Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 86: Tôi đến xem thử xem có nhiệm vụ gì thú vị không ấy mà

Bách Đường

22/06/2024

Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------

Chương 86: Tôi đến xem thử xem có nhiệm vụ gì thú vị không ấy mà.

Có danh tiếng của Tutaschon, tàn quân của tộc Cuồng Sư lập tức tụ họp lại với nhau. Tuy rằng vẫn có người tranh luận với xác sống, nhưng những tiếng nói này đã bị dập tắt hoàn toàn dưới uy danh và khát khao báo thù mãnh liệt của Kẻ Chinh Phục.

Sau đó, nhờ vào sức của bộ lạc Cuồng Sư, Hessen bắt đầu truyền lời cho các bộ lạc khác, để mời họ đến Hessen, bàn bạc vấn đề hợp tác.

Đến ngày bàn bạc.

Thủ lĩnh bộ lạc Yên Lang và Tức Xà, cùng với đại diện của bộ lạc Cuồng Sư đã dẫn theo đại diện của các bộ lạc nhỏ đến Hessen theo sự hướng dẫn của nhân viên.

Trong đó có hai người dẫn đầu. Người bên trái là một thú nhân có dáng người vạm vỡ, cùng với một cái đầu sói màu xám. Đây chính là Nitchon, tộc trưởng tộc Yên Lang.

Ông ta quan sát khu thương mại mới toanh, giọng nói kèm theo ý tán thưởng: “Tôi nghe nói rằng khu thương mại của Hessen từ khi xây dựng đến khi mở cửa không mất nhiều thời gian. Tôi rất ngạc nhiên vì nó có thể đạt đến mức độ thế này.”

Mà người đứng bên cạnh ông ta là một thú nhân đầu rắn, mặc trường bào. Đây chính là Kasa – tộc trưởng tộc Tức Xà.

Nhưng người trả lời ông ta không phải Kasa, mà là một thú nhân rất cao với cái đầu trông rất đần độn, nhìn giống hệt như một con cò mỏ giày. Đây chính là Đại Tư Tế Lacoo của tộc Tức Xà. Gã vốn thuộc tộc Hôi Vũ, nhưng do lưỡi của tộc Tức Xà quá dài, nên không thể phát âm được bằng ngôn ngữ thông dụng trên lục địa. Vậy nên mỗi khi tộc trưởng ra ngoài nghị sự, Đại Tư Tế luôn nhận nhiệm vụ phiên dịch.

Kasa thấp giọng nói vài câu bằng ngôn ngữ tộc Tức Xà phức tạp.

Lacoo nói: “Tộc... trưởng... nói... là... A... Đặc... đừng... nói... vậy...”

Ưu điểm của Đại Tư Tế là nói năng tròn vành rõ chữ, nhưng khuyết điểm là tốc độ nói chuyện hơi thách thức sự kiên nhẫn của người ta.

Nitchon: “...”

Cảm giác nói chuyện phiếm vượt thời không là như nào nhỉ?

Ý định nói chuyện phiếm đột nhiên tắt cái phụt...

Trong bầu không khí im lặng, cuối cùng bọn họ cũng đến được nơi đàm phán – Ngân Nguyệt Cung.

Đây là một cung điện nằm ở khu vực trung tâm Hessen, cách Hài Cung không xa, cũng là công trình Tiêu Chỉ mới xây dựng gần đây. Cậu dự định dùng nó để làm nơi tiếp đãi khách từ bên ngoài, mà vài vị tộc trưởng của sa mạc Trường Nguyệt được xem như lượt khách đầu tiên ghé thăm nơi này.

Sau khi vào Ngân Nguyệt Cung, vẻ mặt của Nitchon đột nhiên vỡ nát. Bởi ông nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đang đứng cách đó không xa...

Tutaschon và Dolestrange.

Trước đây, Nitchon từng là một tiểu đội trưởng liều lĩnh của bộ tộc Yên Lang. Ông ta thường rơi vào hiểm cảnh vì hành động hấp tấp của mình. Nhưng ông cũng chẳng để ý, bởi bản thân ông rất mạnh, lần nào cũng có thể dẫn dắt đồng đội của mình hóa nguy thành an.

Nhưng một lần nọ, một quyết định trong lúc xúc động của ông ta đã khiến cả đội bị bao vây bởi đàn thú. Mà đàn thú này hùng mạnh hơn những gì ông tưởng tượng nhiều. Ông ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể phá được vòng vây.

Khi toàn quân sắp bị diệt sạch, Tutaschon và Dolestrange đi ngang qua đã ra tay cứu giúp bọn họ.

Khi đó, Nitchon không chỉ cảm thấy may mắn vì sống sót qua tai nạn, mà ông còn chìm trong nỗi nghi ngờ bản thân đến tột độ. Ông ta cảm thấy mình là một người lãnh đạo bất tài, hoàn toàn không xứng để tiếp tục dẫn dắt đội ngũ này nữa.

Nhưng Tutaschon không hề khăng khăng chỉ trích Nitchon, mà kiên nhẫn nghe hết kế hoạch của ông ta. Sau đó anh ta giúp Nitchon phân tích quyết sách lần này, liệt kê cả mặt lợi lẫn mặt hại trong đó, và cũng tán dương Nitchon về việc ông ta đã lựa chọn thời cơ rất đúng đắn.

Sau đó anh ta nói với Nitchon: “Nếu như anh mạnh hơn một chút, thì quyết sách này của anh có thể giúp anh đạt thành mục tiêu. Xét theo kết quả thì đó không phải là quyết định sai lầm, nhưng có lẽ anh sẽ tổn thất hơn một nửa số bộ hạ, bởi vì sức mạnh của họ còn thua xa anh. Có đôi lúc, khi một lãnh đạo đưa ra quyết định, thì không chỉ bắt buộc xem xét đến năng lực của mình, mà còn phải quan tâm đến nhiều khía cạnh khác nữa.”

Nitchon đã khắc sâu câu nói này vào lòng, và những quyết định sau đó của ông ta cũng được suy xét kỹ càng hơn. Và rồi, ông càng ngày càng trưởng thành hơn. Từ một đội trưởng non trẻ chỉ biết đấu đá lung tung đi thẳng tới vị trí tộc trưởng tộc Yên Lang.

Trong lòng ông ta, vị được gọi là “Kẻ Chinh Phục” kia chính là người mạnh nhất, đáng tin cậy nhất sa mạc Trường Nguyệt. Nếu có một ngày người này muốn thống nhất sa mạc Trường Nguyệt, có lẽ sau một trận chiến thỏa sức, ông sẽ quyết định thần phục, trở thành một mãnh tướng của Kẻ Chinh Phục.

Chỉ tiếc rằng ông ta không thể chờ được ngày đó nữa.

Thứ ông ta chờ được chỉ có tin Kẻ Chinh Phục và Đại Kiếm Sư chết dưới trận mai phục của Blaise mà thôi. Và chuyện ông ta có thể làm cho người nọ cũng chỉ là kịp thời ra tay để cứu đám tàn quân kích động đến mức tử chiến với Blaise của bộ lạc Cuồng Sư.

Nitchon nhìn hai người Tutaschon đã biến thành vong linh. Trên người họ chồng chất vết thương, là minh chứng cho cuộc chiến thảm khốc khi đó, khiến lòng ông ta bùng lên một ngọn lửa chẳng thể nào dập tắt nổi.

Nhưng vẻ mặt của Tutaschon vẫn rất bình tĩnh. Anh ta mỉm cười chào đón các tộc trưởng của các bộ lạc đến nơi này, rồi đi cùng bọn họ vào phòng đàm phán.

Ngay khi mọi người vừa ngồi xuống, Tutaschon nhìn các vị tộc trưởng xung quanh: “Phong Lang chưa đến.”

Giọng điệu của Nitchon không giấu được sự bất mãn: “Bọn đó trước giờ luôn thiển cận, lần này cũng vậy thôi.”

Bộc lạc Yên Lang và bộ lạc Phong Lang vốn là họ hàng gần với nhau. Da và lông của Yên Lang có màu xám, còn Phong Lang là màu nâu.

Nhưng sau đó, do hai bên bất đồng quan điểm, nên đã tách thành hai bộ lạc sau một trận chiến lớn. Nếu như bọn họ sáp nhập với nhau, thì có thể sánh ngang với bộ lạc Cuồng Sư thay vì đứng hạng hai hay hạng ba. Chỉ tiếc rằng bọn họ thù nhau còn hơn kẻ thù, vậy nên không có khả năng sáp nhập lại.

Tutaschon ôn chuyện cùng mọi người, nhưng không hề nhắc tới chuyện đàm phán.

Ngay lúc này, tộc trưởng tộc Tức Xà có nói mấy câu, được Lacoo phiên dịch: “Vì... sao... ngài... Kẻ... Chinh... Phục... không... nói... đến... chuyện... hợp... tác... với... chúng... tôi... vậy...?”

Đại Tư Tế vừa mở miệng, dòng chảy thời gian dường như chậm lại ngay. Khiến phòng đàm phán được trải nghiệm cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Tutaschon kiên nhẫn nghe cậu ta nói hết câu, mới cười nói: “Ha ha, nhân vật chính của hôm nay không phải tôi.”

Mọi người cảm thấy hơi ngờ vực. Nhưng đúng lúc này, cánh cửa chính đang đóng kín lại đột ngột mở ra.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa. Một luồng tử khí dày đặc phả ra từ phía đó, dường như sắp hóa thành thực thể, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ. Vài tộc trưởng của các bộ lạc nhỏ trong sa mạc Trường Nguyệt không thể không xoa xoa cánh tay lông xù của mình.

Người dẫn đầu có mái tóc màu bạc, mặc một bộ áo giáp đen tuyền cùng với một chiếc mũ giáp dữ tợn che khuất gương mặt. Theo từng bước chân của hắn, nhiệt độ trong phòng cũng dần giảm xuống.

Cho dù trước đây mọi người chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua đã nhận ra đây chính là vị lãnh chúa Hessen hung danh vang dội, đã tại vị suốt 500 năm.



Hầu như các vị tộc trưởng ở đây đều nghe uy danh của lãnh chúa Hessen mà lớn. Lúc còn nhỏ, ai mà chưa từng bị người lớn trong nhà hù rằng “Nếu con không nghe lời, thì sẽ bị lãnh chúa Hessen ăn thịt” đâu chứ?

Nếu phải làm một bảng xếp hạng những bóng ma thời thơ ấu cho cư dân lục địa, thì vị lãnh chúa Hessen thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện ma quỷ, còn đảm nhận vị trí boss cuối này có thể xếp vị trí đầu tiên. Thậm chí còn bỏ xa người Asanasi một đoạn nữa cơ.

Dù rằng khi bọn họ đã trưởng thành rồi, đã biết rõ cụ này không ăn thịt người, cũng không rỗi hơi để khi không chạy đến sa mạc Trường Nguyệt bắt con nít, nhưng lượng nước tiểu bọn họ lỡ xả luôn ra quần cũng không còn lấy lại được nữa.

Không ngờ rằng lúc còn sống lại có cơ hội hợp tác cùng bóng ma thời thơ ấu.

Đi theo sau Frost là hai kỵ sĩ trưởng. Một người cực kỳ cao, có gương mặt dữ tợn. Còn người kia trông có vẻ nhã nhặn, nhưng lại có lực uy hiếp không thể xem thường.

Đó là Lance và Diane, hai người phụ trách tạo thể diện cho hôm nay.

Thấy lượng tử khí trong không khí không? Đó chính là do Tiêu Chỉ bắt họ phải thả ra để phủ đầu đấy.

Sau họ là hai người mặc trang phục nhân viên văn thư. Về phần hai người kia, các tộc trưởng ngồi đây khá quen mắt với họ.

Một người là vu yêu Milton phụ trách quản lý khu thương mại, thường gọi là Can Đế*, bởi y hầu như chưa từng nghỉ ngơi. Còn người kia là nhân viên ngoại giao cương thi Teague, nổi tiếng nhờ sự gian xảo của mình. Chỉ cần lơ đễnh một tí là gã lại kích hoạt tài năng hố bay quần xà lỏn trời phú của Tịch Nguyệt tộc, sau đó trở tay bán lại cho bạn với giá trên trời, bắt bạn phải moi hầu bao của mình ra cống hết cho quốc khố của Hessen.

(*Can Đế 肝帝: Những người làm việc rất chăm chỉ hoặc làm việc gì đó nghiêm túc nên phải thức khuya để tiếp tục làm, mà thức khuya rất có hại cho gan nên được gọi là can đế.)

Thật ra Milton và Teague mới là chủ lực trong buổi đàm phán hôm nay, còn ba người đằng trước chỉ là chơi đòn phủ đầu mà thôi.

Frost ung dung bước vào phòng đàm phán, sau đó ngồi thẳng vào vị trí chủ tọa. Ngay sau đó, hai kỵ sĩ trưởng cũng lẳng lặng đứng sau lưng lãnh chúa, giống hệt hai bức tượng thần bảo vệ.

Các tộc trưởng hiểu ra ngay. Thảo nào Tutaschon bảo nhân vật chính hôm nay không phải ông ta, bởi có ai dám ngồi vào vị trí chủ tọa ngoài vị trước mặt này chứ.

Chỉ có điều là... bọn họ len lén đánh mắt nhìn thoáng qua nhóm quan văn phía sau. Cửa chính đã đóng, đúng là chẳng còn ai khác nữa.

Vị Nhiếp Chính quan nổi danh đó không đến à? Xem ra việc lãnh chúa Hessen yêu chiều Nhiếp Chính quan, đến mức giao hết quyền lực của Hessen cho người ta mà bên ngoài đồn đãi cũng chẳng phải là thật.

Mặc kệ ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về mình, Frost bình tĩnh gật đầu nhẹ với các tộc trưởng: “Chào mừng các vị đã đến Hessen.”

Câu nói này của lãnh chúa Hessen đã tuyên bố rằng cuộc đàm phán chính thức bắt đầu.

*

Vậy thì cậu Nhiếp Chính quan Tiêu Chỉ bị mọi người thương nhớ đã đi đâu?

Đáp án chính là... Blaise.

Biên giới Hessen, doanh trại Blaise.

Hai tên người chơi đang lướt thanh nhiệm vụ, chuẩn bị tìm một nhiệm vụ có mức thưởng cao để làm.

“Tham gia trận chiến đầu tiên, tiên phong leo lên tường thành, bố trí Trận pháp Dịch chuyển tạm thời ở Hessen... Nghe kiểu gì cũng thấy giống bia đỡ đạn sống thế?”

“Bỏ chữ giống đi, chẳng lẽ bồ không phát hiện chúng ta là bia đỡ đạn sống à?”

“Hơi nhàm đó bồ. Chẳng có nhiệm vụ nào mạo hiểm cỡ ám sát lãnh chúa Hessen hết.”

“Bồ ám sát lãnh chúa Hessen nổi không? Ám sát Nhiếp Chính quan còn chưa được nữa là.”

“Kệ đi, bọn mình đến đây để kiếm điểm kinh nghiệm. Dù sao nhiệm vụ bia đỡ đạn sống này cũng có nhiều tiền và kinh nghiệm, chết đại một lần là được.”

Trên chiến trường,

Blaise chiếm được lợi thế về vũ khí, lại có người Asanasi đứng hàng tiên phong làm bia đỡ đạn sống, vậy nên bọn họ cứ nấp ở sau lưng để xả vũ khí Ishi liên tục vào hàng phòng ngự của Hessen. Ánh sáng màu vàng không ngừng lấp lóe, khiến mắt người ta sắp mù đến nơi.

Mà phía Hessen cũng học theo. Họ thường túm lấy người chơi, rồi coi người họ như cái khiên để đỡ phát đạn bắn về phía mình.

Cứ như vậy, trận chiến giữa Hessen và Blaise ngày càng kịch liệt hơn, nhưng bên thương vong nhiều nhất lại là người Asanasi.

Dưới sự công phá mãnh liệt, bức tường cao của Hessen đã xuất hiện vết nứt. Nếu còn bị tấn công nữa thì nó sẽ vỡ nát, đến lúc đó quân Blaise có thể men theo lối này để xâm nhập vào Hessen.

“Xông lên!!!”

“Tăng hỏa lực!!!”

Chỉ huy Blaise hạ lệnh. Thế là ánh sáng khiến người ta chói mù mắt lại bùng lên, bắn liên tục vào điểm yếu trong hàng phòng ngự của Hessen, còn lỡ tay giải quyết luôn mấy người Asanasi đứng gần vị trí đó.

Bức tường phòng ngự không chống nổi nữa, phát ra tiếng “rắc rắc”, gần như sắp sụp xuống.

Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng gầm đầy phẫn nộ.

Ngay sau đó, một con cốt long khổng lồ giáng từ trời xuống, khiến cát bụi bay mù mịt. Cái đuôi rồng to lớn quét qua, thổi bay tất cả những kẻ có can đảm xâm chiếm Hessen đi. Nếu xui rủi, thì thanh máu sẽ lập tức về số không.

“Cốt long!! Là cốt long tới!!”

“Sao nó lại có mặt ở đây?!!”

Thế cân bằng của chiến trường bị lệch đi vì biến cố bất thình lình này.

Từ rất nhiều năm trước đây, Alifa thường được mọi người biết đến với thân phận tọa kỵ riêng của lãnh chúa Hessen. Ở cái thời mà Hessen còn chia năm xẻ bảy, Alifa chính là một quái thú chiếm cứ một phương. Xét về chiến lực, trước giờ nó chưa từng thua kém bất kỳ vị kỵ sĩ trưởng nào.

Thân hình đồ sộ của Alifa càn quét khắp chiến trường, chiến lực nó bộc phát ra còn khủng khiếp hơn cả xe tăng. Dù là bất cứ thứ gì dám cản đường nó, đều phải hóa thành tro tàn dưới móng vuốt sắc bén và răng nanh của nó.

Bức tường phòng ngự vững chắc ở trước mặt nó chỉ yếu ớt như tượng đất mà thôi. Số vũ khí Ishi trước đó có vẻ khủng khiếp lắm, nhưng một khi mất đi toán lính điều khiển, thì cũng tan nát dưới chân Alifa trong giây lát, còn chẳng chịu nổi một cú nữa là.

Alifa không chỉ có thân hình đồ sộ, mà nó còn có sức mạnh cực khủng. Động tác của nó linh hoạt vô cùng. Đâu chỉ là tốc độ, thậm chí nó còn có thể bay. Những đòn tấn công nhằm vào Alifa vốn không phải bị nó chặn, mà là bị nó bay lướt qua hết.

Đến lúc này mọi người mới lĩnh ngộ được sự đau khổ và tuyệt vọng của những người vô ý bước vão lãnh địa của Alifa 600 năm trước.



Chỉ huy quân Blaise cau mày, rồi nói với phụ tá của mình: “Đến xin Tổng Giám Mục sử dụng Chúa Phạt.”

Uy lực của Chúa Phạt rất lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc năng lượng nó tiêu hao cũng rất lớn, thường thì sẽ không sử dụng trong những trận chiến như thế này. Nhưng con cốt long này quá khó nhằn, mà nó lại còn đang đến gần khu vực đóng quân của Blaise. Nếu như cứ để mặc nó, chỉ e rằng doanh trại bọn họ xây dựng đều bị phá nát hết cả.

Phụ tá hơi do dự: “Nhưng mà... Tổng Giám Mục...”

Chỉ huy nhíu mày: “Nếu bị trách phạt thì tôi gánh, cậu đi là được!”

Nhưng ngay lúc này, biến cố mới lại xuất hiện.

Bên phía Blaise đột nhiên xuất hiện một trận nổ sáng rực, kèm theo đó là tiếng nổ oanh trời lao thẳng về phía cốt long. Dường như trận nổ này đang nhắm vào người cốt long, cho dù nó có né tránh thế nào, thì chúng cũng có thể đánh vào người nó một cách chính xác.

Nếu nhìn kỹ, trận nổ này vốn được tạo thành từ cầu lửa cùng với những vệt sáng lập lòe. Cầu lửa cứ xuất hiện liên tục, nối liền từ đầu đến cuối, tấn công vào con cốt long trông có vẻ như bất khả chiến bại kia.

“Cầu lửa bùng nổ liên tục luôn kìa!!!”

“Nổ bao nhiêu lần rồi thế?!! Tôi không thấy rõ!!”

“Sau cụ áo đen kia lại xuất hiện một đại lão nữa à?”

Bị cầu lửa bùng nổ tấn công liên tục, Alifa phẫn nộ rú lên. Nó dữ tợn quay lại nhìn về hướng những đòn tấn công đó phát ra.

Mà mọi người cũng nhìn theo hướng mắt của cốt long.

Bỗng mọi người nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang giơ pháp trượng đứng giữa chiến trường. Do bị áo choàng che khuất, nên họ không thể nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể nhìn thấy kỹ năng thực hiện phép thuật mượt mà của người này mà thôi.

“Lại là áo choàng đen nữa? Đây là trang bị thống nhất của pháp sư hệ hỏa à?”

“Tôi nghĩ đây là đại lão áo đen kia đấy. Lâu rồi đại lão không xuất hiện, có khi là đi đến nơi nào đó để luyện tập!”

“Cũng chưa chắc. Dù sao thì pháp sư hệ hỏa vốn thích mặc áo choàng đen mà.”

“Đậu mé! Nhìn Cơn Lốc Lửa kìa! 100% là cụ đó rồi!”

Sự ngạc nhiên của mọi người cũng chẳng ảnh hưởng đến hành động của người mặc áo đen mang phép thuật hệ hỏa. Một loạt những kỹ năng lộng lẫy xuất hiện trên pháp trượng của cậu, cầu lửa bùng nổ, Cơn Lốc Lửa, Gai Lửa,...

Như thể từ khi sinh ra cậu đã biết thực hiện phép thuật vậy, tất cả kỹ năng đều là bản năng, vậy nên mới có thể mượt mà đến thế, cứ như là một màn trình diễn điêu luyện.

Bỗng nhiên, một quả cầu ánh sáng khổng lồ xuất hiện giữa không trung.

Mọi người kinh ngạc thốt lên: “Viêm Bạo kìa!!!”

Sau đó, mọi người cuốn quít lùi về sau ngay lập tức, không dám tiếp tục đứng gần xem trận đấu này nữa.

Bởi vì Viêm Bạo là một trong những skill đặc biệt của pháp sư hệ hỏa. Hiệu ứng nổ của nó vô cùng rực rỡ, nhưng phạm vi sát thương cũng lớn khủng khiếp. Nếu như lơ đễnh đứng trong phạm vi của Viêm Bạo, thì ngay cả người thi triển nó cũng có thể bị nổ đến mức đi chầu ông bà, vậy nên skill này chỉ được dùng ở những nơi trống trải.

Người chơi vừa chạy trốn vừa bàn tán:

“Tôi cảm thấy người này chính là đại lão pháp sư hệ hỏa đó đó!!”

“Mới một thời gian không gặp mà đại lão đã mạnh hơn rồi, cũng chẳng thèm phân biệt địch ta nữa!!”

“Á, quần xà lỏn của tui tụt rồi...”

“Đừng nhặt, chạy chậm tí là cái áo ba lỗ của cậu cũng mất luôn đấy!!”

“Ầm...”

Tiếng vang của Viêm Bạo vang khắp chiến trường, kèm theo đó còn có ánh sáng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Vậy nên mọi người không thể không nhắm mắt lại.

Nhưng tất cả mọi người đều nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của cốt long dường như không gì địch nổi sau trận nổ ấy. Đến khi ánh sáng chói lóa đó và cát bụi tản đi, bọn họ chỉ thấy được mỗi cái bóng đang hoảng sợ bỏ chạy của cốt long. Cứ như là nó sợ rằng chỉ nán lại thêm giây nữa thì sẽ bị đánh chết vậy.

Khi cốt long bỏ chạy, cuộc chiến này cũng tạm thời ngừng lại.

Tuy rằng có rất nhiều vũ khí và trang bị của Blaise đã bị hư hỏng trong trận nổ vừa rồi, nhưng trong trận chiến này, thắng lợi thuộc về Blaise.

Hầu như chỉ nhờ vào một người.

Ánh mắt tất cả mọi người đều dán hết lên người mặc áo choàng đen. Những ánh nhìn cháy bỏng đó cứ như là muốn đốt cháy luôn cả áo vậy.

“Đại lão đã đi đâu thế? Sao tự nhiên lại trâu bò dữ vậy?”

“Chẳng phải đại lão vốn đã trâu bò vậy rồi à?”

Người mặc áo choàng đen mang phép thuật hệ hỏa đương nhiên là Tiêu Chỉ. Cậu mặc chiếc áo choàng đen mà trước đây mình hay dùng để đi lại trên lục địa, lại tìm một pháp trượng mới trong số các chiến lợi phẩm của Frost. Đâu còn cách nào nữa, Truy Hồn Giả đang nâng cấp, còn Trái tim Difreyris thì đã lên sóng cùng Nhiếp Chính quan rồi. Vậy nên cậu chỉ có thể đổi sang cái mới, giản dị hơn một tí.

Hiện tại Tiêu Chỉ đang cố kiểm soát biểu cảm của mình, gắng sức đè khóe môi hơi run rẩy của mình lại.

Trận quyết chiến này chẳng qua chỉ là một tuồng kịch cậu diễn cùng Alifa mà thôi. Nhưng kỹ năng diễn xuất của Alifa kém quá, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng lố đến vậy. May là những người này không thân thiết với Alifa, mà cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì từ mặt của nó, nên mới không bị bại lộ.

Ngay cả người đóng vai chính là Tiêu Chỉ cũng suýt chút nữa đã phá lên cười, vất vả lắm mới nhịn được đấy.

Một lát sau, Tiêu Chỉ cũng đã kiểm soát được vẻ mặt của mình. Cậu tháo mũ áo choàng xuống ngay trước mặt bao người, đổi sang một vẻ mặt thờ ơ, rồi thản nhiên nói: “Vừa mới max level, tôi đến xem thử xem có nhiệm vụ gì thú vị không ấy mà.”

- -----------Hết chương 86---------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ: Tôi – kẻ phản bội đã come back rồi!!

Tất cả mọi người ở Blaise: Mày cút!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook