Nghịch Lân

Chương 1: Phế Vật

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



Khoảng không bao la, những tia nắng trải khắp.

Vài đám mây trắng phía xa tít mảng trời xanh uể oải lơ lửng phơi mình dưới ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng di động, giống như không có chút sức sống, có vẻ như lúc nào cũng có thể lộn cổ ngả nhào từ trên trời cao xuống.

Mặt đất khắp nơi nóng nực giống như một lò lửa, ngoại trừ thế giới ra thì chỉ có con Ve Sầu không biết mệt mỏi kia là không ngừng kêu “ ve ve” rất khó chịu, ngoài ra không còn nghe một tiếng động gì khác.

Ầm!

Một tiếng nổ truyền đến, mặt đất cũng bị chấn động mà rung lên dữ dội, khí thế phô thiên cái địa kia, giống như đang động đất.

Chẳng lẽ động đất sao? Mọi người khắp nơi đều khiếp sợ bất an.

Mặt đất giống như động đất chấn động mãnh liệt! cùng lúc đó, khoảng không phía xa xa chợt bừng lên một luồng sáng chói mắt! Dù có cách xa mấy chục km, luồng sáng kia vẫn lóa mắt hết sức, khiến mọi người sây xẩm mặt mày.

Nếu nói không phải vì khoảng cách quá xa, chỉ sợ con mắt của những người này hoặc động vật đều sớm đẫ bị kích thích biến thành mù lòa.

Luồng sáng chói mắt chợt lóa lên mà qua, phía sau, xa xa trên bầu trời từ từ nổi lên một đóa Ma CÔ Vân ( Đám mây hình cây nấm) khổng lồ

Ma cô vân? Cái này không phải là hình của một vụ nổ hạt nhân sao? Lại nghĩ

đến tiếng nổ long trời lở đất ban nãy.

Trong nháy mắt, trong lòng mọi người hoảng sợ không hiểu! chẳng lẽ lại xảy ra đại chiến thế giới thứ III? Trong phút chốc, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Nhưng mà, người chưa kịp cảm thấy sợ hãi, theo luồng sáng hiện lên, một giọng nói lúc ẩn lúc hiện từ Ma Cô Vân truyền đến :” Đồ vô lại ám hại ta, ta nhất định sẽ quay lại!”

Chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt, giọng nói liền tan biến giống như chưa xuất hiện!

Khoảng cách Ma Vân Cô không xa, nhưng mà lại, nhưng lại nằm ngoài hoàn

toàn phạm vi lực sát thương, vài người nhìn lên Vân Ma Cô kia không ngừng cười lạnh

“Hắc hăc, cái tên vương bát đản Tần Hiên kia chỉ sợ đã sớm tan xương nát thịt rồi” một thanh niên cười lạnh nói, trên mặt hiên lên vẻ tàn nhẫn.”

“Dù hắn có là thân tiên chăng nữa, cũng bị đạn hạt nhân nổ ngay cả mẩu vụn cũng không còn.” Một thanh niên khác cũng cười lạnh nói.

“Hừ, không thể tự tay cho hắn nềm mùi đau khổ, rốt cuộc không tan mối hận trong lòng ta!” Người nói vẻ mặt âm trầm ngoan độc, cặp mặt giống như rắn độc, hiện đầy vẻ thù hằn.

Không ai rõ thân phận của Tần Hiên, Tần Hiên nổi lên giống như sao chổi mãnh liệt xẹt qua trái đất, y vừa mới xuất đạo, liền trở thành kẻ thù chung của giới cổ võ.

Bởi vù, công pháp của hắn bá đạo nhất từ trước đến nay, cũng là công pháp độc địa – Hấp Tinh Đại Pháp!

Xuất đạo vừa vặn một năm, Tần Hiên đã đánh bại thậm chí giết chết mấy



cường giả thành danh đã lâu! Nhưng điều nay cũng không thể khiến y trở thành kẻ thù chung của cả giới cổ võ

Nguyên nhân y trở thành kẻ thù chung của giới cổ võ chính bởi vì công pháp y tu luyện! Trong một năm này, Tần Hiên không ngừng khiêu chiến những nhân vật thành danh! Mỗi lần sau khi chiến đấu, y đều hấp thu chân khí của đối thủ cho mình!

Mà, phàm là những người bị y hấp thu chân khi không ai là không bị thương tổn nghiêm trọng! Tuy là Tần Hiên chưa độc ác đến mức hút cạn kiệt tất cả chân khí của bọn họ, nhưng ý giống như bọn hải tặc cướp bóc chân khi tu luyện mười năm thậm chí mấy chục năm mới dẫn đến tiếng xấu cả giới cổ võ.

Nhưng Tân Hiên vẫn kiểu việc mình mình làm! Sau khi trở thành kẻ thù chung của giới cổ võ, Tần Hiên càng điên cuống tìm người khiêu chiến, khiêu chiến không ngừng.

Cũng trong khoảng một năm, Tần Hiên từ nhị lưu cao thủ khi mới xuất đạo đã trở thành tuyệt thế cao thủ!

Cũng có thể nói, Tần Hiên này có thể trong một năm ngắn ngủi trở thành

tuyệt thế cao thủ, hoàn toàn đều là do thành quả của người khác, y hấp thu chân khí của vô số người khổ luyện nhiều năm mới có, nên mới có thành tựu này!

Đáng tiếc, trời xanh ghét kẻ tài, hôm nay y trúng kế, bị đạn hạt nhân bắn cho đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn.

“ Trời cao cũng ghét kẻ tài! Thiên cũng muốn ta chết!” đây là ý thức cuối cũng của Tần Hiên, liền sau đó ý thức y hôn mê, cũng lúc đó, thân thể Tần Hiên giống như bị lực lượng thần bí nào đó không ngừng lôi kéo, phiêu du về nơi nào đó.

Thiên Nguyên đại lục, giống như khoảng không bao la, thăm thẳm không mây.

Bên ngoài đô thành Yến Quốc, bên trong mảng rừng nhỏ, tại đây đang xảy một chuyện cực kỳ ghê gớm….!

“Phanh! Phanh!....”

Một thanh niên mặc y phục nhìn giống như quý tộc, lúc này đang nằm trên mặt đất, mà tiếng động phát ra từ người y truyền tới, sở dĩ có tiếng “Phanh! Phanh!”, đó là bởi vì lúc này đáng có chút ít quyền cước nện lên người thanh niên.

Thiếu niên quý tộc đang bị người đánh cho nằm bẹp dưới mặt đất.

“Tần Hiên, đồ vô dụng nhà ngươi!” Tần Kỳ vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, đá mạnh một cước lên ngực Tần Hiên, một cú đá như trời giáng vào ngực Tần

Hiên khiến y nhộn nhạo phụt ra một ngụm máu tươi.

Giữa đám người, thiếu niên quý tộc tên là Tần Hiên trên người dính đầy bung

đất, quần áo trên người rách nát như một đống rẻ.

Mái tóc dài của y rối tung tán loạn rũ rượi, tóc bết trong bùn đất cùng máu tươi. Trên mặt Tần Hiên bị đánh cho đỏ bừng cả mảng. Khiến cho gương mặt thanh tú của y trở nên giống một cái đầu heo.

“Tần Kỳ, người làm trái lời tộc trưởng nói.” Tần Hiên ngẩng đầu trên mặt không có vẻ sợ hãi, ánh mắt càng bình thản không gợn sóng nhìn người gọi là

Tần Kỳ đánh mình, hư nhược nói.

Nếu như lúc này có người chú ý tới đôi mắt Tần Hiên mà nói, khẳng định sẽ phát hiện trong mặt Tần Hiên không có chút sức sống, giống như là… một người đã chết!



Ánh mắt kiểu vậy, có lẽ chỉ có người không còn hy vọng mới có thể hiện ra.

“Hừ, tộc trưởng nói sau này không được bắt nạt ngươi nữa?” Trên mặt Tần Kỳ hiện lên vẻ nham hiểm,” Ta đánh tên phế vật vô dụng như ngươi thì sao?

Ta giết ngươi thì sao? Cùng lắm thì chỉ bị trừng phạt một chút mà thôi. Còn ngươi…cái tên phế vật này. Ngay cả chết cũng không có ai thương tiếc!”

Hai người đúng là người trong cùng tộc, nhưng bây giờ….

Tần Kỳ nhổ một ngụm lên mặt Tần Hiên, tiếp theo đạp mạnh Tần Hiên một cước, cước này khá mạnh khiến cho Tần Hiên thiếu chút nữa là ngất đi.

“Ha ha, ta là một tên phế vật!"

Tần Hiên đột nhiên phá lên cười lớn. đáng tiếc, người nào có thể nghe được buồn đau trong tiếng cười của y. Mà trong đôi mắt màu xám chết chóc, màu xám càng đậm hơn.

“ Không sai, ngươi chính là phế vật. Một người không có bất cứ thuộc tính ma pháp hoặc đấu khí nào như ngươi đích thực là phế vật.

Hừ, làm huynh đệ với loại phế vật như ngươi, thật sự làm cho chúng ta cảm thấy bị sỉ nhục.

“ Ha ha, ta là một tên phế vật” Tần hiên tự giễu chính mình. Hai con mắt màu xám nhìn Tần kỳ : “ Ngươi chính là thiên tài của Tần gia, tuổi còn nhỏ đã đạt được ngũ giai đấu sĩ.”

“ Thôi được rồi, Tần kỳ, đừng đánh hắn nữa, nếu không hắn sẽ chết đó”. Một tên trong bọn níu Tần kỳ lại, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tần hiên tự nhiên như vậy mà bị Tần kỳ đánh chết..

“ Đi chết đi, phế vật!”. Tần kỳ trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, một cước tung ra đã đem Tần hiên bắn mạnh ra ngoài.

Mặc dù không có vận dụng lực lượng của đấu sĩ, nhưng một cước này cũng không phải là nhẹ, trực tiếp đá bay Tần hiên ra ngoài.

“ Chúng ta đi”. Tần kỳ nhổ một bãi nước bọt “ Hôm nay tâm tình ta đang tốt, tự nhiên lại bị tên phế vật này hủy sạch.”

“ Bịch!”

Một tiếng kêu trầm muộn vang lên, cả người Tần hiên bị đánh bay lên đập mạnh vào thân cây. Sau đó rơi thẳng xuống mặt đất.

“ Khụ khụ”. Cơn đau không ngừng xâm lấn lên tận định đẩu. Tần hiên không ngừng ho khan, từng ngụm máu theo tiếng ho phun mạnh ra ngoài.

Có lẽ một nửa canh giờ, hoặc cũng đã qua một canh giờ, Tần hiên đang nằm yên trên mặt đất bắt đầu gian nan đứng lên, sau đó hướng về phía trong nhà mà chậm chạp đi tới.

Tần gia, trung tâm thủ phủ của giới đại quý tộc. Nhưng mà ngôi nhà của Tần Hiên không nằm trong Tần gia, mà lại cách xa khu khuôn viên Tần gia. Đây là một cái trạch viện độc lập.

Lại nói, thân thế của Tần hiên có chút thê thảm, hắn vốn là con trai của tộc trưởng Tần gia, nhưng mẫu thân hắn lại là một thị nữ tầng lớp thấp, mà hắn lại trời sinh không thể tu luyện ma pháp cùng đấu khí.

Từ nhỏ đến lớn, Tần hiên đều bị bạn bè gọi là phế vật., theo hắn lớn dần, những tiếng mắng chửi ngày càng thậm tệ hơn. Năm hắn 3 tuổi, hắn cùng với mẫu thân bị Tần gia cho ra ở một trạch viện cũ nát.

Trước sân nhà im ắng, từ khi mẫu thân Tần hiên qua đời, nơi này chỉ còn một mình Tần hiên ở.

Tần hiên bước đi lung lay muốn ngã, rốt cục dưới bầu trời tối đen, cũng về được đến nhà. Sau đó, hắn nằm bẹp trên giường không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook