Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 99: Người Asanasi thực thụ

Bách Đường

23/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------

Chương 99: Người Asanasi thực thụ

Tiêu Chỉ cảm thấy giọng nói của Frost có vẻ không ổn lắm, bèn hỏi hắn: “Anh sao vậy?”

Frost: “Không sao... tạm thời anh chỉ có thể... chỉ đường cho em...”

Tiêu Chỉ hiểu ra ngay. Có lẽ bên phía Frost đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn không thể rời khỏi được, nên cậu không tiện hỏi nhiều thêm, để tránh khiến Frost bị phân tâm, cậu chỉ nói một cách ngắn gọn: “Ừm.”

Nhờ sự chỉ dẫn của Frost, Tiêu Chỉ đi thẳng đến chỗ của hắn.

Dọc đường vẫn có rất nhiều tinh tặc. Bọn chúng đổi sang thiết bị nhìn đêm, rồi tiếp tục tấn công Tiêu Chỉ. Nhưng Frost sẽ luôn cảnh báo nguy hiểm cho cậu trước, giúp Tiêu Chỉ có thể đối phó ngay lập tức.

Frost đã dùng một phần năng lực tính toán của mình để chỉ đường cho Tiêu Chỉ, nên khi đối phó với sự tấn công của Bùi Thanh, áp lực của hắn lại lớn hơn một chút.

Bùi Thanh quả không hổ danh là thiên tài của thời đại này. Với kỹ năng công phá như vậy, thì cho dù là bí mật liên bang cũng sẽ bị anh ta tấn công. Chỉ bằng trí nhớ của một mình mình, mà đã có thể chống lại AI.

Từng giây từng phút trôi qua, hai bên đều đã dốc hết toàn lực.

Tiêu Chỉ cũng cảm giác được Frost tạo lệnh chỉ đường cho mình càng lúc càng chậm hơn. Giống như những bánh răng cũ kỹ đang vừa rên rỉ vừa làm việc cật lực, chỉ là không biết khi nào chúng sẽ hỏng hóc hoàn toàn.

Tiêu Chỉ nắm chặt pháp trượng của mình. Hành động của cậu càng nhanh và chuẩn. Cậu buộc phải đi nhanh hơn, vậy thì Frost mới có thể dốc hết toàn lực đương đầu với nguy hiểm.

Chỉ trong giây lát đó, mà sự thấp thỏm và chần chừ của Tiêu Chỉ đã biến mất toàn bộ. Tiêu Chỉ ra tay mà chẳng hề nể tình nữa, giải quyết hết đám tinh tặc như thể không chiến thắng thì không lùi bước vậy.

Cậu buộc phải chiến thắng.

Cậu buộc phải đánh bại những kẻ này và tên khốn nham hiểm, độc ác kia.

Cậu còn phải tìm A Sâm, sau đó cùng hắn rời khỏi đây, vậy nên cậu nhất quyết không thể ngã xuống ở nơi này được.

Cuối cùng Tiêu Chỉ cũng thấy được Frost đang nhắm mắt ngồi yên ở nơi tận cùng của một đường hầm. Trong đường hầm này chỉ có những đốm sáng lập lòe, nên cậu không thể nhìn rõ được Frost. Nhưng chỉ cần một lượng ánh sáng nhỏ như vậy thôi là cũng đủ để cậu nhận ra đó là người cậu muốn tìm rồi.

Nhưng đáng tiếc thật. Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ được gặp nhau ngoài đời thực, thế mà lại không thể bình yên ôm ấp nhau.

Trông Frost như đang ngủ say, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, nhưng Tiêu Chỉ biết chắc rằng hắn đang phải đối mặt với trận chiến cam go nhất.

Cậu lẳng lặng bảo vệ bên cạnh hắn, quyết không để bất cứ chuyện gì quấy rầy đến Frost.

*

Trận chiến giữa Frost và Bùi Thanh đã gần đến hồi kết.

Mồ hôi lạnh liên tục trượt xuống thái dương của Bùi Thanh, thao tác tay của anh ta nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh. Các cơ của anh ta đã bắt đầu co thắt, nhưng phòng ngự của toàn bộ căn cứ này đã lung lay chực đổ. Dường như tất cả đang chế giễu anh ta rằng, dùng trí não con người để khiêu khích tốc độ tính toán của AI đúng là chuyện vô nghĩa.

Bùi Thanh cắn chặt răng, tiếp tục tung ra lượt tấn công tiếp theo.

Anh ta sẽ không thua. Anh ta nhất quyết không thể bại trong tay Frost, không thể thua tác phẩm của Noah Bae.

Anh ta tuyệt đối không thể... bị Noah Bae đánh bại!

Trong lượt tấn công cuối cùng, hai bên lại đối đầu với nhau.

....

*

Thời gian dần trôi, nhưng Frost vẫn chưa tỉnh lại, mà kế bên đường hầm lại xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân.

Đám tinh tặc đuổi tới rồi.

Theo như tiếng động đó, thì số lượng tinh tặc lần này nhiều hơn bất cứ lần nào khác. Tiếng “ầm ầm” gần như nhấn chìm cả hai người họ.

Tiêu Chỉ vội vàng đứng dậy. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Frost, nhẹ giọng nói: “Em sẽ quay lại ngay.”

Nhưng Frost vẫn im lặng, không hề nói gì.

“Giết chúng!”

“Những kẻ đột nhập ở ngay kia!”

Một lũ tinh tặc khiêng đủ loại vũ khí hạng nặng bước vào đường hầm. Số vũ khí này có thể nổ banh hai người sống thành mảnh vụn đã là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng thứ chào đón bọn chúng lại là một thứ rực rỡ hơn cả lửa, nóng bỏng hơn cả dung nham...

Thiên Tai.

Chỉ trong nháy mắt, đường hầm chật hẹp dường như đã biến thành địa ngục trần gian. Vô số thiên thạch và dung nham rơi xuống chẳng hề kiêng kỵ, tiêu diệt hết những kẻ dám bén mảng đến khu vực này.

Chỉ còn lại tiếng la hét.

Tiêu Chỉ nghỉ chân ở một phía khác trong địa ngục đỏ lửa này. Đôi mắt cậu bị ánh lửa chiếu vào, biến thành màu đỏ rực: “Đừng hòng bước qua đây.”

*

Trong mật thất.

Đèn trên đỉnh đầu bỗng bật sáng. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, hệ thống thông gió cũng bắt đầu hoạt động, xua tan luồng không khí nhơ nhớp nơi đây. Tất cả dường như đã bắt đầu ổn định lại.

Bùi Thanh suy sụp thu tay lại, ngã ngồi trên ghế. Thao tác với tốc độ cao trong một thời gian dài khiến các thớ cơ trên ngón tay anh ta co rút lại, cứ như không còn bị anh ta khống chế nữa. Đối với một thiên tài từ nhỏ đã được mọi người vây quanh như Bùi Thanh, thì đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng và bất lực.

Anh ta thất bại rồi, cũng mất quyền khống chế căn cứ.

Bây giờ anh ta chẳng qua cũng chỉ là một con sâu nhỏ bé, bị đối phương nắm hết quyền sinh sát trong tay.

Anh ta phát ra tiếng cười khàn khàn như đang lẩm bẩm gì đó: “Ha ha ha ha... Tác phẩm của Noah Bae là như vậy sao... Ha ha ha... cũng khó nhằn như máy chủ vậy... Tất cả mọi người đều nói tác phẩm cuối cùng của Noah Bae là ZERO... nhưng thật ra đó là cậu đúng không?”

Nhưng Frost trên màn hình vẫn mang dáng vẻ bình thản, ung dung: “Nếu xét về thời gian, thì đúng là tôi ra đời muộn hơn ZERO.”

Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Frost, như muốn tìm ra đáp án từ trong đó: “Muốn giết tôi à?”



Frost không đáp, nhưng trên mặt hắn cũng chẳng có bất cứ cảm xúc gì, vậy nên khó mà đoán được hiện giờ hắn muốn hay là không.

AI thật sự quá xuất sắc trong khía cạnh che giấu cảm xúc.

Bùi Thanh nở một nụ cười yếu ớt đầy tự giễu: “Nói tôi biết, thật ra Noah Bae đã để lại kho báu gì cho cậu?! Chắc chắn là lão ta đang giấu giếm một át chủ bài có thể thay đổi cả thế giới, bây giờ cậu muốn làm gì? Thay đổi lịch sử loài người à?”

Frost nhìn anh ta. Ánh mắt bỗng toát ra vẻ thương hại: “Không. Không có kho báu. Cũng không có bất cứ thứ gì.”

Bùi Thanh rít lên với chất giọng khản đặc: “Sao có thể! Trước khi chết lão ta từng vào ZERO một lần, lúc đó là lão ta gặp cậu đúng không?! Kéo dài tận 46 phút 32 giây, vậy mà cậu vẫn muốn chống chế à?!”

Frost: “...”

Hắn im lặng nhìn vào vẻ mặt điên loạn của Bùi Thanh suốt một lúc lâu.

Frost trên màn hình đột ngột biến mất, thay vào đó là một đoạn video. Hình ảnh trong video là Hessen mà Bùi Thanh đã quá quen thuộc, mà Frost thì đang ngơ ngẩn ngồi một mình dưới tàng cây. Hắn thường hay đưa mắt nhìn sang vị trí bên cạnh mình, như đang chờ gì đó.

Một bóng người yếu ớt, già nua bỗng hiện ra từ hư không.

Là Noah Bae. Dường như Frost đã quá quen với cách xuất hiện chẳng giống người thường của ông, nên cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Nhưng Noah Bae hiện tại đã khác rất nhiều so với lần đầu tiên ông đến gặp Frost. Sức sống cả người ông như thể đã sắp cạn kiệt. Ông đã đánh mất hình tượng của một người đàn ông lớn tuổi, phong thái nhẹ nhàng khi đó. Sống lưng ông đã không còn thẳng nữa, ngay cả đôi mắt cũng mất đi vẻ minh mẫn.

Sau khi Cố Thâm Tuyết qua đời, tình hình sức khỏe của Noah Bae cũng bắt đầu tụt dốc không phanh. Lúc này ông đã trăm tuổi, cho dù có người dùng kỹ thuật y học tiên tiến nhất hiện tại cũng không thể khiến cho sức sống đang vội vàng biến mất của ông quay lại.

Noah Bae gần như đã yếu đến mức không thể đứng thẳng, Frost phải đến đỡ thì ông mới có thể gắng gượng ngồi tựa vào thân cây.

Frost lo lắng nhìn ông: “Cha sao vậy?”

Noah Bae thở dài: “Cha sắp chết rồi.”

“Có phải sau này con sẽ không thể nhìn thấy cha nữa không? Giống như Thâm Tuyết vậy.” Frost nhận ra được sự khác lạ trong những câu nói đó. Dường như chữ “chết” này không giống với kiểu chết đi để sống lại của người Asanasi, mà là tượng trưng cho... vĩnh biệt.

Noah Bae gật đầu: “Đúng...”

Ông nhìn đứa trẻ trước mặt mình bằng đôi mắt vẩn đục. Đây là đứa con do ông và Cố Thâm Tuyết cùng tạo nên, kết tinh những ưu điểm trong tướng mạo của hai người. Đứa trẻ này rất ngoan, rất hiền lành, cũng rất thông minh, lại còn trong sáng nữa.

Nhưng lúc này, một nỗi sợ hãi lại xuất hiện trong lòng Noah Bae. Lẽ nào bọn họ vốn không nên đưa Frost đến thế giới này? Bạn của Frost đã mất tích mười năm, mà Cố Thâm Tuyết cũng không còn nữa. Mà bây giờ, lại đến lượt ông. Sau khi những người canh giữ cánh cổng trái tim Frost ra đi hết, để lại một mình hắn lẻ loi, thì hắn phải sống tiếp thế nào đây?

Ông nói với Frost rất nhiều thứ, như muốn truyền tất cả kinh nghiệm sống của mình cho đứa trẻ sắp mất đi sự bảo bọc. Về cách làm người, cách đối nhân xử thế, và cả những điều vụn vặt trong cuộc sống,... Vậy nên dù là ai cũng có thể cảm nhận được rằng ông đang bất lực, bất lực trước số phận.

Bỗng nhiên, Noah Bae dừng việc độc thoại lại, rồi cười tự giễu: “Khụ khụ, có một số chuyện nếu như không tự trải nghiệm thì không thể nào lĩnh hội được. Cha đã quá nôn nóng rồi...”

“Khụ khụ...” Noah Bae ho khan vài tiếng rồi mới gắng gượng nói tiếp: “Cha để lại một con đường ra ngoài cho con... ở ngay... dưới tàng cây này. Nhưng chỉ có con mới có thể ra ngoài thôi. Nếu con cảm thấy thế giới này quá cô đơn, thì có thể ra ngoài xem thử...”

“Cha còn chuẩn bị cho con một cơ thể có thể hoạt động ở thế giới bên ngoài. Con sẽ có thể gặp được rất nhiều bạn bè... khụ khụ... Nhưng dĩ nhiên là nơi đó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều...”

Frost: “Cha và Thâm Tuyết cũng ở đó sao?”

Noah Bae lắc đầu: “Không đâu con. Bà ấy đã đi về nơi rất xa. Mà cha... cũng phải đi theo bà ấy rồi.”

“Còn Tiểu Thất?” Frost lại hỏi.

Noah Bae: “Cậu ấy... rất kỳ lạ. Cha từng thử tìm cậu ấy cho con, nhưng mà... cậu ấy cứ như đã biến mất vào hư không... Không thể tìm được nữa.”

Frost cố chấp nói: “Vậy con sẽ không ra ngoài. Con ở đây chờ em ấy, có lẽ ngày nào đó em ấy sẽ xuất hiện thì sao?”

Noah Bae mỉm cười, có vẻ bất lực, nhưng cũng có sự dung túng và cưng chiều: “Không sao cả... Con không cần phải quyết định ngay bây giờ, bởi thời gian sẽ giúp con trưởng thành... Đến khi con muốn rời khỏi đây rồi hãy đi.”

Ông cố nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Frost, rồi dặn dò lần cuối: “Khụ khụ... Con cứ vui vẻ tận hưởng cuộc sống của mình đi. Vui vẻ mới là quan trọng nhất, cho dù có là một người bình thường cũng chẳng có gì không tốt cả...”

Có đôi lúc kỳ vọng của cha đặt vào con trai chỉ đơn giản như vậy thôi.

Hắn không cần phải trở thành người mạnh nhất, cũng không cần là người thông minh nhất. Hắn chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, sống một đời bình an, hạnh phúc là được. Chỉ là đời người có quá nhiều chuyện không được như ý, vậy nên càng trải qua nhiều, thì tâm nguyện này cũng trở thành thứ khó đạt được nhất.

Cho dù được mọi người coi là thiên tài vĩ đại nhất lịch sử, nhưng tâm nguyện cuối cùng của Noah Bae lại đơn giản đến mức khiến người ta khó mà tin được.

Chỉ tiếc rằng ước nguyện đẹp đẽ đó của ông lại tan thành bọt biển do lòng tham của con người.

“Tạm biệt con, A Sâm...”

Thân thể của Noah Bae biến mất.

Hình ảnh biến mất, Frost lại xuất hiện trên màn hình.

Frost nói bằng một giọng điệu hết sức bình thản: “Đó là tất cả.”

Vẻ hoang mang và khiếp sợ trong ánh mắt của Bùi Thanh đã lộ hết ra ngoài: “Người bình thường? Tận hưởng cuộc sống?!! Thiên tài vĩ đại nhất của nhân loại lại muốn tác phẩm cuối cùng của mình làm một người bình thường!!”

Bùi Thanh giận dữ vứt hết những món đồ trang trí đắt tiền trong tay mình, mặc kệ cho chúng rơi vỡ dưới đất. Mặt anh ta đầy vẻ mỉa mai: “Ha ha ha... Rõ ràng là lão ta có thể tạo ra vũ khí tối thượng có khả năng thay đổi tiến trình lịch sử loài người. Một người bình thường thì có là gì? Cả thế giới này đâu đâu cũng là người, có gì mới mẻ chứ?!”

Thì ra hoàn toàn không có thứ gọi là kho báu.

Bỏ ra nhiều năm như vậy, nhưng thứ bọn họ tìm vốn không hề tồn tại...

Anh ta đã phung phí thời gian từ khi mình còn là thiếu niên đến nay một cách vô nghĩa như vậy đấy!

Andre, Bùi Nhung An, cả nhà họ Bùi, và cả bản thân Bùi Thanh nữa... Bọn họ hệt như một lũ khí vớt trăng, dùng hết thủ đoạn để chạy theo một ảo ảnh. Chắc là Noah Bae đắc ý lắm nhỉ? Một tác phẩm từ 600 năm trước, một lời đồn chẳng biết được lan truyền từ đâu, nhưng lại có thể đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay.

Nỗi phẫn nộ do bị Noah Bae lừa gạt trào dâng trong lòng, khiến Bùi Thanh không thể giữ được lý trí.

*

Cùng lúc đó, cửa vào của đường hầm trước mắt Tiêu Chỉ đột nhiên đóng sầm lại, ngăn cách cậu và đám tinh tặc kia. Ngay cả các lối thoát hiểm khẩn cấp ở khắp nơi cũng bị đóng kín. Cả căn cứ Hongnak dường như đã bị phong tỏa, không ai có thể ra vào.

Cuối cùng Tiêu Chỉ cũng buông bình thuốc trên tay xuống. Tuy trận chiến khi nãy trông cậu đẹp trai lắm, nhưng special skills rất tốn sức, nên suýt chút nữa cậu đã phải lôi hết đồ dự trữ ra. Sau khi đánh Andre xong cậu đã offline, không thêm vào được, vậy nên lúc này trong ba lô của cậu chẳng còn được mấy bình thuốc.

Sau khi chắc chắn rằng cửa đường hầm phía trước đủ kiên cố, cậu mới dám quay đầu nhìn ra phía sau. Tuy Frost vẫn chưa tỉnh lại, nhưng dường như hắn đã khống chế được tình hình.

Lúc này Tiêu Chỉ mới có tâm trạng quan sát cơ thể mới của Frost.

Vẫn là gương mặt đẹp trai như quen thuộc kia, vẫn là mái tóc bạc chói mắt đó, nhưng chỉ là bộ áo giáp hoặc bộ giáp nhẹ đã được đổi thành một chiếc áo gió được cắt may cẩn thận, còn có chất lượng rất cao.

Nhưng điều cậu không biết chính là chiếc áo này là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay ở thời đại Tinh Tế, đứng đầu trong bảng xếp hạng “Mặc gì khi hẹn hò trực tuyến“. Nghe nói người nào mặc nó lên người sẽ có xác suất thành công lên đến 87.23%.

Tiêu Chỉ không kiềm được, phải đưa tay chọc nhẹ lên mặt Frost.

Rất mềm mại, nhưng không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của cậu, mà lại ấm áp lắm. Nếu nhìn kỹ thì còn thấy được những sợi lông tơ giống hệt như của con người trên mặt hắn, và những mạch máu màu xanh thấp thoáng dưới da. Trông hắn hệt như một người sống thật sự vậy.



Tiêu Chỉ vẫn không kiềm được, bèn chọc tiếp. Chơi vui cực kỳ.

Cậu canh giữ bên cạnh Frost, chờ đợi giây phút hắn mở mắt ra.

*

“Ha ha ha ha ha ha ha...” Tiếng cười của Bùi Thanh vang vọng khắp phòng, vừa khản đặc lại vừa chói tai.

Đến khi cười thỏa thuê rồi, anh ta mới quay đầu nhìn sang Frost: “Cậu định xử lý tôi thế nào?”

Frost: “Tôi báo cảnh sát.”

“...” Nhất thời Bùi Thanh cũng chẳng biết phải trưng ra vẻ mặt thế nào nữa. Một AI đấy, một AI mới vừa bước ra từ thế giới trong game nhưng lại nói rằng mình đã báo cảnh sát?!

Lúc còn ở Hessen hình như chưa từng thấy hắn tuân thủ luật pháp như thế.

Frost: “Theo luật của Liên bang Tinh Tế, anh bị tình nghi có hành vi buôn bán nội tạng trái phép, thành lập tổ chức vũ trang tư nhân, cướp bóc và giết người. Tôi đã gửi ẩn danh tọa độ của hành tinh này và tất cả thông tin về Hongnak cho bộ phận có liên quan.”

“Nếu canh thời gian, thì chắc hẳn giờ này bọn họ đang trên đường tới đây.”

Bùi Thanh đột nhiên cười phá lên, như thể vừa nghe được thứ gì hài hước lắm: “Ha ha ha, cậu muốn thấy tôi thân bại danh liệt à? Nhân vật kiệt xuất nhất thế hệ này của nhà họ Bùi, được cho là người tiếp bước Noah Bae, cuối cùng lại mất hết thanh danh vì phạm pháp. Ha ha ha ha... Nực cười đến mức nào chứ...”

Thật ra anh ta cũng chẳng sợ chết. Nếu như sợ chết, thì anh ta đã không làm ra nhiều việc điên rồ như vậy.

Anh ta rõ ràng là thiên tài của nhà họ Bùi, nhưng tại sao thế hệ trước lại có một kẻ không thể vượt qua như Noah Bae? Vậy nên cả đời này anh ta vẫn luôn so đo với bóng người xa vời vợi đó, gần như đã đến mức cố chấp rồi.

Chiêu này của Frost, thật sự đã đâm vào chỗ đau nhất của anh ta.

Bùi Thanh không thể chấp nhận việc mình lại thất bại một cách thảm hại như vậy. Anh ta không cho phép mình thua khó coi như thế, thua đến mức chỉ còn hai bàn tay trắng.

Giống hệt như một con chó mất chủ vừa tội nghiệp vừa nực cười.

Bùi Thanh đột nhiên kéo sợi dây trên cổ ra. Sau đó anh ta mở nắp mặt dây, vội vàng ấn vào cái nút bên trên.

Làm xong tất cả, Bùi Thanh mới thong thả ném sợi dây xuống đất. Anh ta ngồi thẳng lưng trên ghế, dường như khí thế ung dung ấy đã quay về. Anh ta nhìn Frost với gương mặt mang theo nét cười: “Tôi sẽ không để cậu được như ý.”

“Ầm...”

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ căn cứ Hongnak đột nhiên bốc cháy. Nhiệt độ khủng khiếp kéo theo cát bụi và mảnh vỡ bay tứ tung. Tất cả mọi người đều phải đối mặt với biển lửa bất ngờ kéo đến trong trạng thái không kịp đề phòng.

Ngọn lửa cũng nuốt chửng cả Bùi Thanh. Nhưng trong ánh lửa, nụ cười của Bùi Thanh vẫn kiêu ngạo như thế, giống hệt như kẻ đứng trên đỉnh cao quan sát chúng sinh nhỏ bé bên dưới.

Tự kết liễu, tạo ra động tĩnh lớn nhất, chính là sự kiêu ngạo cuối cùng của anh ta.

Thiên tài ngã xuống, phải rực rỡ bắt mắt như thế.

*

Vụ nổ này cũng không buông tha cho Tiêu Chỉ và Frost.

Khi nhiệt độ khủng khiếp và biển lửa tràn đến, Tiêu Chỉ chỉ kịp tạo ra một chiếc khiên phép thuật cho mình, sau đó cậu nhào về phía Frost vẫn còn chưa tỉnh lại theo bản năng, liều mạng dùng chính cơ thể mình chắn giữa Frost và biển lửa đang ùn ùn kéo đến.

Dưới vụ nổ mạnh như thế, khiên phép thuật trở nên mong manh như một tờ giấy. Chấn động của vụ nổ kèm theo cảm giác đau đớn vì bị bỏng đâm xuyên qua thần kinh của Tiêu Chỉ không hề thương tiếc.

Đầu óc cậu đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ kịp ôm chặt lấy cơ thể Frost, dùng hết khả năng để cản sát thương cho hắn nhiều nhất có thể.

Ý thức cậu dần biến mất. Trong lúc mơ hồ, dường như cậu nghe thấy tiếng ai đó đang hét tên mình.

Người đó đang nói gì vậy? Sao lại có vẻ bi thương, đau thấu tâm can như thế?

Nhưng Tiêu Chỉ đã không còn nghe rõ được nữa rồi. Trước mắt cậu chỉ còn bóng tối, nhưng hình như trong đó có ánh bạc xẹt qua... Để nó làm màu sắc cuối cùng của cuộc đời cậu cũng tuyệt lắm chứ...

Frost không lường được Bùi Thanh sẽ điên cuồng đến mức cho nổ tung cả căn cứ. Nút kích hoạt không hề liên quan đến quyền khống chế căn cứ, nên hắn không ngăn cản kịp.

Khi hắn vội vàng quay về cơ thể mình, thì chỉ thấy Tiểu Thất đang lao về phía mình, dùng cơ thể che chắn hắn khỏi vụ nổ.

Sau khi ánh lửa và tiếng nổ dần biến mất, Tiểu Thất đã nằm yên trong lòng hắn, giống hệt như lúc cậu đi ngủ vậy.

Nhưng trên người Tiểu Thất dính rất nhiều máu, nhiều lắm. Nhiều đến mức hắn không thể tính nổi. Không khí tràn ngập mùi máu gay mũi. Hắn có thể phân tích ra mùi này vì trong máu có một lượng lớn nguyên tố sắt, vậy mà lại không thể giải thích vì sao mùi hương này lại khiến ngực người ta đau như bị đâm xuyên qua.

Hắn hét to tên Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất lại không cười đáp lại hắn như thường lệ.

Hắn gọi hết lần này đến lần khác, nhưng Tiểu Thất vẫn cứ im lặng.

Một giọt chất lỏng trong suốt bỗng rơi xuống mu bàn tay Frost, là thứ chảy ra từ khóe mắt.

Với con người, họ gọi đây là nước mắt. Bọn họ sẽ khóc khi đau khổ, có đôi lúc, họ còn khóc khi vui vẻ và tức giận.

Trước giờ Tiểu Thất chưa từng dạy hắn phải khóc như thế nào, bởi vì khi bọn họ ở bên nhau luôn rất hạnh phúc, không có chuyện gì cần phải khóc cả. Nhưng giờ phút này, Frost lại tự học được cách khóc. Hắn chợt hiểu được ánh mắt của Noah Bae sau khi Cố Thâm Tuyết chết, thì ra, đó là nỗi đau như thể cả linh hồn đã bị ai đó xé toạc.

Thì ra, khi nước mắt rơi xuống lại đau đớn đến vậy.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt dính đầy máu và bụi đất của Tiêu Chỉ: “Tiểu Thất, em tỉnh lại đi...”

“Chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi ngắm Trái Đất sao?”

“Em đừng ngủ được không...”

Trong đống đổ nát, chỉ có tiếng nỉ non trầm thấp của hắn vang vọng. Hắn ôm một thi thể máu me đầm đìa, còn đang dần lạnh đi, trông như hắn đã phát điên.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hơi nóng trong không khí đã hoàn toàn nguội lạnh.

Một bàn tay lạnh như băng vuốt nhẹ lên gương mặt Frost: “Khụ khụ... A Sâm...”

Frost vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, rồi hắn chợt phát hiện ra Tiểu Thất của hắn đã mở mắt ra thật. Tuy cậu vẫn còn rất yếu, nhưng mạch đã đập, thân nhiệt cũng dần khôi phục lại.

Tiêu Chỉ nở một nụ cười giống hệt như mọi ngày: “Có vẻ như trên thế giới này chỉ có mình em là người Asanasi thực thụ.”

Hiện thực không có thế giới Asanasi, nên cậu đã sống lại tại chỗ, nghe có vẻ còn đỉnh hơn nhỉ? Chỉ là lần chết này khiến cậu đau quá, đau hơn trong game nhiều, nên tốt nhất là đừng có thêm lần nào nữa.

Tiêu Chỉ thường xuyên nghĩ vẩn vơ. Nghĩ xem vì sao mình lại bị xuyên vào game ở 600 năm sau. Chỉ tiếc rằng trên thế giới này đã không còn ai giải đáp câu hỏi này cho cậu.

Nhưng bây giờ cậu đã tìm được đáp án rồi. Có lẽ là vì để A Sâm không phải cô đơn đấy.

———Hết chương 99——–

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook