Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 81: +1

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------

Chương 81: +1

Thấy Tiêu Chỉ làm hành động đi quá giới hạn, lại còn nói những lời nhục mạ báng bổ như thế, tất cả những người tham dự nghi lễ đều bị khiếp sợ.

“Sao cậu dám nói ra những lời như thế?! Cậu đang xúc phạm Thánh Diễm đấy!!”

“Uổng công nhà thờ nuôi dưỡng dạy dỗ cậu, vậy mà cậu lại dám nói những lời như vậy!”

“Cút xuống đi! Cậu không xứng danh thiên tài! Cũng không xứng đứng trên Thánh Đài!”

Dưới đài ngập tràn những tiếng xôn xao. Mọi người đều hét to với Tiêu Chỉ, bày tỏ sự phẫn nộ của mình. Trông dáng vẻ của họ cứ như là hận không thể đích thân xé nát cậu ra vậy.

“Mau bỏ Vương miện Thánh Diễm ra!” Cuối cùng thì Đại Tư Tế mới kịp phản ứng, lão hét lên với Tiêu Chỉ.

Nhưng Tiêu Chỉ lại chẳng muốn thỏa hiệp: “Tôi từ chối.”

“Đừng có mãi u mê không chịu tỉnh ngộ như thế nữa! Dừng hành động sai trái của cậu lại đi, sau đó cầu xin vương miện tha thứ cho tội nghiệt của cậu!!” Lão vội vàng bước đến bên cạnh Tiêu Chỉ, vươn tay ra với cậu.

Tiêu Chỉ lặp lại lần nữa: “Tôi từ chối.”

Nghe vậy, Đại Tư Tế càng tức giận hơn: “Cậu!”

Lão không thể nào hiểu nổi, vì sao một kẻ được Thánh Diễm ưu ái, còn được nhà thờ nuôi dưỡng từ bé đến lớn lại quyết định nổi loạn ngay lúc này? Rõ ràng cậu là người có thiên phú nhất, lại còn được Thánh Diễm nâng đỡ cơ mà? Vì sao chứ? Vì sao cậu lại biến thành như thế?!

Tiêu Chỉ cũng chẳng biết nguyên nhân phía sau là gì.

Cậu chỉ biết rằng, ngay tại thời khắc cậu nhìn thấy Vương miện Thánh Diễm, đầu óc của cậu bỗng xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ rõ ràng: Nó là của mình.

Dường như đó mới chính là sứ mệnh đã được định sẵn cho cậu khi vào thế giới này.

Vào thời điểm đó, vui buồn sướng khổ mười mấy năm qua, tình yêu và sự tôn sùng đối với Thánh Diễm mà cậu đã từng được học trong nhà thờ ngỡ như đã cắm rễ trong lòng cậu bỗng trở nên vô cùng mong manh. Chúng giống như một bức ảnh đã phai màu vậy, nên khó mà khiến lòng cậu dậy sóng.

Cậu nhất định phải trở thành chủ nhân của Vương miện Thánh Diễm.

Đại Tư Tế lấy pháp trượng ra, trừng Tiêu Chỉ bằng đôi mắt uy nghiêm: “Lòng tham đã che mờ mắt cậu. Mau buông Vương miện Thánh Diễm ra, nếu không cậu sẽ bị trừng phạt!”

Tiêu Chỉ vẫn chẳng hề yếu thế: “Không.”

Dường như ba lần từ chối ngạo mạn của cậu đã chọc giận Thánh Diễm. Tiêu Chỉ vừa dứt lời, những ngọn lửa sáng ngời đã bốc lên từ rìa trời, chẳng mấy chốc đã quét qua cả bầu trời.

Ngọn lửa ấy giống như ý muốn của Chúa, phá hủy thế giới một cách điên cuồng.

Cả thế giới bỗng chốc giống như một cuộn tranh yếu ớt, dần hóa tro tàn dưới sự cắn nuốt của ngọn lửa hừng hực. Cây cối tươi tốt bị cháy thành than, nhà cửa sạch sẽ dần đổ sụp xuống. Bầu trời vốn trong xanh bây giờ chỉ còn lại một màu đỏ rực chói mắt.

Đám người dưới đài kêu la thảm thiết trong ngọn lửa bỏng cháy.

“Thánh Diễm!! Thánh Diễm phẫn nộ rồi!!!”

“Đây là sự trừng phạt của Thánh Diễm!!!”

“Á.....”

“Vì sao chứ?? Vì sao ngay cả chúng ta cũng không được tha?!!”

“Tại sao mày lại làm vậy?!!! Thế giới... Thế giới sắp bị hủy diệt rồi!!!”

“Hu hu hu... Xin cậu! Tôi van cậu hãy buông Vương miện Thánh Diễm ra đi!!”

Cho dù là dân thường hay phú thương, dù là quan lớn hay quý tộc, thậm chí là con người và những kẻ chẳng phải con người, tất cả sinh mệnh đều bị tra tấn trong ngọn lửa.

Tiêu Chỉ nhìn thấy vô số những người thân thuộc trong đó. Người thầy đã từng dạy dỗ cậu cẩn thận, người bạn đã từng học cùng trường cùng lớp suốt mười mấy năm, tất cả mọi người đều bị hành động to gan của cậu giáng tai họa xuống đầu.

Dường như ngọn nguồn của tấn bi kịch này chính là lòng tham của Tiêu Chỉ.

Cậu là tội nhân.

Cuối cùng ngọn lửa cũng lan tới đài. Ngay cả Đại Tư Tế đức cao vọng trọng cũng không có may mắn thoát khỏi. Ngọn lửa dữ tợn nhanh chóng quét qua quần áo lão, lửa bén vào cơ thể già nua lão, khiến lão ngã khuỵu xuống như một khúc gỗ khô bị lửa thiêu đốt.

Đại Tư Tế ngã xuống. Đến tận thời khắc cuối cùng, đôi mắt lão vẫn dán chặt vào Tiêu Chỉ: “Từ bỏ... lòng tham... Thánh Diễm... sẽ... tha thứ cho cậu.”

Cuối cùng, một sinh mệnh cũng dần tàn lụi trong ngọn lửa.

Trong tầm nhìn của Tiêu Chỉ chỉ còn lại ngọn lửa sáng rực. Ngoại trừ tiếng lửa thiêu đốt hừng hực ra, thì tai cậu chẳng còn nghe thấy gì cả.

Đây là cái giá phải trả khi chọc giận Thánh Diễm. Nó quá đắt đỏ, đắt đỏ đến mức toàn thế giới phải chôn theo.

Cuối cùng ngọn lửa cũng vây lấy Tiêu Chỉ, cậu không còn đường thoát nữa. Ngoại trừ một khoảng đất nhỏ bên dưới, xung quanh chẳng còn nơi nào có thể đặt chân. Nhưng ngọn lửa lại không vội vàng nuốt chửng Tiêu Chỉ, dường như nó đang mở lòng khoan dung chờ cậu sám hối và thuận theo.

Thế nhưng Tiêu Chỉ vẫn không hề muốn rơi vào thế yếu. Cậu nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt mình, giọng điệu vẫn giống hệt như trước: “Tôi đây mới là chủ nhân của Vương miện Thánh Diễm.”

Ngọn lửa nóng rực đó phẫn nộ thật rồi. Nó hung hăng xoay tròn xung quanh Tiêu Chỉ, chỉ trong giây lát đã biến thành một cơn lốc lửa dữ tợn. Cơn lốc ấy lao thẳng lên bầu trời, sau đó dừng lại ở nơi cao nhất, rồi nó phát ra tiếng rít gào hung dữ như một con rồng khổng lồ nhào về phía Tiêu Chỉ.

Khi tham dự một nghi thức như vậy, cậu bị cấm mang vũ khí. Không những thế, tuy trang phục trên người cậu rất lộng lẫy, nhưng nó cũng chỉ là lễ phục mà thôi, không thể bảo vệ cậu được bao nhiêu cả.

Cứ như vậy, Tiêu Chỉ hầu như chẳng có tí lực chống trả nào với ngọn lửa đang lao tới.

Thế nhưng, cậu vẫn không hề lùi bước.

Chỉ trong giây lát, luồng nhiệt khổng lồ ập vào mặt cậu, quần áo và tóc bị thổi tung. Hơi nóng ập vào da cậu, khiến cậu cảm thấy bỏng rát.

Ngọn lửa lao về phía Tiêu Chỉ, nhưng chỉ có thể dừng ngay trước mặt cậu chứ không thể tiến thêm bước nào.

Trong một giây đó, thế giới dường như bị người ta bấm nút tạm dừng.

Tiêu Chỉ khẽ cười với ngọn lửa đang chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của cậu: “Là tôi thắng.”



Dường như ngọn lửa đang rít lên một tiếng đầy phẫn nộ. Tiếng rít ấy mang theo sự tức giận đến cực độ và không cam lòng, nó vang vọng khắp đất trời, rồi lại cứ quanh quẩn khắp nơi, khiến người ta nghe thấy mà không nén nổi khiếp sợ. Thế nhưng, nó lại chẳng thể ảnh hưởng đến Tiêu Chỉ mảy may.

Ngay sau đó, mọi thứ trước mắt cậu đều biến mất.

Đài cao trang trọng không còn nữa, vạn dân đến dự nghi thức cũng biến mất, ngọn lửa khổng lồ nuốt chửng toàn bộ thế giới cũng mất tăm.

Tiêu Chỉ phát hiện ra mình đang đứng trong một hang động sơ sài, trên tay đang cầm chiếc Vương miện Thánh Diễm mà khi nãy cậu vừa đội lên đầu. Làn nước xung quanh rất ấm áp, như thể nó đã sôi bùng lên vô số lần, bây giờ mới từ từ nguội bớt.

Ngay lúc này, ký ức vốn thuộc về Tiêu Chỉ lại quay về với cậu, giúp cậu hiểu rõ mọi chuyện.

Bây giờ Tiêu Chỉ đã có thể chắc chắn rằng Greata đã quên nói cho cậu bước quan trọng nhất. Quả nhiên, cho dù lúc sinh thời đáng tin cậy đến mức nào, thì sau khi biến thành xác sống cũng sẽ thay đổi chút ít, nhất là cái loại điên điên khùng khùng được gọi là oan hồn này.

Nếu Tiêu Chỉ không phải người Asanasi, thì bây giờ cậu không chết cũng trọng thương không nhúc nhích nổi.

Tiêu Chỉ nhìn Vương miện Thánh Diễm trong tay mình, nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy, khống chế mi hoặc bị mi nuốt chửng, đúng chứ?”

Nếu khi nãy cậu quyết định dâng hiến tất cả mọi thứ cho Vương miện Thánh Diễm, chỉ e là nó sẽ có thể danh chính ngôn thuận nuốt chửng cậu, đến khi nào cậu hóa thành tro tàn mới thôi.

Vương miện Thánh Diễm ngoan ngoãn nằm trong tay cậu. Cảm giác nó mang đến chỉ có lạnh lẽo, chứ không còn uy lực khủng khiếp như có thể thiêu chết người ta nữa.

Vương miện Thánh Diễm (đã nhận chủ)

Level có thể sử dụng: 240

Nếu người sở hữu là hệ hỏa, hệ ánh sáng, sát thương tăng 30%.

Tác dụng khi trang bị: tăng sát thương 100% đối với xác sống.

Hiệu quả tấn công: Trong không gian của Thánh Diễm, kiến tạo một phạm vi hoàn toàn thuộc về người làm chủ Thánh Diễm. Trong không gian của nó, tất cả nguyên tố lửa đều do người sở hữu điều khiển.

Ghi chú: Vương miện Thánh Diễm sẽ thiêu cháy tất cả mọi sinh vật ngoài chủ nhân nó, trừ phi đối phương được chủ nhân chấp nhận. Nhưng chỉ có chủ nhân được sử dụng sức mạnh của Vương miện Thánh Diễm.

“Wow...” Tiêu Chỉ không thể không thán phục.

Không hổ là Thần Khí được truyền cho từng đời Giáo Hoàng của Blaise, tác dụng đỉnh cỡ này không phải ai cũng dùng được đâu.

Tuy với Tiêu Chỉ, việc tăng sát thương đối với xác sống có lẽ là vô dụng, nhưng cũng trừ những lúc cậu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đánh lộn với A Sâm. Nhưng cho dù là tăng sát thương hệ hỏa hay hiệu ứng tấn công đặc biệt của Vương miện Thánh Diễm đều cực kỳ khủng bố, chỉ cần hai điểm này thôi là đã có thể đứng trên đỉnh cao của toàn lục địa rồi.

Sau khi vui vẻ xong, Tiêu Chỉ mới bắt đầu cảm thấy cả cơ thể mình đau buốt.

Tự kiểm tra sức khỏe một chút, cậu chợt phát hiện ra mình chỉ còn đúng một tí máu. Cậu vội vàng lấy một lọ thuốc đỏ ra để bổ sung, tránh xảy ra cái chuyện mà bao nhiêu sóng to gió lớn đều cân được hết, cuối cùng sẩy chân vấp ngã cái lại chết nhăn răng.

Nhìn vào cánh tay đầy vết bỏng của mình, cậu lại phải thêm mấy lọ thuốc đặc trị bỏng nữa.

Một lát sau, Tiêu Chỉ mới cảm thấy mình khỏe hơn chút.

Sau khi chỉnh đốn lại diện mạo của mình, Tiêu Chỉ mới cất Vương miện Thánh Diễm vào, rồi đi kiếm Alifa.

Cậu đến nơi khi nãy chào tạm biệt với Alifa, nhưng lại không thấy nó đâu.

Cậu nhớ đến động tĩnh do Vương miện Thánh Diễm gây ra ban nãy, lại nhớ đến biểu hiện sợ hãi của nó đối với sự tồn tại của Vương miện Thánh Diễm, thì có lẽ nó đã chạy ra khỏi đường hầm rồi.

Đến khi Tiêu Chỉ đi lên tới mặt hồ, cậu chợt phát hiện ra có một lớp băng ngay vị trí trung tâm của Vương miện Thánh Diễm đã bị tan chảy. Tất cả sinh vật trong hồ cũng tránh khỏi khu vực này, đi về những nơi vẫn còn bị băng bao phủ.

Không khó để tưởng tượng ra cảnh tượng nước ở nơi này bị nấu sôi cách đây không lâu.

Thấy Tiêu Chỉ cuối cùng cũng xuất hiện, Alifa đang canh giữ bên hồ lập tức lao đến ngay. Nó vừa vỗ cánh lao về phía Tiêu Chỉ, vừa luôn miệng kêu “goo, goo” mãi.

Nó ỷ vào cơ thể bé xíu của mình hiện giờ mà cọ vào người Tiêu Chỉ điên cuồng, đống xương cứng ngắc cứ kêu cộp cộp mãi.

Tiêu Chỉ vội vàng xoa xoa đầu Alifa, tiện thể cho nó chứng minh với nó rằng mình vẫn còn nguyên vẹn: “Rồi, rồi, Alifa à, mày xem nè, chẳng phải tao không bị gì sao?”

Cuối cùng Alifa cũng ngừng dụi. Nó bay xa ra một chút để quan sát Tiêu Chỉ, sau khi chắc chắn rằng cậu không sao cả, nó mới kêu lên một cách vui vẻ: “Goo!!”

Tiêu Chỉ đón lấy Alifa: “Đi nào, chúng ta về thôi.”

Nghe vậy, Alifa lập tức biến thành một con cốt long thật lớn. Nó đặt Tiêu Chỉ ngồi lên lưng mình, sau đó lao thẳng lên bầu trời với tốc độ cực nhanh.

*

Xe tốc hành hiệu Alifa thuộc loại điều khiển tự động, nên Tiêu Chỉ cũng chẳng cần phải làm gì. Trong lúc rảnh rỗi, cậu bèn xem sổ thông tin. Dù gì thì người chơi cũng lan truyền tin tức rất nhanh. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ cần lướt cái là biết ngay.

Không ngờ là lại thấy được một sự kiện động trời thật.

Trước đó, khi Blaise xảy ra biến cố, có người chơi từng muốn phát trực tiếp. Tuy nhiều người muốn làm, nhưng lại chẳng có ai thành công cả. Vậy mà lần này thì khác, có người thật sự xâm nhập vào hiện trường của Blaise thành công, lén lút mở phát trực tiếp...

Phát sóng trực tiếp: Blaise tạo ra động tĩnh lớn đến như vậy ở sa mạc Trường Nguyệt thật ra là vì mục đích gì?

Thế là bây giờ, cho dù là thế giới hay diễn đàn, thì số người chú ý đến phiên phát sóng này cũng không hề ít.

Tiêu Chỉ cũng tiện tay click vào phòng phát trực tiếp. Khung cảnh hiện ra chính là một đống cát vàng, và... rất nhiều chân. Xét về hình dạng của trang phục thì đây là của thánh kỵ sĩ Blaise, nhưng vị trí ghi hình rất thấp, giống hệt như nằm bò ra đất để quay vậy, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Chủ phòng đang quay cái vẹo gì thế?”

“Đúng đó, chẳng thấy gì cả!!”

“Live stream: Giày của thánh kỵ sĩ đẹp không mấy cưng?”

Hình ảnh lùi tận vào đến giữa bãi cỏ, chủ phòng mới dám lén lút nói: “Quý khán giả thân yêu à, quý vị cho rằng chui được vào đây là dễ lắm hử? 18 anh chị em trong đoàn của tôi đã phải đi về hết rồi, do trước đây tôi đã học được một tuyệt chiêu biến hình cực kỳ vô dụng nên mới ở lại được thôi. Bây giờ tôi đang biến thành thằn lằn cát live stream cho quý vị xem đây này.”

“Thằn lằn cát chỉ cao đến đó thôi, tôi cũng có cách nào nữa đâu. Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn nằm rạp xuống cát. Nóng vãi hu hu. Mọi người nhìn nè, móng vuốt cực cute của tôi sắp chín rồi đây này.”

Nói xong thì giơ bộ vuốt dính cát lên thật.

Lần ra vẻ đáng thương này của chủ phòng không chỉ chọc cười người xem, mà còn giúp cậu ta thu được cả đống quà.

“Ha ha ha ha, thì ra là thằn lằn cát. Tôi còn tưởng chủ phòng nằm bò trên cát học bơi chứ.”

“Chắc chắn là người của Blaise không thể nào ngờ được rằng đang có một con thằn lằn cát đang đảm nhiệm vị trí phóng viên trực tiếp tại hiện trường.”



Sau khi hiểu rằng mình không có lựa chọn nào tốt hơn nữa, những người chơi xem live stream chỉ đành yên lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, mấy cái chân bỗng nhiên khựng lại. Giọng chủ phòng vang lên: “Hình như phía trước có biến gì đó đấy, để tôi qua xem thử.”

Máy quay lén lút tiến về phía trước, lướt qua đám thánh kỵ sĩ ở ven đường, cuối cùng đi đến một khu vực thoáng đãng. Vừa mới đến gần chỗ này, mọi người đã nghe được một tiếng “ầm” đinh tai nhức óc. Chủ phòng sợ run, nhảy tọt vào mương.

Bỏ mặc những chữ “ha ha ha” của khán giả, chủ phòng can đảm bò ra khỏi hố cát, thậm chí còn tìm được một nơi cao để quan sát. Đến lúc này, khán giả của phiên live stream mới nhìn rõ được người đang đối đầu với đội quân của Blaise, vậy mà chỉ vỏn vẹn 2 người...

Thân hình của bọn họ cao to, cường tráng, còn mọc đầy lông ngắn. Đầu của họ đều là đầu sư tử oai hùng, mà đây cũng chính là diện mạo tiêu biểu của đàn ông tộc Cuồng Sư.

Trong đó có một người cầm một chiếc rìu khổng lồ, toát ra khí chất siêu phàm.

Người kia thì cầm một thanh kiếm lớn. Ánh mắt người này sắc lẹm, tỏa ra chiến ý hừng hực.

“Ấy!! Cái người cầm rìu hình như là Kẻ Chinh Phục – Tutaschon?!”

“Là Tutaschon có khả năng thống nhất sa mạc nhất ấy hả? Chẳng phải ông ta là tộc trưởng bộ lạc Cuồng Sư à, tự nhiên vào đây làm gì?”

“Là Tutaschon thật đó, mọi người nhìn hoa văn trên cánh tay ông ta này [Hình ảnh]. Hoa văn giống hệt hình xăm này chính là đặc điểm riêng của ông ấy đấy.”

“Đúng rồi, bên cạnh là trợ thủ đắc lực của Tutaschon, Đại Kiếm Sư Dolestrange đấy. Trước đây tôi thường hay nghe đồn rằng họ thường hẹn nhau nhau đến sa mạc luyện tập để duy trì chiến lực. Vậy mà thật luôn này!!!”

Sau khi xác nhận được thân phận của hai người, thì khung cảnh hiện tại có vẻ càng quái dị hơn. Đại quân của Blaise vây chặt lấy Tutaschon và Dolestrange, nhìn kiểu gì cũng chẳng phải kiểu thân hòa, hữu nghị.

Dolestrange nhìn về phía chỉ huy: “Blaise có ý gì?”

Tên chỉ huy bước lên một bước, giọng điệu lạnh như băng: “Kẻ Chinh Phục à, như này mà còn chưa hiểu sao?”

Tất nhiên là những kẻ này không có ý tốt, bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tutaschon cười to: “Ha ha ha, muốn giết ta à? Chỉ với những người này mà lại muốn giết ta và Đại Kiếm Sư Dolestrange ư? E là không đủ đâu.”

Nghe vậy, thánh kỵ sĩ trưởng cười khẽ một tiếng. Gã đưa tay ra hiệu cho quân thánh kỵ sĩ phía sau chuẩn bị hành động.

Tutaschon và Dolestrange đã đồng hành cùng nhau nhiều năm, vậy nên đã tạo nên một sự ăn ý từ rất lâu. Thấy thế, họ lập tức dựa lưng vào nhau, giao hết việc phòng thủ cho người kia, còn mình thì chú tâm chiến đấu với kẻ địch.

Bọn họ đã chiến đấu như vậy không biết bao nhiêu lần, cũng đã vô số lần mở đường máu thoát thân từ trong vòng vây của quân địch.

Trận chiến sắp bùng nổ.

Đoàn thánh kỵ sĩ vây quanh hai người họ theo mệnh lệnh. Vô số đòn tấn công nhằm về phía hai người, nhưng hai người trong vòng vây lại chẳng hề hoảng loạn, cứ ung dung đối mặt với nguy hiểm trước mắt.

Lần giao thủ đầu tiên, vũ khí của đoàn thánh kỵ sĩ khiến Tutaschon và Dolestrange nhíu mày. Nhưng chỉ trong giây lát thôi, họ đã mạnh tay hơn, hung hăng phản đòn.

Trang bị cũng được đấy, nhưng chỉ vậy mà thôi.

Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của trang bị, thì không có cửa chiến thắng hai chiến binh đứng trên đỉnh cao của lục địa.

Nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu và sự ăn ý qua nhiều năm đồng hành, nên dù phải đối mặt với đoàn thánh kỵ sĩ đông gấp mấy lần bên ta, họ vẫn toát ra khí thế không gì cản nổi.

“Thánh kỵ sĩ yếu thật. Nhiều người như vậy mà cũng chẳng cản nổi hai người.”

“Thím biết hai người này là ai không? Sau này có thể đứng ngang hàng với Thiên Diệp Vương và lãnh chúa Hessen đấy. Tưởng tượng xem nếu hai lãnh chúa Hessen đứng trước mặt thím thì thế nào đi.”

“Vãi cớt... Địa ngục trần gian chứ gì nữa!! Nghĩ thôi mà sợ muốn tụt quần xà lỏn rồi!!”

“Tự nhiên tôi thấy Blaise can đảm thật đấy. Ít người vậy mà cũng dám xông lên.”

“Mọi người nhìn kìa, họ sắp phá vòng vây tới nơi rồi!!”

Chỉ trong khoảng thời gian trò chuyện ngắn ngủi của người chơi, thì trong live stream đã hiện rõ hình ảnh Tutaschon và Dolestrange đã phá được một góc của vòng vây. Theo tình hình này thì chẳng bao lâu nữa, họ sẽ có thể phá vòng vây rồi nghênh ngang bỏ đi.

Nhưng ngay tại thời khắc này, biến cố đột nhiên phát sinh.

Đầu tiên là một tiếng nổ thật lớn, kèm theo đó là luồng ánh sáng chói mắt. Luồng sáng đó rất lớn, lao thẳng về phía hai người kia.

“Đệt mợ...”

“Gì đây?!! Vũ khí laser hở?? Hình như sai thời đại á?!!!”

Biến cố phát sinh quá nhanh, nên hai người kia dường như chẳng kịp đề phòng.

Ngay trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Dolestrange đột ngột xông lên trước, dùng thân mình che chắn Tutaschon ở phía sau, còn dùng thanh kiếm khổng lồ chắn ngay trước người mình.

“Đoàng...”

Đòn này nện thẳng vào người Dolestrange, mạnh đến mức khiến anh bị thổi ngược về sau, phải nhờ Tutaschon đỡ mới có thể đứng vững. Một dòng máu đỏ tươi chảy từ khóe miệng anh, thấm vào phần ria bên môi.

“Vết thương thế nào rồi?” Tutaschon hỏi.

Dolestrange đưa tay lau vết máu bên mép, lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Phần lông ngắn trên người anh bị đốt trụi mất một mảng, có chỗ còn bị bong da tróc thịt. Nhưng luồng sáng này lại không gây thương tổn nặng đến anh, chí ít là không khiến anh đánh mất năng lực hành động. Dolestrange bảo rằng mình vẫn ổn không phải là có ý cậy mạnh, bởi anh thật sự vẫn còn có thể ra trận.

Dolestrange nhìn về phía đòn tấn công đó phát ra, cao giọng nói: “Chỉ dùng thứ này, mà lại muốn giết chết vua của bộ tộc Cuồng Sư bọn ta à?”

“Ồ wow... trực tiếp đỡ pháo laser, vị này đúng là đàn ông đích thực!!”

“Tuy CP này tui đu không nổi, nhưng Đại Kiếm Sư kiên cường quá!!! Ngầu đét!!!”

“Mọi người nhìn cơ thể lông lông xù xù đó đi, còn có bộ lông lộng lẫy này nữa. Cơ bắp cuồn cuộn này, còn có hành động xả thân bảo vệ chủ nữa. Đây chính là sức quyến rũ của đàn ông đích thực đấy!!! Hội tụ hết tinh hoa của lịch sử tiến hóa rồi!!”

Chẳng hiểu sao Tiêu Chỉ lại cảm thấy câu vừa rồi là do ông thầy nhà mình bình luận...

Gần như là ngay lúc đó, cậu nhận được tin nhắn riêng của Ngải Einstein.

Hey Hey Hey: Mất mặt quá. Bây giờ vờ như không quen ông thầy mình được không...

7654321: +1

- ------------Hết chương 81-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook