Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 96: Kẻ điên
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------
Chương 96: Kẻ điên
Tiêu Chỉ bước đi trong khu rừng tràn ngập sương mù. Tử khí trong không khí càng lúc càng dày đặc. Cho dù khu vực này đã cách xa Andre, thì lá cây cũng đã bắt đầu khô héo úa tàn, như thể sức sống vốn chẳng có bao nhiêu của chúng cuối cùng đã bị hút sạch.
Theo ký ức, Tiêu Chỉ đi về phía xưởng rèn cậu đã xây cho Đại Tráng Tráng.
Nhưng bất ngờ là cửa xưởng rèn lại mở toang, mà lò lửa bên trong cũng đã tắt từ lâu. Nhiệt độ trong nhà đã giảm xuống, lại không nhìn thấy Đại Tráng Tráng và Truy Hồn Giả. Mà xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau. Vậy có lẽ là Đại Tráng Tráng tự bỏ đi, hoặc là... Đại Tráng Tráng yếu đến mức không để lại được dấu vết chiến đấu nào.
Mà hai khả năng này đều có xác suất rất cao, khiến cậu không thể nào đoán được.
Tiêu Chỉ đi kiếm quanh xưởng, cuối cùng cậu mới thấy được màu đỏ quen thuộc đang nằm ở nơi cách nhà xưởng một đoạn.
Truy Hồn Giả lẳng lặng nằm trên đất, mà sương mù và tử khí xung quanh nó lại ít hơn những khu vực khác nhiều, tạo thành một khoảng đất trống trải, như thể chúng đã bị năng lượng hệ hỏa xua tan.
Vẻ ngoài của Truy Hồn Giả đã khác trước rất nhiều. Ngay cả dòng dung nham đang chảy xuôi theo nó cũng trông có vẻ nóng hơn. Chúng không ngừng chuyển động trong pháp trượng, gần như muốn xông ra ngoài. Chỉ nhìn vào bề ngoài thôi thì đây đã là một thứ vũ khí gây sự chú ý rồi, chứ chưa cần nói đến dòng năng lượng hệ hỏa dồi dào trên nó. Dù cách một đoạn, nhưng Tiêu Chỉ đã cảm nhận được cảm giác khiến máu huyết người ta sôi trào.
Hình như Truy Hồn Giả đã nâng cấp xong.
Chỉ có điều là...
Đại Tráng Tráng đâu?
Tiêu Chỉ nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy nó. Bỗng một suy nghĩ lóe lên, cậu bèn cầm lấy Truy Hồn Giả, cuối cùng mới nhìn thấy Đại Tráng Tráng gần như bị đè sắp biến thành tờ giấy ở bên dưới. Chắc là trong lúc Đại Tráng Tráng cầm Truy Hồn Giả đến tìm Tiêu Chỉ, thì đột nhiên bị tử khí ập đến khiến nó mất ý thức, kết quả là bị Truy Hồn Giả đè bẹp.
May mà nó là hồn thể, nên sau khi bị đè bẹp cũng có thể khôi phục lại.
Tiêu Chỉ tiện tay lắc lắc Đại Tráng Tráng, rồi vuốt phẳng nó lại, sau đó đào hố chôn nó. Hiện giờ Đại Tráng Tráng đang rơi vào trạng thái ngủ say, cậu không có cách nào để nhét nó vào ba lô, nên chỉ có thể làm vậy thôi.
Sau đó Tiêu Chỉ mới ngắm nghía Truy Hồn Giả mình đang cầm trên tay.
Vừa nhìn một cái mà cậu đã rất ngạc nhiên, không kiềm được phải trầm trồ: “Bảo sao lần nâng cấp này lại khó đến vậy...”
Sau lần nâng cấp cuối cùng dài đằng đẵng, sát thương phép thuật của Truy Hồn Giả tăng lên gấp ba lần, đạt đến một con số đáng kinh ngạc là 9921! Dù có tìm hết tất cả những vũ khí trên thế giới này thì cũng chẳng được mấy thứ mạnh đến mức này, hoặc cũng có thể nói là chỉ có một mình nó được như vậy.
Mà sát thương vật lý cũng lên tận 7723. Và đây là lần đầu tiên sát thương phép thuật của nó vượt qua được sát thương vậy lý, rất đáng để ăn mừng đấy.
Sát thương của phép thuật hệ hỏa + 20%, cộng thêm Vương miện Thánh Diễm nữa thì ước chừng lên tận 50%. Nếu như còn thêm sát thương 100% đối với xác sống thì là 150%, còn khủng bố hơn nữa.
Mà thứ khiến người ta vui mừng nhất chính chính là hiệu ứng đặc biệt “Truy Hồn”, uy lực của skills +200%, tầm bắn +30%, liên tục trong 30 giây. Tuy việc có thể kích hoạt bất cứ lúc nào không thay đổi, nhưng sức mạnh lại tăng lên không ít.
Nghĩ thử đi, dùng tổng cộng 350% sát thương bón hành cho cái lão Andre 250* đó, đánh xong còn dư được tận 100, hạnh phúc mỹ mãn.
(*)250: đồ ngốc.
Tiêu Chỉ hài lòng nhìn vào pháp trượng đỏ rực như lửa trong tay mình: “Dùng Truy Hồn Giả để săn lão oan hồn đó là vừa đẹp.”
*
Andre đi lòng vòng trong Hessen. Lão ta gần như đã tìm hết một lượt khắp Hessen, nhưng vẫn không thấy Frost đâu. Trên người Frost có vòng tròn ma thuật do chính tay lão ta khắc, nên lão ta chỉ cần dựa vào sự tác động qua lại giữa sức mạnh của mình và sự tồn tại của Frost, đáng lẽ là phải dễ dàng lắm chứ.
Andre giận dữ hất ống tay áo. Số tử khí đang cuồn cuộn trong tay áo lão ùa ra, ăn mòn cả một phần rừng lớn của Hessen: “Frost...”
Lão ta dám chắc rằng tác dụng của của Cánh cổng Tro Tàn đã bao phủ khắp Hessen. Thường thì tất cả những thứ có ý thức trong phạm vi này đều sẽ bị cưỡng chế lôi vào thế giới hư vô, còn cơ thể thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, mà Frost cũng không ngoại lệ.
Nếu nói tới ngoại lệ, thì chỉ có... tên Asanasi đội Vương miện Thánh Diễm.
Giọng Andre khản đặc: “Là tên đó động tay động chân gì à?”
Thế nhưng sức mạnh của người Asanasi làm gì mạnh đến vậy? Sao tên đó có thể che giấu sự tồn tại của Frost chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được chứ?
“Chẳng lẽ là cấm thuật nào đó?”
Bỗng có âm thanh vang lên từ khu rừng tĩnh lặng, cứ như là tiếng động phát ra khi đế giày giẫm vào cành lá úa tàn.
Andre quay đầu lại, chợt thấy được kẻ đã từng đứng trước mặt mình ban nãy: “Lại là nhà ngươi. Đến để chuẩn bị nói cho ta biết chỗ của Frost à?”
Tiêu Chỉ vẫn đi đến gần lão ta: “Không.”
Tử khí trên người Andre lại sôi trào: “Vậy nhà ngươi đến nộp mạng à?”
Tiêu Chỉ bỗng mỉm cười: “Kính già yêu trẻ là truyền thống văn hóa tốt đẹp của chúng tôi, nên tôi định... đưa ông đi gặp Chúa của ông.”
Nhưng Andre chẳng muốn gặp vị Chúa hư cấu đó. Bởi lão ta đã thề rằng nhất định phải thoát khỏi thế giới này, phải phá tan quỹ đạo mà vận mệnh đã sắp đặt sẵn, để hướng về thế giới tự do thật sự.
Chính vì thế mà lão ta có thể đạp lên tất cả mọi thứ của thế giới này. Dù gì thế giới này cũng chỉ là giả dối, cho dù lão có hủy diệt toàn bộ cũng chẳng sao cả.
Giọng điệu của Andre đầy hung ác: “Người Asanasi luôn dũng cảm đến mức khiến người ta mất kiên nhẫn!”
Lão vừa dứt lời, một bàn tay ngưng tụ từ tử khí bỗng xuất hiện từ hư không. Dường như bàn tay này được tạo thành từ vô số hồn ma, kèm theo đó là những tiếng ma khóc thê lương, rồi nó vồ lấy như muốn bắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ ngẩng đầu nhìn vào bàn tay khổng lồ gần như bao phủ cả mình, nhưng cậu không hề chạy trốn, cũng không lùi lại, mà chỉ chạm nhẹ vào Vương miện Thánh Diễm trên đầu mình.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa mãnh liệt xuất hiện ngay dưới chân cậu rồi cháy lan ra khắp nơi. Ngọn lửa ngang ngược xua tan sương mù, đốt cháy tử khí, tạo thành một vùng không gian độc lập giữa khu vực chết chóc này.
Không gian của Thánh Diễm.
Trong phạm vi này, tất cả nguyên tố lửa đều chịu sự khống chế của Tiêu Chỉ.
Ngay khi bàn tay tử khí chạm vào không gian của Thánh Diễm, bầu trời đột nhiên xuất hiện một tấm khiên tạo thành từ ngọn lửa hừng hực. Hai thứ vừa va vào nhau thì bàn tay đã giống hệt như một tờ giấy bị lửa nóng thiêu đốt, biến thành tro tàn trong giây lát. Mà sau khi triệt tiêu được bàn tay đó, tấm khiên cũng hoàn toàn biến mất.
Andre: “!”
Đây là cái gì? Tên khốn này lấy đâu ra vật phẩm tạo không gian?!
Tiêu Chỉ nhìn về phía Andre: “Bất ngờ lắm phải không? Còn phải cảm ơn ông đấy. Nhờ ông tôi mới có cơ hội lấy được Vương miện Thánh Diễm.”
Giáo Hoàng Blaise đều là mục sư hệ ánh sáng, vậy nên chưa từng có ai công khai sử dụng Vương miện Thánh Diễm. Mà Vương miện Thánh Diễm cũng chỉ được truyền lại một cách bí mật trong các Giáo Hoàng, nên chỉ e là lẻ dùng thủ đoạn bất chính để thượng vị như Andre cũng không biết Vương miện Thánh Diễm có khả năng tạo ra không gian,
Thật ra thì nếu so sánh với Giáo Hoàng, thì pháp sư hệ hỏa mới là người thích hợp nhất để dùng Vương miện Thánh Diễm. Và nếu không nhờ Andre ám sát Greata, có lẽ đến tận bây giờ nó vẫn còn được truyền thừa đời đời trong Blaise. Theo góc độ này thì Tiêu Chỉ phải cảm ơn Andre là đúng rồi.
Mà Andre cũng đã cảm nhận sâu sắc được thứ gọi là tự đào mồ chôn.
Cái thứ khó nhằn như này mà lại do mình tự tay tuồn ra ngoài á?
Nhưng có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Buff của không gian Thánh Diễm và Truy Hồn Giả lan nhanh đến vị trí của Greata, Tiêu Chỉ liên tục tấn công, cứ trút thẳng vào Andre mà chẳng thèm nể tình.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ biết được cảm giác khi chỉ cần ném một quả cầu lửa nho nhỏ mà đã tạo thành một vụ nổ to. Có lẽ đây là niềm vui của việc hack game nhỉ?
Mà lúc này ngọn lửa không hề bị tử khí của Andre áp chế. Nhiệt độ khủng khiếp giống hệt như sói hoang khát máu, cắn xé hồn thể của Andre một cách độc ác, để lại những vết cháy trên quần áo của lão ta.
Thế là Andre cứ phải ăn sát thương từ vũ khí của Tiêu Chỉ mãi.
Truy Hồn Giả là thứ do chính tay bậc thầy Bruchon thiết kế, lại được Đại Tráng Tráng rèn đúc tỉ mỉ bằng những vật liệu quý hiếm như thế, nên độ bền của nó đã vượt ngoài sức tưởng tượng rồi. Cho dù có cầm đi chơi với ma kiếm của Frost cũng chẳng nhằm nhò gì, thì sao mà bị đám tử khí này ăn mòn được chứ?
Dưới sự khống chế của Tiêu Chỉ, ngọn lửa nóng rực liên tục nhào về phía Andre.
Có buff từ Truy Hồn Giả, không gian Thánh Diễm xông thẳng về phía trước với thế không gì cản nổi, rồi va mạnh vào Tử Vực. Khu rừng bị tử khí ăn mòn đến tiêu điều cũng bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, khiến không khí càng lúc càng nóng hơn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thế công thủ của hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Khi đối mặt với biển lửa khổng lồ, xung quanh lão ta chỉ còn lại màu đỏ lửa chói mắt, vậy nên oan hồn của Andre thấy như mình đang được trải nghiệm cảm giác rơi vào địa ngục. Thế công của Tiêu Chỉ càng lúc càng hung tàn hơn, mà ngọn lửa ấy như thể dùng mãi chẳng hết, không ngừng nuốt chửng tử khí.
Andre có thể cảm nhận rõ lượng tử khí của mình đang dần mất đi, giống hệt như một con thiêu thân đang chìm trong ngọn lửa.
Không thể được. Lão đã cẩn thận mưu tính nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chỉ cần tìm được Frost là sẽ thành công, làm sao lão có thể bị một người Asanasi đánh bại ngay tại thời điểm này được chứ!
Andre bắt đầu tàn nhẫn hơn.
Tiêu Chỉ đang chuẩn bị thi pháp, bỗng nhìn thấy ánh mắt của Andre hơi bất ổn. Đó là ánh mắt mang theo vẻ kiên quyết và tàn nhẫn thường xuất hiện khi nhân vật chính chuẩn bị vùng dậy phản kháng.
Trực giác chiến đấu khiến Tiêu Chỉ lập tức cảnh giác hơn.
Quả nhiên, Andre vươn cánh tay khô quắt ra, dùng Cánh cổng Tro Tàn đeo trên ngón tay nhắm thẳng vào Tiêu Chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, viên đá quý trên Cánh cổng Tro Tàn bỗng vỡ nát. Một lượng lớn tử khí ùa ra từ trong đó. Tử khí dày đặc đến mức gần như đã hóa thành màu đen, hoà lẫn với khí lạnh thấu xương, như thể âm ti đã mở ra.
Tử khí trong Cánh cổng Tro Tàn đột nhiên lấn át ngọn lửa hừng hực, khiến chúng có dấu hiệu sắp tắt.
Theo sau tử khí là vô số oan hồn.
Cánh cổng Tro Tàn giống hệt như cánh của địa ngục thật sự, nó thả ra một lượng lớn oan hồn. Mà những oan hồn này đều có vẻ ngoài tiều tụy, hai mắt đỏ bừng tràn ngập sự khát máu. Mà tất cả những đôi mắt ấy đều dán chặt vào Tiêu Chỉ, còn rít lên chói tai, nhào về phía cậu.
Lượng tử khí khủng khiếp tấn công Tiêu Chỉ, khiến quần áo cậu bị thổi tung lên. Ngay cả không gian dưới chân cậu cũng bị công phá đến mức sắp vỡ, thậm chí còn có dấu hiệu bị tử khí ăn mòn.
“Chết đi...” Andre gào lên điên cuồng.
Chỉ cần có thể giết chết tên Asanasi này là được. Không còn bị tên này ngáng đường nữa, thì cho dù mất đi Cánh cổng Tro Tàn lão cũng sẽ tìm được Frost một cách nhanh chóng. Sau đó, tất cả mọi thứ trên thế giới này chẳng còn liên quan đến lão nữa.
Gì mà vật quý giá nhất của vong linh, gì mà di vật của thần linh chứ, chẳng qua cũng chỉ là vật tư tiêu hao mà thôi.
Oan hồn ùn ùn kéo đến, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Chỉ.
Nhưng khi đối mặt với cảnh tượng khiến người ta sợ hãi như thế, Tiêu Chỉ lại không hề giơ pháp trượng để dùng special skill chống lại nó.
Cậu lấy một bức tượng đá trông có vẻ rất bình thường ra từ ba lô. Nếu nhìn theo khía cạnh hàng mỹ nghệ thì món này không đạt chuẩn, bởi người nào đang học nghề mà làm ra cái như này thì không bao giờ được xuất sư hành nghề. Thế nhưng đây lại là món quà đến từ Uyên tộc – Phiến đá chứa linh hồn anh hùng của Uyên tộc.
Trên phiến đá này có khắc lại hình ảnh của một quân đoàn hùng mạnh của Uyên tộc. Chỉ cần Tiêu Chỉ ra lệnh, họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của cậu, anh dũng xuất chiến.
Tiêu Chỉ mỉm cười: “Ai mà không biết thuật triệu hồi chứ?”
Tiêu Chỉ kích hoạt Phiến đá hồn anh hùng của Uyên tộc. Chỉ trong nháy mắt, vô số linh hồn của những chiến sĩ mang đuôi cá màu đen của Uyên tộc xông ra khỏi phiến đá. Mỗi một người đều là hình ảnh tái hiện của một chiến binh cừ khôi nhất Uyên tộc, có lực chiến hàng đầu. Mà hồn thể được tái hiện lại không hề bị ảnh hưởng bởi đất liền, thậm chí ở trên không trung cũng chẳng có vấn đề gì.
Hồn của những anh hùng Uyên tộc đối đầu với oan hồn khát máu, nhưng đinh ba sắc bén của họ lại chẳng hề do dự.
Sự khiếp sợ trong ánh mắt Andre còn chưa vơi hết, lại bất chợt nhìn thấy Tiêu Chỉ đang kéo theo ngọn lửa xông về phía lão, mà trên pháp trượng của cậu đã chuẩn bị sẵn một nguồn nhiệt cực khủng.
Vậy mà còn bày ra điệu bộ như thể chuẩn bị chết chùm nữa chứ.
Lúc này Andre đã thật sự sợ hãi, lão không kiềm được, phải lớn giọng rít lên: “Đồ điên! Mi muốn làm gì?!”
Nhưng Tiêu Chỉ lại không trả lời, mà chỉ xông lên trước với tốc độ còn nhanh hơn, giống hệt như một kẻ điên hàng thật giá thật.
“Ầm...”
Không gian của Thánh Diễm va chạm mạnh vào Tử Vực, tử khí và ngọn lửa đồng loạt bùng lên, tạo ra tiếng động hệt như một trận nổ cực mạnh. Nó không chỉ khiến toàn Hessen chấn động, mà những người đang ở bên ngoài Hessen quan sát cũng phải khiếp sợ.
Vụ nổ càn quét mọi thứ xung quanh. Tất cả những cánh rừng bị nó quét qua đều ngã rạp. Ngay cả bùn đất cũng bị bắn lên tung tóe.
Tiếng nổ dần biến mất, mà làn sương mù bao quanh Hessen cũng đã tan hết.
Trung tâm của vụ nổ chỉ còn lại một cái hố lớn trống không, trong đó không có một bóng người nào.
Những người đang chìm vào giấc ngủ sâu thức dậy trong màn bụi mù mịt, sau đó cả Hessen bỗng xôn xao hết cả lên.
“Dập lửa đi!!!!”
Không ai còn tâm trí để chú ý xem bên nào chiến thắng nữa. Bây giờ cả Hessen đã bị ngọn lửa nóng rực bao phủ. Nếu không dập lửa, thì có lẽ mọi người sẽ cháy khét mất thôi.
Thế giới Asanasi.
Tiêu Chỉ: “...”
Ấy, ngại quá, suýt chút nữa là bứng luôn hang ổ nhà mình rồi.
- ----------Hết chương 96--------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------
Chương 96: Kẻ điên
Tiêu Chỉ bước đi trong khu rừng tràn ngập sương mù. Tử khí trong không khí càng lúc càng dày đặc. Cho dù khu vực này đã cách xa Andre, thì lá cây cũng đã bắt đầu khô héo úa tàn, như thể sức sống vốn chẳng có bao nhiêu của chúng cuối cùng đã bị hút sạch.
Theo ký ức, Tiêu Chỉ đi về phía xưởng rèn cậu đã xây cho Đại Tráng Tráng.
Nhưng bất ngờ là cửa xưởng rèn lại mở toang, mà lò lửa bên trong cũng đã tắt từ lâu. Nhiệt độ trong nhà đã giảm xuống, lại không nhìn thấy Đại Tráng Tráng và Truy Hồn Giả. Mà xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau. Vậy có lẽ là Đại Tráng Tráng tự bỏ đi, hoặc là... Đại Tráng Tráng yếu đến mức không để lại được dấu vết chiến đấu nào.
Mà hai khả năng này đều có xác suất rất cao, khiến cậu không thể nào đoán được.
Tiêu Chỉ đi kiếm quanh xưởng, cuối cùng cậu mới thấy được màu đỏ quen thuộc đang nằm ở nơi cách nhà xưởng một đoạn.
Truy Hồn Giả lẳng lặng nằm trên đất, mà sương mù và tử khí xung quanh nó lại ít hơn những khu vực khác nhiều, tạo thành một khoảng đất trống trải, như thể chúng đã bị năng lượng hệ hỏa xua tan.
Vẻ ngoài của Truy Hồn Giả đã khác trước rất nhiều. Ngay cả dòng dung nham đang chảy xuôi theo nó cũng trông có vẻ nóng hơn. Chúng không ngừng chuyển động trong pháp trượng, gần như muốn xông ra ngoài. Chỉ nhìn vào bề ngoài thôi thì đây đã là một thứ vũ khí gây sự chú ý rồi, chứ chưa cần nói đến dòng năng lượng hệ hỏa dồi dào trên nó. Dù cách một đoạn, nhưng Tiêu Chỉ đã cảm nhận được cảm giác khiến máu huyết người ta sôi trào.
Hình như Truy Hồn Giả đã nâng cấp xong.
Chỉ có điều là...
Đại Tráng Tráng đâu?
Tiêu Chỉ nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy nó. Bỗng một suy nghĩ lóe lên, cậu bèn cầm lấy Truy Hồn Giả, cuối cùng mới nhìn thấy Đại Tráng Tráng gần như bị đè sắp biến thành tờ giấy ở bên dưới. Chắc là trong lúc Đại Tráng Tráng cầm Truy Hồn Giả đến tìm Tiêu Chỉ, thì đột nhiên bị tử khí ập đến khiến nó mất ý thức, kết quả là bị Truy Hồn Giả đè bẹp.
May mà nó là hồn thể, nên sau khi bị đè bẹp cũng có thể khôi phục lại.
Tiêu Chỉ tiện tay lắc lắc Đại Tráng Tráng, rồi vuốt phẳng nó lại, sau đó đào hố chôn nó. Hiện giờ Đại Tráng Tráng đang rơi vào trạng thái ngủ say, cậu không có cách nào để nhét nó vào ba lô, nên chỉ có thể làm vậy thôi.
Sau đó Tiêu Chỉ mới ngắm nghía Truy Hồn Giả mình đang cầm trên tay.
Vừa nhìn một cái mà cậu đã rất ngạc nhiên, không kiềm được phải trầm trồ: “Bảo sao lần nâng cấp này lại khó đến vậy...”
Sau lần nâng cấp cuối cùng dài đằng đẵng, sát thương phép thuật của Truy Hồn Giả tăng lên gấp ba lần, đạt đến một con số đáng kinh ngạc là 9921! Dù có tìm hết tất cả những vũ khí trên thế giới này thì cũng chẳng được mấy thứ mạnh đến mức này, hoặc cũng có thể nói là chỉ có một mình nó được như vậy.
Mà sát thương vật lý cũng lên tận 7723. Và đây là lần đầu tiên sát thương phép thuật của nó vượt qua được sát thương vậy lý, rất đáng để ăn mừng đấy.
Sát thương của phép thuật hệ hỏa + 20%, cộng thêm Vương miện Thánh Diễm nữa thì ước chừng lên tận 50%. Nếu như còn thêm sát thương 100% đối với xác sống thì là 150%, còn khủng bố hơn nữa.
Mà thứ khiến người ta vui mừng nhất chính chính là hiệu ứng đặc biệt “Truy Hồn”, uy lực của skills +200%, tầm bắn +30%, liên tục trong 30 giây. Tuy việc có thể kích hoạt bất cứ lúc nào không thay đổi, nhưng sức mạnh lại tăng lên không ít.
Nghĩ thử đi, dùng tổng cộng 350% sát thương bón hành cho cái lão Andre 250* đó, đánh xong còn dư được tận 100, hạnh phúc mỹ mãn.
(*)250: đồ ngốc.
Tiêu Chỉ hài lòng nhìn vào pháp trượng đỏ rực như lửa trong tay mình: “Dùng Truy Hồn Giả để săn lão oan hồn đó là vừa đẹp.”
*
Andre đi lòng vòng trong Hessen. Lão ta gần như đã tìm hết một lượt khắp Hessen, nhưng vẫn không thấy Frost đâu. Trên người Frost có vòng tròn ma thuật do chính tay lão ta khắc, nên lão ta chỉ cần dựa vào sự tác động qua lại giữa sức mạnh của mình và sự tồn tại của Frost, đáng lẽ là phải dễ dàng lắm chứ.
Andre giận dữ hất ống tay áo. Số tử khí đang cuồn cuộn trong tay áo lão ùa ra, ăn mòn cả một phần rừng lớn của Hessen: “Frost...”
Lão ta dám chắc rằng tác dụng của của Cánh cổng Tro Tàn đã bao phủ khắp Hessen. Thường thì tất cả những thứ có ý thức trong phạm vi này đều sẽ bị cưỡng chế lôi vào thế giới hư vô, còn cơ thể thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, mà Frost cũng không ngoại lệ.
Nếu nói tới ngoại lệ, thì chỉ có... tên Asanasi đội Vương miện Thánh Diễm.
Giọng Andre khản đặc: “Là tên đó động tay động chân gì à?”
Thế nhưng sức mạnh của người Asanasi làm gì mạnh đến vậy? Sao tên đó có thể che giấu sự tồn tại của Frost chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được chứ?
“Chẳng lẽ là cấm thuật nào đó?”
Bỗng có âm thanh vang lên từ khu rừng tĩnh lặng, cứ như là tiếng động phát ra khi đế giày giẫm vào cành lá úa tàn.
Andre quay đầu lại, chợt thấy được kẻ đã từng đứng trước mặt mình ban nãy: “Lại là nhà ngươi. Đến để chuẩn bị nói cho ta biết chỗ của Frost à?”
Tiêu Chỉ vẫn đi đến gần lão ta: “Không.”
Tử khí trên người Andre lại sôi trào: “Vậy nhà ngươi đến nộp mạng à?”
Tiêu Chỉ bỗng mỉm cười: “Kính già yêu trẻ là truyền thống văn hóa tốt đẹp của chúng tôi, nên tôi định... đưa ông đi gặp Chúa của ông.”
Nhưng Andre chẳng muốn gặp vị Chúa hư cấu đó. Bởi lão ta đã thề rằng nhất định phải thoát khỏi thế giới này, phải phá tan quỹ đạo mà vận mệnh đã sắp đặt sẵn, để hướng về thế giới tự do thật sự.
Chính vì thế mà lão ta có thể đạp lên tất cả mọi thứ của thế giới này. Dù gì thế giới này cũng chỉ là giả dối, cho dù lão có hủy diệt toàn bộ cũng chẳng sao cả.
Giọng điệu của Andre đầy hung ác: “Người Asanasi luôn dũng cảm đến mức khiến người ta mất kiên nhẫn!”
Lão vừa dứt lời, một bàn tay ngưng tụ từ tử khí bỗng xuất hiện từ hư không. Dường như bàn tay này được tạo thành từ vô số hồn ma, kèm theo đó là những tiếng ma khóc thê lương, rồi nó vồ lấy như muốn bắt Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ ngẩng đầu nhìn vào bàn tay khổng lồ gần như bao phủ cả mình, nhưng cậu không hề chạy trốn, cũng không lùi lại, mà chỉ chạm nhẹ vào Vương miện Thánh Diễm trên đầu mình.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa mãnh liệt xuất hiện ngay dưới chân cậu rồi cháy lan ra khắp nơi. Ngọn lửa ngang ngược xua tan sương mù, đốt cháy tử khí, tạo thành một vùng không gian độc lập giữa khu vực chết chóc này.
Không gian của Thánh Diễm.
Trong phạm vi này, tất cả nguyên tố lửa đều chịu sự khống chế của Tiêu Chỉ.
Ngay khi bàn tay tử khí chạm vào không gian của Thánh Diễm, bầu trời đột nhiên xuất hiện một tấm khiên tạo thành từ ngọn lửa hừng hực. Hai thứ vừa va vào nhau thì bàn tay đã giống hệt như một tờ giấy bị lửa nóng thiêu đốt, biến thành tro tàn trong giây lát. Mà sau khi triệt tiêu được bàn tay đó, tấm khiên cũng hoàn toàn biến mất.
Andre: “!”
Đây là cái gì? Tên khốn này lấy đâu ra vật phẩm tạo không gian?!
Tiêu Chỉ nhìn về phía Andre: “Bất ngờ lắm phải không? Còn phải cảm ơn ông đấy. Nhờ ông tôi mới có cơ hội lấy được Vương miện Thánh Diễm.”
Giáo Hoàng Blaise đều là mục sư hệ ánh sáng, vậy nên chưa từng có ai công khai sử dụng Vương miện Thánh Diễm. Mà Vương miện Thánh Diễm cũng chỉ được truyền lại một cách bí mật trong các Giáo Hoàng, nên chỉ e là lẻ dùng thủ đoạn bất chính để thượng vị như Andre cũng không biết Vương miện Thánh Diễm có khả năng tạo ra không gian,
Thật ra thì nếu so sánh với Giáo Hoàng, thì pháp sư hệ hỏa mới là người thích hợp nhất để dùng Vương miện Thánh Diễm. Và nếu không nhờ Andre ám sát Greata, có lẽ đến tận bây giờ nó vẫn còn được truyền thừa đời đời trong Blaise. Theo góc độ này thì Tiêu Chỉ phải cảm ơn Andre là đúng rồi.
Mà Andre cũng đã cảm nhận sâu sắc được thứ gọi là tự đào mồ chôn.
Cái thứ khó nhằn như này mà lại do mình tự tay tuồn ra ngoài á?
Nhưng có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Buff của không gian Thánh Diễm và Truy Hồn Giả lan nhanh đến vị trí của Greata, Tiêu Chỉ liên tục tấn công, cứ trút thẳng vào Andre mà chẳng thèm nể tình.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chỉ biết được cảm giác khi chỉ cần ném một quả cầu lửa nho nhỏ mà đã tạo thành một vụ nổ to. Có lẽ đây là niềm vui của việc hack game nhỉ?
Mà lúc này ngọn lửa không hề bị tử khí của Andre áp chế. Nhiệt độ khủng khiếp giống hệt như sói hoang khát máu, cắn xé hồn thể của Andre một cách độc ác, để lại những vết cháy trên quần áo của lão ta.
Thế là Andre cứ phải ăn sát thương từ vũ khí của Tiêu Chỉ mãi.
Truy Hồn Giả là thứ do chính tay bậc thầy Bruchon thiết kế, lại được Đại Tráng Tráng rèn đúc tỉ mỉ bằng những vật liệu quý hiếm như thế, nên độ bền của nó đã vượt ngoài sức tưởng tượng rồi. Cho dù có cầm đi chơi với ma kiếm của Frost cũng chẳng nhằm nhò gì, thì sao mà bị đám tử khí này ăn mòn được chứ?
Dưới sự khống chế của Tiêu Chỉ, ngọn lửa nóng rực liên tục nhào về phía Andre.
Có buff từ Truy Hồn Giả, không gian Thánh Diễm xông thẳng về phía trước với thế không gì cản nổi, rồi va mạnh vào Tử Vực. Khu rừng bị tử khí ăn mòn đến tiêu điều cũng bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, khiến không khí càng lúc càng nóng hơn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thế công thủ của hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Khi đối mặt với biển lửa khổng lồ, xung quanh lão ta chỉ còn lại màu đỏ lửa chói mắt, vậy nên oan hồn của Andre thấy như mình đang được trải nghiệm cảm giác rơi vào địa ngục. Thế công của Tiêu Chỉ càng lúc càng hung tàn hơn, mà ngọn lửa ấy như thể dùng mãi chẳng hết, không ngừng nuốt chửng tử khí.
Andre có thể cảm nhận rõ lượng tử khí của mình đang dần mất đi, giống hệt như một con thiêu thân đang chìm trong ngọn lửa.
Không thể được. Lão đã cẩn thận mưu tính nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chỉ cần tìm được Frost là sẽ thành công, làm sao lão có thể bị một người Asanasi đánh bại ngay tại thời điểm này được chứ!
Andre bắt đầu tàn nhẫn hơn.
Tiêu Chỉ đang chuẩn bị thi pháp, bỗng nhìn thấy ánh mắt của Andre hơi bất ổn. Đó là ánh mắt mang theo vẻ kiên quyết và tàn nhẫn thường xuất hiện khi nhân vật chính chuẩn bị vùng dậy phản kháng.
Trực giác chiến đấu khiến Tiêu Chỉ lập tức cảnh giác hơn.
Quả nhiên, Andre vươn cánh tay khô quắt ra, dùng Cánh cổng Tro Tàn đeo trên ngón tay nhắm thẳng vào Tiêu Chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, viên đá quý trên Cánh cổng Tro Tàn bỗng vỡ nát. Một lượng lớn tử khí ùa ra từ trong đó. Tử khí dày đặc đến mức gần như đã hóa thành màu đen, hoà lẫn với khí lạnh thấu xương, như thể âm ti đã mở ra.
Tử khí trong Cánh cổng Tro Tàn đột nhiên lấn át ngọn lửa hừng hực, khiến chúng có dấu hiệu sắp tắt.
Theo sau tử khí là vô số oan hồn.
Cánh cổng Tro Tàn giống hệt như cánh của địa ngục thật sự, nó thả ra một lượng lớn oan hồn. Mà những oan hồn này đều có vẻ ngoài tiều tụy, hai mắt đỏ bừng tràn ngập sự khát máu. Mà tất cả những đôi mắt ấy đều dán chặt vào Tiêu Chỉ, còn rít lên chói tai, nhào về phía cậu.
Lượng tử khí khủng khiếp tấn công Tiêu Chỉ, khiến quần áo cậu bị thổi tung lên. Ngay cả không gian dưới chân cậu cũng bị công phá đến mức sắp vỡ, thậm chí còn có dấu hiệu bị tử khí ăn mòn.
“Chết đi...” Andre gào lên điên cuồng.
Chỉ cần có thể giết chết tên Asanasi này là được. Không còn bị tên này ngáng đường nữa, thì cho dù mất đi Cánh cổng Tro Tàn lão cũng sẽ tìm được Frost một cách nhanh chóng. Sau đó, tất cả mọi thứ trên thế giới này chẳng còn liên quan đến lão nữa.
Gì mà vật quý giá nhất của vong linh, gì mà di vật của thần linh chứ, chẳng qua cũng chỉ là vật tư tiêu hao mà thôi.
Oan hồn ùn ùn kéo đến, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Chỉ.
Nhưng khi đối mặt với cảnh tượng khiến người ta sợ hãi như thế, Tiêu Chỉ lại không hề giơ pháp trượng để dùng special skill chống lại nó.
Cậu lấy một bức tượng đá trông có vẻ rất bình thường ra từ ba lô. Nếu nhìn theo khía cạnh hàng mỹ nghệ thì món này không đạt chuẩn, bởi người nào đang học nghề mà làm ra cái như này thì không bao giờ được xuất sư hành nghề. Thế nhưng đây lại là món quà đến từ Uyên tộc – Phiến đá chứa linh hồn anh hùng của Uyên tộc.
Trên phiến đá này có khắc lại hình ảnh của một quân đoàn hùng mạnh của Uyên tộc. Chỉ cần Tiêu Chỉ ra lệnh, họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của cậu, anh dũng xuất chiến.
Tiêu Chỉ mỉm cười: “Ai mà không biết thuật triệu hồi chứ?”
Tiêu Chỉ kích hoạt Phiến đá hồn anh hùng của Uyên tộc. Chỉ trong nháy mắt, vô số linh hồn của những chiến sĩ mang đuôi cá màu đen của Uyên tộc xông ra khỏi phiến đá. Mỗi một người đều là hình ảnh tái hiện của một chiến binh cừ khôi nhất Uyên tộc, có lực chiến hàng đầu. Mà hồn thể được tái hiện lại không hề bị ảnh hưởng bởi đất liền, thậm chí ở trên không trung cũng chẳng có vấn đề gì.
Hồn của những anh hùng Uyên tộc đối đầu với oan hồn khát máu, nhưng đinh ba sắc bén của họ lại chẳng hề do dự.
Sự khiếp sợ trong ánh mắt Andre còn chưa vơi hết, lại bất chợt nhìn thấy Tiêu Chỉ đang kéo theo ngọn lửa xông về phía lão, mà trên pháp trượng của cậu đã chuẩn bị sẵn một nguồn nhiệt cực khủng.
Vậy mà còn bày ra điệu bộ như thể chuẩn bị chết chùm nữa chứ.
Lúc này Andre đã thật sự sợ hãi, lão không kiềm được, phải lớn giọng rít lên: “Đồ điên! Mi muốn làm gì?!”
Nhưng Tiêu Chỉ lại không trả lời, mà chỉ xông lên trước với tốc độ còn nhanh hơn, giống hệt như một kẻ điên hàng thật giá thật.
“Ầm...”
Không gian của Thánh Diễm va chạm mạnh vào Tử Vực, tử khí và ngọn lửa đồng loạt bùng lên, tạo ra tiếng động hệt như một trận nổ cực mạnh. Nó không chỉ khiến toàn Hessen chấn động, mà những người đang ở bên ngoài Hessen quan sát cũng phải khiếp sợ.
Vụ nổ càn quét mọi thứ xung quanh. Tất cả những cánh rừng bị nó quét qua đều ngã rạp. Ngay cả bùn đất cũng bị bắn lên tung tóe.
Tiếng nổ dần biến mất, mà làn sương mù bao quanh Hessen cũng đã tan hết.
Trung tâm của vụ nổ chỉ còn lại một cái hố lớn trống không, trong đó không có một bóng người nào.
Những người đang chìm vào giấc ngủ sâu thức dậy trong màn bụi mù mịt, sau đó cả Hessen bỗng xôn xao hết cả lên.
“Dập lửa đi!!!!”
Không ai còn tâm trí để chú ý xem bên nào chiến thắng nữa. Bây giờ cả Hessen đã bị ngọn lửa nóng rực bao phủ. Nếu không dập lửa, thì có lẽ mọi người sẽ cháy khét mất thôi.
Thế giới Asanasi.
Tiêu Chỉ: “...”
Ấy, ngại quá, suýt chút nữa là bứng luôn hang ổ nhà mình rồi.
- ----------Hết chương 96--------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.