Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 95: Lương tâm nghề nghiệp

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------

Chương 95: Lương tâm nghề nghiệp

Tử khí dường như đang sôi lên sùng sục, hùng hổ lao về phía Tiêu Chỉ, có vẻ chúng đang muốn nuốt chửng cái tên không biết trời cao đất dày này. Thế nhưng khi tử khí đến gần Tiêu Chỉ thì lại tự động tản ra, như thể nước sông bị tảng đá lớn cản lại vậy.

Phát hiện tình hình không ổn, ánh mắt của Andre mới lướt qua đầu Tiêu Chỉ. Gần như chỉ trong nháy mắt, lão ta đã nhận ra thứ trên đầu cậu là gì, giọng nói của lão chứa đựng sát ý: “Vương miện Thánh Diễm!”

Tiêu Chỉ nở một nụ cười cực gợi đòn, rồi gật đầu: “Chính xác, muốn có nó không?”

Đôi mắt trũng sâu của Andre nhìn chằm chằm vào Vương miện Thánh Diếm: “Thì ra là vậy... thảo nào Vương miện Thánh Diễm lại biệt tăm biệt tích, ra là lão già đó đã trao cho Greata từ lâu rồi nhỉ? Mà Greata lại đưa nó cho nhà ngươi, xem như thù lao để Hessen bảo vệ mình... Ha ha ha ha... Đúng là kẻ may mắn...”

Có thể đứng sau màn điều khiển Blaise, lại còn giúp thế lực của mình cắm rễ sâu vào trong đó, nên đương nhiên Andre không phải một lão vụng về. Lão chỉ cần dựa vào những gì mình vừa nhìn thấy, là đã suy ra được sơ lược quá trình Vương miện Thánh Diễm xuất hiện ở Hessen.

Chỉ tiếc rằng đầu óc của lão này không bao giờ được dùng để làm những việc đàng hoàng.

Andre nhìn chằm chằm vào Tiêu Chỉ: “Nhiếp Chính quan phải không? Nhà ngươi đúng là một tên khốn thích gây rắc rối cho ta...”

Mà Tiêu Chỉ cũng chẳng hề yếu thế: “Muốn nói tới rắc rối, thì ông vẫn là người gây cho tôi nhiều nhất đấy. Trước nay tôi luôn yêu chuộng hòa bình, chứ không phải loại phần tử bạo lực suốt ngày chỉ muốn dùng pháo nã vào người khác.”

Chỉ nã cầu lửa thôi nhé.

Andre: “Không ngờ rằng nhà ngươi lại là người Asanasi, chẳng trách ta không có cách nào tra được lai lịch của nhà ngươi.”

Tiêu Chỉ: “Kẻ chủ mưu đứng sau màn của Blaise có thể là oan hồn, thì Hessen để người Asanasi làm Nhiếp Chính quan thì có làm sao? Ai cũng như ai thôi.”

Andre bỗng thấp giọng cười: “Ha ha... Nếu là người Asanasi thì càng tốt... Chi bằng nhà ngươi nói cho ta biết chỗ của Frost, ta sẽ cho ngươi cả Blaise, sao nào?”

Tiêu Chỉ sửng sốt. Cọng rau già này nói gì thế? Chứng động kinh mỗi ngày của oan hồn lại tái phát rồi à?

Lão nhìn Tiêu Chỉ, giọng nói như đang dụ dỗ: “Nhà ngươi cũng biết rõ thế lực của Blaise hiện giờ rồi đấy. Có vũ khí và quân đội như vậy, nhà ngươi sẽ có thể tha hồ tung hoành trên lục địa này, tận hưởng sức mạnh và quyền lực, cho đến khi nào chinh phục được tất cả.”

“Không ai có thể làm đối thủ của ngươi. Ngươi sẽ có được trải nghiệm kích thích nhất, muốn thử không?”

Tiêu Chỉ: “Ông bị dở hơi à?”

Cảnh tượng mà Andre miêu tả có vẻ như đã quá quen thuộc với những người từng chơi game chiến thuật. Trong game chiến thuật, thường thì người chơi sẽ nhập vai vào người thống trị của một quốc gia hay khu vực nào đó, sau đó xây dựng, quản lý, liên tục đánh bại địch nhân, thông qua chiến tranh để mở rộng lãnh địa của mình.

Nhưng thế giới của ZERO thì khác. Nơi này quá chân thực. Mỗi NPC đều là người có máu có thịt, có tình cảm và tư duy phong phú. Cho dù là người chơi thì cũng khó mà xem những “người” đang sống sờ sờ này như dữ liệu game.

Nhưng ngay lúc này đây, một lão khốn thuộc về thế giới ZERO lại dùng câu nói vô tình như thế để miêu tả về thế giới của mình, thậm chí có thể lấy thế lực của mình ra trao đổi một cách dễ dàng như vậy. Dường như trong mắt lão, mạng sống của mọi người chỉ là dữ liệu mà thôi.

Vậy thì có khác gì một kẻ suốt ngày chỉ biết nói “Ngoại trừ ta ra, cả thế giới này toàn lũ sâu bọ” đâu chứ?

Điên quá rồi, phải trị mau thôi.

Andre nhìn chằm chằm Tiêu Chỉ: “Chẳng phải đối với các ngươi, thế giới này cũng chỉ là một cách giải trí thôi à? Không cần phải cố chấp đến vậy.”

Tiêu Chỉ biến sắc, bởi những lời này dường như đang ám chỉ điều gì đó. Lẽ nào Andre đã biết người Asanasi thật ra là người chơi?

Andre: “Nhà ngươi muốn có được thứ gì ở Hessen thì có thể nói ra nghe thử, có lẽ ta có thể cho ngươi ngay, không cần phải phí nhiều công sức như vậy làm gì.”

Tiêu Chỉ dám chắc chắn rằng Andre đã biết được chuyện về người chơi và trò chơi rồi, thậm chí là cả... tin đồn về kho báu của Noah Bae. Có thể lão ta cũng đã biết, nếu không thì cũng chẳng cố chấp truy lùng Frost như thế.

Nếu như là người chơi khác, Tiêu Chỉ không dám chắc chắn việc người đó có lung lay trước những điều kiện của Andre hay không. Dù sao họ cũng chỉ chơi game mà thôi, và làm sao họ có thể tận hưởng niềm hạnh phúc khi thống trị một quốc gia bằng cách chịu cực chịu khổ được chứ?

Nhưng Tiêu Chỉ thì khác. Đối với cậu, nơi này không chỉ là một trò chơi, mà còn là nơi có người quan trọng nhất của cậu.

Cho dù Andre có đưa ra những điều kiện như thế nào, Tiêu Chỉ cũng không thể để lão ta đi tìm Frost.



Tiêu Chỉ giơ pháp trượng lên: “Tôi từ chối.”

Vẻ mặt của Andre trở nên méo mó, giọng lão lạnh lẽo: “Ha ha ha ha... cũng không sao cả... Chỉ cần giết nhà ngươi là được, tuy là hơi rắc rối hơn một tí.”

Đã không hợp ý nhau, nên ngay sau đó, hai bên không hẹn mà đồng loạt ra tay.

Ngọn lửa nóng rực và tử khí lạnh lẽo lao vào nhau.

Chỉ mới một lượt đấu mà Tiêu Chỉ đã cảm thấy không ổn. Tử khí trên người Andre đã vượt ngoài sức tưởng tượng, vượt xa tất cả những xác sống mà cậu từng được gặp. Luồng tử khí khủng khiếp đó ăn mòn tất cả mọi thứ xung quanh. Mặt đất, rừng rậm, cây cối, và cả... vũ khí của Tiêu Chỉ.

Tuy Vương miện Thánh Diễm bảo vệ Tiêu Chỉ, giúp cậu không bị tử khí làm cho ngủ say, thế nhưng sự bảo vệ của nó giới hạn trong phạm vi một mình Tiêu Chỉ, và hiển nhiên là vũ khí của cậu thì nó sẽ bất lực. Dưới sự ăn mòn của tử khí, độ bền của pháp trượng trong tay Tiêu Chỉ hạ xuống liên tục, chẳng mấy chốc mà bên ngoài đã xuất hiện vết nứt, ngay cả pha lê ma thuật được khảm trên đó cũng chẳng còn rực rỡ như ban đầu nữa.

Mà Andre cũng đã nhận ra được điểm này. Vậy nên tay lão ta không ngừng phóng ra tử khí, hùng hổ tấn công vào pháp trượng trong tay Tiêu Chỉ.

Cho dù người Asanasi bất kể sống chết, thì chẳng lẽ vũ khí cũng vô tận được à? Nếu mất vũ khí, thì cho dù kẻ đó có mạnh đến mức nào cũng bị giảm lực chiến mà thôi.

Chỉ trong chốc lát mà pháp trượng đã bị tử khí ăn mòn đến mức rỉ sét loang lổ. Sau khi gắng gượng tung ra một quả cầu lửa cuối cùng, nó phát ra tiếng “rắc” rồi vỡ nát rơi xuống đất.

Andre bay trên không trung: “Còn tiếp nữa không? Vũ khí này chắc là khó có được lắm nhỉ?”

Tiêu Chỉ phủi hết mấy mảnh vụ trên tay đi, sau đó trở tay lấy một pháp trượng mới từ trong ba lô ra. Nó cao cấp, lộng lẫy, quý hiếm, hoàn toàn không hề thua kém cái trước tí nào cả.

Sau đó cậu vừa đưa tay lên thì những quả cầu lửa đã liên tục bay ra. Chúng lao thẳng vào quả đầu chẳng còn được mấy cọng tóc của Andre mà không hề nể nang.

Andre: “...”

Sai lầm rồi, hóa ra là một tên ngốc lắm tiền nhiều của.

Cầu lửa lại lao đến, tiếp tục ngoan cường chống lại tử khí. Nhưng chẳng chịu được bao lâu, tử khí lại ăn mòn pháp trượng mới này. Trong ánh mắt cháy bỏng của Andre, Tiêu Chỉ lại lấy ra một pháp trượng mới, như thể cậu là một người chơi dát vàng.

Nhờ vào số pháp trượng Frost đưa lúc trước, Tiêu Chỉ mới miễn cưỡng chống lại được Andre.

Khó nhằn thật, tên oan hồn này mạnh hơn bất cứ đối thủ nào mà cậu đã từng giao chiến.

Những skills Tiêu Chỉ đánh trúng vào người Andre đều bị tử khí triệt tiêu hết, nên khó mà khiến lão ta bị thương.

Mà tử khí này dường như là vô hạn. Chúng lao về phía Tiêu Chỉ hệt như sóng thần, khiến cho số pháp trượng còn lại của Tiêu Chỉ ít dần, ít dần đi. Pháp sư đều thuộc loại chiến đấu tầm xa và cũng không thích đánh nhau với người khác bằng gậy gộc. Vậy nên vật liệu của chúng đều thiên về thuộc tính là phép thuật và tăng cường pháp lực. Cho dù là pháp trượng cao cấp thì độ bền cũng không cao bằng vũ khí bình thường. Dưới sự ăn mòn của tử khí, chúng sẽ bị hư hỏng cực nhanh.

Tiêu Chỉ thấy số còn lại trong ba lô mình đã vơi hơn phân nửa, nhưng cuộc chiến này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Không được. Không thể tiếp tục như vậy được.

Cậu tung một Cơn Lốc Lửa ra để tạm thời ngăn cản đường tiến công của Andre, rồi nhân lúc ngọn lửa đang che khuất tầm nhìn của cả hai bên để dùng Ảo Ảnh Lửa thoát thân, lùi vào sâu trong rừng rậm rộng lớn.

“Ha ha ha ha ha...”

Thấy đối thủ của mình biến mất, tiếng cười của Andre vang vọng khắp rừng rậm. Lão ta cười càng lúc càng lớn, cũng càng đắc ý hơn.

“Bỏ cuộc đi...”

“Nhà ngươi không thể thắng được ta đâu, Nhiếp Chính quan....”

“Nếu như nhà ngươi không ra, ta sẽ tiếp tục đi tìm Frost...”

Quyết chiến một trận sinh tử với người Asanasi đúng là chẳng thú vị gì cả. Dù gì thì bọn họ cũng sẽ sống lại, hết kỳ suy yếu thì sẽ chạy nhảy tung tăng lại ngay. Đúng là phí thời gian. Vậy nên quyết định sáng suốt nhất là khiến họ biết khó mà lui.

Trong rừng.

Tiêu Chỉ đã thoát khỏi Andre, đang mở sổ thông tin ra để nhắn tin.

Kênh chat riêng của sư môn – Các thiếu niên được vận mệnh lựa chọn:

7654321: Thầy! Thầy ơi! Thầy! Thầy à! Sư huynh ơi! Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh à!

Hello: Tiểu sư đệ sao vậy?



Hey Hey Hey: Anh bị nhốt trong cái thế giới rỗng tuếch kia rồi, cô đơn quá nè.

Hello: May mà em còn ở ngoài Hessen.

7654321: Không kịp giải thích, nhưng mà có thể nhìn giúp em đây là cái gì được không? [Hình ảnh]

Ba người còn lại vừa click vào đã thấy đây là hình ảnh chụp đặc tả một bộ phận. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là cái ngón tay khô quắc không khác gì dưa muối, trông cực kỳ khó coi. Trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn màu xám có kiểu dáng rất lộng lẫy. Nó còn được trang trí bằng một bộ xương khô quái dị, cứ như là đang tạo thành một cánh cửa. Mà ở giữa là một viên đá quý hình vuông có sương mù màu xám chuyển động bên trong.

Hey Hey Hey: Vậy mà tiểu sư đệ vẫn còn thức à? Đúng là người được trời chọn mà.

Hello: Em đang nói đến nhẫn ấy hả? Để anh tìm giúp em xem có thông tin nào liên quan không.

7654321: Em nghi rằng tình trạng hiện giờ của Hessen có liên quan đến cái thứ quỷ này, chắc chắn là dùng riêng cho xác sống. Có lẽ nó còn có thể tăng tử khí nữa, giúp tăng tác dụng ăn mòn của người nắm giữ nó.

Hello: Để anh nhớ đã. Hình như quen lắm... Em tìm thấy nó trong tài liệu nào thế?

Hillholmes Van Surina Galalentia: Cánh cổng Tro Tàn, là báu vật quý giá nhất trong truyền thuyết của vong linh, còn là di vật của thần linh, nghe nói là tro cốt của vua Menela sau khi chết.

Hey Hey Hey: Không ngờ rằng người đáng tin cậy nhất thời điểm này lại là thầy...

Hello: +1. Thầy của anh vẫn là thầy của anh mà.

7654321: Có cách nào đối phó với thứ quỷ này không ạ?

Hillholmes Van Surina Galalentia: Ừm... Tìm một Thần Khí khác?

7654321:... Có cái nào thực tế xíu không ạ? Kiểu có thể dùng được ngay ấy thầy. Pháp trượng dự trữ của con bị lão ta ăn mòn gần hết luôn rồi.

Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ nè, lẽ nào bây giờ em đang bị chủ nhân của cái nhẫn đó hành hung hả? Lên mạng nhờ người bên ngoài giúp đỡ thử đi.

7654321: Là đối kháng!

Hillholmes Van Surina Galalentia: Mấy thứ trong truyền thuyết như này không được ghi lại trong lịch sử đâu. Thật ra việc Cánh cổng Tro Tàn có tồn tại hay không vẫn đang là đề tài khiến người ta tranh luận kia kìa, cũng không khác mấy thứ vũ khí thần thoại gì gì đó của thời đại Địa Cầu là mấy. Nếu không phải cậu thấy tận mắt, thì thầy còn cho nó là truyền thuyết đấy.

Hello: Anh nhớ tiểu sư đệ còn một món vũ khí hệ hỏa siêu đỉnh mà nhỉ? Vật liệu của nó cứng đến mức có thể đánh chết người luôn mà, biết đâu có thể kháng tử khí đấy.

Hey Hey Hey: Vũ khí hệ hỏa đối đầu với hệ xác sống này là vừa hay đấy. Cho dù không thắng được thì cũng giãy chết được một lúc.

Hillholmes Van Surina Galalentia: Thầy thấy là có thể thử đấy. Dù gì cũng có tính năng ức chế thuộc tính. Nếu kết hợp với một vật phẩm tầm xa nữa thì chắc hẳn sẽ có một trận chiến ngang tài ngang sức với Cánh cổng Tro Tàn.

Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ, sao em không dùng?

7654321: Trả lại xưởng để sửa mất rồi.

Hello:...

Hey Hey Hey:...

Hillholmes Van Surina Galalentia:...

Tiêu Chỉ gấp sổ thông tin lại, quyết định đi tìm Đại Tráng Tráng thử xem sao. Cho dù Truy Hồn Giả còn chưa nâng cấp xong, thì nhờ vào tính chất kiên cố của nó thôi thì cũng đủ rồi.

Dù pháp sư có thuộc hệ chiến tầm xa thì chất lượng của pháp trượng vẫn rất quan trọng. Biết đâu sau này lại có cơ hội so độ cứng với người ta thì sao?

Vẫn là thầy Bruchon tính toán kỹ lưỡng, hay có thể nói là có lương tâm nghề nghiệp.

- -----------Hết chương 95-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Đàn ông đích thực thì phải cứng!

A Sâm:.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook