Nghịch Lân

Chương 11: Thế.

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



“Áo Luân?”

Tần Hiên liếc mắt nhìn vào mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc của thanh niên trẻ tuổi. Thoáng chốc đã nhận biết thân phận đối phương.

Nói về Áo Luân không thể không nghĩ tới phụ thân hắn Lan Đặc.

Lan Đặc là Yến Quốc đại tướng quân, trong tay nắm giữ một phần ba binh quyền của Yến Quốc. Có thể nói đứng dưới một người mà trên vạn người.

Hơn nữa, gia tộc của bọn họ cũng là một trong những đại gia tộc Yến Quốc.

Mà Áo Luân đang diễu võ dương oai trước mắt hắn, chính là con trai thứ hai của Lan Đặc.

Có lẽ bởi vì xuất thân từ một đại gia tộc, tuổi trẻ mà cảnh giới đã đạt tam cấp đấu sĩ, tính tình y rất hung hăng và kiêu ngạo, nhưng mọi người ngại địa vị thân thế của hắn nên cũng nhắm mắt mà làm ngơ.

Áo luân tuy là một đấu sỹ nhưng vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ, khí chất nhẹ nhàng, làm người ta nghĩ hắn giống ma pháp sư hơn là một đấu sỹ.

Vốn dĩ hôm nay Áo Luân đến cửa hàng tinh hạch xem có tinh hạch ma thú cao cấp được bán ra hay không. Nhưng vừa vào đến cửa, hắn đã bị người ta đụng phải.

Áo Luân vốn là một kẻ đã kiêu ngạo lại thêm một chút tính khí coi thường người khác. Ngay lúc đầu tiên, bị kẻ khác đụng phải đã làm hắn phi thường tức giận. Đợi đến lúc hắn nhận ra người đụng mình là một kẻ nổi tiếng phế vật ở chốn đô thành thì hắn bật cười.

Áo Luân cười âm lãnh. Mà khi nhìn Tần Hiên, ánh mắt hắn lại giống hệt ánh mắt độc xà. Y nhìn chằm chằm khiến Tần Hiên lạnh sống lưng.

Tần Hiên trong lòng căng thẳng, hắn biết rõ tính cách của Áo Luân. Nhưng chỉ sau một khắc, Tần Hiên khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Thản nhiên liếc nhìn Áo Luân một cái, Tần Hiên cúi xuống nhặt kim tệ đang rơi vãi trên mặt đất.

Chứng kiến Tần Hiên chỉ thản nhiên nhìn mình một cái rồi khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt. Trong lòng Áo Luân cực kỳ giận dữ, hắn cảm giác được cái tên phế vật Tần Hiên đang miệt thị hắn. Chính là phế vật Tần Hiên đang thách thức quyền uy của bản thân hắn a!

Hai mắt Áo luân phát ra tia lạnh băng, nhìn Tần Hiên đang cúi xuống nhặt kim tệ trên mặt đất. Sau đó chân phải nhấc lên, nhắm trúng đầu của Tần Hiên sút tới.

“Hô”

Một cước tung ra như cuồng phong chớp giật hướng đến đầu Tần Hiên.

Ngay lúc cú đá tưởng chừng sắp trúng đầu Tần Hiên, thì Tần Hiên đột nhiên di chuyển. Không biết vô tình hay hữu ý, Tần Hiên dường như phát hiện phía bên phải một mai kim tệ, thân hình hơi nghiêng, cả người tức khắc lướt ngang một thước, nhặt lấy kim tệ đồng thời cũng tránh khỏi cú đá của Áo Luân.

“Phanh”

Chân phải Áo Luân đá vào khoảng không rồi sau đó hung hăng đạp thẳng xuống mặt đất. Nhất thời sàn nhà vững chắc bị đạp cho nát vụn.

Tần Hiên tựa hồ không phát hiện ra động tác của Áo Luân, giật mình bởi tiếng nổ truyền ra, nét mặt hoảng sợ nhìn về phía Áo Luân.

Thấy Tần Hiên tránh được cú công kích của mình, Áo Luân lấy làm kinh hãi. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Tần Hiên, y nở nụ cười lạnh. Y tường rằng vừa rồi Tần Hiên nhặt kim tệ mà xảo diệu vừa vặn tránh khỏi cú đá của mình.

"Áo Luân thiếu gia ngươi muốn làm gì ?”



Tần Hiên vẻ mặt hoảng sợ nhìn Áo Luân, sau đó nhìn lại sàn nhà bị đạp nát, khuôn mặt càng trở lên khó coi.

“Tam giai đấu sỹ”

Thực tế Tần Hiên trong lòng không ngừng cười lạnh. Thiên hạ đồn đại Áo Luân dễ dàng đạt đến cảnh giới tam giai đấu sĩ cũng không phải là " Chó đâu chó sủa chỗ không người", mà có bản lĩnh thật sự.

Kiêu ngạo quả nhiên có vốn để mà kiêu ngạo a!

Áo Luân quả không hổ là kẻ đứng đầu thập đại cao thủ của đô thành.

Bất quá Tần Hiên đầu cúi thấp xuống nên không ai nhìn thấy trong ánh mắt hắn loé lên sát khí nồng đậm.

“Di? Hoá ra đây là kim tệ của Tần phế vật ngươi sao?” Áo luân tựa hồ như mới phát hiện ra kim tệ rơi vãi trên mặt đất, vẻ mặt tức giận lập tức rút đi, thay thế bằng một nụ cười âm lãnh.

“Đúng vậy Áo Luân thiếu gia, đây chính là kim tệ do hắn bán một hoả lang tinh hạch mà có được. ”

Tần Hiên không trả lời,trong khi gã tiểu nhị như con chó quấn quanh chân chủ, mang theo bộ dáng tươi cười nịnh nọt nói với Áo Luân.

“Nhặt hết kim tệ lên cho ta”

Áo Luân tươi cười phân phó cho hai gã gia đinh đi theo hắn.

Nghe thấy lời của Áo Luân, hai gã gia đinh nhanh chóng chạy tới nhặt hết toàn bộ kim tệ còn rơi trên mặt đất lên. Đương nhiên, trừ Tần Hiên đã nhặt được một phần ba còn lại kim tệ đều đã bị hai gã kia nhặt sạch.

“Tốt lắm, kim tệ này coi như là tiền bồi thường lúc nãy hắn đụng vào ta”

Áo luân cười lạnh nói.

Một kẻ phế vật cho dù là tượng đất cũng có lúc phát hoả, huống hồ số kim tệ kia là Tần Hiên cực khổ thậm chí đem cả tính mạng mình ra đặt cược mới kiếm được, cứ như thế mà bị cướp đi!

Tần Hiên hai mắt phún hỏa. Tại giờ khắc này đối với Áo Luân, sát tâm hắn cuộn trào. Hai bàn tay Tần Hiên gắt gao nắm chặt vào nhau. Sau một lúc sự phẫn nộ của hắn mới giảm xuống.

Hắn biết bây giờ không phải lúc động thủ . Nếu động thủ bây giờ người thiệt thòi chính là hắn.

"Đưa kim tệ trả lại cho ta!"

Tần Hiên đưa tay ra thản nhiên nhìn Áo Luân. Ánh mắt bình thản đến mức không ai có thể thấy nỗi giận dữ đang che giấu ở bên trong.

"Trả lại cho ngươi?"

Áo Luân hắc hắc cười lạnh. Mặc dù đối với hắn vài kim tệ không có gì đáng giá, nhưng hắn chính là muốn cướp đoạt của Tần Hiên một cái gì đó.

"Hoàn lại cái gì ? Kim tệ sao? Kim tệ này là của ngươi hả?"



Áo Luân nhìn Tần Hiên không ngừng cười lạnh.

"Các ngươi ai có thể chứng minh kim tệ này là của hắn?"

Áo Luân vừa nói vừa lạnh lùng liếc mắt nhìn hai gã tiểu nhị.

Hai gã tiểu nhị vội vàng lắc đầu. Cũng không biết là bọn họ muốn nói không biết, hay nói đó không phải là kim tệ của Tần Hiên.

"Thấy rồi chứ ? Kim tệ này không phải là của ngươi!"

Áo Luân cười lạnh.

Trong lòng Tần Hiên lửa giận bùng cháy, tên vương bát đản này khinh người quá đáng! Giờ phút này, hắn không muốn tiếc hết thảy mà tham gia một hồi đại chiến.

"Ôi chao ánh mắt ngươi đáng sợ quá!"

Áo Luân làm bộ quái dị nói, vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường. Hắn không nghĩ đến một tên phế vật cũng dám lên mặt đòi tiền với hắn.

“Tên hỗn đản này không phải đang cố tình gây khó dễ cho ta sao?”

Tần Hiên trong lòng nổi giận, thật sự muốn một quyền đập chết tên hỗn đản này. Chỉ là, Tần Hiên cũng không vì nóng giận mà mất đi lý trí. Hắn biết bây giờ nếu có động thủ cùng Áo Luân thì cũng chỉ tự rước lấy nhục nhã mà thôi.

Chính mình bản thân hiện tại chỉ có thực lực nhất giai, mà đối phương là tam giai thực lực, bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Bây giờ hết thảy chỉ có thể nhẫn nại. Đợi khi thực lực mình đủ cường đại, sẽ đem món nợ hôm nay bắt hắn trả gấp bội.

Hừ lạnh một tiếng Tần Hiên thản nhiên liếc mắt nhìn Áo Luân rồi rảo bước ra cửa. Đối với kim tệ Tần Hiên cũng không có ý định lấy lại.

Nhìn Tần Hiên thản nhiên bước ra ngoài , Áo Luân không khỏi sửng sốt , tiếp theo vừa cười lạnh vừa quát :

"Tần phế vật, đứng lại cho ta!"

Tần Hiên trong lòng giận dữ xoay người lại lạnh lùng nhìn Áo Luân :

" Ngươi còn muốn thế nào nữa? Muốn ta quỳ xuống khấu đầu lạy tạ ngươi sao?"

Ánh mắt lạnh băng, không một tia cảm tình! Hơn nữa còn cực kỳ nồng đậm sát khí! Mà trên người Tần Hiên lại đang toả ra một khí thế phi thường đặc biệt.

Khí tức hiện tại của Tần Hiên chính là khí tức của một đệ nhất cường giả!

Kiếp trước của hắn chính là một tuyệt thế cường giả. Lúc này, khi hắn lộ ra khí tức tuyệt thế cường giả, ngay lập tức hù doạ được Áo Luân.

Đợi đến khi Áo Luân bừng tỉnh thì Tần Hiên đã sớm đi khỏi. Vào lúc này trên mặt Áo Luân tràn ngập vẻ tức giận.

Chính mình lại bị một kẻ phế vật hù doạ mất hết cả thể diện!

Hừ lạnh một tiếng, Áo Luân lạnh lùng liếc nhìn hai gã tiểu nhị một cái rồi cũng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook