Nghịch Lân

Chương 12: Kế hoạch biến cường

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



Sau khi rời khỏi cửa hàng tinh hạch, tâm tình Tần Hiên cũng chẳng có gì là vui vẻ , trên đường phố mua một vài thứ cần thiết rồi trở về nhà .

Hắn đi tới thế giới này đã được mấy ngày. Trong mấy ngày này, Tần Hiên không chỉ chứng kiến được cảnh chiến đấu hoa lệ giữa ma pháp sư và đấu sỹ mà càng cảm giác được cái thế giới này có quá nhiều bi ai.

Bởi vì hắn bây giờ là một tên phế vật. Ở vào tình cảnh này tần hiên càng thấm thía thế giới này quá bi ai. Khái niệm : Mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, Tần Hiên nhận thức càng thêm sâu sắc.

Ở đây không có cái gì là công bằng, chỉ có kẻ mạnh là được tôn sùng. Nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp thì nhất định bản thân phải mạnh mẽ. Chỉ có bản thân cường đại mới khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.

Hết thảy mọi thứ đều lấy thực lực làm căn bản.

Xem ra phải khiến cho chính mình thật nhanh trở lên cường đại.

Nếu muốn làm cho chính mình trong khoảng thời gian ngắn mạnh lên, biện pháp tốt nhất là hấp thu lực lượng từ những kẻ khác. Như vậy, thực lực của bản thân mới thực sự tăng vọt trong một thời gian ngắn.

Nhưng là, Tần Hiên biết rõ rằng thân thể mình hiện tại không thể làm như vậy. Trước mắt phải xây dựng nền móng cho vững chắc. Nếu như bây giờ đi hấp thu lực lượng của kẻ khác, có thể trong thời gian ngắn có thể trở lên mạnh mẽ .

Nhưng vật cực tất phản. Nếu như bây giờ hấp thu quá nhiều lực lượng của kẻ khác chuyển hoá thành của mình, về sau này với con đường tu luyện của mình chắc chắn sẽ bất lợi. Thậm chí khó mà có thể tấn cấp. Vì vậy, dựa vào hấp thu lực lượng của người khác để tăng cường thực lực của mình là chính là hạ sách.

Chỉ có lực lượng do tự bản thân khổ tu mới là lực lượng mạnh nhất. Tần Hiên hiểu rõ ràng điều này.

Nhưng mà cũng không phải không thể hấp thu lực lượng của kẻ khác để làm tăng thêm lực lượng của mình. Chỉ là không nên quá ỷ lại vào việc hấp thu lực lượng của người khác là được. Nếu không hấp thu, thì hấp tinh đại pháp chẳng nhẽ vô dụng? Lại càng không thể trở thành một công pháp lợi hại rồi.

Hấp tinh đại pháp là một môn huyền công cổ xưa. Cái đáng sợ nhất là ở chỗ không chỉ đi hấp thu công lực của người khác đơn giản như vậy...

Nửa tháng cứ thế trôi qua .

Trong suốt nửa tháng này Tần Hiên vẫn tập trung vào tu luyện. Chỉ có điều, làm Tần Hiên vừa vui mừng vừa lo sợ chính là, tuy linh khí ở đây so với địa cầu đậm đặc hơn không biết bao nhiêu lần nhưng thực lực của Tần Hiên vẫn dậm chân ở nhất giai đấu sỹ .

Qua nửa tháng thời gian, chân khí trong kinh mạch Tần Hiên giống như một giọt nước mưa ngưng tụ thành một dòng suối nhỏ. Tuy vẫn ở thực lực nhất giai đấu sĩ nhưng so với nửa tháng trước không biết đã mạnh gấp bao nhiêu lần.



Hơn nữa, làm cho Tần Hiên hài lòng chính là thân thể của mình đã biến chuyển mạnh mẽ. Có được kết quả này là do Tần Hiên đã bỏ một nửa lực lượng cùng thời gian để tu luyện thân thể .

Là võ giả, tuy theo đuổi mục tiêu chí cường, nhưng bọn họ từ trước đến giờ vẫn không quên rèn luyện cơ thể, phải biết rằng cơ thể cường hãn mới chính là cơ sở để giúp công lực biến cường.

“Đã đến lúc tiến hành kế hoạch biến cường rồi!”. Tần Hiên mở mắt, lẩm bẩm nói một mình.

Sau đó hắn đem tất cả vật dụng cần thiết thu vào trong bọc quần áo, để lại trong nhà một bức thư rồi mang theo bọc quần áo ly khai .

“Tần Hiên ca ca, ta tới rồi ” Mỗi ngày vào lúc chập tối, đúng giờ này là Thanh Thanh có mặt tại nhà Tần Hiên. Nhưng hôm nay nàng vào trong nhà Tần Hiên chỉ thấy im lặng không có bóng người. Sau cùng nàng nhìn thấy phong thư của Tần Hiên để trên mặt bàn!

Lá thư cực đơn giản, chỉ có mấy dòng chữ tâm sự . Thanh Thanh chỉ cần đảo qua là xem hết .

“Tần Hiên ca ca muốn đi tu luyện?”

Thanh Thanh trên mặt lộ ra một tia lo lắng, sau đó thì khúc khích cười. Chuyện này làm cho nàng rất vui . Mặc dù Thanh Thanh biết rõ Tần Hiên không có khả năng trở lên cường đại. Miễn là Tần Hiên chịu cố gắng, chỉ cần một điểm này cũng đã làm nàng cao hứng không thôi.

“Đã như vậy ta cũng phải cố gắng hơn” Thanh Thanh lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi nhà Tần Hiên.

Mà lúc này, Tần Hiên cũng đã đi vào Thượng đô sơn, đang men theo rặng núi tiến sâu vào phía trong.

Mấy ngày nay hắn đã biết rõ, ở phía ngoài Thượng đô sơn rất hiếm khi xuất hiện ma thú. Lần trước xuất hiện hoả lang cũng chỉ là một điểm vô cùng hi hữu. Tại bên ngoài Thượng đô sơn này, chỉ toàn dã thú sinh sống. Như là cọp, báo, lợn rừng các loại..

Đang đi về phía trước đột nhiên Tần Hiên đột ngột dừng lại, xoay người nhỉn về một bên. Thực lực của hắn sớm đã đạt đến nhất giai. Thính giác càng vì thế trở lên linh mẫn hơn .Động tĩnh chung quanh dù nhỏ đến mấy cũng không thể thoát khỏi lỗ tai hắn .

“Tất tất tốt tốt” Một loạt tiếng động vang lên truyền tới, Tần Hiên chăm chú nhìn kỹ lại vừa lúc chứng kiến cách đó không xa một quái vật to lớn đang vọt lại phía mình .

Tần Hiên không hề cảm thấy sợ hãi, đứng tại chỗ lạnh lùng quan sát quái vật to lớn đang lao lại phía mình.

Hình ảnh quái vật lớn dần lên. Lúc này Tần Hiên mới phát hiện nguyên lai toàn thân quái vật một màu đen tuyền, phía trước còn mọc ra hai cái răng nanh. Đích thị là một con lợn rừng!

Chỉ là con lợn rừng này so với mấy con lợn rừng ở địa cầu thì to hơn nhiều.

“Đông đông đông” Tiếng động vang theo chân con lợn rừng lao đến chỗ này ngày một lớn.Tần Hiên có cảm giác mặt đất đang rung chuyển theo tiếng bước chân của con lợn rừng..



Đôi mắt con lợn rừng loé lên hung quanh nhìn chằm chằm vào Tần Hiên. Nó bước từng bước “hanh xích hanh xích ” hướng đến chỗ Tần Hiên. Phía trước lộ ra cặp răng toả ra hàn quang khiếp người.

Giống như một ngọn núi lớn, lợn rừng thoạt nhìn có vẻ nặng nề nhưng tốc độ lại cực nhanh. Thoáng chốc nó đã tiếp cần gần trước mặt Tần Hiên. Hét lớn một tiếng, cặp răng nanh to lớn húc về phía Tần Hiên.

Hai mắt Tần Hiên lấp loé tinh mang, sau đó đem bao quần áo đặt qua một bên rồi giống như một pho tượng đá, sừng sũng khoanh tay lãnh đạm nhìn lợn rừng lao tới.

“Hô” Một trận tinh phong xộc vào mũi, cả thân thể con lợn rừng biến thành một đạo bóng đen hướng về phía Tần Hiên.

Trong mắt Tần Hiên tinh mang chợt bạo phát. Đợi đến khi hai chiếc răng nanh chuẩn bị chạm tới ngực mình, thân hình Tần Hiên nhoáng lên một cái tránh khỏi đòn công kích của lợn rừng. Sau đó hắn ngưng tụ lực lượng vào nắm tay phải, hung hăng nện một quyền xuống đầu lợn rừng.

“Phanh!”

Một tiếng động lớn vang lên, tiếp đó lợn rừng như một toà núi nhỏ, toàn thân run lên mãnh liệt. Cả cái đầu to lớn bị một quyền của Tần Hiên đập dính xuống mặt đất.

Có thể nhìn thấy máu từ hai mắt, lỗ mũi lỗ tai của lợn rừng chảy ra. Nó cố gắng chạy về phía trước vài bước, rồi ầm một tiếng, đổ sụp xuống đất.

Nhất kích tất sát!

Thực ra đây cũng là điều tất nhiên. Con lợn rừng này tuy hình thể to lớn như một toà núi nhỏ nhưng nó cũng chỉ là một loại dã thú thông thường. Tần Hiên dù sao cũng là nhất giai đấu sĩ, dã thú thông thường làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Nếu như con lợn rừng này là một loại ma thú, dù là nhất giai ma thú đi chăng nữa, thì Tần Hiên cũng không thể khinh địch mà dám dùng một kích đòi giết chết nó.

Vì vậy mới thấy, cho dù chỉ là nhất giai đấu sĩ thì so với người bình thường cũng đã mạnh hơn rất nhiều.

Sau khi giết chết lợn rừng, Tần Hiên tiếp tục đi về phía trước. Khi hắn đi qua một đỉnh núi thì bất chợt nghe thấy những tiếng động ầm ầm vang tới. Đến khi Tần Hiên vượt qua đỉnh núi, trước mắt hắn xuất hiện một thác nước hùng vĩ, thác nước như một dải lụa cắt ngang trời đất, lại tựa như dải ngân hà trải chín tầng mây.

T

ừng tiếng nước đổ xuống “Ầm Ầm ” vang vọng khắp nơi.

“Chính là chỗ này rồi ”Tần Hiên trong lòng không khỏi vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook