân quen đó của Frost, rồi hỏi: “Ừm... anh tìm em có gì không?”
Frost nhìn Tiêu Chỉ, trong đôi mắt bạch kim của hắn dường như đang có ngàn vạn ánh sao: “Tiểu Thất...”
Tiêu Chỉ tập trung lắng nghe, không thể không âm thầm nín thở.
“Em cảm thấy chúng ta nên tổ chức hôn lễ ở đâu?”
Tiêu Chỉ: “!”
Bước ngoặt này là sao vậy nè?
Hình như giữa bọn họ đã bị thiếu mất một bước, ví dụ như... cầu hôn?
Có lẽ là cậu đứng hình lộ liễu quá, nên Frost khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Chỉ: “Chẳng phải em đã cầu hôn anh rồi à? Hơn nữa anh còn đồng ý mà.”
Tiêu Chỉ chẳng hiểu gì cả. Cậu còn đang nghi rằng có khi nào mình bị dịch chuyển sang thế giới song song không đây này: “Lúc nào vậy?”
Frost: “Anh biết trong văn hóa của loài người, tặng nhẫn đồng nghĩa với cầu hôn. Em đã tặng anh 712 cái nhẫn, cũng có nghĩa là đã cầu hôn 712 lần.”
Hắn chỉ vào nơi nào đó dưới gốc cây: “Sau khi ký ức khôi phục thì anh đã nhớ ra trước đây mình đã giấu chúng ở đâu.”
Tiêu Chỉ: “...”
Vô vàn hình ảnh bỗng chui ra từ một xó xỉnh nào đó trong ký ức của cậu. Có một thời gian cậu rất hứng thú với việc chế tác trang sức, nên lúc rảnh rỗi thường làm mấy cái nhẫn để luyện tập. Do việc làm nhẫn cần rất ít nguyên liệu, nên nó phù hợp với newbie nghèo khổ như cậu vào thời điểm đó.
Chỉ tiếc rằng sau đó cậu lại đặt chân vào con đường người chơi hệ chiến, biến thành một con người đam mê đánh nhau, nên hành trình trở thành bậc thầy trang sức của cậu cứ thể chết yểu.
Còn những cái nhẫn sau khi cậu luyện tập xong thì thế nào?
Hình như...
Bị cậu xem như đồ chơi mà đưa hết cho A Sâm!!
Khi đó, A Sâm nhận quà với vẻ hơi do dự. Nên cậu chỉ nghĩ là A Sâm không thích nhưng lại ngại từ chối mình thôi. Thì ra là đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời cầu hôn của cậu không ấy hả????
Lại còn hơn 700 lần nữa chứ!!
Cậu dám chắc rằng mình chưa bao giờ dạy A Sâm mấy kiến thức linh tinh này của con người. Vậy lẽ nào là Noah Bae dạy?!!!
“!!!” Đôi mắt của Tiêu Chỉ trợn tròn. Nếu cậu nói sự thật ra, có khi nào A Sâm sẽ trở mặt ngay tức khắc không nhỉ...
Frost đè vai Tiêu Chỉ lại, giọng điệu hắn vừa nghiêm túc vừa cẩn thận vô cùng: “Em muốn đổi ý à?”
Tiêu Chỉ đối diện với đôi mắt bạch kim trong sáng ấy, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho phải. Tuy cậu thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu ngẫm lại thì hình như cậu cũng không có ý muốn từ chối hắn.
Có vẻ như vậy cũng khá tốt. Bởi nếu không ở bên người này, cậu cũng không thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của mình còn có thể đồng hành cùng ai nữa.
Khóe miệng Tiêu Chỉ cong lên.
“Vậy anh thích ngày nào?”
“Hôm nay đi.”
“Hình như hôm nay là ngày nghỉ toàn dân đó, không nhận đăng ký kết hôn mà?”
“Anh có thể hack hệ thống đăng ký kết hôn, rồi thêm bọn mình vào.”
“Anh có thể tuân thủ pháp luật tí không hả?!”
*
Trong lúc Tiêu Chỉ không biết gì, cậu đã độc chiếm những bài đăng hot và đề tài thảo luận trên kênh thế giới suốt nhiều ngày.
Người chơi lời to trong cuộc chiến giữa Hessen và Blaise, level của toàn thể bọn họ đã tăng lên một chút. Những người đứng đầu về số điểm danh vọng cũng đã nhận được special skill mà mình hằng mong ước, khiến người ta hâm mộ cực kỳ.
Đương nhiên, người mà bọn họ hâm mộ nhất vẫn là vị Nhiếp Chính quan + đại lão áo đen kia. Đấu tay đôi với Giáo Hoàng luôn cơ mà. Còn có nguồn tin nội bộ nói rằng, cậu đã giải quyết nguy hiểm bí ẩn sau đó, nên có thể cho là lực chiến tối cao trên cõi đời này.
Vậy nên, toàn thể người chơi đều đang xoa tay, ngấp nghé, chờ đợi cơ hội để dựa hơi. Nhưng chỉ tiếc là những người chơi may mắn được thêm bạn với đại lão đều nói rằng sau khi đại lão chiến xong thì offline ngay, sau đó không online tận mấy ngày.
Mà hôm nay, cuối cùng đám người như lang như hổ đó cũng tìm được thời cơ.
“Đại lão áo đen online rồi!!!”
Kênh Thế Giới lập tức bùng nổ.
“Đại lão ơi, anh đang ở đâu đấy anh? Hessen còn nhận người không ạ? Em vừa chịu khó lại đam mê đâm đầu vào chỗ chết, chỉ muốn học mỗi Thiên Tai thôi anh ơi!!”
“Đại lão có thu đồ đệ không? Nhà em lọt top 50 người giàu nhất Tinh Tế nè anh ơi!”
“Trước 50 thì khỏi đi! Đại lão coi em nè, nhà em đứng top 10. Anh mà nhận đồ đệ là có nhà ở thủ đô liền!”
“Đại lão nhìn em đi. Tuy em nghèo, nhưng mà em biết tỏ vẻ dễ thương với làm ấm giường cho anh ó. Lãnh chúa Hessen làm được thì em cũng làm được!!! Tư thế nào cũng chơi hết luôn anh!!! Tới chà đạp em lẹ đi anh!!! Đừng ngại!!”
“Ụ é!! Đồ ác độc!!!”
“Tại sao mày cướp thoại của taoooo!!!”
“Đồ mặt dày này!! Mày xóa lẹ đi để tao viết!!!”
“Cháu ơi, nãy cháu bình luận bị bà cháu thấy rồi kìa. Bà ấy đang vác đao tới tìm cháu đấy, tìm chỗ trốn lẹ đi, đừng bao giờ offline PK với người thật nhá!”
“Bà ơi con biết lỗi rồi mà!!!”
“Lão già, ông mật báo đúng không?!!!”
“Vợ ơi anh biết lỗi rồi!!!”
Người Asanasi hôm nay vẫn nhiệt huyết như thường.
- -----------HẾT----------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
----------------------------
Chương 100: End
“Phát hiện người sống sót ở đây!”
“Nhân viên y tế vào vị trí!”
“Người sống sót vẫn còn tỉnh táo...”
Đống đổ nát trên đầu hai người bị một cánh tay máy nhấc lên. Nhân viên cứu hộ đến đưa Tiêu Chỉ và Frost đang bị vùi lấp ra ngoài. Sau khi kiểm tra xong thì họ mới phát hiện ra trong đó có một người trông có vẻ máu me đầm đìa, nhưng thương tích lại nhẹ hơn vẻ ngoài nhiều. Sau khi được cấp cứu trong khoang y tế, chẳng mất bao lâu cậu đã có thể cử động tự nhiên.
Người kia còn bị thương nhẹ hơn, gần như chẳng cần chữa trị, có thể nói là phép màu.
Trong một góc, sau khi Tiêu Chỉ thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng hỏi Frost: “Anh dùng cách gì để qua kiểm tra thế?”
Theo lý mà nói, tuy cơ thể Frost được mô phỏng rất giống, nhưng dù gì cũng không phải là cơ thể của người thật. Sau khi bị thiết bị y tế của thời đại Tinh Tế quét qua, thì kiểu gì cũng bị phát hiện ra là không phải người thôi.
Frost nhẹ nhàng vuốt gọn phần tóc mai hơi rối của Tiêu Chỉ: “Anh chỉ động tay động chân một chút với thiết bị y tế thôi. Anh không cần phải khiến mình trông giống con người, mà anh chỉ cần kết quả kiểm tra thể hiện anh là người thì được rồi.”
Tiêu Chỉ hiểu ra ngay. Ra là hack thiết bị của con người đó, mong rằng nó không sao.
Dường như Frost biết cậu đang nghĩ gì. Ánh mắt hắn dịu dàng hẳn đi: “Anh không phá hư.”
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Không cần lo đến chuyện đền tiền nữa, may quá.
Hongnak là một tổ chức tinh tặc hung tàn, vậy nên người đến xử lý lần này đương nhiên không phải cảnh sát hành tinh bình thường mà là một hạm đội quân sự kèm hỏa lực mạnh mẽ. Bọn họ đã sẵn sàng để liều mình chiến đấu với Hongnak, nhưng không ngờ rằng khi vừa mới đến họ đã nhìn thấy hình ảnh cả căn cứ Hongnak đang chìm trong biển lửa. Cuối cùng thì công việc duy nhất họ phải làm chính là dập lửa.
Vụ nổ trong căn cứ Hongnak có phạm vi cực lớn, có lẽ là do Bùi Thanh cố ý. Những khu vực gần trung tâm đều bị nổ tung hết cả. Không chỉ có các thành viên cấp cao và bình thường của Hongnak, mà bất cứ thứ gì cũng bị hóa thành tro tàn, không còn sót lại chút manh mối nào.
Nhưng phòng giam dưới lòng đất lại là nơi ít bị ảnh hưởng nhất, do bản thân nó cũng đã đủ kiên cố. Những hành khách trên tàu vũ trụ bị Hongnak cướp lúc trước và vài người chưa bị bán đi đều đang ở trong đó. Tuy có người bị thương do vụ nổ, nhưng không ai thiệt mạng.
A12 sờ cánh tay hoàn toàn lành lặn sau khi được chữa trị của mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là khoang y tế à? Đỉnh quá! Tao còn tưởng mình chết chắc rồi ấy chứ...”
Mặt A11 cũng có vẻ bí hiểm lắm: “Mày có thấy là mỗi lần bọn mình gặp được đại ca đều có chuyện tốt xảy ra không?”
A12 suy nghĩ một lát: “Cũng đúng đó, lần đầu tiên gặp được đại ca thì anh ấy giúp bọn mình xử đẹp Didru, còn để súng lại cho bọn mình, từ đó không còn sợ bị cướp đồ nữa.”
A11: “Mà bây giờ, bọn mình sắp sửa bị móc nội tạng ra bán. Nhưng đại ca ở gần một cái là căn cứ bay luôn. Tao chắc là đại ca đã làm gì đó.”
A12 nói: “Tao cũng thấy vậy, đại ca đỉnh quá.”
A11: “Vừa nãy quân đội nói với tao rằng họ có thể cho bọn mình đăng kí thân phận đó.”
A12 gãi đầu: “Chẳng phải bọn mình không có hộ khẩu à?”
A11 nói: “Họ bảo chương trình nhân bản nhân tạo là bất hợp pháp, bọn mình là người bị hại. Sau khi xác minh danh tính thì có thể chính thức trở thành công dân của Liên Bang.”
A12 nhảy dựng lên: “Vậy không phải là mình muốn đi đâu là đi đó à! Muốn lên tàu vũ trụ nào cũng được! Không cần phải làm việc phi pháp với ngồi tàu chui nữa rồi!”
A11 đập nát giấc mơ của A12 một cách vô tình: “Đầu tiên phải có tiền đã, nếu không thì chỉ có nước đi bụi.”
Nhưng sự hưng phấn của A12 vẫn không giảm, bèn chạy vòng vòng tại chỗ: “Đi bụi, ngủ ngoài đường cũng được, tao đã là người của liên bang rồi, ha ha ha ha!”
A11 dặn: “Đúng rồi, mày nhớ là đừng bao giờ đề cập đến chuyện của đại ca. Tội phạm tinh tế như anh ấy kiểu gì cũng bị quân đội theo dõi, chúng ta không thể để lộ thân phận của anh ấy được.”
A12 trịnh trọng gật đầu: “Ừ, tao phải giữ bí mật cho đại ca!!”
Do sự việc này xảy ra trong phạm vi hệ Ngân Hà, nên tất cả những người sống sót đều được đưa đến hành tinh Indis – thủ đô của hệ Ngân Hà.
Khi tàu vũ trụ đáp xuống, Tiêu Chỉ chợt nhìn thấy người quen. Đây là một trong ba người hàng xóm ngày nào cũng mở tiệc của cậu – Người Ngoài Cuộc.
Tên thật của Người Ngoài Cuộc là Erickson, thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên bang Tinh Tế.
Không ngờ rằng Người Ngoài Cuộc trong game sống theo lối phật hệ, suốt ngày chỉ ăn với uống, còn phải đứng ra hòa giải cho hai người già khó tính khi ở hiện thực lại là một nhân vật tầm cỡ đến vậy. Có lẽ người ta chơi game chẳng qua chỉ là để xả stress, tận hưởng cuộc sống mà thôi.
Erickson cảm thấy bóng lưng của Tiêu Chỉ có vẻ hơi quen mắt, nhưng khi hỏi thăm người quen thì không ai biết hai người như vậy cả. Thế nên anh không nhìn nữa, chuyển sang hỏi cấp dưới của mình: “Đã điều tra ra danh tính của người cung cấp thông tin chưa?”
Cấp dưới nói: “Vẫn chưa ạ. Nơi thông tin được truyền đi rất bí ẩn. Tất cả dấu vết đều bị xóa sạch.”
Erickson khẽ cười: “Đúng là cao thủ. Có phát hiện ra thành viên nòng cốt của Hongnak không?”
Cấp dưới: “Hiện tại thì vẫn chưa. Vụ nổ này xảy ra quá đột ngột. Theo các manh mối, thì không có ai kịp trốn vào hầm. Ở tầng dưới có vài thành viên còn sống, nhưng tầng trên thì không còn ai cả. Những thành viên cấp thấp không biết nhiều thứ, có lẽ sẽ không khai ra được gì.”
Erickson lướt xem tệp tài liệu được gửi một cách bất ngờ vào thiết bị đầu cuối: “Nhiêu đây cũng đủ rồi. Vụ việc này là một cơ hội tốt để thanh lọc những kẻ có lòng tham không đáy đó. Thời kỳ thuộc địa của Trái Đất đã kết thúc lâu rồi, nhưng bọn chúng vẫn còn suy nghĩ nuôi nô lệ đấy à?”
Cấp dưới: “Ngài đang nói đến AI ạ?”
Erickson gật đầu: “Mấy năm nay, liên bang đã tạo không ít trở ngại cho sự phát triển của AI, thậm chí có điều khoản đã không khác gì với chế độ nô lệ. AI không phải là một cỗ máy hoàn chỉnh, bởi họ có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình. Nếu cứ liên tục chèn ép thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Một khi bọn họ vùng lên, chỉ e rằng toàn xã hội sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Cấp dưới nói: “Ý của ngài là?”
Erickson: “Việc gì cũng phải duy trì sự cân bằng. Không được chèn ép quá mức, cũng không thể buông thả hoàn toàn. Nhưng cụ thể thế nào thì cứ để cho đám nghị viện đó phải đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần xử lý hết những kẻ dùng thủ đoạn phi pháp can thiệp vào tiến trình lịch sử là được rồi.”
Tin tinh tặc Hongnak bị thanh trừ đã trở thành tin sốt dẻo được mọi người thảo luận suốt một thời gian. Nhưng suy cho cùng thì khoảng cách giữa lũ tinh tặc hung tàn và cuộc sống của người vẫn quá xa, chẳng qua bao lâu đã bị các điểm nóng xã hội đè xuống.
CEO của ZERO âm thầm chuyển sang cho người khác. Công ty Phương Chu vốn chỉ nằm không kiếm tiền nên rất mờ nhạt trong làng người chơi, bây giờ cũng vậy, ấn tượng của mọi người chỉ cơ bản là CEO Phương Chu tên là Bùi gì đấy.
*
Sau khi xét duyệt thân phận, Tiêu Chỉ và Frost nhận được thiết bị đầu cuối cá nhân mới, cuối cùng họ đã có thể bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh Trái Đất.
Phí mất một ngày ở hành tinh Indis, cuối cùng Tiêu Chỉ đã có thể đặt chân lên Trái Đất thêm lần nữa.
Trong ký ức của cậu, lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trái Đất chỉ nằm trong khoảng một năm trước, nhưng trên thực tế thì đã trôi qua tận 600 năm. Vậy nên khi nhìn thấy mọi thứ ngay trước mắt mình, một cảm giác vừa quen vừa lạ dâng lên trong lòng cậu.
Các tòa nhà đã khác nhiều với những thứ trong ký ức của Tiêu Chỉ, ngập tràn phong cách của tương lai. Thỉnh thoảng cậu mới có thể nhìn thấy vài tòa nhà nổi tiếng mà mình từng biết. Ví dụ như tháp Empire State hoặc là tòa nhà Burj Khalifa.
Bầu trời còn trong xanh hơn cả bầu trời trong ký ức của cậu. Trước đây, nếu muốn nhìn thấy khung cảnh như vậy, thì một là ảnh mạng đã qua chỉnh sửa, còn không thì phải đến một khu du lịch sinh thái nào đó vào thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Vậy mà bây giờ chỉ cần ngước mặt lên là đã nhìn thấy. Hình ảnh tươi đẹp quá mức như thế khiến người Trái Đất thời xa xưa như Tiêu Chỉ cảm thấy không quen lắm.
Cuối cùng, hai người cùng nhau bước vào thành phố Tiêu Chỉ từng cư trú – thành phố Đồng Hoa.
Thành phố này đã từng là thành phố lớn nhất cả nước. Mỗi ngày đều có dòng người vào ra tấp nập. Trên đường toàn là dòng xe cộ đông đúc như nước chảy, dường như nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Nhưng bây giờ, dòng xe cộ chen chúc đó đã không còn nữa. Cả thành phố trở nên thật yên tĩnh. Trong không khí là mùi hương thanh mát mà chỉ có trong rừng mới ngửi thấy. Mất đi sự quá tải do con người gây ra, dường như thành phố Đồng Hoa cuối cùng cũng có thể tự do hít thở.
Tiêu Chỉ dắt Frost dạo loanh quanh trên đường phố: “Con đường này trước kia có nhiều quán ăn vặt lắm. Vừa đến kỳ nghỉ là đã chật ních người, muốn đi bộ từ đây đến cuối phố cũng khó.”
“Trước đây ở bên đó có rất nhiều người già thích khiêu vũ, lại còn bật nhạc to khủng khiếp, ồn ào lắm.”
“Lúc đó có một tòa nhà ở đây. Em từng ăn món cháo khó nuốt nhất trên thế giới trong một quán ăn dưới lầu.”
“Tòa nhà này từng là một địa điểm thu hút rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đến. Người nổi tiếng trên mạng chính là những người thích chụp ảnh rồi đăng lên để người khác like đó anh. Hầu như lúc nào cũng có người, nên đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó sạch sẽ, thoáng đãng như vậy.”
Mỗi khi Tiêu Chỉ nhìn thấy gì đó đều vui vẻ nói cho Frost nghe. Frost vẫn luôn im lặng lắng nghe, giống hệt như thật lâu trước đây, hắn đã học được mọi thứ về lục địa Dazemenya dưới sự hướng dẫn của Tiêu Chỉ.
Phía trước bỗng xuất hiện một tòa nhà rất lớn, được gọi là Tòa nhà Tưởng niệm Thành phố Đồng Hoa. Nhưng Tiêu Chỉ không biết đến nó. Hiện tại, trên Trái Đất đã thành lập rất nhiều tòa nhà tưởng niệm như vậy, trong đó sẽ có những vật liên quan đến các nhân tài kiệt xuất của thành phố này, giúp cho khách tham quan có cái nhìn trực quan nhất với lịch sử văn hóa ở nơi đây.
Frost thấy Tiêu Chỉ nhìn về phía đó: “Em muốn đến đó xem không?”
Tiêu Chỉ gật đầu: “Mình đi xem thử đi.”
Bởi cậu cũng rất tò mò, muốn biết những người được thành phố này nhớ đến là người thế nào.
Người đến tham quan tòa nhà kỷ niệm rất đông. Tuy không chen chúc như thời Địa Cầu, nhưng cũng đã là một sự náo nhiệt khó thấy ở thời đại Tinh Tế này.
Tiêu Chỉ và Frost cùng nhau dạo khắp nơi. Nơi này lưu giữ những nhân tài thuộc nhiều lĩnh vực, như nhà chính trị, quân sự, minh tinh, tác giả, nghệ nhân thủ công truyền thống, vận động viên thể thao, tuyển thủ E-sports... còn có cả những người nổi tiếng trong một thời gian ngắn trên mạng nữa chứ.
Hai người nghe theo giọng nói hướng dẫn, thong thả xem.
Đột nhiên có giọng nói của một bé gái vang lên từ cách đó không xa: “Ba mẹ ơi, anh trai tóc dài này trông giống bức tượng chúng ta mới xem hồi nãy quá!”
Ba cô bé sửa lại: “Đó là búp bê, không phải tượng đâu con.”
Nhưng cậu nói đó cũng khiến ánh nhìn của những người xung quanh dán hết lên người Frost. Màu tóc của con người ở thời đại Tinh Tế rất đa dạng, cộng thêm ngành công nghiệp tóc đang bùng nổ, vậy nên chỉ cần bạn muốn thì không có màu nào là không nhuộm được, mà tóc bạc cũng không phải là màu ít được ưa chuộng.
Chỉ là khi mái tóc bạc này cộng thêm dáng người cân đối và khí chất độc đáo của người này, thì lại có chỗ giống với con búp bê kia.
Hình như Tiêu Chỉ đã hiểu ra điều gì đó. Cậu nhìn theo ngón tay của cô bé, chợt thấy một vật rất quen thuộc được đặt sau tấm kính trưng bày. Đó là tác phẩm của cậu.
Giọng hướng dẫn vang lên: “Phía trước là búp bê của nhà thiết kế búp bê nổi tiếng ở 600 năm trước “hduigdiu”, với vẻ lộng lẫy nhưng đầy tinh tế, chứa đầy phong cách cá nhân...”
Ai nghe xong cũng không nhịn được mà nghĩ: Thầy à, thầy đặt tên tùy tiện quá đấy.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu biết trước rằng nó sẽ lọt vào mắt xanh của sử sách, thì lúc ấy cậu sẽ lấy một cái tên có ý nghĩa hơn mới phải.
22222 thì sao nhỉ?
Cậu cất bước đi về phía trước, chợt nhìn thấy bộ sưu tập “Ảo Cảnh Địa ngục” và “Giấc Mơ” rất được săn đón của mình. Chúng từng giúp cậu nổi tiếng suốt một khoảng thời gian. Ngoài ra còn có vài con búp bê được cậu chế tác ra khi ý tưởng bất ngờ xuất hiện nữa.
Nhưng tác phẩm sau cùng của cậu được đặt ở vị trí cuối cùng của quầy triển lãm.
Trên bộ xương của sinh vật bí ẩn, có một người trần trụi đang nằm. Chân tay người ấy đang thả lỏng, dường như đang say ngủ. Đường cong cơ bắp rất cân đối, không thừa cũng không thiếu. Mái tóc bạc xõa tung che khuất gương mặt, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo của người đang say giấc, nhưng lại làm cho người ta không thể không mơ mộng.
“Vụ việc ngài hduigdui mất tích ở 600 năm trước đã trở thành một án treo không thể phá giải. Khi cảnh sát đến điều tra nơi ở của ông ấy, thì phát hiện ra tác phẩm cuối cùng này. Mặt của búp bê vẫn còn để trống, chắc hẳn là vẫn chưa được hoàn thành. Từ khi được phát hiện, con búp bê này vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, suốt mấy trăm năm chưa từng bị thay đổi...”
Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau cười.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
*
Thế giới ZERO vẫn nhộn nhịp như trước.
Hoàng Đế Blaise – Olivia phát động chính biến, tương đương với một nhát dao đâm thẳng vào lưng giáo phái Blaise.
Sau khi chính thức đoạt lại quyền thống trị, Olivia đổi tên nước từ Blaise thành Hollanders, đánh dấu một sự khởi đầu mới.
Sau khi cô đàm phán với các quốc gia tham chiến, bèn công khai phương pháp chế tạo vũ khí Ishi với bên ngoài. Một mặt là bồi thường cho chiến tranh, còn mặt khác là vì quốc gia họ chỉ vừa mới hồi sinh, nên Hollanders yếu ớt không thể bị các quốc gia khác kiêng kị.
Điều này đã khiến cho cán cân sức mạnh của các quốc gia lại ở thế cân bằng.
Dưới sự hòa giải của công tước Sharona thuộc Liên minh Dolly, lãnh thổ của Hollanders được giữ nguyên. Tương ứng với đó, Hollanders cũng phải dốc sức hỗ trợ các quốc gia khác thanh trừ các thế lực tàn dư của Blaise. Yêu cầu này có lợi với cả hai bên, vậy nên Olivia đã thẳng thắn đồng ý.
Chỉ trong thời gian ngắn, giáo phái Blaise có thế lực bành trướng ban đầu đã biến thành một sự tồn tại như chuột chạy qua đường.
Liên minh Dolly.
Một lễ tang long trọng đang được cử hành bên bờ biển. Những người hy sinh trong trận chiến với Blaise đều được an táng dưới đáy biển theo truyền thống của Hải tộc.
Muranfasa chỉ huy Uyên tộc ngâm xướng khúc ca trấn hồn cho những người đã khuất.
Cách biệt đã ngàn năm, tiếng hát của Uyên tộc lại chính thức vang lên bên tai Tịch Nguyệt tộc. Tiếng hát vừa ấm áp vừa êm ái xoa dịu nỗi đau của người sống, cũng là lời cáo biệt trịnh trọng nhất đến những người chiến hữu của họ.
Đoàn người đông đúc tụ tập bên bờ biển, im lặng lắng nghe tiếng hát. Dường như tiếng hát ấy đang dần thấm vào lòng họ.
Sau ngày hôm nay, tiếng hát của Uyên tộc sẽ trở thành âm thanh tự nhiên mà nhiều người hướng đến nhất.
Biên giới Hessen.
Bộ lạc Yên Lang, Cuồng Sư, Tức Xà và các bộ lạc nhỏ khác đang cáo biệt với xác sống.
Trong số những người thuộc tộc Thú Nhân thương vong trong trận chiến, có khoảng 20% chuyển hóa thành xác sống. Nguyên nhân của việc này là do môi trường của Hessen và chết trận đã tăng xác suất biến đổi của họ. Về phần những người đã ra đi, sau khi nhóm tộc trưởng của tộc Thú Nhân bàn bạc, thì chuẩn bị đưa họ về an táng theo truyền thống của bộ lạc.
Tộc trưởng Nitchon của tộc Yên Lang trịnh trọng từ biệt Tutaschon: “Sau này, những xác sống của tộc Yên Lang xin nhờ vào anh.”
Sau lưng Tutaschon có rất nhiều chiến sĩ Yên Lang máu me đầm đìa. Bọn họ xuất chinh, cùng chiến đấu với tộc trưởng của mình, nhưng chỉ tiếc rằng họ lại hy sinh trong trận chiến đó, nên không còn có thể cùng người trong tộc quay về cố thổ nữa rồi.
Còn có rất nhiều người giống với chiến sĩ Yên Lang. Những người thuộc tộc Thú Nhân được biến đổi thành xác sống cũng tới tiễn họ. Do chết trận, nên đa số bọn họ đều có vẻ ngoài đáng sợ, thế nhưng bây giờ, trong lòng của những người còn sống thuộc tộc Thú Nhân đã không còn rào cản với xác sống nữa.
Tất cả những người này đều là chiến hữu của bọn họ, chẳng qua là họ đang sống theo một cách khác mà thôi. Thậm chí, khi nghĩ đến các chiến hữu đã không thể tỉnh lại nữa, họ cảm thấy đây cũng là một sự an ủi.
Tộc trưởng mới của tộc Cuồng Sư là một cô gái thuộc tộc Cuồng Sư tên là Dora. Trái ngược với tên của mình, cô nàng không xinh đẹp như Lituya, mà lại cao lớn, vạm vỡ đến mức có thể sánh ngang với Tutaschon. Sau khi được gột rửa trong trận đánh này, cô đã chuyển từ người thay quyền tộc trưởng sang tộc trưởng tân nhiệm.
Dora thực hiện một lễ tiết tối cao với Tutaschon: “Kẻ Chinh Phục, con thề sẽ dẫn dắt tộc Cuồng Sư bằng tất cả tâm huyết và tinh thần trách nhiệm của mình.”
Tộc trưởng Tức Xà nói vài câu, rồi cũng vái chào Tutaschon.
Lacoo phiên dịch: “Con... dân... tộc... Tức... Xà... cũng... xin... giao... hết... cho... ngài...”
Những tộc trưởng khác cũng trịnh trọng giao phó những tộc nhân đã chết cho Tutaschon.
Tutaschon chỉ huy đoàn tộc Thú Nhân đã biến đổi thành xác sống cúi người thật sâu với đoàn người tộc Thú Nhân sắp rời khỏi nơi này: “Tôi thề sẽ không phụ sự giao phó của các vị. Hẹn gặp lại các vị, người thân của chúng tôi.”
Đây là cuộc chia tay giữa sự sống và cái chết. Tuy khó mà nói lời từ biệt, nhưng may mắn thay, đó không phải là vĩnh biệt.
Ở một nơi khác.
Thiên Diệp Ô chỉ huy chiến đội Hồng Diên chuẩn bị quay về. Do họ là đội quân chiến đấu tầm xa, lại có Alifa che chắn phía trước, nên dù có Mộc Linh tộc bị thương thậm chí là sắp chết, nhưng cuối cùng cũng không có ai hy sinh, vậy nên nơi đây là nơi có bầu không khí nhẹ nhàng nhất.
Đồng minh sắp đi, theo phép lịch sự, thì Teague phải đại diện cho Hessen đến tiễn họ.
Thiên Diệp Ô nở một nụ cười thỏa mãn. Y chuyển xưng hô với Teague từ ngài nhân viên ngoại giao sang anh Teague, mới đây còn đổi hẳn sang Teague. Vậy nên có thể thấy được hảo cảm của y với Teague tăng nhanh đến mức nào.
Teague nở một nụ cười hiền hòa, lễ độ với Thiên Diệp Ô, rồi nói: “Cảm ơn lời khen của điện hạ. Tôi còn giữ liên lạc với rất nhiều bạn bè khi còn sống. Tôi quen họ khi còn làm mẫu ảnh. Nếu như điện hạ có hứng thú, tôi có thể giới thiệu ngài với họ.”
“Wow!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Ánh sáng lóe lên từ trong mắt Thiên Diệp Ô còn chói mắt hơn cả Chúa Phạt. Truyện mới cập nhật
Trải qua một thời gian bị xã hội vùi dập, Ina lập tức nhận ra rằng sắp có chuyện chẳng lành. Cô hệt như một mãnh thú đang cố ngăn lũ lụt, lao đến đứng ngay giữa hai người họ, còn dùng tốc độ nhanh nhất để nói: “Điện hạ!! Hồng Diên không thành thạo việc hành quân trong đêm. Nếu còn rề rà nữa thì đêm nay không thể quay về Vương Thụ đâu ạ!!!”
“Ồ, thế à...” Thiên Diệp Ô trưng ra vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Thế là y chỉ đành gật đầu tạm biệt Teague: “Xin lỗi. Sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Teague mỉm cười: “Điện hạ không cần phải xin lỗi. Đây là vinh hạnh của họ.”
Ina nhìn Teague bằng ánh mắt đề phòng hệt như đang phòng cướp. Đến tận khi chiến đội Hồng Diên ra khỏi Hessen, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vị nhân viên ngoại giao cương thi kia đỉnh thật đấy, cứ tung ra hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác, khiến cô khó mà đề phòng nổi. Vậy mà lại không khiến cho người ta ghét tí nào mới hay chứ. Nếu còn ở lại thêm mấy ngày nữa thì chỉ e là tài sản riêng của thái tử điện hạ sẽ bị moi sạch, ngay cả cái quần xà lỏn cũng mất luôn.
Teague là minh chứng sống của cái gọi là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” của Tịch Nguyệt tộc. Nhưng không chỉ không thay đổi, mà lại còn mạnh hơn nữa kìa.
Sau khi từ biệt Mộc Linh tộc, Teague nhận được tin từ Milton: “Có công văn mới đưa đến.”
Teague nín cười, bắt đầu quay về: “Ừm, phải làm việc lại rồi.”
Sau trận chiến, Hessen lại tiếp tục phát triển.
Một tòa nhà mang tên Anh Linh Điện được dựng nên, thực tế là một ngôi mộ. Nơi này được xây dựng vì những xác sống không bao giờ tỉnh lại được nữa. Bọn họ trải qua một cuộc đời dài và nhiều sóng gió hơn người bình thường, nhưng cuối cùng cũng quay về cùng một điểm kết thúc với người sống.
Những xác sống do tộc nhân các tộc chết đi rồi biến đổi mà thành được bổ sung vào nhân số bị hao tổn của Hessen. Thậm chí còn nhiều hơn trước, trở thành lực lượng mới của Hessen.
Đoàn kỵ sĩ trưởng tiếp tục hành trình trốn việc. Mà các đại lão xuất hiện nhờ lệnh mộ binh của lãnh chúa cũng về nhà, tiếp tục sự nghiệp trồng nấm của mình.
Mà người vui vẻ nhất đương nhiên là Alifa rồi. Bởi số vũ khí Ishi bị hư hỏng, bao gồm nòng của Chúa Phạt đã bị tháo thiết bị phóng sau khi nghiên cứu đều trở thành đồ chơi của nó.
Có thêm mấy món đồ chơi này, ngọn núi của Alifa lại cao lên rồi. Bây giờ nó có thể nằm lăn qua lăn lại trên núi đồ chơi được luôn.
Alifa vui vẻ ca hát: “Goo goo... goo... goo goo goo goo...”
*
Cuối cùng Tiêu Chỉ cũng online.
Người kia còn đang ở Trái Đất. Chẳng biết Frost dùng cách gì mà lại kiếm được một biệt thự trên núi rất đẹp, khung cảnh xanh tươi, không khí trong lành, dễ chịu.
Hôm nay, Frost cứ một hai bắt cậu phải online. Tiêu Chỉ không biết hắn đang muốn làm gì, nhưng vài ngày rồi cậu không online, nên cũng rất nhớ ZERO, vậy nên bèn đăng nhập vào bằng khoang trò chơi. Mà sau khi Tiêu Chỉ vào, Frost cũng trực tiếp đi vào trò chơi thông qua kết nối dữ liệu.
Sau khi online, Tiêu Chỉ theo lời Frost đi đến tàng cây màu trắng mà trước đây bọn họ thường gặp nhau.
Frost đã ngồi đợi ở đó từ trước. Hôm nay hắn không mặc bộ áo giáp hay giáp nhẹ bình thường hay mặc nữa, thay vào đó là một bộ lễ phục màu đen. Chất vải phẳng phiu tôn lên vòng eo của hắn, những đường cắt may chỉn chu càng làm cho đôi chân dài của hắn hấp dẫn hơn. Những họa tiết trên lễ phục đã khiến cho người thường ngày trông có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt bỗng trở nên quyến rũ.
Từ bộ quần áo này, Tiêu Chỉ có thể nhận ra rằng buổi hẹn hôm nay có gì đó khác với bình thường.
Tim cậu lén lút đập nhanh hơn một tí.
Bước đến dưới tàng cây, Tiêu Chỉ nhìn vào gương mặt thân quen đó của Frost, rồi hỏi: “Ừm... anh tìm em có gì không?”
Frost nhìn Tiêu Chỉ, trong đôi mắt bạch kim của hắn dường như đang có ngàn vạn ánh sao: “Tiểu Thất...”
Tiêu Chỉ tập trung lắng nghe, không thể không âm thầm nín thở.
“Em cảm thấy chúng ta nên tổ chức hôn lễ ở đâu?”
Tiêu Chỉ: “!”
Bước ngoặt này là sao vậy nè?
Hình như giữa bọn họ đã bị thiếu mất một bước, ví dụ như... cầu hôn?
Có lẽ là cậu đứng hình lộ liễu quá, nên Frost khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Chỉ: “Chẳng phải em đã cầu hôn anh rồi à? Hơn nữa anh còn đồng ý mà.”
Tiêu Chỉ chẳng hiểu gì cả. Cậu còn đang nghi rằng có khi nào mình bị dịch chuyển sang thế giới song song không đây này: “Lúc nào vậy?”
Frost: “Anh biết trong văn hóa của loài người, tặng nhẫn đồng nghĩa với cầu hôn. Em đã tặng anh 712 cái nhẫn, cũng có nghĩa là đã cầu hôn 712 lần.”
Hắn chỉ vào nơi nào đó dưới gốc cây: “Sau khi ký ức khôi phục thì anh đã nhớ ra trước đây mình đã giấu chúng ở đâu.”
Tiêu Chỉ: “...”
Vô vàn hình ảnh bỗng chui ra từ một xó xỉnh nào đó trong ký ức của cậu. Có một thời gian cậu rất hứng thú với việc chế tác trang sức, nên lúc rảnh rỗi thường làm mấy cái nhẫn để luyện tập. Do việc làm nhẫn cần rất ít nguyên liệu, nên nó phù hợp với newbie nghèo khổ như cậu vào thời điểm đó.
Chỉ tiếc rằng sau đó cậu lại đặt chân vào con đường người chơi hệ chiến, biến thành một con người đam mê đánh nhau, nên hành trình trở thành bậc thầy trang sức của cậu cứ thể chết yểu.
Còn những cái nhẫn sau khi cậu luyện tập xong thì thế nào?
Hình như...
Bị cậu xem như đồ chơi mà đưa hết cho A Sâm!!
Khi đó, A Sâm nhận quà với vẻ hơi do dự. Nên cậu chỉ nghĩ là A Sâm không thích nhưng lại ngại từ chối mình thôi. Thì ra là đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời cầu hôn của cậu không ấy hả????
Lại còn hơn 700 lần nữa chứ!!
Cậu dám chắc rằng mình chưa bao giờ dạy A Sâm mấy kiến thức linh tinh này của con người. Vậy lẽ nào là Noah Bae dạy?!!!
“!!!” Đôi mắt của Tiêu Chỉ trợn tròn. Nếu cậu nói sự thật ra, có khi nào A Sâm sẽ trở mặt ngay tức khắc không nhỉ...
Frost đè vai Tiêu Chỉ lại, giọng điệu hắn vừa nghiêm túc vừa cẩn thận vô cùng: “Em muốn đổi ý à?”
Tiêu Chỉ đối diện với đôi mắt bạch kim trong sáng ấy, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho phải. Tuy cậu thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu ngẫm lại thì hình như cậu cũng không có ý muốn từ chối hắn.
Có vẻ như vậy cũng khá tốt. Bởi nếu không ở bên người này, cậu cũng không thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của mình còn có thể đồng hành cùng ai nữa.
Khóe miệng Tiêu Chỉ cong lên.
“Vậy anh thích ngày nào?”
“Hôm nay đi.”
“Hình như hôm nay là ngày nghỉ toàn dân đó, không nhận đăng ký kết hôn mà?”
“Anh có thể hack hệ thống đăng ký kết hôn, rồi thêm bọn mình vào.”
“Anh có thể tuân thủ pháp luật tí không hả?!”
*
Trong lúc Tiêu Chỉ không biết gì, cậu đã độc chiếm những bài đăng hot và đề tài thảo luận trên kênh thế giới suốt nhiều ngày.
Người chơi lời to trong cuộc chiến giữa Hessen và Blaise, level của toàn thể bọn họ đã tăng lên một chút. Những người đứng đầu về số điểm danh vọng cũng đã nhận được special skill mà mình hằng mong ước, khiến người ta hâm mộ cực kỳ.
Đương nhiên, người mà bọn họ hâm mộ nhất vẫn là vị Nhiếp Chính quan + đại lão áo đen kia. Đấu tay đôi với Giáo Hoàng luôn cơ mà. Còn có nguồn tin nội bộ nói rằng, cậu đã giải quyết nguy hiểm bí ẩn sau đó, nên có thể cho là lực chiến tối cao trên cõi đời này.
Vậy nên, toàn thể người chơi đều đang xoa tay, ngấp nghé, chờ đợi cơ hội để dựa hơi. Nhưng chỉ tiếc là những người chơi may mắn được thêm bạn với đại lão đều nói rằng sau khi đại lão chiến xong thì offline ngay, sau đó không online tận mấy ngày.
Mà hôm nay, cuối cùng đám người như lang như hổ đó cũng tìm được thời cơ.
“Đại lão áo đen online rồi!!!”
Kênh Thế Giới lập tức bùng nổ.
“Đại lão ơi, anh đang ở đâu đấy anh? Hessen còn nhận người không ạ? Em vừa chịu khó lại đam mê đâm đầu vào chỗ chết, chỉ muốn học mỗi Thiên Tai thôi anh ơi!!”
“Đại lão có thu đồ đệ không? Nhà em lọt top 50 người giàu nhất Tinh Tế nè anh ơi!”
“Trước 50 thì khỏi đi! Đại lão coi em nè, nhà em đứng top 10. Anh mà nhận đồ đệ là có nhà ở thủ đô liền!”
“Đại lão nhìn em đi. Tuy em nghèo, nhưng mà em biết tỏ vẻ dễ thương với làm ấm giường cho anh ó. Lãnh chúa Hessen làm được thì em cũng làm được!!! Tư thế nào cũng chơi hết luôn anh!!! Tới chà đạp em lẹ đi anh!!! Đừng ngại!!”
“Ụ é!! Đồ ác độc!!!”
“Tại sao mày cướp thoại của taoooo!!!”
“Đồ mặt dày này!! Mày xóa lẹ đi để tao viết!!!”
“Cháu ơi, nãy cháu bình luận bị bà cháu thấy rồi kìa. Bà ấy đang vác đao tới tìm cháu đấy, tìm chỗ trốn lẹ đi, đừng bao giờ offline PK với người thật nhá!”
“Bà ơi con biết lỗi rồi mà!!!”
“Lão già, ông mật báo đúng không?!!!”
“Vợ ơi anh biết lỗi rồi!!!”
Người Asanasi hôm nay vẫn nhiệt huyết như thường.
- -----------HẾT----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.