Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 31: Chương 30-2

Sơ Hòa

14/07/2021

"Vậy tôi thì sao?" Tiêu Hủ nằm nhoài trên bồn tắm, cằm gối trên cánh tay, bị ôm vào ngâm nước nóng một phút, rốt cuộc tìm về chút khí lực, tiếp tục lời ban nãy: "Tiểu Doãn, hỏi cậu đó, nói đi."

"Anh cái gì?" Bách Doãn làm bộ nghe không hiểu, bắt được cổ tay anh: "Ngồi dậy, quay về nằm lên giường, tôi xoa giúp anh."

"Xoa cái gì mà xoa!" Tiêu Hủ lập tức khẩn trương, bất đắc dĩ quát, giọng khàn khàn, "Cậu đem tôi làm thành cái dạng này, còn muốn nữa?"

Bách Doãn buồn cười, tạt ngụm nước lên mặt anh, "Đem anh làm thành cái dạng gì rồi?"

"Nói thì cứ nói, có thể không động thủ sao?" Tiêu Hủ gạt hết nước trên mặt, "Cậu mới xoa một tí liền muốn đi vào, đám tiểu chó săn các cậu thể lực khỏe, tôi đêm nay ngược lại không tốt."

"Tiểu chó săn?" Bách Doãn nheo mắt lại, "Tôi hả?"

Tiêu Hủ lúc này mới phát giác mình nói lỡ miệng, nhỏ giọng nói: "...ngược lại không làm..."

Bách Doãn xoa nhẹ mái tóc ướt nhẹp của anh hai lần, hai tay luồng vào trong nách, làm bộ muốn đem anh nhấc lên. Tiêu Hủ sợ hết hồn, vội vã lui tới bên cạnh, "Cậu làm gì đó? Đừng có ỷ mạnh a?"

"Tôi chỉ muốn xoa bóp cho anh thôi, thư giãn chút." Bách Doãn thở dài: "Vừa rồi rửa sạch giúp anh, thấy chỗ đó có chút sưng đỏ, có thể ngâm nước nóng một chút, nhưng không được để lâu, vẫn là nên xoa bóp một chút."

"A..." Tiêu Hủ hơi xấu hổ, "Thì ra cậu không định tiến vào?"

"Anh tưởng tôi lại cho vào sao?"

"Phi!" Tiêu Hủ bĩu môi, "Tôi không có đói khát như thế!"

Bách Doãn khoát tay anh, đỡ anh đứng lên. Vừa rồi nằm trong bồn tắm, hiện tại lõa lồ mà đứng, anh thẹn thùng đứng lên, tay hướng bên dưới che che giấu giấu, dè dặt bước ra khỏi bồn tắm.

"Tôi muốn mặc quần áo." Anh nói.

Bách Doãn liếc nhìn anh: "Thiếu gia muốn tôi giúp thay áo?"

Anh lẩm bẩm: "Tôi tự mình mặc!"

Ga trải giường bị dơ, Bách Doãn đưa Tiêu Hủ sang phòng khác. Tiêu Hủ vừa thấy áo quần liền che lên người, sau khi mặc tử tế lên người mới phát hiện là đồ của Bách Doãn.

Buổi chiều phơi khô chưa kịp xếp vào tủ quần áo, trên vải còn lưu lại hương bột giặt cùng mùi nắng.

Bách Doãn không lên tiếng, mang tới lọ mỡ vừa mua, ngồi bên giường vỗ vỗ chân.

Tiêu Hủ: "..."

"Lại đây a." Bách Doãn nói: "Anh đứng xa như vậy làm gì?"

"Tôi thích đứng đây." Tiêu Hủ có chút phản kháng, "Đứng không thể bôi được sao?"

"Là ai vừa rồi hai chân phát run, không xuống giường nổi?" Bách Doãn ung dung cầm hộp thuốc mỡ, "Nhất định phải để tôi ôm đến phòng tắm?"

"Được rồi đừng nói nữa!" Tiêu Hủ cắn răng tiến lên, "Nằm úp thì nằm úp!"



Nhưng là lúc đi tới trước mặt Bách Doãn, quỳ gối bên giường chuẩn bị nằm úp xuống liền lúng túng, vô cùng đáng thương nói: "Vậy cậu nhẹ chút a...Đừng, đừng..."

"Đừng cái gì?"

"Đừng có lại đâm vào!"

Bách Doãn cố nín cười, vỗ lên cái mông trần trụi của anh một cái, "Biết rồi."

Lần trước ở quán rượu một mình trong phòng tắm chuẩn bị, vừa đau vừa uất ức, cho thuốc mỡ đầy tay, nhưng làm kiểu gì cũng không thấy dễ chịu. Hiện tại nằm trên đùi Bách Doãn, huyệt khẩu sưng tấy được ngón tay ôn nhu xoa bóp, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Tiêu Hủ nhắm mắt lại, thoải mái hừ hừ, tùy ý Bách Doãn thao túng, không bao lâu liền buồn ngủ.

Ngón tay Bách Doãn hướng bên trong ấn một cái, anh nhất thời tỉnh lại, mông phản xạ có điều kiện mà cong lên, quay mặt kháng nghị: "Đã nói đừng đâm vào!"

Bách Doãn rút tay ra, cho thêm chút mỡ, tiếp tục xoa.

Tiêu Hủ hưởng thụ được một chốc, lại buồn ngủ, lúc triệt để thả lỏng, lại bị Bách Doãn đâm một cái.

"Cậu!" Anh đỏ mặt kêu: "Cậu cố ý phải không?"

"Ai bảo anh ngủ gà ngủ gật." Bách Doãn vỗ vỗ cái mông, "Anh vừa rồi không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao?"

"Phải không?" Tiêu Hủ hốt hoảng.

"Phải. Vừa rồi ở phòng tắm, anh nói 'Còn tôi thì sao?'" Bách Doãn nói: "Lúc đó tôi chưa hiểu, anh hãy nói một chút, 'Còn tôi thì sao' là có ý gì?"

Tiêu Hủ nghĩ tới, bên tai liền lập tức nóng lên. "Cái đó..."

"Hửm?" Bách Doãn bất động thanh sắc, ngón tay tăng thêm lực đạo, Tiêu Hủ trong lòng căng thẳng, đành phải bé ngoan thẳng thắn: "Cậu không phải hỏi tôi cậu làm thấy thế nào sao? Tôi, tôi cũng muốn hỏi cậu chuyện đó."

"Anh muốn hỏi tôi, tôi cảm thấy anh thế nào?" Bách Doãn vừa xoa vừa nói: "Là chuyện này hả!?"

Tiêu Hủ mắc cỡ chết được, vội vã cuống cuồng, muốn nghe đánh giá, lại lo lắng Bách Doãn sẽ nói 'Quá kém cỏi', vì vậy sớm tìm cho mình lối thoát: "Lần này chắc cậu cảm thụ không rõ, toàn bộ quá trình đều mình cậu động, tôi không dùng chút sức nào. Kỳ thực phần eo của tôi lực rất tốt, lần sau để tôi ở trên đi, cho cậu cảm thụ một chút a!"

Ngón tay Bách Doãn dừng lại, Tiêu Hủ được xoa thoải mái, chợt dừng lại có chút mất mát, vểnh mông hướng tay Bách Doãn cọ cọ, nói tiếp: "Tôi cơ bụng rất khỏe."

Bách Doãn đột nhiên nhéo nhéo trên lưng anh, "Ừm, cảm giác không tệ."

Anh liền cà cà, nghe Bách Doãn nói: "Làm không tồi."

Tim đập rộn lên, Tiêu Hủ vùi mặt vào gối, hai chân đạp đạp.

Mở cờ trong bụng.

Bách Doãn lại hỏi: "Tiểu chó săn là có ý gì?"

Tiêu Hủ không cọ nữa, nằm giả chết.



"Anh tại sao lại nói tôi là tiểu chó săn?" Bách Doãn cố ý đâm vào chỗ đó, nửa đùa nửa thật: "Không cảm thấy rất không tôn trọng người khác sao?"

"Đó chỉ là một hình dung mà thôi." Tiêu Hủ cảm thấy được chính mình nổi lên phản ứng, trở mình, không cho Bách Doãn chạm vào mặt sau nữa, không muốn lại đem phía trước bại lộ trước mặt đối phương.

"Dùng chó săn để hình dung bạn trai mình?" Bách Doãn nắm chặt thứ giữa hai chân anh, anh lập tức thành thật, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn con ngươi đang động.

Bách Doãn buông anh ra, "Trên mạng tin tức nhiều, xem thì xem, đừng thấy cái gì cũng học theo, cũng đừng đem những người khác áp đặt lên mình."

Anh bị tình dục phủ đầu óc, nghe cái gì cũng như lọt vào sương mù, cảm thấy mặt sau có chút không thoải mái, vươn mình ra hiệu cho Bách Doãn lại xoa xoa.

Bách Doãn nói: "Nghiện rồi?"

Anh hừ hai tiếng: "Là cậu muốn chơi cái mông tôi."

Lời còn chưa dứt, mông thịt liền trúng một cái tát.

"Cậu!"

"Đúng vậy, tôi muốn chơi cái mông anh, xoa bóp cũng là chơi, đánh cũng là chơi."

Tiêu Hủ nói không lại, cư nhiên ở trong lòng thừa nhận -- cắm cũng là chơi!

Sau khi hơi tỉnh táo một chút, anh nghĩ lại mà sợ: May là không nói ra!

Hôm sau phải đi làm, sau khi tắt đèn, hai người hai bên giường. Tiêu Hủ rất mệt, trước khi ngủ nhớ tới còn việc chưa làm, chạy tới thư phòng lấy điện thoại, rồi rón rén vào phòng vệ sinh.

Bách Doãn hỏi: "Anh làm gì đó?"

"Ngồi luyện eo một chút!" Anh nói.

Bách Doãn tựa ở đầu giường, căn bản không tin.

Giờ này ngồi luyện eo? Có khả năng sao?

Tiêu Hủ không dám ngồi, dựa vào vách tường lên diễn đàn, cực nhanh gõ một hàng chữ, sau khi gửi đi liền cứng ngắc quay lại thư phòng, làm như kẻ gian chạy về phòng ngủ.

Đã hừng đông, xem như là nói chuyện yêu đương ngày thứ năm, anh nhích lại gần hướng Bách Doãn, hài lòng nhắm mắt lại.

Đợi người bên cạnh hô hấp dần dần bình ổn, Bách Doãn ngồi dậy, xác định Tiêu Hủ đang ngủ, mới đứng dậy đi tới thư phòng.

Mật khẩu điện thoại Tiêu Hủ quá đơn giản, vẽ hình số '8' một cái liền mở được.

Bách Doãn ấn vào diễn đàn kia, tự động đăng nhập, sau khi vào, thấy được comment mới nhất của Tiêu Hủ.

Nội dung: Các tiểu bằng hữu lớn tuổi tới nói chuyện một chút a, tiểu chó săn nhà các cậu làm việc có được không?

Trả lời: Tốt! (nói thêm một chút, tôi rốt cuộc có thể tham gia cái đề tài này rồi!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook