Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 30: Nỗi sầu mà bất cứ người cha già nào cũng có
Bách Đường
22/06/2024
Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------------------
Chương 30: Nỗi sầu mà bất cứ người cha già nào cũng có.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ xử lý các loại công việc ngày càng thuận tay hơn, cũng không cần ngồi thẫn thờ cả ngày ở Sở Chính Vụ nữa.
Có đôi khi cậu cũng sẽ quay về nhà mình ở Vùng đất Mộc Hồn để nghỉ ngơi, hoặc là đi làm nhiệm vụ cùng các sư huynh, thám hiểm phó bản gì gì đó.
Hôm nay, Tiêu Chỉ lại đi ăn đại tiệc kinh nghiệm ở Hessen.
Còn chưa kịp bước vào Hài Cung, cậu đã cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng trong cái chỗ tối đen đó vẫn còn có một chút ánh sáng lọt vào, cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên đúng là cái đầu to bự của Alifa. Tuy rằng cái đầu to này chiếm diện tích rất lớn, che mất một khoảng lớn ánh sáng, nhưng vì nó toàn là xương nên có không ít khe hở, cho nên cũng có một vài tia sáng có thể lọt qua.
Tiêu Chỉ vẫy tay với nó: “Alifa.”
Alifa vui vẻ xoay vài vòng: “Goo...”
Sau lần đầu tiên Tiêu Chỉ chơi cùng nó, Alifa vẫn thường xuyên đến chơi cùng cậu, mỗi lần đều tự mang theo một món đồ chơi đến.
Có đôi khi là một khúc xương của sinh vật nào đó, có lúc lại là một miếng da rắn vừa mới lột, thỉnh thoảng lại là vài nhánh cây khô, nhưng dù là cái gì, nó vẫn vô cùng thích thú, chưa hề thấy nó có dấu hiệu chơi nhiều nên chán bao giờ.
Tiêu Chỉ đã hiểu ý Alifa từ lâu rồi, cậu bèn hỏi: “Lần này muốn chơi cái gì đây?”
Alifa há cái miệng rộng, thả một đống trái cây đỏ tươi xuống. Thứ trái cây này trông có vẻ giống táo, nhưng thực tế lại là trái Farah chỉ có ở Hessen, cứng đến mức có thể đập người ta chết tươi chứ chẳng đùa, thường được dùng làm nguyên liệu cho ngành đúc vì đa số thành phẩm được tạo ra từ nó đều rất rắn chắc, lại còn dùng được trong thời gian dài mà không cần đổi cái mới.
Xem ra đây là đồ chơi mới nhất của Alifa.
Tiêu Chỉ cầm một quả Farah trong tay, ước lượng một chút, sau đó dùng hết sức ném nó lên cao, ngay sau đó còn dùng thêm thuật lưỡi dao gió, đánh nó bay vào rừng rậm mênh mông.
“Goo...” Alifa hoan hô một tiếng, mở cánh bay tung tăng vào rừng, thân thể cao lớn của nó vẽ một vệt trắng trên không trung, sau đó đột ngột nhảy vào rừng, tạo nên một tiếng động không hề nhỏ.
Tìm đồ vật là trò chơi mà Alifa yêu thích nhất, và cả trò gặm xương, đó chính là hai trò chơi yêu thích của nó, đồ vật được Tiêu Chỉ ném đi càng bay xa, càng khó tìm thì nó lại càng thích hơn. Cho dù Tiêu Chỉ có ném như thế nào, thì cuối cùng nó cũng tìm về được thôi.
Thấy Alifa chạy đi mất, Tiêu Chỉ bèn dời mắt đi, thế mà lại thấy Lance đang ngồi xổm bảo vệ mấy quả Farah trên mặt đất.
Y ngồi nhìn mấy quả Farah một hồi lâu, sau đó có vẻ như không chối từ được sức hấp dẫn của nó nữa, phải đưa tay chọc chọc, cứ chọc chọc như thế, mấy quả Farah đỏ tươi cũng cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, rồi dừng lại ở một vị trí nào đó, thế là Lance lại dùng tay chọc nó lăn về, nhìn có vẻ như chơi rất vui.
Cả người Lance cao lớn vô cùng, lại rắn chắc giống như một ngọn núi nhỏ, giờ phút này không hiểu sao cậu lại có cảm giác rằng y rất giống mèo.
Kỳ lạ, Tiêu Chỉ còn cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một mèo một chó, nhưng thật đáng tiếc...cả hai tên này đều không có bộ lông xù.
Không bao lâu sau, Alifa đã trở lại.
Nó nhìn thấy Lance dám trộm chơi quả Farah của mình, nên cực kỳ tức giận, nếu như nó có lông thì nhất định đã xù hết cả lên rồi.
Alifa ném quả Farah trong miệng đi, sau đó đột ngột tăng tốc, rồi nhào về hướng của Lance, cái miệng đầy răng nhọn há rộng ra, dường như muốn xé Lance ra thành mảnh nhỏ.
Lance là một trong những kỵ sĩ trưởng của Hessen, đương nhiên lực chiến không phải hạng xoàng, đối mặt với đòn tấn công hùng hổ của Alifa cũng chẳng hề lúng túng, y ném quả Farah sang một bên, vươn tay nắm chặt cái miệng rộng của Alifa, chặn được đòn tấn công này.
Thấy thế, Alifa tiếp tục dồn sức, nó lại vọt mạnh về phía trước, đẩy Lance vào sâu trong rừng rậm tối đen như mực. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cây cối ngã rạp, bụi đất cũng bay tứ tung, trận đấu có vẻ vô cùng ác liệt.
Đại tướng dưới trướng lãnh chúa Hessen đánh nhau cùng thú cưỡi riêng của lãnh chúa, tất cả cũng là vì...vài thứ trái cây nho nhỏ.
Sử xưng...Chiến tranh vệ quả...
Khi đối mặt với chuyện này, Tiêu Chỉ vẫn rất bình tĩnh, đặc sản của Hessen thôi ấy mà, gặp riết thành quen rồi.
Cậu nhìn về phía rừng rậm bụi bay ngập trời rồi hô một câu: “Hai người các người kiềm chế một chút, nếu truyền đến tai lãnh chúa có thể sẽ bị phạt đó.”
Tuy rằng Tiêu Chỉ chưa từng được nhìn thấy A Sâm trị cấp dưới, nhưng cũng không gây trở ngại gì đến việc cậu dùng uy danh của A Sâm để hù dọa đám nhóc đầu gấu, cách nói này giống hệt như mấy lời người lớn hay dùng để hù mấy đứa trẻ không nghe lời “Nếu như không nghe lời, sói sẽ đến nuốt con vào bụng“.
Hung danh của lãnh chúa thật sự rất hữu dụng, sau khi nghe được lời này, trận gà bay chó sủa trong rừng rậm bỗng im bặt trong nháy mắt.
Danh tiếng của A Sâm ghê gớm thật, còn có thể ngăn được mấy đứa nhóc to xác choảng nhau.
Tiếp theo, Lance và Alifa một trái một phải bước ra, trên người dính không ít tro bụi và lá cây, trông có vẻ như đã lăn trên đất không ít vòng.
Cái đầu to của Alifa nâng lên, nhìn Tiêu Chỉ bằng đôi mắt trống hoác đầy vẻ ấm ức.
Đừng hỏi cậu làm thế nào để nhìn ra vẻ ấm ức trong hốc mắt trống hoác đó, nếu hỏi thì chính là trực giác của chủ nhân đấy.
Tiêu Chỉ lấy một quả Farah ra rồi huơ huơ trước mặt Alifa: “Muốn chơi không?”
“Goo!” Alifa lập tức quên mất ấm ức, cái đuôi khổng lồ phe phẩy qua lại trên mặt đất, bụi đất lại tiếp tục bay tứ tung.
Tiêu Chỉ ném hai quả Farah về hai hướng khác nhau, sau đó, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của Alifa đã vụt về một hướng khác đi tìm, biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Chỉ.
Giải quyết xong Alifa, Tiêu Chỉ quay đầu hỏi Lance: “Sao anh lại đi trộm đồ chơi của nó làm gì? Chẳng trách Alifa cứ muốn đánh anh.”
Lance gãi gãi đầu: “Vì chơi vui.”
Tiêu Chỉ: “Lần sau vẫn chơi nữa à?”
Lance ưỡn thẳng bộ ngực lực lưỡng: “Lần sau, vẫn chơi.”
Tiêu Chỉ: “....”
Anh bị đánh là đáng, đánh chết cũng vừa.
*
Sau khi tạm biệt Alifa và Lance, một mình Tiêu Chỉ quay về Sở Chính Vụ.
Động tĩnh gà bay chó sủa khi nãy đã gợi lên cho cậu một đoạn hồi ức, tuy rằng việc này đối với cậu thì chỉ mới xảy ra cách đây không lâu, nhưng theo tình hình hiện tại, nó cũng đã xảy ra được 600 năm rồi.
Khi ấy cũng là ở Hessen, lúc đó ZERO được đưa vào hoạt động chưa lâu, nên level của Tiêu Chỉ vẫn còn rất thấp, nhưng cậu đã có thể đi tới đi lui ở Hessen nhờ vào khả năng định vị linh hoạt, thao tác thuần thục và thông thạo địa hình.
Là một người bạn cực kỳ đúng chuẩn, nên khi ở bên ngoài cậu cũng không bao giờ quên A Sâm.
Dù gì thì A Sâm phải ngồi một mình ở Hessen, cứ thẫn thờ suốt cả ngày, trông có vẻ rất nhàm chán, yêu cầu cấp bách nhất lúc này chính là cần người bạn tốt như Tiêu Chỉ truyền sức sống cho hắn.
Mặc dù chỉ là một kẻ cấp thấp không xu dính túi, nhưng Tiêu Chỉ đi đến nơi nào cũng cố gắng gom một ít đồ ăn vặt để tạo bất ngờ nho nhỏ cho A Sâm, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nét cười của hắn khi nhận quà, cậu cũng thấy rất vui.
Số lần tặng đồ ngày càng nhiều, A Sâm cũng dần học được cách đáp lễ.
Chỉ có điều, thường xuyên có những món quà đáp lễ khó mà tưởng tượng nổi, chẳng hạn như nấm phát sáng vừa nhìn đã biết là có độc, cục đá cao bằng một người, hoặc là mấy món đồ chơi linh tinh như đại thụ bị bứng cả gốc lên.
Một ngày nọ, Tiêu Chỉ đứng vò đầu bứt tai nhìn đồ vật mà A Sâm đưa đến cho cậu.
Đó là một cái trứng đủ màu, màu sắc trên đó lại rất sặc sỡ, còn muốn to hơn cả đầu người, bên trên còn có rất nhiều hoa văn hình thù kỳ quái.
Theo quy luật sinh tồn trong khu rừng này, màu sắc càng sặc sỡ thì càng nguy hiểm, mà mặt trên của thứ này còn có cả hoa văn, nên nó càng mang ý cảnh cáo nhiều hơn nữa.
Tiêu Chỉ hỏi: “Đây là thứ gì?”
A Sâm lắc đầu: “Không biết.”
Tiêu Chỉ: “Vậy...Sao anh có được nó thế?”
A Sâm suy nghĩ một lát: “Rừng rậm, rất nhiều xương, ở giữa, rơi ra...trực tiếp, lấy luôn.”
Khi đó A Sâm nói chuyện còn chưa được lưu loát lắm, nhưng Tiêu Chỉ vẫn có thể hiểu được ý hắn: “Trong rừng có một khu vực có rất nhiều xương, cái trứng màu này nằm ngay chính giữa, xung quanh không có sinh vật nào trông giữ, nên anh bèn vác nó đi luôn?”
A Sâm gật đầu, ý bảo cậu nói đúng rồi.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu suy nghĩ kỹ, thì nằm giữa một đống xương như vậy, chỉ e là trứng của kẻ săn mồi nào đó, trứng là đồ vật rất quan trọng, nếu như không trông coi bên cạnh, thì một là đã chết...hai là, đã đi ra ngoài kiếm ăn?
Nếu là vế sau, lỡ như nó về tổ mà không thấy trứng đâu, có khi nào sẽ nổi điên lên không?
A Sâm còn nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ ngây thơ lương thiện, phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tiểu Thất, thích không?”
Mồ hôi lạnh của Tiêu Chỉ tuôn ào ào: “....”
Vấn đề ở đây không phải là thích hay không thích, mà cái đà này...có thể sẽ mất mạng đó...
Cậu đang chuẩn bị giải thích cho A Sâm hiểu một chút, sau đó cùng hắn trả trứng về lại chỗ cũ, nhưng xung quanh bỗng vang lên tiếng sột soạt. Âm thanh đó phát ra liên tiếp, giống như rất nhiều người đồng loạt đi đến, hoặc là một con vật có rất nhiều chân đang đi về phía bên này.
Hai người đều không kìm lòng được, bèn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong rừng cây u ám, mười hai con mắt tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo đang tiến gần về phía bọn họ.
Gần như là chỉ trong giây lát, cách đó không xa đã xuất hiện một con nhện, chân nó vừa dài vừa sắc bén, chiều cao của nó vượt quá chiều cao của cả hai người bình thường hợp lại, trên đầu nó có sáu đôi mắt, mà ngay lúc này, sáu đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm về phía hai người bọn cậu.
Hơn nữa, hoa văn phát triển trên người con nhện cũng không khác gì với hoa văn trên quả trứng, nên đã thể hiện rõ mục đích đến đây của nó rồi.
Tiêu Chỉ và A Sâm liếc nhau một cái, không cần nói cũng hiểu rằng tình hình này có vẻ không được ổn cho lắm.
Tiêu Chỉ vươn tay ném quả trứng về phía con nhện, sau đó xoay người, kéo A Sâm cùng chạy: “Mau mau mau, chúng ta chạy thôi!”
Con nhện tiếp được quả trứng đang rơi xuống, cẩn thận cầm lên xem xét, nhưng chỉ một lát sau nó đã rống lên một tiếng đầy phẫn nộ, rồi vọt về phía bọn họ, đồng thời còn nhả ra một đống tơ nhện chứa đầy kịch độc.
Tiêu Chỉ xách theo A Sâm linh hoạt né tránh.
Tơ nhện dính vào lá cây gần đó, chỉ trong nháy mắt đã khiến chúng nó bị hòa tan, bốc khói xanh.
Thấy thế, hai người Tiêu Chỉ chạy trốn càng hăng hơn, họ không ngừng nhảy lên nhảy xuống trong rừng, còn cố tình kiếm mấy cái khe nhỏ hẹp, nơi con nhện khổng lồ không thể chui qua dễ dàng.
Con nhện khổng lồ vẫn đuổi theo sát nút, nhưng nó lại bị hình thể khổng lồ của mình hạn chế, tuy nó hùng hổ phá nát tất cả chướng ngại vật suốt cả quãng đường, nhưng con mồi của nó vẫn cách nó càng lúc càng xa.
Cuối cùng, hai người cũng thoát khỏi con nhện khổng lồ kia.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu nhìn thoáng qua A Sâm, lại thấy trên người hắn toàn là lá khô và mảnh vụn, mái tóc bạc dính hết vào nhau, trên đỉnh đầu còn cắm một nhánh cây, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Chỉ cảm thấy tạo hình hiện tại của mình cũng chẳng khá hơn là bao, cậu nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của hai người lúc này, đột nhiên không kiềm được mà bật cười thành tiếng, cười đến mức không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ đành ngồi bệt dưới đất cười ngặt nghẽo.
Rõ ràng Hessen là một nơi vừa âm u vừa hiu quạnh, nhưng giờ phút này không khí nơi đây lại vô cùng vui vẻ.
A Sâm vẫn luôn im lặng ngắm cậu, ánh mắt vừa nghiêm túc lại vừa dịu dàng, hắn cũng không rõ vì sao bạn mình lại bật cười, nhưng trông Tiểu Thất vui vẻ như vậy, chắc là không nổi giận với hắn đâu nhỉ?
Chờ đến khi Tiêu Chỉ cười đủ rồi, A Sâm mới nhẹ nhàng vươn tay, phủi rớt vài cái lá xanh dính lên tóc cậu.
Hiện thực và hồi ức luôn trái ngược nhau, Tiêu Chỉ đang đi trên hành lang đột nhiên cảm nhận được một chút bi thương vì con trai nhà mình đã trưởng thành mất rồi.
Có lẽ đây là nỗi sầu mà bất cứ người cha già nào cũng có.
Vài ngày sau, kế hoạch xây dựng khu thương mại của Tiêu Chỉ cuối cùng cũng hoàn thành.
Cậu dọn dẹp sơ qua đống công văn trên mặt bàn, gom lại tất cả giấy tờ có liên quan, sau đó lại lấy phần công văn về quy hoạch giao thông lên xem lại một lần.
Tiêu Chỉ bay qua tìm Lance: “Tôi có hai phần công văn muốn đưa cho lãnh chúa xem thử, Lance, anh có biết phải tìm ngài ấy ở đâu không?
Lance nói: “Ngày nào lãnh chúa cũng ngồi thẫn thờ trong Bạch Cốt điện, cậu có thể trực tiếp vào đó tìm, nhưng bên trong có thể chỉ có một mình lãnh chúa, có lẽ là cậu sẽ hơi khó tìm một chút đấy.”
Cho dù đã đến Hessen được một khoảng thời gian dài, nhưng cậu vẫn cảm thấy phong cách độc đáo của Hessen rất kỳ diệu.
Thiên Diệp Ô chỉ là thái tử mà đã có nữ quan thủ tịch như Ina ở bên, lại còn có không biết bao nhiêu là kẻ hầu người hạ. Công tước Sharona là cấp cao ở Liên Minh Dolly càng không cần nói nữa, người hầu bên cạnh bà không chỉ nhiều, mà còn được phân công rất chặt chẽ, ngay cả dung mạo và khí chất cũng phải thuộc hàng xuất chúng, vừa nhìn thấy đã có cảm giác như đó là hậu cung của bà.
Nhưng ở Hessen, cung điện của lãnh chúa thế mà chỉ có một mình A Sâm? Ngay cả một người hầu cũng không có sao?
Tiêu Chỉ hỏi: “Bạch Cốt điện lớn như vậy, có thể cho tôi biết vị trí cụ thể không?”
Lance buông tay: “Không biết, mỗi lần đi tìm lãnh chúa, tôi đều gõ cửa từng phòng, nếu ngài ấy ở bên trong thì lên tiếng, ra ngoài rồi thì không trả lời. Cũng có khi lãnh chúa ở bên trong nhưng không muốn nói chuyện, vậy thì cậu ra ngoài luôn được rồi.”
Tiêu Chỉ: “...”
Nghe tùy hứng thật đấy...
Lance tiếp tục dặn dò: “À đúng rồi, nhớ cho kỹ, cậu không được tự tiện mở mấy cửa phòng bị đóng kín, cũng không được động vào bất kỳ đồ vật gì trong Bạch Cốt điện, nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Y cúi xuống, đặt tay lên vai Tiêu Chỉ rồi vỗ vỗ vài cái, dùng giọng điệu tràn ngập sự khích lệ: “Cố lên, nhất định cậu sẽ có thể trở về.”
Tiêu Chỉ bị Lance vỗ mạnh đến mức như sắp lùn đến nơi: “...”
Sao cậu cứ có cảm giác như mình đang chuẩn bị bước vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa còn là nơi chỉ có đi mà không có về vậy nhỉ?
*
Dưới sự cổ vũ của Lance, Tiêu Chỉ bước vào Bạch Cốt điện.
Bởi vì lãnh chúa đã từng quy định, người không có phận sự thì không được bước vào Bạch Cốt điện quấy rầy hắn, mà hôm nay Lance lại không có chuyện gì để bẩm báo, nên không đi cùng cậu được.
Tiêu Chỉ lượn lờ bên trong Bạch Cốt điện, đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu vực chỉ thuộc về A Sâm.
Nói thật thì cảm giác này không ổn lắm.
Nơi này trống trải, vừa lạnh lẽo lại vừa tịch liêu, ngay cả gió cũng có vẻ chết chóc, thỉnh thoảng mới nghe thấy âm thanh khi rèm cửa cọ vào nhau, chẳng có tí gì giống với nơi dành cho người ở cả. Bóng tối của mỗi góc đều như đang ẩn chứa thứ gì đó ma quái, có thể lao ra nuốt chửng người ta mọi lúc, nhưng thật ra thì nó rất hợp để quay phim ma.
Có lẽ đây mới là cung điện phù hợp với phong cách của Hessen, dù sao thì chỉ có người sống mới theo đuổi sự ấm áp và mấy thứ cách điệu mà thôi.
Trong điện có rất nhiều phòng đang mở cửa, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, một số phòng khác lại bị đóng chặt, cũng không biết sẽ có thứ gì sẽ phóng ra từ trong đó. Tiêu Chỉ thử gõ vài cánh cửa, trong đó vẫn yên tĩnh, không hề có bất kỳ lời nào đáp lại, xem ra A Sâm không ở bên trong.
Tiêu Chỉ tiếp tục bay tới bay lui trong cung điện, tìm kiếm căn phòng A Sâm đang ở.
Cuối cùng cậu cũng tìm được một cánh cửa lớn nhất, lộng lẫy nhất nhưng lại âm u nhất, nếu đặt vào nó vào game lấy việc đánh boss làm mục tiêu vượt cấp, thì sau khi mở cánh cửa này ra, bên trong sẽ là Boss bự nhất trò chơi.
“Cốc cốc cốc.”
Tiêu Chỉ vươn tay gõ nhẹ lên cửa phòng.
Nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh, không hề có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Chẳng lẽ hôm nay A Sâm không ở Bạch Cốt điện? Hay là muốn được yên tĩnh nên mới im lặng mãi như thế? Tiêu Chỉ suy đoán.
Cậu đứng đợi một lát, thấy vẫn không có ai đáp lại, nên bèn xoay người định bỏ đi.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rất nhỏ, giống như tiếng kêu đau đớn trong vô thức khi bị người khác tấn công, nhưng lại lập tức ngậm miệng không cho nó phát ra.
Tuy chỉ là một tiếng ngắn ngủi, nhưng Tiêu Chỉ vẫn cảm thấy rất thân thuộc, giọng nói này giống như là...A Sâm!
A Sâm vẫn đang ở trong phòng, hơn nữa, có vẻ như hắn đang gặp phải vấn đề gì đó.
Động tác xoay người của Tiêu Chỉ lập tức khựng lại, cậu lại quay mặt về phía lớn, rồi vươn tay gõ cửa: “Kính thưa lãnh chúa, ngài có trong đó không? Tôi là thư ký Thập Thất.”
Nhưng phía sau cánh cửa đó vẫn yên lặng, không hề có tiếng đáp lại.
Tiêu Chỉ phân vân giữa việc xông vào có nguy cơ bị chém chết, và bỏ lại A Sâm một mình. Cậu quyết đoán lựa chọn vế trước, rồi ra sức đẩy cửa, muốn mở nó ra.
Việc mở cửa thuận lợi đến bất ngờ, đơn giản là vì nó vốn không khóa, có lẽ là trong nội bộ Hessen cũng sẽ không có người nào có can đảm đến mức dám xông thẳng vào phòng riêng của lãnh chúa, hoặc cũng có thể nói là những người to gan như vậy đều đã đứt bóng từ lâu rồi.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều bất ngờ xuất hiện trước mắt Tiêu Chỉ.
Cũng giống với bên ngoài, trong phòng vô cùng trống trải, chỉ bày bàn làm việc và ghế dựa, sau bàn là một cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn từ cửa sổ cũng chỉ thấy được rừng rậm đen kịt của Hessen, nên chẳng thể gọi là phong cảnh gì.
Frost đang ngồi trên ghế dựa, lúc này hắn không mặc bộ mũ giáp dữ tợn kia, lộ ra cả gương mặt vừa tuấn tú vừa sắc sảo. Nhưng hắn lại đang cau mày, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất đau đớn.
Tiêu Chỉ băn khoăn nhìn Frost, một luồng ánh sáng chói lóa chạy dọc theo trán hắn, cuối cùng dừng lại ở phiến đá hắn đang cầm trên tay.
Đó là Phiến Đá Hồi Ức mà.
Tiêu Chỉ từng đọc về Phiến Đá Hồi Ức trong tài liệu bí bảo, đương nhiên cậu biết được công dụng của nó, Tiêu Chỉ còn biết rõ đây là thủ đoạn của Kiến Hậu Dana dùng khi đối phó với quân địch, bức bích họa trong tổ kiến cũng đã miêu tả rất rõ cảnh tượng kẻ địch của bà ta đau đớn đến mức ngã khuỵu xuống.
Mà bây giờ, Frost lại dùng Phiến Đá Hồi Ức lên người mình.
Trong lòng Tiêu Chỉ tràn ngập khiếp sợ, sao A Sâm lại dùng vật này lên người mình? Công dụng của Phiến Đá Hồi Ức là để thăm dò ký ức của người khác, cho dù là thứ gì đã nằm sâu trong đáy lòng, hay đã lãng quên từ lâu, nó đều có thể lôi ra cho bằng hết.
Việc này cho thấy bây giờ A Sâm đang dùng thủ đoạn thô bạo này để cố gắng tìm lại ký ức của mình.
Nói cách khác...thì ký ức của A Sâm đã xảy ra vấn đề.
Tiêu Chỉ chợt liên tưởng đến lệnh truy nã không có họ tên kia của mình, thật sự A Sâm đã quên mất bao nhiêu chuyện? Có phải ngay cả tên cậu hắn cũng quên mất rồi không? Vậy trong trí nhớ gặp phải vấn đề của hắn, cậu đang có vị trí nào trong đó?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy, có thể cậu sẽ giống với loại đàn ông trưởng thành cặn bã, chuyên đi lừa gạt mấy cậu thiếu niên trẻ người non dạ, nếu không cũng chẳng đến mức bị phát lệnh truy nã...
Tiêu Chỉ lắc lắc đầu, ném cái suy nghĩ kia ra thật xa đầu mình.
Bây giờ việc quan trọng là ngăn chặn sự ảnh hưởng của Phiến Đá Hồi Ức lên A Sâm, cách thức nhìn trộm ký ức như thế này là loại hành vi nguy hiểm nhất. Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ, trên tài liệu về Phiến Đá Hồi Ức có ghi rằng, có rất nhiều người sau khi bị Phiến Đá Hồi Ức ảnh hưởng đã biến thành người ngốc.
Tiêu Chỉ đột nhiên vươn tay, kéo Phiến Đá Hồi Ức ra khỏi tay Frost.
Mất đi khống chế, luồng sáng của Phiến Đá Hồi Ức trên trán Frost cũng tan biến.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Frost từ từ mở ra, con ngươi bạch kim vẫn còn chút hỗn loạn và đau khổ từ lúc nãy, sau đó hắn chậm rãi nhìn xung quanh, mới từ trong cơn mê mang trở về với cặp mắt sắc bén thường ngày.
Hắn nâng con ngươi, nhìn về phía tên Thư ký to gan lớn mật kia: “Buông tay.”
Một luồng sát khí lạnh băng không ngừng tỏa ra từ người hắn, mang theo cảm giác khó chịu như bị sương gió cắt qua, tựa như trong nháy mắt tiếp theo hắn sẽ rút kiếm, chém người trước mặt này thành hai khúc.
Tiêu Chỉ vẫn không buông tay, ánh mắt cậu không hề tránh né, vẫn cứ đối diện với Frost: “Xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi đã đi quá giới hạn, nhưng nếu sử dụng Phiến Đá Hồi Ức quá lâu sẽ khiến ngài bị lạc trong hồi ức, hơn nữa còn mang đến gánh nặng cực độ cho thân thể ngài, xin ngài đừng sử dụng nó lại lần nữa trong thời gian ngắn.”
Ánh mắt của Frost sắc như lưỡi dao: “Cậu đang ra lệnh cho ta?”
Tiêu Chỉ vẫn bình tĩnh đối diện với hắn: “Tôi chỉ muốn đưa ra đề xuất với ngài.”
Trong phòng bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh, áp suất hạ thấp đến đáng sợ.
Hai người đều không nói thêm câu nào, cũng không làm bất cứ hành động gì nữa, bọn họ cứ giằng co như vậy, không ai nhường ai. Tựa như hai sợi dây cung đã bị kéo đến cực hạn, hoặc là bắn ra một mũi tên giết chết kẻ địch, còn không thì dây cung đứt đoạn tự mình hại mình.
Một lát sau, Frost đưa tay thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Chỉ.
Khi Tiêu Chỉ tự cho rằng hắn sẽ rút kiếm ra tiễn mình về điểm hồi sinh, thì lại nghe thấy đối phương nói: “Đã biết.”
Sau đó thì không thèm nói thêm câu nào nữa, dường như là đang có ý muốn đuổi cậu đi.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn lì lợm không chịu rời khỏi.
Con ngươi lạnh băng của Frost đảo qua, sự nguy hiểm dần dần xuất hiện trong ánh mắt.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn chưa quên mục đích mình đến đây, cậu đặt hai phần công văn lên bàn: “Đây là hai phần công văn về kế hoạch phát triển Hessen trong tương lai, mời ngài xem qua.”
Frost: “......”
Hắn nhìn lướt qua đống công văn trên bàn một cái, thản nhiên nói: “Cậu là Thư ký, những chuyện này cậu cứ quyết định là được.”
Thế mà trực tiếp đồng ý luôn rồi.
Tiêu Chỉ: “Ngài không sợ tôi sẽ giở trò trong kế hoạch sao?”
Sự việc này liên quan đến tương lai của Hessen, lỡ đâu Tiêu Chỉ là nội gián do Blaise cài vào, hoặc là có mục đích riêng, rồi lén lút giở trò gì đó trong kế hoạch này, thì A Sâm phải làm thế nào đây?
Khóe miệng Frost hơi nhếch lên, nhưng chỉ là một độ cung rất nhỏ, lộ ra vài phần khí chất vương giả có thể khống chế toàn cục: “Hessen, là nơi sinh sống của duy nhất tộc xác sống, mà sức mạnh chính là tín ngưỡng tối cao ở nơi này. Chỉ cần ta vẫn là người mạnh nhất ở đây, chủ nhân Hessen sẽ mãi mãi không thay đổi, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể lay động địa vị của ta.”
Ở Hessen, sức mạnh chính là thứ biểu đạt tất cả, chỉ cần hắn đảm bảo mình có thể mạnh mẽ hơn quân đoàn thủ hạ của mình, thì hắn chính là chủ nhân độc nhất vô nhị ở nơi này, tộc xác sống sẽ dâng lòng trung thành tuyệt đối của mình cho hắn.
Bởi vì ngoại trừ Hessen ra, trên lục địa nãy đã không còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa.
Cho dù một người khi còn sống có được quyền lực ngập trời và vô vàn tài phú, sau khi chết hắn lại may mắn biến đổi thành xác sống, thì hắn sẽ lập tức phát hiện ra, thế giới hắn vốn quen thuộc kia lại chẳng chừa cho hắn một mảnh đất cắm dùi.
Những người từng là bạn bè, người thân, người yêu của hắn đều thay đổi, trong lòng họ chỉ tồn tại duy nhất nỗi sợ hãi và căm ghét, sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt, thanh tẩy, để hắn được đến nơi gọi là “linh hồn được thanh thản“.
Hoặc là...lợi dụng vào mục đích không thể để ai biết đến.
Nhìn hết cả lục địa này, chỉ có Hessen là nơi duy nhất thật sự chấp nhận tộc xác sống. Chính vì thế, bọn họ bắt buộc phải mạnh mẽ, nếu không đủ mạnh, sẽ bị nhóm người sống như hổ rình mồi bên ngoài cắn nuốt đến chẳng còn sót lại chút gì, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho phần lớn xác sống đều hiếu chiến.
Frost hiểu rất rõ luật lệ ở nơi này, đó vĩnh viễn là lực lượng tuyệt đối để quyết định cục diện ở Hessen, và nơi này cũng không phải là vùng đất thích hợp để nuôi dưỡng âm mưu.
Tiêu Chỉ cũng mỉm vười, trên gương mặt tràn đầy vẻ hào hoa phong nhã: “Ngài nói đúng.”
Frost đẩy công văn về phía Tiêu Chỉ: “Đi làm đi, ta đặt kỳ vọng vào thành quả của cậu.”
Tiêu Chỉ hành lễ với hắn: “Cảm ơn sự kỳ vọng của ngài.”
Sau khi Tiêu Chỉ rời khỏi, Frost vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đóng chặt, trong mắt hiện lên thần sắc khó lường, vẻ mặt hắn lại chẳng có tí cảm xúc nào, khiến người ta không thể đoán được giờ này phút này hắn đang suy nghĩ đến điều gì.
Một lát sau, hắn dời mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve Phiến Đá Hồi Ức, nhưng lại không thử kích hoạt nó lần nữa.
- ----------Hết chương 30------------
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------------------
Chương 30: Nỗi sầu mà bất cứ người cha già nào cũng có.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ xử lý các loại công việc ngày càng thuận tay hơn, cũng không cần ngồi thẫn thờ cả ngày ở Sở Chính Vụ nữa.
Có đôi khi cậu cũng sẽ quay về nhà mình ở Vùng đất Mộc Hồn để nghỉ ngơi, hoặc là đi làm nhiệm vụ cùng các sư huynh, thám hiểm phó bản gì gì đó.
Hôm nay, Tiêu Chỉ lại đi ăn đại tiệc kinh nghiệm ở Hessen.
Còn chưa kịp bước vào Hài Cung, cậu đã cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng trong cái chỗ tối đen đó vẫn còn có một chút ánh sáng lọt vào, cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên đúng là cái đầu to bự của Alifa. Tuy rằng cái đầu to này chiếm diện tích rất lớn, che mất một khoảng lớn ánh sáng, nhưng vì nó toàn là xương nên có không ít khe hở, cho nên cũng có một vài tia sáng có thể lọt qua.
Tiêu Chỉ vẫy tay với nó: “Alifa.”
Alifa vui vẻ xoay vài vòng: “Goo...”
Sau lần đầu tiên Tiêu Chỉ chơi cùng nó, Alifa vẫn thường xuyên đến chơi cùng cậu, mỗi lần đều tự mang theo một món đồ chơi đến.
Có đôi khi là một khúc xương của sinh vật nào đó, có lúc lại là một miếng da rắn vừa mới lột, thỉnh thoảng lại là vài nhánh cây khô, nhưng dù là cái gì, nó vẫn vô cùng thích thú, chưa hề thấy nó có dấu hiệu chơi nhiều nên chán bao giờ.
Tiêu Chỉ đã hiểu ý Alifa từ lâu rồi, cậu bèn hỏi: “Lần này muốn chơi cái gì đây?”
Alifa há cái miệng rộng, thả một đống trái cây đỏ tươi xuống. Thứ trái cây này trông có vẻ giống táo, nhưng thực tế lại là trái Farah chỉ có ở Hessen, cứng đến mức có thể đập người ta chết tươi chứ chẳng đùa, thường được dùng làm nguyên liệu cho ngành đúc vì đa số thành phẩm được tạo ra từ nó đều rất rắn chắc, lại còn dùng được trong thời gian dài mà không cần đổi cái mới.
Xem ra đây là đồ chơi mới nhất của Alifa.
Tiêu Chỉ cầm một quả Farah trong tay, ước lượng một chút, sau đó dùng hết sức ném nó lên cao, ngay sau đó còn dùng thêm thuật lưỡi dao gió, đánh nó bay vào rừng rậm mênh mông.
“Goo...” Alifa hoan hô một tiếng, mở cánh bay tung tăng vào rừng, thân thể cao lớn của nó vẽ một vệt trắng trên không trung, sau đó đột ngột nhảy vào rừng, tạo nên một tiếng động không hề nhỏ.
Tìm đồ vật là trò chơi mà Alifa yêu thích nhất, và cả trò gặm xương, đó chính là hai trò chơi yêu thích của nó, đồ vật được Tiêu Chỉ ném đi càng bay xa, càng khó tìm thì nó lại càng thích hơn. Cho dù Tiêu Chỉ có ném như thế nào, thì cuối cùng nó cũng tìm về được thôi.
Thấy Alifa chạy đi mất, Tiêu Chỉ bèn dời mắt đi, thế mà lại thấy Lance đang ngồi xổm bảo vệ mấy quả Farah trên mặt đất.
Y ngồi nhìn mấy quả Farah một hồi lâu, sau đó có vẻ như không chối từ được sức hấp dẫn của nó nữa, phải đưa tay chọc chọc, cứ chọc chọc như thế, mấy quả Farah đỏ tươi cũng cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, rồi dừng lại ở một vị trí nào đó, thế là Lance lại dùng tay chọc nó lăn về, nhìn có vẻ như chơi rất vui.
Cả người Lance cao lớn vô cùng, lại rắn chắc giống như một ngọn núi nhỏ, giờ phút này không hiểu sao cậu lại có cảm giác rằng y rất giống mèo.
Kỳ lạ, Tiêu Chỉ còn cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một mèo một chó, nhưng thật đáng tiếc...cả hai tên này đều không có bộ lông xù.
Không bao lâu sau, Alifa đã trở lại.
Nó nhìn thấy Lance dám trộm chơi quả Farah của mình, nên cực kỳ tức giận, nếu như nó có lông thì nhất định đã xù hết cả lên rồi.
Alifa ném quả Farah trong miệng đi, sau đó đột ngột tăng tốc, rồi nhào về hướng của Lance, cái miệng đầy răng nhọn há rộng ra, dường như muốn xé Lance ra thành mảnh nhỏ.
Lance là một trong những kỵ sĩ trưởng của Hessen, đương nhiên lực chiến không phải hạng xoàng, đối mặt với đòn tấn công hùng hổ của Alifa cũng chẳng hề lúng túng, y ném quả Farah sang một bên, vươn tay nắm chặt cái miệng rộng của Alifa, chặn được đòn tấn công này.
Thấy thế, Alifa tiếp tục dồn sức, nó lại vọt mạnh về phía trước, đẩy Lance vào sâu trong rừng rậm tối đen như mực. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cây cối ngã rạp, bụi đất cũng bay tứ tung, trận đấu có vẻ vô cùng ác liệt.
Đại tướng dưới trướng lãnh chúa Hessen đánh nhau cùng thú cưỡi riêng của lãnh chúa, tất cả cũng là vì...vài thứ trái cây nho nhỏ.
Sử xưng...Chiến tranh vệ quả...
Khi đối mặt với chuyện này, Tiêu Chỉ vẫn rất bình tĩnh, đặc sản của Hessen thôi ấy mà, gặp riết thành quen rồi.
Cậu nhìn về phía rừng rậm bụi bay ngập trời rồi hô một câu: “Hai người các người kiềm chế một chút, nếu truyền đến tai lãnh chúa có thể sẽ bị phạt đó.”
Tuy rằng Tiêu Chỉ chưa từng được nhìn thấy A Sâm trị cấp dưới, nhưng cũng không gây trở ngại gì đến việc cậu dùng uy danh của A Sâm để hù dọa đám nhóc đầu gấu, cách nói này giống hệt như mấy lời người lớn hay dùng để hù mấy đứa trẻ không nghe lời “Nếu như không nghe lời, sói sẽ đến nuốt con vào bụng“.
Hung danh của lãnh chúa thật sự rất hữu dụng, sau khi nghe được lời này, trận gà bay chó sủa trong rừng rậm bỗng im bặt trong nháy mắt.
Danh tiếng của A Sâm ghê gớm thật, còn có thể ngăn được mấy đứa nhóc to xác choảng nhau.
Tiếp theo, Lance và Alifa một trái một phải bước ra, trên người dính không ít tro bụi và lá cây, trông có vẻ như đã lăn trên đất không ít vòng.
Cái đầu to của Alifa nâng lên, nhìn Tiêu Chỉ bằng đôi mắt trống hoác đầy vẻ ấm ức.
Đừng hỏi cậu làm thế nào để nhìn ra vẻ ấm ức trong hốc mắt trống hoác đó, nếu hỏi thì chính là trực giác của chủ nhân đấy.
Tiêu Chỉ lấy một quả Farah ra rồi huơ huơ trước mặt Alifa: “Muốn chơi không?”
“Goo!” Alifa lập tức quên mất ấm ức, cái đuôi khổng lồ phe phẩy qua lại trên mặt đất, bụi đất lại tiếp tục bay tứ tung.
Tiêu Chỉ ném hai quả Farah về hai hướng khác nhau, sau đó, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của Alifa đã vụt về một hướng khác đi tìm, biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Chỉ.
Giải quyết xong Alifa, Tiêu Chỉ quay đầu hỏi Lance: “Sao anh lại đi trộm đồ chơi của nó làm gì? Chẳng trách Alifa cứ muốn đánh anh.”
Lance gãi gãi đầu: “Vì chơi vui.”
Tiêu Chỉ: “Lần sau vẫn chơi nữa à?”
Lance ưỡn thẳng bộ ngực lực lưỡng: “Lần sau, vẫn chơi.”
Tiêu Chỉ: “....”
Anh bị đánh là đáng, đánh chết cũng vừa.
*
Sau khi tạm biệt Alifa và Lance, một mình Tiêu Chỉ quay về Sở Chính Vụ.
Động tĩnh gà bay chó sủa khi nãy đã gợi lên cho cậu một đoạn hồi ức, tuy rằng việc này đối với cậu thì chỉ mới xảy ra cách đây không lâu, nhưng theo tình hình hiện tại, nó cũng đã xảy ra được 600 năm rồi.
Khi ấy cũng là ở Hessen, lúc đó ZERO được đưa vào hoạt động chưa lâu, nên level của Tiêu Chỉ vẫn còn rất thấp, nhưng cậu đã có thể đi tới đi lui ở Hessen nhờ vào khả năng định vị linh hoạt, thao tác thuần thục và thông thạo địa hình.
Là một người bạn cực kỳ đúng chuẩn, nên khi ở bên ngoài cậu cũng không bao giờ quên A Sâm.
Dù gì thì A Sâm phải ngồi một mình ở Hessen, cứ thẫn thờ suốt cả ngày, trông có vẻ rất nhàm chán, yêu cầu cấp bách nhất lúc này chính là cần người bạn tốt như Tiêu Chỉ truyền sức sống cho hắn.
Mặc dù chỉ là một kẻ cấp thấp không xu dính túi, nhưng Tiêu Chỉ đi đến nơi nào cũng cố gắng gom một ít đồ ăn vặt để tạo bất ngờ nho nhỏ cho A Sâm, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nét cười của hắn khi nhận quà, cậu cũng thấy rất vui.
Số lần tặng đồ ngày càng nhiều, A Sâm cũng dần học được cách đáp lễ.
Chỉ có điều, thường xuyên có những món quà đáp lễ khó mà tưởng tượng nổi, chẳng hạn như nấm phát sáng vừa nhìn đã biết là có độc, cục đá cao bằng một người, hoặc là mấy món đồ chơi linh tinh như đại thụ bị bứng cả gốc lên.
Một ngày nọ, Tiêu Chỉ đứng vò đầu bứt tai nhìn đồ vật mà A Sâm đưa đến cho cậu.
Đó là một cái trứng đủ màu, màu sắc trên đó lại rất sặc sỡ, còn muốn to hơn cả đầu người, bên trên còn có rất nhiều hoa văn hình thù kỳ quái.
Theo quy luật sinh tồn trong khu rừng này, màu sắc càng sặc sỡ thì càng nguy hiểm, mà mặt trên của thứ này còn có cả hoa văn, nên nó càng mang ý cảnh cáo nhiều hơn nữa.
Tiêu Chỉ hỏi: “Đây là thứ gì?”
A Sâm lắc đầu: “Không biết.”
Tiêu Chỉ: “Vậy...Sao anh có được nó thế?”
A Sâm suy nghĩ một lát: “Rừng rậm, rất nhiều xương, ở giữa, rơi ra...trực tiếp, lấy luôn.”
Khi đó A Sâm nói chuyện còn chưa được lưu loát lắm, nhưng Tiêu Chỉ vẫn có thể hiểu được ý hắn: “Trong rừng có một khu vực có rất nhiều xương, cái trứng màu này nằm ngay chính giữa, xung quanh không có sinh vật nào trông giữ, nên anh bèn vác nó đi luôn?”
A Sâm gật đầu, ý bảo cậu nói đúng rồi.
Tiêu Chỉ: “...”
Nếu suy nghĩ kỹ, thì nằm giữa một đống xương như vậy, chỉ e là trứng của kẻ săn mồi nào đó, trứng là đồ vật rất quan trọng, nếu như không trông coi bên cạnh, thì một là đã chết...hai là, đã đi ra ngoài kiếm ăn?
Nếu là vế sau, lỡ như nó về tổ mà không thấy trứng đâu, có khi nào sẽ nổi điên lên không?
A Sâm còn nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ ngây thơ lương thiện, phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tiểu Thất, thích không?”
Mồ hôi lạnh của Tiêu Chỉ tuôn ào ào: “....”
Vấn đề ở đây không phải là thích hay không thích, mà cái đà này...có thể sẽ mất mạng đó...
Cậu đang chuẩn bị giải thích cho A Sâm hiểu một chút, sau đó cùng hắn trả trứng về lại chỗ cũ, nhưng xung quanh bỗng vang lên tiếng sột soạt. Âm thanh đó phát ra liên tiếp, giống như rất nhiều người đồng loạt đi đến, hoặc là một con vật có rất nhiều chân đang đi về phía bên này.
Hai người đều không kìm lòng được, bèn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong rừng cây u ám, mười hai con mắt tỏa ra ánh xanh lạnh lẽo đang tiến gần về phía bọn họ.
Gần như là chỉ trong giây lát, cách đó không xa đã xuất hiện một con nhện, chân nó vừa dài vừa sắc bén, chiều cao của nó vượt quá chiều cao của cả hai người bình thường hợp lại, trên đầu nó có sáu đôi mắt, mà ngay lúc này, sáu đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm về phía hai người bọn cậu.
Hơn nữa, hoa văn phát triển trên người con nhện cũng không khác gì với hoa văn trên quả trứng, nên đã thể hiện rõ mục đích đến đây của nó rồi.
Tiêu Chỉ và A Sâm liếc nhau một cái, không cần nói cũng hiểu rằng tình hình này có vẻ không được ổn cho lắm.
Tiêu Chỉ vươn tay ném quả trứng về phía con nhện, sau đó xoay người, kéo A Sâm cùng chạy: “Mau mau mau, chúng ta chạy thôi!”
Con nhện tiếp được quả trứng đang rơi xuống, cẩn thận cầm lên xem xét, nhưng chỉ một lát sau nó đã rống lên một tiếng đầy phẫn nộ, rồi vọt về phía bọn họ, đồng thời còn nhả ra một đống tơ nhện chứa đầy kịch độc.
Tiêu Chỉ xách theo A Sâm linh hoạt né tránh.
Tơ nhện dính vào lá cây gần đó, chỉ trong nháy mắt đã khiến chúng nó bị hòa tan, bốc khói xanh.
Thấy thế, hai người Tiêu Chỉ chạy trốn càng hăng hơn, họ không ngừng nhảy lên nhảy xuống trong rừng, còn cố tình kiếm mấy cái khe nhỏ hẹp, nơi con nhện khổng lồ không thể chui qua dễ dàng.
Con nhện khổng lồ vẫn đuổi theo sát nút, nhưng nó lại bị hình thể khổng lồ của mình hạn chế, tuy nó hùng hổ phá nát tất cả chướng ngại vật suốt cả quãng đường, nhưng con mồi của nó vẫn cách nó càng lúc càng xa.
Cuối cùng, hai người cũng thoát khỏi con nhện khổng lồ kia.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu nhìn thoáng qua A Sâm, lại thấy trên người hắn toàn là lá khô và mảnh vụn, mái tóc bạc dính hết vào nhau, trên đỉnh đầu còn cắm một nhánh cây, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Chỉ cảm thấy tạo hình hiện tại của mình cũng chẳng khá hơn là bao, cậu nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của hai người lúc này, đột nhiên không kiềm được mà bật cười thành tiếng, cười đến mức không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ đành ngồi bệt dưới đất cười ngặt nghẽo.
Rõ ràng Hessen là một nơi vừa âm u vừa hiu quạnh, nhưng giờ phút này không khí nơi đây lại vô cùng vui vẻ.
A Sâm vẫn luôn im lặng ngắm cậu, ánh mắt vừa nghiêm túc lại vừa dịu dàng, hắn cũng không rõ vì sao bạn mình lại bật cười, nhưng trông Tiểu Thất vui vẻ như vậy, chắc là không nổi giận với hắn đâu nhỉ?
Chờ đến khi Tiêu Chỉ cười đủ rồi, A Sâm mới nhẹ nhàng vươn tay, phủi rớt vài cái lá xanh dính lên tóc cậu.
Hiện thực và hồi ức luôn trái ngược nhau, Tiêu Chỉ đang đi trên hành lang đột nhiên cảm nhận được một chút bi thương vì con trai nhà mình đã trưởng thành mất rồi.
Có lẽ đây là nỗi sầu mà bất cứ người cha già nào cũng có.
Vài ngày sau, kế hoạch xây dựng khu thương mại của Tiêu Chỉ cuối cùng cũng hoàn thành.
Cậu dọn dẹp sơ qua đống công văn trên mặt bàn, gom lại tất cả giấy tờ có liên quan, sau đó lại lấy phần công văn về quy hoạch giao thông lên xem lại một lần.
Tiêu Chỉ bay qua tìm Lance: “Tôi có hai phần công văn muốn đưa cho lãnh chúa xem thử, Lance, anh có biết phải tìm ngài ấy ở đâu không?
Lance nói: “Ngày nào lãnh chúa cũng ngồi thẫn thờ trong Bạch Cốt điện, cậu có thể trực tiếp vào đó tìm, nhưng bên trong có thể chỉ có một mình lãnh chúa, có lẽ là cậu sẽ hơi khó tìm một chút đấy.”
Cho dù đã đến Hessen được một khoảng thời gian dài, nhưng cậu vẫn cảm thấy phong cách độc đáo của Hessen rất kỳ diệu.
Thiên Diệp Ô chỉ là thái tử mà đã có nữ quan thủ tịch như Ina ở bên, lại còn có không biết bao nhiêu là kẻ hầu người hạ. Công tước Sharona là cấp cao ở Liên Minh Dolly càng không cần nói nữa, người hầu bên cạnh bà không chỉ nhiều, mà còn được phân công rất chặt chẽ, ngay cả dung mạo và khí chất cũng phải thuộc hàng xuất chúng, vừa nhìn thấy đã có cảm giác như đó là hậu cung của bà.
Nhưng ở Hessen, cung điện của lãnh chúa thế mà chỉ có một mình A Sâm? Ngay cả một người hầu cũng không có sao?
Tiêu Chỉ hỏi: “Bạch Cốt điện lớn như vậy, có thể cho tôi biết vị trí cụ thể không?”
Lance buông tay: “Không biết, mỗi lần đi tìm lãnh chúa, tôi đều gõ cửa từng phòng, nếu ngài ấy ở bên trong thì lên tiếng, ra ngoài rồi thì không trả lời. Cũng có khi lãnh chúa ở bên trong nhưng không muốn nói chuyện, vậy thì cậu ra ngoài luôn được rồi.”
Tiêu Chỉ: “...”
Nghe tùy hứng thật đấy...
Lance tiếp tục dặn dò: “À đúng rồi, nhớ cho kỹ, cậu không được tự tiện mở mấy cửa phòng bị đóng kín, cũng không được động vào bất kỳ đồ vật gì trong Bạch Cốt điện, nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Y cúi xuống, đặt tay lên vai Tiêu Chỉ rồi vỗ vỗ vài cái, dùng giọng điệu tràn ngập sự khích lệ: “Cố lên, nhất định cậu sẽ có thể trở về.”
Tiêu Chỉ bị Lance vỗ mạnh đến mức như sắp lùn đến nơi: “...”
Sao cậu cứ có cảm giác như mình đang chuẩn bị bước vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa còn là nơi chỉ có đi mà không có về vậy nhỉ?
*
Dưới sự cổ vũ của Lance, Tiêu Chỉ bước vào Bạch Cốt điện.
Bởi vì lãnh chúa đã từng quy định, người không có phận sự thì không được bước vào Bạch Cốt điện quấy rầy hắn, mà hôm nay Lance lại không có chuyện gì để bẩm báo, nên không đi cùng cậu được.
Tiêu Chỉ lượn lờ bên trong Bạch Cốt điện, đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu vực chỉ thuộc về A Sâm.
Nói thật thì cảm giác này không ổn lắm.
Nơi này trống trải, vừa lạnh lẽo lại vừa tịch liêu, ngay cả gió cũng có vẻ chết chóc, thỉnh thoảng mới nghe thấy âm thanh khi rèm cửa cọ vào nhau, chẳng có tí gì giống với nơi dành cho người ở cả. Bóng tối của mỗi góc đều như đang ẩn chứa thứ gì đó ma quái, có thể lao ra nuốt chửng người ta mọi lúc, nhưng thật ra thì nó rất hợp để quay phim ma.
Có lẽ đây mới là cung điện phù hợp với phong cách của Hessen, dù sao thì chỉ có người sống mới theo đuổi sự ấm áp và mấy thứ cách điệu mà thôi.
Trong điện có rất nhiều phòng đang mở cửa, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, một số phòng khác lại bị đóng chặt, cũng không biết sẽ có thứ gì sẽ phóng ra từ trong đó. Tiêu Chỉ thử gõ vài cánh cửa, trong đó vẫn yên tĩnh, không hề có bất kỳ lời nào đáp lại, xem ra A Sâm không ở bên trong.
Tiêu Chỉ tiếp tục bay tới bay lui trong cung điện, tìm kiếm căn phòng A Sâm đang ở.
Cuối cùng cậu cũng tìm được một cánh cửa lớn nhất, lộng lẫy nhất nhưng lại âm u nhất, nếu đặt vào nó vào game lấy việc đánh boss làm mục tiêu vượt cấp, thì sau khi mở cánh cửa này ra, bên trong sẽ là Boss bự nhất trò chơi.
“Cốc cốc cốc.”
Tiêu Chỉ vươn tay gõ nhẹ lên cửa phòng.
Nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh, không hề có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Chẳng lẽ hôm nay A Sâm không ở Bạch Cốt điện? Hay là muốn được yên tĩnh nên mới im lặng mãi như thế? Tiêu Chỉ suy đoán.
Cậu đứng đợi một lát, thấy vẫn không có ai đáp lại, nên bèn xoay người định bỏ đi.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rất nhỏ, giống như tiếng kêu đau đớn trong vô thức khi bị người khác tấn công, nhưng lại lập tức ngậm miệng không cho nó phát ra.
Tuy chỉ là một tiếng ngắn ngủi, nhưng Tiêu Chỉ vẫn cảm thấy rất thân thuộc, giọng nói này giống như là...A Sâm!
A Sâm vẫn đang ở trong phòng, hơn nữa, có vẻ như hắn đang gặp phải vấn đề gì đó.
Động tác xoay người của Tiêu Chỉ lập tức khựng lại, cậu lại quay mặt về phía lớn, rồi vươn tay gõ cửa: “Kính thưa lãnh chúa, ngài có trong đó không? Tôi là thư ký Thập Thất.”
Nhưng phía sau cánh cửa đó vẫn yên lặng, không hề có tiếng đáp lại.
Tiêu Chỉ phân vân giữa việc xông vào có nguy cơ bị chém chết, và bỏ lại A Sâm một mình. Cậu quyết đoán lựa chọn vế trước, rồi ra sức đẩy cửa, muốn mở nó ra.
Việc mở cửa thuận lợi đến bất ngờ, đơn giản là vì nó vốn không khóa, có lẽ là trong nội bộ Hessen cũng sẽ không có người nào có can đảm đến mức dám xông thẳng vào phòng riêng của lãnh chúa, hoặc cũng có thể nói là những người to gan như vậy đều đã đứt bóng từ lâu rồi.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều bất ngờ xuất hiện trước mắt Tiêu Chỉ.
Cũng giống với bên ngoài, trong phòng vô cùng trống trải, chỉ bày bàn làm việc và ghế dựa, sau bàn là một cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn từ cửa sổ cũng chỉ thấy được rừng rậm đen kịt của Hessen, nên chẳng thể gọi là phong cảnh gì.
Frost đang ngồi trên ghế dựa, lúc này hắn không mặc bộ mũ giáp dữ tợn kia, lộ ra cả gương mặt vừa tuấn tú vừa sắc sảo. Nhưng hắn lại đang cau mày, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy rất đau đớn.
Tiêu Chỉ băn khoăn nhìn Frost, một luồng ánh sáng chói lóa chạy dọc theo trán hắn, cuối cùng dừng lại ở phiến đá hắn đang cầm trên tay.
Đó là Phiến Đá Hồi Ức mà.
Tiêu Chỉ từng đọc về Phiến Đá Hồi Ức trong tài liệu bí bảo, đương nhiên cậu biết được công dụng của nó, Tiêu Chỉ còn biết rõ đây là thủ đoạn của Kiến Hậu Dana dùng khi đối phó với quân địch, bức bích họa trong tổ kiến cũng đã miêu tả rất rõ cảnh tượng kẻ địch của bà ta đau đớn đến mức ngã khuỵu xuống.
Mà bây giờ, Frost lại dùng Phiến Đá Hồi Ức lên người mình.
Trong lòng Tiêu Chỉ tràn ngập khiếp sợ, sao A Sâm lại dùng vật này lên người mình? Công dụng của Phiến Đá Hồi Ức là để thăm dò ký ức của người khác, cho dù là thứ gì đã nằm sâu trong đáy lòng, hay đã lãng quên từ lâu, nó đều có thể lôi ra cho bằng hết.
Việc này cho thấy bây giờ A Sâm đang dùng thủ đoạn thô bạo này để cố gắng tìm lại ký ức của mình.
Nói cách khác...thì ký ức của A Sâm đã xảy ra vấn đề.
Tiêu Chỉ chợt liên tưởng đến lệnh truy nã không có họ tên kia của mình, thật sự A Sâm đã quên mất bao nhiêu chuyện? Có phải ngay cả tên cậu hắn cũng quên mất rồi không? Vậy trong trí nhớ gặp phải vấn đề của hắn, cậu đang có vị trí nào trong đó?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy, có thể cậu sẽ giống với loại đàn ông trưởng thành cặn bã, chuyên đi lừa gạt mấy cậu thiếu niên trẻ người non dạ, nếu không cũng chẳng đến mức bị phát lệnh truy nã...
Tiêu Chỉ lắc lắc đầu, ném cái suy nghĩ kia ra thật xa đầu mình.
Bây giờ việc quan trọng là ngăn chặn sự ảnh hưởng của Phiến Đá Hồi Ức lên A Sâm, cách thức nhìn trộm ký ức như thế này là loại hành vi nguy hiểm nhất. Tiêu Chỉ vẫn còn nhớ, trên tài liệu về Phiến Đá Hồi Ức có ghi rằng, có rất nhiều người sau khi bị Phiến Đá Hồi Ức ảnh hưởng đã biến thành người ngốc.
Tiêu Chỉ đột nhiên vươn tay, kéo Phiến Đá Hồi Ức ra khỏi tay Frost.
Mất đi khống chế, luồng sáng của Phiến Đá Hồi Ức trên trán Frost cũng tan biến.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Frost từ từ mở ra, con ngươi bạch kim vẫn còn chút hỗn loạn và đau khổ từ lúc nãy, sau đó hắn chậm rãi nhìn xung quanh, mới từ trong cơn mê mang trở về với cặp mắt sắc bén thường ngày.
Hắn nâng con ngươi, nhìn về phía tên Thư ký to gan lớn mật kia: “Buông tay.”
Một luồng sát khí lạnh băng không ngừng tỏa ra từ người hắn, mang theo cảm giác khó chịu như bị sương gió cắt qua, tựa như trong nháy mắt tiếp theo hắn sẽ rút kiếm, chém người trước mặt này thành hai khúc.
Tiêu Chỉ vẫn không buông tay, ánh mắt cậu không hề tránh né, vẫn cứ đối diện với Frost: “Xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi đã đi quá giới hạn, nhưng nếu sử dụng Phiến Đá Hồi Ức quá lâu sẽ khiến ngài bị lạc trong hồi ức, hơn nữa còn mang đến gánh nặng cực độ cho thân thể ngài, xin ngài đừng sử dụng nó lại lần nữa trong thời gian ngắn.”
Ánh mắt của Frost sắc như lưỡi dao: “Cậu đang ra lệnh cho ta?”
Tiêu Chỉ vẫn bình tĩnh đối diện với hắn: “Tôi chỉ muốn đưa ra đề xuất với ngài.”
Trong phòng bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh, áp suất hạ thấp đến đáng sợ.
Hai người đều không nói thêm câu nào, cũng không làm bất cứ hành động gì nữa, bọn họ cứ giằng co như vậy, không ai nhường ai. Tựa như hai sợi dây cung đã bị kéo đến cực hạn, hoặc là bắn ra một mũi tên giết chết kẻ địch, còn không thì dây cung đứt đoạn tự mình hại mình.
Một lát sau, Frost đưa tay thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Chỉ.
Khi Tiêu Chỉ tự cho rằng hắn sẽ rút kiếm ra tiễn mình về điểm hồi sinh, thì lại nghe thấy đối phương nói: “Đã biết.”
Sau đó thì không thèm nói thêm câu nào nữa, dường như là đang có ý muốn đuổi cậu đi.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn lì lợm không chịu rời khỏi.
Con ngươi lạnh băng của Frost đảo qua, sự nguy hiểm dần dần xuất hiện trong ánh mắt.
Nhưng Tiêu Chỉ vẫn chưa quên mục đích mình đến đây, cậu đặt hai phần công văn lên bàn: “Đây là hai phần công văn về kế hoạch phát triển Hessen trong tương lai, mời ngài xem qua.”
Frost: “......”
Hắn nhìn lướt qua đống công văn trên bàn một cái, thản nhiên nói: “Cậu là Thư ký, những chuyện này cậu cứ quyết định là được.”
Thế mà trực tiếp đồng ý luôn rồi.
Tiêu Chỉ: “Ngài không sợ tôi sẽ giở trò trong kế hoạch sao?”
Sự việc này liên quan đến tương lai của Hessen, lỡ đâu Tiêu Chỉ là nội gián do Blaise cài vào, hoặc là có mục đích riêng, rồi lén lút giở trò gì đó trong kế hoạch này, thì A Sâm phải làm thế nào đây?
Khóe miệng Frost hơi nhếch lên, nhưng chỉ là một độ cung rất nhỏ, lộ ra vài phần khí chất vương giả có thể khống chế toàn cục: “Hessen, là nơi sinh sống của duy nhất tộc xác sống, mà sức mạnh chính là tín ngưỡng tối cao ở nơi này. Chỉ cần ta vẫn là người mạnh nhất ở đây, chủ nhân Hessen sẽ mãi mãi không thay đổi, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể lay động địa vị của ta.”
Ở Hessen, sức mạnh chính là thứ biểu đạt tất cả, chỉ cần hắn đảm bảo mình có thể mạnh mẽ hơn quân đoàn thủ hạ của mình, thì hắn chính là chủ nhân độc nhất vô nhị ở nơi này, tộc xác sống sẽ dâng lòng trung thành tuyệt đối của mình cho hắn.
Bởi vì ngoại trừ Hessen ra, trên lục địa nãy đã không còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa.
Cho dù một người khi còn sống có được quyền lực ngập trời và vô vàn tài phú, sau khi chết hắn lại may mắn biến đổi thành xác sống, thì hắn sẽ lập tức phát hiện ra, thế giới hắn vốn quen thuộc kia lại chẳng chừa cho hắn một mảnh đất cắm dùi.
Những người từng là bạn bè, người thân, người yêu của hắn đều thay đổi, trong lòng họ chỉ tồn tại duy nhất nỗi sợ hãi và căm ghét, sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt, thanh tẩy, để hắn được đến nơi gọi là “linh hồn được thanh thản“.
Hoặc là...lợi dụng vào mục đích không thể để ai biết đến.
Nhìn hết cả lục địa này, chỉ có Hessen là nơi duy nhất thật sự chấp nhận tộc xác sống. Chính vì thế, bọn họ bắt buộc phải mạnh mẽ, nếu không đủ mạnh, sẽ bị nhóm người sống như hổ rình mồi bên ngoài cắn nuốt đến chẳng còn sót lại chút gì, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho phần lớn xác sống đều hiếu chiến.
Frost hiểu rất rõ luật lệ ở nơi này, đó vĩnh viễn là lực lượng tuyệt đối để quyết định cục diện ở Hessen, và nơi này cũng không phải là vùng đất thích hợp để nuôi dưỡng âm mưu.
Tiêu Chỉ cũng mỉm vười, trên gương mặt tràn đầy vẻ hào hoa phong nhã: “Ngài nói đúng.”
Frost đẩy công văn về phía Tiêu Chỉ: “Đi làm đi, ta đặt kỳ vọng vào thành quả của cậu.”
Tiêu Chỉ hành lễ với hắn: “Cảm ơn sự kỳ vọng của ngài.”
Sau khi Tiêu Chỉ rời khỏi, Frost vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đóng chặt, trong mắt hiện lên thần sắc khó lường, vẻ mặt hắn lại chẳng có tí cảm xúc nào, khiến người ta không thể đoán được giờ này phút này hắn đang suy nghĩ đến điều gì.
Một lát sau, hắn dời mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve Phiến Đá Hồi Ức, nhưng lại không thử kích hoạt nó lần nữa.
- ----------Hết chương 30------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.