Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 21:
Tô Nhu Nhu
13/08/2024
Lâm ma ma gật đầu, lui xuống làm việc.
Hai ngày sau, trong cung vốn yên bình lại xảy ra chuyện lớn kinh động khắp nơi.
Lúc Tĩnh tần đến thỉnh an Lâm phi, đột nhiên thân thể không khỏe, khi gọi thái y đến chẩn mạnh thì lại nói thân thể không có bệnh gì.
Nhưng đúng lúc này, Tĩnh tần đột nhiên run rẩy đứng dậy, miệng không ngừng trào máu tươi.
[Ớ? Tĩnh tần à? Vị này không phải là người theo lệnh đứng ra làm chứng mẫu phi giấu con rối trong viện sao?]
[Ôi trời, người này có thâm thù đại hận gì với mẫu phi vậy, lại giấu độc dược trong miệng chỉ để hãm hại mẫu phi.]
Lâm phi còn đang hoảng sợ vì thấy Tĩnh tần ngã xuống, nghe được tiếng lòng của con gái thì bà bình tĩnh ngồi xuống.
Dù sao có con gái ở đây, người khác sẽ không vội vàng nghi ngờ bà, vậy thì còn sợ cái gì, chỉ cần xem kịch thôi.
[Nhưng mà nếu Tĩnh tần biết con rối dưới gốc cây đã bị mẫu phi đào lên theo lời phụ hoàng căn dặn, không biết có bị tức chết hay không?]
Tĩnh tần còn chưa chết: "..."
Ả tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm thái y vội vàng đi đến khép kín miệng Tĩnh tần, đâm một kim xuống, nhanh chóng cấp cứu.
"Không mau đi lấy nước đậu xanh thúc nôn đi." Lâm thái y mắng cung nữ của Tĩnh tần.
Cung nữ: "?"
[U là trời, Lâm thái y thông minh thế, nhìn qua đã nhận ra Tĩnh tần bị trúng độc. Ha ha, nhìn họ lúng túng kìa, kịch hay còn chưa diễn thì đã bị Lâm thái y phá bĩnh, cười ẻ.]
[Ta thấy không cần nước đậu xanh thúc nôn đâu, cứ dùng nước phân thì còn diễn hay nữa, hí hí.]
Tĩnh tần: "..."
Ả lại phun ra hai ngụm máu.
Lâm thái y cố nghiêm mặt, khóe miệng giật giật.
Sau khi cung nữ của Lâm phi mang nước đậu xanh đến, cho ả uống thật nhiều nước đậu xanh vào bụng, đến khi ả nôn hết chất độc ra, Lâm thái y lập tức thả người xuống.
"Khụ khụ khụ." Tĩnh tần đau khổ thê thảm cuộn mình trên mặt đất.
Bầu không khí hơi im ắng.
Lâm phi tốt bụng hỏi han: "Tĩnh tần, chuyện gì vậy, ngươi bị làm sao thế?"
Tĩnh tần cười gượng: "Nương nương, nô tì cũng không hiểu sao lại thế này, cảm ơn người đã cứu nô tì."
[Hứ, còn biết điều mà không dám diễn tiếp, coi như thông minh, không xem mọi người ở đây là kẻ ngốc.]
Tĩnh tần hãi hùng khiếp vía, không dám nghe nữa.
Giọng nói này rõ ràng là tiếng trẻ con, mà đứa trẻ duy nhất trong phòng này cũng chỉ có Thập Bát công chúa.
Cuối cùng ả cũng hiểu vì sao Hoàng thượng đến cung của Lâm phi lại thay đổi lớn như vậy...
Hai ngày sau, trong cung vốn yên bình lại xảy ra chuyện lớn kinh động khắp nơi.
Lúc Tĩnh tần đến thỉnh an Lâm phi, đột nhiên thân thể không khỏe, khi gọi thái y đến chẩn mạnh thì lại nói thân thể không có bệnh gì.
Nhưng đúng lúc này, Tĩnh tần đột nhiên run rẩy đứng dậy, miệng không ngừng trào máu tươi.
[Ớ? Tĩnh tần à? Vị này không phải là người theo lệnh đứng ra làm chứng mẫu phi giấu con rối trong viện sao?]
[Ôi trời, người này có thâm thù đại hận gì với mẫu phi vậy, lại giấu độc dược trong miệng chỉ để hãm hại mẫu phi.]
Lâm phi còn đang hoảng sợ vì thấy Tĩnh tần ngã xuống, nghe được tiếng lòng của con gái thì bà bình tĩnh ngồi xuống.
Dù sao có con gái ở đây, người khác sẽ không vội vàng nghi ngờ bà, vậy thì còn sợ cái gì, chỉ cần xem kịch thôi.
[Nhưng mà nếu Tĩnh tần biết con rối dưới gốc cây đã bị mẫu phi đào lên theo lời phụ hoàng căn dặn, không biết có bị tức chết hay không?]
Tĩnh tần còn chưa chết: "..."
Ả tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm thái y vội vàng đi đến khép kín miệng Tĩnh tần, đâm một kim xuống, nhanh chóng cấp cứu.
"Không mau đi lấy nước đậu xanh thúc nôn đi." Lâm thái y mắng cung nữ của Tĩnh tần.
Cung nữ: "?"
[U là trời, Lâm thái y thông minh thế, nhìn qua đã nhận ra Tĩnh tần bị trúng độc. Ha ha, nhìn họ lúng túng kìa, kịch hay còn chưa diễn thì đã bị Lâm thái y phá bĩnh, cười ẻ.]
[Ta thấy không cần nước đậu xanh thúc nôn đâu, cứ dùng nước phân thì còn diễn hay nữa, hí hí.]
Tĩnh tần: "..."
Ả lại phun ra hai ngụm máu.
Lâm thái y cố nghiêm mặt, khóe miệng giật giật.
Sau khi cung nữ của Lâm phi mang nước đậu xanh đến, cho ả uống thật nhiều nước đậu xanh vào bụng, đến khi ả nôn hết chất độc ra, Lâm thái y lập tức thả người xuống.
"Khụ khụ khụ." Tĩnh tần đau khổ thê thảm cuộn mình trên mặt đất.
Bầu không khí hơi im ắng.
Lâm phi tốt bụng hỏi han: "Tĩnh tần, chuyện gì vậy, ngươi bị làm sao thế?"
Tĩnh tần cười gượng: "Nương nương, nô tì cũng không hiểu sao lại thế này, cảm ơn người đã cứu nô tì."
[Hứ, còn biết điều mà không dám diễn tiếp, coi như thông minh, không xem mọi người ở đây là kẻ ngốc.]
Tĩnh tần hãi hùng khiếp vía, không dám nghe nữa.
Giọng nói này rõ ràng là tiếng trẻ con, mà đứa trẻ duy nhất trong phòng này cũng chỉ có Thập Bát công chúa.
Cuối cùng ả cũng hiểu vì sao Hoàng thượng đến cung của Lâm phi lại thay đổi lớn như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.