Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]
Chương 80: Tôi đây mới là chủ nhân của nó
Bách Đường
22/06/2024
Edit: Bull
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------
Chương 80: Tôi đây mới là chủ nhân của nó.
Khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Chỉ giống hệt như một tên cặn bã tán đổ người ta xong rồi bỏ chạy vậy. Cậu mặc kệ ánh mắt lưu luyến của Frost. Sau khi tạm biệt anh bạn trai mới toanh của mình xong, thì đi tìm Alifa rồi bay thẳng về hướng hồ Adiya.
Do muốn lấy Vương miện Thánh Diễm, nên Tiêu Chỉ không kích hoạt Tinh thể Vong Hồn.
Vốn là cậu muốn xem thử phản ứng của Alifa, nhưng nó lại chẳng có phản ứng gì cả. Nó vẫn cứ đam mê nhõng nhẽo như thường, cứ như Tiêu Chỉ bản vong linh và Tiêu Chỉ bản người thật chẳng khác gì nhau.
Tất nhiên là cũng có thể do Alifa ngốc quá nên không phân biệt được.
Hồ Adiya nằm trong khu vực giữa Hessen và Blaise, nơi này bị băng tuyết bao phủ quanh năm, nên có rất nhiều quái hệ băng tuyết sinh trưởng ở đây.
Nơi này vốn là một khu vực khổ tu của Blaise, nên thường xuyên có các tín đồ thành kính và các tu sĩ đến tu hành.
Sau đó nơi này bị Hessen đánh hạ, nhưng xác sống lại không thích một nơi có bầu không khí ngập tràn ánh sáng như thế. Vậy nên hiện tại nơi này chẳng có bóng dáng của ai cả, chỉ có gió lạnh thét gào và bọn quái vật thỉnh thoảng xuất hiện trên cánh đồng tuyết.
Khi Tiêu Chỉ cưỡi Alifa, cậu cảm thấy mình sắp bị gió thổi bay đi mất, đành phải lấy áo choàng dệt bằng tơ của nhện lửa ra giữ ấm.
Theo như hướng dẫn của Greata, Tiêu Chỉ đi theo một hướng.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy rất nhiều tòa nhà sụp đổ, tất cả đều mang phong cách kiến trúc của Blaise, thậm chí còn có một thánh đường vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Chỉ tiếc là một nửa tòa nhà này đã bị băng tuyết bao phủ. Vinh quang trước đây chẳng còn nữa, chỉ còn lại vẻ hoang tàn mà thôi.
Cuối cùng cũng tới hồ Adiya.
Cả mặt hồ đã bị đóng một lớp băng thật dày. Lớp băng đó che lấp tất cả những thứ ở bên dưới, nhưng chỉ cần nhìn là biết, nó... rất lạnh, cực kỳ lạnh, ngay cả quần xà lỏn cũng bị đông cứng ngắc.
Tiêu Chỉ: “...”
Nói thật, cậu không muốn xuống đó chút nào...
Móng vuốt đầy xương của Alifa chạm chạm vào mặt băng, nó cẩn thận dùng bộ móng sắc nhọn của mình moi moi, bỗng nó cảm thấy xương cốt mình như bị đông cứng.
Tiêu Chỉ: “...”
Thành thật mà nói, cậu vẫn chẳng muốn đi xuống đó...
Tiêu Chỉ thở dài. Cậu dùng cả loạt thuốc dùng dưới nước, sau đó cậu và Alifa lại dùng thêm cả tá thuốc giữ ấm, rồi mới đưa Alifa đã bị thu nhỏ xuống hồ nước.
Tầm nhìn trong hồ rất hạn hẹp, thỉnh thoảng mới có vài sinh vật bơi qua. Tiêu Chỉ đi đến trước một tảng đá dưới đáy hồ theo hướng dẫn của Greata.
Những tảng đá này chất thành đống nhưng lại chẳng hề hút mắt tí nào, bên trên cũng có đủ loại tảo sinh sống, trông rất bình thường, cứ như là cảnh vật dưới một đáy hồ bình thường mà thôi.
Tiêu Chỉ tìm được một vết chém khó thấy trên một tảng đá nào đó. Đây chính là chỗ đánh dấu mà Greata nói.
Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp từ cái chỗ đánh dấu này. Dọn một tảng, thì bên dưới lại có thêm một tảng khác, cậu lại dọn tiếp, nhưng vẫn là đá như thường... Cậu dọn liên tục 16 tảng đá. Khi cậu đang nghi ngờ rằng mình đã tìm nhầm nơi, cuối cùng một đường hầm tối đen mới xuất hiện.
Sau khi vận động cho ấm người, Tiêu Chỉ không còn cảm thấy đáy hồ lạnh như vậy nữa. Cậu không kiềm được mà phải chửi thầm: “Tổng Giám Mục Greata à, ông là chuột chũi tinh hả?”
“Goo.” Alifa đồng ý.
Tiêu Chỉ đưa Alifa vào đường hầm.
Bên trong vẫn chỉ có một màu tối đen, hơn nữa còn cực kỳ hẹp, chứ chẳng có bầu không khí thuộc đẳng cấp dành riêng cho Tổng Giám Mục.
Đi chưa được bao lâu, điểm cuối đã nằm ngay trước mắt.
Nếu người bình thường thấy vậy thì sẽ nghĩ rằng mình đi vào ngõ cụt rồi, nên sẽ quay lại ngay. Nhưng Tiêu Chỉ biết đây là tầng phong ấn đầu tiên mà Greata bố trí. Tất cả những thứ phía trước đều chỉ dùng để quấy nhiễu cảm giác của người chơi, thực tế là phía sau vẫn còn đường.
Cậu rẽ trái rẽ phải trong đường hầm, còn đi qua những ngã rẽ phức tạp hệt như mê cung, sau đó lại vượt qua sáu bảy lớp phong ấn, Tiêu Chỉ mới cảm nhận được hơi ấm trong nước truyền đến từ phía trước.
Vẫn còn tận ba tầng phong ấn, nhưng sức ảnh hưởng của Vương miện Thánh Diễm đã xuyên qua những lớp cản trở đó, tràn ra thế giới bên ngoài.
Mà lúc này, Alifa bỗng có vẻ hơi bất an. Bộ móng vuốt sau khi thu nhỏ bám chặt lấy vai Tiêu Chỉ, còn đập cánh trong vô thức.
Nó là một xác sống, nên có thể cảm nhận được luồng hơi thở khủng khiếp phát ra từ phía trước. Bản năng nói cho nó biết, nếu như đi tiếp về phía trước thì có thể nó sẽ bị thứ đó làm bị thương, thậm chí là... giết chết.
Tiêu Chỉ nhìn về phía Alifa: “Alifa à, mày cứ ở lại đây đi, một mình tao qua đó là được rồi.”
“Goo.” Alifa bấu vào quần áo Tiêu Chỉ, không hề có ý định buông móng vuốt mình ra.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng đặt Alifa xuống, đặt ở một chỗ nhô lên trong đường hầm, còn xoa xoa đầu nó: “Yên tâm đi, tao không sao đâu.”
“Goo goo...” Alifa dùng cái đầu cứng ngắc cọ tay Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cười: “Tao sẽ về ngay thôi mà.”
Hốc mắt trống hoác của Alifa vẫn luôn dõi theo Tiêu Chỉ, nhìn cậu đi về hướng đầy rẫy nguy hiểm.
*
Cuối cùng, Tiêu Chỉ cũng đến trước tầng phong ấn duy nhất còn sót lại.
Tầng phong ấn cuối cùng này trông có vẻ phức tạp vô cùng, cũng là phong ấn có uy lực nhất cả con đường này. Nhưng ngay cả phong ấn như vậy cũng không thể cản trở hoàn toàn sức mạnh của Vương miện Thánh Diễm.
Nước hồ xung quanh đã trở nên rất nóng, khiến Tiêu Chỉ cảm thấy da mình trở nên bỏng rát, lượng máu cũng đang giảm dần. Sau khi Tiêu Chỉ thực hiện phép thuật khiên bảo vệ cho mình, thì thanh máu mới dừng lại.
Cậu phá giải phong ấn theo lời của Greata.
Một làn sóng nóng rực lập tức lao về phía Tiêu Chỉ, gần như nó đã đánh nát khiên bảo vệ của cậu chỉ trong nháy mắt. Đường hầm xung quanh cũng bị nó đánh đến mức vỡ nát, thậm chí cả hồ nước còn có biểu hiện như sôi lên.
Tiêu Chỉ vội vàng uống hết một lọ thuốc để tăng thể lực, sau đó lại bổ sung vào phép thuật khiên bảo vệ sắp vỡ nát.
Lúc này cậu mới nhìn về phía trước. Đó là một không gian không rộng lắm, bên trong không có bất cứ vật trang trí gì, mà chỉ có một tảng đá lớn, và một chiếc vương miện lộng lẫy được đặt tùy tiện trên đó.
Vương miện có nền màu trắng với những hoa văn màu vàng kim phức tạp, ở giữa là một viên đá quý ẩn chứa nguồn năng lượng hệ hỏa cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đường nét trên chiếc vương miện này đều làm tăng tác dụng của viên đá kia, khiến cho Vương miện Thánh Diễm có uy lực cực đại.
Vương miện Thánh Diễm cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó. Nó không phát ra ánh sáng lóe mắt, nhưng nguồn nhiệt ở khắp nơi đã cho thấy sự hiện diện của nó, khiến người ta chẳng thể nào bỏ qua.
Tiến về phía trước một bước, nguồn nhiệt bốn phía lại tăng lên một chút.
Tiêu Chỉ không thể không nghi ngờ. Thứ như này mà cũng có người đội nó lên đầu được ư? Nhiệt độ này còn khiếp hơn cả chơi nướng BBQ ngay trên đỉnh đầu nữa đấy, thật sự sẽ không bị nướng thành đầu heo nướng mọi chứ?
Cậu cứ cảm thấy dường như Greata đã quên nói điều gì đó quan trọng với cậu ấy nhỉ?
*
Hessen.
Greata đang vui vẻ bóc phốt Blaise với bạn bè đột nhiên im bặt.
Vong linh bên cạnh hỏi: “Ông sao thế?”
Greata bay lơ lửng trên không trung, xoa cằm: “Hình như tôi quên nói với ngài Nhiếp Chính quan...”
Phải nhận được sự chấp thuận của Vương miện Thánh Diễm thì mới trở thành chủ nhân của nó được.
Nếu không thì sẽ bị nó thiêu thành tro bụi.
Chỉ là... bản thân Greata cũng chẳng biết cách khiến Vương miện Thánh Diễm chấp thuận. Lúc ông ta có được Vương miện Thánh Diễm, cũng là lúc chủ nhân của nó – Giáo Hoàng Ernie Thiel còn khỏe mạnh. Có ý chí của Giáo Hoàng, Vương miện Thánh Diễm không bài xích sự tiếp xúc của ông, nhưng cũng không cho ông sử dụng.
Mà Greata mới vừa nhận được Vương miện Thánh Diễm không bao lâu, thì đã bị Andre ám toán. Sau đó ông bị nhốt trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng suốt mấy trăm năm, nên hoàn toàn chưa được kế thừa truyền dạy của Giáo Hoàng.
Ông chẳng biết chút gì về việc phải làm thế nào để Vương miện Thánh Diễm vô chủ chấp thuận mình cả.
Thôi. Dù gì ngài Nhiếp Chính quan cũng là người Asanasi, chết một lần cũng chẳng sao cả. Ông tin vào sự thông minh và tài trí của cậu, chắc chắn cậu chưa chết được mấy lần thì đã mò ra cách để Vương miện Thánh Diễm chấp thuận mình rồi.
Ừ, chắc chắn là ngài Nhiếp Chính quan làm được.
Một vu yêu khác hỏi: “Ông quên nói gì với Nhiếp Chính quan thế?”
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Greata lắc đầu, ông gạt phăng suy nghĩ trong đầu đi: “Nào nào, để tôi kể tiếp cho mấy ông nghe chuyện năm đó lão khọm Andre xảo trá thế nào nhé...”
Đám xác sống xung quanh lập tức bỏ luôn câu hỏi của mình vừa nãy, tiếp tục hóng drama cổ đại từ thời... Giáo Hoàng trước trước trước trước trước đó.
Drama này tuy hơi xưa, nhưng cũng là chuyện cơ mật, rất cuốn hút, căng hơn mấy cái dạo gần đây nhiều.
*
Tiêu Chỉ đang đối mặt với “Chuyện nhỏ” cảm thấy mình sắp chín đến nơi rồi.
Dường như việc cậu đến gần đã khiến Vương miện Thánh Diễm tức giận. Làn nước xung quanh sôi sùng sục, nguồn nhiệt khổng lồ ăn mòn khiên bảo vệ của cậu trong chớp mắt, khiến cậu không thể không bổ sung pháp lực liên tục.
Cũng may là Greata đặt Vương miện Thánh Diễm dưới đáy hồ băng, nên nhiệt độ của hồ nước có thể tạm khắc chế uy lực của nó. Nếu như ông ta đặt nó ở sa mạc Trường Nguyệt, Tiêu Chỉ nghĩ là hiện tại mình có thể nằm trên mặt đất ở thế giới Asanasi rồi.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ phải vất vả lắm mới đến ngay trước Vương miện Thánh Diễm.
Ngay tại thời khắc này, cậu cảm nhận được một luồng áp lực cực đại, dường như sức mạnh này đang muốn ép cậu quỳ xuống, hoàn toàn khuất phục trước chiếc vương miện kia.
Tiêu Chỉ cắn răng giữ cơ thể mình đứng thẳng. Cậu đối mặt với sức nóng như thiêu như đốt, vươn tay về phía vương miện Thánh Diễm.
Nhiệt độ xung quanh lại tăng lên đến mức khủng khiếp.
Gần như là trong nháy mắt nó đã đánh nát phép thuật khiên bảo vệ. Nhiệt độ khủng khiếp khiến người ta khó mà chịu nổi ập hết vào người Tiêu Chỉ, tạo thành những vết bỏng cực kỳ đáng sợ. Thanh máu của cậu cũng giảm xuống với tốc độ khủng bố, chạy gần về số 0.
Tất cả đều như đang cảnh cáo kẻ này rằng: Dừng lại! Đây không phải là thứ ngươi nên chạm vào.
Tiêu Chỉ cố chịu đựng cơn bỏng rát như thể có thể thiêu cháy bắp thịt và xương cốt của mình để vươn tay về phía trước, cầm lấy Vương miện Thánh Diễm.
Ngay sau đó.
Tiêu Chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ánh sáng chói chang. Nguồn sáng mãnh liệt như thế khiến cho tầm nhìn của cậu chỉ còn lại màu trắng như tuyết, ngoài ra chẳng còn nhìn thấy gì cả.
Dường như cơn bỏng cháy như muốn đốt cậu thành tro cũng biến mất ngay tại thời khắc ấy. Bỗng nhiên rời khỏi môi trường cực nóng ấy khiến Tiêu Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đau đớn trên cơ thể cậu đã biến mất, mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, tựa như là đang ngâm trong nước ấm.
Hình ảnh lại hiện ra trước mắt cậu. Nhưng lại là một ngõ nhỏ.
Khắp nơi đều là những căn nhà bừa bộn. Trên mặt đất toàn là nước đọng. Ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi hôi thối của rác thải. Tiêu Chỉ nhìn xuống người mình. Cậu chợt nhận ra mình đã trở nên gầy trơ xương, tay chân gầy nhom, trông cứ như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng vậy.
Một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh đến tận xương.
Tiêu Chỉ bỗng quên mất mình là ai.
Cậu hoảng loạn nhớ ra, hình như mình đến tìm rau cỏ gì đó. Nếu như không tìm được thức ăn, có lẽ hôm nay cậu sẽ chết đói...
Cậu vất vả lắm mới nhúc nhích được cơ thể đang nằm dài trên đất. Cố chịu mùi hôi thối gay mũi, rồi tìm mấy miếng gạch vỡ kê dưới chân, cậu lục lọi chiếc thùng rác còn cao hơn cả người mình, cuối cùng cũng tìm được nửa miếng bánh mì vẫn còn in dấu răng.
Một cánh tay to lớn hơn Tiêu Chỉ bỗng vươn ra từ phía sau, hung hăng cướp mất miếng bánh mì trong tay cậu.
“Ha ha, oắt con! Cái này của bọn tao!”
Tiêu Chỉ quay đầu lại ngay, chợt thấy được một đám trẻ lớn hơn mình vài tuổi.
Người đám trẻ này cũng đen đúa, dơ bẩn như cậu, quần áo cũng rách nát tả tơi, tất nhiên đều là những đứa trẻ nhà nghèo. Tuy bọn nó không được xem là vạm vỡ, nhưng cũng to hơn tay chân khẳng khiu như cây gậy trúc của Tiêu Chỉ nhiều.
Mấy đứa nhỏ đó cứ ném miếng bánh mì qua lại như đang chơi trò gì vui lắm. Chúng vừa vứt vừa chế giễu Tiêu Chỉ:
“Ha ha ha ha ha ha ha, chỉ có thứ rác rưởi đê tiện nhất mới ăn cái thứ này!”
“Ba ba tao nói nó là thằng đê tiện không ai cần.”
“Thằng đê tiện chỉ xứng ăn rác rưởi!”
“Ha ha ha ha...”
Đói quá...
Cơn đói khiến người ta phát điên quét qua toàn thân Tiêu Chỉ.
Rõ ràng thứ này là của mình. Tiêu Chỉ nghĩ.
Cậu nhìn đám nhỏ to con trước mặt mình, bỗng cảm thấy dường như mình nên làm gì đó.
Nhưng...
Cậu nhìn cánh tay gầy yếu của mình, cậu có thể... làm gì được đây?
Đột nhiên có đứa nhóc nào trong đó vụng về không tiếp được khiến bánh mì rơi xuống đất. Đúng lúc trên đất có một vũng nước dơ, bánh mì hút nước, rồi biến thành màu xám xịt, trông hơi ghê tởm.
“Eo... Đừng chơi nữa.”
“Đi thôi, đi thôi, mất cả hứng.”
Mấy đứa nhóc đó khoác vai nhau bỏ đi, chợt thấy oắt con bẩn thỉu kia vọt đến ngay trước mặt chúng nó.
“Sao nào? Thằng rác rưởi muốn đánh nhau với bọn này à?”
“Ha ha ha, mình nó hả? Nhảy lên đánh đầu gối của bọn mình à?”
Bọn nó cười phá lên, chế giễu thằng nhóc chẳng biết tự lượng sức mình này.
Đến khi bọn nó cười đã rồi, oắt con bẩn thỉu vẫn cứ nhìn bọn nó chằm chằm, không nói lời nào cũng chẳng chịu bỏ đi. Ngay lập tức, bọn nó cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng mình. Chỉ là một thằng rác rưởi như vậy mà cũng dám nhìn thẳng bọn nó à?
Sắc mặt của bọn nó chùng xuống. Thằng nhỏ cầm đầu xắn phần tay áo rách nát của mình lên. Nó học theo vẻ mặt hung thần ác sát của bậc cha chú, rồi bước đến trước mặt Tiêu Chỉ: “Cho nó một bài học đi tụi bây.”
Mấy đứa khác thấy thế cũng học theo, đồng loạt giơ nắm đấm đi tới chỗ cậu.
Mấy thằng nhóc choai choai sắp thành thiếu niên đối đầu với một đứa nhỏ ốm yếu, chuyện thắng bại thế nào đã không còn phải hỏi nữa. Xung quanh đó cũng có vài người lớn, nhưng vẻ mặt họ cứ như đang xem kịch vui vậy. Chẳng có ai chịu ra mặt thay cho đứa nhỏ đó, như thể cậu chỉ là một con chuột bé nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, ai cũng có thể giẫm nát.
Bé nhỏ đến mức chẳng đáng nhắc đến.
Đám nhỏ giơ nấm đấm lên rồi vây quanh Tiêu Chỉ. Cái bóng của bọn nó in lên người Tiêu Chỉ, gần như đã biến thế giới của cậu trở thành bóng tối.
Tiêu Chỉ nghe thấy nhịp tim của mình. Căng thẳng, áp lực, lo lắng, phẫn nộ,... vô vàn cảm xúc chất chồng lên nhau, tựa như sắp nổ tung trong lồng ngực cậu.
Nhưng chỉ trong giây lát, một ngọn lửa nóng rực lấy Tiêu Chỉ làm trung tâm mà bắt đầu bùng lên mãnh liệt, đẩy hết những đứa trẻ đang bao vây lấy cậu ra ngoài.
“Á á á á á...”
“Lửa, lửa, lửa, lửa!!!!”
Ngọn lửa lan đến quần áo và tóc của chúng, khiến chúng không ngừng kêu gào, lăn lộn trên mặt đất. Chúng sợ hãi quằn quại trong vũng bước đọng, còn chật vật hơn đứa nhỏ Tiêu Chỉ từng bị bọn chúng chế giễu gấp bội.
“Nó, nó, nó là người được Thánh Diễm bảo vệ!!!”
Mấy đứa trẻ bị lửa nóng thiêu cháy kêu gào thảm thiết, nhưng những người xung quanh cũng bỏ ngoài tai tiếng kêu của chúng giống hệt như cách họ đã từng làm với Tiêu Chỉ ban nãy. Ánh mắt của mọi người đều đặt hết vào ngọn lửa bao quanh người cậu. Không ít người đã bắt đầu đến gần ngọn lửa cuối rạp người xuống quỳ lạy, dường như đây là một thứ cực kỳ thiêng liêng, chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Chẳng bao lâu sau, cả một đội người mặc trang phục lộng lẫy đến, cung kính đưa Tiêu Chỉ đi.
Trong thế giới này, sức mạnh của Thánh Diễm là tối cao. Nó phù hộ cả quốc gia, giúp dân chúng không bị quấy nhiễu bởi ngoại địch, còn tránh được thiên tai.
Trong số các công dân, chỉ cần là người được Thánh Diễm bảo vệ, thì sẽ đều có được năng lực điều khiển ngọn lửa. Kẻ nhỏ yếu chỉ có thể thắp nến, nhưng kẻ mạnh lại có thể thao túng lửa để chiến đấu. Mà người vừa mới thức tỉnh đã có thể thắp lên ngọn lửa lớn như Tiêu Chỉ là người đứng đầu trong số những kẻ được Thánh Diễm ban phước. Là thiên tài ngàn năm có một.
Kể từ ngày đó, cậu từ một đứa trẻ lưu lạc bị mọi người coi thường, ăn không đủ no, trở mình biến thành người được Thánh Diễm ban phước có thiên phú nhất trong nhà thờ.
Cứ như vậy, dường như suốt cả thời gian ấy Tiêu Chỉ đã học tập và trường thành ở nhà thờ mà chẳng gặp trở ngại gì.
Cậu mãi luôn là người tiến bộ nhanh nhất trong số những kẻ được Thánh Diễm ban phước cùng cấp bậc, tốc độ ấy dường như đã vượt khỏi con người. Vô số thiên tài tự thấy xấu hổ khi đứng trước mặt cậu. Không biết có bao nhiêu quý tộc tự đưa tay muốn bắt tay với cậu. Lời khen hệt như thác đổ dành hết cho cậu.
Đến khi Tiêu Chỉ 18 tuổi, cậu đã đứng trên đỉnh của những kẻ được Thánh Diễm bảo vệ. Cho dù là Đại Tư Tế, thì kỹ năng điều khiển lửa cũng chẳng sánh bằng cậu.
Cuối cùng cậu cũng có cơ hội bước lên đỉnh cao rồi.
Một ngày tràn ngập ánh mặt trời xán lạn.
Trên đài thờ phượng Vương miện Thánh Diễm đang cử hành một nghi thức long trọng. Các quý tộc và những kẻ được Thánh Diễm ưu ái đều đến dự lễ. Vô số dân chúng vì để chiêm ngưỡng Vương miện Thánh Diễm mà nô nức kéo nhau đến nơi này.
“Con có thề rằng sẽ trung thành với Thánh Diễm, dâng toàn bộ thời gian, sinh mệnh, cả lòng thành và linh hồn hiến dâng cho Thánh Diễm tối cao không?” Đại Tư Tế hỏi một cách trịnh trọng.
Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh. Cậu đang đứng trên Thánh đài tối cao. Xung quanh là vô vàn tín đồ đang quỳ lạy. Bọn họ kéo tới rất đông, nhiều đến mức nhìn chẳng thấy được điểm cuối.
Chỉ cần cậu thề hiến dâng tất cả cho Thánh Diễm, cậu sẽ trở thành người quyền lực nhất quốc gia này. Từ đây, vô vàn vinh quang và lòng tôn kính sẽ đồng hành cùng cậu suốt cả đời.
Tiêu Chỉ quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn Vương miện Thánh Diễm đang nằm ngay trên đỉnh đầu.
Nó đẹp đẽ, tinh xảo, và đầy uy lực như thế đấy.
Nó tượng trưng cho địa vị, cho vinh quang, cho tài phú không thể nào đếm xuể.
Chỉ cần cậu thề thôi...
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Chờ đợi câu trả lời đã nằm trong dự liệu nhưng lại khiến lòng người ta phấn chấn.
Tiêu Chỉ cười tươi, rồi nhẹ giọng trả lời: “Không.”
Đôi mắt của Đại Tư Tế trợn trừng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dường như là đang phẫn nộ vì sự nổi loạn của cậu: “Cậu đừng tưởng rằng mình có cái danh thiên tài, là có thể muốn gì được đó...”
“Suỵt...” Tiêu Chỉ đặt tay trước môi, ra hiệu cho lão im lặng.
Sau đó, cậu xoay người bước lên trước vài bước. Ngay trước mặt tất cả mọi người, cậu cầm lấy Vương miện Thánh Diễm được thờ phụng như thần linh.
Trong tiếng xôn xao của đám người dưới đài, cậu đặt vương miện đó lên đầu mình.
Tiêu Chỉ nhìn từng gương mặt xen lẫn vẻ kinh ngạc và phẫn nộ ở xung quanh, gằn từng chữ: “Tôi đây mới là chủ nhân của nó.”
- ------------Hết chương 80-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Tiêu Chỉ: A Sâm, hôm nay em đến kiểm tra tình hình học chữ của anh. Anh đọc nội dung viết trong tờ giấy này đi.
A Sâm:...
Tiêu Chỉ: Hửm? Không biết à? Xem ra phải học lại lần nữa rồi.
A Sâm:... Trời ạ. Sao Tiểu Thất hôm nay ngầu quá vậy?
Beta: DiDi
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------
Chương 80: Tôi đây mới là chủ nhân của nó.
Khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Chỉ giống hệt như một tên cặn bã tán đổ người ta xong rồi bỏ chạy vậy. Cậu mặc kệ ánh mắt lưu luyến của Frost. Sau khi tạm biệt anh bạn trai mới toanh của mình xong, thì đi tìm Alifa rồi bay thẳng về hướng hồ Adiya.
Do muốn lấy Vương miện Thánh Diễm, nên Tiêu Chỉ không kích hoạt Tinh thể Vong Hồn.
Vốn là cậu muốn xem thử phản ứng của Alifa, nhưng nó lại chẳng có phản ứng gì cả. Nó vẫn cứ đam mê nhõng nhẽo như thường, cứ như Tiêu Chỉ bản vong linh và Tiêu Chỉ bản người thật chẳng khác gì nhau.
Tất nhiên là cũng có thể do Alifa ngốc quá nên không phân biệt được.
Hồ Adiya nằm trong khu vực giữa Hessen và Blaise, nơi này bị băng tuyết bao phủ quanh năm, nên có rất nhiều quái hệ băng tuyết sinh trưởng ở đây.
Nơi này vốn là một khu vực khổ tu của Blaise, nên thường xuyên có các tín đồ thành kính và các tu sĩ đến tu hành.
Sau đó nơi này bị Hessen đánh hạ, nhưng xác sống lại không thích một nơi có bầu không khí ngập tràn ánh sáng như thế. Vậy nên hiện tại nơi này chẳng có bóng dáng của ai cả, chỉ có gió lạnh thét gào và bọn quái vật thỉnh thoảng xuất hiện trên cánh đồng tuyết.
Khi Tiêu Chỉ cưỡi Alifa, cậu cảm thấy mình sắp bị gió thổi bay đi mất, đành phải lấy áo choàng dệt bằng tơ của nhện lửa ra giữ ấm.
Theo như hướng dẫn của Greata, Tiêu Chỉ đi theo một hướng.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy rất nhiều tòa nhà sụp đổ, tất cả đều mang phong cách kiến trúc của Blaise, thậm chí còn có một thánh đường vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Chỉ tiếc là một nửa tòa nhà này đã bị băng tuyết bao phủ. Vinh quang trước đây chẳng còn nữa, chỉ còn lại vẻ hoang tàn mà thôi.
Cuối cùng cũng tới hồ Adiya.
Cả mặt hồ đã bị đóng một lớp băng thật dày. Lớp băng đó che lấp tất cả những thứ ở bên dưới, nhưng chỉ cần nhìn là biết, nó... rất lạnh, cực kỳ lạnh, ngay cả quần xà lỏn cũng bị đông cứng ngắc.
Tiêu Chỉ: “...”
Nói thật, cậu không muốn xuống đó chút nào...
Móng vuốt đầy xương của Alifa chạm chạm vào mặt băng, nó cẩn thận dùng bộ móng sắc nhọn của mình moi moi, bỗng nó cảm thấy xương cốt mình như bị đông cứng.
Tiêu Chỉ: “...”
Thành thật mà nói, cậu vẫn chẳng muốn đi xuống đó...
Tiêu Chỉ thở dài. Cậu dùng cả loạt thuốc dùng dưới nước, sau đó cậu và Alifa lại dùng thêm cả tá thuốc giữ ấm, rồi mới đưa Alifa đã bị thu nhỏ xuống hồ nước.
Tầm nhìn trong hồ rất hạn hẹp, thỉnh thoảng mới có vài sinh vật bơi qua. Tiêu Chỉ đi đến trước một tảng đá dưới đáy hồ theo hướng dẫn của Greata.
Những tảng đá này chất thành đống nhưng lại chẳng hề hút mắt tí nào, bên trên cũng có đủ loại tảo sinh sống, trông rất bình thường, cứ như là cảnh vật dưới một đáy hồ bình thường mà thôi.
Tiêu Chỉ tìm được một vết chém khó thấy trên một tảng đá nào đó. Đây chính là chỗ đánh dấu mà Greata nói.
Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp từ cái chỗ đánh dấu này. Dọn một tảng, thì bên dưới lại có thêm một tảng khác, cậu lại dọn tiếp, nhưng vẫn là đá như thường... Cậu dọn liên tục 16 tảng đá. Khi cậu đang nghi ngờ rằng mình đã tìm nhầm nơi, cuối cùng một đường hầm tối đen mới xuất hiện.
Sau khi vận động cho ấm người, Tiêu Chỉ không còn cảm thấy đáy hồ lạnh như vậy nữa. Cậu không kiềm được mà phải chửi thầm: “Tổng Giám Mục Greata à, ông là chuột chũi tinh hả?”
“Goo.” Alifa đồng ý.
Tiêu Chỉ đưa Alifa vào đường hầm.
Bên trong vẫn chỉ có một màu tối đen, hơn nữa còn cực kỳ hẹp, chứ chẳng có bầu không khí thuộc đẳng cấp dành riêng cho Tổng Giám Mục.
Đi chưa được bao lâu, điểm cuối đã nằm ngay trước mắt.
Nếu người bình thường thấy vậy thì sẽ nghĩ rằng mình đi vào ngõ cụt rồi, nên sẽ quay lại ngay. Nhưng Tiêu Chỉ biết đây là tầng phong ấn đầu tiên mà Greata bố trí. Tất cả những thứ phía trước đều chỉ dùng để quấy nhiễu cảm giác của người chơi, thực tế là phía sau vẫn còn đường.
Cậu rẽ trái rẽ phải trong đường hầm, còn đi qua những ngã rẽ phức tạp hệt như mê cung, sau đó lại vượt qua sáu bảy lớp phong ấn, Tiêu Chỉ mới cảm nhận được hơi ấm trong nước truyền đến từ phía trước.
Vẫn còn tận ba tầng phong ấn, nhưng sức ảnh hưởng của Vương miện Thánh Diễm đã xuyên qua những lớp cản trở đó, tràn ra thế giới bên ngoài.
Mà lúc này, Alifa bỗng có vẻ hơi bất an. Bộ móng vuốt sau khi thu nhỏ bám chặt lấy vai Tiêu Chỉ, còn đập cánh trong vô thức.
Nó là một xác sống, nên có thể cảm nhận được luồng hơi thở khủng khiếp phát ra từ phía trước. Bản năng nói cho nó biết, nếu như đi tiếp về phía trước thì có thể nó sẽ bị thứ đó làm bị thương, thậm chí là... giết chết.
Tiêu Chỉ nhìn về phía Alifa: “Alifa à, mày cứ ở lại đây đi, một mình tao qua đó là được rồi.”
“Goo.” Alifa bấu vào quần áo Tiêu Chỉ, không hề có ý định buông móng vuốt mình ra.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng đặt Alifa xuống, đặt ở một chỗ nhô lên trong đường hầm, còn xoa xoa đầu nó: “Yên tâm đi, tao không sao đâu.”
“Goo goo...” Alifa dùng cái đầu cứng ngắc cọ tay Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cười: “Tao sẽ về ngay thôi mà.”
Hốc mắt trống hoác của Alifa vẫn luôn dõi theo Tiêu Chỉ, nhìn cậu đi về hướng đầy rẫy nguy hiểm.
*
Cuối cùng, Tiêu Chỉ cũng đến trước tầng phong ấn duy nhất còn sót lại.
Tầng phong ấn cuối cùng này trông có vẻ phức tạp vô cùng, cũng là phong ấn có uy lực nhất cả con đường này. Nhưng ngay cả phong ấn như vậy cũng không thể cản trở hoàn toàn sức mạnh của Vương miện Thánh Diễm.
Nước hồ xung quanh đã trở nên rất nóng, khiến Tiêu Chỉ cảm thấy da mình trở nên bỏng rát, lượng máu cũng đang giảm dần. Sau khi Tiêu Chỉ thực hiện phép thuật khiên bảo vệ cho mình, thì thanh máu mới dừng lại.
Cậu phá giải phong ấn theo lời của Greata.
Một làn sóng nóng rực lập tức lao về phía Tiêu Chỉ, gần như nó đã đánh nát khiên bảo vệ của cậu chỉ trong nháy mắt. Đường hầm xung quanh cũng bị nó đánh đến mức vỡ nát, thậm chí cả hồ nước còn có biểu hiện như sôi lên.
Tiêu Chỉ vội vàng uống hết một lọ thuốc để tăng thể lực, sau đó lại bổ sung vào phép thuật khiên bảo vệ sắp vỡ nát.
Lúc này cậu mới nhìn về phía trước. Đó là một không gian không rộng lắm, bên trong không có bất cứ vật trang trí gì, mà chỉ có một tảng đá lớn, và một chiếc vương miện lộng lẫy được đặt tùy tiện trên đó.
Vương miện có nền màu trắng với những hoa văn màu vàng kim phức tạp, ở giữa là một viên đá quý ẩn chứa nguồn năng lượng hệ hỏa cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đường nét trên chiếc vương miện này đều làm tăng tác dụng của viên đá kia, khiến cho Vương miện Thánh Diễm có uy lực cực đại.
Vương miện Thánh Diễm cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó. Nó không phát ra ánh sáng lóe mắt, nhưng nguồn nhiệt ở khắp nơi đã cho thấy sự hiện diện của nó, khiến người ta chẳng thể nào bỏ qua.
Tiến về phía trước một bước, nguồn nhiệt bốn phía lại tăng lên một chút.
Tiêu Chỉ không thể không nghi ngờ. Thứ như này mà cũng có người đội nó lên đầu được ư? Nhiệt độ này còn khiếp hơn cả chơi nướng BBQ ngay trên đỉnh đầu nữa đấy, thật sự sẽ không bị nướng thành đầu heo nướng mọi chứ?
Cậu cứ cảm thấy dường như Greata đã quên nói điều gì đó quan trọng với cậu ấy nhỉ?
*
Hessen.
Greata đang vui vẻ bóc phốt Blaise với bạn bè đột nhiên im bặt.
Vong linh bên cạnh hỏi: “Ông sao thế?”
Greata bay lơ lửng trên không trung, xoa cằm: “Hình như tôi quên nói với ngài Nhiếp Chính quan...”
Phải nhận được sự chấp thuận của Vương miện Thánh Diễm thì mới trở thành chủ nhân của nó được.
Nếu không thì sẽ bị nó thiêu thành tro bụi.
Chỉ là... bản thân Greata cũng chẳng biết cách khiến Vương miện Thánh Diễm chấp thuận. Lúc ông ta có được Vương miện Thánh Diễm, cũng là lúc chủ nhân của nó – Giáo Hoàng Ernie Thiel còn khỏe mạnh. Có ý chí của Giáo Hoàng, Vương miện Thánh Diễm không bài xích sự tiếp xúc của ông, nhưng cũng không cho ông sử dụng.
Mà Greata mới vừa nhận được Vương miện Thánh Diễm không bao lâu, thì đã bị Andre ám toán. Sau đó ông bị nhốt trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng suốt mấy trăm năm, nên hoàn toàn chưa được kế thừa truyền dạy của Giáo Hoàng.
Ông chẳng biết chút gì về việc phải làm thế nào để Vương miện Thánh Diễm vô chủ chấp thuận mình cả.
Thôi. Dù gì ngài Nhiếp Chính quan cũng là người Asanasi, chết một lần cũng chẳng sao cả. Ông tin vào sự thông minh và tài trí của cậu, chắc chắn cậu chưa chết được mấy lần thì đã mò ra cách để Vương miện Thánh Diễm chấp thuận mình rồi.
Ừ, chắc chắn là ngài Nhiếp Chính quan làm được.
Một vu yêu khác hỏi: “Ông quên nói gì với Nhiếp Chính quan thế?”
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Greata lắc đầu, ông gạt phăng suy nghĩ trong đầu đi: “Nào nào, để tôi kể tiếp cho mấy ông nghe chuyện năm đó lão khọm Andre xảo trá thế nào nhé...”
Đám xác sống xung quanh lập tức bỏ luôn câu hỏi của mình vừa nãy, tiếp tục hóng drama cổ đại từ thời... Giáo Hoàng trước trước trước trước trước đó.
Drama này tuy hơi xưa, nhưng cũng là chuyện cơ mật, rất cuốn hút, căng hơn mấy cái dạo gần đây nhiều.
*
Tiêu Chỉ đang đối mặt với “Chuyện nhỏ” cảm thấy mình sắp chín đến nơi rồi.
Dường như việc cậu đến gần đã khiến Vương miện Thánh Diễm tức giận. Làn nước xung quanh sôi sùng sục, nguồn nhiệt khổng lồ ăn mòn khiên bảo vệ của cậu trong chớp mắt, khiến cậu không thể không bổ sung pháp lực liên tục.
Cũng may là Greata đặt Vương miện Thánh Diễm dưới đáy hồ băng, nên nhiệt độ của hồ nước có thể tạm khắc chế uy lực của nó. Nếu như ông ta đặt nó ở sa mạc Trường Nguyệt, Tiêu Chỉ nghĩ là hiện tại mình có thể nằm trên mặt đất ở thế giới Asanasi rồi.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ phải vất vả lắm mới đến ngay trước Vương miện Thánh Diễm.
Ngay tại thời khắc này, cậu cảm nhận được một luồng áp lực cực đại, dường như sức mạnh này đang muốn ép cậu quỳ xuống, hoàn toàn khuất phục trước chiếc vương miện kia.
Tiêu Chỉ cắn răng giữ cơ thể mình đứng thẳng. Cậu đối mặt với sức nóng như thiêu như đốt, vươn tay về phía vương miện Thánh Diễm.
Nhiệt độ xung quanh lại tăng lên đến mức khủng khiếp.
Gần như là trong nháy mắt nó đã đánh nát phép thuật khiên bảo vệ. Nhiệt độ khủng khiếp khiến người ta khó mà chịu nổi ập hết vào người Tiêu Chỉ, tạo thành những vết bỏng cực kỳ đáng sợ. Thanh máu của cậu cũng giảm xuống với tốc độ khủng bố, chạy gần về số 0.
Tất cả đều như đang cảnh cáo kẻ này rằng: Dừng lại! Đây không phải là thứ ngươi nên chạm vào.
Tiêu Chỉ cố chịu đựng cơn bỏng rát như thể có thể thiêu cháy bắp thịt và xương cốt của mình để vươn tay về phía trước, cầm lấy Vương miện Thánh Diễm.
Ngay sau đó.
Tiêu Chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện ánh sáng chói chang. Nguồn sáng mãnh liệt như thế khiến cho tầm nhìn của cậu chỉ còn lại màu trắng như tuyết, ngoài ra chẳng còn nhìn thấy gì cả.
Dường như cơn bỏng cháy như muốn đốt cậu thành tro cũng biến mất ngay tại thời khắc ấy. Bỗng nhiên rời khỏi môi trường cực nóng ấy khiến Tiêu Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đau đớn trên cơ thể cậu đã biến mất, mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, tựa như là đang ngâm trong nước ấm.
Hình ảnh lại hiện ra trước mắt cậu. Nhưng lại là một ngõ nhỏ.
Khắp nơi đều là những căn nhà bừa bộn. Trên mặt đất toàn là nước đọng. Ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi hôi thối của rác thải. Tiêu Chỉ nhìn xuống người mình. Cậu chợt nhận ra mình đã trở nên gầy trơ xương, tay chân gầy nhom, trông cứ như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng vậy.
Một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh đến tận xương.
Tiêu Chỉ bỗng quên mất mình là ai.
Cậu hoảng loạn nhớ ra, hình như mình đến tìm rau cỏ gì đó. Nếu như không tìm được thức ăn, có lẽ hôm nay cậu sẽ chết đói...
Cậu vất vả lắm mới nhúc nhích được cơ thể đang nằm dài trên đất. Cố chịu mùi hôi thối gay mũi, rồi tìm mấy miếng gạch vỡ kê dưới chân, cậu lục lọi chiếc thùng rác còn cao hơn cả người mình, cuối cùng cũng tìm được nửa miếng bánh mì vẫn còn in dấu răng.
Một cánh tay to lớn hơn Tiêu Chỉ bỗng vươn ra từ phía sau, hung hăng cướp mất miếng bánh mì trong tay cậu.
“Ha ha, oắt con! Cái này của bọn tao!”
Tiêu Chỉ quay đầu lại ngay, chợt thấy được một đám trẻ lớn hơn mình vài tuổi.
Người đám trẻ này cũng đen đúa, dơ bẩn như cậu, quần áo cũng rách nát tả tơi, tất nhiên đều là những đứa trẻ nhà nghèo. Tuy bọn nó không được xem là vạm vỡ, nhưng cũng to hơn tay chân khẳng khiu như cây gậy trúc của Tiêu Chỉ nhiều.
Mấy đứa nhỏ đó cứ ném miếng bánh mì qua lại như đang chơi trò gì vui lắm. Chúng vừa vứt vừa chế giễu Tiêu Chỉ:
“Ha ha ha ha ha ha ha, chỉ có thứ rác rưởi đê tiện nhất mới ăn cái thứ này!”
“Ba ba tao nói nó là thằng đê tiện không ai cần.”
“Thằng đê tiện chỉ xứng ăn rác rưởi!”
“Ha ha ha ha...”
Đói quá...
Cơn đói khiến người ta phát điên quét qua toàn thân Tiêu Chỉ.
Rõ ràng thứ này là của mình. Tiêu Chỉ nghĩ.
Cậu nhìn đám nhỏ to con trước mặt mình, bỗng cảm thấy dường như mình nên làm gì đó.
Nhưng...
Cậu nhìn cánh tay gầy yếu của mình, cậu có thể... làm gì được đây?
Đột nhiên có đứa nhóc nào trong đó vụng về không tiếp được khiến bánh mì rơi xuống đất. Đúng lúc trên đất có một vũng nước dơ, bánh mì hút nước, rồi biến thành màu xám xịt, trông hơi ghê tởm.
“Eo... Đừng chơi nữa.”
“Đi thôi, đi thôi, mất cả hứng.”
Mấy đứa nhóc đó khoác vai nhau bỏ đi, chợt thấy oắt con bẩn thỉu kia vọt đến ngay trước mặt chúng nó.
“Sao nào? Thằng rác rưởi muốn đánh nhau với bọn này à?”
“Ha ha ha, mình nó hả? Nhảy lên đánh đầu gối của bọn mình à?”
Bọn nó cười phá lên, chế giễu thằng nhóc chẳng biết tự lượng sức mình này.
Đến khi bọn nó cười đã rồi, oắt con bẩn thỉu vẫn cứ nhìn bọn nó chằm chằm, không nói lời nào cũng chẳng chịu bỏ đi. Ngay lập tức, bọn nó cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng mình. Chỉ là một thằng rác rưởi như vậy mà cũng dám nhìn thẳng bọn nó à?
Sắc mặt của bọn nó chùng xuống. Thằng nhỏ cầm đầu xắn phần tay áo rách nát của mình lên. Nó học theo vẻ mặt hung thần ác sát của bậc cha chú, rồi bước đến trước mặt Tiêu Chỉ: “Cho nó một bài học đi tụi bây.”
Mấy đứa khác thấy thế cũng học theo, đồng loạt giơ nắm đấm đi tới chỗ cậu.
Mấy thằng nhóc choai choai sắp thành thiếu niên đối đầu với một đứa nhỏ ốm yếu, chuyện thắng bại thế nào đã không còn phải hỏi nữa. Xung quanh đó cũng có vài người lớn, nhưng vẻ mặt họ cứ như đang xem kịch vui vậy. Chẳng có ai chịu ra mặt thay cho đứa nhỏ đó, như thể cậu chỉ là một con chuột bé nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, ai cũng có thể giẫm nát.
Bé nhỏ đến mức chẳng đáng nhắc đến.
Đám nhỏ giơ nấm đấm lên rồi vây quanh Tiêu Chỉ. Cái bóng của bọn nó in lên người Tiêu Chỉ, gần như đã biến thế giới của cậu trở thành bóng tối.
Tiêu Chỉ nghe thấy nhịp tim của mình. Căng thẳng, áp lực, lo lắng, phẫn nộ,... vô vàn cảm xúc chất chồng lên nhau, tựa như sắp nổ tung trong lồng ngực cậu.
Nhưng chỉ trong giây lát, một ngọn lửa nóng rực lấy Tiêu Chỉ làm trung tâm mà bắt đầu bùng lên mãnh liệt, đẩy hết những đứa trẻ đang bao vây lấy cậu ra ngoài.
“Á á á á á...”
“Lửa, lửa, lửa, lửa!!!!”
Ngọn lửa lan đến quần áo và tóc của chúng, khiến chúng không ngừng kêu gào, lăn lộn trên mặt đất. Chúng sợ hãi quằn quại trong vũng bước đọng, còn chật vật hơn đứa nhỏ Tiêu Chỉ từng bị bọn chúng chế giễu gấp bội.
“Nó, nó, nó là người được Thánh Diễm bảo vệ!!!”
Mấy đứa trẻ bị lửa nóng thiêu cháy kêu gào thảm thiết, nhưng những người xung quanh cũng bỏ ngoài tai tiếng kêu của chúng giống hệt như cách họ đã từng làm với Tiêu Chỉ ban nãy. Ánh mắt của mọi người đều đặt hết vào ngọn lửa bao quanh người cậu. Không ít người đã bắt đầu đến gần ngọn lửa cuối rạp người xuống quỳ lạy, dường như đây là một thứ cực kỳ thiêng liêng, chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Chẳng bao lâu sau, cả một đội người mặc trang phục lộng lẫy đến, cung kính đưa Tiêu Chỉ đi.
Trong thế giới này, sức mạnh của Thánh Diễm là tối cao. Nó phù hộ cả quốc gia, giúp dân chúng không bị quấy nhiễu bởi ngoại địch, còn tránh được thiên tai.
Trong số các công dân, chỉ cần là người được Thánh Diễm bảo vệ, thì sẽ đều có được năng lực điều khiển ngọn lửa. Kẻ nhỏ yếu chỉ có thể thắp nến, nhưng kẻ mạnh lại có thể thao túng lửa để chiến đấu. Mà người vừa mới thức tỉnh đã có thể thắp lên ngọn lửa lớn như Tiêu Chỉ là người đứng đầu trong số những kẻ được Thánh Diễm ban phước. Là thiên tài ngàn năm có một.
Kể từ ngày đó, cậu từ một đứa trẻ lưu lạc bị mọi người coi thường, ăn không đủ no, trở mình biến thành người được Thánh Diễm ban phước có thiên phú nhất trong nhà thờ.
Cứ như vậy, dường như suốt cả thời gian ấy Tiêu Chỉ đã học tập và trường thành ở nhà thờ mà chẳng gặp trở ngại gì.
Cậu mãi luôn là người tiến bộ nhanh nhất trong số những kẻ được Thánh Diễm ban phước cùng cấp bậc, tốc độ ấy dường như đã vượt khỏi con người. Vô số thiên tài tự thấy xấu hổ khi đứng trước mặt cậu. Không biết có bao nhiêu quý tộc tự đưa tay muốn bắt tay với cậu. Lời khen hệt như thác đổ dành hết cho cậu.
Đến khi Tiêu Chỉ 18 tuổi, cậu đã đứng trên đỉnh của những kẻ được Thánh Diễm bảo vệ. Cho dù là Đại Tư Tế, thì kỹ năng điều khiển lửa cũng chẳng sánh bằng cậu.
Cuối cùng cậu cũng có cơ hội bước lên đỉnh cao rồi.
Một ngày tràn ngập ánh mặt trời xán lạn.
Trên đài thờ phượng Vương miện Thánh Diễm đang cử hành một nghi thức long trọng. Các quý tộc và những kẻ được Thánh Diễm ưu ái đều đến dự lễ. Vô số dân chúng vì để chiêm ngưỡng Vương miện Thánh Diễm mà nô nức kéo nhau đến nơi này.
“Con có thề rằng sẽ trung thành với Thánh Diễm, dâng toàn bộ thời gian, sinh mệnh, cả lòng thành và linh hồn hiến dâng cho Thánh Diễm tối cao không?” Đại Tư Tế hỏi một cách trịnh trọng.
Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh. Cậu đang đứng trên Thánh đài tối cao. Xung quanh là vô vàn tín đồ đang quỳ lạy. Bọn họ kéo tới rất đông, nhiều đến mức nhìn chẳng thấy được điểm cuối.
Chỉ cần cậu thề hiến dâng tất cả cho Thánh Diễm, cậu sẽ trở thành người quyền lực nhất quốc gia này. Từ đây, vô vàn vinh quang và lòng tôn kính sẽ đồng hành cùng cậu suốt cả đời.
Tiêu Chỉ quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn Vương miện Thánh Diễm đang nằm ngay trên đỉnh đầu.
Nó đẹp đẽ, tinh xảo, và đầy uy lực như thế đấy.
Nó tượng trưng cho địa vị, cho vinh quang, cho tài phú không thể nào đếm xuể.
Chỉ cần cậu thề thôi...
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Chờ đợi câu trả lời đã nằm trong dự liệu nhưng lại khiến lòng người ta phấn chấn.
Tiêu Chỉ cười tươi, rồi nhẹ giọng trả lời: “Không.”
Đôi mắt của Đại Tư Tế trợn trừng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dường như là đang phẫn nộ vì sự nổi loạn của cậu: “Cậu đừng tưởng rằng mình có cái danh thiên tài, là có thể muốn gì được đó...”
“Suỵt...” Tiêu Chỉ đặt tay trước môi, ra hiệu cho lão im lặng.
Sau đó, cậu xoay người bước lên trước vài bước. Ngay trước mặt tất cả mọi người, cậu cầm lấy Vương miện Thánh Diễm được thờ phụng như thần linh.
Trong tiếng xôn xao của đám người dưới đài, cậu đặt vương miện đó lên đầu mình.
Tiêu Chỉ nhìn từng gương mặt xen lẫn vẻ kinh ngạc và phẫn nộ ở xung quanh, gằn từng chữ: “Tôi đây mới là chủ nhân của nó.”
- ------------Hết chương 80-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Tiêu Chỉ: A Sâm, hôm nay em đến kiểm tra tình hình học chữ của anh. Anh đọc nội dung viết trong tờ giấy này đi.
A Sâm:...
Tiêu Chỉ: Hửm? Không biết à? Xem ra phải học lại lần nữa rồi.
A Sâm:... Trời ạ. Sao Tiểu Thất hôm nay ngầu quá vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.