Chương 30: Chương 30-1
Sơ Hòa
14/07/2021
Tiêu Hủ cảnh giác nói, "Cậu muốn thử cái gì?"
Bách Doãn cầm lấy cái bát không, chọn một miếng sườn hai lát bí đao, thêm chút nước canh, đặt trước mặt anh, "Biết rõ còn hỏi."
"Tôi buổi tối không ăn thịt". Tiêu Hủ khẩn trương đem bát đẩy ra, ánh mắt không ngừng lia trên sàn nhà.
"Đừng đánh trống lảng." Bách Doãn nói: "Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta quen nhau?"
"Tôi không biết." Tiêu Hủ chột dạ nói: "Tôi cũng không phải tên nhóc mới yêu lần đầu, yêu đương còn đi đếm ngày."
"Được, vậy tôi là tên nhóc mới biết yêu, tối đếm." Bách Doãn gãy gãy ngón trỏ, gật một cái, "Hôm nay là ngày thứ tư."
Bách Doãn trong chốc lát không biết có nên nói "A, đã ngày thứ tư rồi" hay không, vẫn là nói "A, mới ngày thứ tư thôi."
"Tiêu Hủ, anh xấu hổ?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Tôi cái gì xấu hổ?" Tiêu Hủ giật mình, đôi mắt trong veo như nước, hai má hơi ửng hồng.
"Anh đỏ mặt kìa."
"Đó là bởi vì canh quá nóng!"
"Nhưng anh chưa có ăn mà."
"..."
Mịa nó! Tiêu Hủ trong lòng thầm mắng một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền cầm bát lên ăn.
Bách Doãn đứng dậy, chỉnh chỉnh nút điều hòa, lại nói: "Chúng ta đã làm qua một lần, không phải sao? Anh có gì mà còn xấu hổ."
"Khục....khụ khụ khụ...ụ... Cậu!" Tiêu Hủ sặc ra nước mắt, tức giận bất bình trừng Bách Doãn.
Lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Bách Doãn thu lại, một tay lấy khăn giấy lau nước canh trên tay Tiêu Hủ, một tay vỗ nhè nhẹ lưng anh, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
"Cậu nhất định phải nói mấy thứ này lúc tôi đang ăn canh sao?" Tiêu Hủ một bên ho khan một bên quát.
"Tôi đã nói từ sớm rồi mà." Bách Doãn nói: "Trước khi đưa canh cho anh, tôi cũng đã nói, chúng ta hôm nay thử xem."
"Thử xem cái gì hả!"
"Anh giả vờ nghe không hiểu? Tiêu Hủ, anh như vậy thật giống tiểu tử chưa biết yêu lần nào nha."
"Thối lắm!" Tiêu Hủ tức đến nổ phổi, "Cậu mới là tên tiểu tử chưa yêu lần nào đó!"
"Tôi vốn là vậy mà." Bách Doãn không cùng anh so đo, "Nhưng không phải anh nói rất từng trải sao?"
"Tôi!"
"Đêm nay thử xem sao?" Bách Doãn dựa bên cạnh bàn, một tay chống trên ghế Tiêu Hủ, đem anh khóa lại, "dù sao chúng ta cũng đã làm, không đến nổi có chướng ngại tâm lý a!?"
Tiêu Hủ bị bức đến độ hô hấp không thông, lớn tiếng nói: "Thử thì thử!"
Bách Doãn sờ sờ môi, "Đây là canh thanh đạm, tối nay không có làm đồ cay, ăn được không?"
Tiêu Hủ mặt đã hồng lên tới cổ, "Nếu tôi nói ăn không quen bây giờ cậu sẽ đi làm gà xào xả ớt cho tôi chắc?"
"Vẫn là thôi đi." Bách Doãn lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng là lần đầu nói chuyện yêu đương, lần trước bị nói "kĩ thuật kém", lần này chuẩn bị nỗ lực một chút, xem có thể cứu vãn lại hình tượng trong lòng anh hay không."
Tiêu Hủ không được tự nhiên run rẩy chân, muốn nhịn mà không được.
Bách Doãn lại nói: "Tôi sợ anh ăn cay ngày mai cái mông sẽ đau a."
"Ba!" Tiêu Hủ đem đũa vỗ vào miệng chén, "Cậu cậu cậu!"
"Được rồi, vẫn là ăn cơm trước đi." Hắn vừa nói vừa gắp cho anh một miếng sườn.
Sau bữa cơm chiều, Bách Doãn ra ngoài, nói thẳng là đi mua dầu bôi trơn cùng ít thuốc dự phòng.
Tiêu Hủ á khẩu không trả lời được, toát mồ hôi lạnh.
Bách Doãn nói: "Chờ tôi về sẽ giúp anh khuếch trương, anh đừng có tự làm."
Nghe âm thanh cửa đóng lại, Tiêu Hủ ôm đầu phát điên một hồi, "Mấy người trẻ tuổi các cậu đều không giữ mồm giữ miệng như thế hả? Cái gì cũng phải nói ra mới được? Một chút liêm sỉ cũng không có? Tên nhóc nhà cậu, khuếch trương cái rắm! Lần trước cậu ngủ đến heo còn không bằng, nếu tôi không tự mình ngồi lên động, cậu còn sướng được chắc? Bây giờ còn đòi chỉ dạy tôi, ai cần cậu xoa bóp hả? Xoa xoa cái ruột già heo í!"
Không thể bình tĩnh, Tiêu Hủ mắng xong vội vã vào nhà vệ sinh, cởi áo quan sát cơ bụng, vừa nhìn lại buồn bực, vừa mới ăn sườn xong không lâu, bụng có chút đầy.
"Mẹ kiếp!" Thời gian còn sớm, Tiêu Hủ nước tới chân mới nhảy, thay quần áo thể thao xuống lầu chạy bộ, tự thề không tiêu hao hết đống sườn trong bụng thì không về.
9 giờ, di động vang lên.
Bách Doãn: "Đi đâu vậy?"
"Chạy bộ." Tiêu Hủ hì hục.
"Giờ không còn sớm nữa." Bách Doãn nói: "Mau về đi."
"Tôi chạy nửa tiếng nữa!"
"Vậy tôi tới tìm anh."
"..."
"Sao?"
"Cậu đừng tới, tôi về đây."
Tiêu Hủ trùm quần áo kín bưng, sợ người trong lòng thấy biểu tình khó coi của mình lúc chạy bộ.
"Chuẩn bị cho anh chút nước nóng." Bách Doãn mở cửa, "Trước đi tắm một cái, thả lỏng chút."
Chạy hơn một giờ, Tiêu Hủ mệt mỏi toàn thân không chút sức lực, lúc thả mình vào nước ấm không kìm được hô một tiếng "Sảng khoái a", chợt nghe ở cửa phòng tắm truyền tới một tiếng cười khẽ.
Anh lập tức tỉnh lại, dùng sức bóp bả đùi, nhỏ giọng nói: "Sảng khoái cái gì mà sảng khoái!"
Ngâm mình hơn nửa giờ, Tiêu thiếu gia lo sợ ngồi trong bồn tắm ôm đầu gối, vừa kích động vừa thấp thỏm, thỉnh thoảng sờ sờ cái eo đáng thương, thở dài một cái, rồi lại mỉm cười, sau đó lại trầm mặt xuống... Cứ thế lặp đi lặp lại.
Bách Doãn gõ cửa nói: "Nước lạnh rồi, ngâm lâu sẽ bị cảm."
Tiêu Hủ lúc này mới đứng lên, hít sâu một hơi, "Được rồi, cậu gấp cái gì hả?"
Bách Doãn đứng tựa ở cạnh cửa nói: "Lần đầu yêu đương, anh nói tôi vì cái gì mà gấp đây?"
Tiêu Hủ nghe đến "lần đầu" mặt liền phát nóng, có trời mới biết anh cũng trăm phần trăm là lần đầu a, Bách Doãn lại luôn nhấn mạnh "lần đầu", tựa như dụng ý muốn anh thuận theo y.
[Mặt bi thương =.=]
Đèn phòng khách và thư phòng đều đã tắt, chỉ còn đèn trong phòng ngủ. Tiêu Hủ cuống đến độ suýt nữa đi cùng tay cùng chân, tim đập loạn xạ, miệng lưỡi khô khốc.
"Muốn uống nước?" Bách Doãn mặt áo thun rộng thùng thình, phía dưới chỉ mặc quần lót, đứng bên giường nói: "Trông anh rất căng thẳng."
"Phắc! Tôi? Căng thẳng?" Tiêu Hủ cố giả bộ trấn định: "Tôi từng trải qua vô số người..."
"Biết rồi." Bách Doãn đột nhiên cắt ngang, tiến tới hai bước kéo anh lùi lại sau, không kịp đề phòng, nhất thời bị ném lên giường.
Anh mặc áo ngủ tơ lụa, vạt áo mở ra, cảnh tượng giữa hai chân bị nhìn không sót một tí gì.
"A!" Đang muốn che, Bách Doãn đã nghiêng người lên, một đầu gối nhét giữa hai chân, nắm lấy cằm anh nói: "Không mặc quần lót? Vậy cũng tốt a."
"Cái gì tô..."
Chữ "tốt" còn chưa nói ra miệng, đã bị lật người sang, áo ngủ bị kéo tới ngang hông, tay Bách Doãn thăm dò tiến vào.
"Tôi đỡ phải giúp anh cởi."
Anh sống lưng tê rần, răng nhẹ nhàng run lên, khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, "Cậu cậu cậu...cậu là đang muốn làm gì?"
Bách Doãn không nói, tay trái vòng ra sau eo, nâng lên, tay phải xoa xoa mông anh, ngón tay thoa dầu bôi trơn lành lạnh đặt lên khẩu huyệt.
"A!" Anh bối rối, chỗ tư mật nhất trên người bị châm lửa, không còn cách nào nhúc nhích, ý thức cơ hồ đều hội tụ ở nơi đó, để Bách Doãn từ từ khuếch trương.
"Bách Doãn...Tiểu Doãn..." Anh nhẹ nhàng thở dốc, thân thể càng nóng lên, muốn quay đầu nhìn một cái, cổ lại bị giữ chặt, làm sao cũng không nhúc nhích được.
Bách Doãn không lên tiếng, cả căn phòng ngoại trừ tiếng hừ nhẹ của Tiêu Hủ, chỉ có tiếng nước dâm mỹ ra vào nơi khẩu huyệt.
"Cậu...cậu xoa chỗ nào đó!"
"Là chỗ này?"
Lúc đầu ngón tay chạm phải nơi nào đó, Tiêu Hủ vùi mặt vào gối, phía sau thít lại. Bách Doãn kiên nhẫn xoa ấn nơi đó, tận lực đem ngón tay gãi gãi. Tiêu Hủ lập tức run rẩy, thắt lưng cong lại, nhỏ giọng kêu: "Không, không muốn!"
"Đúng là chỗ này rồi." Bách Doãn liền xoa ấn mấy lần, Tiêu Hủ chỉ cảm thấy một loại cảm giác tê dại trước nay chưa từng có chạy toàn thân, khó chịu thở không nổi, lại không thể khống chế muốn càng nhiều.
Lần trước làm tình, rõ ràng chỉ có đau, lần này mới chỉ dạo đầu, toàn thân liền nóng rang.
Bách Doãn rút tay ra, mang theo chút nước sền sệt. Khẩu huyệt được xoa nắn dễ chịu không nỡ để ngón tay rời đi, tham lam mở ra đóng lại. Tiêu Hủ không kìm được mà lui về phía sau một chút, vểnh mông, cọ cọ lên đầu ngón tay Bách Doãn.
Bách Doãn ánh mắt càng ngày càng sâu, để Tiêu Hủ tùy ý cọ cọ nửa phút, đột nhiên phát lực, đem anh lật lên.
Khoảnh khắc nằm ngửa trên giường, Tiêu Hủ hé nửa miệng, ánh mắt mờ mịt mê hoặc nhìn Bách Doãn.
Áo ngủ đã bị cởi, quanh thân không một mảnh vải, vành mắt phiến hồng, thứ giữa hai chân lảo đảo đứng lên.
Anh hốt hoảng nắm chặt tay lại, hai tay khẩn trương đến không biết để vào đâu.
"Tôi...tôi không muốn chính diện!" Anh muốn xoay người, cổ tay lại bị đè lại, Bách Doãn phía trên nhìn xuống, trầm giọng nói: "Tôi muốn nhìn anh."
"Không... Bách Doãn cậu!" Thời điểm một chân bị nâng lên, Tiêu Hủ xấu hổ nhắm chặt mắt lại, hai tay dùng sức nắm chặt ga giường, ngực phập phồng kịch liệt.
Chân còn lại cũng bị nhấc lên, mặc dù không nhìn, anh cũng biết tư thế lúc này xấu hổ cỡ nào.
Có thể xấu hổ cũng giống một loại thuốc kích dục, anh khó chịu mà nâng cao eo, hướng khẩu huyệt ướt nhẹp về phía Bách Doãn.
"Tiểu Doãn, tiểu Doãn!"
Bách Doãn cởi quần lót, cầm tính khí đã sớm cứng ngắc vuốt ve một cái, không nói một lời đi vào.
"Ưm!" Tiêu Hủ khẩn trương tới cực điểm, cũng mẫn cảm đến cực điểm, chỉ cảm thấy sau huyệt bị lấp chặt, liền run rẩy rên rỉ, "Bách Doãn!"
"Thả lỏng." Bách Doãn đè bắp đùi của anh, chậm rãi tiến vào trong, vẫn chưa vội đi sâu, chỉ di chuyển ở cửa huyệt, nhích từng chút một, chờ anh thả lỏng hơn, liền thẳng lưng đi vào phân nửa.
Ngón tay nắm ga trải giường của Tiêu Hủ dần trở nên trắng, cảm giác thân thể căng đau khiến mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng không giống lần trước, lần này đau đớn nhưng mang theo chút kích thích, anh không bài xích, thậm chí muốn Bách Doãn đi sâu vào hơn.
Bách Doãn cúi người xuống, hôn môi anh, đem chân anh mở rộng thêm ra, đợi anh thích ứng sau đó mới đâm sâu vào trong, không chút ngạc nhiên thấy được hình ảnh con ngươi anh đang căng thẳng.
"Chính là chỗ này? Tôi vừa rồi đã tìm được." Bách Doãn hạ giọng, kiên nhẫn chà xát một điểm, cảm giác được người dưới thân run rẩy, ôn nhu nói: "Thả lỏng, anh kẹp chặt quá."
Tiêu Hủ viền mắt ướt át, hai mắt mờ mịt, rên rỉ một gấp hơn, nơi mẫn cảm bên dưới bị chà xát đến muốn vỡ vụn, mồ hôi ướt đẫm dán lên người Bách Doãn, khẽ lắc đầu kêu: "Bách Doãn, không muốn, không được!"
"Không muốn sao?" Bách Doãn liếm liếm khóe môi anh, lại chọc vào chỗ đó càng sâu, dồn sức ở phần eo, da thịt chạm vào nhau, phát ra âm thanh đậm tình sắc.
Tiêu Hủ liên tiếp lắc đầu, âm thanh bất ổn, tùy tiện gọi tên người trong lòng, tay phải hướng phía dưới sờ soạng.
"Đừng đụng." Bách Doãn bắt lấy tay anh, vừa di chuyển vừa nói: "Không được tự làm."
"Hức!" Tiêu Hủ âm thanh nức nở - là đang khóc thật.
Lần trước căn bản không phải như thế!
Lần trước không có khoái cảm, chỉ có đau. Lần này thân thể triệt để bị nới căng, cái kia của Bách Doãn ở bên trong động không ngừng. Đau nhức biến thành khoái cảm, thậm chí biến thành rượu làm say lòng người.
Anh không chịu nổi, muốn trốn tránh, nhưng thân thể không nghe lời, chỉ muốn thứ dưới thân kia liên tục động.
Bách Doãn hơi thở dần dần nặng nề, mồ hôi từng giọt rơi trên người anh, rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, không một lần buông tha nơi mẫn cảm đó, tùy ý nghiền ép khiến anh không ngừng dãy dụa rên rỉ.
Thật không có tiền đồ. Coi như dùng hai tay gắt gao che miệng, cũng không ngăn được âm thanh rên rỉ ngọt ngào. Anh lúng túng nhìn Bách Doãn ở trên, nước mắt liên tục chảy vào tóc, cùng mồ hôi hòa thành một thể.
Anh muốn nhịn, cơ thể căn bản lại không nhịn được, quyền khống chế thân thể vừa bắt đầu liền giao cho Bách Doãn, anh không có cách nào khác, chỉ có thể theo từng động tác của Bách Doãn run rẩy, cùng với ván giường kịch liệt lay động.
Thời điểm lên cao trào, anh nhấc cánh tay ướt đẫm, vòng lấy cổ Bách Doãn, run rẩy hôn. Bách Doãn ngậm môi anh, tùy ý để anh bắn ra chất lỏng làm bẩn bụng dưới hai người.
Anh há mồm thở dốc, tứ chi cơ hồ tê liệt. Bách Doãn cắn vành tai anh, tựa như đang nói câu gì, anh đều không nghe rõ, duy nhất có thể cảm giác được chính là -- Bách Doãn vẫn còn ở trong thân thể mình.
Nhận thức này làm anh chợt cảm thấy an tâm, lẩm bẩm nói: "Tiểu Doãn, tiểu Doãn..."
"Ân?"
"Làm tôi... tiếp tục làm tôi!"
Bách Doãn giữ eo anh, nhấp so với vừa rồi càng thêm hung mãnh.
Anh càn rỡ kêu gào, tiếng khóc thốt ra theo từng nhịp của Bách Doãn.
...
Đêm khuya, Bách Doãn rút người ra, tính khí mang theo phần lớn tinh dịch. Tiêu Hủ xụi lơ trên giường, bắn qua ba lần, hai chân mở ra hết cỡ, thân thể run rẩy, ngón chân còn đang co quắp, ngực phập phồng, ánh mắt cũng rời rạc.
Bách Doãn ngồi xuống cuối giường, nhấc chân anh lên, nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân đang co quắp lại, đợi anh phục hồi tinh thần lại, mới kêu: "Tiêu Hủ."
Anh làm sao không biết xẩu hổ mà đáp lại, nắm gối che mặt.
Bách Doãn không thể làm gì khác hơn là gãi gãi lòng bàn chân anh.
"A!" Anh ngồi dậy, hoảng loạn, làm động đến nơi vừa bị làm quá độ kia, đau đến mức đột nhiên thu chân về.
Bách Doãn cười hỏi: "Bây giờ còn chê tôi làm tình kém?"
Bách Doãn cầm lấy cái bát không, chọn một miếng sườn hai lát bí đao, thêm chút nước canh, đặt trước mặt anh, "Biết rõ còn hỏi."
"Tôi buổi tối không ăn thịt". Tiêu Hủ khẩn trương đem bát đẩy ra, ánh mắt không ngừng lia trên sàn nhà.
"Đừng đánh trống lảng." Bách Doãn nói: "Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta quen nhau?"
"Tôi không biết." Tiêu Hủ chột dạ nói: "Tôi cũng không phải tên nhóc mới yêu lần đầu, yêu đương còn đi đếm ngày."
"Được, vậy tôi là tên nhóc mới biết yêu, tối đếm." Bách Doãn gãy gãy ngón trỏ, gật một cái, "Hôm nay là ngày thứ tư."
Bách Doãn trong chốc lát không biết có nên nói "A, đã ngày thứ tư rồi" hay không, vẫn là nói "A, mới ngày thứ tư thôi."
"Tiêu Hủ, anh xấu hổ?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Tôi cái gì xấu hổ?" Tiêu Hủ giật mình, đôi mắt trong veo như nước, hai má hơi ửng hồng.
"Anh đỏ mặt kìa."
"Đó là bởi vì canh quá nóng!"
"Nhưng anh chưa có ăn mà."
"..."
Mịa nó! Tiêu Hủ trong lòng thầm mắng một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền cầm bát lên ăn.
Bách Doãn đứng dậy, chỉnh chỉnh nút điều hòa, lại nói: "Chúng ta đã làm qua một lần, không phải sao? Anh có gì mà còn xấu hổ."
"Khục....khụ khụ khụ...ụ... Cậu!" Tiêu Hủ sặc ra nước mắt, tức giận bất bình trừng Bách Doãn.
Lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Bách Doãn thu lại, một tay lấy khăn giấy lau nước canh trên tay Tiêu Hủ, một tay vỗ nhè nhẹ lưng anh, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
"Cậu nhất định phải nói mấy thứ này lúc tôi đang ăn canh sao?" Tiêu Hủ một bên ho khan một bên quát.
"Tôi đã nói từ sớm rồi mà." Bách Doãn nói: "Trước khi đưa canh cho anh, tôi cũng đã nói, chúng ta hôm nay thử xem."
"Thử xem cái gì hả!"
"Anh giả vờ nghe không hiểu? Tiêu Hủ, anh như vậy thật giống tiểu tử chưa biết yêu lần nào nha."
"Thối lắm!" Tiêu Hủ tức đến nổ phổi, "Cậu mới là tên tiểu tử chưa yêu lần nào đó!"
"Tôi vốn là vậy mà." Bách Doãn không cùng anh so đo, "Nhưng không phải anh nói rất từng trải sao?"
"Tôi!"
"Đêm nay thử xem sao?" Bách Doãn dựa bên cạnh bàn, một tay chống trên ghế Tiêu Hủ, đem anh khóa lại, "dù sao chúng ta cũng đã làm, không đến nổi có chướng ngại tâm lý a!?"
Tiêu Hủ bị bức đến độ hô hấp không thông, lớn tiếng nói: "Thử thì thử!"
Bách Doãn sờ sờ môi, "Đây là canh thanh đạm, tối nay không có làm đồ cay, ăn được không?"
Tiêu Hủ mặt đã hồng lên tới cổ, "Nếu tôi nói ăn không quen bây giờ cậu sẽ đi làm gà xào xả ớt cho tôi chắc?"
"Vẫn là thôi đi." Bách Doãn lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng là lần đầu nói chuyện yêu đương, lần trước bị nói "kĩ thuật kém", lần này chuẩn bị nỗ lực một chút, xem có thể cứu vãn lại hình tượng trong lòng anh hay không."
Tiêu Hủ không được tự nhiên run rẩy chân, muốn nhịn mà không được.
Bách Doãn lại nói: "Tôi sợ anh ăn cay ngày mai cái mông sẽ đau a."
"Ba!" Tiêu Hủ đem đũa vỗ vào miệng chén, "Cậu cậu cậu!"
"Được rồi, vẫn là ăn cơm trước đi." Hắn vừa nói vừa gắp cho anh một miếng sườn.
Sau bữa cơm chiều, Bách Doãn ra ngoài, nói thẳng là đi mua dầu bôi trơn cùng ít thuốc dự phòng.
Tiêu Hủ á khẩu không trả lời được, toát mồ hôi lạnh.
Bách Doãn nói: "Chờ tôi về sẽ giúp anh khuếch trương, anh đừng có tự làm."
Nghe âm thanh cửa đóng lại, Tiêu Hủ ôm đầu phát điên một hồi, "Mấy người trẻ tuổi các cậu đều không giữ mồm giữ miệng như thế hả? Cái gì cũng phải nói ra mới được? Một chút liêm sỉ cũng không có? Tên nhóc nhà cậu, khuếch trương cái rắm! Lần trước cậu ngủ đến heo còn không bằng, nếu tôi không tự mình ngồi lên động, cậu còn sướng được chắc? Bây giờ còn đòi chỉ dạy tôi, ai cần cậu xoa bóp hả? Xoa xoa cái ruột già heo í!"
Không thể bình tĩnh, Tiêu Hủ mắng xong vội vã vào nhà vệ sinh, cởi áo quan sát cơ bụng, vừa nhìn lại buồn bực, vừa mới ăn sườn xong không lâu, bụng có chút đầy.
"Mẹ kiếp!" Thời gian còn sớm, Tiêu Hủ nước tới chân mới nhảy, thay quần áo thể thao xuống lầu chạy bộ, tự thề không tiêu hao hết đống sườn trong bụng thì không về.
9 giờ, di động vang lên.
Bách Doãn: "Đi đâu vậy?"
"Chạy bộ." Tiêu Hủ hì hục.
"Giờ không còn sớm nữa." Bách Doãn nói: "Mau về đi."
"Tôi chạy nửa tiếng nữa!"
"Vậy tôi tới tìm anh."
"..."
"Sao?"
"Cậu đừng tới, tôi về đây."
Tiêu Hủ trùm quần áo kín bưng, sợ người trong lòng thấy biểu tình khó coi của mình lúc chạy bộ.
"Chuẩn bị cho anh chút nước nóng." Bách Doãn mở cửa, "Trước đi tắm một cái, thả lỏng chút."
Chạy hơn một giờ, Tiêu Hủ mệt mỏi toàn thân không chút sức lực, lúc thả mình vào nước ấm không kìm được hô một tiếng "Sảng khoái a", chợt nghe ở cửa phòng tắm truyền tới một tiếng cười khẽ.
Anh lập tức tỉnh lại, dùng sức bóp bả đùi, nhỏ giọng nói: "Sảng khoái cái gì mà sảng khoái!"
Ngâm mình hơn nửa giờ, Tiêu thiếu gia lo sợ ngồi trong bồn tắm ôm đầu gối, vừa kích động vừa thấp thỏm, thỉnh thoảng sờ sờ cái eo đáng thương, thở dài một cái, rồi lại mỉm cười, sau đó lại trầm mặt xuống... Cứ thế lặp đi lặp lại.
Bách Doãn gõ cửa nói: "Nước lạnh rồi, ngâm lâu sẽ bị cảm."
Tiêu Hủ lúc này mới đứng lên, hít sâu một hơi, "Được rồi, cậu gấp cái gì hả?"
Bách Doãn đứng tựa ở cạnh cửa nói: "Lần đầu yêu đương, anh nói tôi vì cái gì mà gấp đây?"
Tiêu Hủ nghe đến "lần đầu" mặt liền phát nóng, có trời mới biết anh cũng trăm phần trăm là lần đầu a, Bách Doãn lại luôn nhấn mạnh "lần đầu", tựa như dụng ý muốn anh thuận theo y.
[Mặt bi thương =.=]
Đèn phòng khách và thư phòng đều đã tắt, chỉ còn đèn trong phòng ngủ. Tiêu Hủ cuống đến độ suýt nữa đi cùng tay cùng chân, tim đập loạn xạ, miệng lưỡi khô khốc.
"Muốn uống nước?" Bách Doãn mặt áo thun rộng thùng thình, phía dưới chỉ mặc quần lót, đứng bên giường nói: "Trông anh rất căng thẳng."
"Phắc! Tôi? Căng thẳng?" Tiêu Hủ cố giả bộ trấn định: "Tôi từng trải qua vô số người..."
"Biết rồi." Bách Doãn đột nhiên cắt ngang, tiến tới hai bước kéo anh lùi lại sau, không kịp đề phòng, nhất thời bị ném lên giường.
Anh mặc áo ngủ tơ lụa, vạt áo mở ra, cảnh tượng giữa hai chân bị nhìn không sót một tí gì.
"A!" Đang muốn che, Bách Doãn đã nghiêng người lên, một đầu gối nhét giữa hai chân, nắm lấy cằm anh nói: "Không mặc quần lót? Vậy cũng tốt a."
"Cái gì tô..."
Chữ "tốt" còn chưa nói ra miệng, đã bị lật người sang, áo ngủ bị kéo tới ngang hông, tay Bách Doãn thăm dò tiến vào.
"Tôi đỡ phải giúp anh cởi."
Anh sống lưng tê rần, răng nhẹ nhàng run lên, khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, "Cậu cậu cậu...cậu là đang muốn làm gì?"
Bách Doãn không nói, tay trái vòng ra sau eo, nâng lên, tay phải xoa xoa mông anh, ngón tay thoa dầu bôi trơn lành lạnh đặt lên khẩu huyệt.
"A!" Anh bối rối, chỗ tư mật nhất trên người bị châm lửa, không còn cách nào nhúc nhích, ý thức cơ hồ đều hội tụ ở nơi đó, để Bách Doãn từ từ khuếch trương.
"Bách Doãn...Tiểu Doãn..." Anh nhẹ nhàng thở dốc, thân thể càng nóng lên, muốn quay đầu nhìn một cái, cổ lại bị giữ chặt, làm sao cũng không nhúc nhích được.
Bách Doãn không lên tiếng, cả căn phòng ngoại trừ tiếng hừ nhẹ của Tiêu Hủ, chỉ có tiếng nước dâm mỹ ra vào nơi khẩu huyệt.
"Cậu...cậu xoa chỗ nào đó!"
"Là chỗ này?"
Lúc đầu ngón tay chạm phải nơi nào đó, Tiêu Hủ vùi mặt vào gối, phía sau thít lại. Bách Doãn kiên nhẫn xoa ấn nơi đó, tận lực đem ngón tay gãi gãi. Tiêu Hủ lập tức run rẩy, thắt lưng cong lại, nhỏ giọng kêu: "Không, không muốn!"
"Đúng là chỗ này rồi." Bách Doãn liền xoa ấn mấy lần, Tiêu Hủ chỉ cảm thấy một loại cảm giác tê dại trước nay chưa từng có chạy toàn thân, khó chịu thở không nổi, lại không thể khống chế muốn càng nhiều.
Lần trước làm tình, rõ ràng chỉ có đau, lần này mới chỉ dạo đầu, toàn thân liền nóng rang.
Bách Doãn rút tay ra, mang theo chút nước sền sệt. Khẩu huyệt được xoa nắn dễ chịu không nỡ để ngón tay rời đi, tham lam mở ra đóng lại. Tiêu Hủ không kìm được mà lui về phía sau một chút, vểnh mông, cọ cọ lên đầu ngón tay Bách Doãn.
Bách Doãn ánh mắt càng ngày càng sâu, để Tiêu Hủ tùy ý cọ cọ nửa phút, đột nhiên phát lực, đem anh lật lên.
Khoảnh khắc nằm ngửa trên giường, Tiêu Hủ hé nửa miệng, ánh mắt mờ mịt mê hoặc nhìn Bách Doãn.
Áo ngủ đã bị cởi, quanh thân không một mảnh vải, vành mắt phiến hồng, thứ giữa hai chân lảo đảo đứng lên.
Anh hốt hoảng nắm chặt tay lại, hai tay khẩn trương đến không biết để vào đâu.
"Tôi...tôi không muốn chính diện!" Anh muốn xoay người, cổ tay lại bị đè lại, Bách Doãn phía trên nhìn xuống, trầm giọng nói: "Tôi muốn nhìn anh."
"Không... Bách Doãn cậu!" Thời điểm một chân bị nâng lên, Tiêu Hủ xấu hổ nhắm chặt mắt lại, hai tay dùng sức nắm chặt ga giường, ngực phập phồng kịch liệt.
Chân còn lại cũng bị nhấc lên, mặc dù không nhìn, anh cũng biết tư thế lúc này xấu hổ cỡ nào.
Có thể xấu hổ cũng giống một loại thuốc kích dục, anh khó chịu mà nâng cao eo, hướng khẩu huyệt ướt nhẹp về phía Bách Doãn.
"Tiểu Doãn, tiểu Doãn!"
Bách Doãn cởi quần lót, cầm tính khí đã sớm cứng ngắc vuốt ve một cái, không nói một lời đi vào.
"Ưm!" Tiêu Hủ khẩn trương tới cực điểm, cũng mẫn cảm đến cực điểm, chỉ cảm thấy sau huyệt bị lấp chặt, liền run rẩy rên rỉ, "Bách Doãn!"
"Thả lỏng." Bách Doãn đè bắp đùi của anh, chậm rãi tiến vào trong, vẫn chưa vội đi sâu, chỉ di chuyển ở cửa huyệt, nhích từng chút một, chờ anh thả lỏng hơn, liền thẳng lưng đi vào phân nửa.
Ngón tay nắm ga trải giường của Tiêu Hủ dần trở nên trắng, cảm giác thân thể căng đau khiến mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng không giống lần trước, lần này đau đớn nhưng mang theo chút kích thích, anh không bài xích, thậm chí muốn Bách Doãn đi sâu vào hơn.
Bách Doãn cúi người xuống, hôn môi anh, đem chân anh mở rộng thêm ra, đợi anh thích ứng sau đó mới đâm sâu vào trong, không chút ngạc nhiên thấy được hình ảnh con ngươi anh đang căng thẳng.
"Chính là chỗ này? Tôi vừa rồi đã tìm được." Bách Doãn hạ giọng, kiên nhẫn chà xát một điểm, cảm giác được người dưới thân run rẩy, ôn nhu nói: "Thả lỏng, anh kẹp chặt quá."
Tiêu Hủ viền mắt ướt át, hai mắt mờ mịt, rên rỉ một gấp hơn, nơi mẫn cảm bên dưới bị chà xát đến muốn vỡ vụn, mồ hôi ướt đẫm dán lên người Bách Doãn, khẽ lắc đầu kêu: "Bách Doãn, không muốn, không được!"
"Không muốn sao?" Bách Doãn liếm liếm khóe môi anh, lại chọc vào chỗ đó càng sâu, dồn sức ở phần eo, da thịt chạm vào nhau, phát ra âm thanh đậm tình sắc.
Tiêu Hủ liên tiếp lắc đầu, âm thanh bất ổn, tùy tiện gọi tên người trong lòng, tay phải hướng phía dưới sờ soạng.
"Đừng đụng." Bách Doãn bắt lấy tay anh, vừa di chuyển vừa nói: "Không được tự làm."
"Hức!" Tiêu Hủ âm thanh nức nở - là đang khóc thật.
Lần trước căn bản không phải như thế!
Lần trước không có khoái cảm, chỉ có đau. Lần này thân thể triệt để bị nới căng, cái kia của Bách Doãn ở bên trong động không ngừng. Đau nhức biến thành khoái cảm, thậm chí biến thành rượu làm say lòng người.
Anh không chịu nổi, muốn trốn tránh, nhưng thân thể không nghe lời, chỉ muốn thứ dưới thân kia liên tục động.
Bách Doãn hơi thở dần dần nặng nề, mồ hôi từng giọt rơi trên người anh, rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, không một lần buông tha nơi mẫn cảm đó, tùy ý nghiền ép khiến anh không ngừng dãy dụa rên rỉ.
Thật không có tiền đồ. Coi như dùng hai tay gắt gao che miệng, cũng không ngăn được âm thanh rên rỉ ngọt ngào. Anh lúng túng nhìn Bách Doãn ở trên, nước mắt liên tục chảy vào tóc, cùng mồ hôi hòa thành một thể.
Anh muốn nhịn, cơ thể căn bản lại không nhịn được, quyền khống chế thân thể vừa bắt đầu liền giao cho Bách Doãn, anh không có cách nào khác, chỉ có thể theo từng động tác của Bách Doãn run rẩy, cùng với ván giường kịch liệt lay động.
Thời điểm lên cao trào, anh nhấc cánh tay ướt đẫm, vòng lấy cổ Bách Doãn, run rẩy hôn. Bách Doãn ngậm môi anh, tùy ý để anh bắn ra chất lỏng làm bẩn bụng dưới hai người.
Anh há mồm thở dốc, tứ chi cơ hồ tê liệt. Bách Doãn cắn vành tai anh, tựa như đang nói câu gì, anh đều không nghe rõ, duy nhất có thể cảm giác được chính là -- Bách Doãn vẫn còn ở trong thân thể mình.
Nhận thức này làm anh chợt cảm thấy an tâm, lẩm bẩm nói: "Tiểu Doãn, tiểu Doãn..."
"Ân?"
"Làm tôi... tiếp tục làm tôi!"
Bách Doãn giữ eo anh, nhấp so với vừa rồi càng thêm hung mãnh.
Anh càn rỡ kêu gào, tiếng khóc thốt ra theo từng nhịp của Bách Doãn.
...
Đêm khuya, Bách Doãn rút người ra, tính khí mang theo phần lớn tinh dịch. Tiêu Hủ xụi lơ trên giường, bắn qua ba lần, hai chân mở ra hết cỡ, thân thể run rẩy, ngón chân còn đang co quắp, ngực phập phồng, ánh mắt cũng rời rạc.
Bách Doãn ngồi xuống cuối giường, nhấc chân anh lên, nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân đang co quắp lại, đợi anh phục hồi tinh thần lại, mới kêu: "Tiêu Hủ."
Anh làm sao không biết xẩu hổ mà đáp lại, nắm gối che mặt.
Bách Doãn không thể làm gì khác hơn là gãi gãi lòng bàn chân anh.
"A!" Anh ngồi dậy, hoảng loạn, làm động đến nơi vừa bị làm quá độ kia, đau đến mức đột nhiên thu chân về.
Bách Doãn cười hỏi: "Bây giờ còn chê tôi làm tình kém?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.